Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 27 - Phần 2

Hiểu Đồng vừa ra khỏi
công ty thì đã thấy Thế Nam đang đứng dựa trên chiếc xe màu đen sang trọng chờ
đợi ai đó. Cậu phớt lờ những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Hiểu Đồng định lướt
qua cậu mà đi nhưng không ngờ Thế Nam đã lên tiếng gọi.

- Hiểu Đồng!

Nghe tiếng, biết là không thể tránh được, cô miễn cưỡng đi đến bên cạnh Thế
Nam, gượng cười lên tiếng đáp:

- Chào anh!

- Chúng ta nói chuyện
một chút đi! - Thế Nam nhìn Hiểu Đồng nói.

Tại quán cà phê.

Hiểu Đồng không dám
nhìn trực diện Thế Nam, cô cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt, bàn tay thừa thãi
chỉ biết xoay xoay chiếc dĩa dưới ly, làm cho cà phê trong ly cứ bị sóng sánh.

Thế Nam nhìn Hiểu Đồng
lòng đầy xúc động. Cô gái mà cậu nhung nhớ, cô gái mà cậu luôn bỏ công tìm kiếm
cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt cậu. Thế Nam thấy tim mình nhảy nhót vui
mừng.

- Lâu nay em sống
thế nào?

Hiểu Đồng ngẩng đầu
nhìn Thế Nam mím môi một lúc rồi trả lời:

- Vẫn tốt... Em
nghe nói anh đang tiếp quản công ty của gia đình phải không?

- Ừ. - Thế Nam khẽ
đáp, ánh mắt cậu không rời khỏi Hiểu Đồng. Ánh mắt nhìn cô trìu mến yêu thương,
dồn hết tất cả những tình cảm nhớ mong trong hơn hai năm qua vào lúc này.

Cuối cùng Thế Nam
quyết định lên tiếng:

-
Hiểu Đồng, thật ra anh...

-
Đình Ân rất yêu anh. - Hiểu Đồng biết Thế Nam định nói gì, cô nhanh chóng lên
tiếng chuyển đổi đề tài.

-
Anh biết. - Thế Nam thở dài nói. - Nhưng từ trước tới giờ, anh chỉ xem Đình Ân
như em gái mà thôi! Em biết rõ người mà anh yêu là...

-
Em biết. Nhưng mà không thể được. Chúng ta là không
thể nào. Em là một cô gái xấu xa, anh là một chàng trai tốt, anh xứng đáng với
một cô gái tốt hơn em, yêu anh hơn em như Đình Ân.

- Nhưng mà anh
không quan tâm em là người như thế nào, anh chỉ biết mình yêu em mà không hề hối
tiếc. - Thế Nam kiên quyết nói.

- Nhưng mà em không
yêu anh. - Hiểu Đồng nhìn Thế Nam dứt khoát nói.

“Xin lỗi anh, Thế Nam. Là em làm tổn
thương anh.” - Hiểu Đồng tự trách thầm bản thân mình.

-
Phải, anh biết. - Thế Nam đau khổ tuyệt vọng nói. - Cho nên anh rất hối hận, hối
hận tại sao anh lại rút lui, hối hận tại sao không mạnh dạn theo đuổi em ngay từ
đầu. Anh đã rất hối hận, nhất là khi thấy em và Vĩnh Phong chia tay trong đau
khổ. Nếu như anh là người theo đuổi em từ đầu, có lẽ chúng ta sẽ không đau khổ
và hối hận như hôm nay.

-
Tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi. Anh hãy hướng đến tương lai, đừng
chìm vào quá khứ nữa. Hãy quên em đi, hãy đón nhận người con gái khác, bởi vì
anh xứng đáng được như thế. Đình Ân là một cô gái tốt, hãy thử đón nhận cô ấy,
biết đâu anh nhận ra cô ấy mới là người con gái anh chờ mong. - Hiểu Đồng nhẹ
nhàng khuyên nhủ.

-
Trả lời anh một câu thôi! - Thế Nam đau đớn hỏi. - Nếu như lúc đó, anh quyết định
theo đuổi em, em có chọn anh không?

-
Biết được câu trả lời rồi thì sao? - Hiểu Đồng nhìn Thế Nam kiên quyết nói: -
Quá khứ là cái mà ta không thể nào lấy lại được. Nếu em trả lời là có, sẽ để lại
trong lòng anh một sự hối tiếc không nguôi, còn nếu em trả lời là không sẽ để lại
trong anh một nỗi đau vô hạn, vậy thì biết câu trả lời để làm gì.

Hiểu
Đồng nói xong, cô đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại. Chỉ để lại một mình Thế
Nam với nỗi đau dài.

“Xin
lỗi anh Thế Nam. Bốn người chúng ta: em, anh, Vĩnh Phong và Đình Ân đã rơi vào
cái vòng đau khổ của tình yêu. Nếu như lúc đó em chọn anh thì sao? Đình Ân cũng
từng hỏi em như thế. Nếu như lúc đó, em chọn anh, có lẽ bốn người chúng ta đã
không đau khổ như vậy. Không ai bị tổn thương vì em. Cái bi kịch của chúng ta
chính là do em mà ra. Nếu ngay từ đầu các anh không gặp em, hay ngay từ đầu em
nên giữ vững trái tim vô cảm của mình thì có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn.”

***

Tại
một hội trường của một nhà hàng lớn, nơi đang diễn ra một buổi tiệc ăn mừng ra
mắt bộ phim mới, một chàng trai trẻ mặc một bộ comple màu xanh viền trắng trông
rất đẹp, rất phong độ bước vào. Rất nhiều cô diễn viên trẻ đều đến dự nhìn thấy
cậu liền đến chào.

Quốc
Bảo từ khi ra trường, cậu không thích theo sự nghiệp chính trị của gia đình, cậu
mải miết theo đuổi các cô diễn viên trẻ. Bản tính vui vẻ, phóng khoáng cho nên
đi tới đâu cậu cũng được người ta chào hỏi, bắt trò chuyện rất lâu, không ai
không biết cậu.

Đình Ân là nữ diễn viên chính của buổi ra mắt
này cho nên cô luôn bận rộn trò chuyện với các ký giả xung quanh. Còn Minh Thùy
chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi rảnh rỗi cho nên cô cứ vui vẻ hưởng thụ những đồ ăn
thức uống một cách ngon lành.


cũng làm trong nghề, tính tình cởi mở nên Minh Thùy cũng quen biết khá nhiều diễn
viên, cho nên cô họp lại ngồi vào cùng một bàn với họ trò chuyện rôm rả.

Quốc
Bảo sau cuộc trò chuyện, liếc mắt thấy một cô diễn viên đang cặp kè với mình
thì đi đến chào hỏi. Thật đúng là trời xui đất khiến, đó lại là cái bàn Minh
Thùy ngồi. Cũng trùng hợp là chỉ có cái ghế bên cạnh ghế của cô là còn trống.

Mình
Thùy thấy nữ diễn viên bỗng nhiên đưa tay vẫy thì bất giác quay người lại nhìn
theo. Cái tên trước mặt cô cực kỳ quen mặt, phải nói là cực kỳ đáng ghét. Từ sau
hôm gặp Quốc Bảo, cô bắt Đình Ân kể rõ mọi chuyện. Nghe xong cô khóc nức nở
thương cho số phận hẩm hiu của Hiểu Đồng. Càng nghĩ càng giận cái tên Quốc Bảo
đáng ghét không hiểu rõ mọi chuyện cứ chạy đến ức hiếp chị Hiểu Đồng của cô.

Minh
Thùy lén thò một chân qua chiếc ghế trống bên cạnh. Quốc Bảo đi đến chào hỏi
các cô gái xinh đẹp trước mặt thì định ngồi xuống ghế. Mông vừa hạ xuống nhưng
thay vì là mặt ghế thì lại là một khoảng trống không, mất đà cậu ngã phịch xuống
đất.

Cái
ghế đã bị Minh Thùy dùng chân đá ra phía sau. Cô còn reo thầm mừng rỡ nghĩ: “Ha
ha, đúng là ghế cao cấp có khác, kéo đi êm ru không tiếng động”. Thấy Quốc Bảo
bị té chỏng vó, cô không nhịn được cười thành tiếng.

Quốc
Bảo bị té vừa đau vừa cảm thấy mất mặt trước các người đẹp, lại nghe tiếng cười
nhạo của ai đó thì xấu hổ đứng dậy nhìn người đang cười mình. Gương mặt đang cười
có cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Cái gương mặt bầu
bĩnh cũng khá dễ thương lại có hai cái lúm đồng tiền càng khiến cô dễ thương gấp
bội phần. Cậu chợt nhớ ra cái cô gái hùng hổ mới gặp.

Vậy
là đã biết nguyên nhân tự nhiên cái ghế bị di chuyển, rõ ràng là do cô ta làm.
Quốc Bảo tức giận chỉ Minh Thùy nói:

-
Là cô cố ý đúng không?

Minh
Thùy cũng không chối, cô hất mặt trả lời:

-
Là tôi cố ý đó thì sao hả? Có ngon thì anh cứ đá lại cái ghế của tôi đi.

-
Cô thách tôi đấy à, tưởng tôi không dám sao?

-
Ừ, đó thì sao?

Vốn
dĩ đang ở nơi đông người, Minh Thùy lại là con gái cho nên Quốc Bảo không muốn
làm ầm ĩ, chỉ cần cô nhận lỗi cái là xong nhưng nào ngờ Minh Thùy chẳng nhận lỗi
mà còn lên giọng thách thức. Vốn tính trẻ con, nghe Minh Thùy nói xong, cậu tức
quá, đến đá vào cái ghế của Mình Thùy để trả thù hả giận. Nhưng...

Minh
Thùy vốn đã chờ đợi, khi Quốc Bảo giơ chân đá cái ghế thì cô đã nhanh chóng đứng
dậy làm Quốc Bảo vốn dùng lực rất mạnh để đá cái ghế thì lại đá vào một cái ghế
nhẹ không làm nó bay sang bàn bên cạnh gây ra một trận đổ vỡ. Minh Thùy càng cười
đắc ý, cô quay nhìn Quốc Bảo đang ngây người cười nhạo châm chọc:

-
Tôi phải đi đây, anh cứ ở lại giải quyết hậu quả do mình gây ra đi nha!

Nói
rồi cô bình thản bước đi trong ánh mắt đầy giận dữ của Quốc Bảo và ánh mắt săm soi
của mọi người. Minh Thùy vừa bước ra khỏi hội trường thì Quốc Bảo đã đi theo nắm
tay cô kéo lại.

Minh
Thùy thấy Quốc Bảo hai mắt đỏ ngầu đầy giận dữ, tay nắm chặt lại hận đến độ chỉ
muốn giết chết cô mà thôi, vội nói:

-
Được rồi, chúng ta từ từ nói chuyện, ở đây đông người, không nên gây ồn ào như
vậy. Anh đi theo tôi!

Nói
rồi, cô bước đi, để mặc Quốc Bảo theo sau. Quốc Bảo ngốc nghếch đâu biết cậu bị
Minh Thùy dẫn đi đâu vì bây giờ cậu tức giận đến độ mất đi lý trí. Chưa bao giờ
cậu thấy mất mặt như hôm nay.

Chỉ
có Minh Thùy vừa đi vừa cười thầm trong bụng, cho đến khi hai người họ bước vào
một gian phòng, trên cánh cửa có ghi: “WC Woman”.

Quốc
Bảo vì bị mất mặt nên muốn lấy lại sĩ diện cho mình mà không thèm để ý đến mình
đang ở đâu, trong mắt cậu chỉ có cái lưng của Minh Thùy, nhưng cậu thấy cô đứng
im toàn thân run run thì lo lắng gọi:

-
Này!

Minh
Thùy nghe tiếng gọi thì cố gắng nín cười, ưỡn người hất đầu quay người lại định
đối chất với Quốc Bảo, nào ngờ cậu đang ở sát sau lưng cô cho nên...

Môi
hai người chạm vào nhau, chóp mũi đụng nhau, bốn mắt giao nhau, cả người cô tựa
sát vào người Quốc Bảo. Không gian xung quanh họ bỗng nhiên đứng lại rồi nóng dần
lên. Vì bất ngờ, cả hai đều cứng đờ nhìn nhau. Sau đó...

Một
cái chớp mắt, hai cái chớp mắt, ba cái...

Tiếp đó, cả hai cảm nhận được hơi thở nóng dần lên của
nhau, cảm thấy một chút gì đó khi hai bờ môi chạm vào nhau, tay bắt đầu lạnh
toát, máu dồn lên não rồi chảy mạnh về tim làm tim đập thình thịch làm cho mặt
cả hai đỏ bừng lên, cuối cùng cả hai hoảng hốt cùng lùi lại cách xa nhau mấy bước.
Cùng lúc quay mặt đi chỗ khác, đưa tay lên ôm lấy ngực cố ngăn cho tiếng tim đập
nhẹ lại.

-
Nói đi! - Quốc Bảo xoay người lên tiếng trước phá tan không khí nóng bức xung
quanh họ.

-
Nói gì? - Minh Thùy quay người lại ngơ ngác hỏi.

-
Nói xin lỗi đó, tôi cũng không phải người nhỏ mọn gì mà chấp nhất con gái. - Quốc
Bảo tỏ vẻ rộng lượng nói.

Nhưng
Minh Thùy đã trề môi nói:

-
Xin lỗi là cái gì vậy, tôi không biết. Nếu anh không phải người nhỏ mọn thì cần
gì tôi phải xin lỗi.

- Vấn đề là sĩ diện.
Cô có biết sĩ diện đàn ông cao như thế nào không hả? - Quốc Bảo bực tức nói.

- Sĩ diện đàn ông của
anh đáng bao nhiêu tiền, tôi trả cho? - Minh Thùy hất mặt ngông nghênh nói.

Quốc Bảo không ngờ
cô gái này lại dám nói với cậu như thế, cậu trừng trừng mắt nhìn cô đầy vẻ tức
giận. Cậu chậm rãi tiến sát Minh Thùy với sắc mặt hầm hầm. Minh Thùy cũng cảm
thấy có một sự nguy hiểm phát ra từ Quốc Bảo, cô sợ hãi từ từ lùi lại phía sau.

- Nè, nè... không phải anh muốn ra tay đánh con gái chứ?

Quốc Bảo không thèm
nói gì mà cứ thế im lặng tiến lại gần cô. Minh Thùy thấy vậy không thèm lùi nữa,
cô đứng thẳng người cho Quốc Bảo đến gần. Cô cũng là cao thủ Judo, cho nên chẳng
lẽ lại sợ một gã đàn ông có gương mặt baby như vậy sao. Minh Thùy đang chuẩn bị
tư thế, chuẩn bị nắm lấy tay Quốc Bảo ra một đòn vật ngã cậu ta thì cánh cửa
phòng toilet mở ra.

Người bước vào sững
sờ khi thấy có một tên con trai ở trong này, Minh Thùy thấy vậy bèn thu hồi tư
thế của mình, cười gian một cái rồi giả vờ ngây thơ nói:

- Chị ơi, mau gọi bảo
vệ đi chị, cái tên biến thái này dám vào tận đây rình con gái.

Quốc Bảo nghe Minh
Thùy nói như vậy thì tức giận đến nghẹn lời, chỉ tay vào Minh Thùy kêu lên:

- Cô...

- Còn không mau đi,
anh định đợi bảo vệ đến à? - Minh Thùy đắc ý nói.

Lúc này, Quốc Bảo mới để ý thấy mình đang đang ở trong toilet nữ. Cậu quay
lại lại nhìn người mới vào, cảm giác xấu hổ vô cùng, lúng túng đến nỗi không biết
nói gì. Cậu hậm hực nhìn Minh Thùy một cái rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài. Minh
Thùy thấy Quốc Bảo quay đầu nhìn mình thì vẫy tay chào tạm biệt cậu, sau đó cười
thật lớn.

Mình Thùy và Đình Ân mệt mỏi trở về nhà. Minh Thùy cứ nhớ lại bộ dạng của
Quốc Bảo bị mình chơi khăm thì ôm bụng cười ngã vật ra sofa. Đình Ân không hiểu
bèn hỏi, vậy là cô kể lại mọi chuyện. Nghe xong Đình Ân liền bảo:

- Em đó, có biết
mình đụng vào ổ kiến lửa rồi không? Chị Hiểu Đồng không phải là tấm gương trước
mắt à? Sau này cậu ta sẽ tìm em trả thù cho coi.

- Em sợ gì chứ, giặc
đến xây thành, nước đến đắp bờ thôi! Chỉ tại chị Hiểu Đồng hiền quá mới bị ăn
hiếp. Là em thì còn lâu. - Minh Thùy tự tin nói.

- Nhưng mà chị cảnh
cáo em, từ nay đừng động đến cậu ấy nữa. Chúng ta làm trong nghề này rất nhiều
kẻ ghen ghét cho nên thà thêm bạn chứ đừng thêm thù.

- Em biết rồi, từ
nay sẽ không gây sự với hắn ta nữa. Thấy hắn ta là em tránh đi. - Minh Thùy vội
vàng hứa cho Đình Ân an tâm. Cô cũng biết Đình Ân vất vả lắm mới leo lên được vị
trí này cho nên không thể vì một mâu thuẫn nhỏ mà bỏ hết bao tâm huyết xuống sông
được.

Minh Thùy tự hứa từ
nay sẽ tránh xa Quốc Bảo ra, nào ngờ mọi chuyện lại không như mong muốn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3