Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 26 - Phần 1
Chương 26
Để quên một người
Vĩnh
Phong đang ngồi giải quyết các công văn thì Thế Nam gọi đến.
“Vĩnh
Phong, không phải cậu nói công ty cậu đã nắm trong tay lô đất ở cuối quận X rồi
à?” - Giọng Thế Nam rất nghiêm trọng.
“Đúng
vậy.”
“Vậy sao?” - Thế Nam trầm tư nói. “Nhưng bên mình vừa nhận
được tin lô đất đó đã thuộc chủ quyền của tập đoàn Vĩnh Phát rồi. Hôm nay họ
chính thức tiếp nhận nó.”
“Cái
gì?” - Vĩnh Phong hét lên, cậu đứng bật dậy khỏi chiếc ghế khiến nó bật ra sau
một khoảng rồi mới trở lại vị trí cũ. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc
chắn.” - Thế Nam khẳng định. “Chính mình làm thủ tục mà! Đáng lý mình không nên
tiết lộ ra bên ngoài nhưng vì tụi mình là bạn nên mình mới thông báo cho cậu. Cậu
mau chóng giải quyết đi, để chậm e rằng hậu quả sẽ khó lường. Có gì liên lạc với
mình.”
Thế
Nam nói xong cúp máy. Vĩnh Phong đứng chết lặng tại chỗ, cậu không ngờ chuyện lại
xảy đến bất ngờ như vậy.
Công
ty Thế Nam là công ty bất động sản lớn nhất, phải nói là bá chủ cả một phương.
Mọi vấn đề về đất đai, cũng như quy mô xây dựng của tất cả các tập đoàn lớn nhỏ
họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ ngày Thế Nam tiếp quản, công ty càng phát
triển rộng.
Vốn
dĩ tập đoàn của Vĩnh Phong mua khu đất ở lô X để xây dựng nơi sản xuất. Máy móc
trang thiết bị đều đã đặt hợp đồng cả, cũng đã có công ty đứng ra nhận thầu xây
dựng, nói chung mọi việc đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ lô đất đó đến tay là
bắt đầy xây dựng ngay. Nếu bây giờ lô đất đó bị người ta phỗng tay trên chắc chắc
tập đoàn sẽ bị lỗ nặng, còn chưa tính đến bồi thường hợp đồng hàng trăm triệu
đô.
Vĩnh
Phong lập tức dập máy rồi lại cầm lên bấm số:
“Lập
tức mở cuộc họp các cấp lãnh đạo cho tôi!” - Vĩnh Phong lớn tiếng ra lệnh. “Nội
dung là...”
Sau
đó cậu gọi điện lại cho Thế Nam:
“Có
thể cho mình biết họ đã thua mua lô đất đó để làm gì không?”
-
Cái gì? Cậu nói sao, lô đất đó đã bị thu mua. Tại sao lại có chuyện này chứ? -
Vĩnh Thành giật mình khi nghe Khương Thái thuật lại mọi việc.
-
Thưa tổng giám đốc, chuyện là bên ta vẫn chưa kịp ký hợp đồng với bên kia, cho
nên... - Khương Thái nhìn gương mặt tức giận của Vĩnh Thành sợ hãi nói. - Chỉ tại
bên kia lật lọng.
-
Bên kia lật lọng... - Vĩnh Thành nghiến răng lặp lại từng chữ. - Các người có
biết thương trường dối trá hay không hả? Tại sao sự việc chưa đi đến đâu mà các
người đã đưa đơn xin mua máy móc hả? Các người chuẩn bị nộp đơn từ chức là vừa.
Cậu
đập mạnh tay xuống bàn, mặt đầy tức giận, hơi thở dồn dập. Lát sau cậu quay đầu
lại hỏi:
-
Đã biết ai là người thu mua lô đất đó chưa?
-
Dạ, đó là tập đoàn Vĩnh Phát ạ! - Khương Thái cẩn thận trả lời.
-
Họ mua lô đất đó để làm gì? - Vĩnh Thành nhíu mày hỏi khi nghe đến tên tập đoàn
này.
Đây
cũng là một tập đoàn lớn, phát triển mạnh ở Hồng Kông, không ai là không biết đến.
Mới đầu tư vào Việt Nam nhưng cũng tạo ra ưu thế cạnh tranh khốc liệt với các
công ty, tập đoàn trong nước.
Vĩnh
Thành vẫn chưa biết mặt người lãnh đạo của tập đoàn là ai. Xưa nay hai tập đoàn
ai đi đường đó, chưa từng tiếp xúc nhau.
-
Dạ, vẫn chưa biết rõ ý định của họ.
-
Liên lạc ngay cho tôi với đại diện của tập đoàn Vĩnh Phát, chúng ta phải thương
lượng mua lại lô đất đó. - Vĩnh Thành ra lệnh.
- Nhưng tổng giám đốc, chỉ e là... - Khương Thái e dè nói.
-
E là cái gì, anh mau nói cho tôi biết! - Vĩnh Thành bực bội nhìn Khương Thái ra
lệnh.
-
Hơn hai năm trước đây, chúng ta có cạnh tranh với bên Vĩnh Phát, lúc đó hàng của
chúng ta không thể xuất cảng được. Tổng giám đốc đã phải đến nhờ ngài bộ trưởng
cho nên chúng ta mới thắng. Chỉ e là họ vẫn nhớ thù xưa mà không chịu nhượng lại.
Vĩnh
Thành bỗng ngớ người nhớ lại chuyện đó, vì chuyện đó mà cậu có cơ hội tiếp cận
với Hiểu Đồng.
Cánh
cửa phòng họp mở ra, sắc mặt ai nấy đều xanh lè tái mét vì tổng giám đốc và phó
tổng giám đốc của họ vừa nổi cơn thịnh nộ và giáng xuống đầu những kẻ làm sai
và những người không liên quan cũng vô tình chịu trận chung. Cuộc họp khá nặng
nề vẫn chưa tìm ra được hướng giải quyết. Những người sai phạm sẽ hoàn toàn chịu
trách nhiệm nếu như tập đoàn vẫn không thể mua lại được lô đất.
***
Tập đoàn Vĩnh Phát.
- Thưa Chủ tịch, đại
diện bên tập đoàn Nguyên Thành Phong muốn gặp ngài ạ! - Người trợ lý cao lớn
mặc bộ vest đen trang trọng thông báo.
Vị chủ tịch già, mái
tóc đã điểm sương nhưng đầu óc vẫn vô cùng minh mẫn, nét mặt hiền hòa nhưng
cũng chất chứa sự gian hùm của người lăn lộn thương trường lâu năm. Điều đặc
biệt ở ông mà người trợ lý thấy ấn tượng đó là đôi mắt sáng nhưng phảng phất u
buồn.
Người
trợ lý vẫn nhẫn nại đứng đó chờ đợi vị chủ tịch của mình trả lời, vị chủ tịch
cuối cùng cũng lên tiếng nói:
- Thông báo với họ,
tôi đi công tác bên Hồng Kông rồi, hai tuần nữa mới về. Có gì đợi sau hai tuần
rồi mới tính đi.
- Dạ! Tôi đi thông báo
ngay thưa chủ tịch.
- Gọi tổng giám đốc
vào đây cho tôi! - Vị chủ tịch già ra lệnh.
- Dạ!
- Được rồi, cậu ra
ngoài đi! - Vị chủ tịch khoát tay.
Người trợ lý cúi đầu
chào rồi lui ra. Vị chủ tịch còn lại một mình, nỗi buồn chợt ập đến, ông bỗng
thở dài. Hơn bốn mươi năm rồi, người tóc bạc còn nhưng người tóc xanh đã mất.
Ông nhất định tìm lại giọt máu cuối cùng của con trai ông trở về. Đây là điều
ông luôn canh cánh trong lòng, khiến cho ông quyết định ở lại làm việc ở Việt
Nam mà không trở về Hồng Kông nữa.
Ông
Tuấn Khanh - nguyên là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Phát cũng là con trai
của vị chủ tịch kia. Ông mở cửa bước vào phòng nhẹ nhàng bước đến, trầm giọng
hỏi:
- Ba cho gọi con?
Nghe tiếng nói vị chủ
tịch bỗng giật mình, thoát khỏi sự buồn bã trầm mặc xoay người lại nói:
- Tới rồi à?
Ông Tuấn Khanh khẽ gật
đầu.
- Việc điều tra tới
đâu rồi?
Ông Tuấn Khanh thở
dài, ông biết ngay là ba ông cho gọi ông tới là vì chuyện này.
- Vẫn chưa tìm được
thưa ba. Hai mẹ con họ luôn thay đổi chỗ ở để tránh bọn cho vay nên rất khó dò
la. Nhưng sáng nay con vừa nhận được tin đã tìm ra nghĩa trang chôn cất anh hai.
Cũng là nơi chôn cất mẹ lớn. Con vừa định thông báo cho bà thì ba gọi con đến.
- Thật sao? - Ông Văn
Trác vừa nghe con trai báo cáo tin đó, lòng ông chợt trào lên cảm xúc vui mừng.
Cuối cùng ông cũng biết được nơi chôn cất con trai ông, đứa con mà ông đã bỏ
rơi, đứa con mà ông có lỗi biết bao. Vậy là ông cũng có thể ăn nói với người vợ
đã khuất của mình rồi. Nhưng, ông vẫn chưa tìm ra giọt máu mà con trai ông để
lại, vậy thì ông làm sao ăn nói với con trai ông đây. Ông chợt thở dài đau
lòng.
- Ba đừng buồn nữa,
con đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Bây giờ con đưa ba đi đến thăm mộ anh hai. - Ông
Tuấn Khanh thấy vẻ mặt bi thương của cha mình liền an ủi, mặc dù ông chưa biết
mặt và cũng chẳng có cảm tình gì với người anh chưa biết mặt của mình. Nhưng
ông vẫn rất kính trọng người đó.
***
Tại nghĩa trang.
Ông Văn Trác đứng
trước mộ của đứa con trai rất lâu trong xúc động. Một người vốn cứng cỏi đã lâu
chưa từng rơi nước mắt như ông, vậy mà bây giờ nước mắt cứ tuôn rơi. Ông
nhìn hình của đứa con trai trên mộ, đứa con trai rất giống ông thời còn trẻ.
Thì ra bấy lâu nay con trai ông và vợ ông cùng nằm một nơi mà ông không biết.
Ông ngẩng đầu nhìn trời than khóc:
- Bà ơi, chắc bà và
con đã gặp và nhận ra nhau rồi, vậy mà bà lại không cho tôi biết. Có phải bà
vẫn còn giận tôi, giận tôi đi mãi mới trở về cho nên bà đã để cho tôi đau khổ
bằng ấy năm trời?
Nước mắt của một ông
lão như ông không biết có còn được nhiều hay không, nhưng ông Văn Trác cứ thế
đứng khóc rồi khuỵu xuống trước mộ đứa con trai mình. Ông đưa tay vuốt nhẹ gương
mặt con trai trên ngôi mộ, lòng tự nhủ.
- Con yên tâm, ba nhất
định tìm cho ra vợ con con. Ba sẽ chăm sóc cho họ, bù đắp cho họ.
Ông ngồi đó rất lâu.
Ông Tuấn Khanh cũng thắp cho anh trai mình một nén nhang rồi nói:
- Dù chúng ta chưa
từng gặp mặt, anh vẫn là anh trai của em. Em nhất định sẽ tìm ra con gái anh và
chăm sóc nó như con gái em. Anh cứ yên tâm.
Lát sau, ông đưa ông
Văn Trác về vì ông sợ bệnh tim của cha mình tái phát vì kích động quá nhiều.
Đi
tới những bậc thang ông nhìn về mộ vợ quá cố của mình thương cảm một lần, bỗng
nhiên một gương mặt đã lâu lắm rồi ông không gặp chợt quét qua đầu ông. Cái cô
bé có gương mặt thánh thiện u buồn mà ông đã gặp. Không hiểu tại sao ông lại
cảm thấy rất gần gũi, cũng có nhiều lần hỏi thăm nhưng cô bé ấy vẫn bặt tăm.
“Hiểu Đồng, giờ cháu
sao rồi?”
***
Hiểu Đồng tan sở vừa ra khỏi công
ty đã nhận được tin nhắn.
“Hiểu Đồng, làm ơn giúp chị. Chị
đợi em ở chỗ cũ, em tới nhanh nha!”
Hiểu Đồng nhìn tin nhắn liền vội
bắt taxi đi ngay. Vừa đến nơi cô đã gặp ngay chị Hồng đang đứng đợi. Hiểu Đồng
lập tức gọi:
- Chị Hồng!
Chị Hồng vừa thấy Hiểu Đồng thì
mừng rỡ chạy đến, mắt rưng rưng nói:
- Chị biết là gây phiền phức cho
em lắm nhưng mà ngoài em ra chị không còn biết nhờ ai hết.
Hiểu Đồng nhìn chị Hồng cảm thương
nói:
- Không sao
đâu chị, chị là bạn chị Trúc Diễm, em giúp chị cũng như giúp chị Trúc Diễm
thôi! Chị cần bao nhiêu?
- Em có thể cho chị mượn ba triệu
không. Tại vì con chị bị bệnh cần tiền đi khám. - Chị Hồng e ngại nói.
Hiểu Đồng không ngần ngại móc bóp
đưa cho chị Hồng năm triệu. Chị Hồng thấy vậy vội rụt tay lại từ chối:
- Không được
đâu, ba triệu kia không biết khi nào chị mới trả được. Em đưa cho chị năm triệu
làm sao chị trả được.
- Chị, ba triệu kia là em cho chị
mượn. Còn hai triệu kia là em thay chị Trúc Diễm cho con chị để chữa bệnh. Chị
cứ cầm lấy đi, nhưng giấu đừng để cho anh ấy biết nha chị!
Nghe Hiểu Đồng nhắc tới chồng, chị
Hồng vội ôm mặt khóc nức nở. Hiểu Đồng biết chị đang rất đau khổ. Cô lặng người
thở dài.
Chị Hồng và Trúc Diễm là hai người
cùng quê. Chị Hồng sớm lấy chồng rồi theo chồng vào đây lập nghiệp, ai dè lấy
phải tên khốn kiếp. Hắn ta chẳng những không chịu đi làm mà thậm chí còn bắt
chị phải làm gái kiếm tiền về nuôi hắn. Con của họ cứ ốm đau bệnh tật, hắn ta
chẳng những không thương mà còn cướp tiền chữa bệnh của con để đi ăn nhậu.
Trúc Diễm đã nhiều lần khuyện chị
nên bỏ chồng, ẵm con đến nhà Trúc Diễm cùng nhau nương tựa nhưng chị Hồng bảo: “Lấy
gà theo gà, lấy chó theo chó”. Chị cũng không dám đến chỗ Trúc Diễm làm vì sợ
chồng đến đó gây phiền phức cho nên chị vẫn theo đuổi cái nghề bán thân nhục
nhã.
Hai chị em trò chuyện hồi lâu,
cuối cùng chia tay. Nhìn tấm lưng gầy gò của chị Hồng, Hiểu Đồng thấy thương
xót vô cùng. Nhìn lại trời thì đã tối, cô vội vàng đi ra về.