Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 21 - Phần 1

Chương 21

Nỗi đau

Sân bay...

Vĩnh Phong ôm từng người từng người bạn chia
tay. Quốc bảo nhìn Vĩnh Phong đau buồn muốn khóc nói:

- Anh không trở về
nữa sao?

Vĩnh Phong cười buồn nói:

- Ừ! - Rồi cậu quay
sang vỗ vai Thế Nam: - Có rảnh thì mọi người qua thăm mình nha!

Thiên Minh nhìn Vĩnh Phong như có điều muốn
nói nhưng lại thôi, nhưng rốt cuộc cậu cũng mở miệng:

- Vĩnh Phong! Cậu
nhất định phải trở về, nếu không cậu sẽ hối hận suốt đời, Hiểu Đồng cô ấy...

- Đừng nhắc đến cô ấy nữa! - Vĩnh Phong đã ngắt lời cậu.

Sau đó cậu tạm biệt mọi người và bước vào
trong.

Ở một góc, Hiểu Đồng che miệng, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc, nước mắt cô
nhòe ra. Có rất nhiều người quanh Vĩnh Phong nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng cao
gầy của cậu, cho đến khi cậu bước vào bên trong, cô mới dựa tường khóc nức nở.
Trúc Diễm ôm chầm lấy cô chua xót.

- Mình về thôi. Chị
ra ngoài gọi xe trước.

Hiểu Đồng gật đầu. Cô đứng im lặng khóc cho đến
khi không thể khóc được nữa thì buồn đau bước ra bên ngoài. Tâm trí cô đã theo Vĩnh
Phong vào bên trong máy bay. Cô bước đi như người vô hồn. Cô không tìm Trúc Diễm
mà cứ đi thẳng ra phía trước một cách vô thức. Cô bước ra bên đường lúc nào
không hay biết, đúng lúc một chiếc xe chờ tới, đột nhiên vang lên tiếng còi inh
ỏi, nhưng đầu óc cô nóng dần lên hỗn loạn, cô không còn nghĩ được gì hết, chỉ
khẽ quay đầu về hướng chiếc xe kia rồi từ từ ngã xuống.

“Keéttt…”

Chiếc xe thắng lại
kịp thời, chỉ cách cơ thể đang nằm sõng soài của Hiểu Đồng ba centimet. Trong
vô thức mơ màng, Hiểu Đồng nhìn thấy một chàng trai mặc một bộ comple màu sáng
rất đẹp, từ từ tiến lại gần, nhưng Hiểu Đồng không thể nhìn rõ gương mặt của
người đó, cậu ta dựng cô dậy gọi khẽ:

- Này, cô gái, cô
sao rồi? Không sao chứ?

Nhưng Hiểu Đồng đã
nhắm nghiền mắt lại, mất dần ý thức, không còn nghe tiếng gọi vẫn văng vẳng bên
tai mình. Cậu ta liền bế bổng cô lên đặt nhẹ nhàng vào băng ghế sau, sau đó vào
xe phóng đi.

Trong bệnh viện, cậu
thanh niên đó chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy và ẩn chứa
đau khổ của Hiểu Đồng. Cậu quay sang hỏi bác sĩ:

- Cô ấy có sao
không?

- Không sao. Chỉ là
bị kiệt sức mà thôi! Thể trạng và tinh thần của cô ấy bị suy yếu, cần được bồi
bổ. - Giọng một vị bác sĩ trả lời.

- Vậy thì phiền bác sĩ chăm sóc cô ấy giúp. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí.
- Cậu thanh niên nói với giọng trầm ấm.

- Vâng, cậu yên
tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo. Cậu có thể yên tâm ra về. - Bác sĩ
nói xong thì chào tạm biệt đi ra ngoài.

Cậu thanh niên nhìn
gương mặt nhắm nghiền của Hiểu Đồng hiện rõ hai vệt nước mắt và trên mi mắt vẫn
còn đọng lại nước mắt, bỗng xúc động đưa tay lau nhẹ bờ mi của cô. Nhưng cậu chợt
khựng lại rồi nhanh chóng rút tay về, sau đó quay lưng bỏ đi.

Cánh tay chợt dừng
lại trên nắm cửa vừa mở hờ, cậu bất giác quay đầu nhìn về phía Hiểu Đồng. Cô
đang hỗn loạn trong cơn mê. Cô gọi tên Vĩnh Phong, những giọt nước mắt tràn qua
bờ mi đang khép lại của cô rồi lăn dài trên mặt cô, miệng đau xót ú ớ:

-
Xin lỗi anh, Vĩnh Phong...

-
... Hãy quên em đi...

-
... Hãy hạnh phúc bên người yêu anh...

Cậu
ta nhìn Hiểu Đồng chăm chú, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, cho đến khi một người
đứng bên ngoài cửa lên tiếng hỏi:

-
Tổng giám đốc chúng ta đi khỏi đây ạ?

-
Không, chỉ về nhà thay đồ thôi! - Cậu ta buột miệng trả lời.

Hiểu Đồng mở mắt ra, ngạc nhiên thấy mình đang nằm trong
bệnh viện, bên cạnh cô là một thanh niên xa lạ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác
màu đen, đeo một cái mắt kính đen, tóc bù xù rối tung, lại còn đeo một cái cặp
màu đen. Nhìn chung trông cậu ta rất ngố. Hiểu Đồng ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi
choáng, cả người mệt mỏi, cô đưa tay đỡ lấy đầu.

-
Cô tỉnh rồi sao? - Cậu ta tiến lại gần quan sát cô quan tâm hỏi. - Cô bị đau đầu
à?

Hiểu
Đồng cố mở mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu nói:

- Tôi không sao. Là anh đã đưa tôi vào bệnh viện sao?

- Đúng vậy. - Cậu ta nhìn Hiểu Đồng giọng trầm ấm đáp.

-
Cảm ơn anh!

-
Cô tên gì?

Hiểu
Đồng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.

-
Sao anh lại muốn biết tên tôi?

-
Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người được mình đưa vào bệnh viện rồi. - Cậu
ta thở dài đáp.

-
Hiểu Đồng. Tên tôi là Hiểu Đồng.

Đôi
mày cậu ta chau lại nhìn cô chăm chú, nhưng Hiểu Đồng không thể biết ánh mắt ẩn
giấu phía sau cái kính đen của cậu ta là gì.

-
Hiểu Đồng, cái tên đẹp lắm!

-
Anh tên gì? - Hiểu Đồng nhìn cậu ta khẽ hỏi.

-
Sao cô lại muốn biết tên tôi? - Cậu ta nhìn Hiểu Đồng khóe môi hơi xếch lên cười
mà như không cười hỏi lại cô.

-
Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người đã đưa mình vào bệnh viện rồi.

-
Thành Vinh. Tên tôi là Thành Vinh. - Cậu ta suy nghĩ một lát rồi trả lời, cũng
vẫn nhại lại câu trả lời của cô.

Hiểu
Đồng phì cười cũng gật gật đầu nhại lại câu trả lời của anh ta.

-
Thành Vinh, cái tên đẹp lắm!

Lần này thì người cười lớn chính là anh ta. Hiểu Đồng thấy
anh ta cười vui vẻ thì trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn, có lẽ vì bị anh ta chọc
cười mà cô tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng mình. Cô nhìn cậu ta chân thành
nói:

-
Cảm ơn anh, Thành Vinh!

Cậu
nhìn cô khẽ nhún vai một cái rồi than thở nói:

- Không cần cảm ơn, cứ ghi sổ nợ cho tôi là được rồi. Cô
tự nhiên lao ra trước đầu xe của tôi, hại tôi bị một phen hoảng hốt. Chẳng biết
tối về có bị ám ảnh hay không, chắc là phải uống thuốc an thần mới ngủ được.
Không biết có bị hoảng sợ đến độ sau này không dám lái xe nữa hay không.

Hiểu
Đồng chớp chớp mắt nhìn Thành Vinh nuốt ực nước bọt một cái nói:

-
Vậy, anh muốn tôi trả bao nhiêu?

Trước
ánh mắt nửa ăn năn, nửa tức giận của cô, Thành Vinh cười phá lên:

-
Tôi chỉ muốn đùa cô thôi! Làm gì mà căng thẳng dữ vậy chứ?

Hiểu
Đồng thở ra một cái vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy buồn cười cái anh chàng trước
mặt mình. Cô rút kim truyền dịch ra rồi bước xuống giường.

-
Cô định đi đâu vậy? - Thành Vinh hoảng hốt hỏi.

-
Tôi đi gọi điện cho người nhà đến đóng viện phí rồi về nhà.

-
Tôi đã đóng rồi.

-
Vậy để tôi gọi họ đến trả tiền cho anh.

-
Tôi không cần tiền của cô. - Thành Vinh dứt khoát trả lời rồi nói: - Để tôi đưa
cô về!

-
Sao anh lại muốn đưa tôi về?

-
Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên mà, làm ơn cho trót. Để tôi đưa cô về rồi thì
không ai nợ ai nữa.

Hiểu
Đồng nhìn cậu ta một lát rồi gật đầu nói:

-
Cũng được, tới nhà tôi sẽ lấy tiền trả anh.

Chiếc
xe màu đen bóng loáng của cậu ta chở Hiểu Đồng về trước nhà của Trúc Diễm. Cô
xuống xe rồi quay đầu nói:

-
Anh chờ tôi một lát, tôi vào trong lấy tiền trả anh.

Nhưng
Thành Vinh đã chồm tới bên cửa kính đã hạ xuống gọi:

-
Này! Cô đừng khóc nữa biết chưa, khi khóc trông cô tội nghiệp lắm biết không?
Tôi chẳng thích thấy bộ mặt tội nghiệp của cô chút nào cả. - Nói rồi cậu ta
phóng xe chạy đi bỏ lại Hiểu Đồng vẫn còn ngơ ngác đứng đó.

***

Trên
chuyến bay của hãng hàng không Việt Nam Airline bay đến Mỹ.

Vĩnh Phong gương mặt đau buồn, ánh mắt bi thương nhìn chằm
chằm vào con búp bê Nga hình bé gái mà lần trước Hiểu Đồng và cậu cùng mua trong
chuyến đi chơi. Khi soạn va ly chuẩn bị đi, cậu vô tình phát hiện ra nó. Chẳng
biết tại sao nó lại nằm trong đó, nhưng nó là vật duy nhất mà cô để lại cho cậu
ngoài chiếc nhẫn cầu hôn. Vĩnh Phong đặt chiếc nhẫn lên đầu của con búp bê làm
thành một cái vòng. Sau đó, bóp chặt chúng trong lòng bàn tay, mắt nhắm nghiền,
miệng khẽ gọi hai tiếng “Hiểu Đồng”.cruóc7đến
truóc7 cửa nhà thì đã thấy một bóng đen đang hút thuốc Diễm thấy vậy cũng không
nói gì thêm nữa cho đến khi cả hai ă

Chuyện
Vĩnh Phong đi Mỹ và không trở về nữa nhanh chóng lan rộng khắp trường Nguyên
Thành Phong và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong lúc chuyện phiếm của mọi
người. Mà đề tài được bàn luận nhiều nhất là việc chia tay giữa hai người.

-
Trời ơi! Biết trước mà, anh Vĩnh Phong chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, cho nên
anh ấy mới qua Mỹ mà không thèm trở lại đó. Bây giờ con nhỏ đó bị anh ấy bỏ rồi
thiệt rồi, thật mất mặt mà!

-
Thôi đi! Ít nhiều gì người ta cũng từng được anh ấy để ý, còn hơn khối người
thèm được anh ấy ghé mắt tới cũng không được.

-
Nhưng nghe nói, sở dĩ cô ta bị anh Vĩnh Phong bỏ vì nghe nói cô ta là loại gái
làm hàng, anh Vĩnh Phong biết được sự thật nên bỏ cô ta ngay lập tức.

-
Ghê vậy sao! Hèn gì người lạnh lùng như anh Vĩnh Phong lại bị cô ta cưa đổ. Cô
ta có nhiều thủ đoạn để lừa trai vào bẫy quá mà!

Hiểu
Đồng vừa bước chân vào trường đã gặp ngay những ánh mắt soi mói của mọi người.
Người thì nhìn cô khinh bỉ, người thì nhìn cô bĩu môi cười cợt, người này lén
lút nói xấu sau lưng cô, kẻ khác lại hỏi cô đi giá bao nhiêu. Thông thường vào
những khi cô bị mọi người nói xấu sau lưng thì Đình Ân luôn lớn tiếng bênh vực
cô, nhưng giờ đây Đình Ân cũng phớt lờ cô. Hiểu Đồng cảm thấy đau buồn khi nghĩ
đến Đình Ân.

Hiểu
Đồng không thèm để ý tới họ, cô cứ cúi mặt tiếp tục đi. Nhưng cô đã chạm ngay
vào Quốc Bảo và băng nhóm quậy phá của cậu ta. Rõ ràng là cố ý chặn đường cô. Hiểu
Đồng ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi quay người đi đường khác nhưng Quốc Bảo quyết
không chịu buông tha, cứ đi thẳng tới ngáng đường
cô đi, cô bước qua bên phải, cậu ta cũng sang theo khiến Hiểu Đồng không tài
nào qua được. Cô tức giận hỏi:

-
Cậu làm vậy là sao?

-
Là tôi cố tình làm vậy đó, thì sao? - Quốc Bảo giương giương mặt tự đắc không
thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của Hiểu Đồng. - Cô đúng là đồ mặt dày, còn dám
vác mặt đến đây.

-
Tôi đến đây thì sao nào? Tôi là sinh viên ở đây, đương nhiên là phải đến đây.
Còn cậu, chẳng phải thích ăn chơi hơn à, sao không ở ngoài mà ăn chơi tán gái
cho đã đi, đến đây làm gì? - Cô tức giận mắng trả.

-
Tôi cấm cô xúc phạm tôi! - Quốc Bảo tức giận chỉ vào mặt Hiểu Đồng nghiến răng
nói từng chữ.

-
Vậy thì xin cậu hãy tôn trọng tôi một chút! - Hiểu Đồng cũng hất mặt nói.

- Cô có gì để tôi phải tôn trọng? - Quốc Bảo cười chế nhạo.

-
Đúng vậy, tôi đúng là không có gì để cậu tôn trọng nhưng xin cậu cũng đừng tìm
đến gây sự với tôi. - Hiểu Đồng từ tốn nói giọng van xin.

- Muốn tôi gây sự với cô trừ khi cô biến mất khỏi mắt tôi,
nếu không tôi gặp cô ở đâu là sẽ đến gây sự với cô ở đó. - Quốc Bảo nhếch môi
nói, quyết không chịu nhượng bộ.

- Cậu đúng là đồ đàn bà. - Hiểu Đồng buông lời chế nhạo.

Mặt
Quốc Bảo tối sầm lại sau câu nói của Hiểu Đồng. Đàn ông có ba câu nói là điều cấm
kị.

Một:
Mày thua rồi - Bởi vì đàn ông luôn có bản chất háo thắng, luôn muốn chứng tỏ
mình hơn người, không bao giờ chấp nhận mình là kẻ thua cuộc.

Hai: Đồ đàn bà - Đàn ông con trai đỉnh đỉnh đại danh,
luôn muốn chứng tỏ sức mạnh và bản lĩnh của mình không bao giờ chấp nhận mình
là kẻ mềm yếu như đàn bà.

Ba:
Em có thai rồi - Đây là câu nói mà đàn ông sợ nghe nhất. Đàn ông thích yêu
đương lăng nhăng nhưng lại không có tính tránh nhiệm, cho nên khi quan hệ không
bao giờ muốn để lại hậu quả.

Câu
mắng của Hiểu Đồng trùng vào một trong ba điều cấm kị của đàn ông, khiến máu
trong người Quốc Bảo sôi lên. Mặc dù chưa bao giờ ra tay với đàn bà con gái
nhưng vốn dĩ rất giận Hiểu Đồng đã đối xử tàn nhẫn với Vĩnh Phong như vậy rồi,
hôm nay còn dám mắng cậu là đồ đàn bà nữa, Quốc Bảo đã không kìm nén được nữa,
cậu giơ tay lên định đánh Hiểu Đồng thì một bàn tay đã chụp lấy tay cậu giữ lại.

Cả
Hiểu Đồng và Quốc Bảo cùng nhìn chủ nhân của bàn tay đó - chính là Thế Nam. Quốc
Bảo nhìn Thế Nam kêu lên:

-
Anh...

Thế
Nam từ từ buông tay Quốc Bảo ra. Cậu dịu dàng nhìn Hiểu Đồng nhưng cô tránh cái
nhìn của cậu. Cô quay đầu bỏ đi thật nhanh, chỉ nghe tiếng hằn học của Quốc Bảo
và giọng ôn tồn của Thế Nam sau lưng. Hình như họ đang cãi nhau, nhưng cô không
quan tâm, chỉ muốn bỏ đi càng xa càng tốt. Cô tiến đến phòng thầy hiệu
trưởng.

“Cốc...
cốc...”

-
Mời vào! - Tiếng thầy hiệu trưởng trong phòng vọng ra.

Hiểu
Đồng mở cửa bước vào, ngập ngừng gật đầu chào thầy. Thầy hiệu trưởng bèn đứng dậy
chỉ tay vào ghế sofa bảo cô ngồi xuống.

-
Em đã làm đơn xong hết chưa? - Giọng thầy đầy vẻ quan tâm.

-
Em đã làm xong rồi, xin nhờ thầy giúp giùm em ạ! - Hiểu Đồng gật đầu rồi mở túi
lấy ra vài tờ giấy đưa trước mặt thầy hiệu trưởng.

Thầy
hiệu trưởng cầm lấy xem qua một lượt rồi gật đầu để xuống bàn, trầm ngâm nói:

-
Được rồi, thầy sẽ giúp em, bà chủ tịch cũng đã nói giúp em rồi. Chuyện này
không thành vấn đề đâu.

-
Em cảm ơn thầy, em xin phép. - Hiểu Đồng đứng dậy cáo từ đi ra.

-
Hiểu Đồng! - Thầy hiệu trưởng gọi ngược cô lại. - Cố gắng lên!

Hiểu
Đồng cười buồn rồi đi ra ngoài.

Thầy
hiệu trưởng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của cô thì thở dài. Ông lặng lẽ châm một
điếu thuốc nhưng nhanh chóng dịu đi, rồi chìm trong suy nghĩ.

Hiểu Đồng từ phòng thầy hiệu trưởng đi về phía dãy nhà C
thì gặp Đình Ân, cả hai chạm mặt nhau, Hiểu Đồng cắn môi, mắt ngân ngấn nhìn
Đình Ân. Đình Ân lướt nhẹ qua gương mặt Hiểu Đồng một cái rồi quay mặt bỏ đi.
Ánh nhìn lãnh đạm, thái độ thờ ơ như thể chưa từng quen biết của Đình Ân làm Hiểu
Đồng cảm thấy rất buồn, những giọt nước mắt cố kìm nén bỗng nhiên rơi xuống. Cô
nghẹn ngào cất tiếng gọi, giọng khàn khàn:

-
Đình Ân!

Đình Ân làm như không hề nghe thấy vẫn tiếp tục cất bước.
Hiểu Đồng vội nắm lấy cánh tay của Đình Ân, nước mắt rơi trên gương mặt đau khổ
của cô, giọng nức nở:

-
Cậu đừng như vậy có được không?

Đình
Ân nghe thấy giọng nức nở của Hiểu Đồng thì chùng lòng. Cô quay lại thì Hiểu Đồng
nhìn thấy đôi mắt của cô cũng đã đỏ hoe rồi, cô cũng nghẹn ngào nói:

-
Vĩnh Phong tổn thương cũng đã tổn thương rồi, ra đi cũng đã đi rồi. Bây giờ cậu
mau nói hết cho mình nghe đi. Nếu không cả đời này mình cũng không muốn gặp lại
cậu đâu.

Hiểu
Đồng nghe Đình Ân nói vậy thì đau khổ càng khóc nhiều hơn, Đình Ân thương xót đến
ôm chặt lấy cô an ủi rồi cũng khóc theo. Sau một hồi cả hai đã lấy lại được
bình tĩnh, cuối cùng Hiểu Đồng quyết định kể lại mọi chuyện cho Đình Ân nghe.
Nghe xong Đình Ân tức giận mắng:

-
Bà ta đúng là quá thâm hiểm, chọn ngay cách độc ác nhất để bắt cậu làm. Mẹ cậu
có biết chuyện này không?

Hiểu
Đồng nghe Đình Ân hỏi thì lắc đầu, thở dài nói:

-
Mình không muốn mẹ mình biết, mẹ mà biết thì sẽ lo lắng dễ tái phát bệnh.

-
Bác gái không hỏi cậu vì sao rời khỏi sao? - Đình Ân thắc mắc hỏi.

-
Mình nói với mẹ là mình muốn chia tay Vĩnh Phong vì cảm thấy cách sống của cả
hai không phù hợp với nhau.

-
Bây giờ mọi người ở đâu? - Đình Ân nhẹ giọng hỏi.

-
Mình để mẹ và bé Đường ở trong một căn nhà riêng của Thiên Minh.

-
Dẫn mình đến đó đi. Mình muốn đến thăm bác gái.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3