Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 2) - Chương 18 - Phần 3

Chiếc xe màu đen
đưa Hiểu Đồng chạy đi trên một khoảng đường dài đầy im lặng đến đáng sợ. Cái
tên đã giúp Hiểu Đồng xách va ly khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng, hắn bỗng hơi giật
mình khi thấy gương mặt bình thản đến lạnh lùng của cô gái ngồi cạnh. Thông thường
trong tình huống này các cô gái thường rất sợ hãi, vậy mà lúc này cô ta lại lơ
đãng nhìn ra bên ngoài, còn dám tự một mình dấn thân vào hang cọp. Xem ra cô
gái này không biết sợ là gì, tự nhiên trong lòng hắn dấy lên một chút khâm phục.

Chiếc xe cuối cùng
cũng chạy đến căn nhà bỏ hoang. Thoáng chút kinh ngạc, chân mày hơi vểnh lên
nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Cô từ từ bước xuống xe, tay nắm chặt
chiếc va ly tiền, mặt đối mặt với bọn bắc cóc đang xếp hàng đón chào cô.

- Em gái tôi đâu? -
Hiểu Đồng bước xuống xe, nhìn chằm chằm tên đại ca một lát rồi bình tĩnh hỏi.

- Trên lầu. - Hắn ta đáp gọn rồi hất mặt hỏi: - Tiền đâu?

- Trong đây. - Hiểu
Đồng vừa đáp vừa kéo chiếc va ly lại gần mình.

- Tốt lắm! - Hắn ta
gật đầu rồi lại hất mặt ra lệnh: - Tụi bây đến kiểm tra đi!

- Khoan đã! Em gái tôi đâu? - Hiểu Đồng vội ngăn lại hỏi.

- Đưa tiền trước đi
rồi mới nói. - Hắn ta lươn lẹo nói.

- Không được, chưa
thấy em gái tôi thì tôi sẽ không giao tiền. - Hiểu Đồng nhất quyết không chịu,
cô kéo dây phecmơtuya của cái va ly lấy ra một cọc tiền ném về phía bọn chúng.

Một tên đàn em nhanh tay chụp lấy đưa cho tên đại ca. Tên này cầm cọc tiền
nặng trịch thảy lên thảy xuống vài cái rồi hài lòng, hắn cười xếch lên đểu cáng
nhìn Hiểu Đồng.

- Được rồi, đem em gái nó ra đây. - Hắn ta ra lệnh cho một tên đàn em. Tên
này vội quay vào trong, lát sau hắn đi ra, trên tay hắn bế bé Đường. Con bé
đang ngủ rất say.

Vừa nhìn thấy bé Đường, sắc mặt lạnh lùng của
Hiểu Đồng lập tức thay đổi, gương mặt cô trở nên hoang mang cực độ khi nhìn thấy
vẻ hốc hác của bé Đường. Cô căm phẫn nhìn bọn chúng hỏi:

- Các người đã làm
gì em tôi?

- Con bé thật là
phiền phức, nó chẳng chịu ăn gì hết lại cứ khóc suốt ngày, bọn ta đành phải chụp
thuốc mê cho nó ngủ yên. Yên tâm đi, con bé chẳng chết đâu mà lo. - Tên đại ca
vừa nói vừa vuốt đôi má bầu bĩnh của bé Đường. Trong lòng hắn ta cũng có chút mến
đối với cô bé con dễ thương này.

- Các người là đồ
khốn! - Hiểu Đồng căm phẫn hét lên: - Em tôi còn rất nhỏ, các người lại chụp
thuốc mê với liều lượng cao sẽ ảnh hưởng đến trí não của con bé sau này. Các
người có còn tính người không hả?

- Nói nhiều quá,
mau đưa tiền đây! - Tên đại ca bị mắng thì nổi giận quát.

- Thả em tôi ra trước
đã. - Hiểu Đồng lắc đầu nói.

- Cô nghĩ cô có thể
ra điều kiện với tôi? - Tên đại ca cười đểu, ánh mắt đắc thắng nhìn Hiểu Đồng.

- Vậy các người
nghĩ tôi là đồ ngốc à? Xin lỗi nha! Các người lầm to rồi đó, tôi không ngốc đến
nỗi tự mình đến đây nộp mạng mà không chuẩn bị gì.

- Ý cô là... - Hắn
ta lo ngại hỏi.

- Thả em gái tôi ra
ngay lập tức! - Hiểu Đồng ra lệnh, rồi nhìn bọn chúng chăm chăm.

- Lay con bé dậy! -
Tên đại ca cười gằn ra lệnh cho tên đang bế bé Đường.

Tên này lập tức lay
bé Đường dậy, lay mãi cuối cùng bé Đường cũng tỉnh dậy. Nhưng vừa tỉnh lại,
nhìn thấy bọn chúng, bé Đường lập tức khóc thét lên.

- Bé Đường! Đừng sợ,
có chị Hiểu Đồng ở đây, không ai ăn hiếp em đâu. - Hiểu Đồng nhỏ nhẹ an ủi bé
Đường.

Bé Đường ngưng khóc
quay mặt nhìn Hiểu Đồng rồi kêu lên mừng rỡ:

- Chị!

Sau đó con bé giãy
người thót xuống đất chạy lại bên cạnh Hiểu Đồng, mấy tên kia cũng không có ý
ngăn cản. Ôm bé Đường vào lòng Hiểu Đồng mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm, cô vuốt
ve gương mặt của bé Đường hỏi:

- Bọn họ có bắt nạt
em không?

Bé Đường dụi nước mắt lắc đầu nhưng lại mếu máo nói:

- Nhưng mà... nhưng
mà mấy người đó đáng sợ lắm, ai cũng đáng sợ hết. Em sợ lắm, chị mau dẫn em về
với mẹ đi!

- Bé Đường ngoan, đừng
sợ, bây giờ chị dẫn em về với mẹ nha? - Hiểu Đồng cố gắng nở nụ cười an ủi.

Mấy tên này nãy giờ vẫn im lặng quan sát, nghe
vậy thì đều cười lên khả ố:

- Cô tưởng có thể
đi khỏi đây một cách dễ dàng như vậy sao? Cô ngây thơ quá!

Hiểu Đồng nghe bọn
chúng nói như vậy thì đứng lên quay mặt nhìn chúng. Bé Đường ôm lấy chân cô núp
đằng sau, tay run sợ, mắt he hé nhìn về bọn chúng.

- Tôi đã nói rồi, đừng
đánh giá thấp người khác. Tôi biết đến đây là sẽ không còn đường thoát nhưng
tôi vẫn đến vì em gái tôi. Nó còn quá nhỏ, vẫn chưa biết gì, xin các người hãy
tha cho nó. Bắt một mình tôi là đủ rồi.

- Ây da, làm sao
đây, cả người lẫn tiền bọn ta đều muốn. Em gái cô xinh xắn đáng yêu, chắc chắn
bán được bộn tiền, cô nghĩ xem bọn ta có chịu thả nó ra hay không? - Tên đại ca
cười nói.

- Vậy sao? Thật tiếc
quá! - Hiểu Đồng cười mà như không cười khinh bỉ nhìn bọn chúng: - Các người thật
là ngu ngốc.

- Cô nói sao? - Một
tên đàn em tức giận quát, hắn ta bước lên định trừng trị Hiểu Đồng nhưng tên đại
ca đã khoát tay.

- Đã bảo chú mày rồi,
đối với phụ nữ nên nhẹ nhàng, đúng là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.

Rồi hắn ta quay
sang Hiểu Đồng giả vờ tốt bụng nhắc nhở:

- Em gái à, ăn nói
nên lựa lời một chút. May mắn là có anh ở đây chứ nếu không gương mặt xinh đẹp
của em sẽ bị bầm dập thảm thương lắm đó.

- Không cần ông phải
lo cho tôi! - Hiểu Đồng gạt phăng thái độ giả tạo của hắn ta. - Tóm lại các người
có chịu thả em gái tôi ra hay không?

- Em nghĩ sao? - Hắn
đểu giả cười ngạo.

- Được thôi là các
người ép tôi. - Hiểu Đồng làm như bất đắc dĩ. - Xem ra các người không cần số
tiền chín mươi tỷ này rồi.

- Nói vậy là sao? -
Hắn ta thay đổi sắc mặt, không còn đùa giỡn nữa, đanh mặt hỏi Hiểu Đồng.

- Coi lại cọc tiền
trên tay ông đi! - Hiểu Đồng nhếch môi cười, ánh mắt đắc ý nhìn bọn chúng.

Tên đại ca bực mình giật lấy cọc tiền từ tay tên đàn em, hắn ta nhận ra cọc
tiền có chút ẩm ướt cùng một mùi hương gì đó rất khó diễn tả. Hắn lập tức đưa cọc
tiền lên mũi ngửi, mùi hương xộc vào mũi khiến hắn hắt xì liên tục. Hắn ta đâu
ngờ rằng Hiểu Đồng và Thiên Minh đã tẩm xăng vào chiếc va ly đầy tiền này và
dùng nước hoa loại nồng nhất để át đi mùi xăng dầu. Hắn và đồng bọn bị tiền làm
cho lóa mắt nên nhất thời không chú ý đến mùi trên chiếc va ly. Quăng cọc tiền
xuống đất, hắn chửi thề:

- Con khốn, mày
dám...

Hắn tức giận nhìn về
phía Hiểu Đồng, hai mắt long lên những tia giận dữ. Nhưng rồi hắn chợt khựng lại
khi thấy trên tay Hiểu Đồng là một cái bật lửa.

- Sao hả? Nhận ra rồi
à, hình như khá trễ đó. Bây giờ ông lựa chọn đi, tôi và số tiền này, còn em gái
tôi thì thả đi. Còn không thì cả tôi và em gái tôi ở lại nhưng số tiền này sẽ
biến thành tro bụi. - Hiểu Đồng nhìn bọn chúng chế giễu.

Tên đại ca lưỡng lự,
hắn ta cay cú nhìn Hiểu Đồng chằm chằm, chỉ hận không thể lột da cô ngay lúc
này. Thấy hắn ta đang do dự, Hiểu Đồng biết chắc chắn hắn ta sẽ đồng ý, cô cố
tình làm căng để hắn không kịp nghĩ ngợi. Cô bật lửa lên và bắt đầu đếm:

- Một... hai...

- Được tao thả. -
Gã đại ca vội nói, hắn ta tiếc nuối nhìn con mồi trước mắt, sắp nuốt vào lại phải
nhả ra. Nhưng dù sao thì cái giá bán bé Đường cũng không bằng một góc số tiền
trong va ly, thôi thì thả cho bé Đường đi. - Đưa va ly tiền cho tao.

- Đợi em tôi bình
an rồi tôi sẽ đưa cho các người. - Hiểu Đồng trả lời.

- Vậy tao sẽ cho
người đưa em gái mày trở về. - Hắn nói nhưng thầm nghĩ rằng giữa đường sẽ đem
bé Đường đến nơi khác.

- Không cần. - Hiểu
Đồng xua tay nói, cô cầm điện thoại gọi: “Chú ơi, vào đây đi!”

Nhân lúc Hiểu Đồng
gọi điện, một tên đàn em định đi vòng ra sau lưng Hiểu Đồng nhưng bị cô phát hiện,
cô hét lên:

- Đứng yên đó!
Không ai được di chuyển, nếu không tôi đốt va ly này.

Nói rồi Hiểu Đồng
kéo va ly và bé Đường ra xa hơn một chút. Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy đến,
một người tài xế tuổi trung niên hơi ngạc nhiên trước đám đông tụ tập bao quây
một cô gái và một bé gái.

- Có chuyện gì vậy?
- Người tái xế hạ kính xe xuống hỏi, ông hơi run lên không dám bước xuống xe.

Hiểu Đồng kéo bé Đường
đi lại chiếc taxi, mở cửa xe đẩy bé Đường ngồi vào trong ghế sau.

- Bé Đường ngoan
nha, ngồi yên theo chú tài xế, chú ấy sẽ đưa bé Đường về với mẹ. Chị Đồng ở đây
một chút sẽ về với em.

Bé Đường ngoan
ngoãn gật đầu. Hiểu Đồng mỉm cười xoa đầu em, rồi quay lên người tài xế nói nhỏ:

- Chú mau chạy đi,
chạy thẳng đến đồn cảnh sát báo án. Đừng dừng lại, đừng để bọn chúng bắt được.
Cho cháu gửi em gái cháu. Xin chú đừng để em gái cháu có chuyện gì!

Người tài xế thấy
giọng Hiểu Đồng run run thì lo lắng nói:

- Còn cháu thì sao, chú thấy bọn chúng chẳng phải người tốt gì cả. Cháu mau
lên xe đi, chú chở cháu đi luôn.

Hiểu Đồng mỉm cười
lắc đầu nói:

- Cháu không đi
đâu, cháu phải ở lại giữ chân bọn chúng. Xin lỗi, cháu đã kéo chú vào vòng nguy
hiểm.

Người tài xế im lặng
không nói gì, Hiểu Đồng vừa cảnh giác nhìn mấy tên kia vừa móc một số tiền
trong túi ra đưa cho người tái xế:

- Chú nhận số tiền
này rồi đi mau đi!

Người tái xế tốt bụng do dự, Hiểu Đồng vội thúc giục:

- Đi đi!

Người tài xế gật đầu
vội vàng đánh xe bỏ đi thật nhanh, Hiểu Đồng quay lại nhìn bọn chúng cảnh giác.

- Không được đuổi
theo, nếu đuổi theo tôi sẽ đốt nó.

Lúc Hiểu Đồng đang
mải nhìn theo chiếc taxi thì một tên đàn em đã nhanh chân chạy đến nắm lấy tay
Hiểu Đồng và giáng cho cô một cái tát, máu miệng cô chảy ra từ khóe môi đỏ thẫm.

- Lôi nó vào trong
cho tao! - Tên đại ca ra lệnh rồi quay người đi vào trong.

Hiểu Đồng bị túm tóc
lôi vào trong. Vừa vào bên trong hắn ta liền ném mạnh Hiểu Đồng xuống. Hiểu Đồng
mất đà lao về phía trước rồi té ạch xuống đất, cô phải dùng hai tay chống lên
sàn, hậu quả là để lại những vết thâm đỏ.

- Ha ha ha... Cháu
gái, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.

Một giọng nói vang
lên trước mặt Hiểu Đồng, giọng nói vô cùng quen thuộc. Cô giật bắn cả người khi
nghe thấy giọng nói đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên kẻ có giọng nói quen thuộc
đó.

- Là ông... - Hiểu
Đồng sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn lão béo không chớp mắt.

- Bất ngờ quá hả? -
Lão béo cười mà như không cười nói, ánh mắt hắn ta chiếu đầy tia nguy hiểm. -
Chẳng phải lúc đó ta đã nói là các người hãy chờ xem sao!

Hiểu Đồng chợt nhớ
tới ánh mắt căm thù của giám đốc Giang khi ông ta bị Vĩnh Phong đuổi khỏi quán
bar Phong Trần. Cô thật không ngờ người đứng đằng sau vụ bắt cóc này chính là hắn
ta, càng không ngờ hắn ta lại quen biết với bọn người này.

Tên đại ca nhìn cái
va ly tiền, ánh mắt phát sáng, hắn ra lệnh:

- Mở va ly ra đi!

Tên đàn em đang
xách cái va ly lập tức hạ xuống và kéo khóa. Lúc này Hiểu Đồng không nhìn chiếc
va ly mà cười thầm trong bụng. Khi chiếc va ly được mở toang ra, tất cả các con
mắt bọn chúng đều đổ vào đó nhưng rồi chúng sững người khi nhìn thấy chiếc va
ly chỉ chứa đầy giấy, mà không hề có một đồng nào.

- Như vậy là sao? -
Lão béo tức giận gầm lên, hắn nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn tên đại ca dò hỏi, ánh mắt
phẫn nộ tột cùng.

Tên đại ca cũng
xanh cả mặt, hắn ta tức giận chạy đến nắm tóc Hiểu Đồng hỏi:

- Tiền của bọn tao
đâu?

Bị hắn ta nắm tóc
kéo ngược về sau, Hiểu Đồng đau đớn thét lên một tiếng rồi giả vờ nói:

- Tiền ở trong chiếc
va ly đó.

- Không có gì hết,
tất cả chỉ toàn là giấy báo! - Tên đại ca gầm lên.

- Làm sao tôi biết
được, tiền rõ ràng là ở trong đó mà! Chắc là bị người ta lấy ra hết rồi. - Cô
giả vờ nói.

Tên đại ca và lão
béo lập tức xoay ánh mắt nhìn về hướng mấy tên đến đón Hiểu Đồng, mấy tên này sợ
hãi vô cùng vội vàng thanh minh:

- Oan cho tụi em
quá đại ca! Tụi em theo anh bao nhiêu lâu nay, một đồng tụi em cũng không dám
qua mặt đại ca thì làm sao mà...

- Nhưng đây là chín
mươi tỷ đồng, có số tiền này rồi, tụi bây có thể ăn cả đời... - Tên đại ca tỏ vẻ
không tin, vẫn nhìn bọn chúng chằm chằm.

- Không có đại ca,
con nhỏ nói láo đó...

- Rõ ràng là tôi giao cho các người cái va ly đầy tiền mà! - Hiểu Đồng vội
nói, ngăn lời bọn chúng lại: - Tôi chỉ giữ nó khi xuống xe thôi! Nếu không có
chín mươi tỷ đồng làm sao tôi dám đến gặp các người chứ, chẳng lẽ tôi không lo
sợ cho tính mạng của em gái mình hay sao?

Tên đại ca nghe Hiểu Đồng nói có lý bèn quay
phắt nhìn mấy tên đàn em mặt đang xanh như tàu lá chuối. Hắn móc từ chỗ thắt
lưng ra một cây súng lục, rồi từ từ tiến đến gần bọn đàn em.

- Nói mau, số tiền
đó ở đâu?

- Oan quá đại ca
ơi, tụi em không hề chạm tới số tiền đó. Em thề có trời đất chứng giám...

Nhưng tên đại ca không tin, hắn ta quyết định thử bọn đàn em xem chúng có
nói thực không. Hắn chĩa súng vào bọn đàn em làm cho mấy tên này hoảng sợ vô
cùng, hồn vía lên mây cả. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi,
cô vội thu người lại, quay mặt đi không dám tưởng tượng sự việc tiếp theo.
Nhưng rốt cuộc chẳng xảy ra chuyện gì cả, bởi vì có một bàn tay đã ngăn tên đại
ca lại. Hiểu Đồng nhận ra hắn ta, hắn chính là tên áo xanh đã từng giao chiến với
Vĩnh Phong mấy phen.

- Đại ca, đừng thử
nữa, nhìn vào đã biết con nhỏ này nói dối rồi. Tụi nó làm sao dám qua mặt đại
ca chứ.

Tên đại ca nghe vậy,
cũng bỏ tay xuống, rồi giắt súng vào thắt lưng như cũ. Mấy tên kia thở phào nhẹ
nhõm. Tên áo xanh liền hỏi mấy tên kia:

- Lúc nãy, bọn mày
có kiểm tra va ly hay không?

Mấy tên này ú ớ một
lúc rồi mới trả lời lắc đầu, tên đại ca tức giận đá cho chúng một phát té
nhào, miệng không ngừng mắng chửi:

- Đồ ngu! Mấy đứa
bây mấy cái đầu mà bị con nhỏ lừa gạt, lại còn để cho thằng taxi theo dõi phía
sau mà không biết. Thiệt là một lũ ăn hại, uổng công tao nuôi tụi bây, biết vậy
tao nuôi một con chó còn hơn.

- Con khốn dám nói
láo! - Tên áo xanh giơ tay tát mạnh vào mặt Hiểu Đồng, gương mặt vốn bị đỏ vì
cái tát lúc nãy giờ nhận thêm một cái tát nữa thì sưng phồng lên, một cảm giác
đau đớn vô cùng, Hiểu Đồng vội đưa tay lên má, ngăn chặn bớt cơn đau này.

- Cậu nói đúng thật,
quả là mấy tên này chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. - Lão béo nói với
tên đại ca, cười cười nhìn Hiểu Đồng chặc lưỡi vài cái tỏ vẻ thuơng xót. Hiểu Đồng
coi khinh thái độ giả tạo của ông ta.

- Cháu gái à, ta thấy
cháu nên ngoan ngoãn giao tiền ra đi, trò trẻ con gạt người này của cháu chỉ có
thể gạt được kẻ ngốc mà thôi! - Lão cười hề hề với Hiểu Đồng tiếp tục khuyên
lơn.

- Không có tiền. -
Hiểu Đồng ương bướng đáp. - Tiền ở trong đó, muốn có tiền thì ông đi mà hỏi họ.

- Xem ra cháu rượu
mời không uống muốn uống rượu phạt. Cứ đợi một lát đi, để xem lúc đó cháu còn
dám ngang bướng nữa hay không. - Lão gườm gườm nhìn cô.

Một luồng điện chạy
dọc sống lưng của Hiểu Đồng, bất giác cô nổi cả gai ốc, lòng tràn đầy lo sợ. Miệng
lắp bắp, cô vội vàng hỏi:

- Ông sẽ làm gì?

- Đem em gái cháu
trở về với cháu thôi! - Hắn cười mà như không cười, trả lời.

Hiểu Đồng vừa nghe
hắn nói xong thì khuỵu xuống, sức lực dường như bị rút hết, gương mặt tái xanh
thở mạnh. Nhìn nét sợ hãi trên mặt Hiểu Đồng, lão béo cả cười nói:

- Ta nói cho cháu
biết, ta ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm. Cháu tưởng làm như vậy thì có thể
giải thoát cho em cháu à? Cháu lầm rồi, lầm to rồi. Ngay từ đầu ta đã cho người
theo dõi các người, từ lúc gã trợ lý đi lấy tiền, giao tiền cho các người, cho
đến việc chiếc taxi đi theo sau lưng, ta điều biết. Nhưng ta im lặng, ta muốn
xem thử cháu muốn chơi trò gì, ta cũng muốn tham gia một chút trong trò chơi
này. Cháu nghĩ hy sinh bản thân là có thể cứu được em cháu sao? Người của ta
bây giờ đang đuổi theo và chỉ lát nữa thôi là có thể đem em cháu về!

Hiểu Đồng nghe hắn
nói thì thất thần, cô không ngờ hắn ta có thể đoán được kế hoạch của cô một
cách dễ dàng như vậy, hắn ta đúng là một con cáo già đầy gian xảo. Cô chỉ là một
con cừu non nớt hoàn toàn nằm trong bàn tay của con cáo này.

- Ta đã nói tính
tình cháu rất giống cha cháu, mà ta lại là người rất hiểu tính cha cháu. Hai
cha con các người thà để bản thân bị đau còn hơn là làm hại người khác. Có biết
ta ghét nhất cái tính này của cha cháu không? Cha cháu là một thằng ngốc.

- Ông im đi, không
được xúc phạm ba tôi! - Hiểu Đồng tức giận mắng.

Hắn ta nghe Hiểu Đồng
mắng chẳng những không giận mà còn cười to, hắn nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng
nói tiếp:

- Cháu đã rơi vào
tay ta thì ta cũng không ngại kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật.

Thấy Hiểu Đồng đang
chăm chú nhìn mình lắng nghe, hắn tỏ vẻ hài lòng, đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn to
đùng ở ngón tay giữa của bàn tay phải rồi tiếp tục kể lại.

- Năm xưa, ta và
cha cháu cùng hùn vốn làm ăn. Cha cháu phải nói là rất tài giỏi, chẳng mấy chốc
mà phát triển công ty lớn mạnh. Số tiền lời đủ để ta đủ ăn sung mặc sướng.
Nhưng ta là người tham lam, ta không chấp nhận số tiền lời hàng tháng như thế,
ta muốn có nhiều hơn nữa. Ta đã móc nối với các băng đảng và cố thuyết phục cha
cháu buôn lậu nhưng cha cháu nhất quyết không nghe, còn đòi ta phải rút vốn ra
khiến ta vô cùng tức giận. Ngay lúc đó, thì ta gặp giám đốc Vũ Triết. Vũ Triết
muốn ta giúp ông ấy đánh bại cha cháu vì cha cháu đã giành mất mối làm ăn lớn của
ông ấy. Ta nghĩ ngay đến việc mua bảo hiểm cho công ty, rồi âm thầm cho người đến
đốt công xưởng. Rốt cuộc công ty phá sản nhưng người được lời nhất chính là ta.
Ta vừa lãnh được tiền bảo hiểm, vừa lấy được tiền từ giám đốc Vũ Triết. Rồi đến
khi cha cháu mất, ta dựa vào số nợ mà cha cháu vẫn chưa trả lấy hết nhà cửa đất
đai của nhà cháu. Ha ha ha...

Hiểu Đồng nghe hắn
ta kể, phẫn nộ đến phát run. Thì ra là hắn ta, chính hắn là kẻ làm tan nát gia
đình cô, cướp mất hạnh phúc vốn có của cô. Hại mẹ con cô phải sống những ngày
tháng khổ sở. Hại cha cô phải ôm hận mà chết. Đang ngồi bệt dưới đất, Hiểu Đồng
lấy hết sức bình sinh đứng bật dậy lao đến lão béo, cô muốn bóp cổ cho hắn ta
chết để hả cơn giận. Nhưng cô chưa kịp đến gần lão thì đã bị tên áo xanh nắm
tóc kéo giật lại. Hiểu Đồng đau rát hết cả da đầu nhưng cô vẫn một mực muốn lao
đến, cô nhất định phải giết chết tên khốn nạn đó.

- Buông tôi ra, tôi
phải giết hắn! - Hiểu Đồng la hét, rồi quay lại cắn vào tay tên áo xanh, miệng
mắng chửi lão béo không ngừng. - Ông là đồ khốn, đồ xấu xa...

Nhưng tên áo xanh
đã tóm lấy tay Hiểu Đồng hất ngược cô ra đằng sau, cô bị té xuống đất một cách
đau đớn. Hiểu Đồng còn chưa thoát ra khỏi cơn đau đớn tột cùng thì bị tên áo
xanh lao đến tát cho mấy tát, máu miệng chảy ra rơi đầy xuống mặt đất. Gò má vốn
sưng lại càng sưng phồng lên, rát bỏng.

Những tưởng Hiểu Đồng
sẽ còn bị tên này hành hạ đến ngất xỉu thì từ trên lầu một cậu thanh niên đeo
kính chạy xuống hét lớn:

- Đủ rồi, dừng tay
lại!

Tất cả mọi người đều
quay đầu lại nhìn cậu thanh niên. Cậu ta đang từng bước từng bước đi xuống cầu
thang trong dáng vẻ trầm lặng nhưng thực chất bước chân sải dài mau chóng. Ánh
mắt cậu tràn đầy sự giận dữ nhìn tên áo xanh, rồi trong lòng dấy lên sự đau xót
nhìn Hiểu Đồng đang nằm rạp dưới đất.

Cậu bước xuống khỏi
cầu thang, tiến lại gần chỗ Hiểu Đồng ánh mắt gườm gườm nhìn tên áo xanh như muốn
giết người. Ánh mắt này làm tên áo xanh có phần e ngại nhưng hắn ta nhanh chóng
lấy lại bình tĩnh cũng giương mắt nhìn lại, hất mặt thách thức.

Cậu thanh niên
không thèm để ý vẻ mặt thách thức của tên áo xanh, cậu vượt qua hắn đến bên Hiểu
Đồng, nhưng lại bị tên áo xanh ngăn lại, cậu tức giận quay mặt nhìn hắn ta
quát:

- Tránh ra!

- Không tránh. - Tên áo xanh bĩu môi chế giễu nói, mắt xếch lên, khóe môi
cong cớn, điệu bộ cực kỳ đáng ghét.

- Tôi bảo cậu tránh ra! - Cậu thanh niên tức giận, sắc mặt thay đổi nhanh
chóng nhìn tên áo xanh lặp lại lần nữa.

- Con nhỏ này dám cắn
tao, cho nên tao phải trừng phạt nó mới hả dạ. - Tên áo xanh trừng mắt nói.

Cậu thanh niên lúc
đầu còn nói năng lịch sự xưng “tôi” gọi “cậu” nhưng khi nghe tên áo xanh nói
thì tức giận túm lấy áo của tên này rồi lên giọng cảnh cáo:

- Tao nói cho mày
biết, mày mà đụng vào cô ấy thêm một lần nữa thì tao sẽ không khách sáo với mày
đâu, thằng khốn.

- Tao cứ đụng đó
mày làm gì tao, mày biết tao là ai không, đụng đến tao là mày chết chắc. - Tên
áo xanh cũng ngang bướng tiếp tục thách thức, bỏ qua lời cảnh cáo.

Hắn ta vừa nói xong
thì ngay lập tức một cú đấm giáng mạnh vào mặt hắn, hắn bất ngờ lảo đảo ngã xuống.
Tất cả mọi người xung quanh đều há hốc miệng kinh ngạc nhưng chẳng ai dám bước
vào can ngăn. Tên đại ca và lão béo đang ngồi ghế khẽ nhíu mày nhưng không có động
tĩnh gì.

Bị đấm bất ngờ, tên
áo xanh điên tiết lao đến cậu thanh niên tung ra một cú đấm nhưng cậu thanh
niên lại né tránh một cách dễ dàng như đã có phòng bị sẵn. Tên áo xanh đánh hụt
nên mất đà lao về phía trước nhưng nhanh chóng khựng lại, quay trở lại tiếp tục
tấn công. Lần này cậu thanh niên không tránh nữa mà bắt đầu phản công, cậu lấy
mắt kính xuống, quăng về một phía. Cái mắt kính màu nâu hình vuông rất đẹp bị
văng mạnh, chạm xuống đất vỡ nát. Cả hai xông vào nhau đánh một trận thừa sống
thiếu chết.

Tên đại ca thấy tình hình căng thẳng thì vội đứng dậy định can ngăn nhưng
lão béo đã khoát tay mỉm cười. Hắn chăm chú nhìn đứa cháu trai đang từ từ hạ gục
tên áo xanh bằng những cú đấm chuẩn xác. Đã lâu rồi, lão không thấy thằng cháu
mình đánh nhau, không ngờ nó chưa quên nghề, vẫn ra đòn chính xác và mạnh mẽ đến
thế.

Cuối cùng khi tên
áo xanh bị hạ ván một cách ngoạn mục thì lão béo mới lên tiếng:

- Đủ rồi.

Cậu thanh niên dừng
tay, quẹt mũi một cái quay lưng bỏ đi, cậu đến trước mặt Hiểu Đồng. Cô vẫn còn
nằm dưới đất, hai má sưng húp, tai bị ù đi, đau đến không thể ngồi dậy. Cô cảm
nhận giọng nói vang lên đằng sau có phần quen thuộc nhưng vì tai bị ù đi sau những
cú tát nên cô không thể nhận ra đó là giọng nói của ai. Đến khi người này cúi
xuống trước mặt cô hỏi:

- Hiểu Đồng, cậu
sao rồi? Có đau không?

Giọng nói có phần
lo lắng đó rất quen thuộc, Hiểu Đồng cố gắng nhổm người dậy. Gương mặt mờ ảo từ
từ hiện ra rõ nét khiến cô kinh hoàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3