Hương vị đồng xanh - Chương 06 - Phần 1
Chương 6
Bình yên nơi
làng quê
Sau khi kết thúc tiết học, Việt Phương thu dọn bút vẽ
chuẩn bị ra về. Một em học sinh đưa cho cô một bức tranh vẽ, rồi nói:
- Cô ơi! Cô xem, em vẽ có đẹp không ạ?
Đó là một hình vẽ với những hoa văn rất ngộ nghĩnh, Việt
Phương nhìn vào cảm thấy rất thích, cô nhìn em học sinh đang còn thắt khăn
quàng đỏ của mình dịu dàng hỏi:
- Sao em nghĩ ra được hình vẽ này?
- Dạ, hôm qua ba em mua cho em một cái kính vạn hoa đó
cô, đẹp ơi là đẹp luôn! Em chỉ cần lắc nhẹ hay xoay nhẹ một cái là nó ra những
hình khác nhau rất đẹp! Em rất thích nên đã vẽ lại đấy ạ. - Đứa học trò lễ phép
trả lời cô bằng đôi mắt rạng rỡ của mình.
“Trước khi về
đây anh thường chơi cái này, bởi vì anh muốn cuộc sống có nhiều màu sắc và đẹp
như kính vạn hoa. Nó luôn bầu bạn với anh, khiến anh thấy yêu cuộc sống này hơn.
Nhưng giờ đây anh đã tìm được niềm vui đích thực của cuộc sống tại nơi này, tất
cả đều nhờ em và mọi người. Giờ anh tặng em cái kính vạn hoa này làm kỷ niệm.
Em hãy giữ nó thật cẩn thận, xem nó giống như anh luôn bên cạnh em, và nhớ đến
anh nhé!”
Ánh mắt Việt Phương bỗng trở nên buồn bã khi nhớ lại
lời nói năm xưa của Thiên Phong. Chỉ tiếc là chiếc kính vạn hoa của Thiên Phong
tặng đã bị Bảo đập nát. Việt Phương còn nhớ năm đó mình đã khóc lóc thảm thương
đến thế nào khi nhặt từng mảnh vụn của chiếc kính vạn hoa. Vì chuyện này mà cô
giận Bảo rất lâu, cho đến khi bà nội Bảo mất và rồi Bảo rời đi không một lời từ
biệt; cả hai vẫn chưa làm lành với nhau cho đến tận bây giờ. Dù cố tỏ ra tự
nhiên, nhưng Việt Phương và Bảo vẫn chưa ai dám nhìn thẳng vào nhau.
- Cô ơi! Cô sao vậy cô? - Đứa học trò thấy Việt Phương
bỗng ngây người ra như thế thì lo lắng bèn lay tay cô hỏi.
Việt Phương tỉnh trí, cô cười nhẹ, xoa đầu đứa học trò
rồi bảo:
- Cô không sao, lúc nào đó em đem cho cô xem kính vạn
hoa của em nhé!
- Dạ được ạ, mai em sẽ đem đến cho cô và các bạn xem.
- Em ngoan lắm!
Sau đó, Việt Phương dẫn xe ra, về nhà. Con đường về
nhà rợp bóng cây che mát rượi. Gió nhè nhẹ thổi tung mái tóc xõa ngang lưng của
cô. Mấy chiếc lá khô cũng hờ hững rơi rơi, khiến khung cảnh tĩnh lặng vô cùng.
Trong lòng Việt Phương vang lên câu hỏi: “Thiên Phong! Có phải anh đang giận em
hay không? Giận em đã không trân trọng giữ gìn kính vạn hoa anh tặng cho nên
anh không giữ lời hứa, không quay về đây hay không?”
Kính vạn hoa... kính vạn hoa...
Việt Phương quay đầu xe trở lại, cô chạy ra thị trấn
đến nhà sách và những nơi bán quà lưu niệm, cô đi tìm, tìm mãi đáng tiếc là
không hề có bán kính vạn hoa. Vẻ thất vọng hiển hiện trên gương mặt, cô ủ dột
bước ra khỏi cửa hàng bán đồ lưu niệm. Sau đó, cô không cam tâm quay đầu vào
nói với cô gái bán hàng.
- Chị à! Nếu khi nào chỗ chị có lấy kính vạn hoa về
bán, chị có thể gọi điện báo cho em một tiếng được không?
Nhìn vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt van nài của Việt
Phương chị bán hàng có chút ngạc nhiên, làm gì có người đến từng tuổi này còn
thích kính vạn hoa đến như thế cơ chứ. Nhưng dù sao đây cũng là kiếm tiền nên
chị bán hàng cũng không từ chối.
- Chị không biết là có hàng hay không nhưng nếu có chị
sẽ lấy về bán.
- Thật chứ chị? - Việt Phương reo vui. - Em cám ơn
chị! Đây là số điện thoại của em, nếu có chị làm ơn thông báo cho em với. Em sẽ
mua với số lượng nhiều chị nhé, không cần phải lo lắng chuyện bán không được
đâu ạ. - Vừa nói Việt Phương vừa rút giấy và bút ra ghi số điện thoại của mình
thật cẩn thận rồi đưa cho chị bán hàng, cô còn cười nhã nhặn lần nữa nói nhờ
chị giúp cho.
- Được, không có gì đâu. - Chị bán hàng gật đầu.
Việt Phương được lời hứa thì thấy vui trong lòng, cô
hớn hở bước ra ngoài cửa; cảm thấy bản thân thật là ngốc, quá ngốc, vì sao lại
không nghĩ đến điều này sớm hơn cơ chứ.
Tuy rằng chiếc kính vạn hoa này không phải là kính vạn
hoa của Thiên Phong tặng nhưng cũng như Thiên Phong từng nói, gió thổi khắp
nơi, nhưng đi rồi sẽ về. Chỉ cần cô vẫn nhìn cuộc đời đẹp như kính vạn hoa, nhất
định sẽ có lúc Thiên Phong trở về. Cô tin chắc là như vậy.
Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, nụ cười trên môi cô
bỗng ngưng đọng vì thấy gương mặt cùng ánh mắt trầm ngâm của Bảo đang chiếu về
cô. Ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, cũng ẩn chứa nỗi buồn vô hạn, cũng giống y như
năm đó.
Việt Phương tin những lời của cô với chị bán hàng đã
lọt vào tai Bảo rồi.
Hai người đứng im lặng nhìn nhau, giữa ánh nắng chan
hòa, cảm giác không gian đang dần chuyển động mau hơn.
Ký ức lại trôi dạt về những ngày tháng cũ.
Khi Thiên
Phong đi, Việt Phương tin chắc anh sẽ trở lại. Ít nhất, một tháng anh có thể
quay lại đây một lần, dù gì thì thành phố và chỗ cô cũng chẳng xa gì mấy, chỉ
hơn một giờ đi xe mà thôi. Hơn nữa, vẫn có xe buýt đi lại giữa hai nơi rất
thuận tiện. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy Thiên Phong quay về, thậm chí cả
một cuộc gọi điện thoại cũng không hề thấy. Lúc đó rất rõ ràng, Việt Phương có
ghi rõ số điện thoại của chú Nhân cho Thiên Phong, anh còn bảo sẽ học thuộc; Việt
Phương tin với trí nhớ của Thiên Phong, anh nhất định sẽ nhớ được.
Hy vọng và hy
vọng.
Tin và chờ
đợi.
Trông ngóng
và... thất vọng.
Việt Phương
lúc nào cũng nắm chặt kính vạn hoa trong tay, ngồi ở bờ ruộng ngắm trời đất chờ
từng cơn gió thổi qua khẽ nhắc lại lời hứa năm nào. Cô vẫn là một cô nhóc với
những ước mơ cổ tích, một sự ngốc nghếch mà bất cứ đứa trẻ nào cũng trải qua.
Thất vọng
khiến Việt Phương buồn bã, trầm lặng, cảm giác bị bỏ rơi lần nữa lại ập đến. Việt
Phương thật sự không biết được, có phải mình là ngôi sao xấu hay không? Vì sao
ai cũng lần lượt rời xa cô. Ba mẹ, chị gái song sinh, rồi Thiên Phong.
Năm đó, cô
lại lần nữa rơi vào trầm lặng, dù bọn trẻ hết lần này đến lần khác khuyên nhủ
nhưng Việt Phương vẫn cảm thấy đã không còn hứng thú với mọi việc.
Bảo là đứa lo
lắng cho Việt Phương nhất, bao nhiêu lần Việt Phương hết lòng đến giúp Bảo cho
nên đối với Bảo, Việt Phương là đứa bạn quan trọng nhất. Bảo không muốn Việt
Phương phải sống trong buồn bã như thế nên đã tức giận giật lấy kính vạn hoa
trong tay của Việt Phương và đập nát.
Bờ hồ thoáng mát buổi trưa đầy nắng, từng cơn gió
thoảng thổi xuống mặt hồ tạo sóng lăn tăn.
Việt Phương đứng dựa lưng vào một cây dừa bên bờ hồ,
ánh mắt của cô nhìn về một phương xa xôi nào đó, tóc bị gió thổi nhè nhẹ tung
bay cô không buồn đưa tay ra tém nó lại, môi mím chặt thật lâu, thật lâu. Cuối
cùng cô quyết định đưa mắt nhìn sang Bảo, Bảo đang đứng trước mặt hồ, vung tay
ném những hòn sỏi trên tay mình xuống mặt nước. Nhưng hòn sỏi như đang khiêu
vũ, nhảy vọt xuống hồ chạm vào mặt nước rồi lại nảy mình lên không sau đó đáp nhẹ
nhàng xuống nước lần nữa, lặp lại từ năm đến bảy lần như thế rồi mới chịu chìm
xuống đáy hồ sâu hút kia.
Trước đây Bảo chỉ làm được từ ba đến bốn vòng, nhưng
bây giờ Bảo đã làm được những bảy vòng như thế. Đúng là, con người càng lớn thì
càng có khả năng tốt hơn. Chỉ có điều, Việt Phương không nghĩ Bảo vẫn còn thích
chơi trò này. Phải là ném thường xuyên mới thành thạo như thế được.
Việt Phương bất giác thở dài.
Cả hai đều đã lớn, nhưng khoảng cách giữa họ lại chẳng
còn được như lúc xưa. Có chút xa cách và trầm lặng hơn.
Chút giận hờn trẻ con cũng đã không còn nữa, nó đã
trôi dạt từ cái ngày Việt Phương hay tin Bảo rời đi. Điều hối tiếc nhất là, cô
chẳng có dịp chia tay với Bảo, chẳng có dịp tặng cho Bảo một món quà kỷ niệm.
Bảo rời đi quá nhanh, không một lời từ biệt. Việt Phương biết, Bảo vẫn buồn vì
việc cô tuyện bố không thèm chơi với mình nữa, vì vậy Bảo rời đi trong im lặng.
Không phải Bảo chưa từng viết thư gửi về thông báo tin
tức của mình với Hiển, Nam, Hải, Thắm và Thảo. Nhưng trong
những lá thư đó không hề nhắc đến Việt Phương. Có lẽ Bảo vẫn còn cảm thấy áy
náy vì làm cô giận, hoặc là Bảo giận cô đã nổi giận với mình cho nên đã chọn
cách lờ cô đi. Lần Bảo về nước, Việt Phương lại không có mặt, cô viện lý do
mình bận để tránh mặt. Thật sự cô không biết đối mặt với Bảo thế nào, nên chọn
cách lẩn trốn.
Giờ thì cả hai đã gặp mặt nhau, Việt Phương cũng không
biết nên nói gì, nhất là sau khi Bảo nghe hết mọi chuyện giữa cô và chị bán
hàng. Thật sự khó đối mặt với Bảo.
Việt Phương muốn cả hai quay trở lại thân thiết như
xưa, nhưng khúc mắc trong lòng cả hai nếu như cô không là người gỡ bỏ, có lẽ sẽ
khó lòng quay trở lại. Cuối cùng Việt Phương là người lên tiếng trước, phá vỡ
bầu không khí im lặng bao trùm cả hai lúc này:
- Giống như...
Quyết tâm nói ra hết, Việt Phương hít một hơi thật sâu
trước khi nói rõ. Bảo nghe Việt Phương lên tiếng thì dừng bàn tay đang nắm lấy
hòn sỏi chuẩn bị ném đi của mình.
- Giống như một viên kẹo mà bạn lần đầu được nếm. Từ
trước khi gặp Thiên Phong, mình luôn cho rằng mình là người bất hạnh. Mình luôn
đồng cảm với hoàn cảnh của Bảo, mình giúp đỡ bạn, mình cho rằng ít nhất cũng có
người cô đơn và buồn bã giống như mình. Nhưng khi mình gặp anh ấy, ở anh ấy
luôn có nhiều điều vừa như xoa dịu được tất cả những nỗi buồn của mình, vừa
khiến mình cảm thấy mình và anh ấy mới thật sự đứng cùng một thế giới. Có lẽ vì
anh ấy lớn hơn, hiểu cuộc sống hơn và anh ấy biết cách chấp nhận số phận, biết
cách chấp nhận cuộc sống. Thật ra nói chính xác hơn là một sự phản kháng ngầm,
kín đáo, không hề thể hiện ra mặt rõ ràng như mình. Anh ấy phản kháng cuộc sống
nhàm chán đó nhưng anh ấy không phủ nhận nó, cũng không nhất mực đẩy nó ra xa
anh ấy giống như mình. Vì vậy, anh ấy không hối hận, không hối hận giống như
mình. Nếu như mình không quá ương bướng, nhất mực xa lánh gia đình của mình,
thì hôm nay có lẽ mình đã tươi cười hạnh phúc trong vòng tay ba mẹ chứ chẳng
phải gặp nhau mà cứ như người xa lạ giống như bây giờ.
Bảo ngây người nhìn Việt Phương, cô đang trải lòng với
anh. Việt Phương nhìn đáp trả ánh mắt của Bảo, hít thêm một hơi thật sâu, cô
nói tiếp:
- Mình luôn hy vọng Thiên Phong trở lại, mình hy vọng
anh ấy nói cho mình biết, anh ấy hạnh phúc khi quyết định trở về nhà. Cho nên
mình đợi, mình hy vọng... bởi vì đó cũng là lúc mình có thể trở về gia đình của
mình. Chấp nhận quá khứ đi qua, quăng bỏ nỗi buồn đơn côi ở lại để theo đuổi
hạnh phúc gia đình mà mình hằng mong đợi. Và thứ duy nhất cho mình niềm tin đó
chính là chiếc kính vạn hoa. Nhìn vào kính mình thấy một cuộc sống tươi đẹp
hơn, nhiều màu sắc hơn là một cuộc sống ảm đạm buồn bã. Đáng tiếc, Bảo lại đập
nát niềm hy vọng đó của mình. Cho nên mình đã rất giận, rất giận Bảo, đến nỗi
không thèm nhìn mặt Bảo.
Bảo không ngờ Việt Phương lại suy nghĩ như thế. Anh
thấy bối rối, vẻ áy náy hiện hữu trên mặt Bảo. Anh nhìn Việt Phương thật lâu
trong im lặng, mãi mới thốt lên được:
- Xin lỗi! Mình...
- Bỏ đi, đã qua rồi! Mình đã không còn giận Bảo nữa. -
Việt Phương lắc đầu ngăn Bảo nói tiếp.
- Mình đã nghĩ, Phương coi trọng Thiên Phong hơn tụi
mình. Mình ganh tỵ với Thiên Phong, anh ấy chỉ mới đến nhưng lại có thể khiến
Phương nhớ đến anh ấy nhiều như thế, có thể bỏ mặc tụi mình. Cho nên mình... -
Bảo ăn năn nói.
- Khờ quá, lúc Bảo ra đi, mình còn buồn hơn rất nhiều.
- Việt Phương cười nhẹ nói.
- Thật sao? - Đáy mắt Bảo long lanh lên niềm vui sướng
nhìn Việt Phương hỏi.
- Tất nhiên rồi. Chúng ta là những người bạn thân nhất
mà.
- Vậy thì bây giờ Phương không còn giận mình nữa đúng
không?
- Ừhm.
- Hay quá! - Bảo reo lên rồi ôm chầm lấy Việt Phương,
nhưng chỉ tích tắc sau anh cảm thấy có chút gì đó không đúng, vội vàng buông Việt
Phương ra, ngượng đỏ cả mặt. Bảo gãi gãi đầu nói với vẻ hối lỗi. - Xin lỗi, ở
bên Mỹ mình quen thể hiện tình cảm như vậy.
- Không sao, mình không để ý. Mà Bảo nói sẽ giúp mình
xem xét chiếc xe, mau xem nhanh lên đi!
- Được. - Bảo hớn hở gật đầu.
Cả hai vui vẻ sánh vai nhau bước đi, rời khỏi bờ hồ.
Gió nhè nhẹ lại thổi thêm lần nữa, hất tung mái tóc Việt
Phương lên, cô hơi nghiêng đầu nhìn ra sau. “Gió khẽ nhắc điều gì?”
Thiên Phong ngồi xem tư liệu trên xe trong khi tài xế
đang đưa anh đi xuống dưới khu quy hoạch đã định để xem xét. Lần này về nước là
thay ba anh thực hiện một dự án đầu tư và phát triển với quy mô lớn. Dự án này
được ba anh ấp ủ nhiều năm nay. Hiện giờ mọi việc gần như đã thực hiện xong,
chỉ chờ bắt tay vào làm nữa mà thôi. Tuy vậy, vẫn còn một số khúc mắc chưa được giải quyết xong.
Dự án này là dự án xây dựng một khu giải trí cao cấp
dành cho giới thượng lưu lắm tiền nhiều của. Khu giải trí này bao gồm một sân
golf, một trường đua, khu nghỉ mát cao cấp với hồ bơi lớn, dịch vụ massage... Chỉ
cần dự án này hoàn thành sẽ thu lại một số lợi nhuận vô cùng lớn từ các đại gia
trong nước.
Hiện thực Việt Nam hiện nay khá phát triển, rất nhiều
đại gia đã xuất hiện, đặc biệt là họ thích chi tiền vào những khu giải trí thế
này để được thỏa mãn một sở thích nào đó của bản thân hoặc khoe khoang sự giàu
có của mình.
Thiên Phong nghĩ đến cảm thấy thực nực cười. Cái bọn
đại gia này sẵn sàng bỏ một số tiền lớn chỉ để được bày tỏ hư vinh với các đại
gia khác, chứng tỏ đẳng cấp của mình chẳng khác nào cạnh tranh trong thương
trường. Trong khi bọn họ vung tiền như nước thì ở một góc nhỏ nào đó những
người nghèo khổ cần được giúp đỡ lại đầy rẫy ra đó mà chẳng thấy ai quan tâm
đến.
Mặc dù bọn họ là đang giúp cho anh làm giàu nhưng Thiên
Phong cũng không cách nào không cười châm biếm được. Bởi thực chất Việt Nam
chẳng là gì so với các nước phát triển, mà nhiều người trong giới thượng lưu ở
Mỹ mà Thiên Phong biết, họ lại cực kì bình dị, cởi mở và phóng khoáng.
Kétttt...
Chiếc xe đột ngột thắng gấp khiến Thiên Phong bị nhào
người về phía trước, tài liệu trên tay anh bị rơi xuống đất hết. Thiên Phong
sau khi lấy lại tinh thần, anh khẽ cau mày nhìn người tài xế đang bày ra bộ mặt
hối lỗi quay lại nhìn anh nói:
- Xin lỗi tổng giám đốc! Có một con chó bất chợt băng
ngang qua cho nên...
- Lái xe cẩn thận một chút! - Thiên Phong lạnh lùng
cắt ngang lời anh ta, sau đó anh cúi người nhặt tài liệu lên mặc kệ vẻ khổ sở
cam chịu muốn gào thét lên rằng: ”Đó không phải lỗi tại tôi!” của người tài xế.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Thiên Phong nhặt lại hết
tài liệu nhưng không còn hứng thú xem nữa, anh xếp nó lại rồi đặt gọn gàng vào
trong chiếc cặp da màu đen nằm bên cạnh. Thiên Phong ngả người dựa vào thành
ghế, mắt nhắm nghiền, đưa tay day day hai thái dương muốn xua đi mệt mỏi.
Mấy ngày hôm nay anh cứ mãi vùi đầu vào công việc, có
khá nhiều việc cần xem xét kỹ trước khi hoàn thành. Nếu không phải vì ba anh
ngã bệnh, Thiên Phong cũng không quay về đây sớm như vậy. Cho nên hầu như dự án
này anh vẫn chưa nắm kỹ lắm.
Được một chốc, anh chợt đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh
bên ngoài. Vừa nãy vẫn còn nhà cửa san sát nhau, khói bụi mù mịt,
nắng gay gắt; giờ thì lại thấy con đường thoáng đãng hơn, nhà cửa cũng không
chằng chịt như lúc nãy mà rộng rãi hơn. Đặc biệt là cây cối tỏa bóng mát rượi,
phong cảnh dường như rất êm đềm. Xe cộ cũng thưa thớt không ồn ã.
Việt Phương cùng Thảo đi chợ để chuẩn bị đám giỗ nhà
cô. Trên đường về, Thảo hết lời ca ngợi Việt Tình.
- Chị Việt Tình đã gọi cho tui, chị ấy bảo đã sắp xếp
cho tui một công việc ở công ty chị ấy. Chỉ là công việc văn phòng, không phải
đi đó đi đây, chạy ngược chạy xuôi vất vả nữa, lương cũng cao hơn bên công ty
cũ. Trời ơi, tui nghĩ là sướng rên lên được. Tui đã xin nghỉ làm ở công ty cũ
rồi, đợi đám giỗ xong, tui sẽ lên thành phố gặp chị Việt Tình để nhận công
việc. Bà thấy tui nên mua gì cho chị ấy để cám ơn?
- Thật ra Việt Tình bằng tuổi bà mà, thậm chí còn nhỏ
hơn bà hai tháng, bà không nên gọi chị ấy là chị. - Việt Phương khẽ nhắc nhở Thảo
về lối xưng hô cho đúng.
- Chỉ là cách gọi thôi. Tui là bạn bà, chị ấy là chị
bà, tui gọi là chị đúng quá rồi còn gì. Dù sao gọi chị, vẫn dễ nương tựa hơn mà.
- Thảo lém lỉnh cười đáp.
Việt Phương nhìn Thảo thở dài lắc đầu, cô mặc kệ, bước
đi tiếp. Nói gì thì nói, Việt Tình giúp Thảo có công việc ổn định như thế cũng
là điều đáng mừng.
- Hello! Hai người đẹp. Đi chợ về à? - Bảo từ sau chạy
đến nhìn họ gọi.
- Bảo! - Thảo nhìn thấy Bảo thì reo lên.
- Lát nữa nhớ đến nhà mình ăn giỗ nhé! - Việt Phương
cười nhìn Bảo dịu dàng nói.
- Mình nhớ mà, có cái này tặng Phương nè. - Bảo gật
đầu rồi mỉm cười đưa cho Việt Phương một cái cây dài tròn tròn được in hình rất
đẹp.
- Kính vạn hoa! - Việt Phương vui mừng reo lên, cô
nhìn Bảo bằng ánh mắt lấp lánh. - Sao Bảo mua được vậy?
- Mình đã đi rất nhiều nơi mới tìm được đấy, cho nên
Phương nhất định phải trả công mình. - Bảo tươi cười đáp.
- Được mà, lát nữa đến đi, mình đãi Bảo món ngon nhất
do mình làm. - Việt Phương gật đầu cười đáp.
- Ok, vậy lát nữa mình đến. Giờ mình có chút chuyện,
mình đi trước đây. Bye Bye! - Bảo nói xong thì quay đầu xe phóng đi mất.

