Hương vị đồng xanh - Chương 04 - Phần 2

- Hả? Vì
sao lại thế? - Việt Phương quay đầu nhìn Thiên Phong dò hỏi.

- Ba anh
sẽ sớm xuống đây rước anh trở về. - Thiên Phong buồn bã thú nhận.

- Vậy
sao? Dù sao thì anh cũng thích về nhà anh hơn mà. - Việt Phương hơi thất vọng
bảo.

- Anh
thích về nhà mình khi không có người phụ nữ đó hơn. - Thiên Phong lắc đầu thở
dài nghĩ đến việc đối mặt với mẹ kế của mình.

Việt
Phương trước giờ chưa biết rõ hoàn cảnh của Thiên Phong, nghe vậy bỗng thấy
buồn cho Thiên Phong. Cô bé cũng thường nghe chuyện mẹ ghẻ con chồng, lỡ như mẹ
kế của Thiên Phong giống như mẹ Cám hay bà Tào Thị độc ác trong Phạm Công Cúc
Hoa, vậy số phận những người con riêng kia đúng là đáng thương vô cùng.

Có thể
hiểu vì sao một thằng bé hơn 10 tuổi đầu như Thiên Phong lại sống một mình ở
đây.

Việt
Phương muốn làm Thiên Phong vui vẻ lên, cô bé liền bảo:

- Đừng
buồn nữa, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính! Em sẽ dạy anh chơi hết các trò
chơi dưới quê này, để không bao giờ hối tiếc.

Ở sân đình của làng, dưới bóng cây đa già rợp bóng
mát, tụi nhỏ hào hứng đứng nhìn xem Thiên Phong đang nhắm bắn hòn bi đỏ dưới
đất. Việt Phương khinh khỉnh quẹt mũi nhìn Thiên Phong đầy thách thức. Cô bé
không tin một người chỉ mới tập chơi bắn bi có hai ngày có thể bắn được bi của
cô bé một cách chính xác và đưa bi mình vào lỗ được.

- Anh Phong cố lên! - Tiếng đám trẻ hò reo vang dội cổ
vũ cho Thiên Phong.

Thiên Phong mỉm cười ngây ngô với đám trẻ rồi đưa mắt
nhìn Việt Phương sau đó nheo mắt ngắm, ngón tay cầm bi chuẩn bị bắn...

Póc...

Viên bi xanh trên tay Thiên Phong bay khỏi tay cậu bé
lao nhanh về viên bi đỏ nằm dưới đất của Việt Phương, sau đó chạm mạnh một cái
khiến bi của Việt Phương bị lăn xa trước đôi mắt không thể tin được của cô bé.
Tiếp đó Thiên Phong nhẹ nhàng đưa bi vào lỗ một cách ngon lành.

- Hoan hô... hoan hô... Anh Phong giỏi quá! - Đám trẻ
vui vẻ reo hò, thằng Hải nhìn Việt Phương đầy đắc ý, bởi vì cuối cùng cũng có
người hạ được cô bé trong trò chơi bắn bi này.

Việt Phương bĩu môi, chưa bao giờ cô bé chơi thua trò
này, kể cả thằng Bảo chơi giỏi như thế cũng không phải là đối thủ của cô bé vậy
mà... Mới hôm kia cô bé hướng dẫn Thiên Phong cách chơi, hôm nay Thiên Phong đã
chơi giỏi như vậy. Trong lòng Việt Phương có chút buồn bực.

Thiên Phong nhìn đám trẻ và vẻ mặt buồn xo của Việt
Phương thì cười xòa bảo:

- Thật ra trò giỏi là nhờ có thầy giỏi mà thôi.

- Đúng đúng... nhờ tao dạy giỏi nên anh Phong mới chơi
giỏi thôi. - Việt Phương nghe vậy thì hai mắt sáng rực vui vẻ trở lại, liên tục
gật đầu đồng ý với lời nói của Thiên Phong.

Cả đám nghe vậy thì không khỏi nhịn cười.

Chỉ những ngày ngắn ngủi, Thiên Phong được đám trẻ dẫn
đi chơi đủ thứ mà trẻ con thôn quê đều chơi. Bắn bi, tạt lon, trốn tìm, nhảy
dây, thắt sỏi, ô ăn quan... không có trò chơi nào mà Thiên Phong không được
chơi cả. Thậm chí có đôi lúc, Thiên Phong buột miệng chửi thề theo tụi thằng
Hải một câu rồi sau đó luôn miệng xin lỗi làm bọn trẻ cười phá.

Niềm vui xen lẫn nỗi buồn khi sắp xa nhau khiến Thiên
Phong cũng muốn lưu lại chút kỷ niệm của bản thân mình với bọn trẻ, nhưng cậu
nhóc chẳng biết nên lưu lại kỷ niệm gì. Suy nghĩ thật lâu, Thiên Phong quyết
định vẽ mấy bức chân dung của đám trẻ.

Thức trắng gần một đêm, cuối cùng Thiên Phong cũng đã
hoàn thành mấy bức chân dung của bọn trẻ.

- Woa! Anh Phong tài quá, ảnh vẽ tao còn đẹp hơn là
trong hình chụp nữa, mà giống y chang nha! - Thằng Hiển cầm bức tranh chân dung
của mình mà thích thú vô cùng.

- Tất nhiên là đẹp hơn hình chụp rồi, tại vì anh ấy
không vẽ vào tranh mấy cái nốt tàn nhang của ông cho nên mới đẹp như thế haha!
Chứ ông nghĩ xem, ảnh mà chấm thêm mấy chục vết tàn nhang trên tấm hình này,
nói thiệt là nhìn xấu còn hơn cá trê nữa đó. - Thằng Nam cười ha ha trêu thằng Hiển.

Cả đám nhỏ đều rất thích, đứa nào cũng nâng niu bức
chân dung của mình cẩn thận và cám ơn Thiên Phong rối rít. Thiên Phong rất vui
vì cuối cùng mình cũng đã để lại một món quà ý nghĩa cho đám trẻ.

Đến chiều, Thiên Phong được Việt Phương nắm tay kéo
chạy ra ngoài ruộng trống, Thiên Phong không thấy tụi nhỏ đâu hết bèn hỏi:

- Chúng ta ra đây làm gì? Bắt dế à?

Việt Phương lắc đầu. Cô bé mỉm cười chạy đến một bờ
ruộng lôi ra một cái gì đó cũng khá lớn làm bằng giấy tập rồi giơ ra trước mặt Thiên
Phong. Thiên Phong không biết là gì bèn hỏi:

- Cái gì vậy?

- Một con diều, là tụi em tự tay làm tặng anh. - Việt
Phương đáp xong thì cầm hai bên cánh diều, đưa con diều về phía Thiên Phong cho
cậu bé nhìn rõ những dòng chữ trên thân diều. Đều là những nét chữ trẻ con, có
ngay ngắn, có cẩu thả, mỗi nét chữ là một màu khác nhau. Đều là những lời nhắn
nhủ của đám trẻ với Thiên Phong.

Thằng Hiển viết chữ hơi nghiêng ngả: Anh Phong, nhớ
mau quay lại đây nhé! Anh đã hứa rồi, nếu anh thất hứa, anh sẽ hóa thành con
lừa đấy, lúc đó em sẽ nắm đuôi anh giật mạnh cho chừa tội lừa em cho mà xem.

Thằng Nam
viết chữ khá cẩu thả: Anh Phong, nhớ đến bọn em nhé. Tuy em không thích người
thành phố lắm, nhưng anh là người thành phố mà em thích nhất.

Con Thắm viết chữ ngay ngắn nắn nót: Em chúc anh luôn
vui vẻ. Nếu trở về, em lại cho anh ăn những món ăn ngon hơn ngà Voi chấm óc Khỉ
và Rồng xanh vượt vũ môn.

Thiên Phong bật cười trong cảm động nhớ lại có lần
nghe con Thắm giới thiệu những món ăn nó nấu đãi mình. Ngà voi chấm óc Khỉ hóa
ra là đậu bắp chấm chao, còn Rồng xanh vượt vũ môn hóa ra là rau muống xào tỏi.
Quả thật tên rất hay mà món ăn cũng rất ngon.

Con Thảo thì viết: Nếu
có dịp lên thành phố, em sẽ tìm anh. Đừng quên em nhé!

Thằng Bảo thì viết: Cám ơn những bài học của anh!

Còn chi chít những hình mặt người đại diện từng đứa.
Con diều chỉ đơn thuần làm từ giấy tập, đuôi được làm giống như những mắt xích,
trông bình thường giản dị nhưng đầy ý nghĩa với những lời chúc. Tuy không rực
rỡ nhưng rất đẹp với những màu chữ trên đó. Một món quà ý nghĩa của đám trẻ
nông thôn với cậu trai thành thị như Thiên Phong.

Nhưng trên đó không có lời chúc của Việt Phương. Thiên
Phong đọc từng lời chúc xong, chẳng thấy lời chúc nào của Việt Phương, có chút
buồn nhưng vẫn cười bảo với Việt Phương.

- Nói với mấy em ấy, anh cảm ơn rất nhiều!

- Em dạy anh thả diều! - Việt Phương gật đầu rồi cười
vui vẻ, ánh mắt rạng ngời bảo với Thiên Phong.

Việt Phương bắt đầu dạy Thiên Phong thả diều, con diều
từ từ theo ngọn gió bay lên cao, xa khỏi tầm mắt của hai đứa trẻ.

Thiên Phong phải chạy cho diều bay lên, vừa chạy vừa
giật tay để con diều không đảo. Việt Phương đứng dõi mắt nhìn theo Thiên Phong,
một nỗi buồn bỗng xâm chiếm trong lòng, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng Thiên
Phong với cô bé có rất nhiều kỷ niệm đẹp.

Những buổi chiều ngồi vẽ tranh ngoài đồng, dưới bụi
tre làng. Khi hết màu, Việt Phương và Thiên Phong đi hái hoa, hái lá cây đập
nhuyễn làm màu vẽ rồi cùng nhau cười nhìn tác phẩm của cả hai.

- Thiên Phong... nhất định không được quên em và các
bạn! - Việt Phương bỗng hướng về phía Thiên Phong hét lớn.

Thiên Phong đang thả diều quay đầu nhìn Việt Phương.
Cô bé đang mím môi kìm nén nỗi buồn trong lòng, ánh mắt cũng dần dần đỏ hoe. Lòng
Thiên Phong bỗng xót xa vô cùng. Cậu nhóc cầm dây diều chạy đến trước mặt Việt
Phương hỏi:

- Vậy còn em, em có quên anh không?

- Người thôn quê tụi em rất nặng tình. Là bạn bè, nhất
định sẽ nhớ mãi. - Việt Phương gật đầu nhìn thẳng Thiên Phong đáp.

- Anh cũng vậy, anh sẽ không quên tụi em đâu. Khi nào
có dịp, anh sẽ xin về đây chơi. Anh từng nói, anh muốn trở lại nhà ở thành phố
vì ở đó có ký ức của mẹ anh. Nhưng ở đây, ở đây có hạnh phúc và nụ cười của anh.
Anh nhất định sẽ trở lại!

Việt Phương vẫn im lặng nhìn Thiên Phong, trong ánh
mắt vừa là sự tin tưởng vừa là sự hoài nghi.

- Anh thấy mình rất hợp với nơi đây. Có lẽ mẹ anh biết
điều đó nên mới đặt tên anh là Thiên Phong. Thiên Phong có nghĩa là gió trời,
mà gió thì ở thành phố ít khi cảm nhận được lắm. Chỉ có ở nơi đồng ruộng trải
dài thế này mới thấy được và cảm nhận được từng luồng gió mát mẻ trong lành mà
thôi. Nơi đây là nơi dành cho anh, trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh
đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.

Việt Phương nghe những lời nói chân thành đầy xúc động
của Thiên Phong, cô bé nhìn Thiên Phong tin tưởng.

- Anh hứa...

- Chúng ta ngoéo tay đi! - Thiên Phong đưa ngón tay út
lên trước mặt Việt Phương, cô bé không ngần ngừ đưa tay móc ngoéo với Thiên
Phong. Cả hai đứa cùng nhau cười.

Một lời hứa đã được đặt ra.

Hai ánh mắt nhìn nhau, ngây thơ, trong sáng và chân
thành.

Có những lời hứa không thực hiện được, có những lời
hứa dần trôi theo tháng năm... nhưng có những lời hứa sẽ mãi mãi không phai...

Việt Phương cột dây diều vào một bụi cỏ khô rồi cùng Thiên
Phong ngẩng đầu nhìn con diều lồng lộng bay cao trong bầu trời tự do. Việt
Phương và Thiên Phong ngồi dưới bãi cỏ ngẩng đầu nhìn lên con diều đang tung
bay trên bầu trời đầy mây kia.

Im lặng chính là giây phút hạnh phúc.

Khi ta ngồi cùng những người thân yêu.

Có những lời nói không thể diễn tả bằng lời.

Chỉ có trái tim cùng nhịp đập mới hiểu ra.

Việt Phương bỗng lôi trong túi ra một nhánh cỏ bốn lá
đã được ép khô cẩn thận được ép vào giấy kiếng bao tập, mấy góc giấy kiếng đã được
hơ lửa dính vào nhau, làm rất công phu nên chẳng thể nhìn ra vết tích đen của
lửa bám.

- Tặng anh! Đây là quà kỷ niệm của em để anh mãi nhớ
đến em.

Thiên Phong ngỡ ngàng nhìn nhánh cỏ bốn lá hiếm có
này.

- Em đã tìm rất lâu trên mấy cánh đồng mới tìm ra
nhánh cỏ bốn lá này. Mọi người nói một nhánh là niềm tin, hai nhánh là hy vọng,
ba nhánh là tình yêu, bốn nhánh là may mắn. Em hy vọng từ nay về sau anh sẽ
luôn được may mắn.

- Em có biết câu chuyện về cỏ bốn lá này không? - Thiên
Phong nhìn Việt Phương hỏi.

Việt Phương lắc đầu.

- Chuyện kể rằng nơi Thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ
xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi
đứng bên. Cây bụi ơi sao chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm,
cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng...
Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng
tặng cho Cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng... dồn màu xanh vào ba cánh trái
tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.

Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn
mặt trời với khát khao duy nhất, vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân
thật, nguyện làm tất cả để Cây bụi được vui.. có thể chăng ban một đoá hoa
thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng
tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên Thảo nguyên mây
trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm: “Cần một điều may mắn... chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi...”

Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc
đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng... Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm
sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư. Cỏ ba lá run run:
“Vì cây em sẽ...”

Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ... tiếng
một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, Cây bụi nở bừng
những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết
dưới chân Cỏ đang héo dần đi...

Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh
mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà
đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha.

Việt Phương im lặng nghe Thiên Phong kể, cô bé thấy
câu chuyện thật sự rất hay. Cô bé thở dài thương cảm cho cỏ ba lá:

- Cỏ ba lá thật là ngốc.

- Không phải là cỏ ba lá ngốc đâu, bởi như em nói, cỏ
bốn lá có tất cả bốn ý nghĩa. - Thiên Phong khẽ cười lắc đầu nói. - Lá thứ nhất
tượng trưng cho niềm tin: Tin vào người mình yêu, tin vào tình yêu của mình, tin
rằng tình yêu của mình hoàn toàn chân thực và không hề có sự dối trá trong đó.

- Lá thứ hai tượng trưng cho hạnh phúc: Hạnh phúc khi
ở bên người mình yêu, hạnh phúc khi thấy người mình yêu được hạnh phúc. Đây là
điều mà bất kỳ những cặp đôi yêu nhau đều mong muốn.

- Lá thứ ba là hy vọng: Hy vọng tình yêu mình sẽ là
mãi mãi, hy vọng những phút mà chúng ta bên nhau sẽ kéo dài vô tận. Nhưng hy
vọng sẽ mãi mãi là hy vọng nếu không có sự cố gắng không ngừng.

- Lá thứ tư cũng là lá cuối cùng, bao gồm tất cả những
ý nghĩa của ba lá trên. Lá tượng trưng cho tình yêu.

- Tình yêu!? - Việt Phương khẽ khàng kêu nhỏ.

- Tình yêu là một thứ gì đó không thể chiếm giữ cũng
không có cách nào chiếm giữ, càng muốn nắm lấy nó thì nó lại càng xa khỏi tầm
tay của mình hơn. Có tình yêu là em sẽ có tất cả ba điều còn lại nhưng đôi khi
trong tình yêu, em không chỉ có chiếm giữ mà phải có cho đi, cho đi mà không
cần nhận lại. Đôi khi tình yêu là phải biết hy sinh, hy sinh sự ích kỷ của bản
thân để cho người mình yêu được hạnh phúc.

- Em có hiểu hạnh phúc là gì không? Hạnh phúc không
phải là cái hạnh phúc nhỏ nhoi của chính bản thân, mà là chứng kiến những người
mình yêu mến có được hạnh phúc. Tình yêu cũng vậy, cái thứ tình yêu bất tử hoàn
toàn không hề có trên cõi đời đâu. Tình yêu thật sự không phải nhờ ta được yêu
mà nhờ ta biết hy sinh cho người mình yêu.

Việt Phương sững người trước những lời Thiên Phong
nói, cô bé vẫn chưa hiểu rõ về tình yêu, tình yêu là gì? Nhưng từ câu nói, ánh
mắt, giọng nói của Thiên Phong khi nói những điều này, cô bé đều nhớ rõ hết.

- Haiz... anh đúng là ngốc, em còn nhỏ, chưa hiểu rõ
hết những lời này đâu; đến anh cũng vẫn chưa hiểu rõ hết nữa. Chỉ là những lời
này là lời nói sau cùng của mẹ anh. Đến khi em tìm được tình yêu rồi sẽ hiểu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3