Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc - Chương 19 phần 2

Emma
đỏ mặt nhưng không ngừng vuốt ve lưng anh, và khi Alex xoay người cởi nốt mảnh
vải che thân cuối cùng của cô, cô không có ý cản trở anh. “Anh cũng sẽ phải cởi
quần áo của mình nữa,” cô nói mà không thể tin được mình bạo dạn đến thế. “Em
có thể không thạo chuyện này nhưng cũng biết rằng không thể làm được gì nếu anh
vẫn còn mặc quần áo lót.”

Alex
cười to khi nghe cô nói và suýt nói cho cô hay anh yêu cô nhiều đến mức nào.
Nhưng anh vẫn không mở lời, chưa sẵn sàng thổ lộ cảm xúc của mình trước. Thay
vào đó, anh giải quyết vấn đề trước mắt, tụt chiếc quần lót và phủ thân thể
mình lên cô.

Tim
Emma đập điên cuồng khi Alex đặt môi lên môi cô. Đôi tay của anh dường như ở
khắp mọi nơi, vuốt ve, thăm dò, nắn bóp, vậy mà cô vẫn muốn nhiều hơn nữa. Cuối
cùng anh đặt tay vào phần đàn bà của cô, và cô cảm thấy mình bật khỏi giường vì
khoái cảm khi anh chạm tay vào. Mặc dù trước đây anh đã từng vuốt ve chỗ này và
cô biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên gần gũi
hơn bởi vì họ đang ở trên giường, làn da trần của anh áp sát vào cô. Bỗng nhiên
cô cảm thấy ngón tay cái của anh đi vào mình, và mọi cơ bắp cô căng lên.

“Suỵt,”
anh thì thầm. “Anh chỉ muốn biết chắc rằng em đã sẵn sàng. Anh to hơn so với
ngón tay mình và anh không muốn làm em đau.”

Emma
có phần thoải mái hơn, còn Alex tiếp tục những động tác mang tới đầy khoái cảm,
vuốt ve mu thịt ở chỗ kín đáo nhất của cô bằng ngón cái. Khi khoái cảm chạy
suốt toàn thân, Emma có thể cảm thấy mình ướt át vì thèm khát, cô rên rỉ, hông
oằn lên dưới cơ thể anh.

Alex
khó nhọc giữ cho hơi thở đều và ổn định. Anh phải cố hết sức kiểm soát để không
lăn xả và chìm đắm trong thân thể mềm mại của cô. Nhưng anh đã quyết tâm làm
cho trải nghiệm đầu đời này trở nên hoàn hảo đối với cô. Anh biết rằng anh sẽ
chỉ có được khoái cảm trống rỗng nếu Emma không đạt được cực khoái. Chẳng biết
tự khi nào, với anh hạnh phúc của cô quan trọng hơn hạnh phúc của chính anh
nhiều.

Emma
cảm thấy mình đang cong lên khi những cảm giác nóng bỏng xuyên khắp người.
“Alex, xin anh,” cô cầu xin. “Xin anh. Em cần anh.”

Câu
xác quyết của Emma như tháo cũi sổ lồng cho Alex, và anh nhanh chóng sẵn sàng
tư thế đi vào cô. “Em sẵn sàng chưa?” anh khàn khàn hỏi. Thấy cô gật đầu có vẻ
nôn nóng, anh dấn về phía trước. Chúa ơi, nhưng cô hẹp quá. “Chà,” anh nói, để
xoa dịu bản thân hơn là xoa dịu cô. “Anh sẽ phải làm từ từ thôi. Anh muốn em có
cơ hội làm quen với anh.” Với một tiếng rên rỉ nửa hài lòng nửa thất vọng, anh
kéo ra một chút và lại đẩy vào lần nữa, thật chậm.

Emma
tin rằng vào khoảnh khắc đó cô có thể chết đi được. Cơ thể cô hoàn toàn không
thể tiếp nhận thêm được chút nào thứ khoái cảm đang tích tụ bên trong. “Anh
ơi,” cô rên rỉ, lật đầu từ bên này sang bên kia. “Em muốn… em thèm…” cô rùng
mình. “Ôi, Chúa ơi, em không biết mình muốn gì nữa!”

“Nào,
em yêu, anh biết. Nhưng em chưa sẵn sàng lắm. Em quá nhỏ. Anh sợ có thể làm em
đau.” Alex nghĩ rằng không có thứ thuốc kích dục nào mạnh hơn cảnh Emma cong
người trên giường anh, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi đam mê. Nhưng anh vẫn kiểm
soát được dục vọng của mình, bắt bản thân phải chậm lại. Nhưng ngay khi nghĩ
rằng không thể kiềm chế thêm được nữa, anh chạm tới màng trinh của cô.

“Emma?”
anh gọi, giọng khản đi vì đam mê. Nhưng cô đang chìm đắm trong cơn ngây ngất
nên không nghe thấy lời anh. “Em yêu?” anh gọi, tiếng to hơn. Cô ngước lên nhìn
anh, đôi mắt không thể tập trung được vào gương mặt anh. “Em yêu, sẽ hơi đau
một chút, nhưng anh hứa rằng em sẽ chỉ bị đau một lần này thôi.”

“Anh
nói sao?”

Alex
nhăn nhó, anh chống khuỷu tay nhỏm lên. Lạy chúa, chưa ai giải thích chuyện này
cho cô ấy ư? “Là bởi vì em còn trinh. Anh phải phá vỡ màng trinh của em. Có thể
hơi đau, nhưng anh hứa là sẽ êm xuôi cả và lần sau em sẽ không đau nữa.”

Emma
chăm chú nhìn gương mặt anh. Trông anh rất lo lắng, lông mày nhíu lại và màu
xanh của đôi mắt dịu hơn so với mọi khi cô vẫn thấy. “Em tin anh, Alex,” cô khẽ
nói, với tay quàng lên người anh.

Chút
kiềm chế cuối cùng mà Alex có được tan biến vào khoảnh khắc đó, anh liền dấn
người lên phía trước. Emma buông một tiếng kêu khe khẽ khi màng trinh của cô bị
rách, nhưng cô thấy cơn đau không thấm tháp gì và nó lại sớm được thay thế bằng
khoái lạc mà những đưa đẩy của Alex mang lại. Với mỗi cú dấn, cô cảm thấy một
hơi ấm xối xả chạy khắp cơ thể cho đến khi bỗng nhiên nó trở nên quá nhiều, làm
cả người cô căng lên gần như đông cứng lại. Cô không thể cử động được nữa,
không thể thở được nữa, cuối cùng cả thế giới trong cô vỡ tung, và cô sập
xuống, thật sự và hoàn toàn kiệt sức.

Cơn
ham muốn điên cuồng làm rung chuyển cơ thể Alex khi anh cảm thấy các cơ của cô
siết chặt xung quanh phần đàn ông của mình. Nhịp điệu nguyên thủy của cơ thể
anh tăng tốc nhanh hơn và điên cuồng hơn, rồi sau đó anh lao mình về phía trước
lần cuối cùng, bùng lên vì ngây ngất khi anh trút hết mình vào cô.

Emma
nghe thấy anh kêu lên đúng khoảnh khắc xả lũ, anh đổ sập lên người cô, và khi
còn đang bồng bềnh trôi xuống từ đỉnh khoái lạc, cô nghĩ rằng mình chưa từng
cảm thấy tràn trề mãn ý đến thế. “Em thấy thật tuyệt,” lời cô tựa hồ hơi thở.

Alex
cười khùng khục khi lăn từ trên người cô xuống. “Anh cũng vậy, em yêu ạ, anh
cũng vậy.”

“Nếu
biết trước nó tuyệt đến thế, có thể em đã không tống cổ anh ra khỏi phòng ngủ
trong ngày đầu chúng ta gặp nhau.”

Alex
ấp tay vào mặt cô. “Sẽ không tuyệt vời đến thế, em yêu ạ, bởi vì khi đó chúng
ta chưa quan tâm đến nhau.”

Emma
nhích lại gần anh hơn sau những lời dịu dàng này. Chắc chắn giờ là lúc anh nói
rằng anh yêu cô. Nhưng anh không nói. Cô thở dài. Cô quá hạnh phúc nên không lo
lắng về chuyện đó. Anh không thể làm tình với cô như thế nếu không yêu cô chút
nào, đúng không?

Họ vẫn
nằm nguyên ở tư thế đó thêm vài phút nữa, Emma rúc vào người Alex, còn anh yên
lặng nghịch những sợi tóc của cô. Cuối cùng cô ngước lên hỏi một câu đáng sợ.
“Mấy giờ rồi anh?”

Alex
liếc qua đầu Emma, nhìn đồng hồ trên chiếc bàn đầu giường ngủ. “Gần bốn rưỡi
rồi.”

“Em
phải về nhà thôi,” Emma nói vẻ tiếc nuối. Chúa ơi, cô ghét phải nghĩ về hiện
thực, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải về nhà. Mà sớm thì vẫn tốt hơn. “Giờ này
người hầu có thể thức dậy đi lại trong nhà bất kì lúc nào, em thì không muốn họ
nhìn thấy em lúc em vào nhà. Anh thừa biết họ đưa chuyện chả thua gì giới
thượng lưu mà. Chỉ cần một người hầu nhìn thấy em thì đến tối cả thành phố biết
chuyện.”

“Ai
quan tâm?”

Emma
xoay người lại nhìn anh, ánh mắt cô vừa kinh ngạc vừa trách móc. “Anh có
ý gì, ‘Ai quan tâm?’ là sao? Em không muốn thanh danh của mình bị
mang ra đàm tiếu, cám ơn anh quá đi.”

Alex nhìn cô với ánh mắt bối rối. “Đàm tiếu là sao? Chúng
ta sẽ cưới nhau vào tuần tới còn gì. Chỉ trong vòng nửa tháng, tất cả những
chuyện đồn đại về đám cưới vội vàng sẽ tắt ngấm, và mọi người sẽ chỉ nói rằng
chúng ta ‘lãng mạn’.”

Một cơn phẫn nộ vô lý bùng lên trong lòng Emma trước sự
trịch thượng của anh. Giống như anh vừa tuyên bố rằng họ sẽ cưới nhau vào tuần
tới mà không thèm hỏi ý kiến cô. “Đó có phải lời cầu hôn không nhỉ?” cô hỏi sát
rạt.

Alex nhìn cô, điếng người. “Chẳng phải chúng ta sẽ cưới
vào tuần tới sao?”

“Em biết sao được. Có thấy ai hỏi ý kiến gì em đâu.”

“Lạy chúa, Emma. Chúng ta phải cưới ngay thôi.”

“Em chẳng phải làm việc gì mà em không muốn, thưa công
tước,” Emma tuyên bố, tránh sang bên kia giường và hai tay đè lên giữ chăn.

“Emma, em vừa cầu hôn anh cách đây hai ngày.”

“Nếu anh còn nhớ thì,” cô khịt mũi, “anh đã từ chối rồi
đấy.”

“Chết tiệt thật, đúng là đồ đàn bà, chúng ta lại trở lại
chuyện đó à?”

Emma không nói gì.

“Tuyệt,” Alex lẩm bẩm. “Đây đúng là thứ mình cần. Một
người phụ nữ giận dỗi.”

“Đừng có nói với em kiểu đó!”

Mắt Alex lóe lên ngạo mạn. “Anh không nói với em, cưng ạ,
anh đang nói về em. Và nếu em không hành động ngốc nghếch thế thì anh đã hôn em
rồi.”

Emma nhảy ra khỏi giường trước lời xúc phạm của anh, cầm
theo cả chiếc chăn. “Em không việc gì phải ở lại đây nghe anh xúc phạm!” cô kêu
lên giận dữ, quấn chiếc chăn trên người khi đi nhặt nhạnh quần áo dưới sàn. Mỗi
mảnh bị quẳng đi một nơi trong phút đam mê, vì thế cô phải đi qua đi lại trong
phòng đến mấy lượt mới thu nhặt hết được, cô đau đớn nhận ra bộ dạng ngốc
nghếch của mình khi cố gắng che đậy thân thể bằng chiếc chăn nặng nề.

Alex
thử chiến thuật khác. “Emma,” anh nhẹ nhàng nói, “sau tất cả những gì chúng ta
đã có cùng nhau, em vẫn không muốn cưới ư? Anh sẽ mất trí nếu không được ôm em
trong tay hằng đêm.”

“Anh
thật đê tiện!” Emma xỉ vả, má cô đỏ lên giận dữ. “Em không thể tin được anh lại
cả gan đến thế! Anh thật liều lĩnh khi dụ dỗ em cưới anh!”

“Được,
có vẻ có tác dụng đấy,” Alex nhếch mép cười.

“Á,
à! Em có thể… có thể… Ôiiiiii!” Cơn giận của Emma đã lên đến độ khả năng ngôn
ngữ của cô không được như nó cần thế.

“Giết
anh hả? Nếu là em thì anh không làm thế đâu. Mọi chuyện sẽ rối tinh lên.”

Vẻ
thản nhiên của Alex khiến cơn giận của Emma vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô nhặt
một chiếc lọ hoa giơ lên đầu, định ném về phía anh.

“Đừng,”
anh ngăn cản. “Đừng ném chiếc lọ thời nhà Minh đấy.”

Emma
buông tay xuống, nhìn món đồ cổ bằng ánh mắt thờ ơ, rồi đặt nó trở lại bàn. Cô
cầm một chiếc hộp thuốc lá lên. “Thế cái này thì sao?”

Alex
nhăn nhó. “Được, nếu em thực sự cần phải…”

Chiếc
hộp thuốc lá trượt qua tai anh chỉ cách một sợi tóc.

“Phá
hủy đồ đạc của anh không giải quyết được vấn đề,” Alex nhổm dậy khỏi giường,
hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng khỏa thân của mình. “Em sẽ phải lấy
anh.”

“Anh
đã bao giờ hỏi xin ý kiến ai đó, thay vì ra lệnh chưa?” cô thốt lên giận dữ, cố
gắng mặt đồ lót mà không đánh rơi chiếc chăn quấn quanh người. Cơn thịnh nộ của
cô càng dâng cao khi Alex nhếch mép thích thú trước cảnh ngộ của cô. “Ôi, xin
công tước tha thứ,” cô nói, giọng chất chứa sự mỉa mai lạnh lùng. “Em quên mất.
Một công tước không bao giờ hỏi xin cả. Ngài ấy không phải tìm kiếm gì. Ngài ấy
có thể có được mọi thứ mình muốn. Thế là phải lẽ rồi.” Emma quay đầu lại khi
nói những lời cuối cùng, và cô ngạc nhiên trước vẻ sôi sục trên gương mặt Alex.
Kinh hãi, cô lùi lại một bước, vẫn túm chặt tấm chăn để che chắn trước cái nhìn
đầy phẫn nộ của anh.

“Emma,”
anh nói thẳng vào chuyện, “em sẽ lấy anh chứ?”

“Không!”
Cô hầu như không thể tin được rằng mình lại nói ra điều đó, nhưng lời nói cứ
bật ra.

“Thế
đấy!” Alex nổi xung. Anh sải những bước nhanh đầy phẫn nộ qua phòng, giật chiếc
chăn khỏi người Emma. Cô cố gắng một cách tuyệt vọng để che thân, nhưng thấy
ngay rằng điều đó không thật sự cần thiết, vì xem ra Alex định nhồi cô vào bộ
quần áo của cô. “Anh chịu đựng quá đủ cái trò giận dỗi vớ vẩn của em rồi,” anh
xổ ra, tay kéo chiếc áo lót qua đầu cô. “Nếu em muốn chứng minh với anh rằng
mình không phải là một cô nàng nhu nhược chịu để người ta sai khiến thì em có
thể yên tâm về điều đó. Em đã làm được rồi. Bây giờ đừng hành động kiểu trẻ con
nữa và chấp nhận điều không thể tránh khỏi đi. Em sẽ phải cưới anh và sẽ tươi
cười làm việc đó.”

Emma
nở ra nụ cười dịu dàng đến phát sợ. “Như thế được chưa, thưa công tước? Chúng
ta không muốn thiên hạ biết rằng công tước Ashbourne bắt ép một người phụ nữ
phải lấy mình.” Cô ân hận về những lời này ngay khi vừa thốt ra khỏi miệng, cô
lập tức thấy mình đã đi quá xa. Gương mặt Alex chỉ là chiếc mặt nạ che giấu cơn
thịnh nộ, anh siết chặt cánh tay cô đến mức cô biết chắc mình sẽ bị thương. “Em
xin lỗi,” cô nói giọng nghẹn ngào, không đủ sức nhìn vào mắt anh.

Vẻ
khinh khỉnh, Alex mặc kệ cô và đi ngang qua phòng đến chỗ chiếc ghế mà anh đã
bỏ lại bộ quần áo dạ hội cách đây vài giờ trước khi chui vào giường nằm cạnh
Emma. Bằng những động tác mạnh tay và cáu kỉnh, anh mặc quần áo vào, và tất cả
những gì Emma có thể làm là đứng nhìn, cô sợ hãi đến lặng người khi thấy anh
gồng lên để kiềm chế cơn giận.

Khi
Alex mặc xong quần áo, anh ném cho Emma chiếc áo khoác của cô và đi ngang qua
phòng về phía cửa, kéo mạnh. Nó không nhúc nhích, và Alex chửi bậy khi nhớ ra
đêm trước anh đã khóa nó.

“Chìa
khóa,” Emma sợ hãi thì thầm. “Anh đã ném ra cửa sổ rồi.”

Anh
phớt lờ cô, sải bước sang phòng thay quần áo và biến mất. Vài giây sau, cửa vào
phòng mở ra từ bên ngoài. Đôi vai rộng của Alex gần che kín cả cửa vào. “Đi
thôi,” anh nói ngắn gọn.

Emma
khôn ngoan không nổi giận vì việc anh đã khiến cô nghĩ họ bị khóa trái trong
buổi tối hôm trước, và cô không chậm trễ theo chân anh, nửa lo sợ vì cơn thịnh
nộ ra mặt nhưng cố nén lại của anh, nửa nhận rõ rằng cô muốn về nhà, chẳng phải
cô đang có được điều mình muốn hay sao? Cô nhanh nhảu xuống cầu thang đợi ở
tiền sảnh, trong khi Alex đánh thức một người hầu dậy chuẩn bị xe ngựa. “Sẽ mất
vài phút,” anh nói khi quay trở lại, thầm thách cô dám phản đối sự chậm trễ.
“Sợ rằng gia nhân nhà anh không quen làm việc sớm thế này.”

Emma
nuốt khan gật đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Cô bắt đầu hơi cảm thấy
xấu hổ vì cơn giận dỗi của mình. Có lẽ việc Alex cho rằng họ sẽ cưới nhau là
điều hoàn toàn tự nhiên, vì đến lúc này họ đã ngủ với nhau rồi. Nhưng không có
gì chọc giận cô hơn là thái độ trịch thượng của anh, và có thứ gì đó bên trong
cô bật lại khi anh tự ý tuyên bố đám cưới sắp tới của họ. Giờ đây, khi cô ngần
ngại nhìn vẻ mặt vẫn còn giận dữ của anh, cô nhanh chóng hiểu ra rằng, mặc dù
bạo miệng, cô vẫn không đủ dũng cảm thốt lên một lời.

Mười
phút sau, cô chui vào chiếc xe ngựa và thất vọng nhận thấy những vệt sáng đầu
tiên của bình minh đã xuất hiện trên bầu trời. Những người hầu trong nhà Blydon
chắc đã bắt tay vào công việc hằng ngày. Họ sẽ nhận thấy sự trở về khác thường
của cô và kể cho người hầu trong các nhà khác, và rồi đám người hầu sẽ kể lại
cho chủ của họ. Emma thở dài mệt mỏi. Sẽ không thể nào tránh được vụ tai tiếng.

Đường
về nhà không xa, nhưng khi cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa biệt thự nhà Blydon,
mặt trời đã lên, và London bắt đầu thức giấc. Alex nhanh nhẹn nhảy ra, lôi theo
cả Emma đi cùng.

“Không
cần phải thô bạo như vậy, thưa công tước,” Emma phẫn nộ nói, loạng choạng đi
sau anh lên bậc thềm.

Alex
quay lại, đưa tay xoay cằm cô về phía mình để cô không thể tránh nhìn thẳng vào
mắt anh. “Tên anh là Alex,” anh nói rõ ràng. “Vì chúng ta sẽ cưới vào cuối tuần
này, anh mong em hãy nhớ điều đó.”

“Cuối
tuần này?” Emma yếu ớt nói.

Alex
không trả lời; anh bắt đầu đạp ầm ầm vào cửa.

“Lạy
Chúa, Alex! Em có chìa khóa đây!” Emma túm lấy tay anh, cố gắng ngăn tiếng ồn.
Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi tra vào ổ. “Giờ thì anh đi được chưa?” cô cầu xin.
“Em có thể tự lên phòng được.”

Alex
nhìn cô cười ranh mãnh. “Ngày Henry!” anh gọi to. “Phu nhân Caroline!”

“Anh
làm gì thế?” Emma rít lên. “Anh nhất định phải hủy hoại thanh danh của em đấy
à?”

“Anh
chỉ nhất định cưới em thôi.”

“Có
chuyện gì thế?”

Emma
nhìn lên. Ông Henry và bà Caroline đang rảo bước xuống chiếc cầu thang uốn
cong, nhìn đôi trẻ trong phòng khách với vẻ bối rối pha lẫn kinh ngạc.

Alex
chống nạnh. “Cháu đã hủy hoại danh tiết cháu gái cô chú,” anh tuyên bố. “Cô chú
làm ơn bảo cô ấy lấy cháu nhé?”


Caroline không chớp mắt. “Đây là,” bà tuyên bố, “chuyện khác thường nhất trên
đời đấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3