Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 26 - Phần 6-7-8-9-10 (Hết)
6
Sean
đáp:
-
Không thể được. Gì thì gì cũng phải thử trước mới được.
Spider
liếc mắt nhìn những cái cánh bị gãy. Cậu nói:
-
Bị hỏng rồi còn gì.
Sean
gật đầu:
-
Vậy thì chúng ta phải dùng cái mũ mèo để thử với một cái gì khác.
Ngày
hôm sau, cậu ta mang cái mũ tới trường. Cậu dự tính sẽ mang nó tới đường chạy ở
sân vận động nhà trường. Hiện tại có nhiều bạn đang chuẩn bị tập cho cuộc thi
điền kinh nhân ngày hội thao của trường.
Innes
học lớp mười hai vô địch về môn nhảy cao. Sean dự tính sẽ đội cái mũ và đứng
quanh quẩn gần Innes. Con mèo sẽ trông thấy Innes và ngay lập tức Sean có thể
biểu diễn cho các bạn xem một cú nhảy thật ngoạn mục.
Tất
nhiên Sean không biết đích xác liệu mắt mèo có mở ra hay không. Đấy là điểm yếu
duy nhất trong kế hoạch của nó.
Tình
cờ mắt mèo mở ra thật.
Đúng
lúc đó, một toán con gái mặc quần áo thể thao chạy qua. Vào thời điểm đó Innes
cũng bắt đầu lấy đà chạy. Sean choàng vội cái mũ mèo lên đầu. Cú nhảy sẽ diễn
ra trong chớp nhoáng. Sean rất khoái khi tưởng tượng về cú nhảy cao tuyệt đẹp
ngay trước mắt bọn con gái.
Nhưng
bọn chúng đâu có đoái hoài đến nó. Chúng chạy vội chạy vàng tới buồng thay quần
áo dành cho nữ sinh.
Đôi mắt mèo mở
ra
Thấy bọn con gái
chạy vào buồng thay quần áo
Đôi mắt nhắm lại.
Sean
cố gắng kìm chân lại, nó ôm chặt lấy cột hàng rào. Nhưng vô ích. Có một cái gì
đó trong người thôi thúc nó, nó không thể dừng được và chạy theo bọn con gái tới
phòng thay quần áo. Dường như nó làm việc này trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nó theo bọn con gái tới tận phòng thay đồ.
Nó
bỗng thấy rất rõ điều xảy ra với nó: bọn con gái vây quanh nó - ở trong phòng
thay quần áo - nó há hốc mồm, muốn gào to vì sợ hãi nhưng nó như bị nghẹn không
thể kêu lên được. Bọn con gái rít lên róng riết. Chúng ném giày vào người nó. Một
đứa tên là Esmeralda đai mồm: “Đồ không biết xấu hổ, đồ trơ trẽn!” Nó nổi nóng
thực sự. Spider lắc đầu nhe răng cười khi thấy bọn con gái đuổi Sean ra khỏi
trường.
Thằng
Buggins, Wolf và Thistle cũng quan sát từ đầu tới đuôi sự việc này và chúng nó
coi đây là một trò đùa hay không thể chê vào đâu được.
Đối
với Sean thì đây là một sự kiện tồi tệ nhất mà nó trải qua từ trước tới nay. Cậu
ta len lén đi về nhà, trong lòng buồn khổ vô cùng. Thật là xấu hổ, thật xấu hổ.
Chẳng mấy chốc cả trường sẽ biết hết về chuyện này.
Cái
mũ thật không thể tin cậy được.
7
Cuối
cùng Sean cũng không còn cách gì hơn là phải sửa bộ cánh của mình để tham gia
cuộc thi. Nó cặm cụi làm gần như suốt đêm. Nó hết cắt lại dán rồi đóng đinh.
Khi công việc xong xuôi, nó không còn thì giờ để bay thử. Cuộc đua sẽ diễn ra
ngay vào buổi sáng. Nó phải đứng trên bờ cảng và lao xuống. Thôi thì hi vọng mọi
chuyện sẽ êm đẹp.
Trong
lúc đi ra bến cảng, Spider nói với bạn:
-
Không bao giờ cậu có thể hạ được thằng Buggins đâu. Nó có cái tàu lượn đâu ra đấy.
Sean
đáp:
-
Cái tàu lượn đó là của tớ.
Spider
lại nói:
-
Cậu hãy cầm theo cái mũ. Chúng ta chờ cho tới khi có máy bay bay qua, mũ sẽ mở
mắt và bọn mình sẽ biến lên trời cao.
-
Cậu định nói gì, “bọn mình biến thẳng lên trời cao” hả? Thằng bị biến là tớ,
không phải là cậu. Không, không bao giờ. Không thể trông cậy gì vào cái mũ được
đâu. Hãy để nó ở trong túi cho nó không báo hại được mình.
Cuối
cùng thì Sean và những đứa khác đã đến khu vực ở cuối bến cảng với đôi cánh của
mình. Tại đấy toàn là trẻ con, có lẽ phải tới vài trăm đứa là người xem và những
đứa tham gia cuộc thi.
Những
cái tàu lượn trông thật tuyệt vời. Có loại hai thân, ba thân. Có cái trông như
tên lửa, có cái trông rất cổ lỗ sĩ, rệu rã buộc tạm bợ trên xe nôi. Phần lớn
tàu lượn được làm bằng chất dẻo, gỗ và bìa cứng. Có vài cái trông như cái dù, lại
có cái trông như máy bay trực thăng.
Không
một thiết bị nào được gắn động cơ. Phi công buộc hoặc phải lượn với con tàu hoặc
phải dùng sức của bản thân để guồng cho tàu bay lượn, có thể đạp bằng chân hoặc
chèo bằng tay, cũng có thể nhảy. Ngoài ra dứt khoát không được dùng bất kỳ loại
động cơ đẩy nào khác.
Người
bay xa nhất sẽ là người chiến thắng.
Thằng
Wolf hét rất to vào micro:
-
Đề nghị những người hâm mộ chú ý! Người mở đầu cuộc thi năm nay là tôi.
Cả
bọn hò reo ầm ĩ. Thiết bị bay của Wolf trông như cái vỏ hộp bia khổng lồ. Hai
chân nó thòi ra ở đáy hộp. Tay hắn thòi ra hai bên trông như những cái cánh yếu
ớt. Đầu nó thòi lên trông chẳng khác gì con Murmel. Tất cả mọi người, kể cả thằng
Wolf đều biết điều gì sẽ xảy ra khi thằng Wolf nhảy từ bờ cảng xuống nước.
Nó
lại hét toáng lên:
-
Thưa quý vị, thiết bị này bay được là nhờ ý chí và nghị lực kiên cường của tôi.
Nó được thiết kế để giảm nhiều nhất sức cản không khí.
Wolf
lạch bạch đi tới sát bờ rồi nhảy xuống. Bờ cảng rất cao cho nên Wolf chẳng có
gì khó khăn khi bay trong không khí. Nó rơi chẳng đứng chẳng khác gì một cục gạch.
Nó đập đánh “oạch” một cái rất to khi tiếp cận mặt nước. Cái “vỏ bia” vỡ toang
còn Wolf thì vội vã bơi một mạch tới cầu thang.
Trên
bờ, mọi người cười khoái trá, vỗ tay ầm ĩ, có vài ba đứa vỗ vai khen ngợi nó.
Phải thừa nhận là Wolf đóng kịch rất khéo.
Đứa
thứ hai tên là Egan. Cậu ta đã dựng một cầu trượt ở trên bờ. Egan leo lên và
chui vào trong cái tàu lượn hình con dơi. Wolf đề nghị tất cả trật tự. Khán giả
biết Egan là người có khả năng giành chiến thắng. Egan là một đối thủ đáng gờm.
Wolf leo lên bục, cất tiếng hỏi:
-
Đặc điểm con tàu này là gì?
Egan
mặc bộ quần áo lặn màu đen, ngồi trong buồng lái và đeo kính lặn cũng màu đen
trông rất hợp với con tàu. Egan giải thích:
-
Sải cánh năm mét. Khung bằng gỗ căng vải buồm, tàu có thể đạt tốc độ mười lăm hải
lí, đủ để đưa tôi ra xa bờ khoảng bốn mươi mét.
Khán
giả vỗ tay reo hò, mọi người trầm trồ khâm phục.
Mấy
đứa giúp Egan đẩy con tàu. Phi công “dơi” lấy đà, tăng tốc và lao thẳng vào
không khí. Một, hai giây sau, tàu văng ra xa và rơi xuống nước. Phi công “dơi”
buồn bã bơi vào bờ với tiếng vỗ tay của khán giả ít nhiều bị thất vọng.
8
Wolf
lại cao giọng:
-
Đấu thủ tiếp theo là Thistle!
Có
tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng la ó phản đối.
Thistle
có chiếc tàu lượn ba tầng bằng chất dẻo. Sải cánh dài tới mức khán giả phải đứng
lui lại. Cánh vượt ra tới ngoài bờ một đoạn. Chân Thistle thò ra dưới chân con
tàu. Nó giơ tay chào khán giả với phong cách như một võ sĩ quyền Anh chiến thắng.
Sau đó nó chạy nhanh về phía bờ và lao vào không trung. Lúc đang ở giữa trời
hai chiếc cánh bị gãy làm Thistle rơi tõm xuống nước, theo sau nó là những mảnh
cánh rơi lả tả.
Cuộc
thi cứ thế tiếp tục một thời gian dài. Hết tàu lượn này đến tàu lượn khác lao
ra biển nhưng tất cả không bay ra xa được bao nhiêu. Cho đến giờ phút này phi
công “dơi” là người có kết quả cao nhất.
Sean
rất sốt ruột. Nó nghĩ, nếu lần này mình thắng thì bọn con gái may ra sẽ quên
cái chuyện trong phòng thay đồ. Nhưng rồi nó lại thấy buồn nản, tuyệt vọng vì
thừa biết phần thắng sẽ không bao giờ thuộc về mình. Sean cảm thấy rất nản chí,
con chó Deefa sủa đôi ba tiếng và luẩn quẩn dưới chân nó.
Cuộc
thi sắp kết thúc, lúc này chỉ còn hai đấu thủ.
Wolf
hồ hởi tuyên bố:
-
Bây giờ đến lượt chàng trai can đảm và nhanh nhẹn Jack Buggins.
Buggins
hãnh diện cúi chào, sau đó nó nhìn về phía bọn con gái và mỉm cười. Sean như bị
hụt hẫng khi trông thấy nhiều đứa con gái cười tán thưởng Buggins. Buggins lách
qua đám đông, tay giơ cao trên đầu chiếc tàu lượn của nó, hay đúng hơn là chiếc
tàu lượn của Sean. Nhiều tiếng trầm trồ thán phục từ đám người xem. Thật là một
chiếc tàu lượn tuyệt vời. Lúc này không còn ai nghi ngờ về việc người nào sẽ
giành được thắng lợi.
Buggins
chạy lấy đà tới sát bờ rồi lao ra phía trước. Một làn gió nhẹ thổi cánh tàu lượn
bay cao rồi là là dần trên mặt nước. Thậm chí nó còn buông tay vẫy chào khán giả.
Sau
đó nó lái lượn thẳng ra biển xa khoảng năm mươi mét. Đám đông hồ hởi, náo nhiệt.
Buggins đã giành được thắng lợi rõ rệt. Nó bơi vào bờ cùng với cái tàu lượn.
Buggins giơ thẳng tay tỏ ra mình là kẻ chiến thắng và ném một cái nhìn khinh bỉ
về phía Sean.
Wolf
lại nói rõ to:
-
Thưa quý ông quý bà, còn một người dự thi nữa, vâng nếu có thể gọi là người dự
thi, đó là con yêu quái lắm lông Sean Tuttle.
Sean
đã sẵn sàng. Cậu cảm thấy như một tên hề với đôi cánh đầy lông ở hai tay. Cậu nặng
nề nhấc lên hạ xuống, mọi người cười ầm ĩ. Trông Sean như một con gà bị vặt trụi
lông.
Xa
xa dọc bờ biển một chiếc máy bay trực thăng đang phun thuốc sâu. Spider khẽ nhắc
Sean:
-
Đội mũ lên nào!
Nó
luồn tay vào túi và lôi chiếc mũ ra. Sean lắc đầu. Spider hất hàm về phía chiếc
máy bay ra hiệu. Nó nói khẽ:
-
Cơ may duy nhất của cậu đấy.
Sean
liếc mắt nhìn về phía bọn con gái đang bám xung quanh Buggins và trầm trồ khen
ngợi cái tàu lượn. Sean tự nhủ, cũng chẳng có gì để mà mất, ta cứ thử xem sao. Nó
trùm cái mũ lên đầu và đi lắc la lắc lư ra sát bờ cảng. Wolf nói rất to cho mọi
người nghe:
-
Sean Tuttle mặc một chiếc áo cứu nạn đặc biệt, khi bị chìm nó có thể bơi vào bờ
cùng với con mèo chết của cậu ta.
Mọi
người cười ầm ĩ, trừ Sean và Spider.
Chiếc
máy bay phun thuốc sâu bay gần tới khu vực cảng. Spider nói:
-
Đội vào đi.
Nhưng
lúc đó chiếc máy bay đã khuất sau một đám mây dày.
Đôi mắt mèo mở
ra
Không thấy gì
ngoài bầu trời trong veo
Đôi mắt nhắm lại.
Không
có điều gì xảy ra. Sean đứng bên bờ cảng, trống ngực đập thình thịch. Bộ cánh
đính chi chít lông chim, đầu đội cái mũ mèo trông thật lố bịch. Tiếng máy bay từ
xa vọng lại.
Wolf
hét to:
-
Kìa, nhảy đi!
-
Nó sợ, nó sợ rồi! - Buggins mỉa mai nói.
Thistle
đế thêm:
-
Đúng là một thằng hèn!
Spider
thì thầm:
-
Lúc nãy nó có mở mắt nhưng chậm quá, máy bay đã vọt qua mất rồi.
Sean
trân trân nhìn mặt nước, chân cậu bủn rủn, cậu không dám nhảy. Sean nghĩ thầm,
mình thua mất rồi, thua rồi, thế là hỏng bét.
Wolf
hét toáng lên. Còn mười giây nữa, nếu không nhảy coi như bỏ cuộc.
9
Sean
hít một hơi thật dài và nhìn dọc theo bến cảng. Một chú chim hải âu đậu trên một
khúc gỗ.
Đôi mắt mèo mở
ra
Thấy chim hải âu
Tung cánh trên bầu
trời
Đôi mắt nhắm lại.
Sean
bắt đầu vỗ cánh, đập liên hồi loang loáng. Sean cảm thấy đôi tay cậu muốn rụng
xuống. Cậu rướn mình bay vút lên trời cao, đúng là một phi công tàu lượn tuyệt
vời.
Mặt
nước xa tít xa tắp dưới chân nó, đám khán giả trên bến cảng lúc này trông như một
bầy kiến nhỏ li ti. Xung quanh cậu có nhiều chú chim khác vỗ cánh bay lượn.
“Ôi,
nhỡ bây giờ bị rơi xuống thì chết mất.”
Nhưng
không hiểu vì lí do gì mà nó cảm thấy rất yên tâm, nó thấy mình như một chú
chim sinh ra đã có đôi cánh khỏe khoắn vững chãi. Nó nhào một vòng, sà xuống
sát mặt nước rồi lướt là là trên đầu đám khán giả. Nó bay ngang rồi quay ngoắt
lại như một con yêu quái vỗ đôi cánh đầy lông giữa bầu trời.
Mọi
người rất khâm phục, mắt tròn xoe, không thốt nên lời. Sean bay vút lên rồi bổ
nhào xuống đám khán giả như máy bay lúc cắt bom. Bọn trẻ con hoảng hốt nằm rạp
cả xuống nhưng Sean lại bay vút lên không trung.
“Ôi,
mới tuyệt vời làm sao.”
[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]
Sean
sướng đến phát điên lên. Nó không thể làm chủ được mình và hành động y như những
con chim hải âu đang tung tăng bay lượn.
Spider
hét to:
-
Thôi đi, Sean, thôi đi!
Cậu
ta hồi hộp quá đến mức suýt nữa thì rơi tõm xuống nước.
Cuối
cùng thì Sean và con chim hạ cánh đỗ trên mặt sóng. Sean mặc đôi cánh chìm
trong nước, cậu bơi nhanh đến chỗ đám đông.
10
Chà,
giá các bạn nghe thấy tiếng hò reo, vỗ tay, gào thét. Chưa ai từng trông thấy
hiện tượng này bao giờ. Một đứa trong bọn con gái hôn Sean đánh chụt một cái.
Buggins
tức tối, nó phùng mang trợn mắt như con rắn, nó xô lấn mọi người tiến ra phía
trước rồi nói to:
-
Sean đã giở trò bịp. Cái con mèo này này, chính nó là động cơ của tàu lượn.
Nó
giật cái mũ trên đầu Sean và đội lên đầu mình. Nó nói tiếp:
-
Đây là một vật sống, nó có thể mở mắt. Chính tao trông thấy mà.
Với
cái mũ mèo ở trên đầu, Buggins trông rất thảm hại. Nó liếc mắt nhìn con ngựa
Devil bị buộc ở khu vực bến cảng. Nó trông thấy con chó của Sean chạy nhanh về
phía con ngựa của mình.
Đôi mắt mèo mở
ra
Thấy con chó chạy
bổ về phía con ngựa
Rồi vục mõm vào
bãi phân ngựa
Đôi mắt nhắm lại.
Buggins
có cảm giác đôi chân nhấc bổng nó lên và lướt chạy dọc bến cảng. Nó hét lên thất
thanh:
-
Không, không, không...
Song không có
gì...
Có thể ngăn cản
nó...
Chạy như bay tới
đống phân ngựa...