Chuyện bí ẩn thường ngày: Những câu chuyện kỳ lạ nhất - Chương 02

CÁI MẶT TRONG CỔ
HỌNG

1

Thật
là tai họa. Tôi toi đời rồi. Tôi xong rồi. Cô bé hàng xóm xinh đẹp đó đã nhìn
thấy tôi nhổ lông mũi. Cô ấy nghĩ tôi thật khó chịu. Giờ thì tôi sẽ phải nói
cho cô ấy biết toàn bộ câu chuyện vì tôi thấy rõ trên mặt cô ấy lộ ra vẻ ghê tởm.
Tôi đã mất Tara, bạn gái cũ của tôi. Và giờ thì tôi chẳng thể chịu đựng nổi nếu
Jill cũng hiểu lầm về chuyện đó.

Nghe
này, Jill. Đừng có tỏ ra như thế. Tớ có lí do rất xác đáng để làm như vậy. Cậu
sẽ không nghĩ là tớ thích nhỏ lông mũi chứ? Làm thế đau lắm.

Jill
chẳng nói gì cả. Cô ấy chỉ chằm chằm nhìn tôi. Vì vậy, tôi lại tiếp tục câu
chuyện của mình. “Bức tượng thần lùn”(1) nhỏ bé này chỉ làm việc khi
tớ nhổ lông mũi. Cậu không tin chứ gì? Thế thì hãy nhìn đây.

(1) Thần lùn có
vẻ mặt cau có xấu xí chuyên giữ của trong truyện thần thoại. (N.D)

Tôi
bỏ tay ra khỏi đầu của bức tượng và cho cô ấy xem con mắt trên đầu ngón tay tôi.
Từ trước đến giờ tôi chưa cho bất cứ ai xem con mắt này cả. Tôi hoàn toàn có thể
nhìn được bằng con mắt này và đây hẳn là điều khá kì quặc. Khi không sản xuất
tượng thần lùn, tôi thường đeo găng tay vào để không ai nhìn thấy nó. Jill đang
há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, vì vậy tôi quyết định kể cho cô ấy nghe toàn bộ
câu chuyện trước khi cô ấy nảy ra ý nghĩ là đầu óc tôi có vấn đề gì đó.

2

Mọi
chuyện bắt đầu từ khi cô bạn gái Tara của tôi tặng cho tôi một bức tượng thần
lùn vào dịp sinh nhật lần thứ mười bốn của tôi. Đó là một bức tượng trông đã xấu
xí lại chỉ có một mắt. - “Trông nó đáng yêu quá.” - Tôi nói với Tara. - “Đó
đúng là thứ tớ muốn. Một thần lùn bé nhỏ, cau có.”

Trông
nó còn có vẻ tức giận nữa cơ. Con mắt duy nhất của nó cứ nhìn trừng trừng vào bất
cứ ai, như thể là móng chân của nó đang bị lôi ra hết ấy. Còn cái miệng nó thì
há toang hoác ra giống hệt như một kẻ đang ngoạc mồm ra chửi rủa bằng những lời
tệ hại nhất vậy. Nó được đúc bằng xi măng những trông rất thật.

-
Tớ rất vui vì cậu thích nó. - Tara tỏ vẻ nghiêm trọng. - Vì tớ đã phải bỏ ra
khá nhiều tiền để mua nó đấy.

-
Tớ hiểu. - Tôi trả lời. - Bất cứ ai cũng có thể thấy đây là một thần lùn rất đặc
biệt. Tớ tìm được chỗ xứng đáng cho nó rồi - sau nhà kho trong vườn nhé.

-
Sau nhà kho trong vườn. - Tara hét toáng lên. - Cậu không thể để nó dưới mưa được.
Tớ không nghĩ là cậu thích nó đâu.

-
Tớ chỉ đùa thôi mà. - Tôi nói nhanh. - Tớ sẽ đặt nó lên giá, chỗ mà lúc nào tớ
cũng có thể nhìn thấy nó được.

Đó
chính là lí do vì sao bức tượng gã thần lùn đó lại có mặt trong phòng ngủ của
tôi. Từ sáng đến tối, ngày nào cũng vậy, nó cứ nhơn nhơn ở đó, trừng trừng nhìn
tôi. Và cứ mỗi một ngày qua đi, nó lại cau có thêm một ít.

Sau
đó một thời gian, tôi nhận ra rằng cứ tối đến là tôi không tài nào ngủ được. Bức
tượng thần lùn cau có liên tục xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Đêm đến
tôi thức dậy và nhận ra rằng tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào cái mặt bé
tí và xấu xí của nó. Tôi cứ liên tục gặp phải ác mộng là nuốt phải nó vào họng.

Tôi
quay mặt nó vào tường những vẫn không ăn thua. Tôi không ngừng tưởng tượng rằng
nó đang trêu ngươi tôi. Rồi cũng đến lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi tóm lấy cái mũ đỏ ngớ ngẩn của nó và ngay khi tôi chuẩn bị nghiền vụn nó ra
thành ngàn mảnh nhỏ thì tôi nhìn thấy một thứ rất lạ. Trong mồm của bức tượng,
ngay chỗ cuống họng, có một cái mặt nhỏ bé tí ti chừng nửa hạt đậu. Nó bám chặt
vào amiđan của gã thần lùn xấu xí.

Tôi
thấy rằng người tạo ra bức tượng thần lùn này có một khiều hài hước khá là kì
quặc. Tôi quyết định lấy cái mặt nhỏ tí ấy ra khỏi amiđan của bức tượng. Tôi đi
lấy một cái búa nhỏ và một cái tô vít rồi bắt đầu nạy cái mặt bé tí ấy ra khỏi
cổ họng gã. Tôi có cảm giác như mình hơi giống một nha sĩ vậy. Cái miệng của gã
thần lùn luôn ngoác rộng ra những tôi cá là nó sẽ khép ngay lại nếu có thể.

Sau
vài cú đập, cái mặt bé tí ấy cũng rời ra khỏi cổ họng và lăn ra lưỡi gã thần
lùn. Những gì xảy ra tiếp theo thật khó mà tin được nhưng nó đã xảy ra. Cái mặt
bé tí ấy lăn tròn trên cái lưỡi xi măng, ra khỏi môi của gã và văng vào không
khí. Nó đập mạnh một cái vào miệng tôi. “Oái.” Tôi kêu ré lên. “Đau quá.”


đau đến mức mà nước mắt tôi cứ thế trào ra. Giờ thì tôi phát điên lên và bắt đầu
tìm kiếm cái mặt tròn bé tí ti ấy trên khắp thảm trải sàn. Nhưng nó như có phép
tàng hình vậy. Tôi cứ tìm, tìm mãi mà không thấy nó đâu cả. Hai môi tôi vẫn đau
rát và tôi chợt cảm thấy một cảm giác buồn buồn, ngưa ngứa ở cổ họng.

-
Được rồi. - Tôi hét lên với bức tượng. - Mày xong đời rồi. - Tôi vớ lấy cái tô
vít và dùng hết sức ném một cái thật mạnh. Đầu cái tô vít đâm thẳng vào con mắt
duy nhất của bức tượng và nạy bật nó ra khỏi mặt gã. Giờ thì gã thần lùn chẳng
còn con mắt nào cả. Thật may là gã được làm bằng xi măng chứ không thì gã hẳn
phải lấy làm đau khổ lắm. Tôi ngó quanh sàn nhà để tìm con mắt nhưng cũng chẳng
thấy nó đâu cả. Đúng lúc đó tôi nhận thấy một ngón tay trên bàn tay phải đau
nhói.

3

Những
gì xảy ra tiếp theo thật kì lạ. Tôi chợt thấy mình đang nhìn thẳng vào chính
khuôn mặt mình. Nó như thể là tôi đang nằm dài trên sàn mà nhìn thấy chính mình
vậy. Cùng một lúc tôi vừa nhìn lên lại vừa nhìn xuống. Đầu óc tôi bắt đầu quay
cuồng. Tôi có cảm giác như mình đang gặp một cơn ác mộng thật kinh khủng. Tôi
hi vọng rằng đó chỉ là một cơn ác mộng nếu không tôi hóa điên lên mất. Tại đó,
trên đầu một ngón tay của tôi, là con mắt duy nhất của gã thần lùn. Một con mắt
thật sự. Con mắt đó đang nhìn tôi chằm chằm, mà lại còn chớp được nữa. Tôi có
thể nhìn được bằng con mắt đó.

Không
hiểu bằng cách nào đó, con mắt của gã thần lùn đã mọc lên trên tay tôi. Tôi
thét lên một tiếng vừa tức giận vừa sợ hãi. Tôi chụp lấy gã thần lùn và chạy thẳng
ra cửa. Tôi quẳng nó ra lối đi và lấy cái búa đập lấy đập để, nghiền vụn nó
thành từng mảnh nhỏ. Khi tôi dừng tay thì gã thần lùn trước đây giờ chỉ còn là
một đống vụn bụi và bột.

Bức
tượng gã thần lùn đáng ghét đã biến mất một cách hoàn toàn tốt đẹp nhưng con mắt
của gã thì không. Không thật đấy. Con mắt ấy vẫn còn ở đó, nó vẫn chớp chớp, nhảy
nhảy trên đầu ngón tay tôi. Tôi đút tay vào túi quần vì không thể chịu đựng
thêm một giây phút nào cái con mắt không dưng lại có thêm ấy nữa. Đột nhiên,
tôi nhìn rõ mọi thứ trong túi quần. Trong đó có một cái khăn giấy đã dùng rồi,
hai xu (đó là tất cả số tiền mà tôi có được) và một cái kẹo cam thảo mút dở.
Con mắt đó đang ngó nghiêng nhìn quanh cái túi quần của tôi.

Tôi
bật cười và chợt cảm thấy việc có thêm một con mắt nữa chẳng có gì là tồi tệ lắm
cả. Con mắt phụ trên đầu ngón tay tôi có thể sẽ rất có ích. Tôi quay về phòng
ngủ và thò ngón tay vào cái hốc nhỏ ở chân tường. Có một gia đình chuột đang
đóng đô trong đó. Chúng bị một phen hết vía khi nhìn thấy con mắt trên đầu ngón
tay tôi và thế là cả lũ co cẳng chạy bán sống bán chết.

Sau
đó, tôi lại nhét ngón tay vào lỗ tai để xem trong đó thế nào. Con mắt mới của
tôi có vẻ như nhìn được khá tốt trong bóng tối. Nhưng thực thà mà nói, chả có mấy
gì ở trong tai của tôi cả.

Thế
rồi tôi lại nảy ra ý nghĩ thò ngón tay vào xem miệng mình thế nào. Tôi chả vẫn
thường tự hỏi không biết cuống họng mình trông thế nào đấy thôi và đây hẳn là một
cơ hội tốt để tôi có được câu trả lời cho thắc mắc ấy. Thế là tôi cho ngón tay
vào miệng và nhìn quanh. Điều này quả thật là rất thú vị. Trước đây, tôi chưa
bao giờ được nhìn vào phía sau cái treo lủng lẳng trong cổ họng mình cả. Ở đó,
có lô nhô những cục nhỏ màu đỏ và ướt.

Đột
nhiên, tôi nhìn thấy một thứ rồi tồi tệ. Thật kinh khủng. Có một cái mặt bé tí
đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đó chính là cái mặt tròn, bé tí ti mà tôi đã nạy
ra khỏi cổ họng của gã thần lùn. Nó đã chuyển vào sống trong cổ họng của tôi.
Nó sống ngay phía sau amiđan của tôi.

Tôi
bắt đầu ho và nhổ phì phì. Tôi phải lấy nó ra. Thật là lạ lùng làm sao khi có một
cái mặt tròn bé tí ti sống trong cổ họng của bạn. Tôi làm đủ cách có thể nghĩ
được để lấy nó ra khỏi họng mình (tính luôn cả việc tôi đã hỉ mũi cả ngàn lần để
tống nó ra nữa) nhưng nó vẫn kiên gan cố thủ ở đó.

-
Thôi được. - Tôi nói. - Nếu sức mạnh không khiến mày chui ra thì tao sẽ dùng đến
trí não vậy. - Tôi đi xuống bếp xem trong đó có gì ăn được không. Tôi thấy một
gói Hundreds and Thousands mà mẹ vẫn dùng để rắc lên bánh ngọt.

-
Nhỏ đúng như mình cần. - Tôi tự nhủ. Tôi đặt ba vụn Hundreds and Thousands lên
đầu lưỡi và đưa tay lên trên miệng để xem chuyện gì xảy ra. Thế là đủ, cái mặt
bé tí ti lăn tròn trên lưỡi tôi và ăn hai vụn. Nó ăn những cái màu đỏ và có vẻ
như không thích cái màu xanh.

-
Tốt thôi. - Tôi lấy mười lăm vụn Hundreds and Thousands màu đỏ và rắc nó trên
lưỡi tôi sao cho nó tạo thành một đường dẫn. Đường dẫn này đi thẳng đến chỗ môi
tôi và kéo xuống dưới cằm. Tôi há miệng ra và dùng con mắt trên ngón tay quan
sát từ xa. Cái mặt bé tí ti lại lăn ra và bắt đầu ăn. Nó đã ăn ra tới môi tôi
và không hề nghi ngờ gì. Một lát sau, nó ngó nghiêng bên ngoài và dịch xuống dưới
cằm tôi để ăn những vụn Hundreds and Thousands tôi rắc ở đó.

Nhanh
như chớp, tôi ngậm chặt miệng vào và bỏ nó lại bên ngoài. Tôi đã chiến thắng.
Nói chính xác hơn là tôi nghĩ rằng mình đã thắng.

Cái
mặt bé tí cố tìm đường vào qua đôi môi mím chặt của tôi nhưng tôi đã nghiến chặt
hai hàm răng lại. Nó không thể vào được.

Tôi
giơ tay lên để tóm lấy nó nhưng trước khi tôi có thể làm thế thì nó đã rướn bật
lên và biến mất vào mũi tôi. Chỉ trong khoảng hai giây tôi đã lại cảm thấy nó
trở lại đằng sau cái amiđan của mình. Và tôi biết rằng nó sẽ chẳng mắc mưu ăn vụn
Hundreds and Thousands một lần nữa.

Đúng
lúc đó, có tiếng gõ ở cửa trước. Tôi đi xuống sảnh và cho ngón tay qua lỗ khóa
để xem ai bên ngoài. Đó là Tara, cô bạn gái của tôi. Tôi mở cửa ra và cố nở một
nụ cười yếu ớt và nói:

-
Chúc một ngày tốt lành. Cậu thế nào rồi?

-
Tớ đến để ngó qua bức tượng thần lùn tớ đã tặng cậu. - Cô ấy nói. - Tớ cần phải
chắc chắn là cậu đã không quẳng nó ra sân sau rồi.

Tim
tôi chùng xuống. Tara đang đứng ngay cạnh đống bụi và bột còn lại của gã thần
lùn. Cô ấy vẫn chưa nhìn thấy nó.

-
Cậu hãy vào đi và ngồi xuống đã nào. - Tôi nói. Tôi cố tìm một lời giải thích hợp
lí nhưng tôi biết rằng tôi không thể kể cho Tara nghe sự thật. Cô ấy sẽ không
thích cái mặt bé tí ti trốn sau amiđan của tôi đâu. Chắc chắn cô ấy cũng chẳng
thích con mắt vừa có thêm của tôi đâu. Đã có lần cô ấy nhất định không chịu đi
chơi với tôi chỉ vì tôi có một cái mụn nhỏ trên tai rồi. Nếu tôi kể cho cô ấy
nghe sự thật, chắc chắn cô ấy sẽ bỏ tôi đi như quẳng một cục gạch ngay.

Tôi
chợt thấy cái mặt bé tí ti đang lăn tròn ở gốc cuống họng của tôi. Tôi cần phải
biết nó đang làm gì ở đó, vì vậy tôi cho ngón tay vào miệng để xem trong đó
đang xảy ra chuyện gì.

-
Sao cậu lại mút ngón tay thế? - Tara hỏi.

Cái
mặt bé tí ti đang ngậm vào cái lưỡi gà trong cổ họng tôi. Nó đang đung đưa,
trông rất vui vẻ.

-
Bỏ tay ra khỏi miệng cậu và trả lời tớ ngay, đồ ngốc kia. - Tara quát.

Cái
mặt bé tí ti đang treo lơ lửng trên lưỡi gà bằng cách dùng răng ngoạm chặt vào
đó. Điều đó không khiến tôi cảm thấy đau chút nào cả.

-
Ngừng mút tay ngay, thằng ngốc kia. - Tara hét lên.

Đúng
lúc ấy tôi không nhìn thấy cái mặt bé tí ti nữa. Nó lại trốn vào đâu đó rồi.
Tôi ấn ngón tay vào sâu hơn để xem chuyện gì đang xảy ra. Đó quả thực là một
sai lầm to lớn. Tay tôi chạm phải một cái gì đó mà đáng ra tôi không nên chạm
phải và nó khiến tôi phát ốm lên.

Tôi
nôn đầy ra thảm. Một vài thứ vọt ra khỏi miệng tôi và văng cả vào giày của
Tara.

Tôi
chống tay, quỳ gối xuống sàn và bắt đầu xem xét những thứ tôi vừa nôn ra. Tôi
hi vọng rằng cái mặt bé tí ti kia cũng bị văng ra khi tôi nôn. Nhưng nó không hề
bị thế.

-
Cậu thật ghê tởm. - Tara hét tướng lên bằng một giọng chói lói. - Tôi sẽ không
chơi với cậu nữa. Cậu bị bỏ rồi. Tôi không bao giờ còn muốn nhìn thấy mặt cậu
trong cuộc đời tôi nữa. - Cô ấy đứng bật dậy và phăm phăm đi ra cửa.

-
Cút đi. - Tôi cũng hét lên. - Nhớ mang theo cả cái gã thần lùn khốn khiếp của cậu
nữa. Cậu sẽ thấy những gì còn lại trên lối đi ấy.

Tôi
nặng nề lê bước ra vườn trước và ngồi xuống đó. Tôi cảm thấy thật tồi tệ. Cuộc
đời tôi thế là hỏng rồi. Bị bạn gái bỏ rơi, trong túi thì chẳng có tiền (à, ngoại
trừ hai xu tôi có được). Đã thế tôi lại còn có một con mắt trên ngón tay và một
cái mặt bé tí ti trong cổ họng. Tôi ước gì mình chết đi cho rồi. Nước mắt rơi
lã chã trên mặt và xuống tay tôi. Con mắt trên ngón tay tôi cũng đang khóc. Những
giọt nước mắt bé tí rơi lách tách xuống thảm cỏ bên dưới.


rồi một điều thật kì lạ đã xảy ra. Nơi mà những giọt nước mắt từ con mắt trên
ngón tay tôi rơi xuống, mọc lên vô số bức tượng thần lùn bé xíu bằng xi măng.
Tôi không thể tin được. Chúng là những bức tượng thần lùn buồn rầu. Nhưng trông
chúng rất thật. Trông chúng như người sống vậy.


cả thảy mười bức tượng thần lùn mọc lên từ mười giọt nước mắt. Ngay ngày hôm
sau, tôi đã bán được mỗi bức tượng mười đô la. Tôi kiếm được một trăm đô la từ
chuyện đó.

4

Jill
tròn mắt ngạc nhiên nghe tôi kể chuyện. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ tin những
gì tôi nói.

-
Ồ, - Jill nói. - Đó quả là một câu chuyện buồn.

-
Đúng vậy. - Tôi trả lời. Tôi gần như không tin nổi vào tai mình. Jill tin toàn
bộ câu chuyện của tôi là có thật. Lúc ấy tôi mới nhận thấy cô ấy can đảm làm
sao.

-
Chỉ có điều tớ không hiểu là, - Jill tiếp tục, - sao cậu cứ phải nhổ lông mũi
ra làm gì?

Tôi
cảm thấy khá lúng túng nhưng rồi tôi cảm thấy là nên kể cho cô ấy nghe toàn bộ
sự thật.

-
Tớ đang cố làm thêm những bức tượng thần lùn khác nữa. - Tôi nói. - Nhưng tớ
không thể nào làm nước mắt chảy ra được. Khi nhỏ lông mũi, tớ đau chảy nước mắt
ra. - Tôi giơ ngón tay lên và cho cô ấy xem con mắt phụ một lần nữa.

-
Cái mặt bé tí ti vẫn còn ở đó chứ? - Cô ấy hỏi.

-
Ừ.

-
Cậu còn chút vụn Hundreds and Thousands nào không?

-
Còn chứ. - Tôi trả lời và đưa cái hộp đựng cho cô ấy.

-
Tốt. - Cô ấy nói. - Chúng ta không thể để cậu tiếp tục nhổ lông mũi nữa. Đó
không phải là một thói quen tốt. Há miệng ra và để tớ nói chuyện với cái mặt bé
tí ti ấy nào.

Tôi
há miệng ra, Jill nhìn vào trong và nói chuyện với vị khách của tôi:

-
Nghe này. Chúng tôi không phiền khi cậu sống ở trong đó. Nhưng ta cần phải công
bằng một chút. Cậu cần phải trả tiền nhà. Cậu sẽ giúp chúng tôi và chúng tôi sẽ
giúp cậu.

Vậy
đó, Jill đã trở thành bạn gái của tôi như thế đấy. Và cả hai chúng tôi trở nên
giàu to vì bán những bức tượng thần lùn. Chúng tôi có một hệ thống rất hoàn hảo.
Tôi há miệng ra và Jill đưa ra một hướng dẫn cho gã khách trọ trong miệng tôi.

Cái
mặt bé tí ti đi lên và lấy răng nhổ lấy một sợi lông mũi của tôi. Điều đó làm
nước mắt tôi chảy ra và rơi xuống thảm cỏ bên dưới. Thế là có thêm nhiều bức tượng
thần lùn mọc lên. Rồi chúng tôi thưởng cho cái mặt bé tí ti một phần thưởng xứng
đáng - những vụn Hundreds and Thousands màu đỏ.

Những
bức tượng thật đến nỗi mà chúng tôi bán được giá năm trăm đô la cho mỗi bức tượng.
Điều đó có nghĩa là tôi không cần phải nhổ lông mũi thường xuyên nữa.

Bạn
có tin câu chuyện này không? Tốt thôi, tất cả nhưng gì tôi có thể kể ra là vậy
đấy. Nếu một ngày nào đấy, bạn chợt nảy ra ý định mua một bức tượng thần lùn
thì trước tiên nhớ kiểm tra trong miệng nó nhé. Nếu có một cái mặt bé tí ti
trong cổ họng nó - đừng bao giờ mua nhé.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3