Nô tỳ Isaura - Chương 21 - 22 (Hết)

Chương 21

Sáng
hôm sau, Malvina hỏi chồng:

-
Anh có chắc là đã lo đủ các biện pháp để giải quyết việc này ngay từ hôm nay
chưa?

-
Cô hỏi tôi câu hỏi đó đến trăm lần rồi đấy. - Leoncio cáu kỉnh đáp. - Vậy tôi
xin trả lời lần thứ một trăm rằng tôi đã lo xong hết rồi. Hôm qua tôi đã cho
người ra Campos để giao cho một ông chưởng bạ thảo văn tự trả tự do cho Isaura.
Lát nữa, họ sẽ đến đủ, với cả ông linh mục nữa. Cô cứ yên tâm đi, tôi không bỏ
sót việc gì đâu. Bây giờ cô chỉ còn có mỗi một việc là chuẩn bị nhà nguyện để
làm lễ thành hôn - cái lễ thành hôn này hình như còn làm cho cô sung sướng hơn
cả buổi lễ cưới cô ấy. - Hắn mỉm cười nói thêm.

Malvina
ra khỏi phòng khách, để Leoncio ngồi lại với người bạn của hắn tên là Jorge -
một trong những kẻ ăn bám vốn rất đông đảo trong giới này.

Anh
Jorge này là một con người thông minh. Vốn người dễ ưa và rất lịch sự, anh ta
bao giờ cũng sống nhờ vào người này người nọ thường cho anh ta ở nhờ trong nhà.
Anh ta cũng đủ tế nhị để di chuyển chỗ ở đều đều để khỏi làm cho các chủ nhân
phát chán - các chủ nhân đây là hầu hết các trang chủ trong vùng. Ngoài ra anh
ta lúc nào cũng có vẻ bận bịu, và cứ theo như anh ta nói thì đó bao giờ cũng là
những việc tối hệ trọng, mặc dù chưa có ai trông thấy anh ta làm gì bao giờ.

Hồi
Malvina ra đi, Jorge đã tỏ ra là một người bạn quý của Leoncio. Dù là trong bữa
ăn, lúc đánh bài hay khi đi săn, hai người không rời nhau nửa bước. Jorge mua
vui cho chủ nhân bằng những câu chuyện thú vị hay những giai thoại tục tằn,
Leoncio làm gì, dù có ngông cuồng rồ dại đến bao nhiêu anh ta cũng không tiếc
lời tán thưởng. Tin chắc là mình đã tìm được một người bạn chân chính, Leoncio
chẳng bao lâu đã sẵn sàng tuôn hết ruột gan ra, để lộ cho anh ta biết những âm
mưu quỷ quyệt nhất và những điều bí mật được giấu kín nhất.

Sáng
hôm ấy, Leoncio nói với anh ta:

-
Jorge thân mến ạ, bây giờ tôi đã tìm được một phương kế chắc chắn và thông minh
để giải quyết những nỗi khó khăn của tôi rồi. Cậu nghe kỹ đây. Cái lễ cưới mà
chúng tôi sẽ cử hành sáng nay vừa thỏa mãn được những ý nguyện của vợ tôi, lại
vừa phục vụ cho những ý đồ của tôi, vì kể từ nay Isaura không còn cách gì thoát
khỏi tay tôi được nữa. Số phận của cha cô ta hoàn toàn lệ thuộc vào tôi, và tôi
chẳng khó nhọc gì cũng có thể sai khiến cái thằng làm vườn ngu si ấy sẽ làm chồng
cô ta: tôi muốn bảo hắn làm gì hắn cũng phải chịu hết. Thời gian và tính kiên
nhẫn của tôi sẽ làm nốt phần còn lại. Tất cả những chuyện này cậu đều đã hiểu,
nhưng bây giờ tôi sẽ cho cậu biết một điều bí mật. Tôi mong cậu giữ thật kín
cho.

-
Cậu có thể yên tâm. Tôi là người biết giữ bí mật.

-
Vậy thì đây. Chắc cậu cũng biết là những đòi hỏi của vợ tôi lẽ ra chẳng làm cho
tôi phải quá bận tâm nếu công chuyện làm ăn của tôi không nguy ngập đến thế. Vì
hàng loạt lý do mà tôi không thể trình bày cho cậu nghe lúc này, gia sản của
tôi đang bị đe dọa, và tôi đang có nguy cơ mất hết. Trong khi đó, ông bố của
Malvina là người duy nhất có thể giúp cho tôi ra khỏi tình trạng nguy ngập hiện
nay và cứu cho tôi khỏi phá sản.

-
Tôi hoàn toàn hiểu cậu muốn nói gì. - Jorge nói. - Tôi biết rõ ông bố vợ cậu,
gia sản của ông ta rất lớn. Ông ta thuộc một gia tộc cỡ giàu có nhất vùng Rio,
ông ta sẽ không bỏ mặc cậu trong cơn khốn đốn đâu. Ông ta thương con lắm, không
đời nào lại để cho Malvina phá sản.

-
Cái đó có thể tin chắc được. Nhưng cuộc hôn nhân này làm cho tôi hài lòng còn
vì một lý do khác nữa. - Leoncio nói tiếp. - Kẻ tình địch của tôi - cái thằng
Alvaro đã quyến rũ Isaura và đã che chở cho cô ta ở Recife - vẫn khao khát cô
ta như trước. Bây giờ thì chàng hiệp sĩ bảo vệ nô tỳ của kẻ khác ấy sẽ phải từ
bỏ mọi hy vọng. Cậu đã thấy cuộc hôn nhân này đem lại cho tôi những mối lợi gì
chưa?

-
Giá cậu hoạt động trên trường chính trị thì cậu sẽ là một chính khách cừ khôi.
- Jorge thán phục. - Và cái gã Don Quichotte của bọn nô lệ ấy sẽ chóng vánh bị
cối xay gió vật ngã. Chúng ta còn có dịp cười vỡ bụng nếu hắn một mực không
chịu từ bỏ những hoài bão điên rồ của hắn.

-
Tôi không tin là hắn kiên trì đến thế. - Leoncio nhận xét. - Nhưng nếu hắn bỗng
dưng dẫn xác đến đây thì ta sẽ được xem một màn hề lố bịch nhất trên thế gian.

Vừa
lúc ấy Andre vào báo:

-
Thưa chủ nhân, có mấy ông vừa đến, xin gặp chủ nhân.

-
À phải, tôi biết rồi. - Leoncio nói. - Đó là ông linh mục và ông chưởng bạ mà
tôi vừa cho đi mời về. Không ngờ họ đến sớm thế. Mời họ vào đi Andre.

Andre
ra rồi, Leoncio rung chuông gọi Rosa.

-
Rosa ơi, - hắn nói giọng hào hứng, - đi tìm vợ tôi, Isaura, Miguel và Belchior,
nói với họ đến đây ngay nhé.

Cả
con người Leoncio tràn ngập vẻ kích động hoan hỉ.

-
Ta nóng lòng muốn giải quyết cho xong câu chuyện này đi. - Hắn nói tiếp, như tự
nói chuyện với mình. - Phải làm sao cho mọi việc diễn ra một cách hoàn hảo, cho
đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Như vậy Malvina sẽ không nghi ngờ gì hết. Lễ
cưới này là một trò hề vĩ đại. Isaura ghê sợ người chồng mà ta gán cho nó,
nhưng hai người vẫn cứ thành vợ thành chồng, còn ta, ta sẽ chờ dịp tốt. Với
thời gian, mọi sự sẽ được dàn xếp theo đúng ý muốn của ta.

Leoncio
vừa nói xong mấy câu này thì một người thanh niên sang trọng cùng đi với mấy
người nữa bước vào phòng khách. Leoncio đang chuẩn bị ra đón khách một cách hết
sức niềm nở, bỗng sửng sốt đứng lại, lẩm bẩm:

-
Nhưng đây có phải là mấy ông khách ta mời đâu! Đây là Alvaro…

-
Chào ngài. - Alvaro chào chủ nhân.

-
Rất hân hạnh được đón ngài. - Leoncio trấn tĩnh lại trả lời. - Có phải tôi đang
có vinh dự được thấy trang công tử thành Recife đến tệ xá không ạ?

-
Chính tôi đây.

-
Tôi không biết ngài sẽ đến, nhưng tôi rất mừng. Xin mời ngài ngồi. Chắc ngài có
việc đi qua Rio? Có lẽ ngài đi về phía nam?

Tuy
bề ngoài có vẻ ung dung, Leoncio hết sức bối rối. Không có gì phiền phức hơn sự
xuất hiện của Alvaro trong một giờ phút quyết định như thế này.

Ngay
sau đó, Malvina, Isaura, Miguel và Belchior lần lượt bước vào phòng khách. Ăn
mặc rất cẩn thận, họ đã sẵn sàng dự lễ.

Trông
thấy Alvaro, Isaura giật mình nắm chặt lấy cánh tay ông Miguel, thì thầm:

-
Cha ơi, sao thế này? Con chiêm bao chăng? Nếu con không lầm thì chính anh ấy
kia kìa!

-
Phải, con ạ, đúng là Alvaro. Trời ơi! Sao lại có thể như thế được?

Isaura
không nén nổi một tiếng thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần trông thấy Alvaro thôi những
nỗi lo sợ của nàng cũng đã nhẹ bớt. Từ lâu, tai họa và đau thương dường như đã
làm cho nàng vĩnh viễn có một nước da xanh xao tiều tụy. Nhưng bây giờ nàng lại
cảm thấy hai má mình hơi đỏ ửng lên. Niềm hy vọng lại bắt đầu chớm nở đúng vào
lúc nàng tưởng đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ còn đón chờ một cuộc sống còn tệ
hơn cái chết gấp ngàn lần.

Trong
khi đó Leoncio đã dần dần lấy lại được thái độ điềm tĩnh và hách dịch thường ngày.
Hắn nói, giọng dõng dạc:

-
Tôi không ngờ có hân hạnh được tiếp ngài ở đây vào ngày hôm nay. Nhưng đây là
một sự tình cờ đáng mừng: ngài sắp cùng tham dự với chúng tôi một sự kiện trọng
đại và cùng chia vui với chúng tôi.

-
Tôi rất mừng. - Alvaro đáp. - Chẳng hay đó là sự kiện gì?

-
Thưa ngài, số là người nô tỳ mà ngài đã từng hết lòng săn sóc ở Recife và đã có
nhã ý muốn chuộc lại tự do một cách thiết tha như vậy, ngay hôm nay sẽ được trả
tự do sau khi kết hôn với một người tử tế. Như vậy ngài sẽ có cái may mắn được
nhìn thấy tận mắt những ý nguyện của mình được thực hiện và cũng được tham dự
trực tiếp vào việc thực hiện những ý nguyện ấy. Về phần tôi, tôi rất mừng về sự
có mặt của ngài trong buổi lễ của chúng tôi. Nhờ sự có mặt đó, buổi lễ sẽ có
phần thêm trang trọng mà thôi.

Kế
theo những lời của Leoncio có một quãng im lặng ngắn. Alvaro là người đầu tiên
phá tan sự im lặng này.

-
Thế thì ai là người đứng ra trả lại tự do cho người con gái này? - Chàng hỏi,
giọng mỉa mai một cách khó hiểu.

-
Còn ai nữa? Chính là tôi, chủ nhân của người nô tỳ này. - Leoncio đáp.

-
Nếu vậy thì thưa ngài, tôi e rằng ngài phải bỏ buổi lễ này. Người nô tỳ này
không thuộc quyền chiếm hữu của ngài nữa rồi.

-
Không thuộc tôi nữa? - Leoncio thốt lên. - Thưa ngài, ngài mê sảng rồi. Hay là
ngài định đùa?

-
Cả hai đều không phải. - Alvaro điềm tĩnh nói. - Chẳng qua tôi chỉ báo cho ngài
biết rằng người nô tỳ này không còn là của ngài nữa.

-
Thế thì kẻ nào dám tước bỏ quyền chiếm hữu của tôi đối với các nô lệ và nô tỳ
của tôi?

-
Thưa ngài, đó là các chủ nợ của ngài. - Alvaro nói với một nụ cười lễ độ. -
Điền trang của ngài, cùng với tất cả các nô lệ và nô tỳ của ngài, tòa nhà của
ngài, bàn ghế của ngài, vàng bạc của ngài, tất cả đều đã bị tịch biên. Kể từ
ngày hôm nay, ngài không còn có quyền sử dụng bất cứ vật gì trong trang viên
này. Ngài cứ xem đi thì rõ. - Nói đoạn chàng đưa cho Leoncio một xấp giấy có
đóng dấu. - Ngài đã hoàn toàn phá sản.

Alvaro
ra hiệu cho viên thư lại cùng đi. Viên này đưa cho Leoncio xem một tờ lệnh tịch
biên và chuyển giao tất cả các tài sản có tên Leoncio Gomes da Fonsca cho người
chủ mới. Leoncio chỉ đọc lướt qua một cách lơ đễnh.

-
Làm sao người ta lại có thể quyết định những chuyện này một cách vội vã như thế?
- Hắn kêu lên. - Chẳng lẽ tôi lại không có thể được hưởng một kỳ hạn để tìm một
giải pháp cứu vãn danh dự và tài sản sao?

-
Thưa ngài, - Alvaro nói, - những người chủ nợ của ngài đã tỏ ra kiên nhẫn và
thông cảm đối với ngài quá lâu rồi. Cũng xin ngài biết cho rằng hiện nay tôi là
người chủ nợ duy nhất của ngài. Tất cả những món nợ của ngài đều ở trong tay
tôi, và tôi không có ý định cho ngài khất nợ một lần nữa. Tất cả những tài sản
trước kia là của ngài bây giờ đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi xin ngài bàn
giao cho tôi ngay bây giờ. Ta đừng để mất thời gian.

Trong
phòng nhốn nháo lên. Malvina vừa ngã xuống đất bất tỉnh.

Chương 22

Thế
là Leoncio và Alvaro rốt cuộc đã lại gặp nhau, và tương quan lực lượng giữa hai
người nay đã hoàn toàn đảo ngược lại. Làm sao sự tình lại xoay chuyển như vậy?

Sau
khi Isaura bị bắt đi, Alvaro thoạt tiên rơi vào một tình trạng chán nản trầm
trọng. Chàng đã bị hạ nhục đến tận đáy sâu của tâm hồn vì thái độ xấc xược và
những lời lăng mạ của Leoncio, nhưng hơn thế nữa, việc mất người chàng yêu là
một cực hình không sao chịu nổi đối với chàng. Đó là những ngày tuyệt vọng.

Được
biết tình trạng của Alvaro, Geraldo lập tức đến với chàng để an ủi, khích lệ
chàng. Những sự săn sóc và những lời khuyên bảo của một người bạn chí tình đã
làm cho Alvaro dần dần bình tĩnh lại. Sau khi đưa ra đủ các luận cứ phải chăng,
Geraldo rốt cuộc đã thuyết phục được cho chàng thấy rằng tốt hơn là nên vĩnh
viễn quên Isaura và đành tâm không bao giờ tìm gặp lại nàng nữa.

-
Tất cả những cố gắng của cậu nhằm chuộc lại tự do cho cô ấy đều sẽ vô ích. -
Geraldo nói. - Cậu phải từ bỏ mối hoang tưởng đó: nó sẽ làm cho cậu rơi vào một
tình trạng lố bịch. Cậu đã trải qua những phen thất vọng nặng nề, lần thứ nhất
là tối hôm có dạ hội, và lần sau là buổi gặp gỡ Leoncio, còn tệ hại và nhục
nhằn hơn nữa. Câu chuyện này thậm chí còn suýt gây ra những cuộc va chạm lôi
thôi với cảnh sát nữa. Tôi van cậu, cậu đừng tìm cách làm cho tình hình nghiêm
trọng thêm. Chắc chắn là cậu sẽ chuốc họa vào thân.

Thế
là Alvaro cố làm sao quên mối tình của chàng đối với Isaura, và tạm thời từ bỏ
những tư tưởng đấu tranh đòi hủy bỏ chế độ chiếm hữu nô lệ, nhưng hoàn toàn vô
ích. Một tháng trôi qua, và chàng đã hiểu ra rằng mình không thể tiếp tục phản
lại lòng mình được nữa. Những cuộc truy hoang xả láng trong giới ăn chơi thượng
lưu không sao xóa mờ được hình ảnh người đàn bà duy nhất mà chàng có thể yêu
được. Chàng không giây phút nào không thấy hiện ra trước mắt hình ảnh Isaura,
cũng lộng lẫy như trong buổi tối ấy, khi nàng ngồi trước dương cầm cất tiếng
hát tuyệt vời đã làm cho tất cả các bạn chàng mê mẩn, rồi xanh xao sợ sệt khi
bị Martinho lột mặt nạ… Chàng cũng luôn luôn thấy lại đôi mắt van lơn nhìn
chàng khi nàng bị người ta dùng vũ lực lôi đi, đôi mắt dường như nói với chàng:
Đừng bỏ em, ở trên đời này em chỉ còn có anh mà thôi.

Alvaro
tin chắc rằng chính định mệnh đã đưa Isaura vào đời chàng, và đã tuyển chọn
chính chàng làm công cụ để giải thoát nàng ra khỏi thân phận nô tỳ và đưa nàng
lên một địa vị xứng đáng với nàng.

Chàng
bèn lên đường đi Rio de Janeiro, không có kế hoạch gì nhất định không biết rõ
cho lắm là mình sẽ phải làm những gì để đạt đến mục đích.

Nói
cho đúng ra, chàng hy vọng nhiều hơn cả là vận may sẽ giúp chàng trong công
cuộc khó khăn này. Trước tiên chàng tìm cách tiếp xúc với những người quen biết
với Leoncio để có được những thông tin chính xác hơn về kẻ thù. Chàng muốn tìm
cách gây một áp lực nào đó buộc hắn phải trả tự do cho Isaura.

Vậy
chàng lên thủ đô với ý định là sau đó sẽ về Campos. Chàng tìm cách liên hệ với
những nhân vật tai mắt trong vùng. Người đầu tiên chàng gặp nói:

-
Tôi biết rất rõ Leoncio. Trên thực tế, gia tài của ông ta từ nay đã khánh kiệt.
Ông ta chắc có nợ tiền của ngài? Ông ta nợ hầu hết mọi người ở đây, và dù có
đem bán hết tài sản của ông ta đi cũng không đủ trả lấy một nửa số tiền ông ta
mắc nợ.

Cái
thông báo bất ngờ này chợt mở rộng ra trước mắt Alvaro những khả năng mà trước
đây chàng không mảy may dám hy vọng. Chàng hỏi người đang tiếp chuyện chàng:

-
Vậy bản thân ngài có phải là một trong số chủ nợ của ông ta không?

-
Đáng buồn cho tôi là phải! Tôi là một trong những chủ nợ chính của ông ta.

-
Của cải của ông Leoncio ước tính được bao nhiêu?

-
Trên thực tế thì ông ta không còn một xu nhỏ. Như tôi đã nói với ngài, giờ này
số nợ của ông ta đã vượt xa tài sản của ông ta.

-
Ông có biết số nợ ấy tổng cộng là bao nhiêu không?

-
Vào khoảng năm trăm ngàn quan tiền vàng cả thảy, trong khi cái điền trang của
ông ta ở Campos, kể cả số nô lệ và nô tỳ trong đó, chỉ đáng giá hai trăm ngàn
quan là cùng. Chúng tôi đã cho ông ta hoãn nợ nhiều lần với những thời hạn dài
hơn hẳn những thời hạn do pháp luật quy định. Nhưng đến bây giờ thì chúng tôi
không thể đợi được nữa, và đã quyết định yêu cầu tịch thu tài sản của ông ta.

-
Ngài có biết những người chủ nợ khác không? Ngài có thể kể hết tên những người ấy
không? - Alvaro hỏi. - Chàng vừa chợt nảy ra một ý mới.

-
Sao lại không? - Người kia đáp, đoạn lập tức vào lấy cho chàng một danh sách có
đủ tên họ và địa chỉ.

Sự
thật là tình hình tài chính của Leoncio đã bắt đầu suy thoái từ lâu. Khi Don
Almeida đã rời lên ở thủ đô, hắn đã phung phí hết một phần khá lớn trong tài
sản thừa hưởng được. Xưa nay Don Almeida vẫn sinh hoạt chi tiêu một cách bừa
bãi và đến khi định cư ở thủ đô, ông ta không còn nhìn ngó gì đến việc cai quản
điền trang nữa. Từ đấy, sản lượng của điền trang cứ mỗi năm một sa sút, cũng
như số lượng nô lệ. Nhiều người bị chết, hoặc bỏ trốn đi. Vì cứ phải luôn luôn
mua thêm nô lệ mới mà lại không có đủ số tiền cần

thiết,
ông ta phải vay hết lần này đến lần khác, và số nợ cứ dần dần chồng chất lên mãi.

Từ
khi Don Almeida chết đi, tình hình này lại càng thêm trầm trọng. Leoncio tỏ ra
hoàn toàn bất lực trong việc quản lý các tài sản đã thừa hưởng được, và đặc
biệt là không có khả năng khai thác các nguồn lợi nông nghiệp. Những thói tiêu
pha hoang phí, và sau này là sự đam mê của Leoncio đối với Isaura đã làm cho
quá trình suy sụp tăng lên rất nhanh. Hắn phung phí tiền bạc không hề tính
toán. Khi Isaura trốn đi, hắn đã ném ra những số tiền rất lớn để tìm kiếm nàng,
và những khó khăn về tài chính của hắn trở nên trầm trọng hơn hẳn. Bây giờ
Leoncio mắc nợ hầu hết các trang chủ lớn trong vùng, và không có cách gì trang
trải được. Cuối cùng các chủ nợ của hắn quyết định nhờ đến pháp luật can thiệp
để may ra có thể thu hồi ít nhất là một phần số tiền đã cho Leoncio vay.

Alvaro
xuất hiện làm cho sự tình thay đổi hẳn.

Sau
khi tập hợp các chủ nợ của Leoncio lại, chàng đề nghị họ để cho mình mua lại
tổng số nợ của Leoncio với giá là một nửa số tiền nợ. Để cho họ khỏi nghi ngờ,
chàng cam đoan với họ là mình tuyệt nhiên không có ý định xúc phạm đến Leoncio
hoặc lạm dụng cái chủ quyền mình mới có được. Ngược lại, trong khi làm như vậy
chàng chỉ tìm cách tránh cho Leoncio nỗi nhục nhằn phải nhìn thấy cảnh gia sản
mình bị tòa án tịch thu và bản thân bị đuổi ra khỏi nhà không có lấy một đồng
xu dính túi.

Quả
thật như vậy, tuy căm ghét và khinh miệt Leoncio, Alvaro không hề muốn trả thù
hắn một cách cạn tàu ráo máng. Chàng giàu hơn Leoncio rất nhiều, và rất sẵn
lòng thương lượng với hắn để trả cho hắn một số tiền bằng tổng số tài sản của
hắn để đổi lấy quyền tự do của Isaura.

Nhưng
cách diễn biến của sự việc đã đưa đến một tình huống khác hẳn. Sau khi chuộc
lại số nợ của Leoncio, Alvaro từ nay đã trở thành chủ nhân của tất cả các điền
trang và tất cả các nô lệ của hắn, và có quyền quyết định mọi việc theo ý của
mình. Nhưng một lần nữa chàng vẫn không muốn đẩy kẻ thù vào cảnh khốn cùng.

Các
chủ nợ không mất thì giờ đắn đo nhiều về lời đề nghị của Alvaro. Họ nhận lời
rất nhanh. Họ thừa biết chắc sẽ được thanh toán ngay một phần tiền nợ còn hơn
là phải mất thì giờ vào việc kiện tụng lôi thôi mà chưa chắc đã thu lại được
nhiều hơn.

Thế
là Alvaro lên đường đến Campos, có hai viên mõ tòa và một viên chưởng bạ đi
theo, trong tay có đủ những giấy tờ chứng nhận tư cách chủ nhân mới của điền
trang. Lúc bấy giờ chàng chỉ có ý định dùng những thứ đó để hăm dọa Leoncio là
sẽ tịch thu toàn bộ gia sản của hắn nếu hắn không chịu trả tự do cho Isaura.

Choáng
váng và ngán ngẩm trước sự xoay chuyển bất ngờ của tình thế, Leoncio toan ra
khỏi phòng khách thì Alvaro đã nắm lấy cánh tay hắn giữ lại.

-
Thưa ngài, xin ngài đợi cho một lát. Xin ngài cho tôi biết sự thật về những dự
định của ngài đối với Isaura?

-
Trả tự do cho cô ta, tôi đã nói rồi. - Leoncio đáp xẵng.

-
Xin hỏi thêm một câu nữa. Hình như ngài còn định gả chồng cho cô ấy nữa thì
phải? Ngài có thể cho biết là đã hỏi ý cô ấy chưa?

-
Ô! Người ta bắt buộc tôi phải thế, thưa ngài! - Isaura kêu lên.

-
Đúng đấy, anh Alvaro ạ, - Ông Miguel nói thêm. - Người ta bắt nó phải lấy người
này mới chịu trả tự do cho nó.

-
Người này ấy à? - Alvaro kêu lên khi nhìn thấy người gù.

-
Phải. - Miguel nói. - Và nếu nó không chịu, nó sẽ bị nhốt suốt đời trong một
căn xà lim, chân bị xích vào tường, và không ai được vào thăm. Vả lại từ khi bị
đưa từ Recife về, nó vẫn bị giam như vậy.

-
Con quái vật! - Alvaro quay về phía Leoncio quát lớn. - Mày sẽ bị trừng phạt
đích đáng về những tội ác ghê tởm này!

-
Thật xấu hổ! - Malvina nức nở, hai tay bưng lấy mặt.

-
Tội nghiệp Isaura! - Alvaro nói, hai tay dang về phía người yêu. Anh đã tự hứa
với mình là sẽ giải thoát em ra khỏi nanh vuốt kẻ hành hạ ức hiếp em. Anh đã
hiểu sự trong sạch và cao quý của tâm hồn em, và đã hiểu rằng đó là một sứ mệnh
mà Trời đã giao cho anh. Anh sung sướng được thấy sứ mệnh ấy đã hoàn thành. Em
đừng run sợ nữa, kẻ thù của em đã bị tiêu diệt. Cái thiện đã thắng cái ác.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

-
Thôi ông đừng khoác lác nữa! - Leoncio gầm lên. - Đây là một sự phản trắc, đây
là một sự gian lận bỉ ổi!

-
Isaura ạ, - Alvaro nói tiếp như thể không nghe thấy hắn nói gì, - nếu người này
trước đây có toàn quyền đối với đời em, thì ngày nay hắn chẳng còn là cái gì
hết. Bao nhiêu tài sản trước kia của hắn bây giờ đều thuộc quyền sử dụng của
anh, và anh xin trao nó lại cho em. Trước đây em là nô tỳ của hắn, và hắn là
đao phủ của em. Bây giờ em là bà chủ và hắn là tên nô lệ của em. Bây giờ em là
người có toàn quyền định số phận của hắn.

-
Thưa ngài, - Isaura quỳ sụp xuống chân Alvaro, - ngài là người nhân từ và đại
lượng, em van xin ngài hãy tha thứ cho ông ta.

-
Em đứng dậy đi Isaura. - Alvaro giơ tay đỡ nàng dậy. - Chỗ của em không phải ở
dưới chân anh. Em biết anh yêu em đến nhường nào. Mặc cho những định kiến của
người đời, em hãy biết rằng anh sẽ là người sung sướng nhất trên thế gian nếu
em nhận lời lấy anh.

Một
tiếng hét ghê rợn, như tiếng rống của một con vật bị thương, vang lên trong
phòng khách. Đó là Leoncio.

-
Thưa ngài, - hắn nói với Alvaro, mặt tái mét, hai mắt trợn ngược, - ngài đã lấy
hết của tôi, ngài đã trả thù xong nhưng ngài không thể hưởng cái thú được trông
thấy tôi cầu xin lượng khoan hồng của ngài đâu.

Nói
đoạn hắn nhảy bổ sang phòng bên.

-
Leoncio! Leoncio! Anh đi đâu thế? - Malvina vừa gọi vừa lao theo.

Nàng
vừa bước qua ngưỡng cửa thì một phát súng nổ.

Bằng
một phát đạn bắn vào đầu, Leoncio vừa kết liễu đời mình.

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Sienna - Fuju - tuongmy

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3