Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 62

Chương 62

Sau một lần đưa Lê Mạn đi khám thai, Cố Thắng Nam không thể không,
hơn nữa hết sức nhanh chóng trở thành bảo mẫu kiêm người giám hộ cho Lê Mạn.

Lê Mạn không có bạn bè trong nước, kết quả là muốn đi dạo phố, cô
ta gọi Cố Thắng Nam đầu tiên, muốn đến hộp đêm, cô ta cũng gọi Cố Thắng Nam đầu
tiên, đi dạo siêu thị hoặc muốn đi xem phim... chuyện gì Lê Mạn cũng gọi Cố Thắng
Nam đầu tiên.

Từ Chiêu Đệ nhanh chóng phát hiện thời gian rảnh rỗi của cô bạn tốt
đã bị người phụ nữ khác chiếm mất. Để bạn thân của mình không bị cô bé họ Lê đó
triệt để lừa đi, có thể nói Từ Chiêu Đệ đã hết sức mưu đồ, dạy bảo Cố Thắng Nam
cực kỳ ân cần: “Con bé đó cùng một tính với Lộ Tấn lúc đầu, thấy bạn dễ bắt nạt
là cưỡi lên đầu bạn tác oai tác quái. Lần sau nó còn hẹn bạn ra ngoài thì bạn nhất
quyết không được đồng ý, để nó đi một mình đi.”

Từ Chiêu Đệ nói rất đúng, Cố Thắng Nam lập tức nắm chặt nắm đấm quyết
định: “Được, lần sau tớ tuyệt đối sẽ không nhận lời cô ta nữa. Nếu cứ thế này thì
có khi cô ta đi vệ sinh cũng phải gọi tớ đi cùng mất.” Nhưng...

Vài ngày sau, Từ Chiêu Đệ có ba vé đi xem biểu diễn ca nhạc miễn
phí, vô cùng đắc ý nghĩ bụng hôm nay có thể gọi Cố Thắng Nam và Vivian cùng đi xem.
Kết quả là Từ Chiêu Đệ gọi điện thoại, Cố Thắng Nam ở đầu dây bên kia lại nói với
cô: “Sao? Ca nhạc à? Tớ không đi được đâu. Tớ đang đi mua giày với Lê Mạn.”

“Cái gì?” Từ Chiêu Đệ giận dữ: “Tại sao bạn lại đi với nó? Mấy hôm
trước bạn đã nói nhất quyết không đồng ý đi với nó nữa mà?”

“Ơ...” Cố Thắng Nam có vẻ chột dạ, ậm ờ một lát rồi cuối cùng chán
nản nói: “Con bé Lê Mạn này dính người lắm, chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống gọi tớ
là tổ tông thôi. Bạn bảo tớ sao từ chối được?”

Từ Chiêu Đệ chỉ còn cách lắc đầu thở dài: “Cố Thắng Nam, bạn, bạn,
bạn, bạn mềm lòng quá đấy!”

Lúc này, Cố Thắng Nam đang đứng ở một góc của hiệu giày, một tai
nghe Từ Chiêu Đệ trong điện thoại trách mắng, tai còn lại nghe thấy Lê Mạn đang
ngồi thử giày gọi mình. Cố Thắng Nam quay lại nhìn, chỉ thấy trên tay Lê Mạn đang
cầm hai chiếc giày cao gót khác kiểu: “Kiểu nào đẹp hơn?”

Cố Thắng Nam chỉ có thể nói qua quýt với Từ Chiêu Đệ: “Tớ không nói
chuyện được nữa, mua xong tớ sẽ gọi điện cho bạn.” Nói xong, cô định dừng điện thoại.

Nhưng Từ Chiêu Đệ đã gọi giật lại: “Nếu Vivian biết bạn không đi
xem nên thừa một vé thì chắc chắn hắn sẽ kéo gã Liêu Trạch Nam nhà hắn đi, vậy không
phải bạn cố ý trêu chọc đứa cô đơn này à?”

“Thế thì làm thế nào?”

Từ Chiêu Đệ cúi đầu nhìn ba chiếc vé trong tay mình, cũng cảm thấy
khó xử. Nhưng suy nghĩ một lát, một ý tưởng đã xuất hiện: “Bạn dẫn Lê Mạn đi, ba
người chúng ta cùng đi là được.”

Cố Thắng Nam: “Vậy Vivian làm thế nào?”

“Vivian? Để hắn lại cho Liêu Trạch Nam thôi. Liêu Trạch Nam chỉ mong
sao Vivian vứt bỏ được tớ với bạn để xây dựng thế giới hai người với hắn ta mà.”

Vì có thai nên Lê Mạn không dám đi giày cao gót, nhưng lại không
chịu bỏ lỡ không mua kiểu giày mới này nên vẫn phải đi mua về để dành. Cố Thắng
Nam đưa cô ta đi hơn ba tiếng, cô ta đã mua được sáu đôi giày cao gót. Cố Thắng
Nam vốn đã cao, nếu còn đi giày cao gót thì sẽ thành người khổng lồ nên cô quyết
định không mua. Hôm nay, xe của Cố Thắng Nam lại bị cấm ra đường vì biển chẵn ngày
chẵn, thế là hai người phụ nữ mỗi người xách ba hộp giày bước từ taxi xuống, Từ
Chiêu Đệ đã chờ ngoài cửa sân vận động, thấy thế không nhịn được kêu lên: “Hai người
đi xem hòa nhạc hay là đi bán giày đấy?”

Đối với người lạ, Lê Mạn bao giờ cũng lạnh lùng, kiêu căng. Nghe
Từ Chiêu Đệ nói vậy, Lê Mạn cũng không tiếp lời, chỉ ngạo mạn đứng bên cạnh Cố Thắng
Nam. Từ Chiêu Đệ lập tức cau mày, dùng ánh mắt hỏi Cố Thắng Nam: “Tại sao con bé
này lại không lễ phép như vậy? Gặp mặt mà còn không thèm chào lấy một câu!”

Cố Thắng Nam bất đắc dĩ nhún vai, chuyển đề tài khác, hỏi Từ Chiêu
Đệ: “Xe bạn để ở đâu? Tớ cất giày vào trong xe đã.”

Vừa nói cô vừa đỡ ba hộp giày trong tay Lê Mạn, xếp tất cả sáu hộp
lại, ôm vào lòng, nói với Lê Mạn: “Cô chờ ở đây một lát, tôi và cô ấy đi cất giày.”

Từ Chiêu Đệ liếc nhìn Lê tiểu thư kiêu ngạo, cầm giúp Cố Thắng Nam
ba hộp giày, Cố Thắng Nam đến bãi đỗ xe.

Thừa dịp Lê Mạn không có bên cạnh, Cố Thắng Nam mới nói chuyện: “Con
bé này tính nó lạnh lùng thế, bạn đừng trách nó.”

“Hơ, tớ chấp con nhóc đó làm gì?”

Nghe Từ Chiêu Đệ nói vậy, Cố Thắng Nam cũng yên tâm. Nhưng...

Ai ngờ buổi biểu diễn mới mở màn chưa được bao lâu, Lê tiểu thư đã
quậy tung lên rồi.

“Ộp pa! Ộp pa! Ộp pa!” Lê Mạn hưng phấn đứng dậy hét lên với ca sĩ
trên sân khấu giống như tất cả các fan Kpop ở đây. Cố Thắng Nam và Từ Chiêu Đệ khó
xử ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Lê Mạn đang cực kỳ kích động, lại quay sang nhìn
nhau.

“Tưởng bạn nói tính nó rất lạnh lùng cơ mà?” Từ Chiêu Đệ hất cằm
về phía Lê Mạn đang hưng phấn vẫy gậy cây phát quang trong tay: “Sao bây giờ nó
lại cuồng nhiệt thế?”

Cố Thắng Nam nhìn quanh, phát hiện chỉ có cô và Từ Chiêu Đệ ngồi
tại chỗ, còn tất cả những người khác đều đứng lên - quả nhiên hai người họ đã già
rồi, có khoảng cách thế hệ nghiêm trọng với đám trẻ này.

Cố Thắng Nam đang định trả lời thì Lê Mạn đang đứng giữa cô và Từ
Chiêu Đệ thấy hai người còn chưa vào nhịp, không nói một lời mỗi tay kéo một người
dậy: “Ngồi làm gì! Đứng lên hò hét đi!”

Dường như để báo thù vết thương gây ra bởi ánh mắt lạnh lùng của
Lê Mạn lúc trước, Từ Chiêu Đệ chậm rãi đẩy tay Lê Mạn ra: “Ngồi xem mới hay.”

Thấy Từ Chiêu Đệ nhã nhặn ngồi xuống, Lê Mạn cũng không miễn cưỡng,
bỏ lại một câu: “Cũng đúng, hai chị đều đã ba mươi mấy rồi, cũng nên ngồi xem thôi!”
Nói rồi lại tiếp tục hò hét.

Ba mươi mấy?

Vừa nghe thấy Lê Mạn nói như vậy, Cố Thắng Nam đã thầm kêu thảm.
Quả nhiên, Cố Thắng Nam quay sang nhìn, sắc mặt Từ Chiêu Đệ đã xám xịt lại.

Celine Từ bị đâm đúng chỗ đau...

Cố Thắng Nam kéo tay áo Từ Chiêu Đệ, vừa định bảo cô ấy đừng chấp
nhặt con bé vô tâm này, nhưng trước khi cô mở miệng thì Từ Chiêu Đệ đã đứng bật
dậy, đưa tay giật chiếc gậy phát quang trong tay Lê Mạn: “Tôi mới hơn hai mươi đấy
nhé!”

Cố Thắng Nam trợn mắt.

Dường như muốn phân cao thấp với Lê Mạn, Từ Chiêu Đệ hò hét cả đêm,
sau khi buổi biểu diễn kết thúc còn không chịu bỏ qua, lại ngựa không dừng vó, lôi
Cố Thắng Nam và Lê Mạn đến hộp đêm tiếp tục hò hét.

Từ Chiêu Đệ còn chưa kịp ngồi xuống, mới uống ly rượu cho trơn họng
đã lắc người vào sàn nhảy, Cố Thắng Nam muốn ngăn cũng không ngăn được. Cố Thắng
Nam đang định đứng dậy nhìn quanh xem Từ Chiêu Đệ đã chạy đến góc nào trên sàn rồi,
đúng lúc này có người nhét một ly rượu vào tay cô...

“Bây giờ em không được uống rượu, ly này cho chị.” Sau buổi biểu
diễn ca nhạc, hình như Lê Mạn bắt đầu coi cô và Từ Chiêu Đệ là người một nhà. Lê
Mạn vừa đưa ly rượu vào tay cô vừa giơ ly nước giải khát của mình lên: “Nào! Cạn
ly!”

Thấy Lê Mạn dốc ly ngẩng đầu uống cạn, Cố Thắng Nam đương nhiên cũng
phải làm theo, ngẩng đầu đổ rượu vào miệng.

Hộp đêm nóng như giữa hè, rượu qua ba tuần, Cố Thắng Nam gần như
đã uống say. Lúc này, Từ Chiêu Đệ cũng đã hoạt động gân cốt xong, mồ hôi đầm đìa
trở lại ghế ngồi, vừa uống ly cocktail màu sắc sặc sỡ vừa đếm số ly không trước
mặt Cố Thắng Nam: “Trời! Bạn uống nhiều như vậy à?”

Cố Thắng Nam cười hề hề, vừa mới định áp đến chỗ Từ Chiêu Đệ thử
một ngụm cocktail đã bị cô ấy kéo lên: “Đi! Đi khiêu vũ với tớ cho giã rượu!”

Thấy mình sắp bị bỏ rơi, Lê Mạn cuống lên, chỉ chỉ mũi mình: “Vậy
em làm thế nào?”

Từ Chiêu Đệ quay lại, lắc hông theo tiếng nhạc, ánh mắt nhìn Lê Mạn
mang vẻ hả hê: “Tùy!”

Nói xong, bất chấp vẻ mất mát của Lê Mạn, lôi Cố Thắng Nam lắc mình
vào sàn nhảy - cuối cùng cũng báo được mối thù “ba mươi mấy” đó, sướng thật!

Vừa không thể uống rượu, vừa không thể vận động mạnh, Lê Mạn đành
ngồi trên ghế phụ trách trông đồ. Uống nước khoáng không có mùi vị gì, càng nghĩ
càng không cam lòng, đúng lúc này, điện thoại để trên bàn đổ chuông, Lê Mạn vẫn
uống nước khoáng, không thèm nhìn mà cầm điện thoại lên nghe luôn: “A lô!”

Bên này âm nhạc đinh tai nhức óc, bên kia lại là khí áp thấp làm
mọi người run rẩy: “Sao chỗ em ầm ĩ như vậy?”

Lê Mạn đưa điện thoại ra xem mới phát hiện mình cầm nhầm, nhưng nhìn
tên người gọi đến, cô ta lập tức vừa mừng vừa sợ đưa điện thoại lên tai: “Lộ Tấn!”

“...”

“...”

Bên kia yên lặng đủ ba giây, đột nhiên sít giọng hỏi: “Cố Thắng Nam
đâu? Tại sao điện thoại của cô ấy lại ở chỗ cô?”

Lê Mạn bất mãn nhếch miệng: “Mở miệng Cố Thắng Nam, ngậm miệng Cố
Thắng Nam, anh không hỏi xem dạo này em thế nào à?”

Lộ Tấn lại không thèm trả lời: “Các cô đang ở đâu đấy?”

Lê Mạn cực kỳ tủi thân, đột nhiên bực mình cắn răng: “Bọn em đang
ở quán bar XX, có người đang ôm Cố Thắng Nam khiêu vũ, anh có giỏi thì bay từ Thượng
Hải đến mang chị ta về đi! Xí!”

Nói xong Lê Mạn ngắt máy, không để lại bất cứ cơ hội nào cho Lộ Tấn.
Lê Mạn tự nhận mình không hề bịa đặt: Quả thật có người đang ôm Cố Thắng Nam khiêu
vũ, chỉ có điều cô ta không nói với Lộ Tấn rằng người nọ là Từ Chiêu Đệ mà thôi...

Ngẩng đầu nhìn mọi người trong sàn nhảy, vẻ mặt Lê Mạn hơi đau khổ,
đến tận lúc cô ta đột nhiên nhìn thấy tay DJ xa xa...

Lê Mạn lập tức sáng mắt lên.

Bên kia, Cố Thắng Nam bị Từ Chiêu Đệ kéo đến giữa sàn nhảy, khỏi
phải nói cô khó xử đến mức nào: “Tớ không biết nhảy.”

Nhưng điều này không làm khó được Celine Từ vạn năng.

“Có biết vặn eo không?” Từ Chiêu Đệ đưa một tay giữ một bên người
Cố Thắng Nam: “Tưởng tượng mình là một con yêu tinh rắn vô cùng quyến rũ...”

Có một giáo viên tốt là một chuyện vô cùng quan trọng, nhìn xem,
chỉ chốc lát sau, Cố Thắng Nam đã thành tài xuất sư...

Từ Chiêu Đệ không những cởi áo khoác của mình mà còn tiện tay cởi
cả áo khoác của Cố Thắng Nam. Hai chiếc áo bị cô vung tay ném lên, chỉ một hành
động vô cùng đơn giản như vậy, tất cả ánh mắt xung quanh đã bị hấp dẫn. Cao ráo,
trắng muốt, xinh đẹp, lại chịu chơi, không có thứ gì có thể cám dỗ hơn.

Ngay cả các gian VIP nửa kín trên tầng hai cũng bị thu hút.

Chung Tử Nham đang đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn xuống, thu hết
khung cảnh sàn nhảy vào mắt. Đột nhiên có người vỗ vai anh ta: “Hôm nay chúng ta
đến để chúc mừng cậu được thăng chức, cậu là nhân vật chính mà lại trốn ra đây uống
một mình.”

Chung Tử Nham không nói gì, cụng ly với đối phương, ngẩng đầu uống
một ngụm rồi lại nhìn xuống sàn nhảy dưới tầng một. Đối phương biết rõ anh ta không
thích văn hóa hộp đêm lắm, giờ thấy anh ta cứ chốc chốc lại liếc xuống những cô
gái uốn éo bên dưới, ánh mắt có vẻ rất chăm chú, vì vậy tự nhiên cảm thấy kinh ngạc:
“Nhìn cái gì đấy?”

Bởi khoảng cách hơi xa nên hình như Chung Tử Nham cũng không dám
chắc, ánh mắt nhìn thẳng xuống một bóng người giữa sàn nhảy: “Hình như tôi nhìn
thấy người quen.”

“Người nào?”

Theo ánh mắt anh ta, người đồng nghiệp đã sắp tìm được người Chung
Tử Nham đang nhìn thì anh ta lại không nhìn nữa: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một
lát.” Nói rồi tiện tay đặt ly rượu lên chiếc bàn bên cửa sổ rồi quay đi.

Người đồng nghiệp bị bỏ lại một mình nhìn bóng lưng Chung Tử Nham,
lại quay người nhìn xuống, ánh mắt quét qua sàn nhảy dưới tầng một.

Quá nhiều người, anh ta thực sự không đoán được vừa rồi bác sĩ Chung
nhìn người nào. Đang phân vân, đột nhiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ giữa
sàn nhảy đang ngẩng mặt, gạt mái tóc dài cuộn sóng màu nâu ra phía sau, động tác
gợi cảm làm người ta không thể không than thở: “Chậc chậc... Thật là hăng hái...”

Từ Chiêu Đệ không coi ai ra gì, ôm Cố Thắng Nam nhảy hăng say làm
khổ một đám đàn ông chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm hai báu vật đang nhảy bốc
lửa này. Đúng lúc này tiết tấu âm nhạc đột nhiên thay đổi, Từ Chiêu Đệ mồ hôi như
mưa vô thức thoáng nhìn về phía DJ chơi đĩa và lập tức dừng lại, đưa tay gạt mái
tóc dài màu nâu cuộn sóng về phía sau cho đỡ nóng rồi hỏi Cố Thắng Nam: “Xem kìa!
Sao nó lại chạy đến quầy DJ rồi?”

Cố Thắng Nam nhìn về phía quầy DJ và cũng giật mình.

DJ đang bỏ tai nghe ra đeo lên cho Lê Mạn, sau đó lui lại phía sau
để Lê Mạn tự do thể hiện.

Lê Mạn bắt đầu chơi đĩa, tiết tấu âm nhạc thay đổi rất xảo quyệt,
hình như có ý đối nghịch với Từ Chiêu Đệ. Từ Chiêu Đệ lại không ngại tiếp nhận lời
thách thức vô hình này của Lê Mạn, bất kể là nhạc nào, Từ Chiêu Đệ cũng có thể bắt
kịp tiết tấu, động tác hoàn mỹ không một khuyết điểm, trong đám người xung quanh
bắt đầu có người huýt sáo. Nhưng Cố Thắng Nam lại chưa đủ trình độ theo kịp sự thay
đổi này, đang chuẩn bị rút trước, nhưng đưa mắt lên thấy ánh mắt những người đàn
ông đó nhìn Từ Chiêu Đệ hau háu, để bảo đảm an toàn tính mạng cho Từ Chiêu Đệ, Cố
Thắng Nam đành phải kéo Từ Chiêu Đệ cùng rút lui.

Nhưng còn đi chưa được mấy bước, hai người đã bị đám người tách ra.
Cố Thắng Nam đang định quay lại tìm Từ Chiêu Đệ thì lại bị một người đàn ông cao
xấp xỉ cô chặn đường: “Vừa rồi anh đã để ý em rất lâu... Lúc em khiêu vũ anh đã...”

Cố Thắng Nam: “Ơ...”

Vừa nói mấy câu, người này đã bắt đầu hỏi số điện thoại. Cố Thắng
Nam đang ậm ờ không biết ứng đối thế nào thì đối phương đã đưa điện thoại tới trước
mặt cô, ý là muốn cô lưu số của mình vào. Đúng lúc này, một bàn tay từ sau lưng
cô đưa tới, đẩy điện thoại của đối phương về giúp cô.

“Xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi.”

Còn chưa kịp quay lại xem ai nói câu này, Cố Thắng Nam đã bị người
đó nắm vai kéo đi. Sau khi đi được mấy mét, Cố Thắng Nam mới phản ứng lại, định
gạt bàn tay đối phương đang nắm vai mình ra, đồng thời quay sang nhìn đối phương...

Cố Thắng Nam sững người.

Bàn tay định gạt tay đối phương ra cũng dừng lại.

“Bác sĩ Chung?”

Cùng lúc đó, Lê Mạn trên quầy DJ cũng bị một người giữ vai.

Lê Mạn đang chơi đĩa say mê thì bị quấy rầy nên rất không vui: “Làm
cái gì thế?” Cô ta một tay giữ tai nghe, một tay định gạt tay đối phương ra, nhưng
lúc này cô ta nhìn thấy tướng mạo người đó.

Lê Mạn kinh ngạc, cằm suýt rơi xuống đất.

“Lộ Tấn?”

Không sai.

Rõ ràng Lộ Tấn đang đứng trước mặt cô ta.

Là Lộ Tấn với vẻ mặt lạnh lẽo.

Là Lộ Tấn nửa tiếng trước gọi điện thoại đến, lại bị cô ta thách
thức: “Anh có giỏi thì bay từ Thượng Hải đến mang chị ta về đi! Xí!”

Là Lộ Tấn bắt chước việc Cố Thắng Nam làm cách đây không lâu, không
báo trước mà bay thẳng tới chỗ người yêu, cuối cùng lại không tìm được.

Là Lộ Tấn đến đây để... bắt gian.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3