Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 58

Chương
58

Lúc Lê
Mạn tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.

Cô ta
mở mắt, đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt thi thoảng lại tối sầm, hồi lâu sau mới
thấy rõ trần nhà trắng toát một màu. Day huyệt thái dương thật mạnh, cô ta bắt đầu
cố gắng chắp vá những mảnh ký ức tối qua:

Cô ta
và Lộ Tấn đi cùng chuyến bay về, lại lạc mất anh ta ở sân bay. Dùng đầu ngón chân
để đoán, cô ta cũng có thể biết được Lộ Tấn lại đến khách sạn Tử Kinh tìm người
phụ nữ đó, vì vậy, cô ta cũng giết đến Tử Kinh. Đáng tiếc đã chậm một bước, nhân
viên nhà hàng Tử Kinh lại khuyên cô ta đừng đến quấy rầy đêm xuân đáng giá nghìn
vàng của cô giáo Cố và Lộ Tấn. Cô ta sao có thể chấp nhận? Đến chỗ lễ tân khách
sạn, lễ tân sống chết không chịu tiết lộ Lộ Tấn đã lấy phòng nào. Cô ta đoán Lộ
Tấn có thể ở trên chiếc du thuyền Hạ Âu đó, nhưng giết đến du thuyền lại chỉ có
một đôi tình nhân cô ta hoàn toàn không quen biết. Cô ta quấy rầy khách, cuối cùng
phải bồi thường phí thuê phòng một ngày cho người ta mới xong chuyện.

Như vậy
đã có thể khiến cô ta biết khó mà lui sao?

Không,
cô ta ngồi suy nghĩ rất lâu trong phòng mình, cuối cùng lại hùng hổ giết đến văn
phòng của Tổng giám đốc Trình Tử Khiêm. Đúng lúc vị Tổng giám đốc Trình này đang
ở lại làm thêm, thế là cô ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bắt anh ta tiết lộ số phòng của
Lộ Tấn. Trình Tử Khiêm bị cô ta quấn lấy không biết làm thế nào, cuối cùng đành
phải đồng ý: Chỉ cần cô ta uống thắng anh ta, anh ta sẽ tiết lộ.

Sau đó
nữa...

Suy nghĩ
của Lê Mạn như bị ngâm trong chum rượu, trí nhớ chấm dứt ở đoạn cô ta uống hết ly
này đến ly khác với Trình Tử Khiêm, còn sau đó xảy ra chuyện gì thì cô ta không
nhớ nữa.

Liếc qua
chiếc tủ đầu giường, kim đồng hồ để trên tủ đã chỉ hai giờ chiều. Theo lý mà nói,
nhân viên khách sạn phải gọi điện thoại nhắc nhở cô ta mười hai giờ trưa trả phòng
từ lâu rồi mới đúng, nhưng, cô ta nhìn chiếc điện thoại nội bộ đặt trên tủ...

Hoàn toàn
chưa hề đổ chuông.

Hay cô
ta ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại?

Lê Mạn
cố gắng tỉnh táo lại, chật vật ngồi dậy. Khi chiếc chăn tuột xuống khỏi người, đầu
Lê Mạn lập tức đầy vệt đen.

Áo của
cô ta đâu?

Lê Mạn
vội mở chăn ra, không chỉ là áo, quần cũng không thấy đâu...

Lúc này,
cô ta trần như nhộng.

Không
chỉ có thế, cô ta vừa ngồi dậy đã phát hiện lưng rất đau, giữa hai chân cũng rát
rát. Nhưng Lê Mạn không còn tâm tư để ý quá nhiều thứ như vậy, quấn chăn xuống giường
đi ra ngoài, vừa tìm quần áo vừa vắt hết óc nghĩ lại xem đã xảy ra chuyện gì...

Tại sao
quần lót của cô ta lại nằm trên nóc tủ ti vi?

Tại sao
quần bò của cô ta lại treo trên nắm đấm cửa?

Tại sao
chiếc áo sát nách của cô ta lại bị vo thành một cục ném trên sofa?

Còn áo
lót của cô ta...

Lê Mạn
tìm mãi mà không thể tìm được áo lót của mình, ngược lại, cô ta tìm được một người
đàn ông...

Không
sai, một người đàn ông, một người đàn ông nằm ngủ trong bồn tắm. Mà trên tay anh
ta còn cầm điện thoại di động.

Bước chân
Lê Mạn khựng lại ngoài cửa phòng tắm, thị lực của cô ta rất tốt, gần như lập tức
nhận ra người đàn ông đang ngủ say này chính là Trình Tử Khiêm.

Cô ta
cũng không biết mình đứng sững ở đó bao lâu, đến tận lúc cô ta nhìn thấy ngón tay
Trình Tử Khiêm cử động, sau đó lông mày anh ta cũng hơi nhíu lại, hình như sẽ tỉnh
lại ngay lập tức. Lê Mạn kinh hãi, vội ném chiếc chăn quấn người xuống, vừa chui
vào chiếc áo sát nách vừa nhanh chóng quay đầu lại.

Nhưng
khi vừa cắm đầu chạy ra đến cửa phòng, Lê Mạn lại ngẩn ra, đột nhiên ý thức được:
Cô ta đã mất sự trong trắng một cách hồ đồ, chẳng lẽ bây giờ còn bỏ chạy một cách
hồ đồ nữa?

Cân nhắc
rất lâu, Lê Mạn cắn răng quyết định: Không chạy nữa!

Cô ta
quay người, đứng yên một lát, sau khi xác định phương hướng phòng bếp, liền lập
tức vọt vào. Trong phòng cô ta có dao, có đủ các loại dụng cụ làm bếp. Giây lát
sau, Lê Mạn đã tiện tay cầm dao bếp quay lại phòng tắm.

Lúc cô
ta xông vào cửa phòng tắm thì Trình Tử Khiêm đang bò từ bồn tắm lên với vẻ mặt chưa
tỉnh rượu. Toàn thân anh ta trên dưới chỉ có một chiếc quần Âu màu đen, từ thắt
lưng trở lên để trần, vết cào màu đỏ hết sức rõ ràng.

Lê Mạn
sững lại.

Lúc anh
ta đóng nguyên bộ Âu phục thì có vẻ cao ráo mà hơi gầy, Lê Mạn không nghĩ sau khi
cởi áo ra, đường nét cơ bắp trên người anh ta lại rắn chắc đến vậy, điều này khiến
Lê Mạn không dám tiến lên vì sợ đánh không lại anh ta dù trên tay vẫn cầm dao bếp.

Bề mặt
con dao bếp phản xạ tia sáng lạnh lẽo, tia sáng này thoáng qua trước mắt Trình Tử
Khiêm làm anh ta chói mắt, vì vậy anh ta vô thức nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về
phía nguồn sáng.

Ánh mắt
gặp nhau, vẻ mặt hai bên đều hơi lúng túng.

Trình
Tử Khiêm không nói, hơi cúi đầu, đặt ngón tay lên thái dương, dáng vẻ tỏ ra ảo não.
Vì vậy, Lê Mạn tỉnh lại, đi ba bước về phía trước, giơ tay lên, chĩa mũi dao về
phía anh ta: “Nói! Tối qua anh đã làm gì tôi?”

Mũi dao
của cô ta còn cách anh ta một đoạn, Trình Tử Khiêm không hề sợ hãi, trên gương mặt
chỉ có vẻ bất đắc dĩ: “Em bỏ dao xuống đi đã!”

“Tôi không
bỏ! Anh là đồ cầm thú!”

“Cầm thú?”
Anh ta hỏi ngược lại, vẻ mặt nửa khóc như cười nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt
hiền lành, sửa lại lời cô ta bằng giọng bình thản: “Tôi phải gọi em như vậy mới
đúng - nữ cầm thú.”

“Cái gì?”
Cô ta không hiểu, ngẩn ra một hồi rồi mới lớn tiếng hỏi ngược lại với vẻ hung ác.
Dáng vẻ vừa cảnh giác vừa ngây thơ này khiến Trình Tử Khiêm không nhịn được cười.

Anh ta
cười đến mức khiến Lê Mạn phát hoảng, cô ta vô thức nắm chặt chuôi dao, nghe anh
ta nói nhẹ nhàng: “Chính em đã bắt ép tôi phải quan hệ với em.”

Lê Mạn
lập tức cảm thấy mình như bị sét bổ trúng đầu, tiếng ong ong vang lên trong tai,
mình... bắt ép anh ta?

Con dao
bếp trên tay cô ta rơi xuống đất.

Trình
Tử Khiêm ngán ngẩm thở dài, chậm rãi đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai cô ta, lại an ủi
cô ta như thể mình mới là người bị hại. Không biết tại sao, lòng bàn tay anh ta
đặt lên vai Lê Mạn lập tức khiến da chỗ đó nóng lên rất nhanh, Lê Mạn vội vã hất
tay anh ta ra như phải bỏng, cãi lại: “Làm gì có chuyện đó!”

“Nếu em
không tin thì tôi có thể bảo nhân viên đưa hình ảnh camera thu hình trên hành lang
đến cho em xem.”

Nói xong,
Trình Tử Khiêm liền lách qua người cô ta, đi ra khỏi phòng tắm. Anh ta cũng không
biết mình ngủ trong bồn tắm bao lâu, buổi sáng điện thoại của anh ta đổ chuông làm
anh ta tỉnh giấc, chật vật bò dậy khỏi giường, cuối cùng tìm thấy điện thoại của
mình trong bồn tắm. Người gọi điện là thư ký của anh ta, thư ký báo cáo lịch làm
việc hôm nay, nhưng anh ta lại thấy chưa bao giờ chóng mặt như lúc này, hoàn toàn
không nghe nổi một chữ nào, cuối cùng chỉ có thể nói với thư ký hôm nay mình không
đi làm, dặn cô ấy hoãn mọi công việc lại, sau đó mệt mỏi chấm dứt cuộc gọi.

Người
phụ nữ này không những nhiệt tình mà còn yêu cầu không chừng mực, hoàn toàn không
giống như lần đầu tiên mà giống hệt một người từng trải, phong phú kinh nghiệm.
Trình Tử Khiêm mệt lử, cộng thêm cơn say còn chưa qua hẳn, sau khi nghe điện thoại
của thư ký, anh ta đổ thẳng người vào bồn tắm ngủ li bì.

Bây giờ
đi ra khỏi phòng tắm, anh ta gần như đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Ánh mặt trời
bên ngoài rực rỡ, rèm cửa sổ cũng không kéo lại, anh ta đứng bên giường, lập tức
nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ngoài cửa sổ. May mà gần đây không có công trình nào
cao hơn, nếu không tối qua...

Trình
Tử Khiêm lắc đầu, không cho phép chính mình suy nghĩ tiếp. Anh ta tìm được chiếc
sơ mi của mình trong đống bừa bộn trên giường, đang định mặc vào lại sững người.
Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh có một vết máu, anh ta không muốn nhớ lại nhưng trong
đầu vẫn hiện lên hình ảnh người phụ nữ đó. Người phụ nữ say đến mức nói cũng không
rõ đó chỉ vết máu, nói rất vô tâm: “Xem kìa! Cờ Nhật Bản!”

Trình
Tử Khiêm ngồi bên mép giường, sắp xếp lại suy nghĩ, gọi điện thoại cho thư ký: “Tôi
đây.”

“Tổng
giám đốc Trình?”

Giọng
thư ký có vẻ hơi giật mình, Trình Tử Khiêm cũng không để ý: “Làm phiền cô bây giờ
đến nhà tôi, lấy một bộ đồ mang đến...”

Trình
Tử Khiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Mang đến Tử Kinh...”

Anh ta
nhất thời quên mất số phòng, đang định lấy cuốn sổ góp ý trên đầu giường có ghi
số phòng trên đó thì thư ký đã hỏi trước: “Phòng 1210 Tử Kinh đúng không ạ?” Trình
Tử Khiêm nhíu chặt lông mày: “Tại sao cô biết?”

Lúc này
thư ký mới nhận ra mình vừa lỡ miệng, ậm ờ hồi lâu rồi mới sợ hãi nói thật: “Trưa
nay ăn cơm dưới nhà ăn, tôi nghe người bên phòng khách hàng nói.”

Nếu Trình
Tử Khiêm cho rằng đây chính là tin xấu nhất anh ta nghe thấy trong ngày hôm nay
thì anh ta đã lầm, tin xấu hơn vẫn còn đợi ở phía sau.

“Không
chỉ có tôi mà gần như tất cả mọi người trưa nay đến nhà ăn đều nghe nói... tối qua...
ngài... bị một phụ nữ ép vào... Cho nên lẽ ra trưa nay, lễ tân phải gọi điện thoại
nhắc người phụ nữ đó trả phòng nhưng đã không gọi vì không muốn làm phiền hai người...”
Thư ký chỉ chạm đến là dừng, không nói tiếp.

Trình
Tử Khiêm lặng lẽ cất điện thoại, rõ ràng ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, không
một gợn mây, anh ta lại cảm thấy chỉ cần ngẩng lên là lại nhìn thấy một đám mây
đen rất lớn, che kín trên đầu. Như có linh tính mách bảo, Trình Tử Khiêm quay lại,
nhìn ngay thấy người phụ nữ tối qua đã “ép” anh ta đi vào phòng khách sạn đó.

Lê Mạn
bị anh ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt phủ đầy mây mù, không kìm được co rúm người
lại, sau đó cố gắng đứng thẳng người, đi đến chỗ anh ta: “Tôi phải đi đây.”

Anh ta
không nói gì nhưng dường như ánh mắt lại nói thay: Đi thong thả, không tiễn!

Lê Mạn
suy nghĩ một chút rồi chìa tay về phía anh ta, hình như muốn đòi thứ gì đó.

“Cái gì?”

Hai tai
Lê Mạn lập tức nóng lên, sau đó hỏi với vẻ hung dữ: “Áo lót của tôi! Anh giấu áo
lót của tôi đâu rồi?”

Tối qua,
người phụ nữ này đấu rượu với anh ta trong văn phòng, sau khi uống say, gần như
chỉ hận không thể lập tức lột sạch chính mình rồi dâng lên cho anh ta. Anh ta đã
nhắc lại tám trăm lần “Tôi không phải Lộ Tấn, cô nhận nhầm người rồi!” nhưng cô
ta vẫn không hề tỉnh lại.

Cô ta
vội vã cởi quần áo anh ta, đương nhiên cả quần áo của chính mình. Trình Tử Khiêm
thì vẫn luống cuống giúp cô ta, cũng giúp mình mặc lại quần áo, đến tận lúc anh
ta triệt để nổi giận, tóm lấy tay cô ta, hung ác ôm hôn, cũng không còn để ý cô
ta đòi cởi quần áo cô ta hay quần áo chính mình nữa.

Nhưng
đúng lúc anh ta sắp sa lầy thì bảo vệ trực đêm đến tuần tra, anh ta lập tức tỉnh
lại, kéo cô ta giấu dưới bàn làm việc, đợi bảo vệ đi rồi mới kéo cô ta ra ngoài.

Còn áo
lót của cô ta...

Chắc lúc
đó đã rơi xuống gầm bàn làm việc của anh ta rồi.

Vừa nghĩ
đến đây, sắc mặt Trình Tử Khiêm chợt trắng bệch. Ngộ nhỡ hôm nay có người vào văn
phòng anh ta, phát hiện một chiếc áo lót nữ, vậy thì hình tượng Tổng giám đốc khách
sạn Tử Kinh oai phong, lẫm liệt đã hoàn toàn... đổ sụp.

“Shit!”

Lần đầu
tiên trong đời, Trình Tử Khiêm chửi bậy mất kiểm soát như vậy.

Lộ Tấn
không hề ở lại thành phố B lâu hơn vì chuyện di chúc, sau ba ngày nghỉ theo đúng
lịch trình, anh ta lại bay về Thượng Hải.

Kết quả
ngày nghỉ tiếp theo, Cố Thắng Nam lại quay về với tam giác sắt cùng Từ Chiêu Đệ
và Vivian.

Ba người
cùng đi xem phim, ngồi trong phòng chiếu VIP, Từ Chiêu Đệ lại không xem màn chiếu
mà chỉ nhìn Cố Thắng Nam, liên tiếp nhướng mày đầy ẩn ý với cô: “Bạn nhìn lại mình
đi, mặt mày hồng hào thế kia, có phải ba ngày không hề bước xuống giường không?”

Cố Thắng
Nam vội đẩy mặt Từ Chiêu Đệ quay đi, bảo cô ấy xem phim, đừng nhìn cô nữa: “Ở đây
tối như vậy mà bạn vẫn thấy rõ sắc mặt tớ à?”

Từ Chiêu
Đệ thích thú trêu chọc: “Có gì đâu mà xấu hổ, yêu xa chính là như vậy, ba ngày đó
có thể không xuống giường thì đừng xuống, dù sao bạn cũng chỉ ăn no được lần này
rồi lại phải nhịn đói một tháng.”

Vivian
ngồi bên cạnh, dù hai mắt nhìn chằm chằm vào màn chiếu nhưng lại nghe nội dung hai
người nói chuyện không sót chữ nào, kịp thời buông một câu với Từ Chiêu Đệ: “Bạn
cho rằng ai cũng đói khát giống bạn à?”

“Tớ đói
khát?” Từ Chiêu Đệ lập tức thay đổi mục tiêu, buông tha Cố Thắng Nam, chuyển sang
tấn công Vivian: “Thế người nào đi xem phim với bạn khuê mật còn phải mang cả bạn
trai đi theo nhỉ?”

Hiển nhiên
Từ Chiêu Đệ nói là Liêu Trạch Nam đang ngồi bên kia Vivian. Liêu Trạch Nam không
nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Vivian.

Vẫn là
Cố Thắng Nam thức thời nhất, cô ghé sát vào tai Từ Chiêu Đệ, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Vé xem buổi chiếu hôm nay là Liêu Trạch Nam tặng chúng ta đấy, hơn nữa còn là phòng
chiếu VIP. Bạn đừng mắng anh ta, tớ muốn sau này vẫn được xem phim miễn phí nữa.”

Thực ra
Từ Chiêu Đệ cũng chỉ nói như vậy chứ cô và Cố Thắng Nam đều hiểu rõ, đến nay Vivian
vẫn còn ở nhà Cố Thắng Nam là vì hắn mà chuyển ra khỏi nhà Cố Thắng Nam, Liêu Trạch
Nam nhất định sẽ yêu cầu sống chung. Hiển nhiên Vivian còn chưa nghĩ đến chuyện
sống chung sớm như vậy. Mặc dù cô và Cố Thắng Nam đều không rõ Liêu Trạch Nam rốt
cuộc đã làm gì khiến Vivian không có cảm giác an toàn như thế, nhưng giờ anh ta
quả thật đáng được thông cảm. Chỉ có chen chân vào tam giác sắt này, hắn mới có
thể có chút thời gian ở bên Vivian.

Nhưng...

Cho dù
đáng thông cảm, nhưng việc gã Liêu Trạch Nam này liên tiếp thể hiện tình cảm trước
mặt một nữ thanh niên độc thân lớn tuổi như Từ Chiêu Đệ vẫn làm cô rất khó chịu!

Chẳng
hạn như bây giờ...

“Lát nữa
xem phim xong, em muốn đi đâu?” Liêu Trạch Nam ghé vào tai Vivian, thấp giọng hỏi.

“Đâu chả
được.”

“Đâu chả
được? Vậy... nhà anh nhé!” Liêu Trạch Nam cười hơi suồng sã.

Chẳng
lẽ bọn hắn không tình cảm thì sẽ chết sớm chắc? Từ Chiêu Đệ lặng lẽ phớt lờ cảnh
hai người này liếc mắt đưa tình, lặng lẽ cắn ống hút, lặng lẽ bực bội, nên đương
nhiên cũng không nhìn thấy Cố Thắng Nam bên cạnh mình cũng lặng lẽ cầm đồ uống lên,
cắn ống hút...

Thực ra,
hành vi mờ ám đó đã thực sự kích thích Cố Thắng Nam?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3