Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 54 - 55
Chương 54
Một trăm ngày... yêu nhau?
Cố Thắng Nam đột nhiên vỗ trán, nói: “A! Em quên mất...”
Cô không nói như vậy còn đỡ, vừa nói đã phát hiện gương mặt người
đàn ông trước mặt lập tức tối sầm. Để bù đắp, Cố Thắng Nam vội cười thật tươi: “Không
ngờ anh lại quay về vì em... Em... em... em xúc động quá nên nói năng lộn xộn.”
Xem ra vẻ xun xoe, bợ đỡ này của cô cũng rất có tác dụng, ngọn lửa
giận trong mắt anh ta đã giảm dần. Anh ta cầm tay cô đặt lên khuỷu tay mình, dẫn
cô đi tới bên bàn ăn. Thậm chí anh ta còn thân mật kéo ghế ra cho cô, sau đó mới
đi vòng sang bên kia bàn, ngồi xuống.
Nhất cử nhất động của người đàn ông này đều lộ rõ sự lịch thiệp của
một quý ông, Cố Thắng Nam suy nghĩ hai giây rồi cau mày hỏi: “Anh đúng là Lộ Tấn
chứ?”
Loa phóng thanh đi tới bên cạnh Cố Thắng Nam, chuẩn bị rót rượu cho
cô, Cố Thắng Nam trợn mắt nhìn cậu ta, tỏ rõ ý tứ: Cậu dám hùa theo người ngoài
lừa dối cấp trên? Ngày mai cậu sẽ biết tay tôi!
Loa phóng thanh có tật giật mình, lập tức rụt cổ, chuồn sang bên
kia rót rượu cho Lộ Tấn. Lộ Tấn ngồi đối diện cô, không nhanh không chậm nhấp một
ngụm, gật đầu ra hiệu cho Loa phóng thanh tiếp tục rót, sau đó mới quay lại nhìn
thẳng vào Cố Thắng Nam. “Sao em lại hỏi vậy?”
“Em tưởng việc đầu tiên anh làm sau khi nhìn thấy em sẽ là đẩy thẳng
em vào bếp, sau đó nói anh sắp chết đói rồi, em mau nấu cơm cho anh ăn?” Nói xong,
Cố Thắng Nam không quên gật đầu để tỏ ý khẳng định.
Lộ Tấn nhướng mày. “Trong mắt em, anh là một người đàn ông không
biết cách chăm sóc phụ nữ như vậy à?”
Đáp án rất rõ ràng: “Vâng!”
Lộ tiên sinh tự nhận mình rất dịu dàng, rất biết cách chăm sóc bạn
gái, một người bạn trai yêu hết mình, cháy hết mình, vì vậy phải mở miệng cãi lại
cô: “Rõ ràng anh...”
Một giây sau, đột nhiên Lộ Tấn nghĩ đến một việc, liền vội vàng ngậm
miệng, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Mạnh Tân Kiệt đã biên soạn cho anh ta một bản “Kim chỉ nam để trở
thành một người bạn trai hoàn mỹ”, nội dung dài đến mấy vạn chữ đã được lưu trong
điện thoại của anh ta. Mà vừa rồi anh ta chợt nhớ đến một câu: “Vĩnh viễn không
được tranh cãi với phụ nữ, kể cả khi cô ấy nói sai. Nếu không sẽ chỉ khiến phụ nữ
cảm thấy bạn là người nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi.”
Lộ Tấn xem lại câu này một lần, sau đó mới lặng lẽ cất điện thoại,
ngẩng đầu mỉm cười với Cố Thắng Nam. “Hôm nay em là khách, em cứ việc hưởng thụ
sự phục vụ của anh là được rồi.”
Vừa nói anh ta vừa ngước mắt nhìn về phía sau lưng cô, Cố Thắng Nam
cũng quay lại nhìn theo, thì ra là nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên cho họ.
Được các đồng nghiệp phục vụ, Cố Thắng Nam cảm thấy tương đối ngượng
ngùng, nhưng nụ cười của người đàn ông đối diện đẹp không cưỡng lại được. Cố Thắng
Nam chỉ thoáng nhìn nụ cười đó đã thấy trong lòng lâng lâng, cũng không có tâm tư
để ý đến những thứ khác, chỉ im lặng ngồi nghe Lộ Tấn nói: “Lần này anh có thể ở
lại đây ba ngày. Trong ba ngày này, em ở đây với anh nhé!” Ở đây với anh?
Không biết tại sao trong đầu Cố Thắng Nam đột nhiên hiện lên hình
ảnh mấy hôm trước: Một mớ đồ lót bay phấp phới như cánh hoa đào...
Mặt cô lập tức nóng bừng, lúc này cô tình cờ ngước lên, nhìn thấy
Loa phóng thanh vẫn đang đứng trước mặt, cười tít mắt nhìn cô và anh.
Vẻ mặt Loa phóng thanh vui mừng như một ông bố nhìn thấy cô con gái
ế nhà mình cuối cùng cũng gả được cho người ta, Cố Thắng Nam càng đỏ mặt hơn, cuối
cùng đành gọi Loa phóng thanh tới: “Ở đây không có việc gì cần cậu nữa, cậu cứ về
nhà trước đi!”
Loa phóng thanh vốn còn muốn xem chuyện vui một lúc nữa để sáng mai
còn có chuyện để kể với các đồng nghiệp, nhưng đáng tiếc cô giáo Cố đã lên tiếng,
cậu ta đành phải ra về theo ý kiến chỉ đạo của cấp trên.
Không còn Loa phóng thanh đứng nhìn, Cố Thắng Nam có thể tạm thời
thả lỏng, nhưng... Dù cô rất muốn nhận lời Lộ Tấn, tuy nhiên lại phát hiện có một
vấn đề rất nghiêm trọng cản trở họ.
“Thế... ba ngày em không về nhà, phải giải thích với bố em thế nào?”
Cố Thắng Nam hỏi.
Vẻ mặt Lộ Tấn trở nên căng thẳng, Cố lão tiên sinh đúng là khiến
người ta đau đầu... Suy nghĩ hồi lâu, lâu đến mức đĩa tôm hùm Boston của Lộ Tấn
đã nguội ngắt, anh ta mới rụt rè đề nghị: “Hay là tiền trảm hậu tấu?”
Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, hình như cũng không có biện pháp
nào tốt hơn, vậy thì...
Tiền trảm hậu tấu thôi...
Kết quả là nửa đêm hôm đó, khi đang làm chuyện đó, điện thoại của
Cố Thắng Nam đột nhiên rung ù ù.
Lúc này, mắt Cố Thắng Nam đang ướt át, trên người mồ hôi chảy ròng
ròng, đầu gối quỳ lâu đã hơi tê tê, đầu óc cũng trở nên đờ đẫn, nhưng nghe tiếng
điện thoại rung liên hồi, cuối cùng cô vẫn không thể không tỉnh táo trở lại.
Hai tay cô vốn đang nắm chặt đầu giường để chống đỡ từng đợt tấn
công bên dưới, lúc này chỉ có thể gắng gượng đưa một tay tới tủ đầu giường, cầm
điện thoại lên xem. Tay cô vừa chạm vào tủ đã bị kéo lại, Cố Thắng Nam mất thăng
bằng, may mà cánh tay anh ta đã ôm chầm lấy cô, giữ lại nên cô mới không bị ngã.
Cố Thắng Nam không kìm được, rên rỉ một tiếng, cả người lập tức chìm
trong bủn rủn và run rẩy. Thần trí vừa tập trung được một lát lại bị đánh tan, nhưng
tiếng rung vẫn không dừng lại, quyết kéo thần trí cô ra khỏi cảm giác sung sướng
đang tràn ngập toàn thân.
“Anh... anh dừng lại một lát...”
Cố Thắng Nam quay lại nhìn anh ta, tiếng nói ngắt quãng.
Cô cắn răng chịu đựng, cố gắng không rên rỉ, ánh mắt nhìn anh ta
lại long lanh như nước, dường như có một dòng nước ấm chảy qua linh hồn sớm đã mất
đi sự khống chế của anh ta...
Trong tình huống này, làm sao anh ta có thể dừng lại được?
Ga trải giường ướt đẫm, cô thực sự sắp tan thành nước. Đầu anh ta
gục vào bên cổ cô, bên tai là tiếng rên rỉ của cô, dưới môi là làn da nóng bỏng
của cô, tất cả những thứ này đều là tài sản riêng của anh ta, đã ghi rõ tên của
người sở hữu: Lộ Tấn.
Suy nghĩ của Cố Thắng Nam dần trở nên hỗn độn, cô đã quên tiếng điện
thoại rung, đến tận lúc anh ta ghé sát vào bên tai, vừa thở hổn hển vừa nói: “Điện
thoại từ nhà em!” Cố Thắng Nam phát hiện anh ta đã đưa điện thoại sát vào tai cô.
Điện thoại đã được kết nối.
Vì quá lâu không thấy có người trả lời, người ở đầu dây bên kia sốt
ruột nói: “A lô, a lô! Có nghe thấy không? Sao không nói gì thế?”
Giọng của Vivian.
May mà không phải là điện thoại bố cô gọi tới. Thần kinh của Cố Thắng
Nam vừa thả lỏng, một giây sau đã lại căng cứng. Người đằng sau đột nhiên lẳng lặng
tiến tới, chạm vào điểm mẫn cảm của Cố Thắng Nam, cô cảm thấy như vừa mất nửa cái
mạng. May mà cô đã kịp thời che miệng không kêu thành tiếng. Cô thở một lát rồi
mới nói với Vivian: “Tớ đang nghe đây.” Nói xong cô không quên quay lại nhìn người
nào đó với ánh mắt cầu xin.
Cơ bắp trên người anh ta càng trở nên mê người sau một hồi vận động
kịch liệt, có lẽ đã chấp nhận lời thỉnh cầu bằng ánh mắt của cô, anh ta không động
đậy nữa mà chỉ lặng lẽ chờ đợi. Cố Thắng Nam vội chớp cơ hội thoát khỏi sự khống
chế của anh ta, gạt bàn tay đang giữ lưng cô ra, nằm xuống bên mép giường, xoay
lưng về phía Lộ Tấn, tiếp tục nghe điện thoại.
“Nếu bạn còn không nghe máy thì tôi thực sự lo sợ bạn đã bị giết
người cướp của, sau đó bị người ta vứt xác nơi hoang dã đấy.”
Cố Thắng Nam lau mồ hôi. “Ơ... Tớ vẫn đang ở Tử Kinh, tình hình...
A!”
Cô ấp úng nói được một nửa, đột nhiên kêu lên một tiếng, Vivian sửng
sốt: “Bạn a cái gì thế?”
“Không, không có gì!”
Cố Thắng Nam nói, không kìm được, quay lại ai oán nhìn hung thủ vừa
dán người vào lưng cô. Lộ Tấn không nói một lời, nằm nghiêng cùng tư thế với cô,
bộ ngực rắn chắc áp sát vào lưng cô.
Vivian: “Vượng Tài bị đau bụng, bố bạn mang nó đến bệnh viện, bây
giờ còn chưa về. Bạn cũng không về nhà, hai bố con đúng là biết cách phối hợp đấy.”
Cố Thắng Nam ngoài miệng hỏi: “Đau bụng? Không nghiêm trọng chứ?”
Cố Thắng Nam trong lòng mắng: “Lộ Tấn, anh là đồ khốn!”
Nhân lúc cô bận nói chuyện điện thoại, tên khốn đó lại luồn tay vào
giữa chân cô, vân vê khiến đầu ngón chân cô cũng phải co quắp.
Vivian: “Chắc là không nghiêm trọng, bao giờ bạn về?”
Cố Thắng Nam đâu còn tâm trí trả lời? Sau khi tách chân cô ra, tên
khốn đó lại lách vào làm tất cả giác quan của cô đều tập trung đến vị trí bị gã
tấn công, không thể ứng phó được việc gì khác...
Động tác của anh ta rất thong thả, nhưng đều đi đến tận cùng, lần
nào cũng khiến cô rung động. Cô đang nằm nghiêng, hai chân lập tức khép lại. Anh
ta lại ghé sát tai cô, nhỏ giọng oán trách: “Thả lỏng ra, để anh vào.”
Dường như để làm cô thả lỏng, bàn tay anh ta chậm rãi lần xuống,
xoa nhẹ lên một điểm mẫn cảm nào đó. Dường như có một tia sáng xẹt qua trong đầu
Cố Thắng Nam, cô run rẩy kêu lên.
“A...”
Cố Thắng Nam định che miệng lại nhưng không kịp, rõ ràng Vivian đã
đoán ra tình hình bên này nên cũng không nói gì. Cố Thắng Nam khóc không ra nước
mắt, cơn sóng này còn chưa qua, cô đã nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại, hung
tợn trợn mắt nhìn Lộ Tấn.
Nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt cô cũng trở nên yếu ớt vô lực, Lộ Tấn
không hề cảm thấy cô đang trợn mắt đe dọa mình mà lại cho rằng cô đang mời gọi,
vì vậy anh ta lại đẩy nhanh tốc độ. Sự dịu dàng đã biến thành cuồng nhiệt, Cố Thắng
Nam luống cuống tóm chặt gối, điện thoại rơi xuống bên cạnh, rung bần bật theo nhịp
rung của giường.
Vivian ở đầu dây bên kia yên lặng một hồi rồi hỏi rất ý nhị: “Lộ
Tấn về rồi à?”
Đáng tiếc lúc này, Cố Thắng Nam đang vất vả che miệng, cảm nhận cơn
sóng đang đẩy cô lên đỉnh, đương nhiên không có ai rảnh rỗi để trả lời câu hỏi này
của Vivian.
Chương 55
Khi Cố Thắng Nam nhớ tới cuộc gọi này thì đã là chuyện nửa tiếng
sau đó.
Kể cả ngón tay cô cũng đã mềm yếu vô lực, điện thoại rơi xuống cạnh
giường, cô vất vả lắm mới run run nhặt lên được. Lúc này, người nào đó phía sau
chợt đưa tay đến nắm cổ tay cô: “Anh bế em vào tắm rửa nhé?”
Bây giờ cả người cô ướt đẫm mồ hôi, quả thật rất cần tắm rửa, nhưng...
Cố Thắng Nam rất sợ khi vào tắm, anh ta lại hóa sói nên vội xua tay
từ chối, Lộ Tấn cũng không gượng ép, xoa xoa đầu cô rồi thoải mái bước xuống giường.
Cố Thắng Nam xoa cái lưng đau nhức, nhìn điện thoại di động. Vivian
đã chấm dứt cuộc gọi từ lâu. Bị tên bạn thân nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, bây
giờ hồi tưởng lại, Cố Thắng Nam chỉ muốn chết đi cho đỡ xấu hổ.
Trong lúc cô đang cực kỳ ảo não, đột nhiên điện thoại rung lên. Cố
Thắng Nam giật mình vung tay, suýt ném bay chiếc điện thoại, nhưng một giây sau,
cô chợt phát hiện...
Điện thoại của cô không hề rung.
Lúc này, Lộ Tấn còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng rung, anh ta cười
tà ác, quay đầu lại hỏi Cố Thắng Nam: “Chẳng lẽ cậu bạn của em lại gọi đến hỏi xem
anh có làm em thỏa mãn hay không à?”
Ánh mắt người đàn ông này tràn đầy ý đồ đen tối, Cố Thắng Nam không
tranh cãi với anh ta mà chỉ đưa tay chỉ lên chiếc tủ đầu giường. Thì ra tiếng rung
phát ra từ điện thoại của anh ta.
Lộ Tấn đứng sững rồi quay đầu bước tới bên giường, cầm lấy điện thoại
nhìn tên người gọi đến, gương mặt lập tức sa sầm. Cố Thắng Nam chống lưng chậm rãi
bước tới: “Sao không nghe máy? Ai gọi anh vậy?”
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, được cô nhắc nhở, anh ta mới vừa nghe máy
vừa đi đến bên cửa sổ. Ánh mắt Cố Thắng Nam cũng dõi theo bước chân anh ta, ngay
cả bóng lưng anh cũng toát ra vẻ lạnh lẽo.
Dường như cố ý tránh cô, anh ta cố gắng hạ thấp giọng. Cố Thắng Nam
dỏng tai cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không nghe thấy gì. Sau khi nghe máy xong,
Lộ Tấn trở lại bên cô, cô càng cảm thấy rõ ràng bầu không khí không ổn chút nào.
Cố Thắng Nam khoác áo, ngồi xuống đầu giường, ngẩng đầu nhìn anh
ta rất lâu. Thấy anh ta vẫn ngồi bên giường không hề nhúc nhích, dường như có gì
đó rất bi thương, Cố Thắng Nam không kìm được, khẽ huých: “Anh không sao chứ?”
Lộ Tấn như bừng tỉnh, quay lại nhìn cô, do dự một lát rồi cuối cùng
cũng nói: “Ông ấy... bắt đầu di căn rồi.”
“...”
“...”
“Anh nói là... Lộ Minh Đình?” Cố Thắng Nam phát hiện giọng mình cũng
trở nên chua chát.
Lộ Tấn khẽ gật đầu.
Cố Thắng Nam thấy lòng mình trĩu nặng. Trong lúc cô không biết có
nên hỏi tiếp hay không, Lộ Tấn lại lạnh nhạt buông một câu: “Ông ấy biết anh đã
về nên đẩy thời gian đọc di chúc lên sớm hơn, ngày mai.”
Cố Thắng Nam không dám tin: “Ông ấy để anh và... mấy người nhà họ
Lộ đó cùng nghe di chúc?”
Anh ta gật đầu, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam
chính là vẻ mặt khinh thường của Lộ phu nhân khi bà ta lên án Lộ Tấn nhòm ngó gia
sản của nhà họ Lộ. Sự coi thường gần như có thể ngầm vào tận xương tủy đó còn khiến
người ta thương tổn hơn bất cứ tác động vật lý nào...
“Anh sẽ không đi chứ?”
“Anh vốn không muốn đi nghe di chúc, nhưng...” Anh ta do dự, muốn
nói lại dừng.
Cố Thắng Nam lặng lẽ chờ đợi, đợi để được biết nguyên nhân anh ta
do dự. “Nếu mai không đến, rất có thể lần sau anh nhìn thấy ông ấy chính là trong
lễ tang của ông ấy.”
“...”
Cố Thắng Nam cắn môi, đi đến bên cạnh, nắm lấy tay anh ta. Vừa mới
đây, hai người họ vui vẻ là vậy, vậy mà giờ, Cố Thắng Nam đang nắm một bàn tay lạnh
buốt, bây giờ đến lúc cô sưởi ấm cho anh ta...
“Em đi cùng anh!”
Hôm sau, để đi cùng Lộ Tấn đến bệnh viện, Cố Thắng Nam gọi điện thoại
đến giám đốc bộ phận ăn uống để xin nghỉ.
Giám đốc nói với giọng không vui: “Năm nay cô đã nghỉ hết phép rồi,
tôi không có cách nào duyệt cho cô được. Cô tự gọi điện xin phép Tổng giám đốc Trình
đi!” Nói xong, ông ta lập tức dập máy.
Cố Thắng Nam nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, do dự
giây lát rồi ngước mắt nhìn Lộ Tấn. Anh ta mặc âu phục chỉnh tề, đang ngồi bắt tréo
chân trên ghế trước mặt cô, tay cầm điện thoại, nhìn có vẻ nhàn nhã nhưng thực ra
đang rất muộn phiền. Sáng nay, cô tỉnh dậy đã thấy anh ta ngồi như vậy, có lẽ cả
đêm anh ta đều không ngủ.
Cố Thắng Nam đành cắn răng gọi đến văn phòng Tổng giám đốc.
Thư ký của Tổng giám đốc Trình nghe máy: “A lô! Văn phòng Tổng giám
đốc xin nghe!”
“Chào cô, tôi là Cố Thắng Nam ở bộ phận ăn uống. Tôi muốn gặp Tổng
giám đốc Trình để...”
Cố Thắng Nam còn chưa kịp nói ra hai chữ “xin nghỉ” thì thư ký đã
báo cho cô một tin dữ: “Xin lỗi, hôm nay Tổng giám đốc Trình không đi làm.”
Trình Tử Khiêm cuồng công việc mà cũng có lúc bỏ việc ư? Cố Thắng
Nam thực sự không ngờ được, cô suy ngẫm một lát: “Vậy... Cô có thể điền một tờ đơn
xin phép rồi đặt lên bàn Tổng giám đốc Trình giúp tôi không?”
Thư ký rất dễ tính, lập tức nhận lời giúp cô viết đơn xin nghỉ và
đưa vào phòng làm việc của Tổng giám đốc: “Tôi đặt đơn của cô trên bàn làm việc
của Tổng giám đốc Trình... Ơ?”
Thư ký đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, Cố Thắng Nam lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“À, không có gì. Tôi đã đặt đơn của cô trên bàn làm việc của Tổng
giám đốc Trình, lúc nào đến là anh ấy sẽ thấy ngay.”
“Cảm ơn cô!” Cố Thắng Nam gác điện thoại, trong lòng tràn ngập cảm
kích.
Thư ký Tổng giám đốc lại không có thời gian để ý đến Cố Thắng Nam,
bởi cô vừa nhìn thấy một thứ dưới gầm bàn làm việc của Tổng giám đốc...
Một chiếc áo lót phụ nữ...
Hơn nữa, còn là áo lót hàng hiệu được đặt may, trên đó có một cái
tên tiếng Anh: Melody.
Lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn rời khỏi đại sảnh khách sạn thì một chiếc
xe đã đỗ ngoài cửa chờ đợi từ lâu. Nhìn thấy Lộ Tấn bước qua cửa xoay, tài xế lập
tức xuống xe đón Lộ Tấn: “Nhị thiếu gia, tôi là tài xế ông chủ phái tới.”
Lộ Tấn cau mày: “Ai là nhị thiếu gia của anh?”
Tài xế nhận ra mình đã nói sai, vội vã sửa lại: “Lộ tiên sinh, mời
ngài lên xe.”
Cửa xe đã rộng mở chào đón họ.
Cố Thắng Nam lén kéo tay áo Lộ Tấn. “Tài xế đâu có đắc tội anh, anh
đừng như vậy...”
Cô ngước mắt nhìn Lộ Tấn đang nồng nặc mùi thuốc súng, cuối cùng
Cố Thắng Nam quyết định không nói nữa, bước thẳng lên xe.
Xe khởi động.
Trong không gian kín mít, ba người ngồi yên lặng. Cố Thắng Nam nhìn
sắc mặt hai người còn lại, không kìm được thở dài: Chắc hẳn Lộ Minh Đình vẫn rất
quan tâm đến Lộ Tấn, có thể biết ngay khi Lộ Tấn trở lại thành phố B, cũng có thể
biết rõ anh ta ở đâu. Còn Lộ Tấn thực ra cũng lo lắng cho ông ta cả đêm không ngủ,
vậy mà vẫn phải tỏ ra thờ ơ, không quan tâm.
Đang chìm trong suy nghĩ phức tạp, Cố Thắng Nam đột nhiên cảm thấy
có người nắm tay mình. Cô ngẩng đầu nhìn, Lộ Tấn vẫn tỏ ra ngạo mạn như muốn gọi
đòn nhưng bàn tay anh ta lại lạnh như băng, thậm chí còn hơi cứng đờ. Đúng là một
cậu bé kiêu ngạo... Cố Thắng Nam thầm than thở nhưng lại không thể nói gì, việc
duy nhất cô có thể làm chỉ là xoay tay, nắm lại tay anh ta.
Nửa tiếng sau, xe đến bệnh viện.
Tài xế dẫn bọn họ đi thẳng đến ngoài cửa phòng bệnh. Phòng bệnh độc
lập nằm cuối hành lang yên tĩnh, chân bước trên thảm không một tiếng động, nhưng
càng yên tĩnh lại càng khiến mọi người căng thẳng. Cố Thắng Nam nghiêng đầu nhìn
Lộ Tấn. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay cô như muốn hấp
thu nhiệt độ và dũng khí từ cô vậy.
Trước khi mở cửa phòng bệnh, tài xế nhắc nhở: “Lộ tiên sinh, anh
trai ngài đang ở trong phòng.”
Lúc này, Lộ Tấn không còn tâm tư để phản bác từ “anh trai” này nữa.
Sau khi Lộ Tấn đẩy cửa ra, Cố Thắng Nam cũng rút tay ra khỏi tay
anh ta. Lộ Tấn dừng bước, quay lại nhìn cô: “Em không vào với anh à?”
“Em là người ngoài, đi vào không tiện lắm.”
Trước khi anh ta nhíu mày khó chịu, Cố Thắng Nam đã kiễng chân, hôn
một cái lên má anh ta. “Anh vào một mình được mà!”
Lộ Tấn sờ sờ bên má vừa được hôn, vẻ mặt hơi giãn ra, buông lại một
câu: “Chờ anh!”
Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn anh ta đi vào phòng bệnh, tài xế đã vào
thang máy, đi xuống lầu. Cố Thắng Nam đi tới ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài
hành lang.
Bầu không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Cố Thắng Nam nhìn
quanh, phát hiện cả tầng lầu chỉ có một phòng bệnh đó, thảo nào lại có vẻ yên tĩnh
đến mức đáng sợ như vậy.
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thắng Nam là một tiếng “hừ” vô cùng
khinh miệt. Cố Thắng Nam sửng sốt, vội thu lại ánh mắt đang nhìn về phía cuối hành
lang. Vừa ngước lên đã thấy ngay ánh mắt của Lộ phu nhân.
Cố Thắng Nam đang không biết nên làm gì thì Lộ phu nhân đã buông
một câu mỉa mai: “Quả nhiên nó vẫn cứ mò đến.” Sau đó đi thẳng, để lại bóng lưng
thon và câu nói cứ văng vẳng bên tai Cố Thắng Nam
“Quả nhiên nó vẫn cứ mò đến...”
Cố Thắng Nam nổi quạu, càng nghĩ càng thấy bực. “Nếu không nể tình
bà đã nhiều tuổi thì thật chỉ muốn cho bà mấy cái bạt tai!”
Đáng tiếc Lộ phu nhân đã đi khuất, chỉ còn lại một hành lang trống
trải và yên lặng.
Sau vụ này, Cố Thắng Nam cũng không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa. Cô cảnh
giác, ngẩng đầu duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nếu còn có kẻ nào xuất hiện
trước mặt cô, mỉa mai châm biếm cô hay Lộ Tấn thì cô nhất định sẽ xông tới, cào
nát mặt kẻ đó.
Chỉ tiếc là sau khi Lộ phu nhân xuất hiện, cửa thang máy ngay phía
trước chiếc ghế dài Cố Thắng Nam ngồi không hề mở ra lần nữa. Cố Thắng Nam không
thể không loại bỏ trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nửa tiếng sau, cửa thang máy mới chậm rãi mở ra.
Bốn, năm người mặc áo khoác trắng từ trong thang máy đi ra, Cố Thắng
Nam nhìn qua một lượt, thấy không chỉ có người Trung Quốc mà còn có hai người da
trắng, tóc vàng, mắt xanh, xem ra là một đội ngũ bác sĩ chuyên khoa... Một đám bác
sĩ vội vã bước về phía cô, khí thế hùng hổ, Cố Thắng Nam vội cúi đầu né tránh.
Đến lúc những bác sĩ đó đã vào trong, Cố Thắng Nam mới ngẩng lên
nhìn cửa phòng bệnh đang từ từ khép lại, trong lòng suy nghĩ: “Chẳng lẽ người nhà
họ Lộ cãi nhau vì chuyện chia chác tài sản làm Lộ Minh Đình uất ức, các bác sĩ mới
phải vội vã chạy tới cấp cứu?”
Vẻ mặt Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng, bước chân cũng không kìm
được, chớp mắt đã chạy đến bên ngoài phòng bệnh. Cô không dám đẩy cửa xông vào,
chỉ có thể ghé tai vào cửa nghe trộm.
Có điều, Cố Thắng Nam nhanh chóng phát hiện ra mình đang làm một
chuyện ngu ngốc. Cửa phòng bệnh quá dày, cô hoàn toàn không nghe được bất cứ động
tĩnh nào bên trong. Nhưng trong lúc cô đang thất vọng lắc đầu thì đột nhiên...
Một tiếng “choang” vọng ra từ trong phòng, đó là âm thanh của thứ
gì đó bị vỡ. Cố Thắng Nam lập tức cuống lên, vội vã tóm nắm đấm cửa chuẩn bị lao
vào. Nhưng lúc này, cô chợt khiếp sợ vì nắm đấm trong tay cô lại bắt đầu xoay tròn.
Người trong phòng bệnh đã vặn nắm đấm cửa trước cô.
Và đương nhiên cũng mở cửa trước cô.
Cố Thắng Nam không kịp quay lại, nhìn thẳng vào một đôi mắt kiên
nghị phía sau cánh cửa. May mà cô đã cảnh giác dừng chân, nếu không lúc này chắc
cô đã lao thẳng vào lòng người đối diện đó.
Cố Thắng Nam thầm thở phào, vội hạ thấp tầm mắt nhìn chiếc áo khoác
trắng trên người đối phương, lại ngẩng lên nhìn mặt người đó và sửng sốt...
Tại sao vị bác sĩ này thoạt nhìn có vẻ quen quen như vậy?
Nhưng Cố Thắng Nam không kịp suy nghĩ vấn đề này, bởi cô đã nhìn
thấy vài vị bác sĩ khác đứng phía sau vị bác sĩ trước mặt. Họ đang định đi ra, nhưng
cô lại chặn giữa cửa. Nhận ra tình hình này, Cố Thắng Nam vội vã lui lại một bước.
Vị bác sĩ đi đầu khách sáo gật đầu với cô rồi dẫn các bác sĩ khác
ra ngoài. Một bên là bóng lưng vội vã của đám bác sĩ, một bên là cửa phòng đã mở
rộng. Cố Thắng Nam do dự một lát rồi cắn răng, vào phòng bệnh.
Đột nhiên vai cô trĩu xuống.
Cố Thắng Nam khựng lại. Cô quay đầu, nhìn thấy một bàn tay đang đè
lên vai mình, rõ ràng đến từng đốt. Cô nhìn lên theo cánh tay, lần thứ hai Cố Thắng
Nam thấy đôi mắt đó. Chính là vị bác sĩ vừa rồi. Tại sao anh ta đã đi rồi lại quay
lại?
“Tôi khuyên cô không nên đi vào, tình hình trong đó rất không ổn.”
Nói xong, vị bác sĩ này không đợi cô trả lời mà đã đưa tay, đóng
cửa phòng bệnh lại. Cố Thắng Nam thấy hơi lóng ngóng. Cửa đã đóng mà cô vẫn đứng
sững ở đó, phân vân không biết nên đợi vị bác sĩ thích xen vào việc của người khác
này rời đi, sau đó lại chuồn vào phòng bệnh, hay ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế, không
can thiệp vào việc riêng của gia đình người ta nữa?
Đến tận lúc lí trí của Cố Thắng Nam chọn cách thứ hai, cô mới xoay
người lại.
Nhưng cô còn chưa kịp cất bước đã kinh ngạc đứng sững. Vị bác sĩ
đó vẫn đứng lặng lẽ bên cô, không biết đã đứng bao lâu.
Tại sao anh ta vẫn còn ở đây? Cố Thắng Nam há hốc miệng.
Mặc dù bị cô bỏ mặc hồi lâu nhưng anh ta lại không có vẻ gì là tức
giận. Lúc này, anh ta đang nhìn cô, ánh mắt chăm chú như suy nghĩ đăm chiêu. Vô
số câu hỏi xuất hiện trong đầu Cố Thắng Nam: “Anh...”
Dường như ánh mắt vị bác sĩ đó chợt lóe lên một tia mất mát, sau
đó, anh ta nghiêm mặt nói: “Tôi đã bắt con khỉ giúp cô... Ý tôi là tôi đã bắt em
nuôi lại giúp cô, cô quên rồi à?”