Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 10 - Phần 02

2.

Buổi
tối, Tô Mạt về nhà tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ váy cầu kỳ rồi ngồi trước gương trang
điểm kĩ càng. Xong xuôi, cô quan sát mình, người phụ nữ trong gương trông có vẻ
sang trọng, đến mức không mấy tự nhiên. Tô Mạt không hài lòng, lại tẩy trang rồi
trang điểm lại. Thử vài lần nhưng vẫn không đạt hiệu quả như mong muốn, Tô Mạt ngồi
thừ một lúc, sau đó ném chiếc chổi cọ xuống bàn, đi rửa mặt. Cuối cùng, cô thay
áo phông, quần bò vẫn thường mặc, tới điểm hẹn.

Đến
cửa khách sạn, Tô Mạt hơi do dự, muốn vào nhưng lại sợ gặp người quen.

Lo
lắng điều gì nó sẽ đến, định luật Murphy(47) chẳng sai chút nào, Tô Mạt
lập tức nghe có người gọi: “Tiểu Tô.”

(47) Định luật Murphy
hay còn gọi là “định luật bánh bơ” do một người Mỹ tên Edward Aloysius Murphy nêu
ra, sau đó được mọi người công nhận rồi lấy tên ông đặt cho định luật này. Dựa trên
“nền tảng của sự ngẫu nhiên”, định luật chỉ có một câu ngắn gọn: “Nếu có hai hay
nhiều cách để làm một việc gì và một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa
thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó.”


Mạt ngẩng đầu. “Chú... chú Trương.”

Lão
Trương, tài xế của Vương Cư An đang ngồi ở sofa trong góc đại sảnh hút thuốc, uống
trà, đọc báo. Nhìn thấy Tô Mạt, ông tỏ ra kinh ngạc. Còn Tô Mạt cũng vì vẻ mặt của
đối phương mà càng cảm thấy nhục nhã.

Lão
Trương nghi hoặc vài giây, lên tiếng hỏi: “Cô... đến tìm Vương Tổng à?”


Mạt gật đầu, đi thẳng vào thang máy, trong lòng như có lửa đốt. Đến cửa căn phòng
Vương Cư An báo trước, cô bấm chuông nhưng bên trong không có động tĩnh. Cuối cùng,
cô thử vặn tay nắm, cánh cửa lập tức mở ra.

Lúc
này, Vương Cư An vẫn đang ở tầng dưới chơi mạt chược. Chơi thêm vài ván, anh ta
nhìn đồng hồ rồi đứng dậy cáo từ.

Một
người hỏi: “Vương Tổng, anh bỏ cuộc giữa chừng hay xong rồi lại làm tiếp?”

Từ
“làm” của người Nam Chiêm là một động từ sử dụng trong nhiều trường hợp, ý nghĩa
sâu xa. Bên cạnh lập tức có người tiếp lời: “Hay là làm xong lại chơi?”

Vương
Cư An dập tắt điếu thuốc. “Tôi không chơi nữa, các vị cứ tiếp tục.”

Mấy
người đàn ông cười cười. “Sớm như vậy đã rút lui. Cẩn thận đừng để xảy ra chuyện
lớn.”

Vương
Cư An đi lên tầng trên, tới căn phòng đặt trước. Vừa đẩy cửa, anh ta liền nhìn thấy
Tô Mạt đang ngồi nghiêm chỉnh ở sofa trong phòng khách nhỏ. Bộ dạng của cô nghiêm
túc và đứng đắn hơn bao giờ hết.


Mạt đợi gần một tiếng đồng hồ, đến mức nét mặt và tay chân cứng đờ. Lúc nhìn thấy
người đàn ông đi vào, cô lập tức đứng dậy theo phản xạ.

“Ngồi
đi.” Vương Cư An lên tiếng. Anh ta mở tủ lạnh, lấy một lon bia rồi ngồi xuống phía
đối diện cô. “Em nói đi.”


Mạt nhỏ nhẹ: “Tôi muốn biết tại sao tôi không được vào nhóm dự án?”

Vương
Cư An hỏi ngược lại: “Em cho rằng vì sao?”


Mạt nói: “Tôi cảm thấy mình vẫn chưa làm tốt một số phương diện.”

Vương
Cư An khẽ cười. Tô Mạt nhướng mắt nhìn anh ta.

Vương Cư An mở lon bia, uống một ngụm. “Em nói tiếp đi.”


Mạt cất cao giọng hơn một chút: “Lúc trước tôi còn tưởng Chủ tịch Vương... Nhiều
khả năng bà ấy nghi ngờ chuyện giữa tôi và anh.”

“Chuyện
gì? Vụ lên giường hai tối à?” Vương Cư An hỏi.


Mạt bỏ qua câu hỏi của anh ta, tiếp tục: “Nhưng sau đó tôi nghĩ, nếu bà ấy thật
sự nghi ngờ tôi, bà ấy sẽ không để tôi ở bên cạnh con trai bà ấy. Tống Thiên Bảo
đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo. Từ việc ăn cơm, đi ngủ, ra ngoài, bà ấy đều quan tâm,
lo lắng, hỏi han tỉ mỉ. Bà ấy yêu quý con trai như vậy, sao có thể để một người
không đáng tin cậy ở bên cạnh? Vì vậy tôi muốn hỏi, ruốt cuộc anh dùng lý do gì
để gạt tôi ra khỏi nhóm dự án?”

Vương
Cư An nhìn cô. “Em vừa nói bản thân em không làm tốt một số phương diện. Em đã nhận
thức mình có khiếm khuyết, vậy thì em còn chạy đến hỏi tôi làm gì?”


Mạt cố gắng giữ bình tĩnh. “Con người chẳng ai hoàn hảo. Dù học lực của tôi bình
thường, kinh nghiệm có hạn nhưng trong dự án này, công sức tôi bỏ ra và thành tích
đạt được không ít hơn người khác.”

“Vì
vậy em khá hài lòng về bản thân?”

“Đúng
thế.”

“Mặt
nghiệp vụ thì sao?”

“Tôi
đã tận tâm tận lực.”

“Quan
hệ xã giao thì sao?”

“Từ trước đến nay các mối quan hệ của tôi cũng không tồi.”

“Vậy
à? Em đắc tội với ai cũng chằng hề hay biết.”


Mạt ngẩn người. “Ý anh là gì?”

Vương
Cư An nói: “Lúc công ty mở cuộc họp quyết định người tham gia cuộc triển lãm, em
đã xuất đầu lộ diện như thế nào?”


Mạt vẫn chưa hiểu vấn đề.

“Em
háo thắng, trước mặt Vương Á Nam và bao nhiêu người, cướp mất miếng cơm vốn thuộc
về trưởng phòng Kỹ thuật, em đã nhớ ra chưa?”

“Tôi
chỉ muốn cho mình một cơ hội. Đúng là tôi đã chuẩn bị từ trước nhưng chưa bao giờ
nghĩ đến chuyện giở trò xấu với anh ta.”

Vương
Cư An nói: “Em chưa bao giờ nghĩ đến? Chuyện em chưa nghĩ đến còn nhiều vô kể. Em
mới vào công ty bao lâu? Người ta làm việc ở công ty bao lâu? Người ta có học vấn
và xuất thân như thế nào? Em vừa đến đã vả vào mặt người khác. Sau này muốn giở
trò xấu, nhớ tìm đối tượng yếu thế hơn mình, loại không có sức phản kháng ấy.”


Mạt bất giác hỏi: “Anh ta có thân phận gì?”

Vương
Cư An nói: “Tự em đi điều tra, ai rảnh rỗi mà dạy em từng tí một!” Ngừng một lát,
anh ta nói tiếp: “Thôi khỏi, em biết công ty khoa học kỹ thuật Bảo Thuận chứ? Lãnh
đạo của em chính là đại diện pháp nhân của công ty đó. Trưởng phòng Kỹ thuật là
người được bà ta đưa từ bên đó về đây. Em có biết tại sao lãnh đạo của em đi đâu
cũng phải dẫn theo cậu ta không? Bởi vì cậu ta là cháu đằng ngoại của cổ đông Ngụy.
Có cần tôi nói tiếp nữa không?”

Khi
hiểu ra vấn đề, Tô Mạt đờ đẫn mất mấy giây, trong lòng hết sức phiền muộn. Nếu những
lời Vương Cư An nói là sự thật, vậy thì việc cô bị hất khỏi dự án đã sớm ngã ngũ.
Trước khi dự án được đem ra đấu thầu, những người khác chờ xem trò vui, sau khi
thành công bắt đầu tranh giành công lao. Cô chỉ là một người mới không có chỗ dựa,
bị hất cẳng cũng là hành động dễ như trở bàn tay. Vương Á Nam chẳng có lý do gì
để bảo vệ cô. Tranh chấp giữa phòng Kỹ thuật và phòng Marketing cũng không hẳn vì
một chút tiền thưởng. Một dự án quan trọng như vậy, ai cũng muốn chen vào để chiếm
phần.

Nghĩ
đến đây, sống mũi Tô Mạt cay cay, mãi cũng không lên tiếng. Một lúc sau, cô mới
nói: “Vì vậy các anh... để cân bằng quan hệ giữa hai bên, công ty mới gạt tôi ra
ngoài?”

Vương
Cư An nhìn cô. “Đầu tiên, em nên nhìn nhận cho đúng vị trí của mình. Một nhân viên
thấp cổ bé họng, không có gia thế, không có chỗ dựa, không có năng lực xuất sắc,
bình thường ai rỗi hơi mà nhằm vào em? Sự việc này, nói dễ nghe một chút là em suy
nghĩ không thấu đáo, làm việc không kín kẽ, nói khó nghe một chút thì chính là chỉ
biết đầu mà chẳng biết đuôi.”

Vương
Cư An cũng không nói nhiều, uống hết hớp bia này đến hớp bia khác.


Mạt khó giữ tâm trạng bình tĩnh, tim đập thình thịch. Một lúc sau, cô mới ngẩng
đầu. “Tôi muốn vào nhóm dự án.”

Vương
Cư An tựa vào sofa. “Không thích hầu hạ Tống Thiên Bảo à? Nếu em không muốn làm
thì có thể xin nghỉ.”

Viền
mắt Tô Mạt cay cay. “Tôi không cam tâm ra đi. Tôi theo dự án này bao lâu, đóng góp
bao nhiêu công sức chắc mọi người đều rõ. Khó khăn lắm bây giờ mới có tiến triển,
tôi không thể bỏ qua như vậy.”

Vương
Cư An chau mày. “Em ra ngoài xã hội bao lâu rồi? Người bình thường không chịu bỏ
công sức chắc chắn không có thu hoạch, bỏ công sức cũng chưa chắc đã được báo đáp,
em không hiểu đạo lý này sao?”


Mạt cúi đầu im lặng.

Vương
Cư An điều chỉnh tư thế thoải mái hơn. “Tô tiểu thư, lần trước em chạy đến hỏi tội
tôi, bây giờ lại bảo tôi giải quyết cho em. Phụ nữ đúng là hay thay đổi thật, có
ai đi cầu xin người khác giúp đỡ như em không? Nhắc tới chuyện này mới nói, em đến
tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải là lãnh đạo trực tiếp của em, dựa vào cái gì mà tôi
phải giúp em? Nếu tôi ra mặt, cô tôi sẽ nghĩ thế nào? Tội gì tôi phải vì chuyện
nhỏ này mà làm phiền cô tôi?”

“Anh...”
Tô Mạt đan tay vào nhau, siết chặt đến mức ngón tay nổi gân xanh. “Kiểu gì anh chẳng
có cách, chẳng phải anh từng nói... thích tôi hay sao?”

Vương
Cư An phì cười. “Em bao nhiêu tuổi rồi? Mười tám tuổi?”


Mạt cảm thấy mặt mình nóng đến mức như có lửa đốt. Cô vô cùng căng thẳng, thậm chí
căng thẳng hơn hôm diễn thuyết trước đám đông. Đã đến nước này, cô chẳng còn cách
nào khác ngoài việc “ngả bài”: “Nhưng câu nói của anh khiến tôi tưởng thật. Hơn
nữa, trong nửa năm qua, anh rất hay dùng lời nói để thăm dò tôi. Bất kể vì nguyên
nhân nào, tôi đều cảm thấy anh quá nhẫn nại. Tối hôm đó, chẳng phải anh chạy đến
gõ cửa nhà tôi hay sao? Còn nữa, chẳng phải anh rất bận hay sao, liệu anh có giúp
mỗi nhân viên nữ, phân tích sai sót của cô ta trong công việc? Cả hôm tôi bị phá
xe ô tô nữa, anh đã ném cả đống tiền để cứu tôi. Sau đó, tôi nghe tin tức, họ nói
ở đường bờ biển xuất hiện một người bị nghi mắc bệnh tâm thần, nhất thời bị kích
động nên đã rải hơn bốn vạn tệ, tạo thành cảnh tượng tranh cướp hỗn loạn. Hơn bốn
vạn tệ... Anh thử nói xem, biểu hiện này của anh có bình thường không? Đến người
ta đưa tin còn nói không bình thường, anh bảo tôi làm sao không tin cơ chứ?” Ngừng
vài giây, cô nói tiếp: “Thật ra tôi cũng chẳng rõ tại sao anh lại để ý đến tôi.
Nhưng tôi cảm thấy anh rất có hứng thú với tôi, không biết chừng còn nhiều hơn tôi
tưởng.”

Vương
Cư An đanh mặt lại nhưng anh ta lại cười. “Em lấy đâu ra sự tự tin như vậy?”


Mạt cúi đầu, mặt đỏ tía tai. “Là anh cho tôi.”

Vương
Cư An lại cười.

Thấy
sắc mặt anh ta có vẻ nhẹ nhõm, Tô Mạt cất giọng thành khẩn: “Nếu lần này anh giúp
tôi, tôi rất cảm ơn anh.”

Vương
Cư An đặt lon bia xuống bàn, điềm nhiên như không. “Câu nói này của em quá trắng
trợn.”


Mạt ngẫm nghĩ, cố gắng kìm nước mắt. “Tôi biết về mặt lòng dạ, tôi không thể đọ
với anh. Do đó tôi nghĩ sao nói vậy, hy vọng anh có thể giúp tôi một lần, chỉ một
lần này thôi.”

Vương
Cư An hỏi: “Có cần tôi dạy em phải nói thế nào không? Em có thể hành động giống
những người phụ nữ khác, hung hãn một chút, trực tiếp xông đến hét lớn: “Vương Cư
An, chuyện này anh phải giải quyết ngay cho tôi, dù anh không muốn cũng phải giúp
tôi! Tôi đây không thể để anh ngủ không công.” Em nhìn lại em đi, vừa rồi nói nhiều
như vậy, trọng tâm nằm ở chỗ nào? Em không muốn mạnh dạn cũng được nhưng cuộc điện
thoại trước đó của em cũng có vấn đề, xưng hô là Vương Tổng, trợ lý Tô quá xa cách.
Chuyện cũ coi như không tính, tại sao tôi phải giúp em? Tất nhiên không phải không
có cách nhưng chắc em hiểu đạo lý muốn giành được thứ gì đó, bản thân phải bỏ ra
trước?”

Khóe
mắt Tô Mạt ươn ướt, cô cố giả vờ trấn tĩnh, gật đầu. “Tôi biết, tôi cũng tặng anh
câu đó.”

Vương
Cư An đứng dậy, đi ra cửa. “Tôi đã nói hết những điều em muốn biết. Ngày mai tôi
đi công tác, em còn vài ngày để suy nghĩ.” Ngừng vài giây, anh ta lại lên tiếng:
“Hãy chăm sóc Thiên Bảo tử tế, con người cậu ấy rất tốt. Đừng nghĩ đến chuyện buôn
bán mà không phải bỏ vốn.” Anh ta mở cửa, liếc nhìn Tô Mạt. Bắt gặp vẻ ngập ngừng
trên gương mặt cô, anh ta hỏi: “Hay bây giờ em đã hiểu ra rồi?”


Mạt cúi thấp đầu, đi qua Vương Cư An, ra ngoài.

Hai
người, một trước một sau xuống dưới. Lão Trương nhìn thấy Tô Mạt trước tiên, thầm
nghĩ cô gái này chẳng khác lúc vào đây, vẫn là gương mặt tiều tụy chất chứa tâm
sự. Cô vừa đi ra ngoài, lão Trương lại nhìn thấy Vương Cư An, ông vội bảo người
lái xe tới.

Lên
ô tô không bao lâu, Vương Cư An nhận được một cuộc điện thoại từ người bạn cùng
chơi mạt chược trước đó. Nói chuyện nghiệp vụ ngân hàng một lúc, anh ta tắt máy,
tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe anh ta nói về vấn đề bảo đảm, thế
chấp gì đó qua điện thoại, lão Trương không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của anh ta
bây giờ, ông đoán anh ta lại gặp chuyện phiền muộn.

Lão
Trương vốn không muốn làm phiền nhưng ông không kiềm chế nổi, lên tiếng phàn nàn:
“Đồ ăn của khách sạn này chẳng ra sao, không bằng một nửa nhà hàng phía đông của
công ty chúng ta.”

Vương
Cư An nhắm mắt, đáp: “Chú là chuyên gia ẩm thực nửa mùa, nếm hai miếng biết ngay
ngon hay không sao?”

Lão
Trương thở dài. “Đúng vậy, tôi cũng chỉ là nửa mùa thôi. Hồi Chủ tịch còn sống,
Chủ tịch mới là chuyên gia đích thực. Tôi theo Chủ tịch vào Nam ra Bắc nên cũng
được thơm lây. Nhưng tôi cũng chỉ học qua loa, bởi tôi không có tư chất, cũng chẳng
có phúc.” Ngừng một lát, ông nói tiếp: “Tuy không học hành tử tế nhưng con mắt nhìn
người của tôi không tồi.”

Vương
Cư An lặng thinh.

Lão
Trương tiếp tục: “Nói đến con bé nhà tôi, từ nhỏ nó đã rất lanh lợi. Chắc Tổng giám
đốc cũng biết, trông nó khá xinh, tâm địa xảo quyệt. Năm ngoái, nó có bạn trai khi
học cao học. Một lần, tôi mua ít đồ ăn xách đến trường thăm nó. Kết quả nó không
ở ký túc xá, bạn trai của nó ôm một bọc quần áo đưa cho tôi, nói: “Chú, cháu đã
giặt sạch quần áo của cô ấy. Cháu không được vào ký túc xá nữ, lát nữa chú đưa cho
cô ấy giúp cháu.” Lúc đó tôi nghĩ, tình cảm của hai đứa rất tốt, còn biết giúp đỡ
lẫn nhau. Sau đó, con bé trở về, tôi hỏi nó đi đâu, nó nói cùng người này đi ăn
cơm, tiếp theo cùng người kia tới công viên hải dương. Tôi thật sự sững sờ, tôi
hỏi con bé: “Một cậu chuyên giúp con giặt đồ, một cậu đưa con đi công viên chơi,
còn một cậu chuyên phục vụ chuyện ăn uống của con. Con đi học để lấy kiến thức hay
hành hạ người khác?”” Ông vừa nói vừa cười ngoác miệng.

Vương
Cư An cũng cười cười. “Có quá nhiều sự lựa chọn thì sẽ không biết trân trọng, cũng
chẳng phải thiếu ai là không xong.”

Lão
Trương lập tức gật đầu. “Câu này của Tổng giám đốc đúng là nói trúng tim đen. Vì
vậy tôi hỏi con bé nhà tôi, rốt cuộc ai mới là bạn trai của nó? Nó nói tạm thời
là cậu giặt quần áo. Thứ nhất vì nó rất ghét giặt quần áo, thứ hai vì cậu đó lương
thiện, thật thà. Tôi hỏi nó: “Sao con có thể đùa giỡn với người ta như vậy? Con
là bảo bối của bố mẹ, người ta không có cha mẹ hay sao? Nếu biết được chuyện này,
cha mẹ người ta cũng sẽ rất đau lòng. Sau này con làm cha làm mẹ, nếu có người bắt
nạt con của con, không biết chừng con sẽ xông lên đánh người đó. Một cậu con trai
giúp bạn gái giặt quần áo đúng là điều hiếm có.” Tôi còn nói với nó: “Con cứ tiếp
tục giở trò như vậy, đến lúc già mới thấm thía, vì bên cạnh sẽ chẳng có một người
thân thiết. Nếu con cho rằng mình có bản lĩnh, vậy thì hãy sai khiến những người
như con ấy, đừng động đến đứa trẻ hiền lành, thật thà, nó không chịu nổi đâu.””
Lão Trương lảm nhảm xong, hỏi Vương Cư An: “Tổng giám đốc, cậu thấy những lời tôi
nói có đúng không?”

Vương
Cư An mở mắt, nhìn ra ngoài cửa xe, từ tốn lên tiếng: “Đến rồi, nói chuyện một lúc
đã về tới nhà, hôm nay chú lái xe nhanh thật.” Anh ta xuống xe, buông mấy câu: “Chú
hãy bảo con gái chú cứ thử thằng bé đó, chứ đừng vội vàng kết luận. Bình thường,
loại người bề ngoài cam chịu thì hoặc là không có tiền đồ, hoặc là thật sự biết
nhẫn nhịn. Tại sao cậu ta có thể nhẫn nhịn? Không đầu tư, lấy đâu ra báo đáp? Nhẫn
nhịn càng nhiều sẽ càng đòi hỏi nhiều.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3