Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 09 - Phần 02

2.

Đối
với Tô Mạt, chuyện ái ân từng là một loại nghi thức. Cô luôn tỏ thái độ thành kính
và dè dặt, không dám quá phóng túng, coi sự thỏa mãn của đối phương là niềm vui
của mình.

Bây
giờ hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương, sự đề phòng tan biến, dục vọng trào
dâng. Tô Mạt chờ mong nhưng cũng sợ cơ thể trở nên khô cạn, rạn nứt. Nơi nhạy cảm
trống trải, nhức nhối từng cơn, nhịp tim của cô dần tăng.

Nhưng
người đàn ông tỏ ra nhẫn nại hơn Tô Mạt. Anh ta đỡ thắt lưng cô, thưởng thức bầu
ngực của cô. Thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu, quan sát nét mặt của Tô Mạt.


Mạt hơi hé mắt, không dám nhìn anh ta. Cô lặng lẽ thò tay xuống dưới, bộ phận đó
đã cương cứng.

Vương
Cư An lập tức túm tay Tô Mạt, đặt bên cạnh gối. Anh ta vuốt ve trán cô, gạt sợi
tóc lòa xòa. Sau đó, anh ta từ từ tiến vào rồi đột nhiên dùng sức đâm mạnh.


Mạt cong người, “ưm” một tiếng.

Thủy
triều cuốn trôi mọi thứ. Vật cứng của anh ở trong cơ thể cô bất động, còn cô không
ngừng run rẩy. Tô Mạt cảm thấy có một sức lực vô tận từ đáy sâu trong người cô đang
bốc cháy, không thể khống chế. Mặc dù từ đầu đến cuối cô bất động nhưng thực tế
vẫn mệt nhoài.

Vương
Cư An hưởng thụ cảm giác này. Anh ta không kìm được, nhấc mông người phụ nữ đã mướt
mát mồ hôi hướng về phía mình. Tô Mạt muốn giãy giụa nhưng không còn chút sức lực.
Cô chỉ còn cách đặt đầu lên vai anh ta, nức nở từng cơn: “Đừng... A, tôi không chịu
nổi nữa...”

“Vừa
mới bắt đầu mà đã tới rồi, em chẳng có tiền đồ gì cả.” Vương Cư An thở dốc rồi đột
nhiên cúi đầu hôn chụt lên má cô.


Mạt cảm thấy bất ngờ. Cô ngây người nhưng vẫn nhắm mắt, ngoảnh mặt sang một bên.

Vương
Cư An cất giọng trầm khàn: “Mở mắt ra.”


Mạt không nghe. Anh ta không chịu bỏ cuộc.

Vật
cứng lại tấn công trong thân thể cô. Tô Mạt bị giày vò nên hết cách, đành hé mắt
nhìn.

Cửa
kính của tủ quần áo ở bên cạnh phản chiếu hình ảnh đôi uyên ương thân mật. Tô Mạt
lại quay mặt, vùi vào cổ Vương Cư An, lên tiếng van nài: “Anh mau tắt đèn đi!”

Vương
Cư An không đáp, mải mê hôn lên cơ thể cô. “Sao em trắng thế? Trắng thêm tí nữa
thì giống nước vôi quét tường.” Anh ta lại giơ tay bóp bầu ngực cô. “Trắng đến mức
khiến tôi hoa mắt.”


Mạt vừa hối hận vừa đau xót vừa không đành lòng. Cô cất giọng run run: “Mau tắt
đèn đi!”

“Không
được.”


đột nhiên nhớ ra điều gì, giơ tay đẩy người anh ta. “Con trai anh ở nhà.”

“Nó
không ở đây.” Vương Cư An túm cổ tay cô, nửa cười nửa không nhìn cô. “Quanh đây
không có người, em có thể kêu to như lần trước.”


Mạt liền tỉnh táo trở lại, mặt nóng bừng, không khác gì lửa đốt. Cô bất động một
lúc rồi hạ quyết tâm, lấy hết sức đẩy người Vương Cư An ra.

Vương
Cư An đời nào chịu buông tha. Nhân lúc cô quay lưng về phía mình, anh ta đột nhiên
giữ chặt eo cô, áp vào người cô.

“Đây
là gì vậy?” Anh ta véo hình xăm ở giữa eo và mông Tô Mạt. “Em vẽ thứ này là muốn
cho ai xem?” Anh ta lại nhấn người, hơi thở gấp gáp. “Muốn cho ai xem hả?”

Tô Mạt cảm thấy hơi đau, vội kéo tay anh ta. “Không phải...”

Vương
Cư An giữ thắt lưng cô. “Con người em trông có vẻ thật thà...” Thấy cô không có
phản ứng, anh ta lại ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Có phải muốn bị “xử lý” không?”


Mạt nhễ nhại mồ hôi, nằm sấp trên giường, không lên tiếng.

Vương
Cư An chuyển động thân dưới. “Có phải em muốn bị “xử lý” không?”

Trái
tim đập dữ dội, Tô Mạt thở không ra hơi. Cô bất giác duỗi thẳng người, miệng không
ngừng rên rỉ, toàn thân mềm nhũn. Nhưng người ở đằng sau vẫn không buông tha, anh
ta kéo cánh tay cô lên cao, ép cô ngẩng cao đầu khiến trọng tâm thân thể dồn lên
người anh ta. Cổ họng cô khô rát, kêu không thành tiếng. Anh cũng gầm một tiếng,
thân dưới không ngừng ra vào. Cuối cùng anh ta đâm mạnh, đưa cả hai lên đỉnh.

Một
lúc sau, Vương Cư An buông người Tô Mạt. Anh ta nằm thẳng, nghỉ ngơi rồi xuống giường,
đi vào nhà tắm.


Mạt cảm thấy hơi lạnh, liền kéo chăn đắp. Một góc nào đó ở gian ngoài vang lên tiếng
tích tắc đều đặn. Cô mở to mắt hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng quấn chăn
vào người rồi chạy ra ngoài, lục tìm điện thoại di động trong túi xách ở dưới đất.
Trên màn hình hiển thị bốn, năm cuộc gọi nhỡ. Tô Mạt cố gắng khôi phục tâm trạng
bình tĩnh rồi mới bấm điện thoại.

Người
nhà hỏi sao tối muộn vẫn chưa về, gọi điện thoại không nghe máy? Tô Mạt vội nói
bên ngoài có cuộc biểu tình, đâu đâu cũng tắc đường, sóng điện thoại cũng chập chờn.
Cô hỏi Thanh Tuyền đã ngủ chưa, bà Tô nói con bé đợi cả buổi tối, hỏi mẹ đi đâu,
cuối cùng không mở mắt nổi mới đi ngủ.


Mạt tắt điện thoại, thẫn thờ một lúc mới quay lại phòng ngủ vừa rồi. Quần áo vứt
bừa bãi dưới sàn nhà, cô nhặt từng cái, áo sơ mi và váy đều có vết máu. Đầu óc cô
vẫn phản ứng chậm chạp, cô ngồi xổm, ngẩn người nhìn váy áo.

Vương
Cư An khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Anh ta liếc nhìn Tô Mạt. “Quần áo bẩn như
vậy rồi, bỏ đi cho xong.”


Mạt không rời mắt khỏi đống váy áo trên tay. “Cho tôi mượn nhà tắm, để tôi giặt
quần áo.”

Vương
Cư An cầm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số, gọi đi, dặn dò người ở đầu kia:
“Ngủ chưa? Kêu người đưa một bộ quần áo nữ tới đây. Cỡ bao nhiêu?” Anh nhướng mắt
quan sát Tô Mạt. “Chiều cao 1m67 gì đó, nặng khoảng năm mươi kilôgam, ba vòng...”


Mạt ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt không vui.

Vương
Cư An cười cười, cúp máy, vừa cầm khăn tắm lau tóc vừa hỏi: “Em bao lâu không làm
rồi?”


Mạt ngẩn người, cô định giả bộ là người từng trải nhưng chưa lên tiếng đã đỏ mặt.
“Một... thời gian rồi.”

Vương
Cư An tiến lại gần, như cười như không nhìn cô. “Bao lâu?”


Mạt không để ý đến anh ta, đứng dậy, đi vào nhà tắm.

Khi
cô ra ngoài, trên chiếc tủ ở đầu giường đặt một bộ quần áo, Vương Cư An đã mặc đồ
chỉnh tề. Tô Mạt cũng không từ chối, thay bộ quần áo mới. Cô liếc nhìn qua gương,
thấy bộ đồ rất vừa vặn. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Tô Mạt lấy thẻ tín dụng trong
túi xách, đặt xuống mặt tủ. Vương Cư An tỏ ra không bận tâm. “Em cứ cầm lấy đi!”


Mạt không trả lời, thu dọn quần áo bẩn, xách túi giấy đi ra ngoài. Vương Cư An lại
lên tiếng: “Muộn như vậy rồi, em về kiểu gì?” Anh ta cầm chìa khóa, đi theo Tô Mạt.
Ra khỏi nhà, lần đầu tiên trong đời anh ta mở cửa xe ô tô cho cô. Tô Mạt báo địa
chỉ, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Cho đến lúc sắp xuống xe, Vương Cư An
mới lên tiếng: “Em kiệm lời thật.”


Mạt định thần, “ừ” một tiếng. Thấy Vương Cư An đưa mắt quan sát khu chung cư, cô
không kìm được, bổ sung một câu: “Nơi này do Tùng Dung giới thiệu. Nhà của chị ấy
rất gần nhà tôi... ở cùng tầng.”

Vương
Cư An không lên tiếng. Tô Mạt xuống xe, vừa đi vài bước liền nghe thấy tiếng máy
nổ ở sau lưng, mỗi lúc một xa. Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh vào tòa nhà.

Về
đến nhà, bà Tô vẫn chưa ngủ, đang ở phòng khách xem ti vi. Bà liếc nhìn con gái,
hỏi: “Con mới mua quần áo đấy à?”


Mạt giải thích, quần áo để sẵn ở công ty, bộ mặc buổi sáng bị dây mực nên mới thay
bộ này.


Tô không hỏi nhiều, giục con gái đi nghỉ sớm.


Mạt vốn có kế hoạch đưa cả nhà ngồi tàu du lịch đi chơi trên biển mấy ngày. Vé tàu
đã đặt trước nhưng vì xảy ra vụ xe ô tô bị đập phá, cô đành tiễn bố mẹ và con gái
lên tàu, còn mình về công ty trả phép. Không ngờ Tô Mạt vừa đến cửa công ty, một
đồng nghiệp gọi điện, nói cô mau quay về đi. Kỹ sư Vương đang nổi giận ở phòng làm
việc, bảo cô mau đến công ty. Tô Mạt không rõ nguyên do, hơi chột dạ. Cô vội cúp
điện thoại rồi lên tầng trên.

Mấy
hôm nay Vương Á Nam luôn tỏ ra bực bội, nhìn gì cũng không vừa mắt. Lúc này, bà
đang đập bàn, trách mắng nhân viên: “Bao nhiêu người mà đến lịch trình cũng sắp
xếp không xong. Đường cao tốc tắc nghẽn, nhỡ cả chuyến bay, để khách hàng ở bên
kia mất công chờ đợi. Các cô có biết làm việc không đấy? Nếu Tiểu Tô ở đây, thế
nào cô ta cũng sắp xếp vài kế hoạch để mọi người tham khảo. Rốt cuộc các cô không
chịu động não khi làm việc hay là chỉ làm qua loa...” Bà lại cằn nhằn: “Cô trợ lý
Tô kia nữa, có phải chơi đã quá nên không muốn đi làm không?”

Bên
cạnh có người giải thích: “Trợ lý Tô đang nghỉ phép năm, chắc chị ấy không đến đâu
ạ.”

Vương
Á Nam cất cao giọng: “Cô hãy hỏi thẳng cô ta xem cô ta còn muốn làm việc nữa không...”

Đúng
lúc Tô Mạt đẩy cửa đi vào. Nghe câu cuối, mặt cô tái nhợt.

Nhìn
thấy cô, Vương Á Nam cười cười. “Tôi không cho người đi mời, chắc cô không muốn
quay về công ty làm việc? Người nhà cô đến đây chưa? Khỏe cả chứ?”


Mạt vội đáp cả nhà vẫn khỏe. Cô định thần rồi mới kể chuyện bị phá hỏng ô tô.

Vương
Á Nam giật mình. “Người không sao đấy chứ? Thảo nào sắc mặt cô tệ như vậy.”

Tô Mạt nói: “Người lớn không sao, chỉ là trẻ con sợ chết khiếp.
Con bé nhà tôi chơi ở công viên hải dương rất vui vẻ, không ngờ trên đường về gặp
chuyện đó, nó khóc cả buổi tối.”

Vương
Á Nam đột nhiên hỏi: “Đến công viên hải dương đi đường Tam Hoàn, sao cô lại chạy
tới đường bờ biển?”


Mạt thật thà trả lời: “Lúc đó đường Tam Hoàn có đoàn biểu tình, tôi sợ xảy ra chuyện
nên mới đi vòng. Ai ngờ vẫn gặp phải sự cố.”

“Tối
qua cô về lúc mấy giờ?”


Mạt nói thời gian sớm hơn: “Hơn bảy giờ ạ.”

Vương
Á Nam đáp: “Trùng hợp thật đấy.”


Mạt không hiểu. “Kỹ sư Vương, trùng hợp gì cơ?”

Vương
Á Nam nhìn cô. “Không có gì, còn hai ngày nữa là có kết quả đấu thầu. Tại cuộc họp
hội đồng quản trị thường kỳ vào chiều ngày kia, cô nghĩ tôi nên nói gì với bọn họ?”

Tô Mạt thẳng thắn cho biết: “Về vụ đấu thầu, tôi và đồng nghiệp
ở phòng Kỹ thuật đều cảm thấy chúng ta nắm chắc phần thắng. Về phương diện kỹ thuật,
xin Chủ tịch hãy yên tâm.”

Vương
Á Nam mỉm cười, dặn dò vài việc rồi bảo cô ra ngoài. Tô Mạt tới phòng trà nước,
rót cốc cà phê để lấy lại tinh thần. Lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, cô
định rảo bước nhanh hơn nhưng vẫn vô thức đưa mắt nhìn. Cánh cửa ở đó khép chặt,
phòng ngoài cũng không có người. Đến khi định thần, cô hơi ảo não, lập tức quay
về chỗ ngồi.

Bận
rộn đến buổi chiều, Tô Mạt nhận được điện thoại của Tùng Dung. Cô giật mình, thầm
nghĩ, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Nếu Tùng Dung biết chuyện cô bị phá xe,
chạy sang nhà hỏi chuyện bố mẹ thì cô sẽ bị lộ. Tuy nhiên Tùng Dung chỉ nói buổi
tối phải tiếp khách, nhờ Tô Mạt đi đón con trai tan học.

Nghe
vậy Tô Mạt mới yên tâm.

Tùng
Dung chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Không biết Mạc Úy Thanh hôm qua xem bói cho
con cô ta thế nào? Cô ta có liên lạc với cô không?”


Mạt đã sớm quên chuyện này. “Không liên lạc.”

Tùng Dung lại hỏi: “Cô có cảm thấy chuyện này kỳ lạ không?”


Mạt trả lời: “Tôi không cảm thấy thế.”

Tùng
Dung nói tiếp: “Cô thử nghĩ xem, lần đầu cô ta sinh con, Thượng Thuần đâu có coi
trọng như vậy. Lần này vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái, anh ta đã mời
người về coi bói. Lẽ nào anh ta nghĩ thông suốt, định rước Mạc Úy Thanh về nhà?
Nếu đúng là vậy, cũng chả trách cô ta lên mặt.”


Mạt làm gì có tâm trạng tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, cô chỉ cười. “Nếu
chị không yên tâm thì gọi điện hỏi thăm đi.”

Tùng
Dung không nói gì nhưng trước khi hết giờ làm vẫn gọi điện cho Mạc Úy Thanh.

Mạc
Úy Thanh không có thời gian nói chuyện nhiều. Cô ta đang bận thay đồ. Hôm qua toàn
thành phố tắc đường, cao nhân không tiện ra ngoài nên hẹn gặp hôm nay.

Mạc
Úy Thanh vừa buông điện thoại vừa bôi son dưỡng môi, ngắm nghía kĩ trong gương rồi
lại liếc người đàn ông ở đằng sau.

Thượng
Thuần đứng gần cửa ra vào nhìn đồng hồ. Mặt hắn đối diện với cửa sổ nên không nhìn
rõ thần sắc, bóng lưng hắn lộ vẻ chán chường.

Từ
trước đến nay, Mạc Úy Thanh không thích những hoạt động xã giao kiểu này. Gần đây
sự nghiệp của Thượng Thuần không thuận lợi nên hắn luôn bực dọc, khó chịu, tốt nhất
là thuận theo ý hắn. Nghĩ đến đây, Mạc Úy Thanh mềm lòng. Cô ta vuốt mái tóc dài
rồi mới đi về phía Thượng Thuần.

Thuận
Thuần ôm eo Mạc Úy Thanh, hôn ngấu nghiến môi cô. “Em xinh quá. Đừng nói là cao
nhân, chỉ e hòa thượng, đạo sĩ cũng rung động ấy chứ!”

Mạc
Úy Thanh vỗ nhẹ tay hắn. “Anh nhẹ một chút, đừng làm con bị thương. Đó là cao nhân
gì vậy? Không biết chừng người ta thấy anh có nhiều tiền nên bày trò lừa đảo.”

Thượng
Thuần véo mũi cô ta. “Câu này không được nói bừa bãi. Bao nhiêu người muốn gặp ông
ta, ông ta còn chẳng thèm tiếp. Giới làm ăn buôn bán ở Nam Chiêm không ai là không
biết ông ta. Ông ta đúng là có chút bản lĩnh. Nếu em không tin, sẽ không linh nghiệm,
xem không chuẩn sẽ ảnh hưởng không tốt đến con của chúng ta.”

Thấy
vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Thuần, Mạc Úy Thanh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Hai
người lên ô tô, Thượng Thuần lại nói đến chuyện nhất nhị tam phòng(41)
của gia tộc lớn.

(41) Nhất nhị tam
phòng tức bên vợ cả, vợ hai, vợ ba.

Về
việc tranh chấp trong gia tộc, trước đây Thượng Thuần không nói, Mạc Úy Thanh cũng
chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu. Sống với nhau lâu ngày, Thượng Thuần ngày càng
ít kiêng dè cô ta, thỉnh thoảng còn than phiền với cô ta, nói nhất phòng làm chính
trị, nhị phòng và tam phòng của hắn chỉ có thể nương tựa vào người ta làm kinh doanh,
nhiều việc không có quyền quyết định, rất ấm ức, rất không thoải mái. Ngoài ra,
nhị phòng và tam phòng còn tranh giành, xâu xé lẫn nhau khiến hắn cảm thấy buồn
phiền.

Khi
Thượng Thuần và Mạc Úy Thanh đến phòng VIP của khách sạn, bên trong đã đông người
chờ đợi. Vẫn bao gồm cả nam lẫn nữ như thường lệ, đều là những gương mặt nửa quen
nửa lạ.

Thượng
Thuần không cần giới thiệu thân phận của Mạc Úy Thanh, mọi người đều biết cả. Hắn
đưa cô ta đi gặp một người đàn ông tầm năm mươi tuổi mà hắn gọi là “cậu hai”. Mạc
Úy Thanh hết sức kinh ngạc, bất giác hạ giọng hỏi nhỏ: “Hôm nay anh làm sao thế?”

Thượng
Thuần cười, ghé sát tai cô: “Gặp phụ huynh chứ còn sao nữa? Em phải thể hiện cho
tốt vào. Nếu em thể hiện tốt, tôi sẽ cho em danh phận.”

Không
đợi Mạc Úy Thanh lên tiếng, đám đông tươi cười trêu chọc: “Hai vợ chồng tình cảm
quá đấy! Trước mặt bậc trưởng bối còn cắn tai nhau.”

Mạc
Úy Thanh đỏ mặt ngồi xuống, uống hai cốc trà. Vị cao nhân đến muộn. Mạc Úy Thanh
quan sát người đó, thấy ông ta có gương mặt đứng đắn, ánh mắt hòa nhã, ăn nói không
tầm thường. Lúc này cô ta mới yên lòng.

Trên
bàn bày toàn món ăn thanh đạm, cả đám người dùng trà thay rượu. Vị cao nhân gieo
quẻ xem cho mọi người. Đến lượt Thượng Thuần, ông ta cười, nói: “Anh sinh ra đã
có cốt kỳ lân, hô phong hoán vũ. Người khác bôn ba vất vả, còn anh ngậm thìa vàng
ra đời, có số giàu sang.” Ông ta lại kể ra một số cảnh ngộ trong hơn ba mươi năm
cuộc đời của Thượng Thuần, mười phần đúng tám, chín phần. Thượng Thuần liên tục
gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng thầm thán phục vị cao nhân.

Ông
ta lại nói: “Hai năm nay, sự nghiệp của anh không mấy thuận lợi, thường gặp trắc
trở, tranh chấp cũng nhiều, đến mức phải lao tâm lao lực...” Vị cao nhân im bặt,
đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Thượng Thuần, sờ đầu hắn. Sau đó, ông ta quay
về chỗ ngồi, sắc mặt nặng nề.

Thượng
Thuần do dự vài giây, lên tiếng hỏi: “Đại sư, đại sư có điều gì không tiện nói đúng
không? Người ở đây đều là người nhà...”

Vị
cao nhân lắc đầu. “Đây là thiên cơ, bây giờ người đông không tiện tiết lộ.”

Thượng
Thuần ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Đại sư, vợ tôi đang mang thai, năm tới sinh nở.
Mời đại sư coi thử, đứa bé là con trai hay con gái? Ngoài ra, tôi cũng muốn đặt
cái tên tốt để giải xui.”

Vị
cao nhân nhìn chằm chằm Mạc Úy Thanh một lúc rồi bảo cô ta đặt tay lên bàn.

Mạc
Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao
nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần. Đợi Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới
để tay lên bàn.

Người
đó nắm hai tay Mạc Úy Thanh, sờ từ cổ tay lên từng đầu ngón tay. Ông ta muốn nói
điều gì đó nhưng không lên tiếng.

Thượng
Thuần sốt ruột, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Tốt xấu gì đại sư cũng nói
một câu đi chứ!”

Lúc
này vị cao nhân mới lên tiếng: “Phu nhân bề ngoài xinh đẹp, tư chất thông minh,
là nhân vật không tầm thường, tuy nhiên... xuất thân của phu nhân nếu so với quý
nhân như anh, khác nhau một trời một vực...”

Mọi
người ở xung quanh nghển cổ lắng nghe, Thượng Thuần đặt ly trà xuống bàn, cắt ngang
lời: “Đại sư hãy nói trọng điểm, tôi muốn hỏi về đứa con.”

Vị
cao nhân từ tốn chỉ ra sau tấm bình phong. “Có thể ra kia nói chuyện.”

Thượng
Thuần gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng đứng dậy. Ba người đi ra đằng sau.

Bấy
giờ cao nhân mới lên tiếng: “Tôi có sao nói vậy, dù hai vị trách tôi, tôi cũng xin
nói thật. Đứa bé này là mấu chốt của mọi vấn đề, bố con tương khắc, ảnh hưởng đến
sự nghiệp của bố...” Ông ta thở dài. “Đúng là không thỏa đáng, đặc biệt không tốt
cho việc làm ăn, nếu không hao tổn tiền của thì cũng dính vào vòng lao lý.”

Căn
phòng vô cùng yên tĩnh, sắc mặt Thượng Thuần trở nên rất khó coi. Một lúc lâu sau
hắn mới hỏi: “Liệu có cách nào hóa giải?”

Cao
nhân thở dài: “Bình thường, cách hóa giải là lợi dụng ngũ hành tương trợ, thay đổi
phong thủy. Nhưng bên này thay đổi tốt thì bên kia lại xấu, dỡ tường phía đông tu
bổ tường phía tây, đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng... Hai vị vẫn còn trẻ, làm
lại từ đầu còn có thể “nắng hạ gặp mưa rào”.”

Thượng
Thuần tối sầm mặt, chỉ tay vào vị cao nhân. “Nếu ông dám phán bừa bãi, tôi không
chỉ đập vỡ bát cơm của công, còn khâu cái miệng thối của ông lại.”

“Có
gì từ từ nói, đừng như cái gai hễ gặp người là đâm bừa bãi.” Cậu hai Thượng Thuần
từ sau bức bình phong đi vào, giữ vai hắn. Ông cậu rõ ràng cũng nghe thấy mấy câu
vừa rồi, sắc mặt rất khó coi. Ông ta quay sang vị cao nhân: “Đại sư là cao nhân,
xin đừng chấp hậu bối không hiểu chuyện!”

Vị
cao nhân tỏ ra kiềm chế. Ông ta gật đầu, thần sắc không thay đổi.

Ông cậu giảng giải: “Đâu phải cháu không biết lời
nói của đại sư rất linh nghiệm. Người trẻ tuổi đừng hành động theo cảm tính. Người
xưa nói rất đúng, thà tin là có còn hơn không. Tốt nhất sớm phòng tránh, nhất định
phải cân nhắc kĩ lưỡng, suy nghĩ đến đại cục.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3