Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 08 - Phần 04

4.

Rời
khỏi nơi đó, Vương Tiễn lập tức đi đến trường Nhất trung của tỉnh. Cậu đứng ở cổng
trường, đợi đến năm giờ chiều.

Sau
một hồi chuông dài, học sinh tấp nập đi ra ngoài. Mấy học sinh nam đi tới, đập mạnh
cặp sách vào người cậu. “Mẹ kiếp, cuối cùng tôi cũng có thể quang minh chính đại
tán gái rồi.”

Vương
Tiễn ngoác miệng cười. “Giỏi lắm, các ông thi cử thế nào?”

Một
nam sinh khoác vai cậu, nói: “Dù có giỏi cũng không thể giỏi bằng công tử nhà giàu,
chẳng cần thi đại học, ra nước ngoài ngay. Hay là để tôi đổi bố với ông?”

Vương
Tiễn xô bạn. “Đi, tôi mời các ông ăn cơm, ăn xong tới quán bar. Các ông muốn tán
gái thì gọi thêm mấy bé... Gọi cả Chung Thanh nữa.”

Đám
nam sinh cười ồ. “Câu cuối cùng mới là trọng điểm.”

Chúng
gọi thêm bạn bè. Chẳng mấy chốc đằng sau xuất hiện khoảng mười học sinh cả nam lẫn
nữ.

Chung
Thanh vốn không muốn đi nhưng thấy bố mẹ đứng lẫn trong đám đông với vẻ mặt lo lắng,
cô đột nhiên không muốn về nhà. Thấy vẻ do dự của con gái, ông Chung động viên:
“Thi xong rồi, con cũng nên đi thư giãn. Buổi tối nhớ về sớm là được.”

Vương Tiễn từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Chung Thanh,
thấy cô đi về phía mình, cậu bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Chung
Thanh và mấy bạn học nữ đi đằng sau. Vương Tiễn kéo một nam sinh chậm rãi đi theo
cô. Cậu không dám đi quá gần, sợ cô không thoải mái. Vương Tiễn cảm thấy Chung Thanh
khác trước nhưng cậu không rõ khác ở điểm nào. Có lẽ cô không còn vẻ cao ngạo đến
mức đáng hận như trước kia nhưng trong mắt cô có vẻ yêu mị và lãnh đạm chỉ có ở
người phụ nữ trưởng thành. Phát hiện này khiến cậu vừa rung động vừa đau khổ. Sau
đó, cậu lại chìm đắm trong nỗi đau của mình.

Vương
Tiễn đắn đo cả buổi tối vẫn không dám động đến Chung Thanh.

Trong quán bar, có kẻ lắc lư, có người uống rượu, cũng có
người nhảy nhót. Đám con gái uốn éo, lắc mông, lắc ngực nhưng không có sức hút bằng
cô gái ngồi yên tĩnh ở góc phòng. Cô có gương mặt trắng ngần, mặc áo sơ mi trắng,
thần sắc thờ ơ, lãnh đạm. Có lẽ cô quen biết người đàn ông đó với bộ dạng như vậy,
rồi bị hắn thu hút và lừa gạt, cuối cùng mặc bộ đồ này, nằm dưới người hắn... Tiếng
nhạc đinh tai nhức óc, Vương Tiễn ngồi thẳng người, giơ tay cầm chai rượu trên bàn.

Cậu
cầm chai rượu, đi về phía Chung Thanh, ngồi xuống cạnh cô. “Trông cậu như tấm bảng
trinh tiết ấy. Đến nơi này mà không nhảy nhót hay uống rượu thì cậu đến làm gì hả?”

“Giết
thời gian.” Chung Thanh đáp.

Đây
là lần đầu tiên Vương Tiễn vừa hỏi cô đã trả lời ngay khiến cậu rất kinh ngạc. Vương
Tiễn vòng tay ra sau lưng Chung Thanh, từ từ chạm vào thắt lưng cô. Nhưng cuối cùng
cậu cũng không dám ôm cô mà chỉ đặt tay lên vai cô.

Chung
Thanh ngoảnh mặt nhìn cậu. “Cậu làm gì vậy?”

Vương
Tiễn uống một hớp rượu, hàm hồ đáp: “Làm gì ư? Cậu đâu phải chưa từng bị người khác
đụng chạm như vậy?”

Đúng
lúc đó có một nam sinh đi qua. Nghe Vương Tiễn nói vậy, cậu ta lập tức ngồi xuống
bên kia của Chung Thanh, đặt tay lên vai cô, cười hì hì. “Đúng vậy. Người khác làm
gì thì chúng tôi làm thế, cậu còn giả bộ gì chứ?”

Vương
Tiễn hất tay đối phương khỏi người Chung Thanh. “Tránh sang một bên, ở đây không
có chỗ của ông.”

Cậu
nam sinh uống ít rượu, tỏ ra hăng máu: “Tôi không đi, tôi cứ ở đây! Dựa vào cái
gì tôi phải nghe lời ông?”

“Hôm
nay tôi mời. Ông có bản lĩnh thì đừng mặt dày ăn vạ ở đây.”

Cậu
nam sinh nhảy dựng lên. “Dựa vào cái gì mà mày làm bố tướng ở đây? Mày cũng chỉ
có mấy đồng tiền thối mà thôi. Nếu mày không có tiền, ai thèm chơi với mày? Mày
không có tiền, cô ta cho mày chạm vào người chắc?”

Vương
Tiễn tức giận đẩy đối phương. “Mày nói gì hả? Mẹ kiếp, mày vừa nói gì? Muốn ăn đòn
phải không? Mày đừng có chạm vào cậu ấy, mau cút đi cho tao!”

Cậu
nam sinh ôm chặt Chung Thanh vào lòng. “Chẳng phải đây chỉ là “ngôi nhà rách nát
từng chết người(37)” hay sao? Sao tao không thể động vào? Tao còn sờ
cô ta nữa...”

(37) Ngôi nhà rách
nát từng chết người: chỉ tử cung từng phá thai.

Vương
Tiễn đứng dậy, kéo Chung Thanh sang một bên. Cậu túm cổ áo cậu nam sinh, ấn đối
phương xuống sofa rồi tung một nắm đấm. Vẫn chưa kịp thu tay, cậu đã phải nhận một
bạt tai. Bên cạnh có người nói: “Vương Tiễn, mày dám đánh anh em của tao à?”

Cậu
nam sinh hét lớn: “Tên khốn Vương Tiễn, một “ngôi nhà rách từng chết người” cũng
đáng để nó làm vậy hả?”

Vương
Tiễn lại giơ tay đấm đối phương, cậu bị người khác đạp, nằm sấp xuống sofa. Vương
Tiễn không phục, lập tức vung tay, vung chân loạn xạ, ba người lao vào quần thảo.
Vương Tiễn cảm thấy đầu óc đau đến mức như sắp nổ tung. Có kẻ giữ người cậu, có
kẻ ra sức đạp cậu. Liếc thấy chai rượu không ở dưới đất, cậu giơ tay nhưng không
với tới. Đúng lúc này, một cánh tay thò xuống nhặt chai rượu. Sau đó, chai rượu
đập mạnh vào đầu đối phương, máu chảy lênh láng. Chung Thanh ném chai rượu xuống
đất, hỏi nhỏ cậu nam sinh: “Cậu còn ăn nói bừa bãi nữa không?”

Mọi
người ở xung quanh đều trợn tròn mắt. Vương Tiễn lảo đảo đứng dậy. “Cậu ghê gớm
thật đấy!”

Chung
Thanh lần đầu tiên vào đồn cảnh sát.

Anh
chàng cảnh sát trực đêm khá bận rộn, chốc lại lấy lời khai của hai thanh niên, lát
lại nhận điện thoại từ bệnh viện. Chung Thanh ngồi đờ đẫn một bên. Anh chàng cảnh
sát gác máy, hỏi: “Ai là người cầm chai rượu đập bạn?”

Một nam sinh chỉ tay vào Chung Thanh, Vương Tiễn lập tức
giơ tay, nói: “Là tôi.” rồi hỏi: “Thằng đó chết hay chỉ bị thương?”

Người
cảnh sát nói: “Bị bại liệt, cả đời nằm trên giường. Đều là bạn học, sao cậu có thể
ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Vương
Tiễn biến sắc mặt. “Tôi muốn gọi điện thoại cho bố tôi. Tôi có quyền giữ im lặng
trước khi luật sư đến đây.”

Người cảnh sát phì cười. “Bố cậu? Bố cậu họ Lý tên Cương(38)
à?” Cậu khai trước đi, nhà ở đâu? Học trường nào? Tại sao lại đánh nhau? Ai ra tay
trước? Cậu mau khai rõ những điều này rồi bảo phụ huynh đến giải quyết vấn đề tiền
viện phí. Còn giữ im lặng nữa chứ, cậu xem nhiều phim Hồng Kông quá đấy!”

(38) Lý Cương là cục phó chi cục công an của thành phố Bảo Định,
tỉnh Hà Bắc. Tháng 10 năm 2010, con trai Lý Cương là Lý Khởi Minh lái xe ô tô trong
khuôn viên Đại học Hà Bắc, đâm hai nữ sinh, một chết, một bị thương. Sau khi đâm
người, anh ta không dừng lại mà tiếp tục đi tới khu ký túc xá đón bạn gái. Khi bị
sinh viên và bảo vệ ngăn lại, Lý Khởi Minh lạnh lùng hét lớn: “Có giỏi thì các người
đi tố cáo tôi. Bố tôi là Lý Cương.” Câu “Bố tôi là Lý Cương” nhanh chóng được lan
truyền và trở thành câu thịnh hành trên mạng.

“Dựa
vào gì mà anh bắt tôi nói là tôi phải nói? Ở đây không có nhân quyền sao?”

Anh
chàng cảnh sát tỏ ra tức giận: “Nhân quyền? Lúc đập vào đầu người ta, cậu có nghĩ
đến nhân quyền không hả? Cậu còn ra vẻ ta đây, tưởng mình họ Lý thật à?”

Chung
Thanh đột nhiên lên tiếng: “Tôi chính là người nện vào đầu cậu ta.”

Người
cảnh sát quay sang cô. “Cô bé, vừa rồi hỏi, tại sao cô không nói?”

Nhân
lúc người cảnh sát không để ý, Vương Tiễn lập tức gọi điện cho bố nhưng không gọi
được. Máy di động của cậu bị anh chàng cảnh sát giằng mất. “Tôi tạm thời tịch thu
điện thoại của cậu. Cậu hãy khai báo rõ ràng rồi tôi cho cậu gọi điện, đừng nghĩ
đến chuyện đi cửa sau.”

Chung
Thanh lên tiếng: “Tình hình chắc không nghiêm trọng vì tôi ra tay không mạnh. Chai
rượu bị nứt nhưng chẳng bị vỡ, cậu ta chỉ bị thương ngoài da hoặc chấn động vùng
não là cùng.”

Anh
chàng cảnh sát ngẩn người, chỉ vào bọn họ. “Xem thái độ của các cô, các cậu kìa!
Ít nhất tạm giam ba, bốn ngày, giáo dục cho các cô, các cậu biết...” Anh ta nói
đến đây, cửa kính bị đẩy ra, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

Anh
cảnh sát trực ban ngẩng đầu, lập tức chào hỏi: “Ái chà, Trưởng phòng Lộ, anh đi
thị sát cơ sở đấy à?”

Lộ
Chinh cười. “Trưởng phòng gì chứ, không có chuyện đó đâu. Lão Từ đâu rồi? Hẹn tôi
đến đây nói chuyện mà không thấy người đâu.”

Anh
chàng cảnh sát ngẩng đầu, nhìn Lộ Chinh vẻ dò xét. “Anh đúng là hoàn toàn khác trước.
Trước đây, anh gọi sếp Từ, bây giờ chuyển thành lão Từ. Lão Từ dẫn người đi làm
nhiệm vụ rồi, tối nay xảy ra nhiều sự cố.”

Lộ
Chinh nhìn qua mấy thiếu niên trong phòng. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ẩu
đả, còn một thằng đang nằm trong bệnh viện.”

“Có
nghiêm trọng không?”

“Đầu
bị khâu mấy mũi.”

Lộ
Chinh liếc nhìn Vương Tiễn và Chung Thanh, lại quan sát cậu nam sinh ngồi một bên.
“Người nằm trong bệnh viện là nam hay nữ?”

“Nam
ạ.”

“Thú
vị thật đấy, một nam, một nữ đánh gục hai nam.” Anh ta cầm quyển ghi chép lời khai,
lật giở, đứng tựa vào cái bàn trước mặt Chung Thanh, hỏi: “Cô tên là gì?”

“Chung
Thanh, Thanh trong từ âm thanh(39)

(39) Chung Thanh có nghĩa là tiếng chuông.

Lộ
Chinh viết liền một nét, miệng lẩm bẩm: “Tiếng chuông reo vang... Tại sao cô lại
đập vỡ đầu người khác?”

“Bởi
vì cậu ta quấy rối tôi.”

“Quấy
rối thế nào?”

Vương
Tiễn xen ngang: “Chuyện này anh cũng cần hỏi?”

Lộ Chinh liếc nhìn cậu. “Quấy rối về ngôn ngữ hay cơ thể?”

“Cả
hai.”

Lộ
Chinh chỉ Vương Tiễn. “Hai người có quan hệ gì?”

“Bạn
học bình thường.” Chung Thanh hỏi: “Tôi có thể gọi điện về nhà không? Muộn như vậy
rồi tôi vẫn chưa về nhà, bố mẹ tôi sẽ lo lắng.”

Lộ
Chinh gật đầu.

Chung
Thanh gọi điện về nhà báo cô sẽ về muộn một chút. Sau đó, cô gọi cho Tô Mạt, nói
thẳng: “Chị, em đang ở đồn cảnh sát, chị có thể đến đây không? Chị đừng nói với
nhà em, nhớ đem theo ít tiền bảo lãnh.”


Mạt đang đọc truyện cho Thanh Tuyền nghe, nhận được điện thoại, cô giật mình hoảng
hốt. Cô không dám để bố mẹ biết, viện cớ rời khỏi nhà. Đến đồn cảnh sát, Tô Mạt
hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lộ Chinh nhưng cô chẳng có thời gian nghĩ ngợi, vội kéo
Chung Thanh hỏi rõ tình hình.

Chung
Thanh nói vài câu, viền mắt đỏ hoe. Kể đến đoạn cô bị bắt nạt, nhất thời kích động
cầm chai rượu đập vào đầu người ta, nước mắt chảy dài trên gò má.


Mạt lờ mờ hiểu ra vấn đề, có người nhắc đến chuyện trước kia của Chung Thanh. Trong
lòng Tô Mạt cũng không dễ chịu, cô liền kéo em họ vào lòng.

Nhìn
thấy bộ dạng đáng thương của Chung Thanh, Lộ Chinh bất giác cười cười. Anh ta ngoảnh
đầu hỏi đồng nghiệp cũ: “Tiền bảo lãnh bao nhiêu? Muộn như vậy rồi, để người ta
về đi đã.”

Đồng
nghiệp nói: “Nộp tạm hai ngàn tệ trước. Còn khoản viện phí phải xem hai bên điều
đình thế nào.”

Lộ
Chinh lên tiếng: “Điều đình gì chứ? Rõ ràng là phòng vệ chính đáng. Tuy ra tay hơi
mạnh một chút ai bảo thằng đó trêu chọc người ta?”

Đồng
nghiệp không nói gì nữa, Tô Mạt vội đi nộp tiền. Lộ Chinh đưa một tờ giấy cho cô.
“Phụ huynh ký tên, để lại số điện thoại liên lạc.” Thấy Tô Mạt chau mày, Lộ Chinh
nói tiếp: “Không phải nộp tiền là xong chuyện, còn phải xem ý tứ của đối phương.
Đến lúc đó sở sẽ còn liên lạc với các cô.”


Mạt ngẫm nghĩ rồi để lại số điện thoại của mình.

Lộ
Chinh cười cười. “Tôi đã nói mà, mỗi lần chúng ta gặp nhau đều không bình thường.”
Anh ta rút di động, lưu số điện thoại của cô.

Vương
Tiễn thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Tô Mạt. “Chị là chị họ của Chung Thanh, đúng không
ạ? Bọn họ tịch thu điện thoại của em rồi, chị giúp em gọi điện cho bố em được không?”


Mạt liếc nhìn cậu ta, quay sang hỏi Chung Thanh: “Cậu ta lại bắt nạt em à?”

Vương
Tiễn cất cao giọng: “Thế nào gọi là “lại”?” Cậu ngẫm nghĩ vài giây rồi ghé sát mặt
Chung Thanh, bộ dạng muốn cười nhưng không dám cười. “Cậu kể với chị họ về tớ đấy
à?”

Chung
Thanh không để ý đến Vương Tiễn, nói với Tô Mạt: “Không có chuyện đó. Chị, chúng
ta về thôi, bố mẹ em chắc rất sốt ruột.”

Hai
người lên xe ô tô, Tô Mạt do dự, cuối cùng vẫn đánh tay lái, dừng xe bên đường,
gọi cho Vương Cư An.

Ban
đầu, Vương Cư An tỏ ra ngạc nhiên. Đợi cô nói xong, giọng điệu của anh ta trở nên
cáu kỉnh: “Sao con trai tôi lại đi cùng con bé em họ cô? Các người đang làm trò
gì vậy?”


Mạt thầm nghĩ, mình đúng là hay lo chuyện bao đồng. Cô bất giác cất cao giọng: “Tôi
cũng muốn hỏi câu này. Tôi cũng hy vọng sau này hai đứa đừng gặp nhau nữa. Vương
Tổng, anh hãy đích thân đi hỏi con trai anh rồi đưa ra kết luận cũng chưa muộn.”
Nói xong, cô lập tức ngắt máy.

Vương
Cư An chau mày, nói nhỏ: “To gan thật đấy, bây giờ đến điện thoại cũng dám dập trước.”
Anh ta vội vàng rời khỏi bữa cơm khách, vừa bấm số điện thoại vừa lẩm bẩm: “Vương
Tiễn ơi là Vương Tiễn, mày không muốn bố mày sống yên ổn phải không? Vừa về đã gây
chuyện rồi.”

Gọi
vài cuộc điện thoại, đối phương hứa lát nữa sẽ đưa đứa trẻ về tận nhà. Vương Cư
An nghe con trai nói vài câu, biết tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, anh ta
mới thở phào nhẹ nhõm.

Về
đến nhà, nhìn thấy con trai bị đánh, mặt sưng như mặt lợn, anh ta vừa tức giận vừa
xót xa. Anh ta vỗ nhẹ lên đầu con trai. “Chẳng có tiền đồ gì cả. Bị đánh ra nông
nỗi này, hồi trước dẫn mày đi tập đấm bốc cũng phí công vô ích.”

Vương
Tiễn khoác lác: “Một mình con chơi hai thằng, một thằng đánh lén con từ phía sau
nhưng bị con tẩn cho một trận, phải nhập viện rồi.”

“Thật
à?”

“Lừa
bố thì con không phải họ Vương.”

Vương Cư An lại đập nhẹ lên đầu con trai. “Sau này mày đừng
chơi với đứa kia nữa, tránh xa chừng nào tốt chừng nấy.”

“Đứa
nào?”

“...”
Vương Cư An không nhớ tên.

“Có
phải em họ của ai đó?”

Vương
Cư An nghiêm mặt. “Bảo mày tránh xa thì mày tránh xa. Mày cũng không nghĩ xem con
bé đó từng theo ai à? Dính dáng đến Thượng Thuần, chẳng có mấy đứa tốt đẹp đâu.”

“Ờ.”
Vương Tiễn bật cười. “Dính dáng đến Vương Cư An thì tốt đẹp hay sao?”

Vương
Cư An trừng mắt nhìn con trai. Vương Tiễn không để ý đến bố, đi tới chỗ quầy bar,
tự rót một ly rượu vang. Vương Cư An đi theo, đoạt ly rượu trong tay con trai, đổi
thành ly nước hoa quả.

Hai
bố con ngồi lên chiếc ghế chân cao, trầm mặc uống. Vương Cư An nhận xét: “Mày vẫn
trong thời kỳ tuổi trẻ nóng vội, qua hai năm nữa là ổn ngay.” Anh ta dừng lại một
lát rồi nói tiếp: “Bố cũng nhắc trước, cho dù sau này mày tính chuyện lập gia đình,
loại con gái này cũng tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Vương chúng ta. Con bé
đó không đứng đắn.”

Vương
Tiễn đặt mạnh ly nước xuống quầy bar. “Bố nói linh tinh gì thế? Chung Thanh còn
ít tuổi, vì thế nên mới bị mấy ông trung niên như bố lừa gạt. Loại người như bố
có mấy đồng tiền là thích đi tìm gái trẻ, chơi xong lại chê người ta không đứng
đắn.” Vương Tiễn để lộ vẻ mặt coi thường, chắp hai tay thi lễ: “Đại ca, coi như
con xin bố, da mặt đừng có dày như vậy. Đám 7x bọn bố có thể để lại mấy cô trinh
nữ cho 9x tụi con được không?”

Vương Cư An chau mày, nạt nộ: “Nói vớ vẩn! Mày nói chuyện mà
chẳng suy nghĩ gì cả. Bố tìm hạng gái đó lúc nào?” Anh ta cố gắng kìm nén cơn giận,
nhẫn nại chỉ bảo con trai: “Thiên hạ bon chen cũng vì mối lợi, thiên hạ tranh giành
cũng vì cái lợi. Con bé đó mới tí tuổi đã hiểu đạo lý này, tương lai còn ghê gớm
đến mức nào? Vương Tiễn, tâm tư của con bé đó không đơn giản như con tưởng đâu.
Bố từng chứng kiến nó tiếp xúc với Thượng Thuần như thế nào, bản thân nó cũng biết
rõ hành động của mình. Tố chất tâm lý của nó, đừng nói hiện tại, dù mười năm sau,
con cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó. Hơn nữa, nó và Thượng Thuần có thể vẫn
còn dây dưa...”

“Bố
đừng nói nữa!” Vương Tiễn cầm cốc rượu vang của bố, uống cạn một hơi. “Con không
muốn nghe!”

Chứng
kiến bộ dạng ủ rũ của con trai, đầu Vương Cư An lại như bốc hỏa. Anh ta thầm nghĩ:
Sao mình lại sinh ra thằng con như vậy? Vì một đứa con gái mà mất hết tinh thần.
Không thấy nó chú tâm học hành. Cứ tiếp tục như vậy, tương lai nó gánh vác sự nghiệp
kiểu gì?

Vương
Cư An càng nghĩ càng thấy bực dọc, nhất thời không muốn để ý đến con trai, để mặc
con trai uống rượu. Một lúc sau, anh ta lại nghĩ: mình không thể so đo với một đứa
trẻ, cần giáo dục vẫn phải giáo dục, nói không thông thì nghĩ cách khác, dù sao
cũng là máu mủ của mình.

Vương
Cư An tiếp tục khuyên nhủ: “Lẽ nào con không để bụng chuyện của nó với Thượng Thuần
dù chỉ một chút? Là một người đàn ông, con có thể nuốt trôi cục tức này? Bây giờ
con không để tâm là vì con vẫn chưa giành được nó. Một khi đã nếm thử, con sẽ không
cảm thấy hiếu kỳ nữa. Con có tin không, chỉ cần bố cho nó một khoản tiền hoặc ích
lợi gì đó, nó sẽ thay đổi thái độ với con, sẽ như ước nguyện của con. Nếu con không
tin, chúng ta có thể thử.”

Vương
Tiễn đã uống hết nửa chai rượu, mặt ửng đỏ, ánh mắt chán chường. Cậu đột nhiên đặt
chai rượu xuống, quay sang nhìn bố. “Bố, vì bố là bố của con nên hình như cái gì
bố cũng biết. Nhưng có lúc con lại cảm thấy bố chẳng hiểu gì cả. Con nói cho bố
biết nhé, con luôn cảm thấy trên cõi đời này tồn tại một người, có lẽ bố sẽ cất
giấu cô ấy, giấu trong tim cũng được, giấu trong đầu cũng được, giấu trong túi quần
cũng chẳng sao... Chỉ là bố không muốn, không muốn đem cô ấy đặt bên cạnh những
người phụ nữ khác để so sánh. Bất kể cô ấy gầy béo, cao thấp, xinh đẹp hay xấu xí,
bất kể cô ấy đơn thuần hay độc ác, bố cũng không muốn tính toán...”

Vương
Tiễn lẩm nhẩm, giọng nói ngày càng nhỏ dần. Cuối cùng, cậu gục xuống quầy bar, chìm
vào giấc ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3