Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 06 - Phần 05

5.

Lòng
bàn tay Tô Mạt lạnh toát, cô không rõ mình đi xuống sân khấu bằng cách nào, đôi
giày cao bảy phân không hề khiến cô đi loạng choạng nhưng cô như giẫm trên lớp bông.
Đầu óc cô lúc tỉnh táo, lúc mù mờ.

Đồng
nghiệp đưa cho Tô Mạt một chai nước khoáng, Tô Mạt vội vàng cảm ơn, cầm uống một
ngụm. Khi kéo thùng chở thiết bị đi về khu vực triển lãm, Tô Mạt mới phát hiện chân
mình mềm nhũn, bước đi không còn vững như trước. Cô đứng ở đó một lúc, thầm động
viên bản thân, nghiến răng, lấy hết sức lực, cuối cùng cũng đưa thiết bị tới vị
trí triển lãm.

Khâu
tiếp theo là lắp đặt và chạy thử thiết bị, trưng bày thành quả của dự án. Để đề
phòng sai sót, trước khi xuất phát, Tô Mạt đã luyện tập vô số lần. Do đó bây giờ,
tuy không có tài liệu hướng dẫn sử dụng và sơ đồ mạch điện, cô vẫn có thể nói làu
làu.

Dần
dần có đông người đứng xung quanh bục triển lãm, lần lượt đưa ra câu hỏi với Tô
Mạt, trong đó có không ít người ngoài ngành. Tô Mạt không hoàn toàn tự tin, tâm
trạng vẫn hơi căng thẳng. Gặp phải vấn đề khó nhằn, trong cô nảy sinh tâm lý ăn
may như lúc thi đại học.

Tiếp
theo là mấy khách hàng Đông Nam Á, nói tiếng Anh có đặc trưng riêng, Tô Mạt ứng
phó qua loa. Cuối cùng, còn lại một vị khách hàng Nhật Bản tương đối cố chấp. Người
này phát âm rất nặng, tiếng Anh pha lẫn tiếng Nhật, một từ đơn lặp đi lặp lại bốn
năm lần khiến Tô Mạt chẳng biết đường nào mà lần. Cô nhẫn nại lắng nghe nhưng đối
phương vẫn tỏ ra không hài lòng.

Trán
Tô Mạt đầy mồ hôi, mấy lần cô đưa mắt về phía Vương Á Nam, thầm nghĩ phải đuổi vị
khách này đi chỗ khác bằng bất cứ giá nào, không thể để lãnh đạo phát hiện cô rơi
vào tình trạng lúng túng. May mà Vương Á Nam bị mọi người vây quanh, chuyên tâm
trò chuyện với người cùng ngành ở trong nước, không rảnh để chú ý đến khu vực triển
lãm, Tô Mạt mới cảm thấy yên tâm một chút. Nhưng vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy
Vương Cư An từ đằng sau khu triển lãm tiến lại gần.

Vương
Cư An bước đi trong tư thế oai phong, anh ta hầu như quen biết tất cả nhân vật có
vai vế xuất hiện tại buổi triển lãm, hai bên bắt tay thân thiện hoặc ghé sát tai
thì thầm, thu hút sự chú ý của mọi người. Đến Vương Á Nam cũng tỏ ra hiếu kỳ, khi
phát hiện đối tượng chính là cháu trai mình, sắc mặt bà lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng
bà nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.

Vương
Cư An không đi thẳng về phía trước mà đột nhiên đổi hướng, đi sang khu vực triển
lãm.


Mạt đang dồn hết tâm tư đối phó với vị khách Nhật Bản, không ngờ bên cạnh xuất hiện
một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Cô lập tức thấy ngượng ngập, gương mặt nóng ran.
Vương Cư An điềm nhiên như không, cũng chẳng chào hỏi một ai. Anh ta như chỉ có
hứng thú với thiết bị đang đặt trên bục triển lãm. Xem xét một lúc, anh ta tùy tiện
lật giở tài liệu trên bàn.

Tập
tài liệu đó do Tô Mạt tự thu thập và viết ra. Vương Cư An đọc từng trang một, gặp
vấn đề mang tính chuyên ngành, xem xét kĩ hơn. Sau đó, anh ta dừng lại ở tập photo
“Tiêu chuẩn thông tin mạng vô tuyến và hữu tuyến” dưới cùng.


Mạt không đoán ra ý đồ của Vương Cư An, cô liền liếc nhìn tập tài liệu trên tay
anh ta. Vừa nhìn thấy trang tài liệu, Tô Mạt lập tức sáng tỏ. Vấn đề vị khách Nhật
Bản muốn nói hình như liên quan đến tiêu chuẩn IEEE 802.3. Do ông ta nhầm lẫn giữa
tiêu chuẩn và tên hiệp hội nên cô mới hiểu lầm ý của ông ta. Tô Mạt buông mấy câu
tiếng Anh mang tính dò xét, đối phương thở phào nhẹ nhõm, cuộc trò chuyện của hai
người trở nên dễ dàng hơn.

Trước
khi rời đi, vị khách Nhật Bản lấy tài liệu quảng cáo và danh thiếp của Tô Mạt, đúng
lúc Vương Á Nam đưa người đến thị sát. Chứng kiến cảnh tượng này, bà tỏ ra khá hài
lòng. Vương Á Nam quay sang cháu trai, lãnh đạm hỏi: “Sao anh lại có mặt ở đây?
Chẳng phải anh rất bận rộn?”

Vương
Cư An đóng tập tài liệu lại, thản nhiên trả lời: “Một dự án có triển vọng như vậy,
hơn nữa cô còn đích thân ra mặt, đương nhiên cháu phải đến học hỏi và cổ vũ rồi.”

Vương
Á Nam đột nhiên thể hiện thái độ nhiệt tình, bà cười, nói: “Chương trình thời sự
của kênh số 1 đài địa phương tối qua đặc biệt giới thiệu về việc nhập kỹ thuật của
chúng ta. Tôi đoán anh cũng xem rồi.”

Vương
Cư An vừa chào hỏi các thành viên hội đồng quản trị vừa đáp: “An Thịnh một năm nộp
nhiều thuế như vậy, có dự án nào không lên chương trình thời sự?” Câu nói này tương
đối tự nhiên, hòa lẫn trong tiếng ồn ào, huyên náo nên không rõ ràng, người bên
cạnh cũng không phát hiện ra điều bất thường.

Vương
Cư An tuy ít tuổi nhưng hình ảnh của anh ta rất tốt. Trong con mắt người khác, anh
ta là người tài giỏi, sâu sắc, ăn nói chững chạc, cử chỉ từ tốn. Chỉ hai, ba câu,
anh ta đã thu hút mấy khách hàng lớn đi cùng Vương Á Nam. Người đứng đầu tập đoàn
bị ra rìa trong phút chốc, trong khi bậc hậu bối nổi bật hơn hẳn.


Mạt im lặng lắng nghe Vương Cư An nói chuyện. Anh ta tỏ ra hiểu biết về dự án lần
này, thuật ngữ chuyên ngành dùng đâu ra đấy, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới
đến đây, chẳng trách khách hàng đều thích cùng anh ta thảo luận.

Vương
Á Nam không còn nhiệt tình như trước đó. Bà chuyển chủ đề, chỉ tay vào Tô Mạt: “Tô
tiểu thư vừa lên phát biểu là nhân tài chúng tôi trả lương cao mời về. Cô ấy từng
tham gia dự án với công ty đối tác châu Âu, là người rất có năng lực, làm việc không
chê vào đâu được. Quý công ty nếu có vấn đề về phương diện kỹ thuật có thể hỏi cô
ấy. Người của công ty chúng tôi đều là “nửa thùng nước(27)”, không dám
múa rìu qua mắt thợ trước mặt các vị.” Bà nói tiếp: “Bây giờ đông người, có gì buổi
tối cùng ăn cơm, chúng ta bàn cụ thể sau.”

(27) Nửa thùng nước: chỉ những người
kiến thức nửa vời, không hiểu biết nhiều. Phàm là hạng người này đều thích tỏ ra
mình rất hiểu biết.

Câu
nói của Vương Á Nam đặc biệt chân thành, nhã nhặn khiến người khác không hề nghi
ngờ. Chỉ có Tô Mạt thầm cảm thán, thảo nào thiên hạ nói các ông bà chủ đều là kẻ
lừa đảo, càng có khả năng lừa đảo càng làm chủ lớn.

Tiếp
theo, Vương Á Nam sai người đặt phòng ăn tốt nhất ở khách sạn. Bà có mục đích kiểu
gì cũng phải bàn xong một, hai vụ làm ăn để lấy lại thể diện trước các “bô lão”
trong hội đồng quản trị. Ý tứ của bà rất rõ ràng, đối phương là doanh nghiệp nhà
nước có quy mô lớn, nhà nước thế nào cũng cấp ngân sách. Một khi ngân sách dùng
không hết, số tiền còn lại sẽ bị thu hồi, ngân sách của năm sau sẽ ít đi. Do đó
sớm muộn bọn họ cũng giải ngân hết, chẳng qua chỉ là cuối cùng khoản tiền ngân sách
rơi vào túi ai. Chi bằng An Thịnh nhân cơ hội nhảy vào, ít nhất cũng thiết lập quan
hệ với đối phương rồi tính sau.

Tầm
chiều tối, Tô Mạt cùng ngồi ăn cơm với bọn họ. Sau mấy vòng chúc rượu, khách hàng
“chìa cành ô liu(28)”, nhận lời hợp tác bằng miệng. Tốc độ tiến triển
khiến Tô Mạt không khỏi kinh ngạc. Cũng không biết do các thành viên hội đồng quản
trị của An Thịnh đích thân ra mặt khiến đối phương nể trọng hay đằng sau có nội
tình. Thấy khách hàng thể hiện rõ tác phong quan liêu, lời nói, cử chỉ ra vẻ ta
đây, Tô Mạt dần ngả về khả năng thứ hai.

(28) Chính sách “cành ô liu” là chính
sách hòa bình do cựu tổng thống F. Kennedy đưa ra.

Sau
bữa cơm, khách hàng hết sức hưng phấn, ám chỉ còn hoạt động tiếp theo. Người của
An Thịnh đương nhiên cũng phải tham gia. Vương Á Nam chỉ định mấy nhân viên giỏi
giao tiếp đi cùng nhưng đối phương chọn Vương Cư An: “Vương Tổng, tôi và Vương Tổng
mới gặp nhau nhưng cứ như quen biết từ lâu. Tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện khá
hợp, bất kể cách biệt tuổi tác. Vương Tổng không đi tức là không nể mặt chúng tôi.”

Vương
Cư An cười, nói: “Ngài đã có lời vàng ngọc, làm sao tôi dám không tuân theo? Nhưng
tôi chỉ là bậc con cháu, mọi chuyện cần nghe mệnh lệnh của Chủ tịch Vương.” Nói
xong, anh ta ngoảnh đầu nhìn Vương Á Nam.

Cháu
trai đã giữ thể diện của bà trước mặt khách hàng, tuy trong lòng Vương Á Nam không
tình nguyện nhưng bà chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Vương
Cư An dặn người đưa Vương Á Nam về khách sạn trước. Anh ta lên tiếng: “Cô tuổi tác
đã cao, nên nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” Khi nói
câu này, Vương Cư An đặt tay lên thành ghế sau lưng Vương Á Nam, ghé sát tai bà,
cất giọng hết sức từ tốn. Người bên cạnh đều cho rằng cháu trai quan tâm đến bà
cô nhiều tuổi nhưng Vương Á Nam nhận ra ý tứ trong lời nói của anh. Ánh mắt bà tối
sầm, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vương Cư An: “Vậy thì phiền anh thay tôi tiếp đãi
mấy vị lãnh đạo.”

Vương
Cư An nói: “Cháu là cháu trai cô mà cô còn khách sáo với cháu như vậy. Người một
nhà nói những lời này thì xa cách quá.”

Buổi
tối hôm đó, Tô Mạt và Vương Cư An phải lượn quanh thành phố bởi đám khách hàng chơi
bời rất ác chiến. Bọn họ hết đi xông hơi lại đi hát karaoke và uống rượu. Bên cạnh
mỗi người đàn ông đều có hai cô gái trẻ. Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn nghiêm chỉnh,
sau khi uống vài ly rượu liền thay đổi hoàn toàn. Bọn họ ôm các cô gái, vừa hát
vừa nhảy nhót. Ánh đèn tối mờ mờ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Tô Mạt mấy đêm liền
ngủ không đủ giấc nên lờ đà lờ đờ, chỉ ngồi lặng lẽ ở góc phòng, tâm trạng cũng
lên xuống theo điệu nhạc.

Tối
qua, cô đứng bên cửa sổ phòng khách sạn ngắm cảnh đêm. Thành phố về đêm, xe cộ như
mắc cửi, đèn điện sáng choang. Lúc đó, cô tràn đầy ý chí chiến đấu, bất giác cảm
khái thế sự vô thường: nếu quá khứ không có trắc trở thì làm sao có cơ duyên của
ngày hôm nay và ngày mai tươi đẹp?

Bây
giờ cô mới nhận ra, kiến thức chuyên ngành mà cô cố nhồi nhét trước đó vô tác dụng,
nỗ lực trong nửa tháng trời chẳng thể sánh bằng một buổi tối kỳ lạ.

Một
khách hàng liếc qua Tô Mạt, nói với Vương Cư An: “Tô tiểu thư là người có học thức,
lại làm kỹ thuật, chắc không quen với những nơi như thế này.”

Vương
Cư An cũng không vạch trần, mỉm cười, trả lời: “Học rộng đương nhiên sẽ có tầm nhìn
nhưng tầm nhìn quá cao, phạm vi tiếp xúc sẽ bị hạn hẹp. Là tốt hay xấu cũng chưa
biết.”

Mọi
người tìm được đề tài về sự thanh cao của người trí thức, lần lượt nhắc đến mấy
nhân vật “hải quy(29)” ở một doanh nghiệp nào đó, nói anh ta cao ngạo
như thế nào, khó hòa nhập với xã hội và xu hướng chung ra sao.

(29) Hải quy, tức
rùa biển: chỉ những thành phần trí thức về nước.

Tất
cả trò chuyện vui vẻ đến nửa đêm mới có khách hàng đề nghị giải tán. Vương Cư An
bảo Tô Mạt lái xe tiễn khách hàng. Sau khi tiễn hết khách hàng, hai người mới quay
về khách sạn.


Mạt cố giữ tỉnh táo. Vương Cư An ngồi ở ghế lái phụ lặng thinh. Sau đó, anh ta đột
nhiên lên tiếng: “Cô nhầm đường rồi, đáng lẽ phải rẽ phải ở ngã tư trước đó mới
đúng.”


Mạt mới lấy bằng lái chưa được bao lâu, lại ở nơi xa lạ, không rành đường. Cô hơi
hốt hoảng: “Nơi này không thể quay xe, chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Vương
Cư An nói: “Phía trước có khoảng trống, cô có thể quay đầu ở đó.”


Mạt do dự. Tuy bây giờ đã tối muộn nhưng trên đường vẫn đông xe cộ qua lại. Hơn
nữa, nơi này cấm rẽ, nếu cô lái xe bừa bãi, để xảy ra sự cố thì gay to.

Vương
Cư An tựa người vào thành ghế, liếc nhìn Tô Mạt. “Cô e ngại thì đừng quay đầu ở
chỗ này. Nhưng tôi cũng không biết nên đi đường nào.”


Mạt có ý định tìm đường khác. Vương Cư An lại nói: “Bây giờ cô không rẽ thì sẽ không
kịp. Hay là cô muốn đi với tôi cả đêm?”


Mạt giật mình, đánh tay lái về bên trái theo phản xạ. Cô nhanh chóng rẽ sang bên
kia đường rồi quay đầu.

Vương
Cư An cất giọng uể oải: “Làm vậy mới đúng. Quy tắc chỉ là thứ “chết”, con người
là vật thể “sống”. Con người “sống” sao có thể bị quy tắc ngáng đường?”


Mạt nghĩ thầm: chính vì nhiều người có suy nghĩ như anh nên xã hội mới ngày càng
loạn.

Thấy
cô lặng thinh, Vương Cư An cười cười. “Sao thế? Tô tiểu thư trở thành “hải quy”
có học vấn cao trong một ngày, đến giờ vẫn chưa định thần à?”


Mạt vội trả lời: “Không phải, hôm nay rất cảm ơn Vương Tổng đã chỉ bảo. Tôi đang
định cảm ơn anh.”

“Tôi
chỉ bảo cô cái gì? Sao tôi không biết nhỉ?” Vương Cư An hỏi lại.


Mạt vốn khó chịu khi nghe câu nói trước đó của anh ta, bây giờ đã giở hết những
lời nịnh bợ nhưng càng nói càng sai, trong lòng cô bối rối, nhất thời không biết
trả lời thế nào.

Vương
Cư An đợi một lúc, thấy Tô Mạt vẫn im lặng, anh ta mới từ tốn lên tiếng: “Người
Nhật Bản nói tiếng Anh rất nặng. Họ quen dùng những âm tiết vay mượn trong tiếng
Nhật để thay thế phiên âm tiếng Anh.”


Mạt đáp qua loa: “Vương Tổng đúng là có kiến thức uyên bác.”

“Tôi
từng sống ở bên đó hai năm.” Vương Cư An nói.


Mạt nghĩ thầm: Thế thì có gì lạ đâu?


lại im lặng. Vương Cư An lên tiếng: “Hễ sốt ruột là đỏ mặt. Cô sợ người khác không
nhận ra cô đang sốt ruột hay sao?”

Cũng
không rõ do bốn bề yên tĩnh hay cơ thể mệt mỏi sau bữa nhậu nhẹt, Tô Mạt nhận ra
một sự xao động trong giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông này. Nhưng cô không
nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói: “Tôi thấy anh tỏ ra rất chuyên nghiệp khi bàn về vấn đề
kỹ thuật với khách hàng. Anh mới là “người thật không lộ tướng”.”

Vương
Cư An mô phỏng giọng điệu của Tô Mạt. “Tô tiểu thư quá khen, tôi chỉ là ứng phó
tại chỗ mà thôi. Tôi xem tài liệu do cô viết rồi học đi đôi với hành.” Anh ta ngừng
lại vài giây rồi tiếp tục: “Trên đời này luôn tồn tại loại người làm đá kê chân
của kẻ khác, hơn nữa còn làm một cách cam tâm tình nguyện, cô nói có đúng không?”


Mạt hít một hơi sâu, cười cười. “Đó cũng là vì Vương Tổng... tài trí vẹn toàn.”

Vương
Cư An quay sang nhìn cô. “Ai mà chẳng thích nghe những lời tâng bốc nịnh nọt, nhưng
không phải câu nào cũng lọt tai, thứ nhất là xem đối phương có biết ăn nói hay không,
thứ hai là xem cô ta có thành tâm thành ý không.”


Mạt bĩu môi, không đáp lời.

Vương
Cư An cười cười. “Cô đúng là chẳng biết vận dụng gì cả, rất vô vị.”

Lúc
dừng xe lại, Tô Mạt mới lên tiếng: “Vương Tổng, đến nơi rồi. Anh cứ xuống xe trước,
tôi còn phải đi đỗ xe nữa. Chúc anh ngủ ngon.”

Vương
Cư An đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khách sạn quả nhiên hiện ra ngay trước mắt. Anh ta
“ừm” một tiếng. Đang định mở cửa xuống xe, Vương Cư An đột nhiên nhớ ra điều gì
đó, quay người nhìn Tô Mạt, cất giọng bình thản: “Cô muốn mượn dự án này để leo
cao, bà già chưa chắc đã ủng hộ. Cho dù trước đây bà già có suy nghĩ đó, bây giờ
cũng chưa chắc có thể thực hiện. Cô cứ chờ xem tôi đoán đúng hay sai.”

Vương
Cư An nói xong liền xuống xe, đóng sập cửa, sải bước dài đi vào khách sạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3