Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 06 - Phần 02

2.


Mạt ngày càng bận rộn. Vương Á Nam không phải là người dễ chung sống. Bà có đặc
điểm tính cách điển hình của Vương gia như nóng tính, hay sốt ruột, buồn vui thất
thường. Bà thường đưa ra những chỉ thị vụn vặt cho Tô Mạt. Nếu là việc có phần quan
trọng, bà tuyệt đối không dặn đến lần thứ ba. Nếu nhân viên không nghe rõ hoặc không
hiểu vấn đề dẫn đến sai sót, nhất định là người đó không làm tròn chức trách.

Những
ngày đầu, Tô Mạt khó tránh khỏi va vấp, bị Vương Á Nam trách mắng mấy lần. Nhưng
cô luôn tỏ thái độ thành thật nhận lỗi, tuyệt đối không biện bạch mà toàn tâm toàn
ý phục tùng, tích cực sửa đổi. Vương Á Nam muốn nổi giận với cô cũng khó.


Mạt cũng dần dần tìm ra cách thức riêng. Từ tính tình, sở thích của Vương Á Nam
đến việc mỗi ngày bà gặp những ai, nhận điện thoại của ai, nói chuyện nhiều hay
ít, giọng điệu ra sao... cô đều ghi chép lại và căn cứ vào thái độ của bà, thử phân
biệt sự việc quan trọng hay không quan trọng, thong thả hay gấp gáp. Thêm vào đó,
Tô Mạt làm việc thường dứt khoát và nhẫn nại, Vương Á Nam ngày càng tỏ thái độ vui
vẻ với cô. Nhưng Tô Mạt vẫn không dám lơi là, đến viết bài phát biểu không quan
trọng cô cũng bỏ nhiều công sức. Đầu tiên, cô nghiên cứu những bài phát biểu của
Vương Á Nam trước đây, tìm ra từ ngữ, câu cú và phương thức biểu đạt ưa thích của
bà, sau đó cân nhắc từng câu, từng chữ từ đầu đến cuối.

Tiếp
theo, Tô Mạt thử cho thêm một số kỹ xảo trong viết văn. Tới một ngày, Vương Á Nam
xem qua bài phát biểu, khen ngợi Tô Mạt: “Cô học ngành kỹ thuật mà khả năng viết
rất khá, văn phong không tồi.” Kể từ lúc đó, Vương Á Nam thường giao cho Tô Mạt
công việc liên quan đến văn bản, giấy tờ.


Mạt có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi ít nhất cô cũng được lãnh đạo công nhận khả năng.

Từ
nhỏ cô đã có năng khiếu viết văn, thời học sinh, từng được đăng bài trên tạp chí
và đoạt giải thưởng trong cuộc thi sáng tác văn chương. Đến năm cấp ba, Tô Mạt không
có thiên hướng học lệch, chính cô cũng không nhớ nguyên nhân tại sao cuối cùng cô
lại chọn ngành kỹ thuật. Bây giờ, điều duy nhất cô thấy tiếc nuối là, nếu lúc đó
học ngành xã hội, cô sẽ không gặp Đồng Thụy An, có lẽ cuộc đời cô sẽ là bức tranh
hoàn toàn khác.

Lúc
rảnh rỗi, Tô Mạt đăng ký học lái xe. Câu mỉa mai của Vương Cư An hôm đó đã nhắc
nhở cô. Tô Mạt cảm thấy, nếu lúc bấy giờ đối phương là Vương Á Nam, bà tuyệt đối
không chỉ nói một câu là xong chuyện. Trong tiềm thức, Tô Mạt bắt đầu có cảm nhận
Vương Cư An dễ nói chuyện hơn cô ruột anh ta. Nghĩ đến đây, Tô Mạt không khỏi giật
mình. Cuối cùng, cô suy ra nguyên nhân, do Vương Cư An không phải là lãnh đạo trực
tiếp của cô nên anh ta mới không thèm so đo với cô.

Về
tính xấu của Vương Á Nam, Tô Mạt không ít lần chứng kiến, bởi bà thường xuyên nổi
nóng với cô. Có lúc bà nói chuyện điện thoại rất hòa nhã, vừa đặt điện thoại là
mặt mũi cau có. Thậm chí, có lúc bà nổi điên, tiếp tục gọi điện thoại, tranh cãi
đến cùng. Sự nóng tính của Vương Á Nam khiến nhiều người sợ chết khiếp, bà cũng
đắc tội với không ít người.

Hôm
nay, Vương Á Nam lại nổi giận trong văn phòng, bởi vì cuộc trò chuyện qua điện thoại
với Tôn Tổng không vui vẻ. Khi bà bấm máy gọi lại, đối phương đã tắt máy. Vương
Á Nam không kìm nén được, gọi Tô Mạt vào văn phòng. “Cô mau gửi email cho lão Tôn
của công ty xe hơi Bắc Trung. Nói anh ta làm việc chẳng ra gì, bảo anh ta sau này
đừng hòng kiếm lợi lộc ở công ty của tôi. Từ bây giờ trở đi công ty tôi không hoan
nghênh loại người như anh ta.”


Mạt nghe qua cũng hiểu đại khái vấn đề. Lão Tôn chính là Tôn Trường Dược mà cô và
Châu Viễn Sơn tình cờ gặp trong bữa cơm hôm nọ. Anh ta là lãnh đạo tuyến hai của
một doanh nghiệp ô tô nhà nước cỡ lớn.

Vương
Á Nam khởi nghiệp bằng sản phẩm điện tử nên bà vẫn không quên nghề cũ. Trước đó,
bà hợp tác trong một dự án tiên phong với doanh nghiệp chất bán dẫn điện tử nào
đó của châu Âu, định thử tiến vào thị trường ô tô trong nước. Vương Á Nam nhờ người
giới thiệu dự án với công ty ô tô Bắc Trung. Sau khi tiếp xúc với lão Tôn và cho
anh ta không ít lợi lộc, hai công ty đã đạt được thỏa thuận bằng miệng, tất cả tiến
triển rất thuận lợi. Ai ngờ sau cuộc trưng bày sản phẩm, đối phương không hề đả
động đến việc hợp tác. Vương Á Nam sai người đi nghe ngóng tình hình mới biết, hóa
ra đối phương cũng tung ra sản phẩm tương tự. Bọn họ đề nghị An Thịnh trưng bày
sản phẩm, chỉ nhằm mục đích so sánh với đối thủ cạnh tranh về tính năng mà thôi.

Vương
Á Nam đích thân quyết định dự án này tại cuộc họp hội đồng quản trị. Dự án hao tốn
nhiều công sức và tiền của, kết quả bị người khác chơi một vố khiến bà mất hết thể
diện.

Nhận
được chỉ thị, Tô Mạt rất đắn đo. Cô thấy lời nói của Vương Á Nam quá hà khắc, trong
khi cảm nhận của cô về lão Tôn là người có nghĩa khí chứ không giống loại người
giở trò sau lưng. Liệu có phải bên trong có uẩn khúc? Cho đến gần hết giờ làm, Tô
Mạt vẫn do dự, không gửi email. Đang nghĩ xem nên giải thích với Vương Á Nam ra
sao, hay làm thế nào để thuyết phục bà thu hồi mệnh lệnh, không ngờ Vương Á Nam
lên tiếng trước, hỏi cô đã gửi email chưa.


Mạt nói tạm thời chưa gửi, Vương Á Nam thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạt biết mình đã làm
đúng.

Vương
Á Nam quả nhiên nói: “Chúng ta không thể nhất thời tức giận mà đắc tội với người
khác. Lão Tôn có mối quan hệ rộng trong ngành, hạng người nào anh ta cũng quen,
sau này kiểu gì chúng ta cũng cần nhờ đến anh ta.”


Mạt đột nhiên nhớ đến hình ảnh Vương Cư An và vị Tôn Tổng gặp nhau ngày hôm đó.
Hai người dường như có mối quan hệ thân tình, không biết có liên quan đến vụ này?

Vương
Á Nam là người tâm tư nhạy bén. Thấy cô có vẻ ngập ngừng, bà hỏi: “Còn chuyện gì
sao?”


Mạt đắn đo rồi kể đại khái chuyện xảy ra hôm đó. Tuy nhiên, cô giấu chuyện đi ăn
cùng Châu Viễn Sơn, chỉ nói đi ăn cơm cùng một người bạn, tình cờ gặp Vương Cư An
và Tôn Trường Dược.

Thấy
Tô Mạt tỏ ra nghiêm túc, Vương Á Nam cũng không nghi ngờ, hỏi tiếp: “Ý của cô là
Vương Tổng có liên quan đến vụ này?”


Mạt giải thích: “Tôi chỉ tường thuật một cách khách quan những điều tôi chứng kiến.”

Vương
Á Nam cười cười, đứng ở cửa văn phòng trầm mặc một lúc, sau đó lẩm bẩm: “Dự án của
công ty, An An không đến mức làm vậy. Tôi cảm thấy nó thân thiết với lão Tôn là
vì...” Nói đến đây, bà đột nhiên ngừng lại, quay sang mỉm cười với Tô Mạt. “May
mà cô chưa gửi email.”


Mạt mù mờ khi nghe câu nói của bà, vài giây sau cô mới phát hiện “An An” là chỉ
cháu trai của bà, có lẽ đây là nhũ danh.

Vương
Á Nam nói tiếp: “Không tồi, coi như cô đã tìm ra con đường của nghề trợ lý. Điều
quan trọng nhất của công việc trợ lý không phải là thông minh hay giỏi giang mà
là lòng trung thành. Tôi tin mình không nhìn nhầm người. Hôm nay làm việc đến đây
thôi, cô về nghỉ sớm đi.”

Thấy
Vương Á Nam thu dọn tài liệu trên bàn và túi xách, Tô Mạt lập tức gọi điện thoại
bảo tài xế đánh xe đến trước cổng công ty chờ. Vương Á Nam cầm túi xách, đi ra ngoài,
rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà quay đầu dặn Tô Mạt: “Tối mai có bữa cơm tiếp
một số lãnh đạo cấp của tỉnh. Đây là bữa cơm xã giao không quan trọng nên tôi không
đi, cô hãy đi cùng Vương Tổng. Gặp những người đó cũng có ích với cô.”


Mạt vâng dạ. Đợi Vương Á Nam đi khỏi, cô bắt đầu sắp xếp lại nội dung công việc
của ngày hôm nay. Thời gian qua, cô ép bản thân rèn luyện thành thói quen, công
việc của ngày nào “tiêu hóa” ngay trong ngày đó, đồng thời đề ra kế hoạch tổng quát
của ngày mai, để đề phòng xảy ra sự việc đột xuất khiến mình phải lúng túng.


Mạt bận đến hơn bảy giờ tối. Lúc này, văn phòng tổng giám đốc không còn một bóng
người, hành lang tắt hết đèn, có lẽ cả tòa nhà chỉ còn lại một mình cô. Tô Mạt rút
bánh mì từ túi xách, tới phòng trà, pha cốc cà phê uống kèm. Ăn xong, vừa vặn đến
giờ cô đi học tiếng Anh buổi tối.

Tô Mạt thích cuộc sống bận rộn như bây giờ. Nếu hôm nào đó
rảnh rỗi, cô về nhà sớm, một mình nấu cơm, ăn cơm rồi tắm rửa, lên giường từ sớm,
cảm giác cô độc sẽ âm thầm lan tỏa. Những lúc như vậy, cô thường gọi điện cho bố
mẹ, trò chuyện với con gái nhưng vẫn không thể xua đuổi nỗi cô đơn, thậm chí còn
cảm thấy phiền muộn. Cuối cùng, Tô Mạt đành mở ti vi, đi ngủ. Như nghe thấy tiếng
người nói chuyện, cô mới cảm thấy khá hơn một chút. Từ đó, lúc nấu cơm, lúc đọc
sách hay đi tắm, cô đều bật ti vi. Trong nhà tắm, hơi nước nóng mù mịt, vòi hoa
sen xối nước ào ào, thấm vào mỗi tấc da trên thân thể. Tô Mạt mở to mắt ngắm mình
trong gương. Cô nhìn thấy một người phụ nữ diện mạo vẫn còn trẻ trung, đôi mắt đen
láy, đôi môi đỏ mọng bởi khí nóng, làn da trơn láng, bộ ngực và cặp mông vẫn đầy
đặn... tất cả những điều này mang đến cho cô ám thị, cũng có thể nói là tốt hoặc
không tốt. Có người từng nói: “Phụ nữ gần ba mươi tuổi thường non mỡ, mềm mại một
cách bất thường, sau đó trở nên tiều tụy trong nháy mắt.” Trước đây, Tô Mạt không
để ý đến câu này. Đến bây giờ cô mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó, bỗng thấy ảo não.
Đối với cô, tuổi tác như hiện tượng hồi quang phản chiếu của người sắp chết nhưng
không có ai ngắm nhìn, không ai thưởng thức, không ai kéo vào lòng nâng niu như
vật báu. Cô chỉ có thể một mình lẳng lặng nở rộ, cho đến khi khô héo, lụi tàn.

Thỉnh
thoảng, Tô Mạt bị ý nghĩ tiêu cực đó giày vò nhưng cô không có sức cải thiện tình
hình. Vì vậy khi Châu Viễn Sơn gọi điện đến, Tô Mạt nghĩ: Nếu anh ta mời mình ăn
cơm, hôm nay mình sẽ trốn học.

Châu
Viễn Sơn coi cô như bạn bè thân thiết. Tô Mạt vừa bắt máy, anh ta liền hỏi thẳng:
“Cô đang ở đâu?”


Mạt vui vẻ đáp, cô vẫn ở công ty. Châu Viễn Sơn nói: “Tôi cũng vừa đến công ty,
lát nữa sẽ lên tìm cô.”

Tô Mạt nói đùa: “Có phải anh lại định mời tôi ăn cơm không?”

Châu
Viễn Sơn ngẩn người, lập tức mỉm cười. “Đương nhiên, cô vẫn chưa ăn tối à? Dù sao
bữa cơm lần trước cũng do lão Vương thanh toán.”


Mạt cảm thấy nửa câu sau có phần “sát phong cảnh” nhưng nghe tiếng thở của anh ta
phảng phất ngay bên tai, cô không còn để ý đến điều đó. Tô Mạt đứng ngoài cửa phòng
trà một lúc, thang máy kêu “ding” một tiếng, một thân hình cao lớn bước ra ngoài.

Châu
Viễn Sơn hay cười, mỗi lần gặp Tô Mạt, anh ta đều cười tươi. Hai người quay về phòng
trà, Châu Viễn Sơn lên tiếng hỏi: “Thế nào, hôm đó lão Vương không gây khó dễ cho
cô đấy chứ?”


Mạt trả lời qua loa: “Không có gì.”

“Con
người sếp tổng khá nghiêm túc, dù sao anh ấy cũng có thân phận đặc biệt.”


Mạt không có hứng thú nhắc đến Vương Cư An, liền nói thẳng: “Tôi và sếp tổng ít
tiếp xúc. Trong ấn tượng của tôi, anh ta chỉ là người có tiền. Loại đàn ông này
chẳng qua có vốn chơi bời hơn người bình thường mà thôi.”

Châu
Viễn Sơn lại cười. “Thời buổi này cô cho rằng chỉ đàn ông mới biết chơi hay sao?
Tiền bạc và quyền lực đối với đàn ông hay đàn bà đều như nhau. Nếu đạo đức là bề
mặt, tiền bạc và quyền lực là nội lực, dục vọng chính là nham thạch không ngừng
sôi sục. Kết quả chỉ có thể là bề mặt dãn nở và trở nên mỏng manh, cuối cùng hình
thành núi lửa.”


Mạt mỉm cười, nhìn anh ta. “Anh chuyển sang nghiên cứu địa chất từ lúc nào thế?”

Châu
Viễn Sơn cũng cười. Một lúc sau, anh ta ngập ngừng rồi lên tiếng: “Tôi biết bây
giờ tìm cô thì hơi đường đột nhưng bản thân tôi cũng không biết phải làm sao...
Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Tim
Tô Mạt đập nhanh một nhịp, cô cười, nói: “Không cần vòng vo tam quốc, anh cứ nói
thẳng ra đi.”

Châu
Viễn Sơn hắng giọng hai tiếng, cuối cùng lên tiếng: “Là như vậy, tôi muốn... xin
số điện thoại của Mạc Úy Thanh. Hôm đưa một người đi mua quần áo, tôi tình cờ gặp
các cô. Tôi nghĩ quan hệ giữa hai cô chắc cũng thân thiết, vì vậy muốn nhờ cô giúp
đỡ.”


Mạt nhất thời im lặng. Cô cúi đầu, uống hết nửa cốc cà phê còn lại rồi hỏi: “Anh
quen Mạc Úy Thanh?”

“Ừ.”
Châu Viễn Sơn nhìn Tô Mạt chằm chằm. “Có thể cho tôi số điện thoại của cô ấy không?
Cuộc sống của cô ấy bây giờ ra sao?”


Mạt nghĩ thầm: Anh hỏi tôi câu này, bảo tôi trả lời anh thế nào?


lên tiếng: “Thật ra tôi và Mạc Úy Thanh không thân thiết lắm, chỉ cùng nhau dạo
phố vài lần. Nếu anh muốn liên hệ với cô ấy... tôi cần hỏi ý kiến của cô ấy trước.”

Châu
Viễn Sơn không nài nỉ cô nữa, nhìn chăm chú vào cốc cà phê trước mặt, hồi lâu cũng
không lên tiếng. Tô Mạt cũng lặng thinh.

Buổi
tối hôm đó, Châu Viễn Sơn quả nhiên mời Tô Mạt đi ăn nhưng cô từ chối. Thấy cũng
không còn sớm, Tô Mạt không đi học tiếng Anh mà nhờ Châu Viễn Sơn đưa về nhà. Trước
khi chia tay, hai người vẫn chào hỏi như thường lệ. Châu Viễn Sơn muốn nói điều
gì đó nhưng lại thôi. Tô Mạt không đành lòng, lên tiếng: “Tôi sẽ nhanh chóng hỏi
cô ấy, sau đó liên lạc với anh.”

Lúc
này, Châu Viễn Sơn mới gật đầu.

Vừa
vào nhà, Tô Mạt liền bật ti vi, mở tiếng to hơn thường lệ. Sau khi tắm xong, cô
lên giường đọc sách. Trước đây, cô thích đọc các tác phẩm văn học, bây giờ lại có
hứng thú với sách quản lý tài chính, lịch sử, chính trị và truyện ký. Nhưng buổi
tối hôm nay, một chữ cũng không lọt vào đầu cô.

Ngày
hôm sau đi làm, Vương Á Nam không đến công ty, công việc của Tô Mạt không nhiều.
Gần hết giờ làm, cô mới chợt nhớ ra có việc gì đó cần giải quyết. Mở sổ ghi chép,
cô mới nhớ ra tối nay có bữa cơm khách. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông,
là trợ lý của Vương Cư An gọi tới, nói xe ô tô của Vương Tổng đã chờ sẵn dưới tòa
nhà.


Mạt hoàn toàn quên mất vụ này. May mà bình thường cô để một bộ quần áo ở công ty,
phòng khi dùng đến. Cô vội vàng đi thay quần áo, trang điểm, sau đó cầm túi xách,
đi nhanh xuống tầng một. Xe ô tô của Vương Cư An rất nổi bật, Tô Mạt vẫn chưa đi
đến, đã có người xuống xe, mở cửa cho cô. Nhìn thấy lão Triệu ở phòng Marketing,
Tô Mạt vội nói: “Phó phòng Triệu, để tôi ngồi ghế trước.”

Triệu
Tường Khánh cười híp mắt. “Trợ lý Tô, hiện tại không giống trước kia, bây giờ cô
là tâm phúc của kỹ sư Vương. Tôi làm sao có thể để cô ngồi ghế trước? Cô mau lên
xe đi, chúng ta muộn giờ rồi.”


Mạt hết cách, đành chui đầu vào hàng ghế sau. Vương Cư An đã ngồi một bên, lão Triệu
ngồi ở ghế lái phụ, còn người trợ lý lái xe. Tô Mạt cất giọng khách sáo: “Xin lỗi,
tôi có chút việc nên chậm trễ, để sếp tổng đợi lâu.”

Vương
Cư An không tiếp lời, chỉ dặn dò trợ lý: “Đi thôi!”

Bữa
cơm tối nay là An Thịnh mời mấy lãnh đạo của tỉnh để bày tỏ lòng biết ơn khi tập
đoàn giành được hợp đồng thuê hàng ngàn mẫu đất vốn là một sân bay cũ. Ngoài ra,
An Thịnh còn có mục đích muốn nhờ lãnh đạo tỉnh dắt mối, để An Thịnh nhảy vào dự
án đầu tư năng lượng tại một tỉnh thuộc vùng Tây Bắc, dưới danh nghĩa thiết lập
quan hệ hữu hảo giữa hai thành phố, cùng tạo ra sự huy hoàng.

Vương
Á Nam không xuất hiện tại bữa cơm này là có nguyên do. Bà và Vương Cư An bất đồng
ý kiến trong việc đầu tư vào ngành năng lượng và thiết bị điện tử ô tô, đến mức
không ai nhường ai. Hiện tại, ngoài sản phẩm điện tử và cao ốc thương mại, tập đoàn
vẫn đặt trọng tâm vào lĩnh vực bất động sản. Tuy nhiên, ngành này lợi nhuận ngày
càng ít, tương lai ngày càng mờ mịt nên tập đoàn buộc phải tìm hướng đi khác. Vương
Á Nam cho rằng, đầu tư quá nhiều tiền vào ngành năng lượng sẽ dẫn đến nguồn vốn
bị thiếu hụt. Bà chê người trẻ tuổi làm việc nôn nóng, tầm nhìn hạn hẹp.

Còn
Vương Cư An cho rằng, hiện tại đất nước chưa có điều kiện tốt để phát triển ngành
kỹ thuật thiết bị điện tử ô tô. Các doanh nghiệp chế tạo xe hơi chủ yếu sản xuất
hàng thứ phẩm để tiêu thụ ở thị trường trong nước. Kỹ thuật trọng tâm vẫn bị Âu
Mỹ và Hàn, Nhật lũng đoạn. Dù có phát triển mới cũng bị mai một bởi chế độ quản
lý hiện hành. Hơn nữa, ngành này chưa chắc đã kiếm ra tiền.

Hai
cô cháu không đạt được thỏa thuận chung nên mặc kệ đối phương muốn làm gì thì làm.
Điểm khác biệt duy nhất là đằng sau Vương Á Nam có hội đồng quản trị chống lưng,
bà cũng luôn để ý đến nhất cử nhất động của Vương Cư An. Vì vậy Tô Mạt hiểu rõ mục
đích Vương Á Nam cử cô đi cùng Vương Cư An. Chỉ là hôm nay tâm trạng của cô không
được tốt lắm.

Trong
phòng VIP toàn những gương mặt xa lạ, nào là lãnh đạo tỉnh ủy, lãnh đạo cục quản
lý tài sản quốc doanh và cán bộ thuế vụ, ngân hàng... Ngoài ra, còn có cả cục phó
cục công an và cấp dưới của ông ta. Tất cả đều là nhân vật có máu mặt, mọi người
trò chuyện vui vẻ. Những bữa cơm kiểu này không thể thiếu phụ nữ nhưng phái nữ không
được quá nhiều. Phụ nữ đông quá sẽ không hay nhưng nếu không có sẽ vô vị, tạo ra
bầu không khí mờ ám là tốt nhất. Trong phòng có tất cả hai, ba cô gái trẻ, Tô Mạt
là người phụ nữ duy nhất của phía An Thịnh, cô được xếp ngồi cùng bàn với Vương
Cư An.

Vị
trí trang trọng nhất bên cạnh Vương Cư An là một vị lãnh đạo tỉnh ủy, còn một bên
là công tử của một ông bộ trưởng nào đó. Lão Triệu và trợ lý của Vương Cư An ngồi
ở bàn khác.

Chỉ
có điều tối nay Tô Mạt cảm thấy không thoải mái. Bữa ăn được tổ chức tại câu lạc
bộ tư nhân gần bờ biển phía đông thành phố, nơi không xa lạ với Tô Mạt. Đến bây
giờ cô mới biết, câu lạc bộ này vốn trực thuộc tập đoàn. Tô Mạt cảm thấy nếu cô
tỏ ra quá nhiệt tình hoặc hoạt bát thì đó là một sự sỉ nhục đối với bản thân.


Mạt cảm thấy bất an, đến khi nhận ra anh chàng cấp dưới đi cùng lãnh đạo cục công
an thành phố, cô càng kinh ngạc.

Trong
bữa ăn, người cấp dưới đó đi kính rượu một vòng. Đến bên Tô Mạt, anh ta đột nhiên
nói: “Vẫn là Tô tiểu thư giỏi giang, tiến nhanh thật đấy.”


Mạt hơi đờ người, đáp lời: “Như nhau cả.”

Hai
người chỉ uống một hớp rượu. Sau đó, có người nói đùa: “Đàn bà ra đời cần giỏi giang.”
Anh ta nhấn mạnh từ cuối cùng, mọi người đều hiểu ý, cười cười.

Một
người đàn ông trung niên diện mạo đứng đắn ngồi cùng bàn nháy mắt cười với Vương
Cư An và Tô Mạt. Ông ta nói: “Tôi kể một câu chuyện, không biết các vị đã nghe qua
chưa?”

Người
bên cạnh phụ họa: “Ông mau kể đi, nghe qua thì sao chứ? Có những câu chuyện kinh
điển nghe đi nghe lại cũng không chán, chỉ là người kể có hấp dẫn hay không thôi.”

Người
đàn ông trung niên hắng giọng rồi lên tiếng: “Có năm cô gái cùng cạnh tranh một
chức vụ lãnh đạo. Cuối cùng, đương nhiên bốn cô bị loại. Sau đó, lãnh đạo lần lượt
tìm bốn cô đó nói chuyện. Lãnh đạo hỏi cùng một vấn đề nhưng câu trả lời của các
cô khác nhau. Lãnh đạo hỏi: “Cô có biết tại sao cô bị loại không?” Cô thứ nhất trả
lời: “Tôi biết, bởi bên trên tôi không có người.” Cô thứ hai nói: “Bên trên tôi
có người nhưng anh ta không cứng.” Cô thứ ba cho biết: “Bên trên tôi có người, anh
ta rất cứng nhưng tôi ở bên dưới không chịu hoạt động.” Cô thứ tư đáp: “Bên trên
tôi có người, anh ta rất cứng, tôi ở bên dưới cũng hoạt động nhưng tôi không ra
máu.”.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3