Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 05 - Phần 05

5.

Mấy
ngày gần đây, Phó Lệ Lợi tỏ ra nhiệt tình với Tô Mạt, bắt đầu nói cô sắp xếp hồ
sơ liên quan đến công việc. Cho tới lúc này, Tô Mạt mới nếm trải mùi vị bận rộn.

Gần
hết giờ làm, phòng Marketing nói tối nay có bữa cơm khách nhưng thiếu người, muốn
mượn người của văn phòng tổng giám đốc.

Phòng
Marketing đều là nhân viên nam, thường chạy đến tìm Phó Lệ Lợi mượn người. Nhưng
nếu không phải dự án lớn, Phó Lệ Lợi cũng chẳng thèm bận tâm. Lúc tâm trạng không
tốt, chị ta cũng không nhận lời. Hơn nữa, những bữa cơm bàn chuyện làm ăn đều có
không khí ngột ngạt, lại chiếm mất thời gian nghỉ ngơi nên chẳng nhân viên nữ nào
chịu tham gia. Thậm chí, có đồng nghiệp đưa ra kiến nghị, chi bằng công ty chúng
ta học tập ông chủ hãng than nào đó, lập ra phòng PR, kéo mấy cô sinh viên trường
nghệ thuật và trường nhạc biết chơi bời cùng đi hầu rượu, không biết chừng sẽ đánh
đâu thắng đó. Làm vậy, các nhân viên của phòng Marketing sẽ nhẹ nhõm hơn.

Nghe
cấp dưới nói vậy, Phó Lệ Lợi không cảm thấy buồn cười mà lên tiếng quở trách: “Đừng
ăn nói vớ vẩn, tập thể phòng Marketing của công ty chúng ta có tiếng giỏi giang
trong ngành.”

Triệu
Tường Khánh cười ha hả. “Đúng rồi, An Thịnh không phải lập nghiệp từ nghề đào than,
sếp tổng của chúng ta cũng không phải là nhà giàu mới nổi, không thể chơi mấy chiêu
tà môn đó. Chúng tôi đâu cần dựa vào việc hầu rượu để kiếm hợp đồng. Do chúng tôi
thấy các cô ở văn phòng tổng giám đốc đều là tinh anh, đều biết ăn nói nên mới nhờ
vả.”

Phó
Lệ Lợi rất thích câu này. Hơn nữa, lãnh đạo cũng đã thông báo trước, yêu cầu các
phòng ban tích cực phối hợp để sớm hoàn thành dự án, thế là chị ta động viên hai
cấp dưới có ngoại hình nổi bật. Ai ngờ, một trong hai cô gái tìm mọi cớ thoái thác.
Triệu Tường Khánh mất hết kiên nhẫn, chỉ tay vào Tô Mạt đang ngồi ở bàn làm việc.
“Còn một người, Tiểu Tô, cô đi cùng đi.”


Mạt ngẩng đầu nhìn Phó Lệ Lợi, thấy chị ta không có ý ngăn cản, cô mới gật đầu đồng
ý.

Trên
đường đi, Triệu Tường Khánh trò chuyện với Tô Mạt, nói đám khách hàng này không
dễ thương lượng nên mới cần một, hai đồng nghiệp nữ để điều hòa không khí. Anh ta
dặn dò Tô Mạt có thể tránh uống rượu thì đừng uống, bởi một khi uống vào sẽ rất
khó thoát thân. Tô Mạt lập tức vâng dạ. Đến nhà hàng, cô và đồng nghiệp nữ quả nhiên
nghiêm chỉnh như vật trang trí, chỉ rót rượu và thỉnh thoảng nói một, hai câu với
đối phương.

Trong
đám khách hàng có một cô gái trẻ tuổi, là người dẫn chương trình của một chương
trình truyền hình nào đó. Cô gái này thật sự biết cách tạo không khí, cô ta hết
khuyên người này uống ít rượu lại uống giao bôi với người khác khiến cả phòng ăn
náo nhiệt, vui vẻ trong khi cô ta chẳng uống là bao. Triệu Tường Khánh thấy vậy,
ngoảnh đầu nói đùa với Tô Mạt và đồng nghiệp nữ: “Hai cô nhỏ nhẹ quá đấy, nhìn người
ta kia kìa.”

Sau
đó, một khách hàng đứng dậy mời rượu, Tô Mạt và đồng nghiệp nữ chỉ nhấp một ngụm.
Nhìn gương mặt thanh tú ửng hồng của Tô Mạt, đối phương cười, nói: “Trước đây tôi
từng gặp người uống một hớp rượu cũng đỏ mặt nhưng tửu lượng rất khá.” Nói xong,
anh ta bắt hai người phụ nữ uống hết.

Đồng nghiệp nữ nói thế nào cũng không chịu uống, cuối cùng
lão Triệu phải uống thay cô ta. Đến lượt Tô Mạt, cô thấy không còn sớm, đồ ăn cũng
đã đánh chén tương đối, mọi người ở xung quanh đã có vẻ say sưa, cô không do dự
uống cạn ly rượu. Tiếp theo, tất cả mọi người đều nhằm vào Tô Mạt. Nhưng Tô Mạt
khéo léo uống thêm nhiều nước, đi vệ sinh hai lần, hoặc nhân lúc bọn họ không chú
ý nhổ rượu vào khăn tay. Cô biết rõ tửu lượng của cô chỉ ở mức trên trung bình,
được cái chọn đúng thời cơ, tới lúc cô uống xả láng, những người khác đã say túy
lúy nên cô mới miễn cưỡng “vượt qua cửa ải”.

Trước
đó, Triệu Tường Khánh còn có chút lo lắng, rồi thấy Tô Mạt hành xử đúng mực, tuy
hai má đỏ hây hây nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, anh ta bất giác cười ngoác miệng,
đưa Tô Mạt đi chúc rượu một vòng. Đối phương vui vẻ ca ngợi Tô Mạt là “vũ khí bí
mật” của Phó phòng Triệu.

Trong
lòng Tô Mạt khó tránh khỏi có chút đắc ý, cô cảm thấy tửu lượng của mình cũng không
tệ. Đến lúc ra về, dù bước đi của Tô Mạt vẫn vững vàng nhưng lão Triệu không yên
tâm, anh ta bận tiễn khách nên bảo trợ lý và đồng nghiệp nữ đưa cô về nhà. Lúc lên
xe, Tô Mạt cảm thấy buồn ngủ, cô nghĩ bây giờ đã muộn nên buồn ngủ cũng là bình
thường. Đến khi xuống ô tô, cô mới cảm thấy trong người không ổn.

Đồng
nghiệp nữ định tiễn Tô Mạt lên nhà. Cô nghĩ nhà mình trên tầng ba, kiểu gì cũng
có thể leo lên, hơn nữa đồng nghiệp là phụ nữ, về muộn cũng không an toàn, thế là
cô bảo đồng nghiệp về trước, còn mình bám cầu thang, từ từ leo lên. Đến khi nhìn
thấy cửa nhà mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nóng đến mức người đầy mồ hôi, trong
khi gió lạnh từ cửa sổ ở đầu hành lang thổi vào. Tầm nhìn của Tô Mạt đột nhiên chao
đảo, đầu óc ngày càng mơ hồ. Sau đó, cô ngã gục.

Không
biết bao lâu sau, bên tai Tô Mạt lờ mờ có tiếng nói chuyện. Người cô lạnh toát nhưng
cô không thể mở mắt. Có người vỗ lên mặt cô, Tô Mạt nghĩ thầm: Ai thế? Tại sao lại
đánh mình? Có người vào nhà mình, lẽ nào là kẻ trộm?


Mạt cố mở mắt nhưng hai mí mắt như bị dán keo. Cô nghĩ tiếp: Lạ thật đấy, tại sao
mặt không đau mà đầu đau thế? Cô giơ tay, định sờ đầu nhưng cổ tay bị giữ chặt.
Tô Mạt giật mình, có phần tỉnh táo, cô lập tức cảm thấy đầu đau buốt. Người bên
cạnh lên tiếng: “Cháu đừng động đậy, đầu cháu bị chảy máu rồi kia kìa. Sao cháu
lại nằm ở đây?”


Mạt nhận ra tiếng ông lão nhà kế bên. Tiếp theo là giọng nói của bà vợ: “Hình như
con bé nằm ở đây cả đêm, sao lại say đến nông nỗi này? Dù gặp chuyện phiền não cũng
không được ra ngoài uống rượu chứ! May mà ngất xỉu trước cửa nhà mình, nếu nằm ngoài
đường thì phải làm sao?”

Ông
lão lại lên tiếng: “Đúng vậy, dù thế nào cũng không thể tự chà đạp bản thân.” Ông
hỏi: “Cháu có đứng dậy được không? Cháu phải tới bệnh viện kiểm tra.”


Mạt miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy hai ông bà mặc đồ thể thao đứng bên cạnh cô.
Cô lại đưa mắt về phía cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng. Đầu óc cô trống rỗng, mãi vẫn
không thể định thần.


lão lắc lắc tay trước mắt Tô Mạt. “Cháu không sao đấy chứ?”

Toàn
thân Tô Mạt đau nhức. Cô vội bám lan can ở bên cạnh ngồi dậy. Hai người giơ tay
đỡ cô, đưa cô đi đến cửa nhà. Lúc này Tô Mạt mới lên tiếng cảm ơn ông bà, nói muốn
vào nhà nghỉ ngơi một lúc. Cô soi gương trong nhà vệ sinh, bắt gặp gương mặt nhợt
nhạt, trán bị thương, máu nhày nhụa. Tô Mạt gột rửa sạch sẽ vết máu trên mặt, thay
quần áo rồi tới bệnh viện.

Khi
cô mở cửa, ông bà nhà hàng xóm vẫn đợi ở bên ngoài, họ kiên quyết đưa cô tới bệnh
viện. Tô Mạt không thể từ chối, đành để họ đi cùng. Bác sĩ bảo cần khâu vài mũi,
may mà vết thương nhỏ nên không cần cắt tóc mái. Tô Mạt nằm trên giường bệnh, thẫn
thờ.

Điện
thoại trong túi xách đổ chuông, Tô Mạt lấy ra nghe. Tùng Dung ở đầu kia nói tối
nay phải tiếp khách, nhờ Tô Mạt đi đón con trai.


Mạt kể lại tình trạng của mình, Tùng Dung hỏi cô: “Sắp đến giờ làm việc, cô đã gọi
điện tới công ty xin nghỉ chưa?”


Mạt nói lát nữa sẽ gọi, Tùng Dung nói: “Cô đừng gọi nữa, để tôi gọi giúp cô. Đây
là tai nạn lao động, không thể để bị thương vô ích... Tối qua hai bên đã ký hợp
đồng chưa?”


Mạt ngẫm nghĩ rồi nói: “Đạt thỏa thuận miệng, vấn đề không lớn.”

Tùng
Dung cười. “Thế thì tốt rồi, không nhận ra cô cũng có bản lĩnh đấy chứ!”

Hai
người nói thêm một, hai câu rồi cúp máy. Tô Mạt nghi hoặc trong lòng, không biết
Tùng Dung giải quyết thế nào. Bác sĩ ngồi bên cạnh đang xử lý vết thương trên trán
cô, nhắc nhở cô không được động đậy, Tô Mạt đành phải nằm im. Vừa khâu xong, điện
thoại lại đổ chuông. Tùng Dung cho biết: “Cô hãy chuẩn bị tâm lý, tôi đoán người
ở tổng công ty đều biết chuyện của cô rồi.”


Mạt vội hỏi chị ta nói điều gì, với những ai. Tùng Dung chỉ đáp: “Tóm lại, tôi đã
xin nghỉ giúp cô. Tôi gọi cho nơi này, nơi kia mấy cuộc điện thoại. Cô không cần
cảm ơn tôi, tôi biết rõ hoàn cảnh của cô bây giờ. Tôi cảm thấy con người cô không
tồi nên mới giúp cô. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bạn bè.”


Mạt nói: “Sao chị biết mấy cuộc điện thoại chị vừa gọi là giúp tôi? Chị có biết
quan hệ giữa bọn họ phức tạp đến mức nào không? Lão Triệu thân thiết với Vương Cư
An, còn Chủ nhiệm Phó lại là người của Vương Á Nam, tôi chỉ là hạt cát sinh tồn
ở giữa. Bất cứ người nào chỉ hơi phiền lòng đều có thể nhẹ nhàng thổi bay tôi ra
ngoài. Bây giờ chị tham gia làm gì chứ?”

Tùng
Dung cười cười. “Cô cũng không ngốc nghếch, tìm hiểu kĩ thật đấy. Một khi tôi đã
trộn lẫn nồi nước, kiểu gì cũng có người ra mặt giúp cô. Cô yên tâm đi, đến lúc
đó chỉ cần xem cô đứng về phe nào.”


Mạt cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một hồi. Cuối cùng, cô vẫn gọi điện cho Phó Lệ Lợi.
Biểu hiện của Phó Lệ Lợi rất bình thường, chị ta nói: “Vừa rồi người của bệnh viện
gọi tới, bảo cô đang làm phẫu thuật. Vậy đi, cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe lại, đừng
bận tâm đến công việc, hoan nghênh cô sớm ngày trở lại cương vị công tác.”


Mạt nghĩ thầm: Còn làm phẫu thuật nữa, bà Tùng Dung bịa ác thật.

Nghĩ
thì nghĩ vậy, cô vẫn phối hợp, nói với Phó Lệ Lợi xin nghỉ một tuần. Trong thời
gian đó, lão Triệu bảo người đến thăm Tô Mạt, cho biết vụ hợp đồng đã ký kết thành
công, còn người của văn phòng tổng giám đốc không thấy bóng dáng.

Đợi
vết thương lành lại, Tô Mạt tới bệnh viện thay băng lần cuối. Cô y tá dùng băng
dính dán miếng gạc trên trán cô. Miếng gạc hơi to, trông có vẻ nghiêm trọng. Tô
Mạt mua một giỏ hoa quả và đồ bổ dưỡng cầm sang nhà ông bà hàng xóm rồi mới tới
công ty làm việc.

Các
đồng nghiệp ở công ty vẫn chẳng tỏ ra có gì bất thường. Cùng lắm họ chỉ liếc qua
trán cô mà thôi.

Phó
Lệ Lợi quan tâm hỏi han Tô Mạt vài câu rồi bảo cô giúp sắp xếp hồ sơ. Cho đến khi
gần hết giờ làm, Tô Mạt mới giải quyết xong công việc. Tối nay có buổi học tiếng
Anh thương mại, Tô Mạt định ra về thì điện thoại bàn bỗng đổ chuông. Lệ Lợi thông
báo cô hãy tới văn phòng chủ tịch, cuối cùng còn dặn một câu: “Tiểu Tô, tôi không
nhìn nhầm người, cô là một nhân tài, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.”


Mạt vội nói mấy lời khách sáo. Tâm trạng cô vốn thấp thỏm từ sáng đến giờ, nghe
những lời này mới yên tâm phần nào. Cô ngồi im lặng vài phút mới đứng dậy, tới gặp
Vương Á Nam.

Cửa
văn phòng chủ tịch khép hờ, Tô Mạt gõ cửa, chờ bên trong có người lên tiếng, cô
mới đẩy cửa đi vào. Vương Á Nam đang ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn xem tài liệu.
Nếu Tô Mạt không đoán nhầm, đó chính là sơ yếu lý lịch của cô. Trên chiếc sofa ở
bên cạnh còn có một người, Vương Cư An đang tựa vào thành ghế đọc báo. Nhìn thấy
anh ta, Tô Mạt bất chợt có dự cảm chẳng lành, trong lòng bất an.


Mạt đứng yên, Vương Á Nam ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười, chỉ tay vào chiếc ghế, nói:
“Ngồi đi” rồi hỏi: “Vết thương đã đỡ chưa?”

“Đỡ
nhiều rồi ạ, hôm nay tôi thay băng lần cuối.”

Vương
Á Nam nhìn cô bằng ánh mắt hiền hòa. “Thế thì tốt.” Bà đột nhiên thở dài. “Nếu không
gặp cô nữa, tôi thật sự không biết ăn nói với mọi người thế nào.” Nói xong, bà cười
mấy tiếng, quay sang cháu trai, nói: “Nếu cô gái này không làm việc ở công ty chúng
ta, trong tương lại liệu còn có nhân viên nào dám bán mạng cho An Thịnh? Bất kể
là thật hay giả, ít nhất cũng cần tạo dựng một tấm gương điển hình.”

Vương
Cư An cười cười, ngẩng đầu liếc nhìn Tô Mạt.


Mạt ngồi nghiêm chỉnh, lại nghe đối phương hỏi: “Tô tiểu thư, cô hãy nói xem, cô
có yêu cầu gì với công ty chúng tôi?” Tô Mạt không ngờ Vương Á Nam hỏi câu đó, cô
bất giác ngẩn người. Vương Á Nam thổi thổi cốc trà. “Không có gì, cô cứ nói thẳng
ra.”


Mạt nghĩ thầm, nếu tôi nói muốn lấy lại nhà xưởng của cậu tôi, liệu bà có đồng ý
không? Cô lên tiếng: “Tôi muốn chuyển sang phòng Kinh doanh, ngoài ra, tôi không
còn yêu cầu nào khác.”

Lần
này, Vương Á Nam hơi ngạc nhiên, bà hỏi tiếp: “Cô có thể nói lý do không?”


Mạt đã sớm có sự chuẩn bị nên trả lời trôi chảy: “Trước đây tôi từng làm công việc
bán hàng nên có kinh nghiệm nhất định. Ngoài ra, nghề này tương đối có tính thử
thách, có thể rèn luyện con người. Hơn nữa... mức lương cũng cao hơn vị trí khác.”
Nói đi nói lại, lý do cuối cùng mới là quan trọng.

Vương
Á Nam gật đầu, lại nói với cháu trai: “Cô gái này quả là thật thà, nghĩ sao nói
vậy.”

Vương
Cư An buông tờ báo, nhìn Tô Mạt chằm chằm.

Vương
Á Nam hỏi một câu không mặn không nhạt: “Gia cảnh của Tô tiểu thư khó khăn hay sao?
Bởi một người khi đi tìm việc thường ngại động chạm đến mức lương và không nói thật
lòng.”


Mạt đỏ mặt, cất giọng lí nhí: “Vâng, tôi biết...” Cô giải thích: “Bố mẹ tôi chỉ
có một mình tôi, họ đã lớn tuổi. Hơn nữa, tôi còn phải nuôi con.”

Gương
mặt Vương Á Nam lộ vẻ hứng thú, giọng điệu càng dịu dàng: “Con cô mấy tuổi rồi?”

“Ba
tuổi tám tháng ạ.” Tô Mạt trả lời.

Vương
Á Nam gật đầu. “Làm cha mẹ thật không dễ dàng. Tôi nhớ trước đây cô từng có một
thời gian làm công việc bán hàng ở công ty điện tử An Thịnh.” Bà hỏi cháu trai:
“Thành tích kinh doanh của cô ấy thế nào?”


Mạt thấy hơi căng thẳng, cô bất giác ngoảnh đầu nhìn người đàn ông.

Vương
Cư An cũng liếc nhìn cô, trong mắt vụt qua một tia chế giễu đáng ghét. Vài giây
sau, anh ta mới thong thả trả lời: “Tàm tạm, “đóng giả heo ăn thịt hổ(24)
cũng không đến nỗi.”

(24) Đóng giả heo ăn thịt hổ: ám chỉ
sự che giấu thực lực, giả vờ ngu ngốc, đợi đối thủ khinh địch mới nhẹ nhàng hạ gục
đối thủ.


Mạt biết ngay Vương Cư An chẳng nói câu gì hay ho, may mà Vương Á Nam không hỏi
nhiều, chỉ dò xét Tô Mạt: “Tôi lại cảm thấy cô không thích hợp làm nghề bán hàng.”
Tô Mạt nín thở, nghe bà cười với Vương Cư An. “Cô gái này có ngoại hình thanh tú,
nói chuyện nhẹ nhàng, dễ nghe, không phải kiểu mặt dạn mày dày ghê gớm.”

Vương
Cư An cúi đầu, tiếp tục đọc báo. “Cô cứ quyết định đi.”

Vương
Á Nam quay sang Tô Mạt, nói: “Tôi đã quan sát cô một thời gian, bảo cô đi pha cà
phê thì cô chuyên tâm pha cà phê, còn khiến người khác cảm thấy ngon đến mức không
thể thay thế.” Ngừng lại vài giây, bà thay đổi giọng điệu, nói đùa: “Đối diện với
người mà mình không thích, cô có thể làm đến mức đó thì quả thật không dễ dàng gì.”

Nghe
bà nói vậy, Tô Mạt vừa thấy kinh ngạc vừa lúng túng. Cô không ngờ Vương Á Nam lại
phơi bày khúc mắc và hiềm khích giữa cô và Vương Cư An.

Vương
Cư An cũng lập tức dừng động tác giở báo, ngẩng đầu nhìn cô ruột, khẽ cười. Nụ cười
có ý bao dung và bất lực.

Vương
Á Nam nói tiếp: “Tôi thích những người thật thà như cô. Không phải cứ làm việc ở
phòng Kinh doanh thì mới có thể học hỏi kiến thức, quan trọng là xem cô đi theo
người như thế nào. Bây giờ cô cũng đã lớn tuổi, làm sao bằng mấy cô gái trẻ mới
ra trường. Hơn nữa, ở độ tuổi này, nói chuyện học hỏi, rèn luyện có phải hơi muộn
hay không?”


Mạt lờ mờ đoán ra ý của đối phương. Vương Á Nam một mặt nhắc nhở cô đừng “đứng sai
đội hình”, mặt khác muốn thăm dò xem cô có định “bỏ tối theo sáng” và vạch rõ ranh
giới với người nào đó, thế là cô trả lời dứt khoát: “Tôi tin đối với mỗi người,
hiện tại chính là thời khắc trẻ trung nhất, chỉ cần cố gắng làm việc thì không bao
giờ là muộn.”

Vương
Á Nam mỉm cười, gật đầu. “Rất tốt. Như vậy đi, cô hãy ở lại nơi này. Đầu tiên, cô
hãy tham gia khóa bồi dưỡng luật kinh tế, tài vụ và quản lý nguồn nhân lực. Trợ
lý của tôi vừa nghỉ đẻ, cô hãy tạm thời thay thế vị trí của con bé đó.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3