Lạc chốn phù hoa (Tập 1) - Chương 03 - Phần 04
4.
Ngày
đầu tiên Vương Cư An đưa con trai đến công ty điện tử An Thịnh, một trận “bát quái(10)”
im lìm lâu năm lại được dịp trỗi dậy khiến mọi người vô cùng hưng phấn.
(10) Bát quái: có nghĩa là tán gẫu,
nói chuyện phiếm.
Thiếu
gia Vương Tiễn là người hiếu động. Rời khỏi tầm mắt của bố là cậu ta lân la đến
các phòng ban trong công ty. Tuy thỉnh thoảng cậu ta tỏ ra cao ngạo nhưng tính cách
khá thân thiện, lại mồm mép khiến các cô, các chú, các chị đều xúm quanh cậu ta.
Tô Mạt không tham gia mấy trò này nhưng cô cũng phát hiện cậu bé có tài ăn nói,
đầu óc xoay chuyển nhanh, mồm miệng không ngừng nghỉ, thường khiến người khác không
theo kịp tư duy của cậu ta. Xem ra, cậu ta đọc không ít sách, từ thiên văn, địa
lý, chính trị, tài chính,... lĩnh vực nào cậu ta cũng biết chút ít.
Về
chuyện sếp tổng Vương Cư An chưa kết hôn đã sinh con mười mấy năm trước, ngay cả
nhân viên kỳ cựu của công ty cũng không biết rõ. Điều này càng kích thích sự hiếu
kỳ của mọi người. Tô Mạt nghe được đôi điều từ Tùng Dung. Đại khái Vương Cư An và
mẹ đứa trẻ quen nhau từ nhỏ. Có lẽ lúc bấy giờ hai người còn ít tuổi, chỉ biết hưởng
thụ mà bất chấp hậu quả. Cho đến khi cô gái phát hiện mình mang thai thì đã quá
muộn, làm phẫu thuật phá thai cũng không được. Đứa trẻ vừa ra đời, bị đưa thẳng
đến nhà họ Vương. Gia đình cô gái cũng thuộc dạng có máu mặt ở địa phương, nhưng
sau này, do việc làm ăn xảy ra biến cố nên cả nhà chuyển lên phía bắc, cố ý cắt
đứt quan hệ. Ban đầu, bố mẹ Vương Cư An vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy cháu nội
mập mạp, đáng yêu, hai ông bà đều rất thích. Người làm ăn thường chú trọng chuyện
hương hỏa, thế là họ giữ Vương Tiễn ở bên cạnh, tận tâm nuôi dưỡng, cho đến khi
hai ông bà lần lượt qua đời mấy năm trước...
Kể
xong, Tùng Dung bổ sung một câu: “Tôi cũng chỉ nghe nói, chuyện của các gia đình
giàu có lan truyền ra bên ngoài, thật thật giả giả rất khó biết.”
Tô
Mạt vốn có thành kiến với Vương Cư An nên cũng không cảm thấy bất ngờ. Nghe xong,
cô càng khinh bỉ sếp tổng, thầm nghĩ: tính cách con người hình thành từ lúc lên
ba, người xưa nói cấm có sai.
Khi
nhắc tới chuyện này, Tô Mạt và Tùng Dung đang dạo quanh trung tâm thương mại chuyên
bán đồ hàng hiệu. Số lần Tô Mạt tới những nơi như thế này chỉ đếm trên đầu ngón
tay. Hôm nay là do Mạc Úy Thanh ra mặt mời.
Vừa
hết thời gian ở cữ, Mạc Úy Thanh không kìm nổi, hẹn hai người đi ăn, dạo phố. Cô
ta không bao giờ tới những trung tâm thương mại bình thường mà toàn ra vào nơi cao
cấp.
Ba
người phụ nữ vừa dạo bộ vừa trò chuyện. Tô Mạt đã sớm có ý định, hôm nay chỉ đi
cùng bọn họ, ngắm cho đã mắt. Nhưng khi nhìn thấy bộ đồ lót rất đẹp được giảm giá,
cô vẫn quanh quẩn ở chỗ đó hồi lâu. Mạc Úy Thanh khuyên Tô Mạt mua vài bộ. Tô Mạt
xem giá cả, mặc dù được giảm nhưng vẫn còn khá đắt. Hơn nữa, đây là quần lót kiểu
T-back bằng ren trong suốt như sợi dây thừng, chắc chắn cô sẽ không quen.
Mạc
Úy Thanh sớm nhìn thấu suy nghĩ của Tô Mạt. Cô ta nhét hai chiếc quần T-back vào
tay Tô Mạt. “Chị mua đi, không phải chị mặc loại quần kín mít như của mấy bà già
đấy chứ? Chị mặc đồ này, sau đó mặc váy dạ hội hoặc quần dài màu nhạt đều rất tiện
lợi.”
Tô
Mạt nói: “Tôi làm gì có cơ hội mặc váy dạ hội. Hơn nữa, mặc ở bên trong, người khác
cũng không nhìn thấy, cần gì phải mua loại đắt tiền?”
Mạc
Úy Thanh không hài lòng với ý kiến của Tô Mạt: “Chị đúng là phụ nữ con nhà lành,
thảo nào đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Tôi nói cho chị biết, chúng ta không
thể coi thường vấn về đồ lót. Dù chị có vẻ bề ngoài xinh đẹp, lộng lẫy nhưng khi
bị người khác vạch ra xem, bên trong là đồ cũ kĩ, phai màu, tuột chỉ thì chẳng khác
nào ăn một quả vải vỏ ngoài đỏ tươi, thịt trắng ngần mọng nước, ai ngờ bên trong
lòi ra một con giòi, lúc đó mới thực sự buồn nôn. Một người phụ nữ mặc đồ lót tử
tế cũng sẽ tự tin hơn bởi vì toàn thân cô ta, từ trong ra ngoài đều không có gì
đáng chê trách.”
Tô
Mạt còn chưa lên tiếng, Tùng Dung đã buông một câu: “Con gái nhà lành và những bà
vợ bé kiểu gì cũng có điểm khác biệt.”
Mạc
Úy Thanh tím mặt.
Tô
Mạt vội nói: “Tôi sống một mình, có mặc cũng chỉ để mình ngắm, việc gì phải tốn
một khoản tiền?” Cô đã dần quen với cách thức chung sống của Mạc Úy Thanh và Tùng
Dung. Bọn họ hễ có cơ hội là “chọc ngoáy” đối phương nhưng vẫn không cắt đứt quan
hệ. Tính Tô Mạt lại không thích tranh chấp với người khác nên cô luôn đứng ở giữa,
giảng hòa cho hai người phụ nữ này.
Mạc
Úy Thanh đột nhiên tỏ ra hứng thú, hỏi nhỏ Tô Mạt: “Đừng nói với tôi kể từ khi ly
hôn, chị chưa từng lên giường với đàn ông đấy nhé?”
Tô
Mạt không ngờ Mạc Úy Thanh thẳng thắn như vậy, mặt cô nóng ran. Sợ cô ta tiếp tục
truy vấn sẽ càng ngượng ngập, Tô Mạt hàm hồ đáp: “Trước khi ly hôn tôi đã không
làm chuyện đó. Hơn nữa, tôi có con nhỏ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều...” Lời nói vừa
dứt, cô bắt gặp Tùng Dung liếc nhìn mình.
Mạc Úy Thanh tỏ vẻ không tin: “Chị không có nhu cầu sao?”
Tô
Mạt cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.
Mạc
Úy Thanh phì cười. “Thế thì không được. Chị nên biết vạn vật trên thế giới này đều
tồn tại ở trạng thái âm dương điều hòa, có dương là có âm, sống dựa vào nhau. Nếu
một thời gian dài không điều hòa, sẽ khó tránh khỏi tình trạng nội tiết mất cân
bằng. Đến lúc đó, phụ nữ không ra phụ nữ, đàn ông biến thành pê đê. Dù là người
nhiều tuổi như Tùng Dung cũng phải thường xuyên kiếm đàn ông mới được.”
Tô
Mạt càng xấu hổ. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh buổi tối ngày hôm đó. Tim cô
đập thình thịch, như tiếng mưa giội xuống lá sen.
Tùng
Dung vỗ nhẹ Mạc Úy Thanh. “Tôi thì sao nào?”
Mạc
Úy Thanh nhún vai. “Ba mươi sáu tuổi vốn vẫn còn phơi phới nhưng trông chị cứ như
ngoài bốn mươi ấy. Chị thử nói xem chị thế nào?”
Tùng
Dung liếc nhìn cô ta rồi cầm đồ lót trong tay Tô Mạt, treo lại lên giá. “Đừng mua
mấy thứ này. Lần trước cô ta cũng bảo tôi mua một cái, mặc chẳng ra sao, cả ngày
không thoải mái.”
Mạc
Úy Thanh nói: “Cái này có gì mà không thoải mái? Không biết là vấn đề của cái quần
hay vấn đề con người nữa.”
Tùng
Dung phản bác: “Đừng tưởng ai cũng giống cô, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông, hầu
hạ đàn ông tử tế là cảm thấy tự hào. Có phải cô vẫn cần bái “gà(11)”
học nghệ?”
(11) “Gà” là tiếng lóng, chỉ gái làng
chơi.
Mạc
Úy Thanh thản nhiên cầm áo ở trên giá, ướm lên người ngắm nghía. “Phải. Nói cho
chị biết, chiêu này rất có tác dụng, nếu không, sao tôi có thể theo Thượng Thuần
lâu như vậy? Ngoài bà vợ chính thức của anh ta, tôi là người ở bên cạnh anh ta lâu
nhất.”
Tùng Dung cười giễu cợt. “Có cho tôi, tôi cũng chẳng thèm.”
Tô
Mạt im lặng từ đầu đến cuối. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô lấy hai bộ đồ lót,
cầm đi thanh toán.
Ba
người phụ nữ dạo một vòng, Mạc Úy Thanh muốn mua váy dạ hội, kéo Tô Mạt và Tùng
Dung đi thử đồ. Phụ nữ nhìn thấy quần áo đẹp chẳng khác nào đàn ông gặp mỹ nhân,
đều hưng phấn như nhau. Tô Mạt cũng cảm thấy ngứa ngáy, cô chưa từng mặc kiểu váy
này ngoài lần chụp ảnh cưới mấy năm trước. Tô Mạt chọn một bộ váy dài hở ngực, đi
vào phòng thử đồ.
Tô
Mạt dè dặt thay bộ váy. Cô nhìn ngang nhìn ngửa đều thấy kỳ cục, không phải bên
trên thiếu vải thì cũng là phần thân bó sát, để lộ hết đường cong của cơ thể. Tô
Mạt đang định thay đồ, Mạc Úy Thanh ở bên ngoài gõ cửa. “Ra đây cho tôi xem nào,
sao chị phải giấu giấu giếm giếm không cho ai thấy?”
Tô
Mạt đành đẩy cửa, đi ra ngoài rồi đứng im một chỗ. Mạc Úy Thanh ngẩn người nhìn
Tô Mạt, sau đó, cô ta lập tức kéo cô, gọi lớn tiếng: “Tùng Dung, chị lại đây xem
này!”
Tùng
Dung đang chọn quần áo. Chị ta quay người quan sát Tô Mạt từ trên xuống dưới. “Đẹp
thật đấy, vừa gầy vừa trắng, thân hình khá ổn.” Nói xong, chị ta lại liếc nhìn Mạc
Úy Thanh, cất giọng bỡn cợt: “Có thể sánh với cô.”
Mạc
Úy Thanh cười cười, không lên tiếng.
Tùng
Dung nói tiếp: “Cô mua bộ váy này đi, để dành cho buổi liên hoan của công ty. Tuy
hơi long trọng một chút nhưng quả thực quá đẹp.” Nói xong, chị ta đi hỏi nhân viên
cửa hàng giá tiền của bộ váy.
Nhân
viên nói một con số, Tô Mạt nghe thấy liền toát mồ hôi hột. Cô lại nhìn người phụ
nữ trong gương. “Một bộ váy có giá bằng nửa năm tiền lương. Thôi khỏi, mua về cũng
chẳng có cơ hội diện.” Tuy cô nói khẽ nhưng nhân viên bán hàng ở bên cạnh vẫn nghe
thấy. Cô ta liếc nhìn Tô Mạt rồi quay đầu đi chỗ khác.
Tùng
Dung cười. “Khi nói chuyện, cô đừng nên thật thà như vậy, chẳng giống người làm
nghề bán hàng chút nào. Trong ba chúng ta ở đây, chỉ có Mạc Úy Thanh mua hàng mà
không cần xem giá cả. Nhưng nếu một ngày thằng chồng đá cô ta, cô ta cũng chẳng
mua nổi. Cuộc đời ngắn ngủi, tuổi thanh xuân trôi vùn vụt, có tiền cũng khó mua
được tâm trạng vui vẻ. Hơn nữa, chẳng phải cô vừa nhận được một khoản tiền thưởng
hay sao? Cô cũng nên đầu tư cho bản thân một chút, tiết kiệm như vậy làm gì? Đồng
tiền kiếm được không phải để tiết kiệm.”
Mạc
Úy Thanh nói xen ngang: “Sao chị toàn thích kéo tôi vào?”
Tô
Mạt lắc đầu. “Nhà tôi trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, không tiết kiệm không
được. Năng lực có hạn, số tiền này có thể giải quyết bao nhiêu vấn đề.”
Tô
Mạt đang định đi thay quần áo, đằng sau đột nhiên vang lên giọng phụ nữ: “Này, tôi
muốn bộ váy trên người chị kia.”
Mọi
người quay đầu, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đang chỉ tay về phía Tô Mạt, nói với
người đàn ông ngồi bên cạnh.
Người
đàn ông đang ngồi trên sofa đọc báo. Nghe cô gái kêu gào, anh ta từ tốn gấp tờ báo,
để vào chỗ cũ, sau đó mỉm cười, đáp lại một câu: “Ý của cô là bây giờ tôi xông lên
lột bộ váy trên người cô gái đó?”
Giọng
điệu và cử chỉ của người đàn ông rất dịu dàng, gương mặt anh ta nho nhã, thanh tú,
đến người cao ngạo như Mạc Úy Thanh cũng phải liếc nhìn.
Cô
gái trẻ không tỏ ra tức giận, ngược lại vui vẻ hỏi người đàn ông: “Lão Châu, anh
thấy có đẹp không?”
Ánh
mắt người đàn ông dừng lại ở Tô Mạt, anh ta cất giọng lãnh đạm: “Đẹp.”
Hai
người chạm mắt nhau, trong lòng Tô Mạt xuất hiện một cảm giác lạ thường nhưng nó
lập tức tan biến. Lời nói của người đàn ông có vẻ như trêu chọc nhưng cử chỉ rất
lễ độ, thể hiện là người có học thức.
Cô
gái trẻ quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Mau đi lấy bộ váy đó cho tôi thử!”
Nhân
viên bán hàng nói: “Mỗi số kiểu chỉ có một bộ, nếu cô muốn thử số nhỏ thì phải đợi
vị khách kia thay ra.”
Tô
Mạt vội đi vào phòng thay đồ. Cô gái trẻ cất cao giọng: “Không cần, cô mau đi lấy
váy mới cho tôi. Còn lâu tôi mới mặc đồ người khác đã khoác lên người...”
Châu
Viễn Sơn quan sát cô gái trẻ đang bắt người nhân viên đi lấy hàng, nhủ thầm chắc
mọi việc sẽ không thể kết thúc sớm. Anh ta lại giở báo ra xem, xem hết báo lại chuyển
sang tạp chí, hết tạp chí tài chính đến tạp chí thời trang, cuối cùng, anh ta chán
nản ngắm cô gái trẻ đang thử đồ đứng trước gương.
Cô
gái xinh đẹp quay đầu, nói: “Này, anh đừng yêu tôi đấy nhé, nếu không, sẽ rất khó
xử.”
Châu
Viễn Sơn mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đang từ từ di chuyển về phía tây,
ánh nắng vàng rơi trên khung cửa. Trong cửa hàng quần áo, khách ra vào hết đợt này
đến đợt khác.
Cuối
cùng, cô gái trẻ cũng tìm thấy mục tiêu. Nhìn bộ váy mà nhân viên bán hàng đang
gấp lại, Châu Viễn Sơn không kìm được, lên tiếng hỏi: “Sao không phải là bộ váy
ban nãy?”
Cô
gái trẻ nói: “Đã là kiểu anh thích, tôi càng không mua.”
Châu
Viễn Sơn mỉm cười. “Cô khó chịu với tôi làm gì? Không mua cũng đúng, làm người phải
biết giấu dốt, đừng để bị so sánh với người khác.”
Cô
gái trẻ tức giận trừng mắt với anh ta rồi hằm hằm đi ra ngoài. Châu Viễn Sơn xách
túi đồ đi theo, bất giác thở dài. Mãi đến tầm chạng vạng, Châu Viễn Sơn mới lái
xe về ngôi biệt thự bên bờ biển.

