Hẹn ước - Chương 51 + 52

Chương 51

Trần Minh Sinh ngơ ngẩn nhìn biểu tượng bông
tuyết trên màn hình thật lâu mà không biết phải nói gì.

Văn Lỗi quay sang nhìn Chú Từ rồi quay lại,
thấp giọng: “Anh Sinh, anh... có liên lạc với chị dâu không?”

Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu.

Văn Lỗi hỏi: “Từ lúc đi tới giờ chưa gọi lần
nào ư?”

Trần Minh Sinh cúi đầu khẽ ừ.

Văn Lỗi: “Anh sợ bị phát hiện?” Cậu quan sát
sắc mặt Trần Minh Sinh: “Không sao đâu, bọn chúng không điều tra tới tận bên đó
được đâu.”

Trần Minh Sinh thấp giọng trả lời: “Không phải
sợ bị phát hiện.”

Văn Lỗi: “Vậy anh lo gì?”

Trần Minh Sinh lại trầm mặc, cúi đầu không lên
tiếng.

Văn Lỗi cẩn thận hỏi: “Có phải... có phải anh
sợ bị phân tâm không?”

Trần Minh Sinh mấp máy môi, cuối cùng khẽ gật
đầu.

Văn Lỗi thở dài: “Cũng đúng, dù sao công việc
của anh đâu phải công việc bình thường. Anh Sinh, anh phải nhẫn nại.”

Trần Minh Sinh cười cười vỗ vai Văn Lỗi.

Chú Từ và Lưu Lợi Vĩ ở bên kia đã bàn bạc
xong, chú Từ quay đầu nhìn Trần Minh Sinh và Văn Lỗi.

“Này! Hai cậu chụm đầu lại chơi trò gì đó?”

Văn Lỗi cười đùa: “Chơi máy tính! Chú chơi
không?”

Chú Từ trừng mắt với cậu ta: “Chơi cái đầu cậu
ấy.” Lớp cảnh sát đi trước như chú Từ thường không thích máy tính và cũng không
biết sử dụng. Chú Từ vẫy tay gọi Trần Minh Sinh: “Minh Sinh, cậu qua đây.”

Trần Minh Sinh ngồi xuống bên chú Từ, chú Từ
mở laptop ở trước mặt cho anh xem. Chú vừa chỉ vào màn hình vừa hỏi: “Cậu xem
thử tin tức chúng tôi thu được có đúng không?”

Trần Minh Sinh kéo laptop lại, cẩn thận xem
một lượt từ đầu đến cuối.

Những tin tức này được ghi lại từ lúc Trần
Minh Sinh trở về, chúng bao gồm hành động, lời nói và lộ trình của đám người
Bạch Cát, còn có cả tin tức Lưu Vĩ lộ ra hôm nay. Chú Từ sắp xếp lại tin tức
còn khoảng hai trang giấy. Trần Minh Sinh xem khoảng chừng mười phút, sau đó
đẩy laptop lại nói: “Dạ ok rồi.”

“Được.” Lưu Lợi Vĩ thả điếu thuốc xuống: “Cứ
vậy đi, chú Từ, hai chúng ta về trước gấp rút chuẩn bị.”

“Ừ.” Chú Từ cũng dụi thuốc, đứng dậy.

Trần Minh Sinh đứng dậy theo họ. Lưu Lợi Vĩ
nhìn anh: “Trần Minh Sinh, mấy hôm tới cậu án binh bất động, mọi chuyện giao
cho chúng tôi.”

Trần Minh Sinh không đáp.

Lưu Lợi Vĩ không nghe thấy câu trả lời, anh ta
ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với chú Từ, Lưu Lợi Vĩ hỏi: “Sao, cậu có ý tưởng
khác à?”

Trần Minh Sinh nhìn anh ta rồi cúi đầu. Lưu
Lợi Vĩ đứng đối diện anh lên tiếng: “Đừng lo, cậu có ý tưởng gì thì cứ nói, có
gì chúng ta cùng thảo luận.”

Trần Minh Sinh hơi do dự, anh khẽ nói: “Đội
trưởng Lưu, tôi có thể đi cùng không?”

Lưu Lợi Vĩ và chú Từ cùng sửng sốt, chú Từ
hỏi: “Đi cùng? Cậu đi làm gì?”

Trần Minh Sinh không nói lý do.

Chú Từ nhíu mày: “Không được. Cậu không có lý
do gì để đến đó. Thời gian này cậu không thể đi cùng chúng tôi, hơn nữa chuyện
lần này của Bạch Cát không liên can đến cậu, nếu cậu tùy tiện tham gia sẽ khiến
hắn nghi ngờ.”

Chú Từ dứt lời, Trần Minh Sinh vẫn trầm mặc,
chú còn muốn nói thêm thì bị Lưu Lợi Vĩ cản.

“Trần Minh Sinh, có phải cậu muốn trả thù cho
đội trưởng Nghiêm không?”

Trần Minh Sinh ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Lợi
Vĩ. Chú Từ hơi chua xót lắc đầu. Sắc mặt Lưu Lợi Vĩ rất nghiêm túc: “Có phải
cậu muốn tự tay giết chết tên đó?”

Trần Minh Sinh nghe bốn chữ “giết chết tên đó”,
sắc mặt anh hơi thảng thốt, trước mắt anh bỗng hiện lên cảnh tượng đã lặp đi
lặp lại rất nhiều lần trong đầu.

Tầm mắt anh dừng tại một điểm hư vô, ánh mắt
vì cảnh tượng đang diễn ra trong đầu mà dần dần trở nên sâu xa, tàn nhẫn.

“Trần Minh Sinh!”

Một tiếng gằn vang lên, Trần Minh Sinh giật
mình nhìn Lưu Lợi Vĩ, đôi mắt Lưu Lợi Vĩ uy nghiêm đăm đăm nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh đối diện ánh mắt kia một lúc
mới hoàn hồn lại. Anh giơ tay xoa xoa mặt mình, giọng khản đặc: “Xin lỗi, là
tôi mất tập trung.”

Lưu Lợi Vĩ im lặng, đôi mắt anh ta vẫn chăm
chăm vào Trần Minh Sinh, giống như đang đợi anh tỉnh táo lại.

“Trần Minh Sinh, tôi biết chuyện đội trưởng
Nghiêm hy sinh đã ảnh hưởng mạnh đến cậu.” Lưu Lợi Vĩ tiếp lời: “Nhưng cậu phải
nhớ rõ, cậu là cảnh sát.”

Trần Minh Sinh hít sâu, gật đầu nhỏ giọng:
“... Tôi biết.”

“Trước đây...” Chú Từ bỗng lên tiếng: “Các
đồng chí nằm vùng, có người bị nghiện hút, cũng có người hoàn toàn lún sâu vào
thế giới đó, không muốn quay về nữa.”

Trần Minh Sinh cúi đầu, yên lặng đứng đó.

“Nhưng chú tin cháu không như vậy.” Chú Từ
nhìn Trần Minh Sinh, giọng điệu thoải mái hơn: “Năm đó lúc đội trưởng Nghiêm
giới thiệu cháu với chú đã từng nói, tiểu tử này, nơi này rất mạnh mẽ...” Chú
Từ dứt lời vỗ vỗ vào ngực trái Trần Minh Sinh.

Chú vỗ vỗ nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.

“Chỗ này mạnh mẽ, cậu nhóc, nơi này rất mạnh
mẽ!”

Trần Minh Sinh nghiến răng, nhắm mắt lại. Lưu
Lợi Vĩ thấy hai người như vậy cũng xúc động.

“Hai người làm gì thế.” Lưu Lợi Vĩ nói: “Buông
ra nhanh lên, bây giờ còn nhiệm vụ quan trọng đang chờ.” Anh ta kéo chú Từ
buông Trần Minh Sinh ra rồi nói tiếp: “Chờ nhiệm vụ lần này qua một giai đoạn
nữa, chúng ta lại gặp.”

Chú Từ thả Trần Minh Sinh ra, Lưu Lợi Vĩ nói:
“Chúng tôi đi trước, một lát nữa cậu hãy ra.”

Văn Lỗi đã thu dọn xong máy tính bèn chạy qua
bên này.

Chú Từ dặn Trần Minh Sinh: “Nhớ giữ liên lạc,
nếu có tin tức gì tôi sẽ báo với cậu.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Được.”

Sau khi chú Từ rời khỏi, Trần Minh Sinh ngồi
xuống giường, anh vùi mặt vào hai bàn tay mình để lấy lại bình tĩnh.

Vừa lúc nãy, trong một khoảnh khắc anh quả
thật có suy nghĩ muốn tự tay giết chết Lưu Vĩ.

Không cần biết pháp luật, không màng đến xét
xử, thẩm tra, dùng cách thức đơn giản nhất, nguyên thủy nhất.

Tận tay dùng dao, từng nhát từng nhát một tra
tấn gã đến chết.

Trần Minh Sinh nghiến chặt răng.

Dạo gần đây anh hơi nóng lòng, hấp tấp, trước
đây anh không như thế.

Vì sao như thế...

Trần Minh Sinh không tránh khỏi nhớ tới Dương
Chiêu.

Vừa nghĩ tới cô, lòng anh lập tức bình yên,
vắng lặng.

Anh đứng dậy, chống nạng bước đến cửa sổ.

Nhìn ra ngoài qua khung cửa, cây cối bên ngoài
mọc um tùm, ngập tràn sức sống. Nhưng hôm nay, ở bên đó - đang có tuyết rơi.

Trần Minh Sinh thử dùng trí tưởng tượng phủ
màn tuyết rơi trên cảnh sắc nơi này.

Nhưng anh phát hiện, anh không làm được.

Đó là hai nơi hoàn toàn khác biệt, hai thế
giới hoàn toàn đối lập.

Trong căn phòng hoang vắng, nỗi nhớ Dương
Chiêu như cơn sóng trào dâng trong lòng Trần Minh Sinh, theo từng chiếc lá,
từng ngọn gió cuồn cuộn dâng tràn.

Giờ này cô đang làm gì, công việc có thuận
lợi, em trai có nghe lời cô không...

Cô... có nhớ anh không.

Trần Minh Sinh cúi đầu, bất giác tay anh siết
chặt lại.

Anh ép buộc bản thân ngừng suy nghĩ, nhưng lúc
này đây không dễ dàng như trước.

Trần Minh Sinh lấy di động ra, nhấn phím tắt
nguồn, sau đó anh ném di động lên giường.

Không bao lâu, anh lại cầm di động lên.

Sau khi khởi động lại, tay Trần Minh Sinh
dường như không chịu sự khống chế của anh, nhanh chóng bấm một dãy số.

Sau đó, anh đưa di động lên nghe.

“Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách
vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Trần Minh Sinh ngẩn người.

Anh hạ di động xuống nhìn màn hình. Tuy anh
không thể nhìn ra chuyện gì, nhưng anh vẫn ngắt máy, nhấn dãy số kia một lần nữa.

Di động vẫn vang lên giọng nói dịu dàng không
hề thay đổi: “Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không
liên lạc được.”

Lòng bàn tay Trần Minh Sinh toát mồ hôi lạnh.

Anh nhẩm lại dãy số một lần nữa, tự hỏi có
phải mình đã nhớ nhầm. Tuy anh biết không có khả năng này, dù đó là số điện
thoại của người khác chỉ cần anh chú tâm nhớ thì sẽ nhớ được, huống hồ là số
của Dương Chiêu.

Trần Minh Sinh cầm di động, liên tục bấm mười
lần đều nhận câu trả lời giống nhau. Anh cầm đến mức di động nóng lên, gọi
không được, không thể nối máy.

Đến tối, pin di động chỉ còn chưa tới ba phần
trăm.

Cuối cùng, Trần Minh Sinh gọi cho Văn Lỗi.

Văn Lỗi dường như đang làm việc.

“A lô, anh Sinh?”

“Tiểu Lỗi.”

“Sao vậy anh Sinh, anh muốn tìm chú Từ à?”

“Không, tôi tìm cậu.”

“Tìm em? Làm gì?”

Trần Minh Sinh hít sâu một hơi, cố gắng bình
tĩnh hỏi: “Bây giờ bên cạnh cậu có ai không?”

Văn Lỗi đáp: “Không, mọi người đang họp.”

Trần Minh Sinh: “Tiểu Lỗi, tôi muốn nhờ cậu
giúp tôi một việc.”

Văn Lỗi hoảng hốt, vội nói: “Anh Sinh có
chuyện gì vậy, anh muốn hù chết em à, gì mà nhờ vả chứ, anh cứ nói thẳng anh
cần em làm gì là được mà.”

Trần Minh Sinh: “Cậu có thể giúp tôi liên
lạc... liên lạc với chị dâu của cậu không?”

Văn Lỗi ngừng lại: “Liên lạc với chị dâu? Bây
giờ à?”

Giọng nói Trần Minh Sinh thoáng run rẩy, anh
cố hết sức khống chế bản thân: “Vừa nãy, tôi có gọi cho cô ấy, nhưng không liên
lạc được.”

“Hả?” Văn Lỗi hỏi: “Không liên lạc được, có
phải máy bận không?”

“... Không phải.”

Văn Lỗi: “Anh Sinh, anh đừng cuống, anh đọc số
điện thoại của chị dâu cho em đi.”

Trần Minh Sinh đọc số điện thoại Dương Chiêu,
Văn Lỗi trấn an: “Anh Sinh, anh chờ một lát để em tra cho.”

Trần Minh Sinh: “Được, Tiểu Lỗi cậu nhanh
lên.”

“Được, được rồi, em làm ngay đây. Anh chờ em
gọi lại.”

Cúp máy, Trần Minh Sinh ngồi xuống giường, anh
gần như đếm từng giây từng giây đang trôi.

Anh tự nhủ thầm Dương Chiêu sẽ không xảy ra
chuyện, nhưng mồ hôi lạnh bất giác toát đầm đìa sau lưng.

Hai mươi mấy phút sau, Văn Lỗi gọi tới, Trần
Minh Sinh lập tức bắt máy.

“A lô, Tiểu Lỗi.”

“Anh Sinh.”

“Sao rồi, cậu tra được chưa?”

“Tra được rồi.” Văn Lỗi nói: “Anh Sinh, anh
yên tâm, mấy hôm trước số điện thoại bị báo mất ở văn phòng công ty viễn thông,
có lẽ chị dâu xui xẻo làm mất di động rồi.”

Trần Minh Sinh vặn hỏi: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Văn Lỗi khẳng định: “Chị dâu đã
lấy chứng minh đến khai báo, đã làm lại sim, bây giờ chưa gọi được có lẽ do chị
dâu chưa kịp mua di động.”

Trần Minh Sinh trầm mặc không đáp.

“A lô? Anh Sinh?”

Trần Minh Sinh hoàn hồn lại, thấp giọng: “Cảm
ơn cậu.”

“Anh khách sáo với em làm gì.” Văn Lỗi trả
lời: “Sau này có chuyện gì anh cứ tìm em.”

Trần Minh Sinh cúp máy, di động cũng vừa hết
pin.

Anh nhìn di động tự tắt nguồn, thở phào nhẹ
nhõm.

Có thể yên tâm rồi ư? Vẫn chưa hẳn.

Trần Minh Sinh thả mình xuống giường, một tay
ôm trán, xoa mạnh huyệt thái dương.

Dương Chiêu...

Dương Chiêu...

Vẫn là Dương Chiêu...

Trần Minh Sinh không hiểu rốt cuộc mình đang
nghĩ gì, anh đứng bật dậy, cầm nạng bước ra cửa.

Anh chạy xe xuống gara tầng hầm một tòa nhà đỗ
ở đó, rồi chạy vội ra ngoài bắt một chiếc taxi.

Sau khi lên xe, tài xế ngáp dài, liếc nhìn cây
nạng của Trần Minh Sinh rồi hỏi: “Anh đi đâu?”

Trần Minh Sinh đóng cửa xe, ánh mắt thâm trầm.
Anh đặt cây nạng ở ghế sau, thấp giọng đáp: “Sân bay.”

Chương 52

Dương Chiêu mở cửa, mặt không biểu cảm nhìn
người đàn ông đang cười tủm tỉm đứng đó.

“Tiết Miểu, công ty của anh phá sản rồi sao?”

Tiết Miểu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Chiêu:
“Sao em biết?”

Dương Chiêu không có tâm trạng đùa với anh ta,
cô hừ lạnh quay người vào nhà.

Tiết Miểu theo sau cô, đóng cửa lại. Anh ta
vừa cởi giày ở vùng đệm huyền quan(*) vừa hỏi: “Tiểu Chiêu, có gì ăn
không?”

(*) Huyền quan là từ
trong phong thủy, là “vùng đệm giảm xung đột” ở giữa cửa lớn và phòng khách,
giúp người đi vào căn nhà có thể tĩnh khí, thu liễm tinh thần, đồng thời cũng
là con đường tất yếu dẫn khí vào nhà. Nói nôm na là khu vực để tránh cửa lớn
xộc thẳng vào phòng khách, với các nhà chung cư có không gian không lớn họ
thường dùng một bức bình phong, một tấm kính, một cái bàn hoặc tủ giày để chia
khu vực ngăn cách.

Dương Chiêu: “Anh xem nhà em là khách sạn, thứ
gì cũng chuẩn bị đầy đủ cho anh à?”

Tiết Miểu: “Nhà em còn hơn hẳn khách sạn.”

Anh ta thay dép, đi tới đi lui trong phòng
cuối cùng anh ta vào luôn bếp.

“Tiểu Chiêu.” Tiết Miểu ló nửa đầu ra khỏi
phòng bếp: “Làm cho anh chút cơm đi.”

Dương Chiêu ngồi trên sô pha trả lời: “Không
có gạo.”

Tiết Miểu hỏi: “Vậy... có gì ăn không?”

Dương Chiêu đáp: “Không.”

“...” Tiết Miểu bất lực tựa vào cửa bếp: “Tiểu
Chiêu, vậy em bày phòng bếp để ai dùng vậy?”

Dương Chiêu ngồi trên sô pha, cô đang lặng yên
suy nghĩ, lẩm bẩm: “Đúng vậy, rốt cuộc để ai dùng...”

Người đàn ông đó đã đi hơn một tháng, không hề
có chút tin tức.

Dương Chiêu quên mất mình đã bao lần giật mình
thảng thốt tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối tăm, rồi rơi vào khoảng trầm ngâm ngơ
ngẩn.

Tiết Miểu ngồi xuống đối diện Dương Chiêu,
thấp giọng: “Tiểu Chiêu, anh rất lo cho em.”

Dương Chiêu nâng mắt thản nhiên đáp: “Không
cần đâu, em không sao.”

Tiết Miểu: “Bộ dáng em bây giờ không giống vẫn
ổn.”

Dương Chiêu châm một điếu thuốc, tựa người vào
sô pha, “Cho nên anh một tuần đến ba lượt?”

Tiết Miểu: “Đúng vậy.”

Dương Chiêu: “Anh mặc kệ công ty của anh à?”

Tiết Miểu: “Anh thừa nhận là anh con buôn từ
đầu tới chân, nhưng Tiểu Chiêu à, anh chưa ham tiền tới mức mê muội, anh còn
chuyện quan trọng hơn tiền bạc.” Tiết Miểu thoáng nhìn Dương Chiêu, khẩn khoản:
“Ví dụ như em.”

Sự thừa nhận thản nhiên của anh ta khiến Dương
Chiêu thoáng khựng lại. Cô nhìn vào mắt Tiết Miểu. Đôi mắt Tiết Miểu rất đẹp,
nó mang một vẻ đẹp pha lẫn hai dòng máu. Dương Chiêu không thể không thừa nhận,
lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã bị hấp dẫn bởi bề ngoài của anh.

Dương Chiêu bỗng thốt: “Tiết Miểu, anh đã ly
hôn.”

Giọng cô cực kỳ chắc chắn, Tiết Miểu không
muốn giấu giếm, bất đắc dĩ đáp: “Em nhận ra rồi à.”

Dương Chiêu không nói gì, đưa thuốc lên miệng.

Tiết Miểu thấy thái độ của Dương Chiêu, anh ta
chầm chậm lắc đầu: “Tiểu Chiêu, em không thể như vậy...”

Dương Chiêu: “Em thế nào?”

Tiết Miểu: “Em đã nhận ra cuộc sống đau khổ
của anh từ lâu, nhưng em vẫn mãi đắm mình trong thế giới của mình, chẳng hề
quan tâm anh. Bây giờ em mới tỉnh lại từ thế giới kia, em cần tìm người có cùng
cảm giác với mình nên mới chú ý tới anh.”

Dương Chiêu hạ điếu thuốc xuống nói: “Vậy sao
anh không nói cho em biết.”

Tiết Miểu không trả lời, vào lúc anh ta không
cười, trong đáy mắt ẩn hiện một sự vắng lặng rất độc đáo.

Bỗng Dương Chiêu khẽ bật cười: “Tiết Miểu, anh
thật thông minh.”

Đây chắc chắn là một câu khen ngợi, nhưng sau
khi Tiết Miểu nghe nét mặt lại không hề vui vẻ.

Anh thật thông minh.

Dương Chiêu nghĩ vậy.

Lúc chưa nắm chắc sẽ không ra tay. Tình cảm và
kinh doanh rất khác nhau, Tiết Miểu không hề mạo hiểm trong thế giới này. Anh
ta thông minh mập mờ với mục tiêu, chăm sóc mục tiêu thật chu đáo, đợi đến khi
anh ta cảm nhận được mục tiêu cũng có cảm giác với anh ta, anh ta mới thật sự
buông thả bản thân.

Thật ra trước đây Dương Chiêu cũng giống anh
ta.

“Anh không hề lo lắng.” Tiết Miểu nói: “Em
không có khả năng ở bên anh ta.”

Dương Chiêu giương mắt nhìn anh ta.

Tiết Miểu: “Em có còn nhớ những lời anh nói
lúc trước không, Tiểu Chiêu, thời gian đó em tựa như cô học sinh trung học lần
đầu nếm được mùi vị mối tình đầu, em biết vì sao lại là học sinh không?”

Dương Chiêu trầm tĩnh đối diện Tiết Miểu tiếp
lời: “Bởi vì những đứa trẻ ở lứa tuổi đó mẫn cảm nhất, chúng nhạy cảm và kích
động, chúng chỉ vừa hiểu biết thế giới, vẫn còn rất ngây thơ. Chúng liều lĩnh
trong chuyện tình cảm... chỉ do chúng còn chưa va chạm, chưa có nhiều điều để
bận tâm.”

“Tiểu Chiêu.” Cuối cùng Tiết Miểu kết luận:
“Em không phải học sinh trung học.”

Dương Chiêu dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy.

“Anh muốn ở đây bao lâu?”

Tiết Miểu thản nhiên: “Anh đang tự nghỉ phép.”

“Nghỉ phép?” Dương Chiêu không thể không kinh
ngạc, tuy rằng con người Tiết Miểu rất am hiểu ý vị cuộc sống, nhưng anh ta rất
hiếm khi nghỉ ngơi. Có nhiều lúc Dương Chiêu cảm thấy, thú vui lớn nhất của anh
ta chính là tiền.

Đương nhiên, anh ta rất thích săn lùng đồ cổ,
điều này anh ta giống Dương Chiêu.

Dương Chiêu: “Anh muốn ở thì cứ ở, em phải làm
việc đây.”

“À, đúng rồi.” Tiết Miểu dường như chợt nhớ ra
điều gì, “Quên nói với em một việc, anh cho phép em tạm nghỉ.”

Dương Chiêu nhíu chặt mày: “Tiết Miểu, anh
không sao thật chứ?”

Tiết Miểu rất nghiêm chỉnh trả lời cô: “Không
sao cả, thật sự không có gì.”

“Em không cần làm việc nữa à?”

“Đương nhiên sẽ làm.” Tiết Miểu đáp: “Chẳng
qua không phải bây giờ. Với tâm trạng của em bây giờ, à, có lẽ là anh không
muốn đống đồ gốm đó có kết cục giống điện thoại của em.”

Dương Chiêu trầm mặc.

Bốn ngày trước, hôm đó Tiết Miểu chạy tới đây,
khi đó Dương Chiêu đã ở lì trong nhà liên tục mấy hôm, cô vẫn luôn làm việc, di
động đặt ngay bên cạnh bàn làm việc.

Vì một vài nguyên nhân đã biết, Dương Chiêu
không thể tập trung, cô muốn dùng công việc phân tán sức lực, nhưng hiệu quả
rất thấp. Dù cô đặt điện thoại ở chỗ nào, cô đều bất giác thoáng nhìn nó, cô cố
ép bản thân mình không được nghĩ, không được nhìn. Nhưng mỗi một giờ trôi qua,
cô vẫn lấy điện thoại ra xem, sau đó nhìn màn hình trống hoác ngẩn ngơ.

Mỗi lần di động reo vang, tim cô bất tri bất
giác đập nhanh hơn, nhưng kết quả không phải cuộc gọi tiếp thị thì là tin nhắn
rác, Dương Chiêu chỉ nghe một câu lập tức ngắt máy.

Cô căm hận cuộc sống thế này.

Cho nên hôm đó Tiết Miểu đến, nài nỉ lôi kéo
cô ra khỏi nhà, anh ta đãi cô một bữa rồi thuận tiện đi dạo quanh một vòng.

Buổi tối, cô và Tiết Miểu đi trên dạo trên con
đường nhỏ, lúc đi ngang qua một cây cầu, Dương Chiêu đứng bất động trên cầu.

Tiết Miểu quan sát biểu cảm trên mặt cô, anh
ta có cảm giác giây tiếp theo cô sẽ nhảy xuống cầu, anh ta bị dọa chết khiếp.
Tiết Miểu nắm chặt cổ tay Dương Chiêu gọi: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu?”

Đương nhiên Dương Chiêu sẽ không nhảy sông, cô
bình thản liếc nhìn Tiết Miểu, sau đó quay đầu dùng hết sức ném di động ra xa.

Chiếc di động vẽ một đường vòng cung trên
không trung sau đó rơi tõm xuống nước.

Tuy không phải Dương Chiêu nhảy xuống, nhưng
Tiết Miểu vẫn hơi kinh ngạc. Anh ta nhìn mặt nước đang dao động, rồi quay sang
nhìn Dương Chiêu, cuối cùng bật cười.

“Ái chà...” Tiết Miểu cảm thán: “Tiểu Chiêu,
em thật là...”

Dương Chiêu không để ý anh ta, sau khi ném
điện thoại xong cô xoay người bỏ đi.

Tiết Miểu dõi theo bóng cô, anh ta trầm mặc.

Dương Chiêu sống nội tâm, vui buồn không thể
hiện ra mặt, có thể nói cô rất hiếm khi biểu đạt tình cảm.

Ngày hôm đó, Tiết Miểu biết Dương Chiêu có tâm
sự.

“Nghỉ hay không là chuyện của anh, em về phòng
đây, anh cứ tùy ý.” Dứt lời Dương Chiêu quay người vào phòng sách.

Cô ngồi bên bàn, tiện tay cầm một quyển sách
lên xem.

Không lâu sau, Tiết Miểu bước vào, Dương Chiêu
biết nhưng không hề ngẩng đầu.

Tiết Miểu vào phòng, ngửi được mùi màu vẽ nồng
nặc. Anh ta bước đến giữa phòng sách, lặng im ngắm nhìn một bức tranh.

Xem cẩn thận đó là một bức tranh chưa hoàn
thành, có lẽ đã vẽ được một phần ba. Nó được đặt ngay ngắn trên giá vẽ, bên
cạnh đặt một cái ghế, dưới giá vẽ là đống màu vẽ và khay pha màu.

Màu sắc bức tranh rất hài hòa, cảnh trong bức
tranh là đêm tối, dường như đang ở trong một gian phòng, một căn phòng u ám,
sắc xanh dương hòa với sắc tím đậm tới mức tối đen.

Trong phòng có một khung cửa sổ, khung cửa chỉ
hé ra một khe nhỏ hẹp, có thể thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm
xanh sẫm lạnh lẽo.

Ở xa xa dường như có thứ gì đó, hình ảnh không
rõ ràng mà là một vùng mờ nhạt.

Tiết Miểu dừng chân trước bức tranh rất lâu.

Dương Chiêu cuối cùng bỏ sách xuống: “Anh đang
xem gì đấy?”

Tiết Miểu không ngoảnh đầu đáp: “Xem tranh của
em.”

Dương Chiêu cũng lướt nhìn bức tranh kia,
nhưng cô nhanh chóng dời mắt, là cô vẽ bức tranh đó, nhưng cô không thể bình
thản ngắm nhìn nó.

Dương Chiêu cúi đầu, Tiết Miểu hỏi: “Đã lâu
chưa cầm bút, thật không ngờ kỹ xảo của em vẫn thuần thục.”

Dương Chiêu thản nhiên: “Ông chủ Tiết đã từng
gặp rất nhiều danh họa, em chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

“Không giống đâu.” Tiết Miểu trả lời: “Không
giống đâu, Tiểu Chiêu. Tranh của em cho cảm giác lạnh lùng nhưng lại đầy nhiệt
tình. Em chưa từng nói với anh sao em có thể vẽ những bức tranh như vậy được.”

Dương Chiêu thuận tay lật một trang sách: “Anh
chưa từng hỏi em.”

“Nếu anh hỏi, em sẽ nói ư?”

Tầm mắt Dương Chiêu giống như dừng trên quyển
sách nhưng tựa như không phải, cô bình thản trả lời: “Dù là chuyện gì, anh phải
hỏi rồi mới biết.”

“Vậy anh hỏi em...”

Dương Chiêu sửng sốt, Tiết Miểu bước đến cạnh
cô, anh ta vươn một tay đặt lên quyển sách Dương Chiêu đang xem. Cô nhìn đường
vân tay trên bàn tay anh, từng đường nét rõ ràng, ngay ngắn.

Tiết Miểu cúi xuống, Dương Chiêu ngửi thấy mùi
nước hoa thoang thoảng trên người anh ta.

“Anh hỏi em...” Tiết Miểu thì thầm bên tai cô:
“Người đàn ông trong tranh đi đâu rồi?”

Dương Chiêu như lạc vào đoạn ký ức có người
đàn ông đó, hoàn toàn mất phương hướng.

Câu hỏi của Tiết Miểu giống như vọng đến từ
cõi xa xăm.

Từ một đêm mưa tầm tã, từ một gian toilet nhỏ
hẹp, từ căn phòng ngủ nhỏ nhuộm ánh tà dương, từ quán ăn vỉa hè ngập tràn ánh
sáng, từ gian phòng tối tăm ẩm thấp nhưng lại trông rõ ngọn tháp Bồ Tát
trắng...

Dương Chiêu bỗng nghe thấy câu trả lời bình
thản của mình.

“Tiết Miểu, anh điên à, tranh này không có người.”

Tiết Miểu không trả lời, Dương Chiêu biết anh
ta không tin, ngay bản thân cô cũng không tin.

Tiết Miểu hiểu rõ cô.

Anh ta rất thông minh và cực kỳ nhạy cảm với
nghệ thuật.

Dương Chiêu gấp sách lại, cô đứng dậy đến bên
cửa sổ.

Bên ngoài tuyết đang rơi.

Đây là đợt tuyết đầu mùa của năm nay, tuyết
không lớn nhưng có lẽ sẽ rơi khoảng hai ngày.

Khi tuyết rơi, khắp trời đất tràn ngập sắc
trắng xám, đó là cảm giác mênh mông và trống trải không thể hình dung được.

Tiết Miểu nhìn Dương Chiêu, dáng vẻ cô gái đứng
trước khung cửa sổ thoáng nét lạnh lùng mảnh khảnh, sắc tuyết xám trắng tựa như
ánh lên một vầng sáng nhàn nhạt khiến bóng dáng cô dịu dàng hơn một chút.

Cô là một người mâu thuẫn, nhưng cô vẫn luôn
độc lập và bảo toàn bản thân - Tiết Miểu ngẩn ngơ nghĩ.

Tiết Miểu bước đến sau lưng cô, khẽ khàng ôm
cô.

“Bây giờ, em có thể nói với anh không?” Đứng
bên cửa sổ, hai người đều cảm nhận được luồng khí lạnh se sắt, Tiết Miểu áp mặt
lên mái tóc Dương Chiêu, ngửi mùi hương thoang thoảng của cô, chầm chậm nhắm mắt
lại.

“Tiểu Chiêu, anh cũng rất khó chịu.” Trời đất
vắng lặng, giọng nói tràn ngập từ tính khẽ khàng vang bên tai Dương Chiêu: “Dù
anh không để bụng thì em cũng không thể bắt nạt anh...”

Dương Chiêu nhìn những hạt tuyết lạnh lẽo băng
giá bên ngoài, nét mặt cô vẫn lạnh lùng, hờ hững.

Trong màn tuyết tĩnh lặng, Dương Chiêu tựa như
nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn thoáng chút nhẫn nại của Trần Minh Sinh.

Anh nói với cô - anh muốn cưới em...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3