Hẹn ước - Chương 45
Chương 45
Trần Minh Sinh vội vàng về nhà. Anh chỉ lấy
vài bộ quần áo, lại lôi cái túi du lịch màu đen ra, phát hiện bên trong vẫn còn
cuống vé lần trước đi du lịch chưa kịp thu dọn.
Trần Minh Sinh ngồi trên giường, lấy cuống vé
ra nhìn một lúc, sau đó gấp lại, thả vào túi du lịch.
Nếu như là lúc trước, có thể anh sẽ trực tiếp
ném nó đi, nhưng hiện tại không còn giống như trước nữa. Nhiều thứ có vẻ như
chẳng quan trọng gì, có lúc bất chợt lại mang một ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Năm rưỡi chiều, điện thoại của Trần Minh Sinh
vang lên lần nữa. Trần Minh Sinh bắt máy, là Văn Lỗi.
“Cậu tới
rồi à?”
“Vâng.”
Văn Lỗi nói, “Anh Sinh, em đang ở bên dưới nhà anh.”
“Ok.”
Trần Minh
Sinh kéo khóa lại, chống nạng ra cửa, cuối cùng anh tắt cầu dao tổng của nguồn
điện, sau đó nhìn thoáng qua căn phòng nho nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Xe của Văn
Lỗi dừng ở cửa hành lang, Trần Minh Sinh mở cửa ngồi phía trước, nhưng để túi ở
phía sau.
Văn Lỗi
nhanh chóng khởi động ô tô, vừa lái ra phía ngoài sân vừa nói: “Chú Từ đã ở sân
bay rồi.”
Trần Minh
Sinh châm một điếu thuốc: “Chú ấy đã lên máy bay rồi à?”
“Lên rồi.”
Văn Lỗi nói, “Chú ấy đã chuẩn bị một chút đồ đạc cho anh, lần này chú ấy sẽ
xuống ở Trùng Khánh. Anh Sinh, khoảng mười một rưỡi anh sẽ đến Côn Minh.”
“Ừ.”
Lúc này
đúng vào giờ tan tầm, trên đường xe cộ qua lại như mắc cửi. Trần Minh Sinh chỉ
đường cho Văn Lỗi, bảo cậu ta đi qua con đường nhỏ.
“Anh Sinh,
anh cũng mới tới đây chưa được bao lâu, sao lại thông thuộc đường xá thế.”
Trần Minh
Sinh thản nhiên: “Tôi lái taxi, không thông thuộc đường làm sao có thể chở
khách được chứ.”
“Ha ha.”
Văn Lỗi cười, liếc nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh mở cửa ra xe, chống tay
lên thành cửa nhìn ra bên ngoài.
Văn Lỗi
ngập ngừng: “Anh Sinh, anh đã...”
Trần Minh Sinh: “Đã gì?”
Văn Lỗi do dự một chút, “Anh đã tạm biệt chị
dâu chưa?”
Trần Minh Sinh im lặng một lúc, Văn Lỗi cho
rằng mình đã hỏi điều không nên hỏi, vội vã ngắt lời: “A đúng rồi, anh đã ăn
cơm chưa, chú Từ nói...”
“Tạm biệt rồi.” Trần Minh Sinh nhìn con đường
ngoài cửa sổ chợt lóe rồi biến mất, thản nhiên nói.
Văn Lỗi nắm tay lái, nói: “Anh... anh nói tất
cả cho chị ấy biết sao?”
Trần Minh Sinh: “Anh chỉ nói phải đi, còn
những chuyện khác cô ấy đều đoán được.”
“Vậy chị dâu, chị ấy có nói gì không.”
Trần Minh Sinh lặng lẽ nhìn bên ngoài, một lát
sau mới lắc đầu: “Không nói gì cả.”
“Không nói gì sao...” Văn Lỗi bĩu môi, quay
đầu liếc nhìn Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, không nói gì là tốt rồi.”
Trần Minh Sinh đảo mắt nhìn cậu ta, Văn Lỗi
tiếp tục nói: “Thật đấy, nếu tức giận chưa chừng sẽ nói những lời độc ác, không
nói gì còn có thể chứng minh chị ấy còn vui.”
Trần Minh Sinh cười, nhìn Văn Lỗi, “Cậu mà
cũng biết sao?”
Văn Lỗi nói: “Anh đừng khinh thường em chưa
từng yêu đương, nhưng em cũng từng xem không ít phim truyền hình đó. Tình hình
này phải là như thế. Đúng rồi, anh đi ra ngoài chơi với chị dâu một chuyến, có
tiến triển gì không?”
Trần Minh Sinh cười: “Sao anh cảm thấy cậu còn
quan tâm điều này hơn cả anh vậy?”
Văn Lỗi bướng bỉnh: “Không phải là em chưa
từng yêu đương sao. Học tập, học tập.”
Trần Minh Sinh giơ tay ấn vào đầu Văn Lỗi một
cái, Văn Lỗi ai da một tiếng: “Không hỏi không hỏi nữa, em không hỏi nữa là
được chứ gì.”
Từ trong thành phố đi ra, sau khi đến đường
cao tốc tốc độ xe nhanh lên nhiều. Văn Lỗi lái xe chỉ mất bốn mươi phút đã tới
sân bay.
“Anh Sinh, em đưa anh lên thẳng tầng hai, anh
đi thẳng từ tầng hai vào, em sẽ không đỗ xe.” Văn Lỗi nói.
“Ok.” Trần Minh Sinh hỏi: “Chừng nào cậu về?”
Văn Lỗi nói: “Ngày kia, em đi mua vé tàu hỏa.”
Đưa Trần Minh Sinh đến tầng hai, Văn Lỗi lái
xe rời đi. Trần Minh Sinh mang túi, chống nạng đi vào sân bay. Anh lấy điện
thoại ra gọi cho chú Từ.
“A lô, cháu đến sân bay rồi, chú ở đâu vậy?”
Chú Từ ở đầu dây bên kia nói: “Chú đã ở sân
bay rồi, đến khu F đi, chú đang xếp hàng đổi vé lên máy bay.”
“Được.”
Trần Minh Sinh đi thang máy đến khu F, từ xa
đã thấy chú Từ. Anh chống nạng đi qua, chú Từ đang ở giữa hàng.
Chú Từ cũng nhìn thấy anh, vẫy tay chào hỏi
anh, “Lại đây, chú đặt riêng cho cháu rồi, cháu chỉ cần ở bên cạnh chờ là
được.”
Chú Từ cũng không có hành lý gì, chỉ có một
cái túi đeo vai, hình như hôm nay chú không tắm, trông rất lôi thôi, trên lưng
đeo một cái túi màu nâu, nhìn tựa như một nông dân vào thành phố.
Trần Minh Sinh cười một tiếng, nhận túi đeo
vai của chú Từ, đứng ở bên cạnh chờ.
Chú Từ làm xong thủ tục check in cho Trần Minh
Sinh, đi tới trước mặt anh. Mắt chú đã hơi mờ, híp mắt nhìn thông tin trên vé
máy bay, rồi tiện tay đưa cho Trần Minh Sinh kèm theo một tấm thẻ.
Trần Minh Sinh cầm lấy, nhận thấy đó là chứng
minh nhân dân. Nhìn ảnh chụp phía trên, đó là hình dáng lúc anh hai mươi mấy
tuổi, tóc dài hơn so với hiện tại, cơ xương cũng có chút non nớt. Bên cạnh ảnh
chụp, viết tên công dân Giang Danh.
“Nhìn cái gì vậy?” Chú Từ quay đầu nói với
Trần Minh Sinh, “Có gì mà lại nhìn như thế.”
“Có chứ.” Trần Minh Sinh dùng hai ngón tay
xoay xoay chứng minh nhân dân hai vòng, khẽ khom người xòe chứng minh nhân dân
ra sát mặt chú Từ, thấp giọng khẽ nói: “Chú từng thấy cảnh sát đẹp trai như thế
này sao?”
Chú Từ: “Chú cậu đã từng thấy cảnh sát không
biết xấu hổ như vậy rồi.”
Qua cửa kiểm soát an ninh, Trần Minh Sinh và
chú Từ đi về phía cửa đăng ký.
Chú Từ vừa đi vừa nói: “Lúc chú gọi điện thoại
cho cậu, cậu ở đâu vậy?”
Trần Minh Sinh nói: “Có chuyện gì sao ạ?”
Chứ Từ nói: “Có phải chạy đi tìm bạn gái
không?”
Trần Minh Sinh im lặng.
Chú Từ: “Vì vậy mới nói mấy người trẻ tuổi các
cậu còn quá non nớt.” Chú rẽ vào một siêu thị nhỏ mua chai nước khoáng, Trần
Minh Sinh đứng ở bên cạnh chờ.
Chú Từ tính tiền rồi lại cùng Trần Minh Sinh
đi tới cửa đăng ký, chỗ ngồi còn không ít chỗ trống, bọn họ chọn một vị trí bên
cạnh ngồi xuống.
“Tuy nhiên cũng có thể hiểu được.” Chú Từ vặn
nắp chai nước khoáng, “Lúc chú cậu còn trẻ cũng như vậy, trong đầu đều tràn
ngập hình bóng của người yêu.”
Trần Minh Sinh nở nụ cười, “Ai thèm giống chú
chứ.”
Chú Từ nuốt nước bọt, nói: “Cậu điều chỉnh
trạng thái trở lại cho tôi, quên những thứ ở phía sau đi.”
Trần Minh Sinh tựa lưng vào ghế, hai tay ôm
trước ngực, không thể không nói: “Có gì cần điều chỉnh nhỉ?”
Chú Từ: “Tập trung tinh lực một chút được
chưa?”
Trần Minh Sinh thản nhiên: “Cháu tập trung rồi
mà.”
Ánh mắt chú Từ hơi ảm đạm nhìn chằm chằm Trần
Minh Sinh, Trần Minh Sinh nhìn lại chú.
Chú Từ nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: “Siêu thị
tôi vừa mua nước tên là gì?”
Trần Minh Sinh: “Hòa Doanh.”
Chú Từ: “Có mấy người ở quầy thu ngân?”
Trần Minh Sinh: “Hai người.”
Chú Từ: “Người tính tiền cho tôi đội mũ màu
gì?”
Trần Minh Sinh cười nhạo một tiếng, nói:
“Không đội mũ.”
“Fuck.” Chú Từ lườm anh một cái, dựa vào ghế,
có chút cảm khái nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Trần Minh Sinh không để ý đến chú, lấy điện
thoại ra nhìn.
Chú Từ nheo mắt, “Nhìn cái gì vậy?”
Trần Minh Sinh: “Không có gì.”
Chú Từ tiến lại gần, Trần Minh Sinh vẫn còn mở
điện thoại, cau mày nói: “Cũng mới chỉ hơn nửa năm không gặp mặt, giờ chú rảnh rỗi
đến vậy à?”
Mắt chú Từ liền trợn trừng, “Tôi rảnh? Mẹ nó
tôi hai ngày hai đêm không ngủ là vì ai? Trần Minh Sinh cậu còn có lương tâm
hay không, tôi liều mạng bận rộn vì cậu, còn cậu ngay cả một chiếc điện thoại
cũng không muốn cho tôi xem?”
“Được rồi, chú xem đi, cho chú xem đấy.” Trần
Minh Sinh không muốn trêu chọc chú nữa, đưa điện thoại qua.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh bảo vệ
thông thường, chú Từ cầm điện thoại trong tay, mân mê nghịch.
“Ai da, điện thoại di động bây giờ càng ngày
càng tiên tiến, tôi không theo kịp trào lưu nữa rồi.”
Trần Minh Sinh cười, “Cháu cũng không theo
kịp, chiếc điện thoại di động này là kiểu cũ, cháu cũng đâu dùng kiểu mới.”
Chú Từ liếc nhìn anh, “Cậu còn trẻ, không
giống như tôi, phải thử nghiệm những thứ mới mẻ.”
Trần Minh Sinh lười biếng ừ một tiếng, im
lặng.
Ngón tay Chú Từ ấn tới ấn lui trên điện thoại,
cuối cùng không biết lục ra được cái gì, vẻ mặt thoáng chốc trở nên rất nghiền
ngẫm.
Trần Minh Sinh nheo mắt, “Nhìn cái gì vậy?”
Chú Từ bĩu môi, liếc anh, “Cậu được đấy tiểu
tử.”
Trần Minh Sinh thò người qua, thấy trên màn
hình điện thoại là một tấm hình chụp. Anh hiếm khi đỏ mặt, cướp điện thoại về.
Vẻ mặt chú Từ tràn đầy ý cười, “Bạn gái xinh
thật.”
Trần Minh Sinh nhìn hình một chút, nếu chú Từ
không lục ra, anh cũng quên mất. Ngày cuối cùng ở Ngũ Đài Sơn, Trần Minh Sinh
ôm Dương Chiêu ngủ, lúc rạng sáng anh tỉnh dậy một lần, cũng không ngủ được
nữa.
Anh nhìn núi rừng đen kịt ngoài cửa sổ, nhớ
tới bức ảnh Dương Chiêu từng chụp, anh bỗng nhiên rất muốn nhìn.
Lúc ngủ điện thoại của Dương Chiêu và Trần
Minh Sinh đều đặt ở bên cạnh giường. Trần Minh Sinh với tay qua cầm lấy, tìm
được ảnh chụp trong điện thoại của Dương Chiêu, anh chuyển bức ảnh sang điện
thoại của mình.
Lúc này lại nhìn bức ảnh lần nữa, trong lòng
Trần Minh Sinh có cảm giác nói không nên lời.
Chú Từ nói: “Nghe Tiểu Lỗi nói nhà bạn gái
cháu cũng khá giả.”
Trần Minh Sinh khẽ cười một tiếng, “Có lẽ
vậy.”
Chú Từ suy nghĩ một chút, nói: “Cháu có nói
với con bé mình làm gì không?”
Trần Minh Sinh: “Không nói rõ.”
Chú Từ bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép: “Cháu phải nói cho con bé chứ.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Nói cho cô ấy để làm gì?”
Chú Từ nói: “Cái khác không nói đến, tối thiểu
cháu cũng phải nói với con bé trước đây cháu là cảnh sát chứ.”
Trần Minh Sinh: “Cảnh sát thì làm sao?”
“Hừ.” Chú Từ cau mày, nói: “Cháu không thể để
cho con bé nghĩ mình là lái xe taxi chứ.”
Trần Minh Sinh quả thực không biết nên có cảm
tưởng gì.
“Cảnh sát có thể mạnh hơn so với lái xe taxi
sao?”
Chú Từ: “...” Chú vỗ vỗ chân, nói: “Dù sao
cũng mạnh hơn, tối thiểu nói ra cũng thuận tai hơn.”
Trần Minh Sinh cười, im lặng.
Chú Từ còn nói: “Chờ làm xong chuyện này, trở
lại dỗ dành cho tốt. Bình thường nói ngọt chút, cậu nhàm chán muốn chết.”
Trần Minh Sinh dùng ngón cái nhẹ nhàng lau qua
ảnh chụp trên màn hình, một lát sau cúi đầu dạ một tiếng.
Đúng giờ máy bay xuất phát, chỗ ngồi của Trần
Minh Sinh và Chú Từ ngay cạnh nhau.
Trần Minh Sinh nói: “Lần này đãi ngộ không
tồi.”
Chú Từ nheo mắt nhìn anh.
“Ngày trước đều là tàu hỏa, lần này mua cho
hẳn vé máy bay.”
Chú Từ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thời gian gấp
gáp, nếu không chỉ có nước ngồi ghế cứng.”
Trần Minh Sinh cười khì một tiếng, chú Từ quay
sang nhìn anh, Trần Minh Sinh cùng nhìn lại chú, cảm thấy trong ánh mắt chú có
nét tìm tòi nghiên cứu.
“Sao vậy?”
Chú Từ lắc đầu, nói: “Tốt hơn so với chú
nghĩ.”
“Cháu?”
“Ừ.”
Trần Minh Sinh nói: “Tốt chỗ nào chứ?”
“Không diễn tả được.”
Trần Minh Sinh nhún vai, im lặng.
Chú Từ cảm thán một tiếng: “Có phụ nữ vào nên
không còn giống như trước.”
Trần Minh Sinh dừng lại, thấp giọng nói: “Vậy
liên hệ với ai?”
Chú Từ hít một hơi: “Sau khi xuống máy bay,
cháu liên hệ với Ngô Kiến Sơn.”
Trần Minh Sinh: “Vâng.”
Chú Từ nói tiếp: “Cũng không cần phải dặn dò
gì, nói như thế nào cháu đều biết rồi chứ.”
Trần Minh Sinh: “Dạ biết.”
Chú Từ dặn dò tiếp: “Vẫn là luật cũ, đừng cắt
đứt liên hệ.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Nghiêm đội trưởng đi rồi,
ai làm thay vị trí của anh ấy?”
Chú Từ thản nhiên: “Lưu Lợi Vĩ.”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Chú Từ hơi nghiêng đầu, vỗ ngực quay sang nhìn
Trần Minh Sinh: “Sau này tôi là cấp trên của cậu, người liên hệ trực tiếp của
cậu, có vấn đề và yêu cầu gì đều có thể đề cập với tôi.”
Trần Minh Sinh gặng lại: “Tất cả?”
Chú Từ trịnh trọng gật đầu.
Trần Minh Sinh phủi quần áo của mình, sau đó
quay đầu, nói: “Vậy lần sau gặp mặt chú có thể tắm rửa trước được không?”
Chú Từ đánh qua một cái, gần như gầm lên: “Mẹ
nó, trước đây không thấy tiểu tử cậu nhiều chuyện như thế.”
Trần Minh Sinh cười, quay đầu nhìn ra phía
ngoài cửa sổ.
“Lần này tôi sẽ viết một báo cáo, giúp cậu có
nhiều tiền lương hơn.” Chú Từ nói.
Trần Minh Sinh: “Vâng.”
Mặt trời xuống núi, ngoài cửa sổ là một màu
tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đèn chỉ thị ở cánh máy bay, chợt lóe chợt tắt.
Lúc máy bay dừng ở Trùng Khánh, chú Từ xuống
máy bay.
“Chú đợi tàu hỏa, ngày mai sẽ đến Côn Minh.”
Trần Minh Sinh nói: “Vậy gặp lại chú sau.”
Chú Từ dùng sức ấn vai Trần Minh Sinh, “Gặp
lại cháu sau.”
Mười một giờ bốn mươi, máy bay hạ cánh xuống
sân bay quốc tế Trường Thủy Côn Minh.
Lúc Trần Minh Sinh xuống máy bay, ngửi thấy
một loại mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị ấm áp ẩm ướt, khác hẳn sự lạnh giá
thấu xương của thành thị phương Bắc.
Trần Minh Sinh mang theo túi du lịch, đi từ
trong sân bay ra. Đã là chuyến bay cuối cùng, người trong sân bay cũng không
nhiều, mọi người đều vội vàng tìm xe. Trần Minh Sinh chống nạng, đứng ở ven
đường rút một điếu thuốc.
Lúc hút được hơn nửa điếu, anh lấy chiếc điện
thoại di động từ trong túi xách ra. Anh mở điện thoại, suy nghĩ một lúc, cuối
cùng buông xuống.
Anh lại đưa điện thoại lên, mở nắp, rút thẻ
sim ra.
Sim điện thoại mỏng manh trong tay anh, dường
như hai ngón tay chỉ cần tùy tiện dùng một chút lực là có thể khiến nó nát bấy.
Trần Minh Sinh kẹp chặt thuốc, nhìn chiếc sim đã hơi mòn.
Điếu thuốc đã hết, cuối cùng anh phả một ngụm
khói, nhìn khói thuốc tiêu tan giữa không trung, trong tay tạch một tiếng, bẻ
gãy sim, ném vào thùng rác.
Mặt khác anh bỏ một chiếc sim khác vào điện
thoại, khởi động lại máy.
Vừa mở, điện thoại đã rung mấy lần, Trần Minh
Sinh nhìn thoáng qua, những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, dồn thành một
đống.
Trần Minh Sinh không đọc tin nhắn, anh chỉ
nhìn lướt qua. Không có gì lạ, đều là dãy số của một người. Anh gọi cho dãy số
đó.
Chỉ hai tiếng reo đã kết nối được.
“A lô, ai vậy?” Bên kia điện thoại là một
giọng nam, giọng nói mang theo chút nghi hoặc, “Là cậu ư?”
Trần Minh Sinh thở thật sâu, chậm rãi nói:
“Kiến Sơn, tôi là Giang Danh.”
Tôi là Giang Danh.
Giang trong “trường giang”, Danh trong “danh
tính”.
Nói xong, vừa lúc đó có một chiếc taxi đến cửa
sân bay, Trần Minh Sinh bắt xe, mở cửa xe ngồi vào.
Anh đóng cửa, tiếp tục nói: “Tôi đã trở về,
mọi người đang ở đâu?”