Hẹn ước - Chương 30 + 31

Chương 30

Trần Minh Sinh ngồi trên giường cúi đầu hút
thuốc.

Anh không nhìn đồng hồ cũng biết mình đã ngồi
hơn một tiếng đồng hồ. Đùi phải của anh hơi khó chịu, nhưng anh không muốn đổi
tư thế.

Bên tay Trần Minh Sinh đặt một cái gạt tàn,
mười mấy tàn thuốc cắm ngổn ngang trong đó.

Tay còn lại nắm chặt di động. Anh bật di động
lên nhìn thời gian cuộc gọi cuối cùng... ba mươi bốn giây.

Anh lại rít một hơi thuốc.

Lúc này, điện thoại chợt reo vang. Trong
khoảnh khắc điện thoại kêu lên, anh không thể phủ nhận trái tim mình cũng rung
lên thảng thốt. Anh nhìn màn hình di động, tên người gọi tới là Tống Huy.

Trần Minh Sinh kẹp điếu thuốc trên tay, nhận
cuộc gọi.

“A lô.”

“A lô, anh Sinh, em là Tống Huy.”

“Ừ, có chuyện gì?” Trần Minh Sinh bình thản
cất tiếng.

“À, là như vầy...” Tống Huy hơi ngập ngừng rồi
mở lời: “Tối nay em muốn mời anh ăn một bữa.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Sao tự nhiên lại mời
cơm?”

Tống Huy cười cười đáp: “Mấy lần gần đây toàn
là anh mời, anh cũng nên cho anh em một cơ hội biểu hiện chứ.”

Trần Minh Sinh khẽ cười, bảo: “Không cần phải
phiền phức thế đâu.”

Tống Huy nói: “Anh Sinh, gần đây em thấy anh
rất mệt mỏi.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Thật không.”

“Thừa dịp này ra ngoài cho khuây khỏa.” Tống
Huy nói tiếp: “Tiểu Tình cũng tới, cô ấy muốn nói vài chuyện với anh.”

Trần Minh Sinh ngẩn ra: “Có chuyện gì?”

Tống Huy ấp a ấp úng: “Không nói rõ qua điện
thoại được, tối chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Trần Minh Sinh vẫn hơi do dự.

Tống Huy tiếp lời: “Tiểu Tình nói hình như
chuyện có liên quan tới chị dâu.”

Tay cầm di động của Trần Minh Sinh hơi siết
lại: “Là chuyện gì?”

“Thôi, tóm lại anh cứ đến rồi sẽ biết.” Tống
Huy nói tiếp: “Tám giờ tối nay được không?”

Trần Minh Sinh dừng một lúc đáp: “... Ở đâu?”

Tống Huy: “Ở khu nhà anh có một quán vừa mới
khai trương, cũng gần cho anh hơn.”

Trần Minh Sinh rút một điếu thuốc, trả lời:
“Được.”

...

Dương Chiêu vẫn ngồi trên giường mãi đến khi
Tiết Miểu gõ cửa bước vào.

“Này Tiểu Chiêu, anh cứ tưởng em đang tắm, hóa
ra em đang trốn ở đây à.” Tiết Miểu vào phòng, đây là lần đầu tiên Tiết Miểu
bước vào phòng ngủ của Dương Chiêu, anh ta tò mò quan sát một lượt.

Dương Chiêu ngồi hút thuốc trên giường, không
hề quay đầu lại.

Tiết Miểu bước tới trước mặt Dương Chiêu, thân
thể cường tráng đứng chắn trước mặt Dương Chiêu.

Giữa bóng tối căn phòng, Dương Chiêu ngẩng đầu
lên, “Bao giờ anh đi?”

Vẻ mặt Tiết Miểu âu sầu: “Chẳng lẽ em muốn
đuổi anh đi...”

“Không.” Dương Chiêu đáp: “Em chỉ hỏi thế
thôi.”

Tiết Miểu lên tiếng: “Vài hôm nữa ở Bắc Kinh
có hội chợ thương mại, anh phải đến tham gia.”

Dương Chiêu gật đầu.

Tiết Miểu nhìn cô hỏi: “Trời cũng tối rồi, em
đói không?”

Dương Chiêu không có khẩu vị gì, lắc đầu đáp:
“Em không đói.”

Tiết Miểu đưa tay ôm bụng, than vãn: “Nhưng
anh đói...”

Dương Chiêu dụi thuốc hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Tiết Miểu trả lời: “Anh không quen chỗ này,
đây là khu vực của em, em nghĩ xem có chỗ nào không?”

Dương Chiêu nhìn anh ta: “Anh ăn ở đâu cũng
được?”

Tiết Miểu ngoan ngoan gật đầu: “Ở đâu cũng
được.”

Dương Chiêu tiếp lời: “Được thôi, anh nghỉ
ngơi một lát đi, chút nữa em dẫn anh đi ăn.”

Tiết Miểu cúi đầu nhìn Dương Chiêu, anh nhìn
thấy mái đầu đen và một góc trán của cô. Tiết Miểu bước tới, vươn tay ra khẽ
nâng cằm Dương Chiêu.

Dương Chiêu nhìn thẳng anh ta, Tiết Miểu thấp
giọng bảo: “Tiểu Chiêu, trông em thật mỏi mệt.”

Dương Chiêu nghiêng đầu đi tránh khỏi bàn tay
Tiết Miểu, cô nói: “Không sao cả.”

Tiết Miểu: “Cho anh một điếu.”

Dương Chiêu ngờ vực ngoảnh đầu lại nhìn anh
ta: “Không phải anh không hút thuốc sao?”

Tiết Miểu cười bảo: “Anh chỉ ngửi thôi.”

Dương Chiêu đưa hộp thuốc lá cho anh ta. Tiết
Miểu cầm lấy rút một điếu ra, ngón tay thuôn dài xoay tròn điếu thuốc rồi
chuyển điếu thuốc lên mũi hít hà.

Anh ta nói: “Tiểu Chiêu, em còn nhớ lần đầu
tiên chúng ta gặp gỡ không?”

Dương Chiêu thản nhiên trả lời: “Trong một
cuộc họp mặt giữa các nghệ thuật gia ở California.”

Tiết Miểu cười cười, hai ngón tay kẹp điếu
thuốc lắc lắc: “Lúc đó em nhớ nhầm giờ nên cứ nghĩ là hôm sau mới tụ họp. Kết
quả là trước khi đến em đã hút rất nhiều thuốc, em không kịp thay quần áo nên
đã xịt nước hoa rất nồng nặc để át đi mùi thuốc lá.”

Dương Chiêu dường như chợt nhớ đến cảm giác
khốn đốn khi ấy, lúc đó cô vẫn đang học nghiên cứu sinh, hoàn toàn là lính mới
trong lĩnh vực nghệ thuật.

Cô khẽ cười: “Đúng vậy!”

Tiết Miểu bĩu môi, nghịch ngợm nói: “Lúc nói
chuyện với em, anh bị xông mùi suýt mất nửa cái mạng.

Dương Chiêu liếc anh ta, Tiết Miểu tiếp lời:
“May mà anh đã xem tác phẩm của em, nếu không e rằng anh đã bỏ lỡ.”

Dương Chiêu ung dung hừ một tiếng, đưa mắt
sang thì phát hiện Tiết Miểu vẫn lặng yên nhìn cô chăm chú.

Anh ta còn lặp lại một lần nữa: “May mà
vậy...”

Dương Chiêu hơi cúi đầu.

Tiết Miểu bảo: “Có lúc anh cảm thấy em dường
như vẫn là cô bé hơi lạnh lùng và đơn thuần năm xưa.”

Dương Chiêu im lặng khẽ cúi đầu.

Tiết Miểu thấp giọng: “Nhưng anh biết, em
không phải loại người ngây thơ. Tiểu Chiêu, không phải anh xem thường người đàn
ông kia, nhưng vì em là người trong cuộc cho nên anh thấy hơi lạ.”

Dương Chiêu không nói nên lời.

Cô bất chợt giương mắt lên, bắt gặp nét mặt
của Tiết Miểu, cô không thể nhìn tiếp được bèn cúi đầu xuống. Quả thật như anh
ta nói, cô giống như một cô học sinh chưa tốt nghiệp, không cách nào trốn tránh
dưới ánh mắt chăm chú của giáo viên.

Mà đáp án giáo viên cần, chính cô cũng không
rõ.

Cô chợt nhớ Trần Minh Sinh, nhớ khuôn mặt anh,
nhớ nụ hôn của anh, cuối cùng nhớ tới cái chân khiếm khuyết của anh... Có lẽ cô
cũng loáng thoáng nhận ra lý do, nhưng đáp án đó dường như giấu tận sâu thẳm
cõi lòng cô không thể nói ra ngay được.

Tiết Miểu thấy Dương Chiêu không lên tiếng,
anh ta cũng không ép cô. Anh ta cất điếu thuốc vào túi áo rồi trả hộp thuốc lá
lại cho Dương Chiêu: “Anh đi chuẩn bị vài thứ, lát nữa chúng ta đi ăn.”

Dương Chiêu cúi đầu đáp ừ.

Tiết Miểu bước tới cửa rồi dừng lại: “Đúng
rồi.” Anh ta giữ tay nắm cửa quay đầu nhìn Dương Chiêu ôn tồn: “Anh còn muốn
nói với em một câu...”

Dương Chiêu ngẩng đầu, cách đó không xa Tiết
Miểu chăm chú nhìn cô cất tiếng: “Dù là bạn bè hay bất kỳ ai khác, nếu khiến em
khó chịu em có quyền không gặp.” Tiết Miểu dứt lời, trừng mắt bảo: “Em có cái
quyền đó, nên em phải đối xử tốt với bản thân một chút.”

Dương Chiêu khẽ cười nói: “Cám ơn.”

Tối đó khi ra ngoài ăn, Dương Chiêu lái xe,
Tiết Miểu ngồi xuống ghế lái phụ hỏi cô: “Chúng ta đi ăn gì vậy?”

Dương Chiêu chăm chú nhìn kính chiếu hậu đáp:
“Không phải anh bảo ăn gì cũng được sao?”

Tiết Miểu: “Đúng vậy, ăn gì cũng được, em muốn
dẫn anh đi đâu.”

Dương Chiêu lái xe ra khỏi khu nhà: “Đến chỗ
em thích.”

...

Tám giờ tối, Trần Minh Sinh đến quán nhỏ bên
vỉa hè rất đúng giờ, Tống Huy và Tương Tình cũng đã tới.

Trần Minh Sinh chống nạng bước qua, bọn họ
chọn chiếc bàn ở ngoài cùng, Tống Huy gọi Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, ở bên
này.”

Trần Minh Sinh đặt nạng sang một bên rồi bảo:
“Hai người chờ lâu chưa?”

Tương Tình lắc đầu đáp: “Không lâu, tụi em vừa
tới thôi.”

Trần Minh Sinh cũng gật đầu.

Tống Huy gọi phục vụ rồi chọn vài món và mấy
chai bia.

“Anh Sinh, mấy lần trước toàn là anh mời, lần
này tới lượt tụi em. Nào, uống, uống vài ly.” Tống Huy rót một ly rượu cho Trần
Minh Sinh. Trần Minh Sinh cầm ly thấp giọng: “Cậu cũng giúp tôi nhiều việc,
không cần khách sáo đâu.”

Tống Huy cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đều là
anh em tốt, khách sáo làm gì.”

Trần Minh Sinh uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Lúc bọn họ uống rượu, Tương Tình vừa gắp một
đũa rau cho Tống Huy vừa lên tiếng: “Hai anh uống chậm thôi, sợ có người cướp
mất rượu à?”

Tống Huy cười: “Em không hiểu đâu, đàn ông
uống rượu phải uống từng ngụm lớn, chỉ có phụ nữ mới nhấp môi thôi.”

Tương Tình khẽ hừ, rồi gắp một con sò biển cho
Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, anh cũng ăn chút gì đi.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Cảm ơn.”

Tương Tình lắc đầu: “Cảm với chả ơn.”

Rất nhanh, năm chai bia đều sạch sẽ, mặt Tống
Huy hơi đỏ, vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh rồi gọi nhân viên phục vụ kêu thêm vài
chai.

Trần Minh Sinh lên tiếng: “Uống bấy nhiêu đủ
rồi, lát nữa cậu còn phải về nữa, đừng say quá.”

“Không sao, không sao đâu.” Tống Huy hức một
tiếng, lè nhè: “Em có một ưu điểm đó là uống rượu không biết say.”

Trần Minh Sinh cúi đầu rồi lại nâng mắt nhìn
Tống Huy: “Hôm nay cậu nói có chuyện liên quan tới Dương Chiêu?”

Tay Tống Huy hơi khựng lại, sau đó anh ta nhíu
mày xua xua tay: “Cô ta...”

Trần Minh Sinh hỏi: “Cô ấy thế nào?”

Tống Huy hít một hơi thật sâu, vì uống nhiều
rượu, đáy mắt anh ta hơi sung huyết.

“Anh Sinh, em hỏi anh, chúng ta có phải là anh
em không?”

Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống
Huy gật gật đầu đáp: “... Phải.”

“Đúng! Chúng ta là anh em, cho nên em chỉ muốn
tốt cho anh!” Tống Huy giơ tay chỉ về một hướng vô định, lớn tiếng: “Người anh
em khuyên anh chấm dứt với người phụ nữ kia đi.”

Trần Minh Sinh sửng sốt sau đó bật cười: “Cậu
nói gì vậy.”

Tống Huy: “Anh Sinh, mắt nhìn người của anh
làm sao vậy? Anh không thể ở bên cô ta được, anh có mưu tính gì vậy?”

Trần Minh Sinh không đáp.

Tương Tình thấy không ổn, vội vàng kéo Tống
Huy bảo: “Anh nói bậy gì vậy, anh Sinh không phải loại người đó.”

“Anh biết!” Tống Huy lớn tiếng, quay đầu trừng
mắt với Trần Minh Sinh: “Những người phụ nữ có điều kiện tốt trên đời này thiếu
gì! Chẳng phải cô ta chỉ có chút tiền thôi sao, nhiều nhặn gì chứ...”

Anh ta chỉ Tương Tình rồi nói: “Tiểu Tình...
Nhà Tiểu Tình ở vùng nông thôn, trong nhà còn hai em trai, từ nhỏ cô ấy phải
vừa chăm sóc gia đình vừa lo học hành. Nhưng cô ấy không thua kém ai, đậu vào
trường đại học thành phố, còn lấy học bổng học tiếp nghiên cứu sinh. Cha mẹ cô
ấy quả không bằng cha mẹ người phụ nữ có tiền kia, nhưng cô ấy kém Dương Chiêu
chỗ nào chứ?”

Tương Tình cắn môi, khóe mắt hơi ửng đỏ, cô
kéo Tống Huy bảo: “Anh đừng nói nữa.”

Trần Minh Sinh lấy một điếu thuốc ra châm,
thấp giọng: “Cậu tìm tôi là muốn nói những lời này?”

Tống Huy quệt mũi, ngồi thở hổn hển. Tương
Tình vội nói: “Anh Sinh, không phải vậy, thật ra tụi em có chuyện muốn nói với
anh.”

Trần Minh Sinh nhìn cô: “Chuyện gì?”

Tương Tình ngập ngừng, lúc trước cô ta không
hề phát hiện đôi mắt Trần Minh Sinh đen thăm thẳm.

Cô ta cúi đầu, lấy một xấp giấy trong túi xách
ra, ngập ngừng: “Anh Sinh, thật ra em cũng không dám chắc, nhưng mà...” Cô ta
đưa xấp giấy cho Trần Minh Sinh, anh đón lấy nhìn chăm chú.

“Đây là gì?”

“Của người phụ nữ anh vừa ý đó!” Tống Huy đột
ngột xen vào: “Cô ta là một kẻ biến thái!”

Trần Minh Sinh nhướng mày, Tương Tình vội bảo:
“Không, không phải, em... em chỉ vô tình nhìn thấy thôi, anh xem những gì viết
trên đó đi.” Cô ta vẫn quan sát sắc mặt Trần Minh Sinh, nhỏ giọng bảo: “Anh
Sinh, anh biết trên đời này có một loại người có tâm lý biến thái không, bọn họ
chuyên thích những người khuyết tật.”

Trần Minh Sinh nhìn xấp giấy trong tay, Tương
Tình ôn tồn: “Nghe nói khi bọn họ gặp người khuyết tật sẽ...” Cô dường như hơi
ngượng ngừng, thấp giọng: “... sẽ có ý muốn kia.”

Tống Huy tuyên bố: “Đó chính là đồ biến thái!
Anh có biết không, cũng giống như đồng tính luyến ái hay ấu dâm, mẹ nó đều biến
thái tất! Ông đây mặc kệ bọn chúng là ai, nếu gặp phải ông đây sẽ bắt hết bọn
chúng lại.”

Tương Tình kéo tay Tống Huy khuyên: “Anh nhỏ
giọng một chút, người khác nghe được lại nghĩ bàn chúng ta đang nói chuyện bậy
bạ.”

Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc, vươn tay lật
từng trang từng trang cho đến hết.

Tống Huy bảo: “Anh Sinh, người phụ nữ đó vô
duyên vô cớ tìm anh làm gì. Chẳng phải lúc ở sở cảnh sát đòi anh những năm, bảy
ngàn đó sao. Sau này biết anh... biết chân anh bất tiện, cô ta lại vội vã tới
tìm anh.”

Trần Minh Sinh yên lặng ngồi lật những tờ giấy
trên tay.

“Mẹ nó! Cô ta đang đùa anh đấy, cô ta xem
chúng ta là đồ ngu muốn chèn ép sao cũng được à... Anh Sinh, anh...” Tống Huy
chỉ nói được một nửa, bỗng nhiên bị Tương Tình kéo lại. Anh ta vừa xoay đầu thì
thấy Tương Tình đang nhìn phía sau lưng Trần Minh Sinh. Tống Huy nhìn theo lập
tức phát hiện Dương Chiêu chỉ đứng cách họ hai cái bàn, cô đang nhìn bọn họ.

Tương Tình vội cười chào: “Chị dâu, sao chị
cũng đến vậy...”

Trần Minh Sinh quay đầu lại, bốn mắt chạm
nhau.

“Gọi bậy bạ gì đó!” Tống Huy chặn lời Tương
Tình, đứng bật dậy trừng trừng nhìn Dương Chiêu, chẳng biết anh ta đang bảo
Tương Tình hay là đang nói với Dương Chiêu: “Ai là chị dâu chứ, chúng ta đều là
người bình thường hết.”

Tương Tình hơi hoảng sợ.

Tương Tình đang suy đoán Dương Chiêu đã nghe
được bao nhiêu, bọn họ nói Dương Chiêu biến thái, nếu cô đến tính sổ với họ thì
phải làm sao... Nhưng cô ta ngẫm đi nghĩ lại, xem ra lúc trước cô ta đã đoán
đúng rồi, Dương Chiêu quả thật có mục đích riêng.

Những việc cô ta làm là muốn giúp Trần Minh
Sinh.

Ở bên ngoài quán vỉa hè chỉ treo một bóng đèn,
Dương Chiêu vừa vặn đứng dưới bóng đèn, ánh sáng trắng chói lòa chiếu xuống
khuôn mặt khiến cô trông hơi nhợt nhạt.

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, anh ngồi trên
chiếc ghế nhựa, dưới ánh đèn bóng dáng anh càng rõ ràng hơn. Cô nhìn đám hải
sản bày la liệt trên bàn và vỏ chai rượu chất ngổn ngang...

Và cả Tống Huy, Tương Tình đang ngồi bên cạnh.

Mấy bàn ngồi xung quanh lúc nãy nghe loáng
thoáng Tống Huy nói biến thái gì gì đó, bọn họ đều cho rằng có chuyện hay để
hóng nên đều chăm chăm nhìn Dương Chiêu.

Đúng vậy, Dương Chiêu nghĩ: ngoại trừ em trai
cô, ông chủ của cô thì còn có bọn họ nữa...

Cô luôn sống trong thế giới của riêng mình,
thỉnh thoảng cô sẽ cho phép một vài người bước vào thế giới đó. Nhưng bây giờ,
có người muốn dùng một phương thức khác xâm nhập vào thế giới của cô, dường như
bọn họ cho rằng trong đó tồn tại điều gì lạ lùng và kỳ bí.

Bọn họ ùa tới, tận tay xé toạc thế giới nội
tâm của cô, bọn họ mở to mắt, la hét, với gương mặt háo hức tươi cười, bọn họ
tìm kiếm thứ họ không biết, thứ gì đó dơ bẩn hoặc những điều bọn họ chưa từng
nhìn thấy.

Dương Chiêu rất muốn hỏi, các người đã tìm
thấy chưa?

Rất nhiều người nhìn Dương Chiêu, giống như
đang chờ khoảnh khắc cô không chịu đựng nổi lên tiếng chửi bới.

Nhưng cuối cùng Dương Chiêu chỉ bật cười.

Trần Minh Sinh chưa từng thấy nụ cười này của
cô, thậm chí anh cũng chưa từng gặp dáng vẻ thoải mái thế này của cô, giống như
cô đã tìm ra đáp án mong mỏi bấy lâu.

Cô nhìn khắp xung quanh, đèn đường, tấm bạt
che, bàn nhựa và cả những người đang chăm chú nhìn cô...

Cuối cùng cô quay lại nhìn vào mắt Trần Minh
Sinh.

Ánh mắt Dương Chiêu hơi dịu dàng pha chút ung
dung, thậm chí còn hơi ngạo mạn.

Cô nhẹ giọng nói với anh: “Trần Minh Sinh, sở
thích kỳ lạ của em là thật, tình cảm cũng là thật, em vốn ngay thẳng như vậy
nên chẳng có gì phải giấu giếm.”

Trái tim Trần Minh Sinh bỗng chốc đập điên
cuồng trong lồng ngực.

Cách đó không xa, Tiết Miểu đứng dưới bóng
đêm, anh ta cúi đầu, khẽ xoay tròn điếu thuốc trong tay. Anh ta nghiêng mặt
nhìn Dương Chiêu dưới ánh đèn...

Tất cả mọi người ở đây đều đối đầu với cô, có
lẽ trong khoảnh khắc đó người đàn ông kia cũng dao động, không quả quyết. Nhưng
cô vẫn thành thật nói thẳng với anh ta tình cảm của mình, dù rằng cô sẽ gặp
càng nhiều khó khăn hơn nữa.

Tiết Miểu nghĩ, cô giống như một người chiến
sĩ, đứng trước thiên binh vạn mã dũng cảm bảo vệ bản thân.

...

Người khác có thể cười, có thể chửi mắng cũng
có thể khinh bỉ.

Cô sẽ không đau khổ, không giải thích và càng
không thấy uất ức.

Lòng người là một vùng đất trống trải hoang
vu, bóng tối ngập tràn, bất chợt một tiếng sấm vang lên, vạch nên đường chân
trời ở phía xa xăm.

Trong khoảnh khắc thảng thốt đó, Trần Minh
Sinh tựa như đã nhìn xuyên qua kẽ hở mong manh thấy được một linh hồn trọn vẹn.

Trong tích tắc đó, Trần Minh Sinh biết, anh
xong đời rồi.

Chương 31

Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mắt của
anh dường như không thể che giấu được gì đó nữa.

Trần Minh Sinh vịn góc bàn tính đứng lên,
nhưng Tiết Miểu đã kéo cánh tay Dương Chiêu trước.

Tiết Miểu cười nhẹ, nói với Dương Chiêu:
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Dương Chiêu tính mở miệng, Tiết Miểu nói nhỏ:
“Dù sao cũng không thể ở đây làm trò hề cho người ta xem, đi trước đã, hai
người có thể liên lạc lại sau mà.”

Dương Chiêu quay lại nhìn, vì Tiết Miểu xuất hiện
nên đám người xem trò vui xung quanh càng thích thú. Dương Chiêu cúi xuống,
thản nhiên nói: “... Được.”

Tiết Miểu dẫn Dương Chiêu rời khỏi quán, Dương
Chiêu không hề quay lại nhìn.

Trần Minh Sinh siết chặt mấy đầu ngón tay
xuống bàn khiến tay anh trở nên trắng bệch, cuối cùng vẫn buông ra.

Tống Huy nhìn tình hình, quay sang nói: “Anh
Sinh, anh đừng để cô ta lừa. Cô ta...”

Anh ta nói chưa hết câu, bỗng nhiên dừng lại.

Trần Minh Sinh đang nhìn anh ta.

Im lặng
nhìn anh ta.

Anh không
nói gì cũng không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt này làm cho Tống Huy tỉnh rượu
tức thì.

Tương Tình
hoảng sợ, vội vàng bước qua giảng hòa: “Không sao, không sao, chắc là chị dâu
hiểu lầm.” Cô ta nhìn Trần Minh Sinh: “Anh Sinh, là lỗi của bọn em, nhưng cũng
chưa có vấn đề gì mà. Anh thấy đó, chị dâu không sao mà, anh dỗ dành chị ấy
chút là được rồi.”

Trần Minh
Sinh cúi đầu, rút ví tiền trong túi quần lấy hai trăm tệ đặt trên bàn, thản
nhiên nói: “Tống Huy, bữa này tôi mời, coi như cảm ơn cậu trước giờ đã giúp đỡ
tôi, tôi đi trước.”

Nói xong,
Trần Minh Sinh đứng lên, chống nạng rời đi.

Tống Huy
dường như còn chưa dứt khỏi ánh mắt kia, đến lúc anh ta tỉnh táo lại đã thấy
hai trăm tệ trên bàn, anh ta sửng sốt, sau đó tức tối mắng: “ Fuck!”

Tương Tình
nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đi rồi, anh đừng tức giận nữa.”

Mặt Tống
Huy đỏ bừng vì uống bia, bực tức nói tiếp: “Mẹ nó, có phải anh muốn hại anh ấy
gì đâu chứ!”

Tương Tình
nói: “Đúng vậy, chúng ta chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi mà. Nào, uống miếng nước
cho bớt giận.” Cô ta rót ly nước đưa cho Tống Huy, lại nói tiếp, “Thực ra
chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta lo chuyện bao đồng quá.”

Tống Huy
uống nước, nuốt giận trong lòng, sau đó vuốt vuốt tóc Tương Tình: “Đúng, sau
này không thèm để ý mấy chuyện rỗi hơi đó nữa.”

Trên chiếc
xe xám bạc rất im lặng.

Lúc này
Tiết Miểu lái xe, anh không biết đường khu này, chạy ra được tuyến đường chính
hết cả buổi, Dương Chiêu không nói tiếng nào, anh nhìn cô, mở miệng: “Tiểu
Chiêu, anh sắp chạy vào thành phố đúng không?”

Dương
Chiêu cũng không muốn đùa giỡn với anh, cô thản nhiên nói: “Tới hai đường nữa
thì quẹo.”

Tiết Miểu
vui vẻ hỏi: “Có quán nào ngon à?”

Dương
Chiêu nói: “Về nhà.”

Tiết Miểu:
“...”

“Được rồi,
được rồi.” Tiết Miểu đầu hàng: “Bây giờ do em quyết định.”

Tiết Miểu
lái xe nhanh hơn Dương Chiêu rất nhiều, hai người nhanh chóng về tới khu Hoa
Khải Kim. Tiết Miểu đậu xe dưới lầu, cùng Dương Chiêu lên nhà.

Lúc Dương
Cẩm Thiên mở cửa cho hai người rất bất ngờ.

“Sao anh
chị đi ăn nhanh vậy?”

Tiết Miểu
trả lời: “Chưa ăn, nhưng đã no rồi.”

Dương Cẩm
Thiên ngơ ngác nhìn hai người, rồi lại chui về phòng học bài.

Trong
phòng khách chỉ còn lại Dương Chiêu và Tiết Miểu.

Dương
Chiêu không bật đèn phòng khách, chỉ có đèn tường yếu ớt chiếu lên hai người
đamg ngồi trên sô pha.

Dương
Chiêu châm một điếu thuốc. Ánh mắt cô như nhìn vào hư vô, vẻ mặt lãnh đạm.

Tiết Miểu
ngồi đối diện cô: “Em nghĩ gì thế?”

Dương
Chiêu chậm rãi trả lời, “Suy nghĩ chuyện vừa rồi.”

Tiết Miểu:
“Vừa rồi?”

Dương
Chiêu rít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Anh có nghe bọn họ nói gì không?”

Tiết Miểu:
“Có.”

Dương
Chiêu nói: “Em thấy bọn họ nói có phần rất đúng.”

Tiết Miểu
mỉm cười: “Phần nào.”

Dương
Chiêu: “Về tàn tật, về tính cách.”

Tiết Miểu
“à” một tiếng, cầm chén trà lên uống.

“Tiểu
Chiêu, từ xưa đến nay các nhà nghệ thuật đều đam mê sự không trọn vẹn.” Ngón
tay thon dài của Tiết Miểu nhẹ nhàng lắc lắc cái chén, nước trong chén chao lên
thành lốc xoáy rất đẹp.

Dương
Chiêu không nói gì.

“Đương
nhiên,” Tiết Miểu lại nói, “Trên đời này có rất nhiều người tầm thường, em có
thể để ý hoặc phớt lờ bọn họ.”

Dương
Chiêu cười lạnh nhạt: “... Người tầm thường.”

“Đúng vậy,
tuy rằng sách vở đều nói con người bình đẳng, nhưng Tiểu Chiêu...” Tiết Miểu
tháo cổ áo, thả lỏng người trên sô pha: “Thế giới này vốn không công bằng, con
người phải có sang hèn, không có ngoại lệ.”

Dương
Chiêu: “Anh niêm yết giá tất cả mọi thứ sao?”

“Đương
nhiên không.” Tiết Miểu lắc đầu: “Có rất nhiều người không đủ tư cách để niêm
yết giá.”

Dương
Chiêu bật cười: “Tiết Miểu, anh đúng là con buôn từ đầu đến chân.”

Tiết Miểu
nói: “Coi như em đang khen anh.”

Dương
Chiêu hút thuốc xong, dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Tiết Miểu nhìn quyển sách trên
bàn trà, anh cầm lên nhìn trong ánh đèn mờ mờ: “Vẫn là quyển sách lần trước?”

Dương
Chiêu thản nhiên: “Đọc xong rồi, quên cất.”

Tiết Miểu
hỏi: “Sách gì?”

Dương
Chiêu: “Tâm lý học.”

Cô đứng
lên, nói với Tiết Miểu: “Em muốn nghỉ ngơi, anh đói thì tự gọi đồ ăn sẵn nhé.”

Tiết Miểu
thất thần nhìn cô: “Gọi kiểu gì?”

Dương
Chiêu đi về phòng mình, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Gọi điện thoại, số của cửa
hàng bên cạnh điện thoại.”

Tiết Miểu:
“...”

Dương
Chiêu tắm rửa qua loa, sau đó tắt đèn nằm trên giường.

Cô cảm
thấy vô cùng mỏi mệt, rất muốn ngủ ngay một giấc. Nhưng nằm rất rất lâu vẫn
không thể ngủ được.

Cô buộc
mình nhắm mắt lại, đếm từ một tới một trăm rồi đếm ngược lại như hồi bé các
thầy cô vẫn chỉ, cuối cùng cô ngồi dậy.

Cô tìm gói
thuốc lá ở đầu giường, cầm lên mới biết không còn điếu nào. Cô không biết Tiết
Miểu còn ngoài phòng khách hay không, nhưng bên ngoài rất im ắng. Dương Chiêu
không muốn di chuyển nên cứ ngồi như mất hồn trên giường.

Đã lâu rồi
cô không mất ngủ.

Đêm rất
tối, cũng rất yên tĩnh. Ban đêm, thời gian trôi rất chậm, lại như rất nhanh.

Dương
Chiêu quen dần với bóng đêm, dần dần nhìn được đồ vật trong phòng. Bức tranh
treo trên tường, đến bàn đọc sách, rồi đến khung cửa sổ lớn sát đất.

Dương
Chiêu thấy rèm cửa hé ra, một khe hở rất nhỏ từ trên xuống dưới tấm rèm.

Dương
Chiêu nhìn một hồi, bước xuống giường, định kéo rèm kín lại.

Cô đi chân
không trên mặt đất, cảm nhận sự lạnh lẽo dưới chân. Cô đến bên cửa sổ kéo rèm.

Ngay lúc
cô kéo rèm lại, dường như cô nhìn thấy gì đó khác lạ qua khe hở mỏng manh ấy.
Chỉ cần khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy đã đánh tan ý định đi ngủ tiếp của Dương
Chiêu.

Cô kéo rèm
cửa ra lần nữa.

Khu Hoa
Khải Kim được coi như một khu chung cư cao cấp, trên mỗi nhánh đường đều có đèn
đường. Để không ảnh hưởng các hộ gia đình tầng dưới nghỉ ngơi, đèn đường trong
khu vực thường là đèn vàng, hơi mờ.

Hiện tại,
ở cuối tầm mắt của Dương Chiêu có một bóng người đang lẳng lặng tựa vào cột đèn
bên đường.

Không gian
u ám phủ sương mù, nhưng nhìn thật kỹ bóng dáng đó vẫn ngập tràn màu sắc.

Ánh đèn mờ
nhạt chiếu trên lá cây héo rũ, chiếu lên chiếc xe taxi màu đỏ lại càng đậm màu
hơn. Người đó mặc áo khoác màu đen, tựa vào cột đèn, tay cầm điếu thuốc.

Bỗng dưng,
Dương Chiêu thấy tay cầm thuốc của Trần Minh Sinh dừng lại.

Không hiểu
vì sao, ngay tại thời khắc đó Dương Chiêu biết Trần Minh Sinh đã phát hiện ra
cô giống như lần trước.

Anh bỏ
thuốc xuống, chậm rãi ngẩng đầu.

Dương
Chiêu không thấy rõ mặt anh, nhưng cô cảm thấy, ánh mắt Trần Minh Sinh nhất
định đang theo sát cô.

Anh kiên
cường như thế, lại yếu ớt như vậy.

Dương
Chiêu buông rèm cửa sổ, xoay người nhằm về phía cửa phòng.

Phòng
khách không một bóng người, Dương Chiêu vơ đại cái áo trên sô pha, chợt lướt
qua cuốn sách trên bàn trà.

“Vùng đất
lý tưởng”.

Cô đẩy cửa
ra, không chờ thang máy, chạy thẳng xuống lầu. Có lẽ thang máy sẽ nhanh hơn,
nhưng Dương Chiêu không muốn dừng bước, cô có thể cảm nhận được một nguồn sức
mạnh to lớn đẩy cô về phía trước.

Bóng đêm
xua tan tất cả.

Không có
khúc mắc, không cần để ý, không phải bận lòng... Nếu những thứ này không tồn
tại, có phải cô sẽ đến nơi đó không? Cho dù đó là hoang mạc, hay vũng bùn tối
tăm, hoặc là nơi bị người khác từ chối.

Nếu có,
thì đó có phải là vùng đất lý tưởng của cô không?

Trước đây
Dương Chiêu vẫn cho rằng, một người đàn ông như Tiết Miểu là hình tượng trong
mộng của các cô gái. Đến hôm nay cô đã hiểu ra, người trong mộng lý tưởng của
cô chính là Trần Minh Sinh.

Dương
Chiêu đẩy một cánh cửa, bước đến trước mặt anh.

Cô thấy
ánh mắt đen thăm thẳm của anh, khẽ hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Trần Minh
Sinh rũ mắt, bỗng nhiên nở nụ cười trầm thấp, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc
lá nồng đậm.

Giọng anh
hơi khàn: “Bởi vì anh cảm thấy, em sẽ không quay lại.”

Môi Dương
Chiêu mấp máy, nhưng không nói gì.

Trần Minh
Sinh thấp giọng: “Đêm nay, rất xin lỗi em.”

Dương
Chiêu khẽ lên tiếng: “Ừm.”

Trần Minh
Sinh như không biết nên nói gì nữa, chỉ cúi đầu đứng im lặng.

Ban đêm hơi
lạnh, Dương Chiêu lại hỏi: “Anh đến lâu chưa?”

Trần Minh
Sinh ngập ngừng: “Cũng chưa lâu.”

Dương
Chiêu không nói gì, Trần Minh Sinh nhìn cô, phát hiện ánh mắt cố chấp của cô
nhìn mình, anh thở dài: “Anh đến lúc chín rưỡi.”

Dương
Chiêu nói: “Bây giờ mấy giờ rồi.”

Trần Minh
Sinh không nhìn đồng hồ, nói luôn: “Hai giờ.”

“...”
Dương Chiêu hơi nhíu mày: “Anh không lạnh sao?”

Trần Minh
Sinh khẽ cười: “Không lạnh.”

Lại lặng
im.

Dương
Chiêu nghe thấy tiếng cười của Trần Minh Sinh, trong lòng cô thấy khó chịu. Trước
giờ anh vẫn thích cười trầm ấm như vậy, nhưng khi đó tiếng cười của anh thoải
mái hơn bây giờ rất nhiều. Tiếng cười này, Dương Chiêu cảm thấy không đành lòng
nghe.

Cô nhìn
chung quanh, ban đêm khu nhà rất im ắng, bóng đem bao phủ, giống như thế giới chỉ
còn lại hai người bọn họ.

Dương
Chiêu bỗng nhiên quay đầu, hỏi Trần Minh Sinh: “Anh có ngày nghỉ không?”

Trần Minh
Sinh sửng sốt: “Cái gì?”

Dương
Chiêu nói lại: “Ngày nghỉ, anh có kỳ nghỉ nào không?”

Lái taxi
có ngày nghỉ không?

Trần Minh
Sinh gần như đã thốt ra câu trả lời, nhưng thấy vẻ mặt tràn đầy hứng thú của
Dương Chiêu, anh lại nuốt trở vào.

“Sao vậy?”

Dương
Chiêu: “Có không?”

Trần Minh
Sinh im lặng một chút, sau đó nói: “... Có.”

Dương
Chiêu nhìn anh mỉm cười: “Trần Minh Sinh, chúng ta đi du lịch đi.”

Trần Minh
Sinh: “...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3