Dùng cả đời để quên - Chương 07 - Phần 3

Tiểu Vân vuốt vuốt mái tóc dài phía sau: “Chị Dĩnh, em thật xin lỗi, lúc đó em không nghĩ được gì cả.”

“Đúng thế!” Tôi lạnh nhạt đáp. “Thêm cả ông anh họ em đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, em có thể bình tĩnh mới lạ ấy.”

Tiểu Vân vội vàng đón lời: “Em ngủ một giấc tỉnh dậy là hiểu ngay, em giận anh Mục Hàn, nhưng không thể đổ tội lên đầu chị Dĩnh được.”

Tôi xoa xoa đầu cô ấy: “Em cũng không đến nỗi hồ đồ lắm.”

Tôi quay sang Tiểu Thanh: “Còn em bảo vệ Tiểu Vân quá nhỉ, ngay cả điện của anh Mục Hàn cũng không thèm nghe.”

Tiểu Thanh vô tội đáp: “Không liên quan gì đến em, là Tiểu Vân cướp mất điện thoại của em, giờ vẫn còn chưa trả.”

Tiểu Vân cắn cắn môi, không nói gì.

Tôi nói ngắn gọn: “Mục Hàn đến nhà em chịu tội rồi, bọn chị cứ tưởng hôm nay em giận nên sẽ không đi làm.”

“Em là người công tư phân minh.” Tiểu Vân kéo kéo vạt áo, đột nhiên kêu lên thất kinh: “Chết rồi!”

Tiểu Thanh đang ôm một bó hoa hồng rực rỡ tươi tắn, bị tiếng thét của bạn làm cho giật nảy cả mình, sương đọng trên cánh hồng rơi hết vào người: “Trịnh Tiểu Vân, cậu đừng kêu lên giật cục thế nữa!”

Tiểu Vân thất sắc: “Anh Mục đến đó, trong nhà chỉ còn anh họ em, họ... liệu có đánh nhau không?”

Tôi bỗng thấy sợ hãi, nhưng vẫn nói cứng: “Cứ để anh họ em đánh anh ấy một trận cho em được hả giận.”

Tiểu Vân ra sức vặn vẹo tay: “Liệu có xảy ra án mạng không?”

Hoài Ngọc phì cười: “Tiểu Vân, em nghĩ nhiều quá rồi.”

Tôi cũng khẽ cười: “Nếu em không yên tâm, thì mau về nhà xem sao đi!” Tôi dừng lại một lát: “Vẫn tính công cho em.”

“Em chẳng thèm lo cho anh ấy.” Tiểu Vân nói giọng đều đều, nhưng hai mày nhíu chặt, kết quả của việc lơ đễnh là không làm đổ đĩa cắm hoa thì cũng làm rối tung bó hoa mà Tiểu Thanh đã cắm xong.

“Bà cô của tôi ơi!” Tiểu Thanh gào lên.

Hoài Ngọc đẩy Tiểu Vân ra cửa: “Em còn không mau về nhà đi, ở đây chỉ làm hỏng việc thêm.”

Tiểu Vân do dự đi đi lại lại trước cửa, tôi nhìn chóng cả mặt, đành lấy cớ đi làm để tránh cho nhanh.

Vào văn phòng tôi lập tức gọi điện cho Mục Hàn: “Anh, anh còn sống đấy chứ? Không thiếu cánh tay cẳng chân nào đấy chứ?”

“Anh rất ổn.” Mục Hàn trả lời.

Tôi yên tâm. “Vậy thì tốt!” Thật không nên coi thường Mục Hàn, anh ấy có được trái tim và sự ngưỡng mộ của bao nhiêu thiếu nữ như thế, không đơn giản chỉ là dựa vào vẻ bề ngoài tuấn tú và giọng hát ngọt ngào.

Mấy hôm nay Tiêu tổng ra nước ngoài, nhưng trước khi đi có viết email giục tôi nhanh chóng xử lý vụ của tập đoàn Lãm Giang. Kỳ thực tôi chỉ là một con hổ giấy, dám gầm không dám nói.

Tôi ngồi ngẩn người trước màn hình máy tính đến nửa ngày, có lẽ phải dùng chủ ý của Hoài Ngọc rồi.

Buổi trưa đến cơm tôi cũng chẳng buồn ăn, chạy thẳng tới cửa hàng.

Hoài Ngọc rút dây cắm mạng của chiếc máy tính để bàn, cắm vào máy xách tay của cô ấy, mở phần mềm Great Wisdom, chăm chú nghiên cứu đồ thị của cổ phiếu K.

Tôi hỏi: “Cổ phiếu mà lần trước cậu bán tháo thế nào rồi?”

“Đừng nhắc đến nữa!” Hoài Ngọc ảo não nói. “Sau khi kịch sàn một ngày, lại tăng liên tiếp năm ngày, khiến mình chán chết đi được.”

“Xem ra danh hiệu “cổ thần” của cậu chỉ hữu danh vô thực.” Tôi cười.

Hứa Lăng Phi cũng cười.

“Trẻ con thì biết gì, dám cười chị à?” Hoài Ngọc tạo thế như chuẩn bị đánh đít nó.

Hứa Lăng Phi chạy ra nấp sau lưng Ân Chân. Bình thường Ân Chân đối xử với nó nghiêm khắc, nhưng vào giờ phút quan trọng, Hứa Lăng Phi vẫn rất tin tưởng anh.

Ân Chân nhìn tôi một cái, đôi mắt sâu thẳm không để lộ bất cứ manh mối nào.

Tim tôi bắt đầu đập loạn, vội vàng quay mặt đi. “Hoài Ngọc, cách lần trước của cậu, mình cảm thấy rất được, cậu hãy làm cố vấn hình ảnh cho mình.”

“Hả?” Vẻ mặt hoang mang, xem ra đã hoàn toàn quên mất chuyện lần trước tôi kể.

Tôi thì thầm vào tai cô ấy vài câu, cô ấy lập tức à ồ như hiểu ra, hào hứng nói: “Không vấn đề, cứ giao việc này cho mình.”

Hoài Ngọc đẩy tôi vào một góc, lấy ra một chiếc túi đựng đồ trang điểm rất lớn, đổ hết mọi thứ trong túi lên bàn.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Ngày nào cậu cũng mang bao nhiêu thứ thế này theo người à?”

“Đương nhiên rồi, khuôn mặt quan trọng hơn hết thảy.”

Tôi lẩm bẩm: “Chẳng trách túi cậu lúc nào cũng nặng như thế.”

Hoài Ngọc bắt đầu bôi bôi trét trét lên mặt tôi, cười hi hi nói: “Đảm bảo lát nữa sẽ chẳng ai nhận ra cậu.”

Tôi bất lực trầm ngâm: “Cậu biến mình thành quái vật, đương nhiên sẽ chẳng có ai nhận ra được.”

“Xì, cậu coi thường mình!” Hoài Ngọc nói. “Mình sẽ khiến cậu xuất hiện trước mặt mọi người với một diện mạo hoàn toàn mới.”

“Đừng dọa cho họ sợ chạy hết là mình cảm ơn cậu lắm rồi.”

Hoài Ngọc cầm cây bút chì kẻ lông mày lên uy hiếp tôi: “Có tin mình sẽ vẽ cho cậu thành cậu bé bút chì Shin không?”

Tôi vội vàng xin tha: “Mình sai rồi, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ.”

Cần mẫn lao động khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Hoài Ngọc cuối cùng cũng vỗ tay một cái: “Thành công!”

“Chị Dĩnh, mau ra đây cho bọn em ngắm xem nào.” Tiểu Thanh sốt ruột gọi.

Tôi xấu hổ mãi không dám quay người ra, Hoài Ngọc kéo tôi ra: “Beng beng beng, giờ xin long trọng, giới thiệu tác phẩm mà tôi tâm đắc nhất trong năm nay.”

Tiểu Thanh vỗ tay: “Oa, xinh quá đi mất.”

Hứa Lăng Phi cũng reo lên khen: “Chị Tiểu Dĩnh biến thành đại mỹ nhân rồi!”

Ân Chân chăm chú nhìn tôi mấy lần, không nói gì, rồi lại nghiêm túc nhìn một lúc nữa, vẫn không nói gì.

Hoài Ngọc sốt ruột: “Ít nhiều anh cũng phải đưa ra một lời nhận xét chứ.”

Khóe miệng Ân Chân cong lên, chậm rãi nói: “Chuyên viên hóa trang quả thật là có bản lĩnh biến vịt thành thiên nga.”

Tôi: “...”

Không biết di động của ai “đinh” một tiếng, mọi người lần lượt móc di động ra xem.

Dư Tiểu Thanh, Trịnh Tiểu Vân, Hoài Ngọc, Tang Duyệt và cả tôi đều dùng một seri điện thoại như nhau, biến thái đến độ ngay cả chuông cũng chọn giống nhau, vì vậy khi đặt cùng một chỗ, căn bản thường không phân biệt được là di động của ai.

Tôi móc di động ra nhìn nhìn, không phải là của tôi, Tiểu Thanh cũng lắc lắc đầu.

Hoài Ngọc dương dương tự đắc nói: “Thế thì của mình rồi, không chừng là tin nhắn thông báo mình trúng cổ phiếu mới.”

“Trúng là cậu phải khao đấy.” Tôi nói.

“Nhất trí!” Hoài Ngọc tâm trạng vui vẻ móc di động ra, liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ồ, là tin nhắn của Tứ Gia.”

“Á!” Tôi và Ân Chân cũng ngẩn người.

Hoài Ngọc giơ cao di động lên.

Tiểu Thanh với lên giật lấy. “Phì!” Cô ấy cười gập cả người.

Ân Chân liếc mắt nhìn một cái, cũng không nhịn được cười.

Tôi tò mò vô cùng, vội áp sát lại gần, kết quả phì cười thành tiếng.

Đấy là một tin nhắn từ trung tâm di động giục nạp tiền: “Số dư trong tài khoản của bạn không đủ mười tệ, xin mời hãy nạp thẻ.” Nữ nhân Hoài Ngọc này lại cài đặt số máy tổng đài 10086 là Dận Chân.

Tôi chỉ cô ấy: “Cậu... Mình phục cậu rồi đấy!”

Hoài Ngọc thản nhiên: “Cậu cũng có thể đặt tên mà, Chung Hán Lương, Liễu Vân Long hoặc Tứ Gia, chẳng phải theo sở thích của cậu à?”

“Mình làm sao chi tiết được như cậu.”

Cô ấy đáp: “Kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi.”

Tôi lườm bạn.

Hoài Ngọc vờ như không nhìn thấy, lập tức chuyển đề tài: “Nói đến Chung Hán Lương, tối qua mình mơ thấy anh ấy cũng đến cửa hàng hoa làm việc.”

Tiểu Thanh tiếp lời: “Ước gì điều đó trở thành sự thật.”

“Thế sau đó thì sao?” Tôi hào hứng hỏi.

“Mình mơ thấy anh ta yêu Tiểu Vân.”

Tiểu Thanh ấm ức: “Chị Hoài Ngọc, chị bảo em phải chịu cú sốc này thế nào đây?”

Hoài Ngọc phá lên cười ha hả, vỗ vỗ đầu Tiểu Thanh: “Chị cũng chẳng có cách nào, nếu giấc mơ chịu theo ý của chị thì chị nhất định sẽ tác hợp anh ta cho em.”

Tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Hoài Ngọc, cậu không đi viết kịch bản phim thì thật đáng tiếc.”

“Thật à? Thật không?” Hoài Ngọc mặt mày hớn hở.

“Ừm, thật sự quá sốc!”

Hoài Ngọc lao vào đánh tôi, tôi cười hi hi gạt “móng vuốt” của bạn ra.

Trêu đùa nhau một hồi, tôi gọi điện cho Tiểu Triệu ở bộ phận thu mua của tập đoàn Lãm Giang, thăm dò thời gian biểu của tổng giám đốc Thẩm Trạch.

“Thẩm tổng không phải ngày nào cũng đến công ty, mà cho dù có đến thì cũng phải sau mười giờ.”

“Vậy bình thường anh ta có trò gì tiêu khiển?” Tôi tiếp tục tìm hiểu tình hình.

“Sở thích của Thẩm tổng rất phong phú, không nói hết được.”

Tôi nghĩ một lát, rồi hỏi: “Thế anh có biết anh ta thích mẫu phụ nữ như thế nào không?”

Tiểu Triệu suy nghĩ: “Phụ nữ xinh đẹp, từ trước tới giờ anh ta chưa từng từ chối.”

Mặc dù tin tức thu thập được không nhiều, nhưng có thể đưa ra một kết luận: Thẩm Trạch là đồ cặn bã.

“Niên Dĩnh, cô định làm gì?” Tiểu Triệu hình như đã nhận ra sự bất thường của tôi.

“Không phải cô say Thẩm tổng đấy chứ?”

Tôi tiện miệng đáp: “Đến anh ta trông thế nào tôi còn không biết nữa là.”

“Vậy cô...”

“Tôi muốn tìm cách tiếp cận anh ta, sau đó trực tiếp bàn với anh ta về việc hợp tác.”

“Ồ!” Tiểu Triệu như hiểu ra. “Niên Dĩnh, có phải cô định sử dụng mỹ nhân kế không?”

“Ha ha!” Tôi sờ sờ mũi. “Anh thấy khả năng thành công của tôi có lớn không?”

“Nói thật thì hy vọng không nhiều.”

Sự thẳng thắn của Tiểu Triệu khiến tôi xấu hổ hận không có lỗ nẻ nào để chui xuống.

“Anh thật chẳng nể mặt tôi tí nào.”

“Niên Dĩnh, cô mặc dù không đến nỗi quá xấu, nhưng nếu đem so sánh với giám đốc Ôn thì hình như còn thiếu thứ gì đó.”

Tôi: “...”

“Phong tình, ừm, đúng, chính là từ này, tháng trước giám đốc Ôn cùng Thẩm tổng xuất hiện trong một bữa tiệc chiêu đãi, thật là xinh đẹp kiều diễm, phong tình vô cùng. Mọi người đều nói so với khi làm việc như hai người hoàn toàn khác.”

Tôi buồn bã: “Cũng may anh không nói, trong mắt anh tôi chỉ là tomboy.”

“Haizz, tôi đang định nói cô rất hợp làm người anh em.”

Tôi: “...”

“Đừng nói tôi không giúp cô, Thẩm tổng rất mê bóng đá, tối nay có trận đấu giao hữu giữa đội tuyển quốc gia và đội tuyển Hàn Quốc, nhất định anh ta sẽ tới quán bar để xem, giám đốc Ôn ghét nhất trò này chắc chắn sẽ không đi cùng. Niên Dĩnh, đây là cơ hội tốt cho cô.” Tiểu Triệu chậm chạp nói.

“Rất cảm ơn anh!” Tôi cảm kích đáp, mặc dù sau khi nghe những lời vừa rồi của anh ta thì sự tự tin trong tôi đã bị sụp đổ tới quá nửa rồi.

“Vậy chúc cô mã đáo thành công.”

Tôi đành phải nói: “Cảm ơn!”

Tôi nhìn khuôn mặt được hóa trang vô cùng kỹ càng trong gương, hỏi Hoài Ngọc bằng giọng không tự tin lắm: “Bộ dạng này thật sự có thể ra ngoài gặp người khác à?”

“Đương nhiên!” Vừa rồi cô ấy cứ dính sát lấy tôi, có lẽ cũng đã nghe thấy đoạn hội thoại giữa tôi và Tiểu Triệu: “Còn chưa xuất chinh, sĩ khí đã mất, đây là điều tối kỵ.”

Khóe miệng tôi nhếch lên thành nụ cười nhạt.

“Tiểu Dĩnh, chưa đánh đã rút, không phải phong cách của cậu.” Hoài Ngọc đã dùng đến chiêu khích tướng, nhưng chí khí của tôi vẫn ỉu xìu như cũ.

Tôi vò vò tóc, buồn bực nói: “Trước đấy mình đã xác định hạ quyết tâm rồi mới để cậu hóa trang giúp mình, nhưng giờ sao lại rúm ró thế này?”

Hoài Ngọc cụp mắt, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thế này đi, tối nay cậu đến nhà mình trước, mình chọn cho cậu một bộ đồ thật đẹp, sau đó đi cùng cậu, mình ngồi uống rượu bên cạnh để tiếp thêm sức mạnh cho cậu.”

Tôi cười: “Nếu cậu định nhân cơ hội này chớp lấy cuộc tình một đêm thì Mười Đồng sẽ chém chết.”

Cô ấy đẩy tôi một cái: “Mình có lòng tốt giúp cậu, cậu lại mang mình ra làm trò đùa.”

Tôi cười ôm ôm vai bạn: “Vậy quyết định thế đi.”

“Yên tâm, mình sẽ tìm cách tiếp sức cho cậu.”

Tôi lại nhìn mình trong gương lần nữa, nhếch miệng lên cười, người trong gương cũng nhìn tôi cười thật ngọt ngào.

Ân Chân đang ngồi nghịch bút bi, thấy tôi đi ra, dường như vô tình gọi tôi: “Niên Dĩnh!”

“Hả?” Tôi không quay đầu lại, sau chuyện tối qua, tôi nhận ra mình không dám đối mặt với anh.

Anh hình như do dự rất lâu: “Không có gì!”

Tôi ngạc nhiên: “Không có gì thật chứ? Vậy tôi đi đây.”

“Ừ, không có gì!”

Tôi đi ra tới cửa, cuối cùng vẫn không kìm được quay lại nhìn Ân Chân một cái.

Anh ngồi trong góc, mày cau chặt như đang suy nghĩ điều gì đó rất lung.

Tôi trầm mặc hồi lâu, sau đó lại trầm mặc rời đi.

Buổi tối khi tôi tới cửa hàng hoa đón Hoài Ngọc, Mục Hàn và Trịnh Tiểu Vân cũng có mặt ở đó.

Tôi đá Mục Hàn một cái: “Lại làm lành rồi à?”

Anh cười rất tươi, gật đầu.

Tôi trề môi về phía Tiểu Vân, tò mò hỏi: “Anh họ cô ấy thì xử lý thế nào?”

“Đấy là bí mật giữa đàn ông bọn anh.” Mục Hàn trả lời ngắn gọn.

Tôi bất mãn bĩu môi: “Đến em mà cũng không chịu nói?”

“Sợ em rồi.” Mục Hàn hạ thấp giọng: “Anh nói với anh ta vài chuyện về Tiểu Thanh, thế là bọn anh hóa thù thành bạn.”

Tôi kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Mục Hàn cúi đầu ho một tiếng: “Thì toàn những chuyện như cô ấy thích ăn thứ gì, có sở thích gì, thích loại hoa gì, vân vân và vân vân.”

Tôi trợn trừng mắt: “Chỉ đơn giản thế thôi?”

“Đúng, chỉ đơn giản thế thôi.”

“Em còn tưởng bọn anh sẽ quyết đấu cơ.” Tôi trêu.

“Bọn anh mà quyết đấu thì em có lợi gì?” Mục Hàn giơ tay ra giúi đầu tôi xuống một cái, giọng điệu nhẹ bẫng.

Tôi xoa xoa đầu: “Sao anh biết Kha Phong có ý với Tiểu Thanh?”

“Mắt anh có mù đâu.”

Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Có lẽ đây là sự mẫn cảm mà chỉ đàn ông mới có, tôi thì chỉ thấy Tiểu Thanh chết đứng chết ngồi trước Kha Phong. Đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, liệu có nên để Mục Hàn phân tích suy nghĩ của Ân Chân không.

Khi ý nghĩ này lướt qua, tôi bèn cười thầm.

Ân Chân đi đến cạnh tôi, hạ giọng khẽ nói: “Cô nhất định phải đi à?”

“Hả?” Tôi ngẩn người.

Vẻ mặt Ân Chân vẫn bình thản, cười như không có chuyện gì xảy ra.

Mười đầu ngón tay của tôi đan chặt vào nhau, anh có ý gì? “Anh muốn nói gì?”

“Không có gì!” Ân Chân đột nhiên quay người.

Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ.

“Sao thế?” Hoài Ngọc vỗ vỗ vai tôi.

Tôi cắn môi dưới.

“Có thể đi được chưa?”

“Đi thôi!” Tôi nói. Liếc ngang thấy bóng Ân Chân, đồng tử đột nhiên như co lại.

Hoài Ngọc nhanh mắt nhanh tay giành được chiếc taxi vừa đỗ trả khách, tôi lần khần đi theo, đi được hai bước lại quay đầu, Ân Chân không còn ở đấy nữa, không biết tại sao trước mắt tôi lúc này lại chỉ toàn là hình ảnh tấm lưng thẳng đứng của anh cùng bộ dạng ngập ngừng như muốn nói gì lại thôi đó.

“Này, nghĩ gì thế?” Hoài Ngọc huơ huơ tay trước mặt tôi.

Tôi khẽ thở hắt ra: “Không có gì.”

Hoài Ngọc liếc xéo tôi một cái: “Cậu không nhận ra giờ cách nói của cậu và anh chàng Ân Chân kia càng ngày càng giống nhau à? Buổi chiều anh ta mờ mờ ám ám tìm hiểu chuyện liên quan tới cậu, mình nói cho anh ta biết xong hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta cũng thở hắt ra như sắp chết, nói không có gì.”

Tim tôi giật thót một cái, nhưng vẻ mặt lại điềm nhiên như không: “Anh ấy hỏi những gì?”

“Chỉ là cậu trang điểm như thế để làm gì, và nguyên nhân nữa.”

Tôi chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi hỏi: “Anh ấy còn nói gì nữa?”

“Hết rồi.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Thế à!”

“Hai người giở trò gì thế?” Hoài Ngọc nghi hoặc hỏi.

Tôi quay mặt tránh đi: “Đừng lãng phí tế bào của một biên kịch vào người như mình.”

“Hai người... có gian tình.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi trả lời thiếu tự nhiên, lại lần nữa nghĩ đến chuyện tối qua.

Hoài Ngọc hào hứng hét lên như phát hiện ra đại lục mới: “Oa, Tiểu Dĩnh cậu đỏ mặt rồi!”

Tôi sờ sờ má: “Thật không?” Rõ ràng hai má tôi nóng bừng, đến tai cũng đỏ dừ cả lên.

“Ha ha, có tật giật mình!” Hoài Ngọc bẹo má tôi một cái.

Tôi cố tỏ ra thản nhiên: “Da mặt mình mỏng, không chịu được những lời trêu chọc của cậu đâu.”

Hoài Ngọc “xì” một tiếng, quay người nói với tài xế: “Bác tài, dừng lại trước cổng khu chung cư phía trước.”

Vào đến nhà, Hoài Ngọc kéo tôi vào phòng quần áo.

Con người này thật quá khủng bố, trong nhà lại có nguyên một phòng chỉ dành để cất quần áo của cô ấy.

“Cậu chuyển toàn bộ tới đây à?”

“Làm gì có!” Hoài Ngọc nhướng nhướng mày. “Chỉ một nửa mà thôi.”

Tôi bất giác cứng lưỡi.

Cô ấy mở tủ, lục lọi lật tìm rất lâu, cuối cùng ném ra một chiếc áo sơ mi bó sát với cổ chữ V màu đen, ra lệnh: “Thay vào!”

“Ừ.” Tôi vô cùng phối hợp, cô ấy nói gì tôi đều làm theo cả.

Một lúc sau lại rút ra một chiếc váy ngắn màu đỏ sẫm, ướm ướm lên người tôi: “Mặc vào!”

Tôi do dự: “Ngắn quá không?”

“Đấy chính là hiệu quả mà mình cần.”

Tôi ngượng ngùng: “Mình sợ lạnh.”

Hoài Ngọc chống nạnh cười mắng: “Cậu có thể đừng thế nữa được không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ấy tiếp: “Không muốn hợp đồng nữa à? Không cần tiền thưởng luôn à? Không muốn thăng chức tự mình dẫn tổ à?”

Cô ấy hiểu rõ những điểm yếu của tôi, tôi lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn mặc váy.

“Cũng không tệ!” Hoài Ngọc sờ sờ cằm ngắm tôi.

Tôi lắp bắp: “Cậu thật sự muốn mình mặc thế này sao?”

“Không ai đến quán bar mà lại mặc kín mít như gói bánh cả.” Cô ấy khinh miệt nói, gạt đống quần áo không dùng đến sang một bên.

Tôi tiện tay lật lật lên xem, chỉ riêng các loại váy ngắn có kiểu dáng khác nhau đã hai mươi mấy chiếc, giờ thì coi như tôi đã được mở mang tầm mắt, biết thế nào “nghiện shopping” rồi. “Đây là cậu trang bị để đi bar?” Tôi trêu.

“Tất nhiên!” Cô ấy cười tươi rói.

Sau đó Hoài Ngọc lại kéo tôi ra phòng khách, bôi bôi trét trét lên mặt tôi lần nữa. “Đơn giản thôi, dặm lại phấn.”

Tôi nghe thấy câu đó thì rất vui.

“Giờ thả tóc của cậu ra.”

Còn chưa kịp phản đối, cô ấy đã tháo tung dây cột tóc xuống, dùng máy sấy kéo thẳng tóc tôi, thả trên vai: “Người phụ nữ thế này mới hấp dẫn.”

Tôi ngượng nghịu cười.

“Hi hi!” Hoài Ngọc nhướng cao một bên lông mày. “Trong sự thuần khiết có chút sexy, trong sexy lại có vẻ ngây thơ, mình đảm bảo anh chàng công tử đa tình đó nhất định sẽ bại dưới gấu váy cậu, à, dưới gấu váy siêu ngắn của cậu, từ nay về sau sẽ một lòng một dạ theo cậu.”

Tâm trạng tôi đã hào hứng hơn một chút. Tôi không thể nào tưởng tượng nổi có thêm một người bên cạnh mình, bao nhiêu buồn vui của mấy chục năm sau này đều liên quan tới người ấy. Tôi không thể nào chấp nhận nổi, trừ phi người ấy là... Tôi đột nhiên há hốc miệng, bị trí tưởng tượng của mình dọa cho sợ hãi. Tôi vội vàng lắc lắc đầu để xua tan suy nghĩ cổ quái đó.

Hoài Ngọc ném cho tôi đôi tròng mắt màu sôcôla: “Vũ khí bí mật của sát thủ mình cũng đã truyền thụ cho cậu cả rồi đấy.”

Không thể không thừa nhận, hiệu quả của đôi tròng mắt này rất tuyệt vời, không những khiến mắt to hơn rất nhiều, mà còn có cảm giác long lanh, chẳng trách mà nó trở thành pháp bảo của rất nhiều ngôi sao điện ảnh.

Hoài Ngọc cũng đeo tròng mắt vào, chớp chớp mắt: “Bạn yêu, cậu thấy mình thế nào?” Cô ấy mặc một chiếc váy hở lưng màu đen, đẹp tuyệt vời, khiến người khác phải hồn xiêu phách tán.

Báo cáo nội dung xấu