Dùng cả đời để quên - Chương 07 - Phần 1

Chương 7: Nếu có thể ở bên nhau

Tôi thoát được công việc
khổ sai là ra ga tàu đón Thôi Hoài Ngọc, nhưng Tang Duyệt thì không tránh được.

Khi cô ấy gọi điện cho
tôi, giọng vẫn còn đang hổn hển thở: “Tiểu Dĩnh, cậu có biết con bé Hoài Ngọc
mang bao nhiêu vali hành lý không?”

Tôi có thể tưởng tượng
được bộ dạng của cô ấy, sẽ có túi to túi nhỏ, ba lô trước ba lô sau, tay xách,
khuỷu tay treo. “Chẳng phải còn có Mười Đồng sao?”

“Hừ!” Tang Duyệt tức giận.
“Vừa xuống xe anh ta liền nói công ty có chuyện phải qua đó ngay, công việc tay
chân giao hết lại cho mình, hừ hừ.”

“Đáng thương quá, cậu
con gái chân yếu tay mềm.”

“Vì vậy, bữa cơm lát nữa,
cậu mời.” Cuối cùng cái đuôi hồ ly của cô ấy cũng đã lòi ra.

“Được rồi, cậu đặt chỗ
xong thì gọi cho mình.” Thực ra cô ấy không cần dùng khổ nhục kế, tôi sớm đã muốn
mời rồi, tiện thể đưa Tiểu Vân, Tiểu Thanh, Ân Chân và Hứa Lăng Phi cùng tới, nhiều
người mới vui.

Sau khi hết giờ làm tôi
chạy như bay tới cửa hàng hoa, vì muốn tiện cho tôi nên nhà hàng mà Tang Duyệt
đặt cách chỗ này không xa.

Lúc này, bình thường cửa
hàng hoa sẽ không có khách nữa, nhưng một người đàn ông hay tay chắp sau lưng
đang dừng chân trước một loại hoa, nhìn chăm chú.

“Chào anh, nếu anh muốn
mua hoa hoặc có nhu cầu gì, nhân viên của cửa hàng chúng tôi sẽ giới thiệu cho
anh.” Tôi cười nói, cảm thấy lạ khi không có ai ra tiếp anh ta.

“Chị Dĩnh, đấy là anh họ
em, mặc kệ anh ấy.” Tiểu Vân bực bội nói.

“Nếu em có việc thì về
trước đi.” Tôi không phải là bà chủ không thấu tình đạt lý.

“Không có việc gì.” Tiểu
Vân ngập ngừng, định nói rồi lại thôi.

Người đàn ông kia đút
hai tay vào túi quần, nhàn nhã đi đến: “Cô chính là cô Niên?”

“Vâng, anh có chuyện
gì?”

“Tôi là Kha Phong, anh
họ của Tiểu Vân.” Anh ta tự giới thiệu.

“Hân hạnh!” Tôi cười
ngượng ngùng.

Trịnh Tiểu Vân kéo tôi
sang một bên: “Anh ấy đến là muốn đưa em về.”

Tôi bất giác ngẩn ra.

Trịnh Tiểu Vân là người
Hàng Châu, học đại học ở Thượng Hải, sau khi tốt nghiệp đến làm cho tôi, tôi
chưa từng nghĩ đến việc cô ấy sẽ rời đi.

“Anh ấy phụng lệnh mẹ
em, muốn đưa em về đi xem mặt.”

“Em nói em có bạn trai
rồi là xong mà.” Tôi không hiểu.

“Nhưng em lấy đâu ra bạn
trai chứ?”

“Anh trai chị!” Tôi thấy
yên tâm hơn, đây chẳng phải việc gì to tát, cứ giao cho anh tôi là sẽ giải quyết
ổn thỏa thôi.

Ánh mắt Trịnh Tiểu Vân
có tia sáng xẹt ngang, rất nhanh sau đó tối lại: “Anh Mục không ở đây, nước xa
không cứu được lửa gần.”

“Em ngốc chết đi được!”
Tôi nói. “Một cuộc điện thoại, anh ấy sẽ lập tức bay tới.”

“Thật không?”

Tôi cốc cho cô ấy một
cái. “Chị dâu tương lai của em ơi, chị đừng hành hạ anh trai em nữa.”

Tiểu Vân xấu hổ quay
đi. “Chị Dĩnh, chị giúp em gọi điện nhé.”

“Em gọi anh ấy sẽ vui
hơn.” Thấy tai Tiểu Vân đã đỏ bừng lên, tôi không trêu nữa. “Được rồi, đừng lo
lắng vớ vẩn nữa, chị gọi là được chứ gì.”

Mục Hàn quả nhiên vui
sướng quá đỗi: “Anh sẽ bay chuyến sớm nhất.”

Tôi bất chợt nhớ ra ông
anh trai còn có một chiếc laptop cũ, vẫn để đó không dùng, liền bảo anh ấy mang
về cho tôi, anh lập tức vui vẻ đồng ý.

Tôi nói với Kha Phong: “Buổi
tối cùng đi ăn cơm nhé, bạn trai của Tiểu Vân, cũng là anh trai tôi, sẽ đến muộn
một chút.”

Anh ta nhìn nhìn tôi,
giọng điệu bình thản: “Được.”

Một đoàn sáu người đi
trên phố, Kha Phong và Ân Chân đi trước, hai người bọn họ dường như rất tâm đầu
ý hợp. Tiểu Vân theo sát phía sau, thỉnh thoảng quay lại nói chuyện với tôi và
Tiểu Thanh. Hứa Lăng Phi vừa đi vừa đá sỏi dưới chân.

Đi mãi đi mãi, Tiểu Vân
ôm trán kêu to, thì ra trong lúc thất thần cô ấy đã va vào cột điện.

Tôi không ngừng lắc đầu.

Kha Phong không nói
không rằng đi lại, giơ tay xoa xoa cái cột điện: “Thật khổ cho mày quá!”

Dư Tiểu Thanh nhìn anh
ta với ánh mắt sùng bái, suýt nữa thì nói: “Cho em xin chữ ký.”

Vì chuyện của Mục Hàn
mà Tiểu Thanh vẫn luôn oán trách Tiểu Vân, bây giờ thấy Tiểu Vân bị đau, cô ấy
vui sướng vô cùng.

Lại đi một đoạn nữa,
tôi và Tiểu Vân bắt đầu xảy ra tranh cãi trong việc xác định đường đến nhà
hàng. Tôi nói: “Rẽ phải mới đúng.”

Tiểu Vân vò vò tóc nói:
“Chắc chắn là rẽ trái.”

Tiểu Thanh đứng bên cạnh
tôi: “Mình cũng nhớ là rẽ phải.”

Ân Chân nói ngắn gọn: “Rẽ
phải.”

“Tôi không thường xuyên
đến đây mà cũng biết là phải rẽ phải.” Kha Phong cũng nói.

Chỉ còn lại mình Hứa
Lăng Phi, Tiểu Vân nhìn nó mong đợi. Hứa Lăng Phi chớp chớp mắt: “Mẹ em nói phải
nghe lời chị Tiểu Dĩnh.”

Trịnh Tiểu Vân bất lực
nói: “Ngại quá, em ngu đường.”

Kha Phong liếc mắt nhìn
cô em họ khinh miệt, cướp lời: “Đừng sỉ nhục từ ngu đường! Em không phải là ngu
đường mà là ngốc nghếch.”

Trịnh Tiểu Vân phản xạ
một cách có điều kiện: “Hứ, anh cũng đừng sỉ nhục từ ngốc nghếch!”

Tất cả mọi người phì cười,
Tiểu Vân vẫn không hiểu mình sai ở chỗ nào.

Dư Tiểu Thanh nhìn Kha
Phong với ánh mắt đắm đuối, anh ta đi tới đâu, ánh mắt cô ấy theo tới đó.

Tôi đẩy Tiểu Thanh một
cái: “Này, nhanh như thế mà đã thay lòng đổi dạ rồi à?”

Cô ấy xấu hổ nói: “Chị
Dĩnh, anh Kha Phong ăn nói thật sắc sảo!”

“Bạn Dư Tiểu Thanh này,
bạn có khả năng kiểm soát trước đàn ông không đấy?” Người mà cô ấy phải lòng
không phải anh trai tôi, mà là anh họ của Tiểu Vân.

Tiểu Thanh vân vê vạt
áo: “Chị Dĩnh, chị không biết à, em thích nhất là những người đàn ông mồm miệng
sắc sảo và có giọng nói dễ nghe.”

“Ồ!” Tôi cố ý trêu chọc.
“Vậy Bát Gia nhà em thì sao, bị đưa xuống vị trí thứ mấy?”

Tiểu Thanh cắn môi,
quay người bỏ đi.

Tôi băn khoăn nghĩ, bộ
dạng này của cô ấy, theo như cách nói của Hứa Lăng Phi thì là biểu hiện của thụ.

Thôi Hoài Ngọc vừa nhìn
thấy tôi liền vẫy tay: “Tiểu Dĩnh, ở đây!”

Tôi ngồi xuống cạnh
Hoài Ngọc: “Tang Duyệt chưa đến à?”

“Đừng nhắc nữa, cô ấy
có việc không đến được.” Thôi Hoài Ngọc buồn bực.

Tôi giới thiệu Ân Chân,
Kha Phong, Hứa Lăng Phi với Thôi Hoài Ngọc, Tiểu Vân và Tiểu Thanh thì cô ấy gặp
nhiều lần rồi, không cần nói nữa.

Hai mắt Thôi Hoài Ngọc
lần lượt hết nhìn Ân Chân lại nhìn Kha Phong, mặt tươi như hoa. “Tiểu Dĩnh!” Cô
ấy ghé sát vào tai tôi. “Vẫn là cậu biết mình nhất, biết mình thích trai đẹp.”

“Cậu lại không giữ đạo
làm vợ rồi, mình gọi điện thoại cho Mười Đồng đây!” Tôi làm bộ lấy tay móc điện
thoại.

“Đừng mà!” Hoài Ngọc lườm
tôi.

Thực ra cô ấy chỉ nhanh
mồm nhanh miệng thế thôi, chứ bản chất lại rất truyền thống.

Tôi gọi đồ ăn xong,
quay đầu nhìn Hoài Ngọc: “Mười Đồng bận thế à, đến cơm tối cũng không đến ăn?”

“Công ty mở tiệc đón tiếp
anh ấy.” Hoài Ngọc cười gian tà. “Thực ra ban sáng cũng không phải vội vàng đến
thế, là mình muốn hành hạ nô dịch Tang Duyệt, cố ý tách Mười Đồng ra.”

Tôi cười đấm bạn: “Cậu
thật xấu quá!”

Hoài Ngọc thần bí huých
tôi: “Tối qua mình nằm mơ, một nhóm người cởi giày ngồi kiểu bàn Nhật ăn lẩu Bắc
Kinh, cậu hỏi mình rau thơm đủ không, có cần thêm nấm hương và rau sống không,
Tứ Gia ăn vận như người hiện đại, lúc về còn đi giày cho cậu.”

Tôi xấu hổ: “Đáng ghét!”
Khóe mắt liếc thấy Ân Chân đang vểnh tai, nhìn về phía chúng tôi mấy lần.

Hoài Ngọc ho hai tiếng:
“Cậu hạnh phúc lắm hả, mãn nguyện lắm hả?”

Tôi ôm mặt.

“Haizz, Tứ Gia quả
nhiên yêu cậu nhất!” Hoài Ngọc buồn bã nói.

Tôi băn khoăn: “Giờ cậu
nói những lời như thế, không ghen nữa à?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh
mắt tình cảm dâng trào: “Mình là đích phúc tấn của cậu, Tứ Gia yêu cậu cũng là
yêu mình.”

Chỉ nghe “cạch” một tiếng,
đũa trên tay Ân Chân rơi xuống nền. “Ngại quá!” Anh khom người cúi nhặt, lúc đứng
dậy lại làm rơi cái khăn mặt ướt.

Tôi bất mãn nói: “Anh cẩn
thận chút đi!” Rồi hào hứng hỏi: “Này, thế cậu có nhìn rõ khuôn mặt Tứ Gia
không?”

“Nhìn không rõ lắm,
nhưng khuôn mặt hình dáng có vài phần giống anh ta.” Hoài Ngọc chỉ vào Ân Chân.

Chúng tôi quay sang
nhìn Ân Chân, bộ dạng kỳ quái.

Ân Chân bị chúng tôi
nhìn dựng cả tóc gáy, lúng túng kéo kéo cổ áo, rồi lại dùng khăn giấy ra sức
lau bát đĩa.

Tôi phá lên cười: “Hoài
Ngọc, cậu nhất định là bị tác động tâm lý.”

Cô ấy gật gật đầu: “Cũng
phải, tên anh ta thật có sức lừa đảo lớn.”

Tôi đẩy đĩa giá về phía
cô ấy: “Ăn nhiều một chút.”

Hoài Ngọc ấm ức: “Mình
muốn ăn thịt!” Một lúc sau, mồm cô ấy nhai thịt bò, ậm ờ nói: “Đúng rồi Tiểu
Dĩnh, trước khi mình tìm được việc làm, cậu phải thu nhận mình.”

“Mười Đồng không nuôi nổi
cậu sao?”

Thôi Hoài Ngọc toét miệng
cười: “Cả ngày ở nhà cũng chán, mình đến cửa hàng hoa giúp cậu.”

“Cậu hỏi Tiểu Thanh, Tiểu
Vân và Ân Chân, ai chịu chia bớt một nửa lương cho cậu, mình sẽ đồng ý.” Tôi
nhìn cô ấy cười gian tà.

Tiểu Vân thản nhiên
nói: “Nhân viên của cửa hàng sắp nhiều hơn hoa rồi.”

Tiểu Thanh cũng chậm
rãi nói: “Gần đây vật giá leo thang.”

Ân Chân điềm đạm: “Tôi
phải kiếm tiền trả nợ.”

Sau đó cả ba người đồng
loạt quay đi.

Hoài Ngọc tức giận: “Mọi
người thật quá đáng!”

Tôi nhún vai: “Mình
cũng chẳng có cách nào khác.”

“Mình không nhận lương
là được chứ gì?” Hoài Ngọc sắp cuống hết cả lên.

“Hứa đấy nhé!” Bốn người
đồng thanh, tôi lần lượt bắt tay chúc mừng ba người kia, lao động miễn phí sao
có thể không cần.

“Các cậu!” Thôi Hoài Ngọc
hai tay chống nạnh.

Kha Phong vỗ vỗ vai Tiểu
Vân: “Em đi theo chị Dĩnh ăn nói có vẻ tiến bộ đấy.”

Tiểu Vân kiêu ngạo: “Chẳng
thế!”

Hứa Lăng Phi nháy mắt
nhướng mày: “Chị Tiểu Dĩnh là giỏi nhất!”

“Đừng nịnh đầm nữa!”
Tôi gạt mũi nó. Cũng không quên tán dương Mục Hàn: “Anh trai em cũng không tồi
đâu, anh Kha, tôi đảm bảo Tiểu Vân ở bên anh tôi sẽ rất hạnh phúc.”

Kha Phong điềm đạm cười:
“Gọi tên tôi là được rồi.”

Tiểu Vân kéo Hoài Ngọc
hỏi: “Chị Hoài Ngọc, chị nghe anh Mục hát bao giờ chưa?”

Hoài Ngọc nhìn tôi: “Chưa.”

“Thế thì chị nhất định
phải nghe!” Tiểu Vân nghiêm túc nói. “Nếu không sẽ hối hận đấy.”

“Được, chị sẽ nghe.”

Một lúc sau, Tiểu Vân lại
nói: “Chị Hoài Ngọc, về em sẽ ghi âm gửi cho chị.”

Hoài Ngọc gật đầu.

Lại thêm năm phút nữa
trôi qua, Tiểu Vân vỗ vỗ gáy nói: “Chị Hoài Ngọc, thực ra anh Mục hát sống sẽ
càng hay hơn.”

Dư Tiểu Thanh thật sự
không thể chịu được nữa, liếc mặt nhìn Tiểu Vân: “Trịnh Tiểu Vân, cậu sắp thành
Tường Lâm Tẩu[1] rồi đấy.”

[1] Nhân vật trong tiểu
thuyết
Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện
lương, chất phác ngoan cường.

Kha Phong nheo mắt lại:
“Trịnh Tiểu Vân, em cũng thật không biết xấu hổ, kín đáo một chút được không, đừng
như kẻ si tình ngốc nghếch thế nữa.”

“Đúng thế, đúng thế.”
Tiểu Thanh mượn gió bẻ măng.

Tiểu Vân nhìn tôi với
ánh mắt cầu cứu, tôi cũng lực bất tòng tâm, ăn nói cay nghiệt không phải sở trường
của tôi.

“Tâm đầu ý hợp là việc
tốt đẹp nhất trên thế gian này, sao có thể nói là hành động si tình chứ.” Ân
Chân thoáng mỉm cười. “Duyên trời tác hợp, cậu làm anh nên mừng cho em mình mới
phải.”

Đương nhiên tôi cũng
nương theo lời anh mà nói tiếp: “Thực ra anh trai tôi cũng quản Tiểu Vân chặt lắm,
chắc Tiểu Vân thấy gò bó.”

“Cũng phải.” Hoài Ngọc
bĩu môi. “Không giống Tang Duyệt, nó đối với anh cậu là tình đơn phương, bọn
mình không ủng hộ.”

“Gì cơ?” Hình như tôi
ngửi thấy mùi của “tin tức”.

Hoài Ngọc khinh miệt
nói tiếp: “Hôm nó thổ lộ với mình rằng mấy hôm trước bị mất ngủ, thử uống bia,
rượu trắng, rượu Tây rồi nhưng đều vô ích, sau đó nghe Mục Hàn hát, lúc ấy mới
ngủ ngon.”

Tôi mở to hai con mắt,
còn có cả việc này nữa.

Trịnh Tiểu Vân sắc mặt
thoáng thay đổi, Hoài Ngọc vội quay sang giải thích: “Tiểu Vân đừng ghen, đấy
chỉ là mối tương tư đơn phương của Tang Duyệt thôi, trong lòng Mục Hàn chỉ có
mình em.”

Tôi gật đầu lia lịa. “Anh
chị rất chung thủy, trước kia anh ấy từng thích một cô gái Bắc Kinh, nhưng vì
nhiều nguyên nhân mà họ không thành. Sau đó anh ấy quen em, thế là hoàn toàn dứt
bỏ mối tình trước đó.”

Ai ngờ tôi vừa nói xong,
sắc mặt Tiểu Vân càng khó coi hơn.

Hoài Ngọc tức giận lườm
tôi một cái: “Mình thấy cậu không phải đang giúp anh ấy mà là hạ bệ anh ấy.”

Tôi hối hận chỉ muốn tự
cho mình mấy cái bạt tai, nhưng lại khôi phục, trừng mắt lườm lại: “Chẳng phải
cậu là người khơi chuyện trước?”

Dư Tiểu Thanh cười bò
ra bàn, tôi nói: “Không được sung sướng trên nỗi đau khổ của người khác.”

Kha Phong bèn giúp Tiểu
Thanh: “Mục Hàn là người thế nào, đợi anh ta đến sẽ biết.”

Tôi và Hoài Ngọc đứng về
phía Mục Hàn, Ân Chân ủng hộ Tiểu Vân, còn Tiểu Thanh và Kha Phong một phe, cục
diện vô cùng hỗn loạn. Tôi đỡ trán, thầm nói: “Đại ca thân yêu của em ơi, ai bảo
anh khuấy động bao nhiêu trái tim thiếu nữ thế này, hôm nay em cũng không thể
ngăn chặn được, anh hãy tự cầu phúc đi!”

Cả một bàn người chỉ có
Hứa Lăng Phi là điềm tĩnh nhất, nhưng vừa cúi đầu liền phát hiện ra, nó đã chén
hết đĩa khoai tây chiên.

Hoài Ngọc lau mồ hôi: “Tí
nữa em đừng có đánh rắm đấy.”

Nó lắc lắc đầu nói: “Thầy
giáo em nói, rắm là khí trong người, làm gì có chuyện không được đánh.”

Tôi tò mò hỏi: “Thầy
giáo dạy môn nào nói thế?”

“Hi hi!” Nó cười cười,
nhanh chóng chuyển đề tài. “Chị Tiểu Dĩnh, câu vừa rồi em đối đáp chuẩn chứ?”

Ân Chân khẽ hừ một tiếng,
lạnh lùng liếc nó: “Xem ra hôm qua phạt thế vẫn chưa đủ.”

Câu nói này như một câu
thần chú, Hứa Lăng Phi lập tức cúi mày cụp mắt: “Chú Ân, cháu sẽ không dám nữa.”

Vỏ quýt dày có móng tay
nhọn, rất đúng.

Ăn no uống đủ, cũng là
lúc phải về, nhưng Mục Hàn còn chưa tới thì đám người này giải tán sao được.
Tôi đề nghị: “Cứ ngồi mãi ở đây cũng không hay, còn không đi chắc nhân viên phục
vụ sẽ khó chịu. Hay là, chúng ta đi hát karaoke?” Tôi là vì nghĩ cho Mục Hàn, mặc
kệ mọi việc, đợi khi nào anh ấy đến hát vài câu, đảm bảo Tiểu Vân sẽ nguôi giận
ngay.

“Tôi không có ý kiến.”
Kha Phong nói.

“Vậy còn cậu?” Tôi hỏi
Hoài Ngọc. “Đi cùng bọn mình hay về nhà?”

“Cò trò vui để xem sao
không đi.” Hoài Ngọc cười hi hi nói, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Tôi như muốn tắc thở: “Cậu
không cần báo cáo với Mười Đồng nhà cậu à?”

“Ôi may mà cậu nhắc, cậu
mau cho mình biết địa chỉ, lát bảo anh ấy tới đón.” Thôi Hoài Ngọc toét miệng
cười.

Tôi đọc địa chỉ, cô ấy
đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cúi đầu nhắn tin.

Hoài Ngọc là cây hát
karaoke nổi tiếng, về cơ bản có mặt cô ấy thì người khác sẽ không có cơ hội
phát huy. Cô ấy điểm loạn trên màn hình một hồi, một danh sách bài hát dài dằng
dặc hiện ra, có lẽ phải hát tới tận sáng mai.

Tôi ngồi xuống cạnh Ân
Chân: “Anh cũng hát một bài đi!”

“Không biết hát!” Anh
ngượng ngùng nói.

Bản thân tôi cũng là
người hát không tốt lắm, nên có cảm giác đồng bệnh tương liên. “Vậy chúng ta
cùng uống rượu đoán tay?” Phải tìm trò gì để chơi chứ, nếu không thà về nhà ngủ
còn hơn.

Anh lắc lắc đầu.

Hoài Ngọc nghe tới rượu,
mắt phát sáng, vứt bỏ cả micro: “Chúng ta gọi một chai Chivas đi!”

“Được!” Tôi thoải mái
đáp, bởi vì tôi biết, Mục Hàn nhất định sẽ giành trả tiền.

Sau khi rượu được mang
lên, tôi đang định lấy trà xanh ra để uống cùng, Hoài Ngọc khẳng khái gạt tay: “Không
cần!” Cô ấy đổ nửa cốc rượu: “Thế này mới đã,” rồi ngửa cổ uống cạn, còn nhìn
tôi như khiêu khích.

“Hi hi, tửu lượng khá
quá!” Tôi không mắc mưu cô ấy, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, cô ấy uống say lát có Mười
Đồng tới đón, còn tôi phải làm thế nào?

Trịnh Tiểu Vân cười: “Anh
họ em tửu lượng cũng tốt lắm đấy.”

Dư Tiểu Thanh càng sùng
bái hơn, hai mắt sáng long lanh: “Người đàn ông biết uống rượu rất có khí
phách.”

Tôi cười khan rồi huých
Ân Chân: “Này, cô ấy nói anh không có khí phách đàn ông.”

Ân Chân điềm tĩnh liếc
tôi: “Có khí khái hay không không phải cô ấy nói là xong.”

Tôi vô cùng tán đồng: “Tiểu
Thanh, giờ với em người tình trong mắt hóa Tây Thi!”

Tiểu Thanh xấu hổ cúi đầu.

Tôi lẩm bẩm như tự nói
với mình: “Anh tôi cũng uống rất khá, tôi nhớ Tết năm ngoái, anh ấy uống một
lúc bốn chai rượu trắng, mặt không đỏ đầu không đau.”

Kha Phong cười ha hả: “Cuối
cùng cũng tìm được đối thủ rồi.”

Tôi cũng cười, thái độ
của anh ta đối với Mục Hàn trước sau vẫn không được thân thiện, có lẽ cùng là
vì đề phòng, sợ Tiểu Vân thiệt thòi.

Hoài Ngọc hát xong một
bài uống một ly rượu nên đã ngà ngà say, cô ấy tay cầm chai rượu, nhìn thấy ai
cũng rót, nhìn thấy ai cũng đòi cạn ly.

Mọi người đều rất phối
hợp, Tiểu Vân bình thường không biết uống rượu nhưng hôm nay cũng cụng ly rồi
nhấp môi.

Chỉ có Ân Chân không uống.

“Tôi không biết uống rượu!”
Anh quả quyết nói.

“Là rượu, không phải
thuốc độc.” Ánh mắt Hoài Ngọc lóe sáng.

Ân Chân nhìn thẳng: “Tôi
không uống.”

Hoài Ngọc tức tối: “Uống
một hớp không mang thai được đâu.”

Ánh mắt Ân Chân lóe lên
một tia sắc lẹm khó nắm bắt, quay người đi không thèm nhìn cô ấy nữa.

Hoài Ngọc vẫn lải nhải:
“Thật chẳng nể mặt người khác gì cả.”

Tội vội dàn hòa, đón lấy
ly rượu: “Mình nể mặt cậu,” rồi làm bộ làm tịch uống một hớp lớn, thực ra chỉ
vào dạ dày được một phần ba.

Lúc này Hoài Ngọc mới
vui trở lại, khoác vai tôi tiếp tục hát một mình.

Mục Hàn không phụ lòng
mong mỏi của mọi người, cuối cùng cũng đến nơi trước mười giờ. Anh thở dốc đẩy
cửa bước vào, nở nụ cười mê hồn: “Chào mọi người.” Anh đưa túi máy tính cho
tôi, ngay sau đó rất tự giác ngồi xuống cạnh Tiểu Vân, những người còn lại cũng
tự giác nhường chỗ cho anh.

Kha Phong đưa cho anh
ly rượu, mặt không đổi sắc, tự mình giới thiệu: “Tôi là anh họ của Tiểu Vân, ly
này mời anh!”

Ly rượu của ông anh vợ
tương lai kính, Mục Hàn nào dám từ chối.

Kha Phong lại rót đầy
ly khác: “Anh đến muộn, ly này là rượu phạt.”

“Phải phạt! Phải phạt!”

Trong nháy mắt, Mục Hàn
đã uống bốn ly rượu.

Báo cáo nội dung xấu