Dùng cả đời để quên - Chương 06 - Phần 1

Chương 6: Đi đâu tìm được người tốt thế này

Lại một tuần mới.

Từ Kiều Kiều, giám đốc
mới của bộ phận thị trường xuất hiện, tóc ngắn năng động, trang phục gọn gàng,
vẻ mặt nghiêm túc, không hề có biểu hiện kiêu ngạo.

Khi tổng giám đốc giới
thiệu chị ta với chúng tôi, vẻ mặt Quách Thần Thần vô cùng khó coi.

Họp hành là một việc vô
cùng tẻ nhạt, tôi len lén lấy di động vào QQ.

Thôi Hoài Ngọc thấy tôi
online, lập tức PM cho tôi: “Tiểu Dĩnh, từ hôm nay trở đi hãy gọi mình là cổ thần.”

“Tại sao?”

“Thứ Sáu tuần trước
mình vừa bán đứt mã cổ phiếu với giá trần, hôm nay lập tức rớt xuống giá sàn, la
la la.”

Dù không nhìn thấy
nhưng cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng đắc ý tới mức nào của Thôi Hoài Ngọc.
Việc yêu thích nhất của tôi là đả kích cô ấy: “Không chừng ngày mai lại chạm trần
ấy.”

“Cậu bớt bớt mở mồm quạ
đen đi!” Hoài Ngọc tức giận, nói xong câu đó không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tôi cười điềm đạm, thấy
không ai chú ý tới mình, bèn mở mạng xem tin tức.

Bất ngờ bị tổng giám đốc
điểm danh: “Niên Dĩnh, còn cô?”

Tôi đầu óc mù đặc, từ
nãy tới giờ có nghe thấy gì đâu.

Đinh Nhất Nhị gạch mấy
nhát trên sổ ghi chép, mặt bình thản đẩy sang tôi.

Phía trên chỉ có hai chữ:
Phân tổ.

Tôi chợt hiểu ngay, mỉm
cười: “Tiêu tổng, tôi còn chưa nghĩ xong.”

Tiêu tổng chau mày: “Khó
chọn lắm sao?”

“Đối với tôi mà nói thì
đây là việc lớn, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Tôi nghiêm túc đáp.

“Vậy những người khác?
Đinh Nhất Nhị, cô nói xem!”

Tôi bĩu bĩu môi, lại
dám lấy tôi ra để khai đao. Cũng may tôi không ngốc.

Có tôi mở đường, Đinh
Nhất Nhị cũng trả lời dứt khoát: “Tiêu tổng, tôi cũng cần phải suy nghĩ thật
nghiêm túc.”

Những người khác trong
bộ phận thị trường lần lượt đưa ra ý kiến giống tôi.

Tiêu tổng liếc tôi một
cái, trầm mặc hồi lâu: “Ăn Tết xong quay lại làm việc sẽ chính thức phân tổ,
trước thời gian này hãy gửi kết quả vào email cho tôi. Phân tổ là quyết định của
ban lãnh đạo công ty sau nhiều lần thảo luận bàn bạc, giúp bộ phận thị trường
phát triển nhanh và ổn định hơn trong môi trường cạnh tranh lành mạnh. Tôi cần
phải nhắc nhở các vị rằng, thành tích của cả đội có liên quan đến việc đánh giá
thành tích cuối năm, phải tăng cường tinh thần hợp tác tập thể.”

Tôi hiểu, hành động này
gây ra cú sốc không nhỏ cho Quách Thần Thần, cục diện độc đoán chuyên quyền trước
đó của chị ta đã bị phá vỡ.

Buổi trưa, Đinh Nhất Nhị
hẹn tôi cùng ăn cơm, tôi biết chị ta có chuyện cần nói riêng với mình nên đương
nhiên nhận lời.

Kết quả tôi đoán sai,
chuyện chị ta muốn nói không phải chuyện công ty, mà là chuyện riêng.

“Tiểu Dĩnh, Tết chị với
ông xã định sang Singapore du lịch.”

“Hay quá!” Tôi cười, họ
kết hôn mười mấy năm rồi mà vẫn dính chặt với nhau như keo con voi, thật khiến
người ta ngưỡng mộ.

“Ừm, có điều bọn chị muốn
có không gian riêng, không muốn mang con đi cùng.” Chị ta có phần do dự nói.

“Trăng mật lần hai, ha
ha!” Tôi rất hiểu biết vỗ vai chị ta. “Nhưng sao chị lại phải báo cáo với em?”

Nhìn bộ dạng chị ta có
vẻ rất khó nói, ngập ngập ngừng ngừng: “Em... có thể... trông con giúp chị mấy
ngày không?”

Tôi ngẩn cả người,
không ngờ chị ta lại đưa ra yêu cầu này. “Cũng không phải là không thể, nhưng...”

“Vậy là em đồng ý rồi?”
Chị ta vui ra mặt.

Tôi vò vò tóc, khó xử
nói: “Em chưa có kinh nghiệm trông trẻ bao giờ, em sợ...”

“Thằng nhóc nhà chị rất
ngoan, cứ cho nó ăn no là được.” Chị ta nói miệng như cười.

Tôi chẳng biết phải nói
gì nữa, có phải nuôi lợn đâu. “Anh chị đi mấy ngày?” Hy vọng chị ta có lương
tâm mà nhận ra, về sớm một chút.

Đinh Nhất Nhị giơ tay
lên đếm: “Nghỉ Tết chắc chắn là được bảy ngày, chị định mang hết phép năm ra
dùng, thêm hai ngày thứ Bảy Chủ nhật, khoảng hơn hai mươi ngày.”

“Hai mươi ngày!” Tôi đột
nhiên cao giọng.

Chị ta vội vàng an ủi: “Đừng
kích động, đừng kích động, hai mươi ngày qua rất nhanh, chớp mắt ấy mà.”

Tôi không khách khí: “Chị
tưởng là đóng phim à, ống kính vừa chuyển đã mười tám năm trôi qua chắc?” Tôi
coi như đã rơi vào cạm bẫy do chị ta đặt ra.

“Nếu em không nhận lời
giúp, chị đành đưa nó về quê cho ông bà nội trông vậy, cũng không sao, chỉ là họ
quá nuông chiều trẻ con, ngày nào cũng nhét cá nhét thịt cho nó ăn, cứ như bọn
chị ngược đãi con mình không bằng.” Chị ta làm bộ làm tịch chậm rãi nói, lén liếc
tôi, rồi nói tiếp. “Cứ ra khỏi cửa là tầng tầng lớp lớp quần áo, sợ nó lạnh,
hơi húng hắng ho đã lo lắng như sắp chết, đến bệnh viện truyền nước uống thuốc
như cơm bữa, cứ thế chiều nó hư mất. Lần trước...”

“Thôi thôi, em đồng ý
là được chứ gì!” Với chiêu lấy lùi làm tiến này chị ta đúng là đã thắng rồi.

“Hi hi!” Đinh Nhất Nhị
kéo tay áo tôi. “Chị biết em tốt nhất mà.”

“Được rồi, đừng nịnh bợ
nữa!” Tôi run rẩy, sợ nhất là chị ta dùng chiêu này. “Bao giờ bay?”

“Tối mười ba.”

Tôi gật gật đầu, đột
nhiên bừng tỉnh, mười ba chẳng phải là ngày mai sao? Tôi kéo miệng lên: “Chị thật
giảo hoạt, tính toán đúng lúc, chị không sợ em từ chối?”

“Em sẽ không làm thế.”
Chị ta nói, cười tới mức vai rung cả lên. “Miệng cứng lòng mềm, chị đã nhắm em
từ lâu rồi.”

Tôi không khách khí cầm
đũa gõ vào trán chị ta một cái, cũng cười.

Đi qua cửa thiết bị
thông tin, tôi nhớ ra trong nhà còn có một chiếc di động cũ, mua một thẻ sim về
là Ân Chân có thể dùng.

Bà chủ cầm một đống sim
ra cho tôi chọn số, một sim là một trăm tệ, trong tài khoản đã có năm mươi tệ rồi.
Tôi chọn mãi, hỏi: “Còn cái nào rẻ hơn không?”

“Có, nhưng số chán lắm.”

Số chán lắm mà bà ta
nói có lẽ là có số bốn, cái này tôi chẳng quan tâm.

Hai mắt tôi đột nhiên
phát sáng, chọn ra một thẻ sim có mấy số cuối là 4444 liên tiếp. Ngón tay cái
miết lên đó một cái: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ nhìn tôi: “Năm
mươi tệ.”

“Ba mươi.”

“Được.”

Tôi vui vẻ trả tiền.

“Tiểu Dĩnh!” Đinh Nhất
Nhị vội ngăn tôi lại. “Số này không may đâu.”

Khóe miệng tôi thoáng
cười, tôi lại có quan niệm rất cố chấp với số bốn, chị ta không hiểu. Nếu không
phải do số hiện tại tôi đã dùng nhiều năm, đổi số không tiện thì tôi sẽ không nỡ
đưa sim này cho Ân Chân dùng.

Bà chủ nói nhỏ sau lưng
tôi: “Gần đây loại người nào cũng có.”

Trong mắt bà ta, tôi vừa
giúp bà ta giải quyết một khó khăn, còn đối với tôi, như bắt được ngọc.

Hết giờ làm tôi đến cửa
hàng hoa, Dư Tiểu Thanh và Trịnh Tiểu Vân đang chụm đầu xem tạp chí.

Tôi liếc nhìn: “Ai đây?
Xấu chết đi được.”

Tiểu Thanh không phục
đáp: “Chị Dĩnh, chị quê quá, người ta là minh tinh Hàn Quốc đấy.”

Thật không nhận ra con
bé này có giọng điệu giống hệt Thôi Hoài Ngọc. “Đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi mà
trông vẫn thế này?” Tôi tiện miệng nói.

“Chị Dĩnh, chỉ có mình
chị chê anh ta xấu, tiểu cô nương người ta còn đang mê mệt muốn chết đấy.” Tiểu
Thanh quay mặt đi, bất mãn bĩu môi.

Tiểu Vân “xì” một tiếng:
“Mấy tiểu cô nương đó chắc đều lớn lên ở nữ nhi quốc, cả đời chưa nhìn thấy đàn
ông hay sao.”

“Trịnh Tiểu Vân!” Tiểu
Thanh cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.

Tiểu Vân nheo mắt: “Không
cho người ta nói sự thật à?”

Tôi lặng lẽ làm thế tay
uy vũ để khen ngợi Tiểu Vân.

Tiểu Vân chống má nói: “Nếu
nói là đẹp trai thì cái đám này sao bì được với Tứ Ca.”

Khóe miệng tôi bất giác
cong lên thành một nụ cười.

Buổi tối tôi đem hết
tình hình công ty và những lời của tổng giám đốc ra kể lại nguyên văn với Ân
Chân, đồng thời còn dương dương đắc ý trước kế hoãn binh của mình.

Ân Chân điềm đạm nhìn
tôi, chỉ nói một câu: “Niên Dĩnh, cô chưa từng nghĩ đến việc tự mình dẫn dắt một
tổ, để những người khác phải theo sự chỉ đạo của mình sao?”

Tôi ngẩn ra, tôi vẫn
luôn an phận, chưa bào giờ nghĩ xa hơn.

Nhưng những lời của Ân
Chân khiến tôi ngẫm nghĩ, so với việc cả ngày vắt óc tìm cách vẹn toàn, vừa
không đắc tội với Quách Thần Thần lại vừa không phạm lỗi với Từ Kiều Kiều thì
thà rằng tôi tìm một con đường khác, tự mình tiến cử cũng là cách hay, huống hồ,
tôi hoàn toàn có tư cách ấy.

“Sao tôi không nghĩ đến
việc này chứ?” Tôi lẩm bẩm.

Anh thản nhiên nhướng cao
mày, như muốn thể hiện rõ sự ưu việt của người có chỉ số IQ cao vậy.

Bổn cô nương hôm nay
tâm trạng tốt, không thèm so đo với anh.

Tôi rót hai cốc trà
mang từ bếp ra, đưa cho anh một cốc.

Anh mở máy tính đọc
tin, chỉ vào một tin nói: “Lại động đất rồi, triều đình cần mở lương khố cứu tế
mới phải.”

Tôi vỗ trán: “Ân Chân
tôi có điều này cần yêu cầu anh?”

“Chuyện gì?”

“Anh đừng coi mình là Tứ
Gia nữa được không?”

Anh cười cười: “Được!”

Tôi thở phào.

“Tôi vốn chính là Tứ
Gia mà!” Anh thản nhiên nói tiếp.

Tôi giơ tay giật máy
tính lại: “Trả cho tôi, cho anh mượn mấy hôm, anh liền chiếm làm của riêng.”

“Ngượng quá hóa giận,
không phải là hành vi của người quân tử.” Anh vẫn thản nhiên, khóe miệng không
khống chế được nhếch lên cười.

“Hừ!” Tôi đăng nhập QQ,
tìm bạn tán gẫu xả xì trét vậy.

Không biết hôm nay là
ngày gì, toàn bộ danh sách bạn bè của tôi đều đang online.

Không chỉ Dư Tiểu Thanh
và Trịnh Tiểu Vân lại đang cãi nhau đỏ mặt tía tai về Bát Gia và Tứ Gia, Chung
Thiền Quyên và Đinh Nhất Nhị cũng đang thảo luận về cảnh và ẩm thực của Singapore,
Thôi Hoài Ngọc cùng Tang Duyệt đang tranh giành xem hai bọn họ ai mới là người
được Tứ Gia yêu nhất.

“Các cậu không thấy
chán à?” Tôi thản nhiên cắt ngang cuộc cãi vã gần như diễn ra hằng ngày của
Thôi Hoài Ngọc và Tang Duyệt.

Hai người bọn họ mỗi
người gõ trả lời tôi một câu “Không chán”, rồi lại tiếp tục cuộc tranh luận mới.

Tồi hào hứng muốn tham
gia cuộc trò chuyện giữa Đinh Nhất Nhị và Chung Thiền Quyên, nhưng thấy mình
hoàn toàn không có cơ hội xen vào giữa bọn họ. Đang định thoát ra, thấy Đinh Nhất
Nhị gõ một hàng chữ: “Ngày mai phải đi Singapore rồi, hy vọng bà dì già sẽ
không đến thăm vào thời gian này.”

Chung Thiền Quyên chẳng
hề do dự tiếp lời: “Yên tâm, Tứ Gia sẽ phù hộ cho chị.”

Tôi kinh ngạc tay run
run, laptop suýt rơi xuống nền.

Ai ngờ Chung Thiền
Quyên không buông ra những lời kinh hồn thì vẫn không chịu thôi, lại tiếp tục
gõ thêm một câu: “Em thì mong Tứ Gia phù hộ cho bà dì già đến sớm một chút,
không thì mấy ngày Tết khó chịu lắm.”

Tôi lạnh lùng nói: “Tứ
Gia ngày xử lý hàng ngàn vạn việc, ngộ nhỡ phù hộ sai...”

Một đống icon bi
thương, lau mồ hôi, quệt mũi, lườm, tức tối, ngượng ngùng bay sang phía tôi,
trước khi bỏ chạy tôi còn không quên hét: “Ân Chân, anh mau đến đọc đoạn hội
thoại này.”

Ân Chân tay vẫn cầm cốc
trà, chậm rãi hỏi: “Sao thế?”

Khi anh đọc xong đoạn hội
thoại, ngụm trà vừa ngậm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra khắp
màn hình.

“Này, anh làm gì thế?”
Tôi vội vàng dùng lấy khăn giấy lau, may không làm ướt bàn phím.

Sắc mặt Ân Chân hết trắng
lại đỏ, rồi lại xanh chuyển sang đen, màu sắc vô cùng.

“Phản ứng của anh hơi
thái quá đấy!” Tôi lườm anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. “Haizz, anh có hiểu
bà dì già là gì không?”

Anh ho mạnh vài tiếng,
khẽ giọng đáp: “Hôm nay tôi đã tra Google rồi.”

Được lắm, nếu không phải
thì phản ứng đã không mãnh liệt thế này.

“Tứ Gia thật đáng
thương, còn phải lo lắng cả việc bà dì già nhà người ta nữa.” Tôi lẩm bẩm tự
nói một mình.

Ân Chân gật mạnh đầu.

Tôi lạ lẫm: “Việc này
liên quan gì đến anh? Sao anh phải kích động như thế?”

“Dù sao tên cũng giống
nhau, tôi chia sẻ ưu phiền với anh ta có gì là không được.” Ân Chân mặt bình thản,
giọng trượng nghĩa đáp.

Lần này đến lượt tôi bị
sặc nước, ho tới mức đỏ cả mặt.

Ân Chân nhìn tôi với
anh mắt vô tội, trong đôi mắt sâu thăm thẳm đó lóe lên những tia sáng.

***

Hôm nay, có người sáng
sớm đã đến gõ cửa.

Tôi mắt nhắm mắt mở bò
dậy đi ra: “Ai đấy?”

“Mau gọi cô đi.” Đinh
Nhất Nhị cười hi hi đẩy con trai lên trước mặt.

“Thôi gọi là chị đi, đừng
gọi cô già lắm.” Tôi gật đầu.

“Xưng hô loạn hết cả rồi.”
Đinh Nhất Nhị nói, đưa cho tôi một túi hành lý rất lớn.

Tôi đón lấy, tiện tay
ném lên ghế sô pha: “Đựng những gì thế? Có phải khoa trương quá không, rốt cuộc
là chị đi du lịch hay con chị đi du lịch?”

“Một ít quần áo để thay
và đồ chơi, cái gì nó cũng muốn mang nên chị chẳng còn cách nào khác.” Đinh Nhất
Nhị bất lực nhún vai.

Hai mí mắt tôi như đang
đánh nhau, liếc nhìn đồng hồ, nhảy dựng lên: “Chị, còn chưa tới sáu giờ, sâu dậy
sớm sẽ bị gà ăn đấy, chị hiểu không hả?”

“Thầy giáo chúng con rõ
ràng dạy rằng gà dậy sớm sẽ có sâu để ăn.” Con trai cưng của Đinh Nhất Nhị
nghiêm túc chỉ ra sai sót của tôi.

Tôi khẽ ho: “Mẹ cháu là
một con sâu.”

“Cô mới là sâu, cả nhà
cô là sâu.” Đinh Nhất Nhị nổi cáu.

“Chị ấy, chính chị.”
Tôi phản kích.

Đinh Nhất Nhị cũng không
chịu lép vế: “Chính cô, chính cô ấy!”

Hứa Lăng Phi mở đôi mắt
to đen nháy, tò mò nhìn hai người phụ nữ lớn tuổi đang tranh cãi, tôi đỏ mặt: “Không
cãi nhau với chị nữa, chị không sợ mất mặt, nhưng em sợ thay cho chị.”

“Xì, cô nói không lại
chị ấy!” Chị ta không phục.

Nhìn xem, có giống mẹ của
đứa trẻ mười tuổi không?

Lúc này Ân Chân từ
phòng tắm đi ra: “Dậy sớm thế?” Nói rồi anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đinh Nhất Nhị mở trừng
mắt như ban ngày gặp ma: “Em và bạn trai sống chung? Em đừng làm hư con chị đấy.”

Tôi cũng chẳng khách
khí: “Đi đi đi, không có anh ấy con chị cũng chẳng ai trông.” Tôi sớm đã nghĩ rồi,
ban ngày để Hứa Lăng Phi ở cửa hàng hoa, Ân Chân, Tiểu Thanh, Tiểu Vân trông, hết
giờ làm tôi sẽ đưa nó về nhà.

Tôi phải vận dụng hết
khả năng ăn nói của mình mới giải thích được cho Đinh Nhất Nhị rõ về kiểu “sống
chung” của tôi và Ân Chân không giống như kiểu “sống chung” mà chị ta nghĩ, chị
ta nghi ngờ nói: “Hai người không phải là quan hệ nam nữ à?”

“Không phải!” Tôi liếc
xéo chị ta, suy nghĩ của con người này không thể trong sáng hơn sao? “Chị nhìn
thấy đôi trai gái nào sống cùng nhà mà ngủ hai phòng chưa?”

“Ồ!” Chị ta quay một
vòng trong phòng tôi: “Tiểu Dĩnh, nhà em chỉ có hai phòng ngủ?”

“Đúng thế, có vấn đề gì
không?” Tôi chau mày. “Nhất Nhị, chị yêu cầu cao quá đấy, có cần em phải mua một
căn biệt thự để hầu hạ con chị không?”

Chị ta ngập ngừng, cuối
cùng đành nuốt những lời muốn nói vào trong: “Không cần phải thế!”

Cho đến tối, đưa Hứa
Lăng Phi về nhà rồi tôi mới hiểu ra ý Đinh Nhất Nhị muốn nói ban sáng.

Đinh Nhất Nhị để Hứa
Lăng Phi lại, trịnh trọng nói: “Chị giao con cho cô, trông cậy vào cô cả đấy.”

Tôi cười mắng: “Đừng
nói nhiều nữa, em không bỏ đói nó đâu.”

“Vậy chị đi đây, còn phải
quay về thu dọn hành lý.”

Tôi thật phục chị ta, tối
nay bay mà chị ta chẳng hề có chút khái niệm gì về thời gian cả.

Vừa quay đầu, Hứa Lăng
Phi đã cầm PSP chơi game.

Ân Chân nhìn cậu bé
thoáng ngẩn ra.

Tôi vỗ vỗ vai anh: “Hai
mươi ngày tiếp theo, thậm chí là còn hơn thế nữa, thằng bé này tôi nhờ cả vào
anh.”

“Cô đùa chắc?” Anh dùng
ánh mắt như không thể tin được nhìn tôi.

“Anh cảm thấy tôi có giống
như đang đùa không?” Tôi nhún vai. “Tôi phải đi làm, không thể đưa nó đến công
ty.”

Ân Chân hiểu ý của tôi:
“Tiểu Thanh và Tiểu Vân có thể chăm sóc nó.”

“Câu này không sai.”
Tôi gật gật đầu. “Nhưng nó là con trai, ngộ nhỡ đi vệ sinh hoặc tắm rửa, để Tiểu
Thanh và Tiểu Vân làm thì không tiện lắm.”

“Cô bảo tôi hầu hạ nó
đi vệ sinh và tắm rửa?” Bộ dạng Ân Chân vô cùng phức tạp.

“Có gì không được?”

Anh bĩu bĩu môi, giọng bé
như muỗi kêu: “Tôi chưa bao giờ làm những việc ấy.”

Mặc dù anh nói rất nhỏ
nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi thản nhiên đáp: “Coi như anh chuẩn bị cho sau này,
không chừng còn được vợ khen đấy.”

Ân Chân lại lẩm bẩm: “Có
phải tôi chưa có con trai đâu.”

Tôi đang đi giày, nghe
được nửa câu liền đáp: “Sau này anh muốn có con trai? Không nhận ra là tư tưởng
trọng nam khinh nữ của anh nghiêm trọng đến thế.”

Anh bị tôi chọc tức
không thèm nói nữa.

Tôi kéo Hứa Lăng Phi,
toét miệng ra cười: “Nhóc con, ăn sáng chưa? Chị đưa em đi ăn thứ gì ngon nhé?”

“Em muốn ăn Crunchy
McFlurry[1].” Hứa Lăng Phi cười ngọt ngào với tôi.

[1] Một loại kem của
McDonald’s.

“Cái này thì không được.”
Trước khi đi Đinh Nhất Nhị đã dặn rồi, không thể việc gì cũng chiều theo ý thằng
nhóc.

Hứa Lăng Phi chớp mắt: “Chị
Tiểu Dĩnh, chị là tốt nhất, đưa em đi ăn đi.”

Đôi lông mi rậm và dài
của cậu nhóc chớp chớp, lại thêm giọng điệu ngây thơ đáng yêu, tôi đột nhiên thấy
không ổn: “Được rồi, đi ngay.”

“Làm gì có chuyện sáng
sớm đã ăn kem, không được.” Ân Chân nói, giọng nghiêm khắc.

Hứa Lăng Phi thấy anh
chau mày, núp ra sau lưng tôi.

“Mau thu lại bộ mặt
nhàu nhĩ của anh đi, đừng dọa trẻ con nữa.” Rồi tôi quay sang cười tươi với cậu
nhóc. “Mặc kệ anh ấy.”

Ân Chân nói giọng
nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là cô hay tôi trông nó?”

Tôi ngẩn người, vô thức
đáp: “Anh.”

Anh hài lòng gật đầu: “Vậy
nghe cô hay nghe tôi?”

Tôi lại ngốc nghếch
đáp: “Nghe anh.”

“Ừ.” Ân Chân túm cổ áo
Hứa Lăng Phi, giọng thản nhiên. “Vậy đi thôi.”

Tôi đành nghe lời khóa
cửa, rơi nước mắt đồng cảm nhìn theo Hứa Lăng Phi.

Trong cửa hàng bánh, Hứa
Lăng Phi bị khuất phục trước uy nghiêm của Ân Chân, vẻ mặt đầy bất hạnh ăn hết
bốn chiếc bánh nhân nấm, một bát mỳ vằn thắn nhỏ. Nhân lúc Ân Chân không để ý,
nó liên tục làm mặt quỷ với tôi.

Tôi cố nhịn cười, đây
chính là nguyên nhân tại sao khi dạy dỗ con cái, hai vợ chồng lại một người mặt
trắng một người mặt đỏ. Tôi đột nhiên bị sặc nước miếng, đang nghĩ đi đâu không
biết.

Trịnh Tiểu Vân vừa nhìn
thấy Hứa Lăng Phi là lao ngay đến ôm thằng bé: “Oa, nhóc con, oa, đáng yêu quá.”
Vừa gọi cô vừa bẹo bẹo hai má nó.

Tôi điềm đạm nói: “Anh
trai chị mà nhìn thấy sẽ ghen cho xem.”

Tiểu Vân đỏ bừng tai: “Liên
quan gì đến anh ấy.”

Tiểu Thanh oán trách liếc
bạn một cái.

“Mắt nhóc đẹp quá, vừa
nhìn là tim em đã đập thình thịch rồi.” Tiểu Vân làm động tác lấy tay giữ tim,
vẻ mặt thoáng ửng đỏ thiếu tự nhiên.

“Có phải sẽ phóng điện?”
Hứa Lăng Phi làm động tác minh họa, mắt phát sáng.

Tiểu Vân há hốc miệng,
nửa ngày vẫn chưa khép lại được.

“Thằng nhóc giờ đã mê
hoặc thế này, lớn lên thì xong hẳn, nhất định là hại nước hại dân.” Tiểu Thanh
trợn mắt há miệng nói.

Tôi bịt miệng cười: “Cũng
không biết giống ai!”

Tiểu Thanh và Tiểu Vân
đều không lạ gì Đinh Nhất Nhị và chồng chị ta, phân tích nửa ngày, cuối cùng
đưa ra kết luận: Nếu đem ra so sánh thì Đinh Nhất Nhị có vẻ đa tình hơn. Không
biết chị Đinh giờ có vô cớ mà hắt hơi điên cuồng không nữa.

Hứa Lăng Phi vừa ngồi
đã lấy PSP ra, Ân Chân lạnh lùng quét mắt: “Làm bài tập cho xong đi đã.”

Thằng bé lập tức ngoan
ngoãn lấy bút và vở bài tập ra, trốn vào một chiếc bàn nhỏ chăm chỉ ngồi làm.

Tôi phục lăn, đây mới
đúng là có uy. Xem ra quyết định giao nó cho Ân Chân trông nom quả thật là sáng
suốt.

Tôi xoa xoa đầu Hứa
Lăng Phi: “Nghe lời chú Ân, chị Vân, chị Thanh nhé, biết chưa hả?” Nói xong, tự
tôi cũng rùng mình, quan hệ xưng hô loạn hết cả.

Hứa Lăng Phi hiểu biết
gật gật đầu.

Tôi yên tâm đi làm.

Vừa mở QQ, lại thấy
Thôi Hoài Ngọc và Tang Duyệt tranh cãi.

Nguyên nhân là vì Tang
Duyệt gần đây mê phim Mỹ, thề sẽ lấy chồng Tây.

Hoài Ngọc điềm đạm nói:
“Chồng Tây cũng rất tốt.”

Tôi đang băn khoăn tự hỏi
không biết cô ấy đứng cùng chiến thuyền với Tang Duyệt từ bao giờ, lại thấy
thêm một câu: “Mùa đông có thể mặc ít hơn người khác một cái quần lông.”

Tôi cười chảy cả nước mắt,
khắp mặt bàn toàn khăn giấy, bất ngờ một cánh tay giơ ra trước mặt tôi, trong
tay là một gói giấy ăn ướp hương thơm nhè nhẹ.

“Từ, giám đốc Từ!”
Chính là giám đốc mới của bộ phận thị trường - Từ Kiều Kiều.

“Niên Dĩnh phải không?”
Môi chị ta thoáng cong lên, cười thân thiết.

“Vâng, giám đốc Từ có
việc tìm tôi?” Tôi nhận gói khăn giấy, sau đó lẳng lặng thu nhỏ giao diện QQ.

Ánh mắt chị ta như đang
cười: “Cô vào phòng tôi một lát nhé.”

“Vâng!” Tôi đáp, lòng
thầm nghĩ có lẽ mục đích cũng giống Quách Thần Thần, muốn lôi kéo tôi đây mà.

Từ Kiều Kiều bắt chéo
hai chân, nhướng mày cười: “Cứ thoải mái, ngồi đi!”

“Cảm ơn giám đốc Từ, chị
có việc gì cần tôi làm?”

“Tôi vừa vào công ty
không lâu, về lý phải thỉnh giáo cô mới đúng.”

“Không dám, không dám!”
Tôi vội nói, đạo hạnh của chị ta cáo hơn Quách Thần Thần nhiều, tôi bắt đầu thấy
thấp thỏm không yên.

Chị ta hắng giọng, đột
nhiên hỏi: “Cô thuộc Tứ Đảng?”

“Á!” Tôi kinh ngạc.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy ảnh
trên desktop của cô, là Cửu Châu Thanh Yến[2] phải không?”

[2] Đảo lớn nhất trong chín
đảo nhân tạo ở di tích Viên Minh Viên. Theo vua quan phong kiến thời trước,
thiên hạ có “chín châu”, nên đã xây dựng chín đảo nhân tạo tại đây.

Khóe miệng tôi nhếch
lên: “Giám đóc Từ thật tinh mắt.”

“Tôi cũng là fan của Tứ
Gia Đảng.” Chị ta cười đầy ẩn ý.

Tôi không biết có nên bắt
tay chị ta hay không, nhưng chị ta đã giơ tay ra trước. “Sau này chúng ta có
cùng tiếng nói rồi.”

“Ha ha ha!” Tôi cười
ngượng ngùng.

Chị ta hào hứng xoay
màn hình máy tính lại: “Nhìn xem, đây là tiểu thuyết về Tứ Gia mà tôi đang viết,
đây là tài liệu về sử Thanh mà tôi đang chỉnh lý, đây là những bức ảnh có liên
quan tới Tứ Gia mà tôi chụp khi đến Bắc Kinh, còn có...” Chị ta đang lật tìm
trong folder máy tính: “... lời phê bình bằng bút son của Ung Chính triều, nếu
cô cần, tôi sẽ nén lại gửi cho cô.”

Tôi líu lưỡi, Tứ Gia Đảng
này cũng chẳng kém gì tôi. Tôi lắp bắp: “Từ, giám đốc Từ, chị...”

“Tôi thích nhất Niên
quý phi, cô cũng họ Niên, chúng ta thật có duyên.” Chị ta giống như một đứa trẻ
hào hứng chia sẻ với tôi những thứ mà mình tâm đắc, hoàn toàn khác hẳn với hình
ảnh người phụ nữa oai nghiêm và năng động trong cuộc họp ngày hôm qua.

“Chỉ hận vì gặp gỡ quá
muộn.” Phải một lúc lâu sau tôi mới thốt ra một câu.

“Sau này có cơ hội sẽ
trao đổi, bàn bạc nhiều.” Nụ cười trên môi chị ta nở bừng. “Đúng rồi, cô thường
vào diễn đàn nào?”

Tôi còn chìm đắm trong
sự chuyển biến của chị ta, chưa kịp thoát ra nên bất giác trả lời: “Diễn đàn
Thanh sử.”

Chị ta kích động búng
tay. “Tôi cũng thế.” Rồi cong môi: “Nick của cô là gì?”

Tôi mím môi: “Tử Y.”

“Tôi là Niên Hốt Hốt.”
Chị ta cười cong cả mắt.

Ơ, Niên Hốt Hốt, tôi vẫn
còn đang lờ mờ chưa hiểu. “Giám đốc Từ, tôi còn có việc phải làm, chúng ta nói
chuyện sau được không?”

“Được, sau này chúng ta
hãy hợp tác vui vẻ, cùng nhau dốc sức, không để Tứ Gia phải mất mặt.” Từ Kiều
Kiều vẫn cười.

“Ừm, dạ!” Tôi trả lời lấp
lửng.

Ngồi về chỗ của mình, đầu
óc tôi lúc này mới suy nghĩ được, tôi thế này có bị coi là đã sụp hố của chị ta
chưa?

Từ Kiều Kiều giảo hoạt
vô cùng, tôi cũng không ngốc, sao có thể để chị ta làm rối loạn kế hoạch của
mình.

Khóe mắt liếc thấy Tiêu
tổng vừa vào văn phòng, tôi lập tức theo sau.

Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn
bài diễn thuyết, nhanh nhẹn nói xong suy nghĩ của mình.

Tiêu tổng nhìn tôi muốn
cười nhưng không cười, cũng không nói gì.

Hoặc đồng ý hoặc từ chối,
tôi không nghĩ lại xảy ra tình huống thế này. “Tiêu tổng, anh cũng nên nói một
câu cho em biết.” Tôi không thể kiên nhẫn hơn.

Anh ta vui vẻ nói: “Được,
chỉ cần cô lấy được đơn hàng của tập đoàn Lâm Giang, tôi sẽ để cô phụ trách một
tổ.”

Tôi hậm hực: “Tiêu tổng,
chắc anh cũng biết Ôn Nam Hỷ giờ đã là giám đốc bộ phận mua hàng của tập đoàn
Lâm Giang, anh làm thế này chẳng phải làm khó em sao?”

“Có chút khó khăn mới
thể hiện được năng lực của cô chứ!” Mắt Tiêu tổng thoáng hiện lên ánh cười.

Đây đâu chỉ là chút khó
khăn, đây rõ ràng là muốn lấy mạng tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy câu danh ngôn cổ
“cáo dù có giảo hoạt thế nào cũng không thắng được thợ săn” quả nhiên rất có
lý.

Tôi vò đầu bứt tai suy
nghĩ suốt cả buổi chiều, cũng không nghĩ ra cách làm sao để xóa hết mọi hiểu lầm
trước kia với Ôn Nam Hỷ.

Trước khi hết giờ, tôi
nghĩ đến bộ dạng buồn buồn của Hứa Lăng Phi khi không được ăn Crunchy McFlurry
hồi sáng nên quyết tâm tối nay sẽ hoàn thành tâm nguyện của nó. Về lý mà nói Ân
Chân sẽ không phản đối, thế là tôi gọi điện đến cửa hàng hoa, nói địa điểm và bảo
Ân Chân đưa nó đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3