Công tước của riêng em - Chương 11

Chương 11

Villiers cúi xuống nhìn con trai. Tobias,
anh sẽ bị nguyền rủa nếu có ngày gọi cậu là Juby… Cậu đang ngồi trên sàn ném
xương gỗ. Cậu bé có mái tóc đen như mun giống anh y hệt. Anh sẽ phải cảnh báo
trước với cậu về những sợi tóc trắng, chúng sẽ xuất hiện khi anh vừa qua sinh
nhật thứ mười tám.

Ban đầu, khi còn bé, anh đã rất sợ tóc mình
sẽ bạc trắng như con đà điểu. Rồi anh nhận ra tại phòng tranh công tước có một
bức chân dung của một tổ tiên nhiều năm trước có mái tóc giống hệt mình. Cả
khuôn mặt cũng giống hệt. Ông ta trông như một gã con hoang mắt lạnh lùng hung
ác, vậy nên Villiers cũng chẳng có chút ảo tưởng nào về bộ mặt của chính mình.

Cái ý nghĩ là Tobias mang mái tóc và đôi
mắt của mình khiến Villiers có một cảm giác kỳ cục.

Lisette ngẩng lên và trao cho anh nụ cười
rạng rỡ mà dường như cô vẫn dùng để chào đón tất cả mọi người. Anh đã từng gặp
rất nhiều phụ nữ xinh đẹp… Hôn phu cũ của anh, Roberta, rất yêu kiều nhưng
Lisette đẹp đến lạ thường. Cô trông như một nữ thần trinh bạch vui tươi.

“Ngồi xuống cùng bọn tôi đi,” cô ta nói, ra
hiệu bên dưới sàn. Cô đang ngồi giữa một lớp lụa sáng lấp lánh, trông như một
bông hoa. Thật sảng khoái khi được gặp một người chẳng hề quan tâm đến quy tắc,
đối ngược hẳn với nữ công tước Montague, một người phụ nữ mà anh sẽ đích thân
đề cử là người mà mình không muốn chào mời vào gia đình nhất.

“Tôi sẽ chờ tiểu thư Eleanor hộ tống mẹ cô
ấy về,” anh nói.

Lisette khẽ nhún vai đầy quyến rũ. Có vẻ
như cô ta đã quên mất Eleanor.

Nhìn bề ngoài thì thấy Eleanor – người rõ
ràng là anh sắp cưới – đã quyết định nổi loạn, nhưng anh không thật lòng tin
rằng cô đã thật sự quyết định sẽ cưới mình. Cô chỉ tuyên bố như vậy để làm mẹ
mình im lặng.

Anh không thể nghĩ ra một phụ nữ nào khác
trên khắp nước Anh này dám thông báo về việc đính hôn của mình mà không chờ anh
cầu hôn nữa.

Eleanor quay lại phòng. Nếu Lisette sáng
rực rỡ như vàng nguyên chất thì Eleanor lại có đôi môi đỏ rực và vẻ khiêu khích
của một vũ công Hồi giáo người Anh, nếu có ai như thế tồn tại.

Không nói một lời, cô ngồi phịch xuống cạnh
Anne trên sàn. Khung váy lót của cô quá rộng cho cái hành động ngồi xuống sàn
mất phẩm giá đó. Một bên váy bật ngược lên và anh thoáng thấy một mắt cá nhân
mảnh mai, ngọt ngào trước khi cô đập chiếc váy xuống.

“Tôi vừa định hỏi xem liệu tôi có thể mời
cô ngồi xuống ghế hay không?” anh nói, chỉ vì niềm vui được thấy cô quắc mắt
với mình.

Mắt cô đen như một gái điếm sành điệu.
Nhưng cô được dạy dỗ để thành một nữ công tước, và vì thế cô ngồi thẳng đờ, dù
cho đang ngồi trên sàn. Một gái điếm công tước, cô chính là thế. Một nữ công
tước phóng đãng. Bất kể cô là gì, cơ thể anh phản ứng với những tín hiệu của cô
như thể anh thật sự đang ở trong nhà thổ, dù anh cũng chưa từng vào những chỗ
như thế bao giờ cả.

Anh có lẽ nên tham gia với nhóm người trên
sàn, nhưng anh ghét những hành vi thiếu nghi thức như vậy. Và anh cũng không
tin vào kỹ năng quản gia của Popper.

“Mọi người làm gì ngoài ném xương và cố bắt
bóng?” Eleanor đang hỏi. Cô đang cầm bóng trong tay và có vẻ bắt được nó một
cách dễ dàng.

“Juby bảo rằng cậu bé và các cậu nhóc khác
đã tự định ra luật lệ riêng,” Lisette nói. “Tôi không thấy có lý do gì chúng ta
phải làm đúng nguyên tắc hết. Tôi muốn thử cưỡi voi.”

Cưỡi voi? Villiers thấy rõ ràng là anh đã
nhỡ mất một phần quan trọng trong cuộc trò chuyện. Thật đáng tiếc vì máu của
anh đang sôi râm ran, tất cả vì đôi môi căng mọng của Eleanor. Nó làm anh nghĩ
tới việc đưa cô lên giường.

Eleanor là một cô gái nhỏ nhắn với cá tính
mạnh mẽ, ăn nói sắc bén, hẳn rồi sẽ trở nên giống hệt mẹ cô. Và nếu điều đó
chưa đủ để dọa một gã đàn ông phát sợ thì sẽ chẳng gì có thể làm được thế nữa.

“Juby!” Eleanor nói với Tobias. “Cái tên đó
làm cháu nghe giống như một viên kẹo mật vậy.”

Villiers phải ngăn mình không phì cười. Có
thể cô ăn nói sắc bén thật đấy nhưng đang là người có cùng ý kiến với anh. Công
tước kéo một cái ghế về chỗ mình và ngồi xuống phía sau con trai.

Eleanor thoáng nhìn anh. “Vì sao ngài được
ngồi trên ghế trong khi chúng tôi ngồi trên sàn?”

“Các cô đã chọn ngồi xuống đó đấy chứ,” anh
nói một cách thân thiện. “Tôi thì chọn không ngồi cùng các cô.”

“Ngài thật là cứng nhắc, Leopold!” Lisette
cười. Cô vòng tay quanh người Tobias. “Chúng tôi thích ngồi trên sàn, đúng
không?”

Tobias nhích ra. Thằng bé không đủ lớn, hay
đủ bé, để muốn được ôm. Nhưng thật dễ chịu khi thấy cô tỏ ra quyến rũ với thằng
bé đến thế nào. Rõ ràng là, Lisette hoàn toàn không bị tác động bởi hoàn cảnh
chào đời của Tobias. Cô vẫn đối đãi với cậu như mọi đứa trẻ khác: bằng niềm vui
chân thật mà cô mang đến cuộc sống hằng ngày của mình.

Lúc này đây cô đang cười và vỗ tay tán
thưởng cái cách Tobias đỡ các đốt xương bằng mu bàn tay.

Sau năm sáu phút Lisette đã bị loại khỏi
trò chơi và cả Anne cũng vậy, dù thực tế là Anne tự mình bỏ chơi. Cô đã châm
một điếu thuốc lá và đang dựa vào một chân ghế của Villiers, thổi các vòng khói
lên trần nhà.

“Trò này chán quá đi,” Lisette nói, ngẩng
lên nhìn anh với cái bĩu môi xinh xắn.

“Villiers,” Eleanor nói mà thậm chí còn
chẳng thèm liếc anh lấy một cái, “Lisette muốn làm việc khác.”

Cô thật sự sẽ biến thành mẹ mình nếu không
coi chừng đấy. Tuy vậy, anh vẫn giúp Lisette đứng dậy, nhận thấy cô cũng mềm
mại như vẻ ngoài. “Cô có cả một dãy nhạc khí ở bức tường đằng kia,” anh nhận
xét.

Mắt cô sáng lên ngay lập tức. “Tôi đã học
chơi tất cả chúng đấy, tôi tôn thờ âm nhạc!”

Mẹ anh cũng yêu âm nhạc và từng danh nhiều
giờ liền chơi đàn Cembalo trong phòng khách. Anh mỉm cười với Lisette, tưởng
tượng con họ sẽ như thế nào. Nét thanh tú vàng óng ả sẽ bù đắp cho vẻ u ám,
hung tàn của anh.

Không có nghĩa là Tobias trông xấu xí,
nhưng phải thừa nhận là con gái Violet của anh không – chậc, con bé không phải
là một bông violet. Cô bé có nét gồ ghề kỳ cục và cái cằm lớn. Anh chưa biết
mình sẽ gả cô bé đi bằng cách nào nữa, nhưng anh đoán chừng có đủ tiền là làm
được điều đó thôi.

Và có lẽ Lisette sẽ dạy Violet cách để trở
nên duyên dáng và hạnh phúc. Lisette càng xinh hơn bởi cô luôn hết sức vui vẻ.

Anh liếc nhìn Eleanor, cô đang cau mày nhìn
Tobias. Cô cũng có thể vận dụng bài học đó đấy. Tuy vậy, lý trí cho anh biết là
Tobias không quan tâm đến một vài ánh mắt cau có. Không, sau những ngược đãi mà
cậu đã phải chịu dưới bàn tay Grindel.

Tay Villiers tự động nắm chặt lại. Anh đã
đấm ngã hắn ta, mang toàn bộ lũ nhóc đi, rồi nói chuyện với một thẩm phán phố
Bow mà anh quen. Giờ thì Grindel sẽ ở tù mãn kiếp, nhưng dù vậy hằng đêm anh
vẫn mất ngủ khi nghĩ đến việc chưa rứt được đầu gã khốn đó khỏi cơ thể.

“Leopold,” Lisette gọi một cách yêu kiều.
“Ngài sẽ giúp tôi lấy cái đàn Luýt này xuống chứ?”

Thường thì anh sẽ vô cùng khó chịu khi có
bất kỳ ai dám liều lĩnh gọi tên mình. Tuy vậy bằng cách nào đó, Lisette đã tước
bỏ mọi sự chỉ trích của anh. Nó là một nhận thức thú vị giúp củng cố những suy
tính cho tương lai.

Qua khóe mắt, Eleanor thấy Villiers lon ton
chạy theo Lisette, nhưng cô chẳng thèm nhìn anh khinh miệt nữa. Dù anh chẳng hề
nhận ra những vẻ tôn thờ thảm hại dành cho Lisette trong mắt anh đã tự nói lên
tất cả.

Thay vào đó, cô khom lưng và quan sát trò
chơi như chim ưng để bảo đảm Tobias không cố giấu một khúc xương nào trong lòng
bàn tay. Cô đã bắt quả tang cậu giấu một đốt dưới chân và một đốt khác trong
ống tay áo rồi.

Bên kia phòng, Lisette bắt đầu chơi đàn.
Lisette có giọng hát như thiên thần và ngay lúc này cô giống một quý cô hoàn
hảo hơn bao giờ hết. Đó là một điều đáng thương ở Lisette: cô ta không hề diễn
kịch. Cô ta là một quý cô và chỉ đơn giản là vậy.

Với chút nỗ lực, Eleanor gạt Villiers và
Lisette ra khỏi tâm trí. Vào lúc này cô chỉ muốn đánh bại phiên bản thu nhỏ của
Villiers với tính khí nóng nảy, hư đốn này. Ở cậu có gì đó khiến cô thích. Thứ
nhất là cậu hoàn toàn không run sợ trước ánh mắt trợn trừng của mẹ cô.

Họ đang hòa nhau khi bước vào ván cuối. Cậu
kết thúc hoàn hảo một vòng. Cô phản công. Họ chuyển sang ném tay trái. May
thay, thật ra cô thuận tay trái. Cậu kết thúc một vòng hoàn hảo khác và một lần
nữa cô chơi ngang ngửa. Cậu chuyển về tay phải nhưng vì đôi chút bất lợi của
ngón tay út bị cong. Cuối cùng thì cậu đỡ trượt. Đến lượt cô.

Cô ném bóng, bắt bóng và sáu mấu xương
trượt, êm ru vào dưới chân váy xòe rộng. Cô nắm chặt tay lại đễ giữ các đốt
xương.

“Cô đã thắng!” Tobias kêu lên, trông rất
sốc. “Nhưng cháu chưa từng thua.”

Cô tận hưởng một khoảnh khắc chiến thắng.
“Có khả năng là vì trước giờ cháu chưa từng đấu với phụ nữ.”

“Cô nghĩ con gái chơi trò đốt xương giỏi
hơn con trai sao?” Trước đây cô từng nhìn thấy cái cằm hếch lên như thế.
Villiers có cái kiểu đó. Mà thật ra, mọi cậu con trai đều thế khi họ đối mặt
với một thực tế không mấy dễ chịu.

“Cô giỏi hơn cháu,” cô chỉ ra. “Vì sao hai
người chúng ta không thể đại diện cho giới tính của mình nhỉ?”

Cậu nghĩ ngợi về cách nói đó. “Trước đây
cháu từng chơi với rất nhiều đứa con gái,” cậu tuyên bố, “và cháu toàn thắng.”

“Trèo cao ngã đau,” cô nói. Và rồi cô mủi
lòng, cười toe toét với cậu bé. “Cô đã ăn gian.”

Gì cơ?” Giọng cậu đột nhiên hạ
xuống cả một quãng âm, với sự ngỡ ngàng trong giọng, trở nên giống hệt giọng
nói trầm của cha mình.

Cô gạt nhẹ váy ra và cho cậu xem những đốt
xương bị giấu. “Cháu lúc nào cũng phải đếm số xương khi có người tuyên bố chiến
thắng.”

“Cháu lúc nào chả đếm số xương!” cậu bé kêu
lên. “À, thường là thế. Nhưng cô là một quý cô cơ mà!” Giọng cậu từ cao hạ
xuống thấp. Một ngày nào đó cậu sẽ mang giọng nói trầm mượt như nhung của cha
mình.

“Sai lầm của cháu thôi,” cô nói hớn hở. “Cô
đã ăn gian… Nhưng cô vẫn thắng. Cháu cố ăn gian và đã thua. Khi cô quyết định
chơi ăn gian, cô thắng vì cháu không bắt quả tang được.”

Tobias nheo mắt lại. “Cô là một quý cô thật
kỳ lạ.”

“Rất kỳ lạ,” Villiers nói từ trên vai cô.

“Tôi đã nghĩ Eleanor kỳ lạ từ hồi bọn tôi
còn trong phòng trẻ,” Anne cười. Giọng cô hơi ngà ngà say.

“Tobias,” Eleanor nói, lờ họ đi. “Cháu nghĩ
cháu có đủ khỏe để kéo cô dậy không?”

Cậu bật người dậy. “Cô đâu có to lắm,” cô
đoán chừng là cậu đã thấy thích mình, sau khi cô chơi ăn gian. Đàn ông thật kỳ
lạ, bất kể tuổi tác thế nào. “Một hoặc hai tháng nữa thôi là cháu cao hơn cô
rồi.”

“Cháu khoác lác hệt như con chó của cô
vậy,” cô nói. Cậu đã xoay xở để kéo cô đứng dậy. Eleanor vuốt váy để chúng trùm
qua hai khung váy của cô.

Cậu đang thầm ước được nói ra là cô điên
rồi, chó không khoác lác, nên cô giải tỏa bức bối ấy giùm cậu. “Con chó Hàu của
cô là một kẻ khoác lác kinh khủng.”

“Nó khoác lác về cái gì chứ?” Tobias hỏi.

“Thứ nhất là về cái đuôi. Nó yêu đuôi mình.
Vấn đề là nó không thể nhìn thấy đuôi của mình vì quá béo. Nên nó cứ chạy vòng
vòng, sủa ăng ẳng để khiến cô nhận ra cái đuôi đó mới quan tâm, xinh đẹp, và
đặc biệt đến mức nào.”

Rõ ràng là Tobias đã học thuộc bài không được
cười, bởi vì cậu chỉ nhìn với đôi mắt chăm chú tò mò khiến cô nhớ tới công
tước. Nó khiến cô thấy muốn vỗ về cậu, một việc đến là ngớ ngẩn.

“Thứ hai, Hàu tự hào đến lố bịch về khả
năng bảo vệ cô.”

“Bảo vệ cô? Cô bảo mẫu bảo cháu là nó chỉ
to bằng chú lợn con.”

“Cô phải thừa nhận là so sánh đó cũng có sự
tương đồng nhất định. Nhưng ý của cô là nó nghĩ mình rất hung dữ. Cực kỳ hung
dữ. Nó thích giả vờ là các vi lò sưởi chuẩn bị tấn công cô. Nó bò tới gần, tấn
công chúng một cách man rợ, và cứu tính mạng cô.”

Tobias do dự.

“Cô biết… Cháu muốn cho cô biết rằng Hàu
không phải là một con chó sáng dạ cho lắm,” Eleanor nói, thở dài.

Tobias gần như đã mỉm cười.

“Thứ ba là nó hết sức tự hào về pín
của mình,” cô nói.

Cậu cười toét miệng khi nghe thấy điều đó.
“Cháu tưởng các quý cô chẳng bao giờ đề cập tới những thứ như thế.”

Thật ra đúng là không, thường là thế. “Cháu
cũng nghĩ là mình có thể đánh bại mọi phụ nữ chỉ đơn giản vì cháu có pín,”
cô chỉ ra. “Không kể đến sự thật là cháu đã nghĩ một quý cô thì không chơi ăn
gian nên đã không đếm số xương.”

“Tôi hãi hùng quá,” Villiers nói dài giọng.
“Hãi hùng,” anh quay sang nhìn con trai, mắt anh nghiêm túc đến mức Eleanor tự
hỏi Tobias có biết anh đang đùa không. “Cô ấy không phải là một quý cô, con
trai à. Ta sẽ phải tìm một nữ công tước khác thôi.”

“Hàu có cái pín nhỏ nhất cháu có thể
tưởng tượng ra,” Eleanor nói, liếc Villiers chỉ để thể hiện rõ là cô có thể
tưởng tượng ra một thứ gì đó nhỏ hơn. “Gần bằng một cây củ cải chứ chẳng phải
thứ gì đáng tự hào.”

Tobias khúc khích, giống như một đứa trẻ
bình thường.

“Nhưng khi nó bắt đầu vẫy vẫy cái đó khắp
nơi,” cô nói, nhấp thêm một ngụm rum-pân. “Cháu sẽ nghĩ nó là pín hoàng
gia.”

“Nó làm gì với cái đó?” Tobias hỏi. Nghe
giọng thằng bé như trẻ hơn đến năm tuổi so với lúc nó bước vào phòng.

“Chậc, cô ghét phải kể chuyện này lắm, bởi
vì nó sẽ làm xấu đi hình ảnh của Hàu trong mắt cháu,” Eleanor nói. “Nhưng nó
thích Peter, một trong những người hầu nam của bọn cô, thích một cách khá bất
thường. Nói đúng hơn thì đối tượng đam mê của nó là chân của Peter.”

Ai mà nghĩ được điều đó cơ chứ? Cha và con
trai cười giống hệt nhau.

Eleanor uống nốt cốc rượu của mình, ngẫm
nghĩ tính hài hước của đàn ông mới thật là dễ đoán làm sao. Tobias phản ứng hệt
như anh trai của cô khi ở cùng độ tuổi. Dường như tâm hồn đàn ông sẽ ngừng
trưởng thành ở cái tuổi đó.

Công tước Villiers. Tuổi mười ba, tiến đến…
bốn mươi.

Đúng là điển hình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3