Bách bộ ma ảnh - Chương 09 - Phần 1

CHƯƠNG 9: KHỞI BƯỚC GIANG HỒ

Tống Thừa Ân đứng trên ghềnh Vọng Tình
hướng mắt nhìn ra ngoài dòng Dương Tử. Màn sương trắng xóa phủ một bầu không
gian khắp ghềnh Vọng Tình. Đêm tĩnh lặng có thể nghe được từng âm thanh chanh
chách của những con sóng vỗ vào ghềnh đá. Những âm thanh đó tạo ra một khoảng
không gian vừa vắng lặng vừa êm ả.

Thừa Ân đột ngột rít một luồng chân khí
cất tiếng hú lồng lộng. Tiếng hú đầy uy lực của Thừa Ân như xé toạc sự tĩnh
lặng của đêm sương trên ghềnh Vọng Tình.

Sau tiếng hú lồng lộng đó, Thừa Ân thét
lớn:

- Dương Đình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu
nàng... Thừa Ân yêu nàng.

Nói dứt lời Tống Thừa Ân lại hú lên như
tiếng ma tru quỷ khóc đòi mạng người phải trả nợ cho mình. Khi hú dứt thì lại
rống lên thét lớn.

- Dương Đình Tuyết Anh... Thừa Ân yêu
nàng. Tống Thừa Ân thề yêu nàng. Ta yêu nàng, và buộc kẻ giết nàng phải đền
mạng.

Thừa Ân nói rồi phát động chưởng khí
đánh thẳng xuống nước.

Bùm...

Một cột nước trắng xóa dựng thẳng lên,
tóe ra như cây nấm khổng lồ rồi để ụp xuống.

Sau khi vỗ một chưởng xuống xước, tạo
ra cột nước khổng lồ, Thừa Ân đưa một tay qua khỏi đầu đứng bất động tựa một
pho tượng đang ngoắt gọi bóng tình nhân trên dòng Dương Tử.

Tất cả những gì Tống Thừa Ân đang làm
tại ghềnh Vọng Tình đều lọt vào mắt của Đổng Ngọc Lan. Nàng từ sau một hốc đá
bước ra tiến đến sau lưng Thừa Ân, nhưng Thừa Ân vẫn không quay mặt nhìn lại mà
nhạt nhẽo nói:

- Ngươi là Sát Thủ Vô Diện phải không?

Ngọc Lan miễn cưỡng lên tiếng:

- Tống huynh nhìn lại coi muội là ai?

Nghe tiếng Ngọc Lan, Thừa Ân đỏ bừng
mặt quay lại. Vẻ mặt Thừa Ân với những nét sượng sùng ngượng ngùng.

- Đổng Ngọc Lan... Sao lại là muội?

Ngọc Lan nhìn vào mắt Thừa Ân. Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của Ngọc Lan Thừa
Ân càng ngượng ngùng hơn.

Ngọc Lan lắc đầu từ tốn nói.

- Muội không ngờ một Tiêu Diêu Khách, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa vị
tình mà hóa ra cuồng loạn như vậy. Huynh đã đánh mất mình rồi ư? Huynh yêu như
một người điên phải không?

Ngọc Lan nhướng mày:

- Tống đại ca có điên không vậy? Điên vì một Dương Đình Tuyết Anh phải
không?

Nghe Ngọc Lan nói mà chân diện của Tống Thừa Ân cứ sượng ra với những nét
ngơ ngẩn.

Thừa Ân nói:

- Ta không điên.

- Muội lại thấy huynh đang cuồng tâm loạn thức vì tình.

- Tống Thừa Ân điên ư?

- Nếu Tống đại ca là người bình thường, là một Tiêu Diêu Khách như hôm nào
thì không đến ghềnh Vọng Tình mà gào thét kêu tên tân nương của mình. Không
đứng đưa tay lên trời như thề thốt cái gì đó, không phát chưởng đánh xuống nước
rồi gào lên như vậy. Chỉ có người điên mới hành động như Tống đại ca.

- Ngọc Lan...

Thừa Ân chỉ thốt được mỗi câu nói gọi tên Ngọc Lan rồi lại im bặt mà không
tìm được một lời nói nào.

Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Thừa Ân:

- Huynh đúng là kẻ điên tình quái gở. Tống Thừa Ân không còn là Tiêu Diêu
Khách không còn là huynh ngày nào nữa. Cho dù huynh có gào thét, có làm gì thì
tân nương Dương Đình Tuyết Anh của huynh cũng đã không thể sống lại được.

- Ta... Nhưng tại sao nàng biết ta ở đây?

- Ngạn Kim Tiêu công tử nói cho Đổng Ngọc Lan biết Tống huynh ở đây. Ngạn
công tử còn nói, Tống huynh bây giờ chẳng khác nào người điên điên vì tình.
Ngạn công tử nói đúng là không sai. Chỉ có những gã si tình, điên tình mới có
hành động như Tống huynh. Ngọc Lan vô cùng thất vọng về một Tống Thừa Ân không
giống hôm nào.

Thừa Ân sa sầm mặt, lắc đầu rồi miễn cưỡng hỏi:

- Ngạn Kim Tiêu chỉ Ngọc Lan đến hòn Vọng Tình này ư?

Nếu không có Ngạn công tử, Ngọc Lan đâu chứng nghiệm được kẻ điên tình như
thế nào.

Hai cánh môi Thừa Ân mím lại, mãi một lúc mới rít giọng qua kẽ răng nói với
Ngọc Lan:

- Ta đã bị lừa để biến thành một gã hề bởi Ngạn Kim Tiêu. Ngạn Kim Tiêu,
sao người có thể biến ta thành trò cười cho Ngọc Lan chứ.

Nói rồi Tống Thừa Ân lắc vai thi triển khinh công lướt đi rời ngay khỏi
ghềnh Vọng Tình như thể muốn chạy trốn Đổng Ngọc Lan.

Ngọc Lan gọi với theo:

- Tống đại ca!

Mặc dù nghe Ngọc Lan gọi nhưng Tống
Thừa Ân vẫn thi triển khinh công lao đi vun vút như muốn trốn chạy nàng.

Ngọc Lan lắc đầu:

- Tống huynh! Muội đã đi tìm huynh, gặp
được huynh rồi, huynh bỏ đi sao?

Nàng vừa nói vừa dợm bước chạy theo
Tống Thừa Ân nhưng một bóng người lướt tới cản Ngọc Lan lại.

- Nàng còn định chạy theo Tống đại ca
nữa à?

- Ngạn công tử...

Kim Tiêu giả lả cười:

- Ngọc Lan cô nương đúng là con kỳ đà
cản mũi tình yêu. Hãy để cho Tống huynh chạy theo bóng tình của mình. Có như
vậy huynh ấy mới lần hồi nhận thức ra rằng tân nương của huynh ấy đã chết. Còn
cứ như nàng cản Tống huynh, chẳng khác nào chế dầu vào lửa khiến cho Tống Thừa
Ân đã điên tình càng điên hơn.

Ngọc Lan buông tiếng thở dài, lắc đầu
nói:

- Ngọc Lan không ngờ Tiêu Diêu Khách
hôm nào nay lại là kẻ điên tình.

Ngạn Kim Tiêu vuốt cằm, nhướng mày nhìn
Ngọc Lan:

- Thế Ngọc Lan cô nương đã yêu bao giờ
chưa?

Ngọc Lan sượng mặt:

- Ngạn công tử hỏi Ngọc Lan điều đó để
làm gì? Yêu hay không yêu là quyền của Ngọc Lan đâu có liên can gì đến Ngạn
công tử chứ.

Kim Tiêu cười khẩy một tiếng rồi nói:

- Tại hạ hỏi Ngọc Lan cô nương yêu lần
nào chưa. Nếu như nàng chưa yêu thì chẳng biết gì về tình yêu cả. Còn như yêu
rồi thì đó chỉ là tình yêu mơ hỗ, một thứ cảm nhận mờ mờ ảo ảo mà nàng không
thể nhận biết được.

Đôi chân mày vòng nguyệt của Ngọc Lan
nhíu lại:

- Ngạn công tử hẳn rành về tình yêu nên
mới nói như vậy.

- Kim Tiêu chỉ mới biết yêu tôi...
Nhưng lại rất am tường về tình yêu đó. Tại hạ nói cho nàng biết. Tình yêu khiến
cho người ta hạnh phúc nhưng tình yêu có khi cũng biến thành độc tình khiến
người ta điên khùng.

- Ngạn công tử ám chỉ ai?

- Thì nàng thấy rồi đó, Tống huynh từ
một Tiêu Diêu Khách lại trở nên điên dại, chẳng qua huynh ấy uống nhằm độc tình
thôi. Ngạn Kim Tiêu khuyên Ngọc Lan đừng bước theo vết xe đổ của huynh ấy. Nam
nhân trúng độc tình sẽ phát cuồng, còn nữ nhân trúng độc tình không biết biến
thành cái gì.

- Ngọc Lan không giống với Tống đại ca
đâu.

Kim Tiêu nhướng cao đôi chân mày:

- Thật chứ?

- Cái gì khiến công tử quan tâm đến
Ngọc Lan như vậy?

- Có thế mà cũng hỏi. Hay nàng đã biết
mà không dám nhìn vào bản thân mình.

Nếu như Kim Tiêu không để mắt đến nàng
thì quan tâm làm gì. Còn Kim Tiêu quan tâm đến nàng là có lý do.

Ngọc Lan sa sầm mặt:

- Lý do gì?

Kim Tiêu chỉ vào ngực trái của mình rồi chỉ qua Ngọc Lan. Chàng giả lả nói:

- Đó... Lý do đó đó... Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu không muốn nàng
giống Tống Thừa Ân.

Ngọc Lan gật đầu:

- Ngọc Lan không hiểu ý Ngạn công tử.

Kim Tiêu bất ngờ nắm lấy tay nàng, áp vào ngực trái mình:

- Nàng hiểu chưa?

Ngọc Lan rút ngay tay lại.

- Ngạn công tử.

Chân diện nàng sượng sùng, bẽn lẽn.

Kim Tiêu nói:

- Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Ngạn Kim Tiêu quan tâm đến nàng rồi chứ.

Chân diện Ngọc Lan nóng bừng với sắc diện ửng hồng. Nàng bẽn lẽn miễn cưỡng
nói:

- Ngọc Lan không muốn công tử quan tâm đâu.

- Nhưng trái tim của Kim Tiêu thì nói với Kim Tiêu rằng, nó đang muốn nhảy
thót ra ngoài khi hai con ngươi của tại hạ bắt gặp được trang mỹ nhân Đổng Ngọc
Lan.

Ngọc Lan phá lên cười bởi lời nói dí dỏm của Ngạn Kim Tiêu. Nàng giả lả đáp
lời Kim Tiêu:

- Nếu như trái tim của công tử muốn nhảy ra ngoài thì cứ để nó nhảy ra
ngoài. Hay công tử có cần Ngọc Lan giúp moi tim công tử ra không?

Kim Tiêu khoát tay.

- Không không... Nếu để trái tim tại hạ rơi ra khỏi lồng ngực thì Ngạn Kim
Tiêu trở thành cái xác không tim. Một cái xác không tim thì làm sao biết yêu
được. Không biết yêu thì đúng là cái xác biết thở. Không được... không được.

Nói rồi Ngạn Kiêm Tiêu nở nụ cười thật tươi với nàng.

Kim Tiêu nói tiếp:

- Bởi vì Ngạn Kim Tiêu biết yêu nên mới quan tâm đến Ngọc Lan đó.

- Nói vậy Ngạn công tử thừa nhận yêu Ngọc Lan chứ gì.

- Nàng đã nghiệm ra rồi đó.

Ngọc Lan mỉm cười, nhướng mày nói với Kim Tiêu:

- Còn Đổng Ngọc Lan thì hổng có chút tình yêu gì đối với Ngạn Kim Tiêu công
tử.

Kiếp này xem ra Ngạn công tử phải biến thành gã si tình đơn độc rồi.

- Ai nói như vậy.

- Ngọc Lan nói.

- Nàng nói thì Kim Tiêu tạm tin, còn người khác nói Ngạn Kim Tiêu hổng tin,
thậm chí còn cắt lưỡi người đó nữa.

Kim Tiêu nhìn lại Ngọc Lan giả lả cười rồi nói tiếp:

- Còn nàng có phải là kẻ điên tình không nhỉ?

- Không.

- Không ư... Ta hổng tin.

- Sao không tin?

- Nàng muốn biến thành cục mỡ Dương
Đình Tuyết Anh, nên mới nửa đêm mò tới ghềnh Vọng Tình này.

- Ngươi...

Ngọc Lan vừa buông ra câu nói đó vừa
chỉ tay vào mặt Kim Tiêu:

- Ngươi sỉ nhục bổn cô nương à?

- Nếu nàng không muốn biến thành cục mỡ
như Dương Đình Tuyết Anh thì làm gì mà quan tâm quá mức đến Tống Thừa Ân huynh
như thế chứ.

Ngọc Lan cắn răng trên vào môi dưới.

Mặt nàng gần như phát hỏa như thể đang
bị nung trong một lò rèn đỏ rực.

Nàng muốn phản bác lại lời của Ngạn Kim
Tiêu nhưng không tìm được lời nào để đối đáp:

Ngọc Lan rít lên:

- Bổn cô nương cắt lưỡi ngươi.

- Không nên làm điều đó, ác lắm, ác
lắm.

- Bổn cô nương ác với ngươi thì đã sao
nào.

- Mỹ nhân mà ác độc như vậy đâu còn là
mỹ nhân. Không chừng lại biến thành ác phụ đó. Không nên... Ngọc Lan dù sao
cũng là trang tiểu thư kim chi ngọc điệp, hiếm có trên đời. Ngọc Lan đẹp như
vậy mà không có một đấng mày râu nam tử để mắt đến, người ta sẽ cho Đổng Ngọc
Lan tiểu thư là người vô duyên. Nữ nhân mà vô duyên thì tủi thân lắm, tội
nghiệp lắm. Mình đã là cánh hoa đẹp thì phải để cho người ta ngắm, chứ người ta
ngắm mà đòi cắt lưỡi người ta thôi thì hủy đi dung diện xinh đẹp của mình để
khỏi còn ai để mắt đến.

Răng trên của Ngọc Lan cắn vào môi
dưới, nhưng lại chẳng tìm được một lời nào khả dĩ đối đáp lại với Ngạn Kim
Tiêu.

Ngọc Lan miễn cưỡng nói:

- Ai ngắm Đổng Ngọc Lan cũng được nhưng
với Ngạn Kim Tiêu công tử thì Ngọc Lan không cho.

- Hóa ra Ngạn Kim Tiêu không được phúc
phần như người khác. Nếu vậy Ngạn Kim Tiêu sẽ không dám ngắm cánh hoa đẹp này
nữa.

Chàng nói rồi nhướng mày nhìn nàng:

- Ngọc Lan cô nương còn muốn tìm Tống
Thừa Ân huynh không?

Nàng sượng sùng với câu hỏi này của
Ngạn Kim Tiêu:

- Ngọc Lan muốn thì sao nào?

- Muốn thì phải đi tìm, nếu không tìm,
coi chừng con mèo Tống Thừa Ân lại tìm cục mỡ khác đó. Kẻ điên tình thường hay
đa tình. Nếu Tống huynh có được cục mỡ khác, tội nghiệp cho Đổng Ngọc Lan lắm.

Nàng đỏ mặt khi phải nghe những lời nói
đó của Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu nhìn nàng giả lả cười:

- Nếu muốn tìm Tống Thừa Ân thì cứ theo
tại hạ.

- Ngươi biết Tống Thừa Ân huynh ở đâu
à?

Tất nhiên là biết rồi. Tại hạ am tường về tình yêu tất biết Tống Thừa Ân là
kẻ điên tình phải ở đâu chứ.

- Nếu ngươi biết thì Ngọc Lan nhờ ngươi dẫn đi tìm huynh ấy.

Kim Tiêu giả lả cười rồi nói:

- Kim Tiêu biết ngay ý của Ngọc Lan tiểu thư.

Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước ung dung bỏ đi. Ngọc Lan miễn cưỡng
theo chân chàng.

Kim Tiêu vừa đi vừa chắt lưỡi nói:

- Hổng biết có cái gì đó xáo trộn trong
con người hay sao mà bây giở mọi sự đều đảo lộn cả. Phàm mào thì phải đi tìm
mỡ, chữ có đâu mỡ cứ mò đến miệng mèo.

Chàng gãi đầu:

- Chẳng thể nào hiểu được mấy cục mỡ
của Tống Thừa Ân huynh...

Nghe Kim Tiêu thốt ra những lời nói đó,
chân diện Ngọc Lan đỏ bừng. Nàng vừa thẹn vừa tức nhưng lại chỉ biết im lặng
đăm đăm mặt, nhìn sau lưng Kim Tiêu. Ngọc Lan nghĩ thầm:

“Con người gì mà miệng lưỡi ác độc như
vậy”

***

Ngọc Lan lưỡng lự nhìn tòa kỹ lầu với
những hàng hoa đăng lung linh treo ngoài mái hiên. Nàng nhìn sang Kim Tiêu:

- Tại sao Ngọc Lan và Kim Tiêu lại đến
kỹ lâu.

Nàng sa gầm mặt:

- Kỹ lâu là chỗ không tốt, Ngọc Lan
không vào đâu.

Kim Tiêu giả lả cười rồi nói:

- Nếu như nàng muốn tìm Tống Thừa Ân
đại ca thì phải vào kỹ lâu.

- Tìm Tống Thừa Ân huynh mà phải vào kỹ
lâu ư? Nghe không lọt lỗ tai chút nào.

Kim Tiêu nhướng mày.

- Nàng thì có bao giờ nghe lọt lỗ tai
đâu. Nhưng đó là phải như vậy mới tìm được Tống Thừa Ân đại ca.

Ngọc Lan lắc đầu.

- Kim Tiêu nói mới khó nghe. Không tìm
Tống đại ca ở đâu mà lại tìm trong kỹ lâu.

Hay ngươi có ý gì khác?

Kim Tiêu dang rộng hai tay:

- Kim Tiêu chẳng có ý gì cả đâu. Nếu
nàng muốn giải trình, Kim Tiêu sẽ giải trình cho nàng hiểu.

Ngọc Lan gật đầu:

- Nói thử xem có đúng để Ngọc Lan nghe
lọt lỗ tai không.

Kim Tiêu mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười
lẫn ánh mắt của Kim Tiêu khiến Ngọc Lan sượng sùng và ngượng mặt. Đôi chân mày
nàng nhíu lại với ý nghĩ trong đầu:

“Bổn cô nương không thích ánh mắt và nụ
cười này của ngươi”

Kim Tiêu như đọc được ý tưởng trong đầu
nàng, mà miễn cưỡng nói:

- Nàng đừng nghĩ ta có ý niệm xấu trong
đầu đấy nhé.

- Ngươi giải trình đi, đừng nói vòng vo
nữa. Tại sao tìm Tống Thừa Ân làm lại phải vào Kỹ lâu Dương Châu?

- Suy nghĩ một chút nàng sẽ hiểu ngay
thôi mà. Này nhé Tống Thừa Ân huynh vừa bị người ta cướp một cục mỡ, nên trong
lúc muộn phiền sẽ đi tìm những cục mỡ khác thế vào cục mỡ vừa bị mất. Trong kỹ lâu
lại có rất nhiều những cục mỡ, do đó Tống Thừa Ân đại ca phải tìm đến đây với
hy vọng sẽ tìm được một cục mỡ ưng mắt thế vào cục mỡ đã mất.

Ngọc Lan nhăn mặt:

- Kim Tiêu nói cái gì Ngọc Lan không
hiểu gì cả. Nào là cục mỡ với nhiều cục mỡ.

Cục mỡ đã mất rồi thế cục mỡ khác vào.
Rắc rối quá không hiểu được lời của ngươi.

Kim Tiêu cười khẩy.

- Động não một chút Ngọc Lan sẽ hiểu
ngay lời nói của Ngạn Kim Tiêu mà. Nàng cứ tưởng tượng nàng là cục mỡ đi.

Mặt Ngọc Lan nóng bừng.

Kim Tiêu giả lả cười rồi nói:

- Nàng đừng có tức giận như thế nhé.

Nếu như nàng tức giận quá lỡ tay đánh
chết Ngạn Kim Tiêu thì chẳng khác nào vô tình giết chết Tống Thừa Ân đó.

- Có chuyện đó nữa à?

Kim Tiêu gật đầu:

- Chuyện gì mà không có chứ. Trên đời này những chuyện tưởng như không thể
xảy ra nhưng nó vẫn xảy ra mà Tống Thừa Ân Tiêu Diêu Khách, hay Kim Tiêu gọi là
con mèo đa tình đã hứa cùng chết một khi Kim Tiêu chết đó.

- Ngọc Lan không tin.

- Không tin, thì khi gặp Tống Thừa Ân đại ca, nàng thử hỏi xem Kim Tiêu
chẳng bào giờ ngoa ngôn với ai cả. Nàng tin như vậy đi.

Ngọc Lan lắc đầu buông tiếng thở dài.

Kim Tiêu nôi tiếp:

- Nàng không vào thì Kim Tiêu cũng chẳng biết tìm Tống Thừa Ân ở đâu nữa.
Hay là nàng quay về ghềnh Vọng Tình chờ Tống Thừa Ân đại ca đến đêm sau vậy.

- Vậy sao Kim Tiêu không vào đó hỏi có Thừa Ân huynh không?

- Kim Tiêu vào đó một mình à?

Ngọc Lan gật đầu.

Kim Tiêu khoát tay.

- Không được.

Ngọc Lan gắt giọng hỏi:

- Tại sao không được?

- Ngạn Kim Tiêu có phải là kẻ điên tình hay trúng nhằm độc tình đâu mà vào
trong đó. Nếu như Kim Tiêu vào trong đó thiên hạ sẽ dị nghị Kim Tiêu giống như
Tống Thừa Ân đi tìm cục mỡ thì khốn.

- Vậy đi cùng với Ngọc Lan có khác gì?

Kim Tiêu nhăn mặt cười, rồi nói:

- Khác nhau lắm... Rất là khác. Nếu đi cùng với nàng nhất định thiên hạ sẽ
không dị nghị Ngạn Kim Tiêu đi tìm cục mỡ như Tống Thừa Ân.

- Kim Tiêu cứ nói quanh co, ẩn ý lung tung. Ngọc Lan không hiểu được.

- Trước thì không hiểu, nhưng sau đó nàng sẽ hiểu.

Chàng nhướng mày.

- Nào... Có đi cùng với Kim Tiêu không?

Ngọc Lan bối rối.

Nàng trang trọng gằn giọng nói:

- Nếu như Ngạn Kim Tiêu giở trò gì đừng trách bổn cô nương đó.

- Ngạn Kim Tiêu nào dám giở trò với nàng chứ. Kim Tiêu đâu có dại khờ vì
một cục mỡ mà táng mạng chứ.

Chân diện Ngọc Lan đỏ bừng.

- Ngọc Lan không muốn nghe Kim Tiêu nói nữa.

- Không muốn nghe thì đi với Kim Tiêu.

Nàng lườm Ngạn Kim Tiêu rồi miễn cưỡng theo chân chàng tiến vào tòa kỹ lâu.

Hai người bước qua tòa kỹ lâu. Mọi con mắt cứ như đều dồn về Ngọc Lan và
Ngạn Kim Tiêu. Nàng vừa thẹn vừa ngượng khi phải chịu đựng những ánh mắt soi
mói đó.

Nàng nhìn Kim Tiêu giả lả nói:

- Bổn cô nương không muốn bước vào đây chút nào.

- Trước lạ nhưng rồi từ từ nàng cũng sẽ quen mà.

Báo cáo nội dung xấu