Sư sĩ truyền thuyết - Chương 602
Chương 602: Thiên đường và địa ngục
Đây đã không phải là
lần đầu tiên tiến vào sương tím, nhưng Diệp Trùng vẫn cảm nhận được một tia
khẩn trương, loại tâm tình này ở trên người hắn cực kỳ hiếm thấy. So với hắn mà
nói, mấy thuyền viên ngược lại tâm thái càng bình hòa hơn một chút. Diệp Trùng
lần đầu tiên nhìn thấy sương tím thì đã gặp được Xích vĩ thú sáu ngón. Sự kinh
hiểm của tình hình lúc đó, bây giờ vẫn hiển hiện trước mắt.
Quy mô đám sương tím
trước mắt này so với lần ở hành tinh Dật Cúc đó không biết lớn hơn bao nhiêu.
Diệp Trùng rất rõ ràng, ổ thân mềm càng lớn, vậy thì cũng có nghĩa là “bộ lạc” Xích vĩ thú này
càng mạnh mẽ.
Chiến đấu của hành tinh
sau lưng tiến hành cực kỳ kịch liệt, vô luận là Xích vĩ thú hay Tuyết Lai tộc,
đều đã tới giờ phút quan trọng nhất. Đập vào mắt, Tuyết Lai tộc đưa ra toàn bộ
là tinh nhuệ. Chi tiết khoa học kỹ thuật bọn họ sử dụng là thâm hậu nhất trong
ba đại thế gia, cho nên có thể đưa ra ứng phó, Diệp Trùng tự nhiên không kỳ
quái. Ngay cả tổ nghiên cứu khoa học cũng chế tạo ra súng quang như là G-Z,
Tuyết Lai tộc không lý nào chế tạo không ra.
Giả dụ, Tuyết Lai tộc
lúc đầu thì đã trang bị vũ khí cao cấp thế này, bọn họ cũng không rơi vào cục
diện bị động thế này. Có lẽ là nguyên nhân giá thành, có lẽ là vì kỹ thuật
không chín muồi, có lẽ vì bảo mật khoa học kỹ thuật, v.v… Nhưng trên đời này
không có việc giả dụ này, cho nên Tuyết Lại tộc cục diện bị động thế này, cũng
không có gì kỳ quái.
Xích vĩ thú lúc này
muốn thoát thân cũng không phải việc dễ dàng, Diệp Trùng bình tĩnh nhìn chiến
trường như lửa bỏng dầu sôi, hắn giống như một sát thủ rình mò trong bóng tối.
Hắn đã tìm thấy mục
tiêu động thủ của hắn.
Tàu Darkness khổng lồ
giống như một viên vẫn thạch, hung tợn lao vào sương tím!
Trong phòng điều khiển
chính, chuyên môn có một vị xạ thủ phụ trách chỉ dẫn phương hướng. Trong cả
chiến hạm im phăng phắc, vì không quấy nhiễu mấy xạ thủ này. Tất cả thuyền viên
đều vô ý thức ngừng hô hấp.
- Mục tiêu, hướng hai
mươi lăm độ! Bắn!
- Mục tiêu, hướng ba
mươi hai độ! Bắn!
……
Từng chùm sáng pháo hạm
to lớn, nóng rực, giống như tia chớp, dữ tợn đánh trúng trên mấy điểm nối quan
trọng đó của ổ thân mềm.
Binh binh binh! Vụ nổ
khổng lồ mau chóng làm trong sương tím loạn thành một mảng, uy lực của đạn nổ
mạnh hình trứng chứa trong pháo hạm bỗng bạo phát ra, thân mềm mềm mại nào chịu
được xung kích dữ dội thế này, lập tức bị nổ thành một đám bùn nhão.
Sức phá hoại đạn nổ
mạnh hình trứng tạo thành vượt xa tưởng tượng của Diệp Trùng, sóng xung kích
sau khi đạn nổ mạnh nổ hình thành sẽ tạo thành phá hoại nghiêm trọng đối với
thân mềm xung quanh, thế này làm cho thường là một viên đạn nổ mạnh hình trứng
sẽ có thể nổ hư một mảng.
Mãi tới khi tàu
Darkness xuyên qua khu vực sương tím, tiến vào phần bên trong ổ thân mềm không
có sương tím. An Bỉ Lạc Kỳ thông qua cách thức quang học quan sát chiến trường
lúc này mới phát hiện một điểm này. Do đó, pháo hạm lập tức bị đạn nổ mạnh kín
trời rợp đất thay thế. Tính sát thương của đạn nổ mạnh hình trứng đơn thuần ở
trong chiến đấu bình thường, tác dụng cực kỳ có hạn, nhưng đối với thân mềm mềm
mại, chúng cực kỳ trí mạng.
Thân mềm liên miên bất
tuyệt ở trước mắt bị nổ thành từng đám, từng đám nước lỏng, tuy không nghe bất
cứ âm thanh gì, nhưng trước mắt vẫn cực kỳ chấn động người ta. Số lượng bướu
thịt trong đám sương tím này so với số lượng lần Diệp Trùng nhìn thấy ở hành
tinh Dật Cúc đầu tiên đó nhiều hơn nhiều.
Trong mỗi cái bướu đều
là một con Xích vĩ thú a, trên sợi thân mềm đều treo dày đặc bướu thịt, chỉ e
không dưới mấy trăm ngàn cái.
Không cần Diệp Trùng
dặn dò, gần như tất cả đạn nổ mạnh giống như điên cuồng lao về phía mấy bướu
thịt này.
Bỗng, một bầy Xích vĩ
thú xuất hiện phía trước tàu Darkness, chúng đỏ rực mắt lao về phía tàu
Darkness. Số lượng đội Xích vĩ thú này có lẽ có hơn một ngàn con. Chúng không
biết là ở lại trực hay là vừa mới phá bướu ra.
Nếu như là đội ngũ khác
gặp phải đám Xích vĩ thú này, nhất định sẽ rất thận trọng. Một ngàn con Xích vĩ
thú, mặc kệ là ở đâu, đều là một lực lượng không được coi thường.
Đạn nổ mạnh bắn trúng
mấy con Xích vĩ thú này, nổ cho chúng không ngừng lùi ra sau, nhưng lại không
tạo thành bất cứ thương tổn nào cho chúng. Điều này dường như làm cho sĩ khí
của chúng tăng mạnh, chúng giống như ruồi ngửi thấy mùi thơm, lao bổ về phía
tàu Darkness.
Chúng rất rõ ràng, thứ
to đùng giống thế này kỳ thật không hề đáng sợ, chúng đã nhớ không rõ có bao
nhiêu thứ to đùng thế này bị cái đuôi tên của chúng phá hủy từng chút một.
Chúng tràn đầy lòng tin. Chúng tin rằng, thứ to đùng này nhất định sẽ giống như
lúc trước, bị cái đuôi tên không gì cứng rắn không phá hủy được của chúng phá
hoại thành trăm ngàn lỗ thủng.
Bỗng, trước mắt chúng
đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt làm chúng xuất hiện một khoảng thời gian
mất ánh sáng cực kỳ ngắn ngủi. Nhưng chúng không hề hoảng loạn, tình huống thế
này chúng cũng từng gặp không ít, nhưng có thể tạo thành thương tổn cuối cùng
cho chúng lại ít ỏi vô cùng.
Chúng rất kinh nghiệm
thực hiện né tránh. Theo kinh nghiệm lúc trước, tiếp theo chính là thời cơ
chúng tấn công.
Nhưng…
Trên cổ dường như có
chút cảm giác kỳ quái… có chút đau… rất đau… giống như có thứ gì đó từ thân thể
chúng trôi đi mất…
Cảnh tượng trước mắt
bắt đầu trở nên mơ hồ, ý thức bắt đầu tản mạn. Thế giới trước mắt dường như
cách mình càng lúc càng xa, thân thể cũng bắt đầu trở nên không nghe sai khiến.
Thế giới bắt đầu trở nên
tối đen, sinh mạng của nó kết thúc trong bóng tối.
Phạn Vẫn vẫn mạnh mẽ.
Lấy hắn làm mũi tên đột phá, đột kích giống như lưỡi đao sắc bén, tán loạn khắp
nơi, nhưng ở trên cả chiến trường, hắn vẫn không thể nào thay đổi được cả cục
diện.
- Tộc trưởng, tình hình
chúng ta không ổn. - Người nói là một lão già tóc trắng run lẩy bẩy.
Một mỹ phụ trung niên
nhẹ giọng ừ một câu, lời này không cần lão già nói, bà ta cũng có thể nhìn rõ
ràng. Đường đường tộc trưởng Tuyết Lai tộc, làm sao ngay cả điểm này cũng nhìn không
được? Nhưng trước mắt bà ta cũng không có biện pháp gì tốt. Đấu tranh với Xích
vĩ thú, mấy năm nay vẫn luôn đang tiếp tục, nhưng tình trạng của bọn họ lại trở
nên càng lúc càng tệ hại. Không gian sinh tồn của bọn họ bị nén tới tột độ, mà
Xích vĩ thú vẫn luôn đấu tranh với bọn họ lại càng ngày càng mạnh mẽ.
Trước lúc này, ai có
thể ngờ được, đường đường Tuyết Lai tộc, lại bị loại sinh vật khác ép tới tình
cảnh chật vật thế này? Không, tình cảnh trước mắt của bọn họ đã không thể nói
là chật vật, bọn họ đã tới lúc sinh tử tồn vong! Bọn họ chỉ còn lại một hành
tinh cuối cùng này, bọn họ đã không còn đường lui rồi.
Sự đáng sợ của Xích vĩ
thú vượt xa ý liệu của bọn họ, mà một số đặc tính nào đó của bọn họ, cũng làm
cho Tuyết Lai tộc vừa bắt đầu thì đã ở vào vị trí khá bị động. Trong ba đại thế
gia, ngược lại là cục thế của Tuyết Lai tộc không lý tưởng nhất.
Nhưng, Tuyết Lai tộc bị
ép tới tuyệt cảnh, đã bạo phát ra sức mạnh kinh người.
Xích vĩ thú cũng gặp
phải một trận chiến khó khăn nhất mà chúng đối mặt từ trước tới giờ. Từ lúc mới
bắt đầu, Tuyết Lai tộc vừa đánh vừa lùi, tới giờ lùi không lùi được. Tổn thất
của bọn họ nghiêm trọng, nhưng phần lớn là một số lực lượng vòng ngoài, lực
lượng cốt lõi trong tộc không hề chịu đả kích trí mạng.
Chiến đấu rất mau liền
rơi vào thế giằng co, nhưng Tuyết Lai tộc lần này bền bỉ mạnh mẽ, vượt xa ý
liệu của Xích vĩ thú. Chúng dường như dự liệu không đủ với loại tình huống này.
Nhất thời, có chút bị động.
Tộc trưởng yên lặng
nhìn chiến đấu kịch liệt đang tiến hành trên màn hình.
Bà ta đã ngồi vị trí
tộc trưởng hơn hai mươi năm rồi. Trong hơn hai mươi năm này, bà ta không giờ
phút nào không sợ sệt, như đi trên lớp băng mỏng. Bà ta biết rõ trách nhiệm của
mình trọng đại cỡ nào. Nhưng năm đó chị của bà ta đột nhiên mất tích. Dưới tình
huống không biết làm sao, bà ta cũng chỉ có căng da đầu ngồi lên vị trí này.
May mà mấy năm lại đây,
mình không xuất hiện sai lầm quá lớn! Ba ta nhịn không được mà sinh ra vài phần
cảm khái khó nói, hoàn hồn lại lại ngây ra, trong lòng không kiềm được mà dâng
lên cảm giác chua chát. Thì ra, mình lại vẫn luôn là trạng thái tâm tình này.
- Tộc trưởng. Bà xem!
Hình như có tình huống! - Trong giọng nói của thị nữ Tuyết Nữ bên cạnh lộ ra vẻ
kinh ngạc.
Có tình huống? Tộc
trưởng rất mau thu lại tình cảm, vẻ mặt khôi phục như thường. Trong những cô
gái bên cạnh, Tuyết Nữ được bà yêu thích nhất, tuy danh là thị nữ, thật ra
không khác gì con gái. Tuyết Nữ cơ trí thông minh, trong lớp trẻ, là xuất sắc
nhất. Kỳ thật, nếu chỉ nói tới trí tuệ, số một trong tộc vẫn thuộc về Vũ Sơn,
cũng chính là con trai bà ta. Biết sao được, Vũ Sơn từ nhỏ gặp nạn có một loại
quái bệnh, thân thể, tâm trí đều không cách nào lớn lên, giống như một đứa trẻ
bảy, tám tuổi. Mà trên thực tế, hắn đã hai mươi bốn tuổi.
Nhưng ông trời dường như
vì chứng minh sự công bằng của mình, đã cho Vũ Sơn trí lực thiên tài tuyệt
luân. Người tộc Tuyết Lai vốn lấy năng lực tính toán xuất chúng mà nổi danh,
đây cũng là tại sao bọn họ ở phương diện cơ giới có biểu hiện kiệt xuất như
vậy. Nhưng trí lực của Vũ Sơn, trong cả Tuyết Lai tộc, đã đạt tới một mức độ
làm người ta kính sợ.
Ai cũng không ngờ, cao
thủ số một Tuyết Lai tộc, cũng chính là người chế tạo thật sự của quang giáp
đỉnh cao nhất, là đứa bé trai vĩnh viễn lớn không được này.
Từ sau khi Thương và chị
cùng nhau mất tích năm đó, Tuyết Lai tộc liền không có cao thủ đỉnh cao chân
chính về mặt ý nghĩa. Nhưng hiện thực thường tràn đầy tính hí kịch. Hai đại thế
gia còn lại, cao thủ số một nhà họ Diệp, Diệp Lạc gần như đồng thời mất tích,
không lâu sau đó, cao thủ số một bộ lạc Hy Phượng, lại bị giết ở tinh khu tự
do, việc ngã xuống của ba đại cao thủ lúc đó đã chấn kinh cả thiên hà Hà Việt.
Sự trưởng thành của
Phạn Vẫn đi cùng với Vũ Sơn, giữa nó và Vũ Sơn giống như anh em vậy. Mỗi lúc
thế này, thân là người mẹ, bà ta thường đầy kiêu ngạo. Nhưng, Vũ Sơn tuy thông
minh nhưng không hề thích hợp làm tộc trưởng. Đối với sự an toàn sau này của Vũ
Sơn, bà ta ngược lại không hề lo lắng, có Phạn Vẫn, không ai có thể làm tổn hại
đến hắn.
Hễ nghĩ tới chị gái và
Thương, bà ta thường có chút hoàn niệm. Thương chắc là vẫn tồn tại, nhưng chủ
nhân của nó lại không phải là chị, mà là một thằng nhóc tên gọi Diệp Trùng.
Trước giờ, bà ta đều rất muốn làm rõ Diệp Trùng rốt cuộc có quan hệ gì với chị,
nhưng không ngờ sát khí của thằng nhóc tên Diệp Trùng này lại như vậy. Mà mình,
mới bắt đầu dường như cũng cứng rắn một chút. n oán của hai bên chính ù ù cạc
cạc như vậy mà tạo nên.
Điều duy nhất làm bà ta
cảm thấy khó mà hiểu được là, Vũ Sơn dường như rất thích Diệp Trùng. Mà Diệp Trùng
đối với Vũ Sơn cũng càng thêm chiếu cố. Phải biết, Vũ Sơn cực kỳ xoi mói, trong
tộc hoàn toàn không có bạn bè gì. Vũ Sơn từng nói với bà ta, hắn rất thích Diệp
Trùng. Đồng thời bà ta còn được biết, Diệp Trùng từng hỏi Vũ Sơn về Thương.
Điều này cũng đã chứng
minh Thương chính là đang ở trên tay thiếu niên này.
Phạn Vẫn từ mức độ nào
đó chính là sản vật mà Vũ Sơn mô phỏng Thương chế tạo ra, chỉ là ứng dụng thêm
nhiều kỹ thuật mới hơn. Nhưng về mặt tài liệu, lại không so được với Thương năm
đó.
Phạn Vẫn so với Thương
năm đó có lẽ ngang ngửa, mình lại không bằng chị a! Trong lòng bà ta, chị vĩnh
viễn tràn đầy quả quyết. Thân tâm đều mệt mỏi, bà ta bất giác càng thêm nhớ
mong chị gái.
Nhưng rất rõ ràng, bây
giờ không phải lúc cảm khái.
Mấy ý nghĩ này chỉ lóe qua
trong đầu bà ta, bà ta cưỡng ép sự chú ý của mình đặt vào trong trận chiến
trước mắt.
- Nơi nào có tình
huống? - Bà ta trầm giọng hỏi, trải nghiệm đảm nhận tộc trưởng nhiều năm nay
làm bà ta có thể rất giỏi che giấu tâm tình của mình.
Tuyết Nữ cung kích mà
lại mang theo mấy phần nghi hoặc trả lời: - Xích vĩ thú dường như vội vã rút
lui!
- Rút lui! - Tộc trưởng
ngây người, lập tức quan sát tỉ mỉ chiến trường. Quả nhiên, Xích vĩ thú giống
như chịu kích thích gì đó, muốn lập tức rút khỏi chiến trường. Tuyết Lai tộc và
Xích vĩ ths đấu tranh lâu như vậy, bọn họ đối với kẻ địch này có hiểu biết cực
kỳ sâu sắc.
Khi chiến đấu, Xích vĩ
thú hoàn toàn không nói trận hình gì đó. Trông thì lộn xộn bát nháo, nhưng trên
thực tế phối hợp của chúng cực kỳ ăn ý, ẩn hàm quy tắc.
Trong chiến đấu lúc
trước, vẫn chưa từng xuất hiện tình hình giữa đường rút lui. Càng huống chi,
tuy chiến đấu lúc này ở vào trạng thái giằng co, nhưng Xích vĩ thú thật ra vẫn
chiếm thượng phong.
Chẳng lẽ đã xuất hiện
biến cố gì đó không cho người ta biết?
Đã có Xích vĩ thú linh
tinh rời khỏi trận chiến, chúng liều mạng hướng về phía đại bản doanh của chúng
– sương tím bay đi.
Sương tím bình lặng,
trông không có bất cứ khác biệt gì với lúc bình thường.
Tâm tư xoay chuyển như
điện, tộc trưởng mau chóng hạ lệnh: - Ra lệnh Phạn Vẫn, dây dưa mấy con Xích vĩ
thú này, không thể để chúng rời khỏi chiến trường! - Phát giác ra ý đồ của mấy
con Xích vĩ thú này, tộc trưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tuy bà ta
không biết trong sương tím rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, nhưng không cho Xích
vĩ thú đạt được, đây chính là suy nghĩ trực tiếp nhất của bà ta.
Trên sự thật, đây cũng
là điều duy nhất bà ta có thể làm trước mắt. Nếu như lần này không ngăn cản,
lần sau Xích vĩ thú kéo nhau trở lại, bọn họ cũng chiếm không được bất cứ tiện
nghi nào.
Mấy sư sĩ nhận được
mệnh lệnh, rất kiên quyết thực hiện mệnh lệnh. Bởi vì chiến đấu vẫn luôn ở
trong trạng thái giằng co, hai bên đã trộn lẫn vào nhau. Tình huống thế này,
chấp hành một mệnh lệnh thế này không hề là việc quá khó khăn.
Mà một vài sư sĩ có sức
quan sát nhạy bén, kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong đội ngũ cũng phát giác
ra dị dạng của Xích vĩ thú. Điều này cũng làm cho bọn họ chấp hành càng thêm
kiên quyết. Bọn họ không tiếp tục va chạm chính diện, mà là sử dụng phương thức
du đấu, bám đuôi.
Chiến đấu lần này đều
là tinh nhuệ chân chính của Tuyết Lai tộc, bọn họ có tố dưỡng chiến đấu cực
cao. Điều quan trọng nhất là, bọn họ còn có ưu thế công kích tầm xa.
Một bên là quyết tâm du
đấu, cắn chặt mà đánh, bên còn lại lại dáng vẻ hoảng hốt, hy vọng lập tức rời
khỏi chiến trường.
Trong nháy mắt, tình
hình chiến trường lập tức thay đổi.
Giải phóng ra từ trong
chiến đấu tiếp xúc, ưu thế về mặt công kích tầm xa của Tuyết Lai tộc lập tức
phát huy. Xích vĩ thú không có lòng chiến đấu rất nhanh liền bị trọng thương,
một đám lớn Xích vĩ thú mất mạng dưới chùm sáng màu đỏ mà mấy sư sĩ Tuyết Lai
tộc bắn ra.
Vì không cho đối phương
tấn công tới đại bản doanh của chúng, đại bản doanh của Xích vĩ thú, ổ thân
mềm, ở hậu phương cách bọn chúng khá xa.
Chúng cần bay ba mươi
phút mới có thể bay từ chiến trường trước mắt tới sương tím.
Mà ba mươi phút này, đã
thành bao mươi phút hủy diệt của cả “bộ lạc” Xích vĩ thú này!
Chúng vẻ mặt hốt hoảng,
không cần mạng bay về phía đại bản doanh của chúng, hoàn toàn mặc kệ không lo
chùm sáng bắn về phía chúng.
Chúng điên rồi sao?
Tuyết Lai tộc từ tộc
trưởng tới sư sĩ lớp thấp nhất, không ai hiểu rõ Xích vĩ thú cuối cùng là làm
sao. Nhưng có một điểm có thể khẳng định là, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt
tới mức không thể tốt hơn! Đối phương hoàn toàn không đánh trả, giống như là
từng cái bia thú.
Do đó, chiến trường
liền trở thành sân huấn luyện của Tuyết Lai tộc, mà hạng mục huấn luyện chính
là bắn di động trong lúc bay với tốc độ cao!
Mà Xích vĩ thú lúc này
không biết là quên né tránh hay là gấp tới mức ngay cả né tránh cũng hoàn toàn
không làm, điều này cũng làm cho độ khó của cả khóa huấn luyện giảm mạnh.
Dưới sự dẫn dắt của
Phạn Vẫn, sư sĩ Tuyết Lai tộc đã triển khai trận chiến truy kích cực kỳ điên
cuồng.
Mọi người đều đã giết
đỏ cả mắt! Đây là một trận chiến thỏa thích, sung sướng nhất từ sau khi gặp
phải Xích vĩ thú, bọn họ không cần đắn đo phối hợp chiến thuật, không cần đắn
đo né tránh khó bề tưởng tượng của đối phương, không cần đắn đo cận chiến khủng
bố của đối phương, không cần đắn đo cái đuôi tên đỏ tươi có thể xuyên thủng
quang giáp của đối phương…
Bọn họ cái gì cũng
không cần đắn đo, chỉ cần đắn đo hai việc: đuổi, bắn!
Trong vũ trụ, chùm sáng
như mưa, bóng tối bị chùm sáng màu đỏ dày đặc chiếu đỏ rực một mảng, trong tầm
mắt của tất cả sư sĩ Tuyết Lai tộc đều là màu đỏ tràn lan!
Bọn họ đã nhớ không rõ
có bao nhiêu tộc nhân, có bao nhiêu đồng bào chết dưới đuôi tên của Xích vĩ
thú.
Đây là giờ phút được
báo thù, lửa giận chất chứa vô số ngày đêm thả ra triệt để trong giờ phút này.
Bọn họ giống như phát điên, cắn chặt đuôi của đội ngũ Xích vĩ thú, chùm sáng
rợp trời kín đất không chút giữ lại, cuốn về phía Xích vĩ thú phía trước.
Một mảng, lại một mảng…
Xích vĩ thú thành từng
mảng ngã xuống dưới chùm sáng màu đỏ trí mạng, chúng giống như bánh ngọt, bị
cắn xuống từng khối, từng khối.
Số lượng Xích vĩ thú
giảm mạnh với tốc độ cực kỳ kinh người, nhưng chúng hoàn toàn không lo tới chùm
sáng bắn sau lưng, giống từng viên, từng viên sao băng, bay về phía đại bản
doanh của chúng.
Xích vĩ thú vốn dĩ dày
đặc, nhiều không kể xiết, trong mười phút ngắn ngủi, chỉ còn lại hơn một ngàn
con. Hơn một ngàn con còn lại, vẫn không hề sợ hãi bay về đại bản doanh của
chúng.
Chính ngay lúc này,
sương tím vẫn luôn bình lặng bắt đầu bày ra biến hóa làm người ta không cách
nào hiểu được.