Sư sĩ truyền thuyết - Chương 189

Chương 189: Gió
nổi sóng dâng (5)

Người
vây xem xung quanh chỉ có linh tinh vài người, tiết tấu của cuộc sống hiện đại
càng lúc càng nhanh, khoảng thời gian này lại là thời kỳ cao điểm của học sinh
lên lớp, hầu hết mọi người đều ngồi quang giáp của mình bay qua trên cao, vội
vã mà đi. Thêm vào đó người ở trên không tầng thấp và trên đường vốn rất ít.
Hơn nữa, xung đột bạo lực giống thế này, phần lớn mọi người đều lựa chọn tránh
ra xa.

Chính
phủ cũng không hề cấm cản mỗi người đều có thể có quang giáp, cũng như vũ khí
thông thường, nhưng nếu như dùng mấy vũ khí này gây thương hại cho người khác,
thì sẽ chịu sự trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng. Quản lý vũ khí vẫn luôn là vấn
đề vô cùng đau đầu của các chính phủ năm thiên hà lớn. Nhưng dưới sự đả kích to
lớn trong mấy năm nay, tình huống ác đấu trên đường thế này đã được kiềm nén
lại rất nhiều. Nhớ tới sự hỗn loạn mấy năm trước của năm thiên hà lớn, rất
nhiều người thế hệ trước đều thường cảm khái vạn phần.

Đương
nhiên, cái này có quan hệ vô cùng mật thiết với ống kính được thiết kế ở mỗi
góc các thành thị của các chính phủ. Nó có thể giám sát việc đang xảy ra ở mỗi
góc của thành thị và ghi hình lại.

Mục và
Thương bình thường phải vì Diệp Trùng mà xử lý mấy ống kính này, xoá đi ghi
hình có quan hệ với Diệp Trùng ở trong đó.

Lần này
Diệp Trùng ra tay quá nhanh, ngay cả Thương cùng vô cùng bất ngờ.

Hai
thanh chuỷ thủ đen thui tỏa ra khí tức tử vong, vạch ra hai đạo tàn ảnh, im hơi
lặng tiếng đánh trúng cái Tinh Diễm đó! Rồi thuận thế, quyền, khuỷu tay, đầu
gối như cuồng phong bạo vũ trút xuống! Một loạt tiếng va chạm liên tu bất tận
vang lên.

Năng
lực chống truy tìm của Hàm gia, Tinh Diễm căn bản không cách nào phát giác, nó
như một người mù lại còn bị người ta lén lút từ sau đánh lén, kết quả không
nghĩ cũng biết!

Rầm.
Cái Tinh Diễm này trong nháy mắt thành một đống sắt vụn lủng lổ chổ, máu thịt
lẫn lộn bên trong làm người ta vô cùng buồn nôn. Diệp Trùng trước giờ không có
thói quen nương tay trong chiến đấu, chứ đừng nói là đối với người của Hắc
giác!

- Diệp
tử, ngươi tại sao lại ra tay? Ngươi không cảm thấy như vậy không hề là một
quyết định tốt sao? - Trong ngữ khí của Thương đầy vẻ không thể tin được, giống
như làm sao cũng không thể tin được Diệp Trùng lại phạm sai lầm thế này! Trước
giờ, Diệp Trùng chịu ảnh hưởng của Mục sâu vô cùng, làm việc trước giờ chỉ làm
phân tích lý trí, ra tay mù quáng giống như hôm nay, lúc trước gần như chưa
từng xuất hiện qua.

- Chẳng
lẽ ta cải tạo ngươi đã bắt đầu phát huy uy lực? - Câu tiếp theo này của Thương
lại làm cho Diệp Trùng có vài phần khóc cười không xong.

- Ừ,
hình như là có chút xung động rồi! - Diệp Trùng vừa ra tay liền có chút hối
hận, biết một khi như vậy khả năng mình bị lộ sẽ lớn hơn rất nhiều. Chẳng lẽ
mình bị Hắc giác truy đuổi nhiều lần, trong lòng tích lũy rất nhiều oán khí?
Nhưng tên này đi đơn lẻ, Diệp Trùng tự phụ nắm chắc tiêu diệt cái Tinh Diễm này
mà không kinh động tới Hắc giác rất lớn, cho nên cũng không quá tự trách mình!

Nhưng
vừa nghĩ tới xung động khác với sự bình tĩnh hằng ngày của hôm nay, làm cực kỳ
phiền não: - Thương, ta thế này là sao?

- Vấn
đề này về sau hãy nói. Giải quyết vấn đề trước mắt trước! - Lời của Thương làm
Diệp Trùng càng thêm buồn bực, cảm giác mình và Thương đổi vai cho nhau vậy.

Nhưng
dù sao cũng làm rồi, Diệp Trùng cũng lười hối hận, nghĩ cách tìm được lựa chọn
tối ưu mới là chính xác nhất. Thương nói đúng, giải quyết trước rồi nói. Hừ,
xem ra ngay cả xác quang giáp cũng không thể để lại! Nhìn người vây xem lác đác
đằng xa. Bọn họ đã hoàn toàn ở trong trạng thái ngây ngốc, vẫn chưa hồi thần
lại. Diệp Trùng liên tục tính toán, mình phải làm xong tất cả mọi thứ trước khi
bọn họ có phản ứng.

Nếu như
là lúc trước, Diệp Trùng còn nói không chừng sẽ tiêu diệt toàn bộ người vây
xem, nhưng hắn hiện giờ lại không làm như vậy.

Chính
lúc Diệp Trùng cho rằng Thương lại có thể bình tĩnh hơn mình mà cảm thán thì
đột nhiên nghe thấy Thương la hoảng: - Diệp tử, ngươi xem, phía sau quang giáp
của ngươi!

Diệp
Trùng kinh ngạc, chẳng lẽ có người đánh lén? Hay là Hắc giác có người tới chi
viện?

Vội
vàng điều hình ảnh nổi của quang giáp tới bộ phận sau lưng, không có phát hiện
kẻ địch a, đang lúc Diệp Trùng nghi hoặc, Thương bỗng kêu gào kinh thiên động
địa: - Diệp tử, ngươi xem, Băng Băng của ngươi kìa! - Giọng nói cuống quít tràn
đầy sự kinh hỷ cực độ.

Chẳng lẽ
là lại nhìn thấy cái gọi là người đẹp? Trong lòng Diệp Trùng rất phiền muộn,
nhưng lúc trước cũng không thấy hắn kích động như vậy a. Ừm, chắc không phải là
người đẹp! Dường như chỉ có lúc nhìn thấy Đa côn thạch, Thương mới kích động
như vậy!

Băng
Băng?... Băng Băng của ta? Băng Băng gì chứ? Diệp Trùng ngỡ ngàng hỏi. Chẳng lẽ
lại là một loại khoáng thạch quý hiếm? Chẳng lẽ còn quý giá hơn Đa côn thạch?
Nếu không Thương tại sao lại kích động như vậy? Nhưng tại sao Thương lại nói là
của ta chứ? Cách nói này thật là kỳ quái!

Ngữ khí
của Thương ngưng trệ, ngữ khí của Thương sau khi trầm mặc tạm thời lập tức được
nâng cao quãng tám (octave), trong ngữ khí càng đầy vẻ không thể tin tưởng: - Diệp
tử, ngươi sẽ không ngay cả Băng Băng cũng quên chứ hả? - Diệp tử cảm giác như
Thương sắp khóc tới nơi.

- Băng
Tinh thạch? Phổ Huyết Băng phàn (phèn)? Tuyến Trạng Lục Băng kim?... - Diệp
Trùng cẩn thận hỏi thử, trong đầu cố gắng mày mò tất cả mọi thứ có quan hệ với
Băng, mắt lại tỉ mỉ quét khu vực rộng sau lưng, nhưng chỗ đó trừ vài người,
không có bất cứ vật thể không bình thường nào a!

Thương
lần này thật sự là nức nở rồi: - Trời! Diệp tử, ngươi tại sao lại không xung
động thêm một chút ở loại việc này chứ? Bao nhiêu là lạc thú của đời người a!
Còn nữa, ngươi lại có thể không có lương tâm như vậy, Diệp tử, cô gái mặc bộ đồ
luyện công ngươi liếm lần đầu tiên đó, chẳng lẽ người quên rồi? Hắc hắc, quả
nhiên có tiềm chất của kẻ phụ tình a, nhớ năm đó người ta muốn ngươi cưới nàng
a...

Đồ
luyện công? Trong đầu Diệp Trùng không tự chủ được thoáng qua cô gái mặc đồ
luyện công màu trắng đó, dáng vẻ cô gái đã có chút mơ hồ, nhưng bộ đồ luyện
công màu trắng đó rõ ràng như vậy, còn có tư thế ngồi thẳng ngay ngắn mơ hồ đó.
Tất cả những thứ này đã sớm ghi lại dấu ấn không thể phai mờ trong đầu Diệp
Trùng.

Bộ đồ
luyện công màu trắng... bộ đồ luyện công màu trắng... Miệng Diệp Trùng không
khỏi lầm bầm nói, ánh mắt lại tìm kiếm trong đám người.

Đồng tử
của Diệp Trùng bỗng mở lớn, nhìn thấy rồi! Bộ đồ luyện công màu trắng!

Đột
nhiên, một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ dâng lên trong lòng Diệp
Trùng, thật sự là nàng ta a! Gương mặt mơ hồ đó lại một lần nữa trở nên rõ ràng
trong đầu Diệp Trùng, kiều diễm! Bất giác, tay Diệp Trùng giống như theo tiềm
thức khẽ ấn trên bàn điều khiển, hình ảnh Nhuế Băng trên màn hình lập tức được
phóng lớn, rõ ràng trước mặt Diệp Trùng.

Vẫn là
dáng vẻ hào hùng bất khả xâm phạm như lúc trước đó. Mái tóc dài mềm mại màu
đen, bộ đồ luyện công màu trắng vẫn không nhiễm chút bụi, mà lông mày hơi
nhướng lên xem ra có vài phần không thoải mái!

Diệp
Trùng nhìn kỹ cô gái có ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mình từ trước tới giờ
này! Vô ý, cảnh tượng dường như lại trở về hai năm trước, nàng ta muốn hắn lấy
nàng. Nghĩ tới mình lúc đó cái gì cũng không biết, trong lòng Diệp Trùng không
khỏi hơi dâng lên một chút ấm áp.

Một
khoảng thời gian ngắn trước đây, dưới sự chỉ dẫn của Thương, Diệp Trùng nhồi sọ
một đống lớn kiến thức về sinh lý học, cuối cùng cũng hiểu rõ bên trong này có
chuyện gì. Nhưng hứng thú của Diệp Trùng rất nhanh dời sang mấy phương diện
giải phẫu học và cấu tạo sinh lý con người cùng với cơ nhục học này, làm cho
Thương cũng bó tay.

Cũng
trong lần học bổ sung thế này, làm Diệp Trùng biết cử chỉ lần trước của mình là
một loại bản năng của mình, chẳng có gì ghê gớm, nhưng Diệp Trùng trước sau vẫn
cho rằng khắc chế bản năng nên là tố chất phải có.

Không
tự chủ được, trước mặt Diệp Trùng lại tái hiện mùi thơm thoang thoảng kỳ dị đó,
làn da mịn màng, trắng trẻo, ôn nhuận. Xúc giác kỳ dị trên đầu lưỡi đó! Nhịp
tim Diệp Trùng bỗng nhiên tăng tốc, trong lòng đột nhiên dậy lên một xung động
muốn lao tới trước mặt nàng!

Nguy
Nguyên cắn răng kiên trì, chui ra khỏi buồng lái quang giáp, đối với một cậu bé
mười bốn tuổi mà nói, nghị lực thế này khá là hiếm gặp.

Cận chiến
quang giáp? Hai mắt của Nguy Nguyên lập tức bị cuộc chiến kịch liệt hấp dẫn,
không, đích xác mà nói phải là đơn phương ẩu đả. Cái quang giáp vừa hạ độc thủ
với mình đó hiện giờ giống như một cái bao cát, hoàn toàn không có sức trả đũa!

A! -
Nguy Nguyên thất thanh kêu lên kinh ngạc!

Bước đi
đã quen đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa ở trong lòng hắn mấy ngày
nay, còn có phương thức tấn công đặc biệt, lại xuất hiện trước mặt mình? Nguy
Nguyên không khỏi mở to mắt, chỉ sợ mình nhìn sai.

Không
sai, chính là hắn! Trong lòng Nguy Nguyên nhịn không được rên rỉ, trời ạ, cuối
cùng gặp được hắn rồi!

YC!
Trong cái quang giáp kỳ quái này nhất định là YC!

Nguy
Nguyên tin rằng mình tuyệt không nhìn sai, hình ảnh của YC hắn đã sớm nhớ kỹ
trong lòng, gần như mỗi một động tác trong đoạn ghi hình đó hắn đều có thể tái
hiện hoàn chỉnh trong đầu! YC có rất nhiều chi tiết đặc biệt, mấy chi tiết nhỏ
nhặt gần như có thể bỏ qua này lại bị Nguy Nguyên bắt được!

Không
sai! Chính là hắn!

Nguy
Nguyên kích động nhịn không la lớn: - YC! Tôi biết anh là YC! - Nguy Nguyên
hưng phấn nhịn không được muốn giơ hai tay vẫy YC, thiếu niên lúc này giống như
đã sớm quên đi sự tồn tại của vết thương trên tay trái, cử động này lập tức
động tới vết thương!

A!
Lại là thất thanh, nhưng lần này lại là kêu đau đớn! Nỗi đau như khoan vào tim
từ tay trái truyền tới, đang đứng trên quang giáp, một chân Nguy Nguyên không
đứng vững, thân hình lập tức té xuống!

Tiếng
kêu này của Nguy Nguyên lại làm Diệp Trùng tỉnh lại, khôi phục bình thường,
trong lòng lại nhịn không được mà kinh hãi, sức mạnh của loại bản năng này quả
nhiên mạnh mẽ a, mình vừa không cẩn thận liền dễ dàng lâm vào loại trạng thái
này, đáng sợ!

Vừa
may nhìn thấy Nguy Nguyên té xuống, gần như nghĩ cũng không nghĩ, tay Diệp
Trùng khẽ động, Hàm gia giống như quỷ mỵ, bay tới bên cạnh Nguy Nguyên, đỡ lấy
Nguy Nguyên đang rơi xuống.

Nguy
Nguyên lúc này đã hôn mê bất tỉnh, kích động vừa rồi đã động tới vai trái đã bị
gẫy xương, cơn đau đột ngột công tâm, làm hắn hôn mê.

-
Ý, đây không phải là tên xem lén ngươi huấn luyện đó sao? - Mục và Thương cùng
dùng một kho thông tin, điều tra lần trước Mục làm đối với Nguy Nguyên, Thương
cũng biết.

Quả
nhiên là dùng từ "xem lén" này! Quá có cá tính của Thương!

-
Hắc giác tại sao lại tấn công hắn? Nhìn dáng vẻ hình như muốn bắt sống hắn! -
Diệp Trùng không hiểu hỏi.

Thương
dùng một loại giọng điệu không để ý: - Cái này ta làm sao biết?

Diệp
Trùng không khỏi quan sát tỉ mỉ Nguy Nguyên trên tay Hàm gia, lại nhìn không ra
điểm nổi bật nào.

-
Diệp tử, ngươi còn không đi, chẳng lẽ thật sự muốn ở lại chỗ này ôn lại chuyện
xưa với Băng Băng của ngươi? - Thương cười châm biếm nói.

-
Không phải của ta! - Diệp Trùng phản bác nói, sau đó nhìn Nguy Nguyên vẫn còn
hôn mê một cái, suýt nữa trực tiếp quăng hắn xuống đất, chợt suy nghĩ, Hàm gia
liền quăng tên này ra phía sau.

Nhuế
Băng hơi nhíu mày, sư sĩ của cái quang giáp này có chút quá tàn nhẫn rồi, trong
nháy mắt lại giết chết đối phương. Chẳng lẽ trị an của hành tinh Sí Phong lại
loạn tới mức độ này, lại có người dám ngang nhiên chiến đấu, hành hung trên
đường?

Bỗng
nhìn thấy thiếu niên cái quang giáp đó vừa cứu đó lại bay về phía mình.

Hắn
rốt cuộc muốn làm gì? Trong lòng Nhuế Băng không khỏi dâng lên chút cảnh giác.
Nhưng nhìn thấy thiếu niên đang quay cuồng trên không trung ở trong trạng thái
hôn mê, như vậy mà té trên đất chỉ e là một đống thịt nát.

Trùng
hợp? Hay là cố ý?

Nhìn
thấy thiếu niên cách mình càng lúc càng gần, trong lòng Nhuế Băng thầm giận dữ
với sư sĩ của cái quang giáp này, nếu như người này ra khỏi buồng lái, mình
nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt! Thế tới của thiếu niên này cực nhanh,
không rãnh nghĩ nhiều, hai chân Nhuế Băng khẽ dạng ra, hai tay một trước một
sau giả như nâng lên trước ngực. Khoảnh khắc hai tay tiếp xúc thân thể thiếu
niên đó, Nhuế Băng bật hơi quát khẽ, hai tay dùng nhu kình, nửa thân trên không
chút động đậy, hai chân lại với tần suất cực nhanh lùi ra sau.

Lùi
tới 7, 8 bước, cảm giác sức mạnh đã giải trừ gần hết, chân sau của Nhuế Băng
đạp mạnh một cái, dừng thân hình đang lùi lại.

Ầm
vang một tiếng.

Trong
đầu Nhuế Băng chấn động, cái tay nắm lấy thiếu niên kiềm không được hơi run,
ngẩng đầu nhìn lại phát hiện cái quang giáp vừa rồi đó đã không còn nhìn thấy
bóng dáng! Mà cái xác quang giáp màu đen vốn đang nằm thất linh bát đảo trên
mặt đất lúc này do vụ nổ mà đã hoá thành vô số mảnh vỡ, bắn ra bốn phương tám
hướng!

Tâm
kế thật là tinh tế, lúc này còn không quên hủy diệt chứng cứ! Nhuế Băng nhanh
mắt lanh tay, né tránh mấy mảnh vỡ quang giáp.

Một
loạt động tác của Hàm gia vừa rồi cực nhanh, hơn nữa lại xảy ra đột nhiên, tất
cả người vây xem xung quanh đều ngơ ngẩn ra, lúc này mới nhao nhao hồi thần
lại. Ngồi trong quang giáp còn tốt, căn bản là không sao, nhưng khách bộ hành
đang đi trên đường lại không có gì có thể che chắn. Lại thêm vụ nổ này đột
nhiên, có không ít người bị mấy mảnh vỡ quang giáp đầy tính sát thương gây hại.

Nhất
thời, tiếng chửi đau đớn vang lên khắp nơi!

Còn
Nhuế Băng, nhìn lại thiếu niên hôn mê đang được mình nhấc lên, trong lòng vô
cùng phiền não, không biết phải làm thế nào mới tốt!

Diệp
Trùng lủi đi thật xa, sau khi Thương cẩn thận quét hình xung quanh không có bất
cứ dị thường gì, Diệp Trùng mới ở một góc không có người, thu hồi Hàm gia lại.
Hoàn thành tất cả, Diệp Trùng dọc đường lo lắng trở về võ quán Cửu Nguyệt.

Vào
võ quán Cửu Nguyệt, Diệp Trùng mới thở phào một hơi, biết mình ít nhất hiện giờ
vẫn còn an toàn!

-
Nè, Diệp tử, ngươi phải tự mình phản tỉnh đi! - Thương cố giả nghiêm túc nói.

-
Hi hi, nhưng nghĩ tới hôm nay không dễ dàng gì gặp được Băng Băng của ngươi, ta
liền bỏ qua ngươi lần này! - Thương dâm đãng cười nói: - Nào nào nào, tới đây
đàm luận về Băng Băng của chúng ta, ừm, Diệp tử, tâm tình lúc đó của ngươi thế
nào? Rất kích động? Hay là...

Trời
ạ, hay là để mình tự phản tỉnh vậy! Trong lòng Diệp Trùng không nhịn được kêu
thảm!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3