Sư sĩ truyền thuyết - Chương 561
Chương 561: Mi Ngột
Có Mi Ngột dẫn đường,
mấy người Diệp Trùng cũng không mù tịt như thế. Mi Ngột đối với khu vực này
quen thuộc phi thường, từ việc dẫn đường của bà ta thì có thể nhìn ra. Bà ta
đối với con nhện lớn này của Diệp Trùng khen ngợi không ngớt, yêu thích vô
cùng.
Tuyên Ninh ở bên cạnh
đã định chủ ý trong lòng, trở về nhất định nói với bệ hạ tin tức Mi Ngột ở
Darkness. Đối với ân oán tình thù giữa bệ hạ và Mi Ngột, rối rắm phức tạp, cũng
không phải một người làm bề tôi như hắn có thể can thiệp.
Mi Ngột vẫn không biết
hai học sinh của bà ta đang chịu khổ dưới tay Diệp Trùng. Sa Á và Tuyên Ninh tự
nhiên là biết nhưng không ai ngốc tới mức lúc này lại nói tới đề tài mẫn cảm
này. Vị tổ tông này người nổi tiếng tính tình khó đoán, giận lên giết toàn bộ
bọn họ, loại việc này bà ta có thể làm ra được.
Mi Ngột tiến vào
Darkness đã nhiều năm, trừ mỗi năm bà ta sẽ đi ra ngoài vài chuyến mua một số
vật tư cần thiết, thí dụ như tinh thể năng lượng, thời gian khác đều ở trong
Darkness. Nếu như có công cụ giao thông tiện lợi như là con nhện lớn thế này,
vậy thì đi ra ngoài một chuyến sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Do bình thường không
thấy được ánh mặt trời, làn da Mi Ngột trắng bệch, gần như không có màu máu.
Một người phụ nữ quật
cường, ở Darkness tối tăm, chịu đựng sự nguy hiểm và tịch mịch vô tận, chỉ từ
điểm này thì không thể không làm người ta khâm phục.
Thái độ của Mi Ngột đối
với Tuyên Ninh cực kỳ không tốt, đối với Sa Á không có hứng thú, xạ thủ cấp tám
trong mắt loại xạ thủ đã sớm đột phá cấp chín như bà ta đây, không có gì lớn
lao, nhưng đối với Diệp Trùng lại có vài phần nhìn bằng ánh mắt khác. Mi Ngột
tuy tính khí quật cường, tính tình khó đoán, làm người cũng rất thông minh. Có
việc cầu người ta, làm sao lại đi đắc tội một vị đại sư vũ khí thế này?
Thứ bà ta nhìn trúng là
con nhện lớn, khu vực cát có bão cát, khu sương mù là rừng rậm dày đặc không
lọt gió, chiến cơ cũng không cách nào qua được. Mà con nhện lớn này lại có thể
nhẹ nhàng xuyên qua, điều này đối với Mi Ngột mà nói, khá là thực dụng.
Darkness tuy có nhiều
đá nặng, nhưng lại không tạo ra được dù chỉ chút xíu tinh thể năng lượng. Mi
Ngột có chấp nhận vũ khí trên tay không đủ tiên tiến nhưng lại không thể không
có tinh thể năng lượng. Mỗi lần bà ta ra ngoài bổ sung tinh thể năng lượng đều
tốn hết sức lực. Nếu như có con nhện lớn, tinh thể năng lượng có thể mang về
một lần đủ cho bà ta dùng trong thời gian khá dài.
- Chính là chỗ này, đây
là chỗ mà khu vực phụ cận có nhiều đá nặng nhất, mấy năm trước, khi ta săn bắt
một con Bạo long thú một sừng đã phát hiện. - Mi Ngột chỉ một mảnh đất bằng khá
lớn trước mặt.
Diệp Trùng triệt để
kinh ngạc ngây ra.
Nơi này lúc trước chắc
là có một cái hồ, nhưng nước hồ hiện giờ đã cạn khô, hình thành một hố nông, lộ
ra đáy hồ xanh mướt. Khoáng vật đủ màu đủ sắc bên trong hố nông làm Diệp Trùng
nhìn hoa mắt chóng mặt, chúng phân bố tán loạn ở đáy hố. Không biết có phải là
trải qua sự tẩy rửa của nước hồ, chúng so với quặng kim loại khác mà mấy người
Diệp Trùng gặp được dọc đường, nhiều hơn một chút sự lấp lánh đặc hữu.
Trong cái hố cạn năm
sáu cây số vuông, khắp nơi là mấy quặng kim loại to cỡ nắm tay này.
Quá kỳ diệu! Trong cái
hố cạn năm, sáu cây số vuông này, chỉ lướt nhìn sơ một cái, Diệp Trùng liền
phát hiện ít nhất không dưới mười lăm, mười sáu loại khoáng vật quý hiếm, mấy
khoáng vật hiếm có này, chỉ cần một lượng nhỏ thì sẽ làm cho mấy tính năng nào
đó của hợp kim bình thường tăng với mức độ lớn, đây chính là tác dụng của kim
loại quý hiếm. Khoáng vật quý hiếm ở chỗ này, có thể tinh luyện ra rất nhiều
kim loại quý hiếm, mấy kim loại quý hiếm này có một số có thể làm tăng độ cứng
của hợp kim, có cái tăng độ bền, có cái có thể làm hợp kim chịu được nhiệt độ
cao…
Đây là một bảo địa,
trong cái nhìn đầu tiên nhìn thấy, Diệp Trùng liền đưa ra phán đoán. Hắn lập
tức làm dấu trên bản đồ, thứ hắn dùng là bản đồ nổi 3D, Mi Ngột vẫn là lần đầu
tiên nhìn thấy bản đồ thế này, vô cùng tò mò, nhưng lại làm cứng, không hể biểu
thị cuồng nhiệt quá mức.
Nhưng bà ta từ cử động
này của Diệp Trùng nhìn ra được, Diệp Trùng vô cùng coi trọng nơi này. Bà ta
mừng thầm, từ lúc Diệp Trùng và bà ta nói chuyện trao đổi, bà ta liền biết Diệp
Trùng là một người vô cùng thực tế. Đối phó loại người này, biện pháp tốt nhất
chính là có thể dùng chỗ tốt của thực tế để đánh động đối phương.
Đã biết sở thích của
đối phương, vậy thì dễ xử rồi. Chỗ giống như thế này, bà ta biết mấy chỗ, lập
tức bà ta cảm thấy đã định được chủ ý, trên tay có đủ vốn liếng, trong lòng lập
tức yên tâm. Bản đồ chính xác thế này trên màn hình của con nhện lớn, bà ta
chưa từng thấy qua, thực lực của Diệp Trùng trong lòng bà ta càng mạnh thêm vài
phần. Trên người Diệp Trùng, bà ta không cảm nhận được bất cứ dao động của thần
niệm nào, nhưng với bà ta mà nói, công việc của một xạ thủ cấp chín so với một
vị đại sư vũ khí thì tệ hơn nhiều.
Diệp Trùng đánh dấu khu
vực này cực kỳ chi tiết, mỗi khi tới một nơi mới, hắn đều đánh dấu chi tiết bản
đồ. Trên bản đồ đã có mỗi một địa phương mà bọn họ từng tới, cùng với đặc điểm
phân bố dã thú và thực vật ở đó. Có bản đồ này, lần sau lại tiến vào Darkness
thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đợi Diệp Trùng hoàn
thành mọi thứ này, Mi Ngột mới ung dung mở miệng: - Thế nào? Chỗ này người cũng
vừa ý chứ? - Mi Ngột dùng dáng vẻ như cười như không, cám dỗ vô cùng, biến hóa kịch
liệt giữa lạnh lẽo và uỷ mỵ giống như đột nhiên khuấy lên trong lòng mọi người
một cái. Sa Á nhảy dựng trong lòng, tiếp đó trên mặt nóng lên, trong lòng thầm
nói, quả nhiên là một vưu vật! Ai cũng không ngờ người phụ nữ trước mắt này lại
hơn ba mươi tuổi. Tuyên Ninh lại thầm nghĩ, chẳng trách bệ hạ khó quên được bà
ta.
Không phải sức đề kháng
của Diệp Trùng đối với loại biểu tình này cao, mà là hắn đối với loại biểu tình
này hoàn toàn không hiểu, ngược lại không có phản ứng.
Bất quá, ở phương diện
khác, thí dụ ý tứ câu nói này của Mi Ngột, hắn lại hiểu rõ: - Ừ, vẫn còn mấy
chỗ giống thế này sao? Bà cần đổi cái gì? - Diệp Trùng nói câu này vẻ mặt bình
tĩnh, pháp tắc giao dịch công bằng, Mục Thương không biết đã truyền cho hắn bao
nhiêu lần, hắn nhớ rất kỹ. Đương nhiên, phần lớn những lúc, điều này chỉ thích
hợp dùng trên người có thực lực tương đương với hắn, nhưng, Mi Ngột có thực lực
này.
- Ba chỗ. - Biểu tình
của Mi Ngột khôi phục bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ vừa ý, nói chuyện
với người thông minh quả nhiên thoải mái hơn nhiều: - Ta cần một con nhện lớn.
Diệp Trùng đã sớm đoán
được Mi Ngột muốn con nhện lớn, hắn nghĩ một chút: - Cái này ta không thể cho
bà, bởi vì chúng ta cần ngồi nó rời khỏi Darkness. Nếu như bà muốn, chỉ có đợi
ta tiến vào Darkness lần sau.
- Được. - Mi Ngột sảng
khoái đồng ý, nhưng bà ta lập tức tò mò nói: - Ta có chút nghĩ không thông,
ngươi tại sao cảm thấy hứng thú với Darkness như vậy? Là đá nặng sao?
Diệp Trùng gật đầu, lại
lắc đầu: - Không chỉ vì đá nặng, bà đối với chỗ này rất quen thuộc, có từng
thấy qua một loại sinh vật, thể hình đại khái cao khoảng mười mét, có đuôi tên
màu đỏ.
Tuyên Ninh vừa nghe liền
biết thứ Diệp Trùng nói là gì, mở lớn mắt không hiểu nói: - Ngươi cảm thấy hứng
thú với thứ đó? Tại sao không nói sớm? Ngươi nếu nói một tiếng, bệ hạ nhất định
tặng nó cho ngươi.
Mi Ngột thét lên giống
như mèo đạp phải đuôi: - Ít ở trước mặt ta nói cái tên bệ hạ cà chớn đáng chết
đó của ngươi, Tuyên Ninh, ta cho ngươi biết, ngươi còn không ngậm được cái
miệng, ta sẽ một phát bắn chết ngươi! Hừ hừ, ở trước mặt ta, ngươi vẫn còn kém
xa. - Mi Ngột nhướn cái đầu cao ngạo của bà ta lên, hung hăng nhìn chằm chằm
Tuyên Ninh.
Mồ hôi lớn như hạt đậu
trên trán Tuyên Ninh lập tức chảy xuống, cúi đầu, gật lia lịa: - Vâng vâng vâng!
- Sa Á hoàn toàn nhìn mà trố mắt ra, ai có thể nghĩ tới Tuyên Ninh hung danh
hiển hách lại lúng túng như vậy trước mặt một người phụ nữ? Mi Ngột và bệ hạ
lại có quan hệ gì?
Mi Ngột thở hổn hển dữ
dội, tay phải vuốt ngực, nửa ngày mới khôi phục bình thường. Bà ta nhắm mắt
lại, hít thật sâu một hơi, thần tình khôi phục như thường. Mở mắt ra, bà ta lắc
đầu, nói với Diệp Trùng: - Loại dã thú ngươi nói đó, ta chưa từng gặp qua.
Nhưng dã thú lớn như thế theo lời ngươi nói, chỉ có chỗ sâu hơn mới có.
- Vậy thứ này bà có
từng thấy qua chưa? - Diệp Trùng rút ra nấm chất keo. Sa Á và Tuyên Ninh đều
chú ý đến thứ trên tay Diệp Trùng, bọn họ đều không hề rõ ý đồ thật sự mà Diệp
Trùng tiến vào Darkness. Chỉ là thứ trên tay Diệp Trùng, bọn họ cũng không
biết.
Mi Ngột nghi hoặc nhận
lấy nấm chất keo, xem tỉ mỉ một chút bỗng thần sắc thay đổi mạnh: - Ngươi làm
sao có thứ này?
- Bà biết? - Diệp Trùng
nhìn chằm chằm Mi Ngột.
Mi Ngột gật đầu, trong
mắt lộ ra vẻ có chút hoảng sợ: - Có một lần ta bị ba con Xà tích (thằn lằn rắn)
đuổi sát không tha, bị đuổi tới thê thảm, luống cuống không chọn đường, cứ chạy
vào chỗ sâu của Darkness. Lần đó mạng tốt, dọc đường lại không gặp phải dã thú
khác. Ta chạy một mạch, ta cũng không nhớ rốt cuộc chạy bao lâu, có lẽ khoảng
hai mươi ngày, ta đã gặp được một biển cỏ. Đó là một biển cỏ mênh mông, nhìn
không thấy bến bờ, toàn bộ đều là thứ ngươi cầm trên tay. Ta lúc đó rất mệt, rất
mệt, thần niệm cũng tiêu hao hết sạch. Rất tuyệt vọng, cảm thấy mình lần này
chết chắc rồi. Cho nên khi ta nhìn thấy biển cỏ này, cũng không khống chế thêm
được nữa, ngã vào trong. Vừa ngã xuống, ta cũng không còn chút sức lực nào, lúc
đó liền nhắm mắt, đợi tử vong giáng xuống. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của ta
là…
Ba người đều đang tập
trung tinh thần lắng nghe.
- Ba con Xà tích đó lại
bỏ đi. Nhưng lúc đó ta đã không lo được nhiều như thế, ta đã quá mệt mỏi rồi,
mắt làm sao cũng mở không ra, ta cứ như thế mà ngủ đi. Không biết bao lâu, ta
tỉnh lại, vừa đúng lúc nhìn thấy mặt đất, một mảng đỏ đỏ. Ta lúc đó bị dọa nhảy
dựng lên, vội vàng đứng dậy.
Biển cỏ đó yên tĩnh phi
thường, không có bất cứ âm thanh nào. Sợi tơ mỏng như tóc dài dài từ từ lay
động theo gió, về sau ta nhìn kỹ mới biết, đây hoàn toàn không phải là cỏ gì,
mà là thứ giống như sợi tóc trên đầu. Nơi đó ta gọi là Biển tơ, Biển tơ ta chưa
từng nhìn thấy bất cứ sinh vật nào. Ta rất sợ, trong lòng có chút hoảng sợ,
nhưng một việc tiếp đó lại làm ta sợ hãi thật sự, ta hoàn toàn không cách nào tỏa
ra thần niệm của mình ở chỗ đó!
- Cái gì?
- Không thể nào!
Sa Á và Tuyên Ninh thất
thanh kêu lên kinh ngạc.
- Ta đã bị dọa khiếp
vía! Ta chưa từng gặp phải loại tình huống này, chưa từng có! Một xạ thủ, không
sao tỏa thần niệm của mình ra, tức là không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào.
Ta không do dự, xoay người chạy về phía ngược lại với biển cỏ. - Mi Ngột lộ ra
nụ cười khổ: - May mắn khi ta trở về không tốt như thế. Dọc đường đều là dã thú
hung mãnh, cửu tử nhất sinh, chịu không ít thương tích, nhưng may mà cuối cùng
đã trở về chỗ ở, không chết. Đây cũng là lần trải nghiệm thảm nhất của ta.
Biểu tình của Mi Ngột
tới giờ vẫn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ đối với việc đó, mà ba người ở bên
cạnh cũng nghe tới mức kinh hồn táng đởm.