Sư sĩ truyền thuyết - Chương 548

Chương 548: Làm sao mới có thể hoa lệ?

- Mà đối thủ của Diệp
đại nhân chúng ta sẽ là ai đây? Mọi người nhất định đoán không ra! Ha ha, bây
giờ đã tới lúc chúng ta vén màn chân tướng rồi! Để chúng ta hô vang tên của y…
Tuyên Ninh! - Trong giọng nói của Đức Tắc Ni Áo tràn đầy kích thích.

- Ồ ồ ồ, Tuyên Ninh!
Tuyên Ninh! - Vô số người đồng thanh hô to, cả sân đấu rơi vào trong một mảng
cuồng nhiệt.

Tuyên Ninh, có sức ảnh
hưởng cực cao ở cả nước Đông Vân, là thần tượng vô số người sùng bái. Hắn là
đại danh từ của sức mạnh và sự cường đại, ba mươi tuổi chính là tuổi tác hoàng
kim của một xạ thủ, mà thực lực siêu mạnh chỉ cách xạ thủ cấp chín một bước
càng làm người ta hít bụi theo không kịp.

Nhiệt tình của người
xem trên toàn đấu trường lập tức bị thiêu đốt. Mặc kệ thi đấu phía sau xem hay
hay không, chỉ trận đấu biểu diễn này thì đã đáng tới rồi.

Diệp Trùng và Tuyên
Ninh đồng thời tiến vào trong sân, hai người nhìn nhau.

- Xin chào. - Tuyên
Ninh mặt không biểu tình chào hỏi.

- Xin chào. - Diệp
Trùng cũng lạnh băng băng giống vậy trả lễ.

Trận tỉ thí này của hai
người chỉ là một trận đấu biểu diễn, chỉ cần biểu hiện một chút thì được rồi,
không hề cần đánh đao thật, súng thật. Ý của Tô Môn Tây Gia Hoa rất đơn giản,
chỉ cần Diệp Trùng lộ một chút là được rồi. Quan trọng là một chút này không
chỉ phải lộ ra đẹp đẽ, mà còn phải có thể hấp dẫn mọi người, có thể làm người
ta nhìn say đắm, loạn cả mắt là tốt nhất.

Loại đánh giả này đối
với Diệp Trùng mà nói, có quá nhiều tính khiêu chiến, phải biết, hắn trước giờ
không có thiên phú biểu diễn.

Đoàn Khiêm có chút hưng
phấn nhìn hai người trong sân, tin tức liên quan tới việc Tô thành gần đây xuất
hiện một vị đại sư cận chiến, hắn cũng sớm có nghe, nhưng do lúc hắn tới đã qua
thời gian Diệp đại sư nhận học trò. Mà lời đồn này, với hắn, không có thật.

Không ngờ, cao thủ cận
chiến quả nhiên tồn tại. Đoàn Khiêm mở to mắt, sợ bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Hắn biết, lời đồn có thể có sai, nhưng chỉ có nhân vật cấp đại sư chân chính
mới có thể tiến vào nơi này tiến hành thi đấu biểu diễn. Điều này đủ nói rõ
thực lực của vị Diệp đại sư này đã được sự thừa nhận của mấy người bệ hạ.

Nhìn thấy thiếu niên
dường như lớn không hơn mình bao nhiêu trong sân, tâm tình của Đoàn Khiêm lại
có chút phức tạp. Một mặt, đủ nói rõ lựa chọn lúc đầu của hắn không hề sai, hắn
không hề là người phấn đấu cô độc. Nhưng nhìn người khác lớn hơn mình không bao
nhiêu lại có thể bước vào hàng ngũ đại sư, làm sao kêu hắn không sinh lòng
ngưỡng mộ?

Tỉ thí của Diệp Trùng
và Tuyên Ninh không hề lựa chọn địa đồ gì, chỉ là ở trên một đài phẳng rộng rãi
một ngàn mét vuông, trên mặt sàn bằng phẳng do nham thạch tạo thành không có
vật gì.

Tuyên Ninh mặt không
cảm xúc, không có ai có thể đoán được trong lòng hắn hiện giờ rốt cuộc là đang
nghĩ gì, Diệp Trùng cũng như vậy. Hai người vẻ mặt nghiêm túc.

Hai người gần như đồng
thời phát động.

Một luồng thần niệm
nghiêng trời lật đất, cường đại mà bá đạo, tràn đầy tính xâm lược, mang theo uy
thế không gì sánh được, bao phủ cả sân đấu. Đây chính là thần niệm của Tuyên
Ninh, cường giả đỉnh cao nhất!

Đoàn Khiêm biến sắc
rồi, thân vương Đức Tắc Ni Áo biến sắc rồi, mấy xạ thủ trên khán đài ai nấy
cũng sắc mặt trắng bệch. Dưới thần niệm cường đại này, mọi người bỗng cảm thấy
mình là một con kiến dưới ngọn núi cao, nhỏ bé vô cùng. Mà uy áp bao trùm trời
đất như thủy ngân tuôn chảy đó, quả thật làm người ta phát điên.

Chỉ có lác đác vài vị
xạ thủ cấp tám như Tô Môn Tây Gia Hoa vẫn có thể giữ được trấn định dưới luồn
thần niệm này, nhưng ánh mắt của bọn họ lại bán đứng bọn họ. Tuy mọi người đều
biết Tuyên Ninh rất mạnh, nhưng không ai biết Tuyên Ninh lại có thể mạnh tới
mức độ này!

Mà một số xạ thủ cấp
bốn trở xuống, hứng phải xung kích của luồng thần niệm này, thần niệm của bọn
họ sẽ chịu tổn thất, điều này sẽ là một trở ngại tu luyện thần niệm về sau của
bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ có thể khắc chế trở ngại này, bọn họ sẽ thu được
chỗ tốt vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Tuyên Ninh, quả nhiên
danh bất hư truyền!

Nhìn từ trên khán đài,
Tuyên Ninh chỉ là một bóng người cực nhỏ, nhưng hiện giờ mọi người nhìn về phía
bóng người cỡ con kiến này lại tràn đầy sự kính sợ, ngay cả mấy xạ thủ cấp tám,
ánh mắt nhìn về phía Tuyên Ninh cũng cực kỳ phức tạp.

Luồng thần niệm tràn
đầy uy thế này không hề mang lại cho Diệp Trùng quá nhiều ảnh hưởng. Tuy thần
niệm của Tuyên Ninh bá đạo vô bì, nhưng ý chí của Diệp Trùng cũng kiên cường
như thép, không chút phân thần, dao động.

Diệp Trùng đã bắt đầu
cử động.

Được thôi, biểu diễn
thì biểu diễn, Diệp Trùng vừa chạy vừa bó tay suy nghĩ.

- Oa! Hắn chạy nhanh
quá!

- Trời ạ, hắn là người
bay sao?

- Mẹ, mau nhìn, siêu
nhân!

……

Mọi người trên khán đài
lập tức trở nên sôi sục, bọn họ nào từng thấy qua kỹ xảo thần kỳ thế này. Mỗi
một bước đi của Diệp Trùng thì là bảy, tám mét, với cái nhìn của bọn họ, điều
này vượt xa cực hạn của con người. Nhưng một màn hiện giờ này lại xảy ra sờ sờ
trước mặt bọn họ, kêu họ làm sao mà không kinh ngạc?

- Trời ạ! - Đoàn Khiêm
kích động bụm ngực mình, mặt đầy vẻ không thể tin tưởng, hai mắt phát sáng nhìn
chằm chằm bóng người chạy như bay trên sân đấu đó.

Yêu cầu của Tô Môn Tây
Gia Hoa, Diệp Trùng nhớ rất rõ ràng, đó chính là đẹp, có thể làm người ta hoa
cả mắt. Nói thật, trong kỹ xảo của Diệp Trùng, gần như nhìn không thấy thứ quá
hoa hoè nào, hắn vẫn luôn tôn thờ nguyên tắc đơn giản, hiệu quả.

Điều này làm hắn có
chút khó xử, làm thế nào mới có thể gọi là xung đột thị giác mãnh liệt chứ?

Trong lòng Tuyên Ninh
cũng tràn đầy sự kinh ngạc, lời đồn về phương diện chiến đấu của vị Diệp đại sư
này hắn đã sớm nghe qua, nhưng do không cho là đúng, hắn cũng không lưu ý thế
nào. Bây giờ nhìn thấy tốc độ chạy kinh người thế này của Diệp Trùng, Tuyên
Ninh thấy lần đầu bị dọa nhảy dựng lên.

Quả nhiên vẫn có vài
phần thực lực a!

Nhìn đối phương dường
như không có chút ý ra tay với mình, lông mày Tuyên Ninh xoắn lại, thần niệm
tán phát ra bỗng thu lại, đám khán giả trên khán đài chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ
nhõm.

Chính ngay lúc Diệp
Trùng đang đắn đo biểu diễn thế nào mới có thể coi như là hoành tráng, hoa lệ,
bỗng hắn cảm thấy thần niệm bên người rút lại như thủy triều, đầu hắn lại bỗng
dâng lên một cảm giác bị khóa chặt như có như không.

Ánh mắt Diệp Trùng bỗng
rơi trên người Tuyên Ninh, ánh mắt hắn trong khoảnh khắc đó lạnh như băng giá,
đây là phản ứng trực giác đối với nguy hiểm của Diệp Trùng.

Ánh mắt Tuyên Ninh nhìn
về phía hắn cũng lạnh lẽo như rắn, nhìn chằm chằm vào hắn.

Nửa thân trên hơi rung
rung, thân hình liền giống như lò xo, đung đưa thành một màn hư ảnh. Cảm giác
bị khóa chặt nửa có nửa không đó lập tức biến mất, trong mắt Tuyên Ninh đối
diện lộ ra vẻ có đôi chút kinh ngạc một cách rõ ràng.

Diệp Trùng lúc này đã
sớm quăng toàn bộ những thứ liên quan đại loại như là biểu diễn hoa lệ gì đó
của Tô Môn Tây Gia Hoa ra sau đầu, trong mắt hắn, chỉ có chiến đấu.

Không chút do dự, mũi
chân Diệp Trùng điểm một cái, cả người liền giống như tên rời dây, mạnh mẽ vọt
ra.

Bước đi hình chữ Z,
Diệp Trùng giống như một tia chớp màu đen ngoằn ngoèo, trong tầm mắt của người
đang xem để lại một vết điện ngoằn ngoèo kinh diễm màu đen.

Sự cường đại của đối
phương vượt xa ý liệu của Tuyên Ninh. Trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thận trọng,
súng huỳnh quang trên tay cũng nâng lên.

Cùng lúc này, một luồng
thần niệm so với vừa rồi càng thêm cô đọng bao phủ cả sân quyết đấu, lần này
khán giả trên khán đài lại không có chút cảm giác nào. Khống chế đối với thần
niệm Tuyên Ninh biểu hiện ra lần này so với lần vừa rồi đó không biết là mạnh
hơn bao nhiêu lần. Luồng thần niệm này tuy bao phủ phạm vi nhỏ, nhưng lại cô
đọng vô bì, giống như thực chất.

Đây chính là chỗ cường
đại chân chính của xạ thủ cấp tám. Cảm nhận của bọn họ đối với thần niệm đã tới
một mức độ muốn gì được nấy, hiểu biết đối với mọi sự biến đổi trong phạm vị
thần niệm của bọn họ bao phủ càng thêm tinh vi, đây là chỗ xạ thủ cấp tám hoàn
toàn không thể tưởng tượng. Mà thần niệm cô đọng của bọn họ khó mà bị quấy
nhiễu.

Mắt Diệp Trùng hơi nhắm
lại, trong mắt bỗng xuất hiện mấy mươi sợi màu lam nhạt.

Cùng lúc này, thân thể
Diệp Trùng bỗng trở nên vô cùng mềm mại, giống như người bùn vậy, liên tục làm
ra rất nhiều động tác không thể tin được, mấy động tác phần lớn đều hoàn toàn
vi phạm lẽ thường này hắn làm lại lưu loát, uyển chuyển đến độ này. Mà bước
chân của hắn cũng trở nên càng thêm phiêu hốt, càng thêm nguỵ dị, giống như cá
bởi trong nước vậy, linh xảo dị thường, nhưng lúc này lại làm người ta ngược
lại, hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Tuyên Ninh đã
biến đổi, bởi vì hắn phát hiện thần niệm của mình lại không cách nào nắm bắt
được Diệp Trùng.

Đối với một xạ thủ mà
nói, thần niệm không cách nào nắm bắt được đối phương, đó chính là tương đương
với bại trận rồi. Ánh mắt hắn bỗng trở nên ngưng trọng, Diệp Trùng đã cách hắn
rất gần, cái bóng người phiêu hốt như quỷ mỵ đó ở trong mắt Tuyên Ninh lộ ra
khí tức vô cùng lạnh lẽo đáng sợ.

Tên này mạnh quá! Tuyên
Ninh cảm khái trong lòng, nhưng hắn lại không muốn nhận thua dễ dàng như vậy,
có thể gặp được đối thủ thế này, đó là thứ có thể gặp không thể cầu, cơ hội chỉ
có một lần, hắn không muốn lãng phí.

Hắn quyết định dùng kỹ
xảo vẫn chưa có quen thuộc hắn mới ngộ ra gần đây!

Tuyên Ninh là một xạ
thủ cấp tám, ở bên ngoài rất nhiều người cho rằng, hắn có thể là người cách xạ
thủ cấp chín gần nhất trên thế giới này. Mà thực tế thì sao, hắn cách xạ thủ
cấp chín chỉ khoảng cách một bước mà thôi. Nhưng chính khoảng cách một bước này
lại vẫn luôn làm hắn cảm thấy có chút xa không với tới. Đã tới cảnh giới của
bọn họ, rất nhiều thứ đã nói không rõ ràng được, hiểu thì hiểu, không hiểu thì
không hiểu. Khoảng cách lằn ranh có thể một ngày ngộ ra, cũng có thể mười năm
khó chạm tới.

Điều này đối với hắn mà
nói, là một cơ hội!

Dưới sự chăm chú quan
sát của hai trăm ngàn khán giả, Tuyên Ninh bỗng làm một động tác mà mọi người
đều không ngờ tới.

Hắn nhắm mắt lại.

Trong chiến đấu kịch
liệt thế này, hắn lại nhắm mắt! Hắn điên rồi sao? Lúc đó liền có mấy xạ thủ
đứng bật dậy, mà mấy xạ thủ cấp tám đó, lúc này ai nấy đều càng không dằn lòng
được.

Ánh mắt của bọn họ tự
nhiên không phải thứ mà mấy xạ thủ cấp thấp đó có thể so sánh. Tuy bọn họ không
hề rõ ràng trong sân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể đoán được
đại khái. Ít nhất bọn họ đều biết, trong khoảnh khắc sấm rung chớp giật vừa rồi
đó, Tuyên Ninh đã rơi vào thế hạ phong.

Điều này kỳ thật làm
cho tất cả xạ thủ cấp tám đều cả kinh, bọn họ làm sao cũng không ngờ Diệp Trùng
lại có thể uy hiếp được xạ thủ cấp tám! Mười hai xạ thủ cấp sáu cộng lại cũng
không bằng một xạ thủ cấp tám. Nhưng điều làm bọn họ càng thêm mong đợi lại là
Tuyên Ninh. Dưới tình hình thế này, Tuyên Ninh sẽ làm ra phản ứng thế nào chứ?

Tuyên Ninh được cho là
người gần với xạ thủ cấp chín nhất, cách nói này không hề khi không mà có,
khoảng cách giữa xạ thủ cấp tám có lẽ chỉ có sau khi thật sự trở thành xạ thủ
cấp tám mới có thể hiểu rõ.

Dưới tình hình bất lợi
thế này, Tuyên Ninh đã làm một cử động không ai ngờ, tiếp theo sẽ là cái gì?

Đáp án ở trong lòng mấy
xạ thủ cấp tám đứng xem đó muốn buột miệng thốt ra: Có khả năng nhất chính là
kỹ xảo mới ngộ ra của Tuyên Ninh!

Thiên phú của Tuyên
Ninh không có ai hoài nghi, sự thật thì, người có thể thành xạ thủ cấp tám đều
có thiên phú cực kỳ xuất chúng, phương hướng của mỗi người đều không giống
nhau, nhưng có tham khảo thường là khá tốt hơn so với tự mình mê muội mày mò.

Tuyên Ninh từ từ nhắm
mắt lại, trời đất trong khoảnh khắc này dường như tĩnh lặng lại.

Tất cả ồn ào giữa trần
thế, toàn bộ đều cách xa hắn. Khu vực thần niệm của hắn bao phủ xuất hiện trong
đầu hắn vô cùng rõ ràng. Chính trong trời đất không thể rõ ràng hơn này, lại có
một đám hư ảnh, thần niệm của mình trước sau không sao nắm bắt được rõ ràng.

Một nụ cười lạnh lùng
nhưng tràn đầy đấu chí xuất hiện ở khóe miệng hắn.

Diệp Trùng không hề lo
đối phương làm gì, vĩnh viễn không cần theo tiết tấu chiến đấu của đối phương,
đây là một trong những nguyên tắc chiến đấu hắn tôn sùng.

Nhưng bỗng nhiên, Diệp
Trùng lại phát hiện không đúng.

Trong tầm mắt của hắn,
mấy mươi đường màu lam rõ ràng ban đầu đó đang biến mất với tốc độ kinh người.

Diệp Trùng kinh sợ
trong lòng, loại tình huống này hắn vẫn là gặp phải lần đầu, ngay cả Sa Á cũng
không có loại biến hóa này.

Biến hóa của mấy đường
màu lam đó trong tầm mắt của Diệp Trùng cực nhanh, có lúc chẳng qua chỉ là lóe lên
rồi mất, nếu như không bắt được khe hở xuất hiện trong khoảnh khắc đó, vậy thì
sẽ bị thần niệm của đối phương khóa chặt.

Diệp Trùng không kịp
suy nghĩ, cố hết toàn bộ sức lực men theo quỹ tích của đường màu lam trong tầm
mắt mà biến ảo thân hình. Mấy đường màu lam này giống như đột nhiên thoáng cái
sống dậy, dùng tốc độ kinh người bắt đầu biến hoá, thời gian dành cho Diệp
Trùng cũng càng lúc càng ít.

Diệp Trùng thoáng cái
liền lâm vào bị động, hắn phải đi theo đường màu lam, đó mới là khe hở của thần
niệm đối phương, nhưng số lượng đường màu lam trong tầm nhìn của Diệp Trùng
hiện giờ không chỉ giảm mạnh, chúng vừa xuất hiện liền dùng tốc độ kinh người
bắt đầu biến mất, điều này cũng có nghĩa đường đi Diệp Trùng có thể lựa chọn
giảm mạnh, thời gian có thể suy nghĩ giảm mạnh.

Điều đáng sợ không hề
chỉ như vậy. Thần niệm của đối phương giống như đột nhiên sống dậy, đường màu
lam xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Trùng không còn là rõ ràng, phân minh, mà
trở nên nửa có nửa không, với lại, còn trong hoàn cảnh không ngừng biến hoá.

Dần dần, tập trung vào
đường màu lam trong tầm nhìn, Diệp Trùng không hề chú ý thấy, mình lại cách
Tuyên Ninh càng lúc càng xa.

Do đó trên sân xuất
hiện một màn cực kỳ nguỵ dị.

Tuyên Ninh nhắm chặt
cặp mặt đứng ở nguyên đó không hề động đậy, còn Diệp Trùng từ lúc mới bắt đầu
tới giờ, vẫn luôn không ngừng thay đổi phương vị, vừa tới liền đi. Thần niệm
của Tuyên Ninh biến hóa không ai có thể thấy rõ, mọi người đều không biết hắn
đang làm gì. So ra, di động phiêu hốt khó đoán, tốc độ nhanh như tia chớp, còn
có sự thần kỳ của một bước liền bảy tám mét đó của Diệp Trùng, làm khán giả mở
rộng tầm mắt.

Đặc biệt là một số
thiếu niên, cảm thấy một chuỗi hư ảnh hư hư thật thật kéo sau lưng Diệp Trùng
quả thật là tuyệt vời!

Diệp Trùng hoàn hồn
lại, hắn rất mau liền phát giác ra cảnh khó khăn của mình. Cứ tiếp thế này,
muốn tới gần Tuyên Ninh căn bản không thể nào. Tuy Tuyên Ninh cũng không có
biện pháp gì với mình nhưng cứ thế này, chỉ có thể là hoà.

Diệp Trùng bỗng nhìn
thấy tấm sàn do nham thạch tạo thành của sân đấu dưới chân mình, trong lòng
bỗng máy động.

Diệp Trùng đột nhiên
quát lớn một tiếng, Yết ba hống!

Một làn sóng âm vô
hình, lấy hắn làm trung tâm, mau chóng lan rộng ra xung quanh.

Yết ba hống đối với xạ
thủ cấp tám mà nói, không thể nào tạo thành thương hại gì, một điểm này Diệp
Trùng đã nghiệm chứng trên người Sa Á. Nhưng, Diệp Trùng không hề muốn lợi dụng
Yết ba hống tạo thành thương hại gì với Tuyên Ninh, điều hắn muốn, chỉ là đối
phương chịu chút dao động.

Tuyên Ninh lần đầu tiên
gặp phải công kích sóng âm cổ quái thế này, quả nhiên đã bị ảnh hưởng.

Chút ảnh hưởng này,
truyền dẫn tới thần niệm, lập tức được phóng lớn mấy mươi lần. Trong tầm nhìn
của Diệp Trùng bỗng xuất hiện vô số đường màu lam cắt ngang xẻ dọc.

Diệp Trùng không dám do
dự, vị trí của hắn vừa đúng là điểm cắt của hai đường màu lam.

Cơ hội này đối với hắn
mà nói, đã đủ rồi!

Chân phải Diệp Trùng
giậm liên tục lên sàn của sân quyết đấu.

Tung! Từng tiếng trầm
muộn một chấn động toàn sân, giống như một cái trọng chùy nặng nề nện lên tim
mọi người vậy, rất nhiều người lập tức cảm thấy có cảm giác hơi khó chịu, buồn
nôn.

Trên sân xuất hiện một
màn cực kỳ dọa người.

Lấy Diệp Trùng làm
trung tâm, trên tấm sàn do nham thạch cứng rắn như thép tạo thành xuất hiện vô
số vết nứt, giao thoa dày đặc giống như lưới nhện.

Tuyên Ninh đột nhiên
cảm thấy mặt đất có chút rung động, trong lòng kinh hãi, khó giữ tâm thái bình
tĩnh như nước tiếp nữa.

Chính ngay lúc này,
chân phải Diệp Trùng lại đạp liên hồi.

Nham thạch vừa mới vỡ
thành mảnh nhỏ giống như hạt đậu rang, bỗng cái nhảy vọt lên.

Diệp Trùng lại quát lớn
một tiếng, ngắm chuẩn một khối nham thạch to cỡ nắm tay, chân phải đá nghiêng
một cái.

Khối nham thạch to cỡ
nắm tay đó liền giống như đạn pháo, bay vèo vèo về phía Tuyên Ninh.

Sắc mặt đám khán giả đã
biến đổi. Sắc mặt thân vương Đức Tắc Ni Áo biến đổi, sắc mặt Đoàn Khiêm biến
đổi, sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa cũng biến đổi!

Sắc mặt Tuyên Ninh vẫn
luôn giữa trấn định cũng biến đổi!

Điều chỉnh súng quang
theo bản năng, vô số chùm sáng chuẩn xác bắn trúng khối nham thạch to cỡ nắm
tay đó. Tuy tốc độ bay của nham thạch cực nhanh nhưng hắn vẫn có thể nắm bắt
được. Nhưng, thần kinh phản ứng của hắn vẫn không nhanh tới mức có thể tránh
được nham thạch bay với tốc độ cao thế này! Điều hắn có thể làm chỉ là bắn nát
nó trước khi nó đánh trúng mình!

Nhưng, hắn dưới tình
huống khẩn cấp, bỏ qua một việc, súng quang hắn cầm trên tay, không hề là Hải
mã nhãn, súng quang đỉnh cấp hắn thường sử dụng đó mà chỉ là một khẩu súng
huỳnh quang chuyên dùng tỉ thí! Uy lực của loại súng huỳnh quang này chỉ có thể
xuyên qua quần áo của con người, muốn dùng nó bắn nát khối nham thạch cứng rắn
vô bì này, đó là mơ mộng hão huyền!

Hết rồi! Tuyên Ninh rất
mau liền ý thức được một điểm này, lòng hắn liền trầm thẳng xuống. Thần niệm
của hắn nắm bắt rất rõ ràng tốc độ của khối nham thạch này. Tốc độ nhanh như
vậy, không, chỉ cần khối đá có tốc độ nhanh một nửa thế này bắn trúng mình, vậy
thì khẳng định phải bị thương, mà nếu như bắn trúng vị trí yếu hại, vậy thì cực
có khả năng lấy đi tính mạng của mình!

Mục tiêu của khối đá
này là chỗ nào? Là phần đầu của mình!

A a a!

Tuyên Ninh trợn tròn
mắt, gân xanh trên trán to như sâu rất dọa người. Giữa lúc sống chết, tiềm năng
Tuyên Ninh bộc phát ra cực kỳ kinh người.

Diệp Trùng bỗng cảm
thấy luồng thần niệm giống như thực chất bên cạnh mình bỗng biến mất toàn bộ.

Binh!

Khối đá đó ở chỗ cách
Tuyên Ninh vẫn còn ba mét đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám mưa đá nhỏ mịn,
tản ra xung quanh.

Toàn sân im lặng như
tờ.

Tuyên Ninh giữ biểu
tình mắt trợn tròn đủ năm giây, bỗng ngửa mặt ngã ra sau, té mạnh trên đất, hôn
mê.

Diệp Trùng lúc này mới
phản ứng lại, mình suýt nữa đã giết Tuyên Ninh. Điều này thật ra từ mặt khác đã
chứng minh thực lực của Tuyên Ninh, làm Diệp Trùng cảm thấy nguy hiểm. Hắn
ngược lại không có ray rứt gì, chỉ hướng về phía Tô Môn Tây Gia Hoa nhún nhún
vai bất lực.

Biểu diễn hoa lệ, độ
khó quá lớn a!

Sắc mặt Tô Môn Tây Gia
Hoa tái mét, suýt chút nữa, suýt chút nữa cao thủ lợi hại nhất dưới tay mình đã
chết dưới tay tên này! Tên khốn kiếp, đáng chết, hắn không biết đây chỉ là biểu
diễn thôi sao?

Lại nhìn thấy động tác
nhún vai với hắn của Diệp Trùng, lửa giận Tô Môn Tây Gia Hoa cố sức kiềm nén
rốt cuộc đã bùng nổ, hướng về phía mấy đại thần bên cạnh hắn quát lên giận dữ: -
Còn xem cái gì? Bác sĩ đâu? Bà nó, còn không mau đi kiểm tra Tuyên Ninh! - Tô
Môn Tây Gia Hoa tức lên tới đầu lần đầu tiên ở trước mặt đại thần bùng nổ lời
thô tục!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3