Sư sĩ truyền thuyết - Chương 538 - Phần 1

Chương 538: Đột phá

Trên mặt Diệp Trùng
viết đầy sự mệt mỏi, cho dù với thân thể mạnh mẽ thế này của hắn, ngày ngày
huấn luyện cường độ cao thế này, thần kinh của hắn đã bị kéo tới cực hạn. Tám
mươi ngày, trong khoảng thời gian này, Diệp Trùng mỗi ngày đều trong trạng thái
chạy nhanh không ngừng, né tránh không ngừng. Dùng hết toàn lực chạy nhanh, né
tránh trong mưa ánh sáng Sa Á bắn ra, hắn giống như con báo săn trong rừng rậm,
đang không ngừng chạy nhanh trong mưa. Chạy tới cuối cùng, trong đầu hắn chỉ có
một ý nghĩ, đó chính là chạy!

Lực bạo phát của Diệp
Trùng cực kỳ kinh người, Sa Á đã từng biết qua, nhưng sự chịu đựng của Diệp
Trùng cũng lại khủng bố giống như lực bạo phát của hắn. Hắn có thể giữ trạng
thái tốc độ cao như nhau trong cả ngày, không ngừng chạy điên cuồng trong phòng
huấn luyện. Một loạt chuỗi hư ảnh trước mắt đương nhiên không tạo ra ảnh hưởng
gì quá lớn đối với xạ thủ cấp tám như Sa Á, nhưng nếu như cả ngày đều nhìn chằm
chằm hư ảnh không ngừng vận động với tốc độ cao, vậy thì ngay cả cường giả đỉnh
cao giống như xạ thủ cấp tám thế này cũng chống đỡ không nổi. Qua ngày đầu
tiên, Diệp Trùng mệt tới mức gần như hư thoát, còn Sa Á thì sao, nhìn cái gì
cũng đều là bóng chồng.

Ngày thứ hai, Sa Á học
khôn rồi, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, ở cự ly thế này, thần niệm so với mắt
còn đáng tin hơn. Điều duy nhất làm nàng ngạc nhiên chính là Diệp Trùng như
không có việc gì, có mặt đúng giờ trong phòng huấn luyện.

Ý nghĩ đầu tiên trong
đầu Sa Á lúc đó chính là: Tên này có còn là người không?

Chạy, vẫn là chạy điên
cuồng, Diệp Trùng chạy loạn khắp nơi một cách cực kỳ điên cuồng trong sân huấn
luyện không hề coi là lớn, tuy mỗi lần đổi hướng cấp tốc của hắn vẫn hoàn toàn
không có hiệu quả, nhưng hắn vẫn cố sức chạy nhanh hết toàn lực.

Chạy tới cuối cùng, hơi
thở nặng nề giống như ống bễ đó nghe thấy làm cho Sa Á chấn động trong lòng.
Bước chân Diệp Trùng đã sớm không còn nhẹ nhàng tự nhiên như lúc đầu, mỗi lần
đạp chân, mỗi lần đổi hướng đều giống như một người khổng lồ vạn tấn nặng nề
đạp lên sàn từ trên cao vậy, sàn đã trải qua xử lý gia cố trong khoảnh khắc
liền xuất hiện vô số vết nứt. Sa Á biết, thể lực Diệp Trùng lúc này đã đạt tới
mức độ đèn khô dầu hết.

Mỗi khi tới lúc này,
nàng đều đếm giây, nhưng Diệp Trùng thường có thể sờ sờ chống đỡ tới giây cuối
cùng. Diệp Trùng lúc này giống như vừa mới bò ra từ trong nước, trên dưới toàn
thân ướt nhỏ giọt, gân xanh trên trán con giun to đùng uốn lượn, cực kỳ dọa người.

Trọn vẹn tám mươi ngày,
một ngày lại một ngày, mỗi ngày đều như vậy.

Sa Á rất khó tưởng
tượng, trong thân thể mong manh thế này, làm sao có thể chứa đựng sức mạnh
khổng lồ như thế?

Nàng phát hiện thiếu
niên trước mắt này đã hoàn toàn đánh đổ tất cả hiểu biết lúc trước của nàng. Sự
khắc khổ của Diệp Trùng, không, đây hoàn toàn là huấn luyện cực hạn kiểu tự
ngược đãi, làm Sa Á cung kính nể phục. Trong giờ phút này, Diệp Trùng đã thắng
được sự công nhận toàn bộ của Sa Á.

Điều này không hề nói
Sa Á đã nảy sinh tình cảm gì với Diệp Trùng. Đây là một loại tôn kính, sự tôn
kính của một cường giả đối với một cường giả khác.

Xạ thủ đều mẫn cảm,
thần niệm của bọn họ thường có thể làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn
nhất phát hiện sự thay đổi nhỏ nhặt ở xung quanh, mà thân là xạ thủ cấp tám, Sa
Á đối với mỗi chỗ nhỏ nhặt xung quanh nàng đều có sự hiểu biết rõ ràng làm
người ta dựng tóc gáy.

Đột phá của Diệp Trùng
xảy ra vào ngày thứ năm mươi bảy, con số này không hề có chỗ đặc biệt nào.
Nhưng đối với Sa Á mà nói, đây là một con số cực kỳ có ý nghĩa. Ngày này, nàng
đã chứng kiến một sự đột phá. Võ thuật gia cường đại nhất của cả nước Đông Vân,
có lẽ là võ thuật gia cường đại nhất của cả thế giới, hắn cuối cùng đã tìm ra
phương pháp thoát khỏi thần niệm của xạ thủ cấp tám.

Tuy không biết Diệp
Trùng làm sao làm được, nhưng Sa Á cảm nhận được một cách chân thật thần niệm
vẫn luôn không bị hẫng của mình trong khoảnh khắc đó đã mất đi bóng dáng của
đối phương. Nhưng rất mau, Diệp Trùng lại một lần nữa bị thần niệm của nàng bắt
được. Nhưng Sa Á biết, người đáng sợ như Diệp Trùng thế này, chỉ cần bị hắn
phát hiện vết nứt đột phá, chỉ e là vết nứt này có nhỏ xíu đi nữa, hắn đều sẽ
không bỏ qua.

Sự thật cũng đã chứng
minh suy đoán của Sa Á. Thời gian tiếp theo, Diệp Trùng trở nên càng lúc càng
trơn trợt, thần niệm của Sa Á cũng càng lúc càng khó khóa được hắn.

Sa Á biết, tuy Diệp
Trùng hiện giờ vẫn không cách nào làm lung lay địa vị của xạ thủ, nhưng bắt đầu
từ ngày này, thời đại độc tôn của xạ thủ chỉ e sẽ dần dần trôi xa.

Diệp Trùng rất mệt, cực
kỳ mệt mỏi! Nhưng hắn không dám có chút sơ sẩy, hắn biết cơ hội giống hiện tại
thế này không hề lúc nào cũng có, mỗi một chút thời gian của hắn đều cực kỳ quý
giá. Hắn cần mau chóng quen thuộc loại cảm giác này, chỉ có như vậy, mang nó
trở thành một bản năng của mình thì mới có thể làm cho mình đối mặt mấy xạ thủ
cấp tám đó mà không rơi vào thế hạ phong.

Diệp Trùng lúc mới đầu
không hề có suy nghĩ gì, đối với thứ thần niệm này, hắn cũng không có phương
pháp gì quá tốt. Vì vậy hắn dứt khoát để Sa Á công kích hắn, muốn đánh bại một
kẻ địch, đầu tiên chính là quen thuộc hắn. Diệp Trùng mỗi ngày đều bao phủ dưới
thần niệm cường đại của Sa Á, chạy nhanh trong thần niệm của Sa Á, cố sức né
tránh mấy chùm sáng hắn mỗi lần đều không sao né tránh được đó.

Phương pháp này cực kỳ
hữu hiệu, Diệp Trùng rất mau liền quen thuộc cảm giác bị khóa chặt. Mới đầu,
mỗi lần khi bị khoá, hắn đều sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dần dần, đã
quen bị khóa chặt, hắn đã có thể dùng tâm tư bình thường đối xử với loại cảm
giác này.

Sau một tháng, Diệp
Trùng đã có thể cảm giác được một cách tỉ mỉ thay đổi nhỏ nhặt trong thần niệm
của Sa Á. Nếu như nói thần niệm của Sa Á là nước, vậy thì Diệp Trùng lúc này đã
bắt đầu quen thuộc với đặc tính của nước. Ưu thế này cực kỳ khó có được, trừ
hắn ra, cho dù là võ thuật gia khác có thực lực thế này của hắn, nhưng có ai
lại có một vị xạ thủ cấp tám một mực bồi luyện không gián đoạn chứ? Mỗi một vị
xạ thủ cấp tám đều là cường giả đỉnh cấp nhất, bọn họ có đủ vốn để kiêu ngạo.

Một điểm này rất quan
trọng. Diệp Trùng dù sao cũng không phải thuật thừa sư thật sự, lúc trước, tuy
tri thức lý luận của hắn cực kỳ phong phú, nhưng hắn không thể nào giống Hoàng
Bạch Y hoặc là Sa Á, đối với thần niệm có nhận thức bản chất sâu sắc như vậy.
Nhưng bây giờ, huấn luyện suốt ngày suốt đêm, mà Sa Á cũng không chút keo kiệt
phô bày ra thực lực của nàng, đối với xung kích một lần rồi lại một lần của cực
hạn, làm cho nhận thức đối với thần niệm trông như hư vô, mù mịt của Diệp Trùng
tăng lên dữ dội.

Một khi đối với thần
niệm có nhận biết thật sự, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Diệp Trùng, đầu
óc bình tĩnh, thực lực mạnh mẽ của một kẻ thân là giới giả, mấy nhân tố này làm
Diệp Trùng có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này tìm được biện pháp
ứng phó.

Lần thử đầu tiên của
Diệp Trùng chính là sử dụng kỹ năng đặc biệt có được sau khi trở thành giới
giả. Lúc trước hắn không phải chưa từng dùng, nhưng lại không có hiệu quả. Lần
này hắn lại sử dụng loại kỹ năng này lần nữa, trong tầm nhìn của hắn, một đường
cong màu lam cực kỳ nguỵ dị lóe lên rồi mất, loại đường cong giống như gợn sóng
này, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lúc trước, khi Diệp
Trùng sử dụng kỹ năng này, những đường nét màu lam xuất hiện trong tầm mắt đó
đều là những đường thẳng và đường gấp khúc, vẫn chưa từng xuất hiện đường cong
nguỵ dị thế này.

Gần như là bản năng,
Diệp Trùng liền cong người tiến lên men theo đường cong nguỵ dị đó. Khoảnh khắc
đó, Diệp Trùng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như một người vẫn luôn
đi trong nước, bỗng nhiên toàn bộ nước xung quanh đều thoáng cái biến mất, loại
cảm giác thoải mái đó, Diệp Trùng chỉ e cả đời cũng không quên được.

Khoảnh khắc đó, trong
đầu óc vẫn luôn không chút gợn sóng của Diệp Trùng bị sự vui mừng trước giờ
chưa từng có trám đầy. Mỗi ngày không ngừng xung kích cực hạn bản thân, hắn
giống như một sợi dây cung, bị kéo căng từng chút, từng chút một, thân thể và
tâm lý của hắn thật ra đã bị kéo căng tới tột cùng. Lúc này, tất cả áp lực,
toàn bộ đều thoát ra hết. Mất đi tâm trạng cân bằng, Diệp Trùng cũng rất mau
liền thoát ra khỏi loại trạng thái này, cho nên sau đó bị Sa Á bắn trúng liên
tiếp.

Từ đó về sau, số lần
Diệp Trùng tránh khỏi công kích của Sa Á cũng càng lúc càng nhiều. Diệp Trùng
rất mau thì đã tìm thấy bí quyết thoát khỏi thần niệm của Sa Á, phải bình tĩnh.
Tâm tịnh như nước, điều này đối với hắn mà nói, không hề tồn tại khó khăn gì.
Đây vẫn luôn là sở trường của hắn.

Theo việc Diệp Trùng
càng lúc càng quen thuộc với thần niệm của Sa Á, số lần xuất hiện của đường
cong nguỵ dị đó cũng càng lúc càng dày đặc, đường cong mỗi lần xuất hiện đều
hoàn toàn khác nhau. Về sau, Diệp Trùng giống như một con cá, có thể thoải mái,
tự nhiên bơi lội trong thần niệm của Sa Á. Mà đường cong trong tầm nhìn của hắn
cũng từ một đường lúc ban đầu dần dần tăng lên, điều này cũng có nghĩa là, Diệp
Trùng có nhiều lựa chọn hơn.

Kỹ năng sau khi mình
trở thành giới giả này, Diệp Trùng lúc trước không hề bỏ quá nhiều tâm tư ở mặt
này. Thủ đoạn chiến đấu của Diệp Trùng nhiều phi thường, kỹ năng này, hắn chỉ
sử dụng qua có vài lần.

Lần này có thể thành
công thoát khỏi thần niệm của Sa Á, kỹ năng này có tác dụng quan trọng đặc
biệt, đây là điều hắn không ngờ tới.

Tại sao lúc đầu kỹ năng
này không có tác dụng, mà về sau lại có thể có hiệu quả rõ ràng như vậy, biến hóa
trong này làm Diệp Trùng suy nghĩ thật sâu. Lúc này Diệp Trùng mới phát hiện
mình đối với kỹ năng đã có khá lâu này không rành rẽ đến như vậy, hắn trước giờ
chưa từng suy nghĩ nguyên lý của nó. Lúc kỹ năng này xuất hiện lần đầu tiên,
Diệp Trùng cảm thấy có chút không thể tin nổi, hắn vốn dĩ cho rằng, kỹ năng có
vài phần tính chất dự đoán giống thế này nếu như xuất hiện trên người loại
thuật thừa sư siêu cấp như là Hoàng Bạch Y ngược lại có thể hiểu được. Xuất
hiện ở trên người không có chút thiên phú nào đối với thuật thừa như mình đây,
quả thật có chút nguỵ dị. Bất quá, sau đó bởi vì cơ hội sử dụng rất ít, Diệp
Trùng cũng vẫn luôn bỏ qua vấn đề này.

Đột phá lần này đã thay
đổi nhận thức của Diệp Trùng đối với kỹ năng này, nó không hề giống dự đoán của
thuật thừa sư, mà chắc là tấn công nhược điểm sau khi trải qua lượng lớn tính
toán giống như Mục! Đây cũng là tại sao lúc mới đầu, kỹ năng này không có bất
cứ tác dụng gì. Theo sự quen thuộc càng lúc càng lớn của Diệp Trùng đối với
thần niệm của Sa Á, hắn giống như một cái quang não, càng lúc càng rõ ràng tham
số của thần niệm, như vậy mới có thể dần dần lợi dụng năng lực tính toán siêu
mạnh của hắn tìm ra được chỗ hở của thần niệm.

Thế này xem ra kỹ năng
này dường như không có chỗ đặc biệt nào, nhưng Diệp Trùng lại hiểu rõ sâu sắc
lợi hại của nó. Nếu như bình thường, Diệp Trùng tin rằng, cho dù hắn có quen
thuộc với thần niệm của Sa Á thế nào cũng không sao chủ động thông qua đầu óc
của mình mà tính toán ra biến hóa trong này, nhưng kỹ năng này lại có thể.

Dưới trạng thái sử dụng
kỹ năng này, năng lực tính toán của đầu óc hắn gấp trên trăm lần trạng thái
bình thường.

Thật là một kỹ năng
đáng sợ!

Từ kết quả mà xét,
phong bế huấn luyện lần này cực kỳ thành công. Diệp Trùng không chỉ có được đột
phá mà hắn muốn có, mà còn kèm theo một chỗ tốt khác, thân thể vốn dĩ đã cường
hãn vô bì của hắn trải qua huấn luyện siêu cực hạn trong khoảng thời gian này,
lại tăng thêm một bậc. Sau khi trải qua ba ngày nghỉ ngơi, thân thể Diệp Trùng
khôi phục tới trạng thái tốt nhất, hắn lúc này mới phát hiện một điểm này. Sức
mạnh hàm chứa trong thân thể làm hắn thoải mái tới mức muốn rên rỉ.

- Không ngờ anh thật sự
có thể thành công, chúc mừng anh. - Sa Á khàn khàn trầm thấp, nàng thật tâm
thành ý chúc mừng Diệp Trùng. Năng lực và liều mạng quên mình của Diệp Trùng,
có lúc làm trái tim đã tôi luyện tới mức giống như đá, thép của nàng cũng nảy
sinh ra vài phần bất nhẫn. Trong tám mươi ngày này, Diệp Trùng làm sao tôi
luyện chính mình, từ sàn thì có thể nhìn ra, toàn bộ sàn của cả phòng huấn
luyện nứt thành mảnh vụn còn nhỏ hơn móng tay, cả phòng huấn luyện đều vậy, cực
kỳ cân bằng. Đạp trên sàn hơi nặng một chút, mấy mảnh sàn vụn đó sẽ bắn đi khắp
nơi. Toàn bộ những thứ này đều là do Diệp Trùng mấy ngày này mạnh mẽ đạp ra.

Trải qua lần phong bế
huấn luyện này, Sa Á mới bừng ngộ ra, một thân bản lĩnh tuyệt không tương xứng
với tuổi tác này của Diệp Trùng là làm sao có được.

Diệp Trùng đã khôi phục
lại từ trong sự vui mừng lúc ban đầu, hắn bình tĩnh tiếp nhận lời chúc của Sa
Á: - Cám ơn. Cũng cám ơn cô mấy ngày này cực khổ bồi luyện, không có cô, tôi
cũng không thể nào thành công. - Lời Diệp Trùng không hề là lời khách khí. Nếu
như không có bồi luyện xuất thần thế này của Sa Á, hắn không thể nào tìm được
phương pháp chính xác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Sa Á cười cười, gương
mặt bình thường đó lập tức trở nên sinh động, trong giọng nói của nàng mang theo
chút cảm khái: - Tôi trước giờ chưa từng thấy một tên điên bình tĩnh như anh
thế này. Không cần cám ơn tôi. Trợ giúp lần huấn luyện này đối với tôi cũng rất
lớn, tôi vẫn phải cảm tạ anh đã giúp tôi tìm được một phương pháp tăng cường
thực lực.

- Súng quang ngày mai
sẽ cải tạo cho cô. - Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, phương thức cảm ơn của hắn
rất trực tiếp.

- Tôi không nói cám ơn
đâu. Nhưng tôi rất kỳ quái, anh làm sao làm được chứ. - Từ sau khi phát giác
Diệp Trùng thành công thoát khoải thần niệm của mình lần đầu tiên, Sa Á đã
không ngừng thay đổi thần niệm của mình, nhưng vẫn không sao ngăn cản bước chân
tiến tới của Diệp Trùng, khóa chốt của thần niệm đối với Diệp Trùng càng lúc
càng nhỏ, tới cuối cùng hoàn toàn không sao khóa được.

Thật ra trong lòng Sa Á
có chút lo lắng, Diệp Trùng hiện giờ, đối với xạ thủ mà nói, quả thật là sự tồn
tại cực kỳ nguy hiểm. Nếu như Sa Á không phải thuộc về Diệp Trùng…

Biểu tình của Diệp
Trùng có chút cổ quái: - Tôi cũng nói không rõ được.

Sa Á có chút hiểu gật
gật đầu, nàng biết Diệp Trùng không hề thoái thoát, tới cảnh giới này của bọn
họ, có rất nhiều việc đích xác không phải có thể nói rõ được.

Ngày hôm sau, Diệp
Trùng liền cải tạo khẩu súng quang cỡ nhỏ màu xám bạc đó tặng cho Sa Á, mà tiền
sáu pháo trận của ba tháng, Christine cũng giao tới tay Diệp Trùng.

Cuộc sống của Diệp
Trùng dường như thoáng cái lại khôi phục như bình thường, không có huấn luyện
điên cuồng, tiết tấu sinh hoạt của hắn đã chậm lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3