Sư sĩ truyền thuyết - Chương 530

Chương 530: Cá và lưới (1)

Cổ đô ngàn năm Tô thành
này, trong khoảng thời gian này ẩn ước có vài phần rối loạn bất an. Tin tức
quốc vương bệ hạ băng hà là đề tài mọi người hiện đang thảo luận nhiều nhất,
không biết tin tức này đầu tiên là ai truyền ra, nhưng lại lưu truyền rộng rãi
trong chốn thị tứ. Mà sự trở về của điện hạ Tô Môn hôm qua, dường như cũng một
mặt chứng thực tính chân thật của tin tức này. Tất cả hoạt động ngầm đều có
quan hệ với tin tức như thật như giả này.

Điện hạ Tô Môn từ tối
qua về tới Tô thành liền gấp gáp trở lại vương cung, tới giờ vẫn không đi ra.
Dân chúng nước Đông Vân vô cùng yêu quý quốc vương bệ hạ của họ, cũng chính là
cha của điện hạ Tô Môn, Trạch Tây Gia Hoa. Sự khai sáng chính trị, thương
nghiệp của Trạch, dưới sự thống trị của ông ta, cuộc sống của dân chúng đầy đủ
sung túc, mà quốc lực của nước Đông Vân cũng ngày một phát triển, ẩn ước có dấu
hiệu vượt qua Nam Châu, trở thành cường quốc số một.

Buổi trưa, tin tức quốc
vương bệ hạ băng hà cuối cùng do vương đình công bố, cả nước rơi vào trong đau
thương. Cư dân Tô thành nhôn nhao tự phát treo Bạch Linh hoa đại biểu cho nỗi
thương nhớ vì vị quốc vương bệ hạ hiền minh này. Đi trên đường, trên mặt mọi
người, ai nấy đều mang theo vẻ đau thương, còn trước ngực đều treo một đóa Bạch
Linh hoa nho nhỏ.

Đây là một ngày rối
ren, lộn xộn. Lão quốc vương băng hà và tân quốc vương kế vị đều trong ngày
này, đây là truyền thống của nước Đông Vân. Người lên ngôi tân quốc vương không
có bất cứ hồi hộp gì, Tô Môn Tây Gia Hoa là vương tử duy nhất của tiên vương,
hắn sẽ dẫn dắt quốc dân của hắn, tiếp tục đi tới trước.

Tuy trong lòng đau đớn,
nhưng mọi người tràn đầy lòng tin với tương lai của nước Đông Vân, Tô Môn điện
hạ, không, bây giờ nên gọi là quốc vương bệ hạ, năng lực của hắn không ai nghi
ngờ. Vô luận là trong quân đội hay là trong lòng các đại thần, trong lòng bình
dân, danh vọng của hắn đều cực cao.

Nhưng, cũng không phải
mỗi người đều lạc quan như thế, mà loại tâm tình này, nghiêm trọng nhất chính
là trong đám đại thần. Lão quốc vương ôn hòa nhân từ, tân quốc vương lại hoàn
toàn không giống lão quốc vương. Thời trẻ từng ở trong quân đội, chính như hiện
giờ, hắn vẫn quản lý hầu hết quân đội của cả nước Đông Vân, hắn làm người
nghiêm khắc, quả quyết, làm việc quả đoán, mau chóng, khí giết chóc cực nặng.
Với lại, hắn lòng dạ độc ác, làm mỗi vị đại thần đứng ở trước mặt hắn đều run
rẩy, sợ hãi.

Cùng với việc Tô Môn
Tây Gia Hoa đăng vị, sự hỗn loạn đó của Tô thành cũng theo đó mà tan thành mây
khói. Tô thành cổ xưa lại một lần nữa khôi phục sự phồn hoa ngày thường, không
hề vì sự thay đổi quốc vương cũ mới mà có ảnh hưởng quá lớn, hết thảy theo như
di nguyện trước lúc lâm chung của lão quốc vương.

Chính trong một ngày
xem ra bình thường này, sự thay đổi của vương triều mới cũ phảng phất như không
chút tiếng động thì đã hoàn thành.

Diệp Trùng dưới sự
hướng dẫn của Ba La Mông, đi trên đường phố Tô thành, ngay sau lưng hắn. Đi
cùng hắn chính là học sinh Christine của hắn, còn có xạ thủ cấp tám trên danh
nghĩa đã thuộc về hắn, Sa Á.

Từ sau khi mục kích
trận đại chiến hôm đó, Christine ở trước Diệp Trùng giống như bỗng biến thành
một người khác, thành thật tới mức giống như bé gái ngoan. Mà nàng, cũng không
dám tự xưng là bà đây ở trước mặt Diệp Trùng, nói chuyện cũng cung cung kính
kính, giống như biến thành một người khác. Diệp Trùng vốn dĩ vẫn còn vài phần
không thích ứng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Christine thế này cũng sẽ không gây ra
vài chuyện, mình cũng đỡ lo, nên không nói gì nữa.

Christine không lên
tiếng, Sa Á một mực không nói cười tuỳ tiện, lại thêm Diệp Trùng hờ hững trước
sau như một, ba người ở cùng nhau, làm sao một chữ lạnh có thể hiểu được?

Ba La Mông đã bao nhiêu
năm không tự mình làm hướng dẫn rồi? Hắn nhớ không rõ lắm, là hai mươi năm hay
là ba mươi năm? Lần này vì làm cho vị khách tôn kính này vừa ý, hắn đặc biệt
dẫn một tuỳ tùng trẻ tuổi A Mãn. Vốn dĩ hắn không muốn tự mình ra ngoài, dù sao
đã lớn tuổi thế này, nhưng càng nghĩ càng không yên tâm, cuối cùng vẫn quyết
định tự mình đi cùng vị khách này.

Có thể là do lão quản
gia uy nghiêm ở bên cạnh, A Mãn mới đầu có chút cẩn trọng. Về sau, sau khi từ
từ thả lỏng, nói chuyện đầy thú vị, thường chọc Christine cười khanh khách,
thần thái xinh đẹp đó làm người qua đường trợn cả mắt lên. Ngay cả Sa Á vẫn
luôn không nói cười tuỳ tiện có lúc cũng không khỏi mỉm cười. A Mãn hai mươi ra
đời, thân thể khỏe mạnh, tính tình lanh lợi, biết ăn nói, hắn từ nhỏ lớn lên ở
Tô thành, mọi thứ ở đây hắn đều quen thuộc phi thường, làm hướng dẫn là thích
hợp vô cùng.

Diệp Trùng phát hiện
một chỗ rất đặc biệt, trên không Tô thành rất ít có phi hành khí bay qua, hỏi
ra mới biết, cả bầu trời Tô thành là khu cấm bay. Tất cả phi hành khí phải hạ
cánh, cất cánh ở bãi đáp ngoài thành, nếu như không cẩn thận bay vào trong
thành, rất có khả năng bị hỏa lực phòng không trực tiếp bắn hạ.

Điều phải làm đầu tiên
là ổn định, sau đó Diệp Trùng mới có thể thận trọng suy nghĩ con đường tiếp
theo đi thế nào. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một kế hoạch đại khái, rất nhiều
chi tiết cần thận trọng cân nhắc. Hiện giờ Mục Thương không ở bên cạnh, không
ai có thể giúp mình, tất cả mọi thứ đều cần mình nỗ lực.

Chỗ ở trước khi lên
ngôi của Tô Môn Tây Gia Hoa tính ra cũng không có gì không thoải mái, nhưng
Diệp Trùng cảm thấy vẫn phải tìm một chỗ của mình thì bảo đảm hơn.

Ba La Mông có lẽ không
coi là một người hướng dẫn đạt chuẩn, nhưng trong giới quý tộc, cân nặng của
hắn lại không cần phải nghi ngờ. Không cần hắn tự mình đi hỏi, hắn liền có thể
rất mau chóng thăm dò được tin tức Diệp Trùng cần, ai có đất đai, nhà cửa muốn
bán.

Ba La Mông tuân thủ
nghiêm ngặt bổn phận của mình, hắn không hỏi câu nào liên quan tới vấn đề như
là chỗ dùng của nhà cửa, mà hỏi Diệp Trùng chi tiết yêu cầu đối với đất đai và
nhà cửa.

- Tin tức ngài yêu cầu
đã nghe ngóng rõ ràng. - Hơi cong người, Ba La Mông cung kính nói: - Ngài yêu
cầu đất rộng, với lại hoàn cảnh yên tĩnh. Trang viên thế này ở phụ cận Tô thành
có rất nhiều. Mà hiện giờ người có ý định chuyển nhượng tổng cộng có mười ba
nhà, cuối cùng lọc ra ba nhà cho ngài lựa chọn. Nếu như ngài cảm thấy không
thích hợp, xin đợi hai ngày, tới lúc đó sẽ có tư liệu càng chi tiết hơn được
đưa tới.

- Nhà đầu tiên ở phía
nam Tô thành, xây dựng gần sông, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nó thuộc sở hữu của bá
tước Tư Duy Nhĩ, báo giá khoảng năm mươi triệu, cách Tô thành khoảng một trăm
km. Nhà thứ hai lại ở rìa Tô thành, nó do một nhà điêu khắc xây dựng, về sau
được đại nhân Bỉ Kỳ mua với giá cao, phong cách kiến trúc của nó đặc sắc độc
nhất. Người giành mua nó rất nhiều, báo giá khoảng tám mươi triệu.

Ba La Mông liếc nhìn
Diệp Trùng, thấy hắn cẩn thận lắng nghe, liền đằng hắng: - Nhà thứ ba ở phía
bắc Tô thành, cách Tô thành xa nhất, khoảng ba trăm km. Diện tích của nó lớn
nhất trong ba trang viên, nó núi vây ba mặt, giá cũng rẻ nhất, ngài có lẽ chỉ
cần tốn mười lăm triệu úc thì có thể có được nó. Với lại, ngài còn nhận được
quyền sở hữu đất đai có diện tích lên tới hai mươi lăm km vuông xung quanh
trang viên. - Đối với Diệp Trùng mà nói, mấy thứ đại loại như phong cách kiến
trúc và cảnh sắc gì đó đều hoàn toàn không có ý nghĩa. Cuối cùng hắn lựa chọn
chỗ thứ ba, ở xa Tô thành nhất. Điều này cũng có thể làm hắn tránh xa chỗ thị
phi Tô thành này.

Từ trong sách mà hắn
biết thường miêu tả thế này, vô luận kinh đô chỗ nào đều là chỗ nhiều thị phi
nhất. Lực lượng hiện giờ của hắn tuy không hề yếu ớt nhưng hắn lại cần tốn thời
gian để tìm được phương pháp đối kháng với người khác, nếu không, vậy thì rất
nguy hiểm.

Trong trò chơi với Mục
Thương, Diệp Trùng đã hiểu được một đạo lý cực kỳ sâu sắc, nếu như thực lực của
mình không đủ mà ló mặt, vậy khả năng kết cục thất bại cực kỳ lớn. So với như
vậy, yên lặng phát triển mới là thủ đoạn hữu hiệu chân chính.

Phương thức chiến đấu
lúc trước của Diệp Trùng rất trực tiếp, rất đơn nhất, dưới hậu thuẫn của sức
chiến đấu cá nhân cường đại của hắn và Mục Thương, hắn mỗi lần tuy kinh hiểm vô
bì nhưng đều có thể thành công trốn thoát.

Cùng với trải nghiệm
không ngừng phong phú của Diệp Trùng, lý giải của hắn đối với chiến đấu cũng
càng lúc càng sâu. Mà điều làm quan niệm của Diệp Trùng xảy ra biến hóa trực
tiếp nhất vẫn là trong khoảng thời gian dẫn dắt đội ngũ đó. Vô luận là tình
trạng hiện thực hay là trò chơi Diệp Trùng chơi cùng Mục Thương đều ép hắn
không thể không thay đổi phương thức chiến đấu của mình. Tốc độ trưởng thành
trong chiến đấu mới là nhanh nhất.

Đường đi không thông,
vậy thì đổi đường. Diệp Trùng không hề là kẻ ngốc, hắn phát hiện, đổi một loại
phương thức giải quyết vấn đề, vấn đề ngược lại càng dễ giải quyết hơn. Loại
thu hoạch này cho hắn sự trợ giúp rất lớn, mỗi khi hắn gặp phải vấn đề, hắn đều
nghĩ, có phải vẫn còn một loại phương thức giải quyết vấn đề khác?

Nhưng cho dù hắn đang
không ngừng trưởng thành, nhưng do tính cách gây nên, khi Diệp Trùng giải quyết
vấn đề thường tràn đầy tính công kích dữ dội.

Sau khi Tô Môn Tây Gia
Hoa nhận được báo cáo của Ba La Mông, lập tức cười lên. Hắn mau chóng đưa ra
chỉ thị, yêu cầu Ba La Mông giúp đỡ Diệp Trùng hoàn thành các giao dịch.

Đây không trách được ta
a, là ngươi tự mình tìm tới. Đang vì làm sao khống chế Diệp Trùng mà đau đầu,
Tô Môn Tây Gia Hoa lúc này muốn thả cửa cười lớn, trên bản đồ sau lưng hắn, gần
trang viên Diệp Trùng chọn, dán biểu tượng của một quân doanh.

Nhận được chỉ thị của
Tô Môn Tây Gia Hoa, Ba La Mông càng thêm thận trọng. Hắn vốn dĩ chỉ theo thói
quen báo việc này lên bệ hạ. Hắn biết hôm nay bệ hạ bận rộn thế nào, vừa mới
đăng cơ, rồi tang lễ của lão quốc vương, vân vân…, việc cần hắn sứt đầu mẻ trán
quá nhiều. Cho nên khi Ba La Mông nhận được chỉ thị của Tô Môn Tây Gia Hoa, sự
kinh ngạc trong lòng lúc đó cứ nghĩ là biết.

- Làm nhanh. - Chỉ thị
của Tô Môn Tây Gia Hoa đơn giản cực kỳ, nhưng Ba La Mông theo hắn mấy mươi năm
lại thể hội được mức độ coi trọng của bệ hạ đối với việc này.

Trong lòng hắn lại một
lần nữa dâng lên cùng một nghi hoặc, vị khách này rốt cuộc lai lịch thế nào,
lại làm cho bệ hạ coi trọng như vậy.

Hiệu suất của Ba La
Mông cao phi thường, chính trong hôm đó hắn đã giúp Diệp Trùng hoàn thành tất
cả thủ tục của giao dịch này.

Mà là đương sự, thể hội
lớn nhất của Diệp Trùng chính là giá nhà ở chỗ này so với Dã Tháp thành thật sự
là đắt hơn rất nhiều. May mà trong nội dung giao dịch của hai bên còn bao hàm
đất đai hai mươi lăm km vuông xung quanh trang viên.

Biểu tình cực kỳ may
mắn sau khi hoàn thành giao dịch của người chủ nhà đó làm hắn cảm thấy có chút
kỳ quái.

Điều này đối với hắn mà
nói, đều quá xa lạ, phương diện giao dịch hắn ngay cả gà mờ cũng không bằng.
Ngoài ra, tố chất nghề nghiệp mà Ba La Mông biểu hiện ra làm Diệp Trùng quyết
định giao giao dịch này cho hắn làm.

Có chỗ ở của mình, Diệp
Trùng không nguyện ý ở tiếp trong phủ của Tô Môn Tây Gia Hoa. Dẫn theo
Christine và Sa Á, Diệp Trùng cùng với chủ nhân cũ của trang viên, từ biệt Ba
La Mông, đoàn người liền bay về phía trang viên mới mua đó.

Không thể lấy Thần ra,
Diệp Trùng chỉ đành lại một lần nữa ngồi chung chiến cơ của Sa Á. Christine có
chiến cơ của mình, đương nhiên, so với chiến cơ của Sa Á thì thua kém quá
nhiều.

Diệp Trùng cũng lần đầu
tiên nhìn thấy bãi đáp của chỗ này. Kích cỡ bãi đáp tương đương một thành trấn,
nó được chia thành rất nhiều khu nhỏ, dùng để cất cánh và hạ cánh, mà xung quanh
nó, từng hàng từng hàng nhà kho chỉnh tề, toàn bộ dùng để giúp mấy xạ thủ giữ
gìn chiến cơ của bọn họ. Xạ thủ mỗi khi tới nơi nào thì đầu tiên sẽ mang chiến
cơ của mình giao cho bộ phận bảo quản chuyên môn của bãi đáp để tập trung bảo
quản, sắp xếp, khi cần thì tự mình tới lấy ra.

Một số kẻ cự phú thậm
chí còn xây dựng một bãi đáp cỡ nhỏ trong trang viên của mình.

Rất mau, Diệp Trùng đã
tìm thấy trang viên mình vừa mới mua. Tới chỗ này, hắn mới phát hiện diện tích
trang viên lớn vượt xa tưởng tượng của mình, diện tích lớn khoảng mười lăm km
vuông, xây dựa vào núi, có chút khí thế. Diệp Trùng vốn dĩ cảm thấy có chút
đắt, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, cảm thấy vừa ý vô cùng. Nếu như thêm
đất đai xung quanh vào, cả diện tích sẽ đạt tới bốn mươi km vuông, chỉ cần
không chế tạo chiến hạm cỡ lớn, nơi này làm gì cũng đều có dư.

Trong trang viên có một
bãi đáp cỡ nhỏ, có thể chứa một trăm chiến cơ lên xuống. Khi mọi người tới, tất
cả người hầu trong này đều đã sớm sớm ra đón tiếp.

Hai bên rất mau hoàn
thành giao nhận.

- Bọn họ, ngài có cần
không? - Chủ nhân cũ của trang viên là một thương nhân, hắn chỉ mấy người hầu
này, cung kính hỏi Diệp Trùng. Hắn không dám vì tuổi tác của đối phương mà có
chút sơ suất nào, phải biết rằng, người làm chứng cho giao dịch lần này của bọn
họ chính là tiền quản gia của quốc vương bệ hạ, Ba La Mông.

- Không cần. - Diệp
Trùng lắc đầu.

Chủ nhân cũ của trang
viên gật gật đầu ra dấu hiểu: - Tôi hiểu rồi. - Trong lòng hắn rất rõ ràng, với
thân phận tôn quý của đối phương, nào lại để ý người hầu hắn từng dùng qua.
Người có thân phận càng cao quý, yêu cầu đối với người hầu sẽ càng cao.

Diệp Trùng trước giờ
chưa từng nghĩ chuyện người hầu này. Chỗ này của hắn, hắn không hề định có tạp
vụ gì. Rất mau, mấy người hầu này liền bị chủ nhân của của trang viên này cho
nghỉ việc. Mà sau khi chủ nhân cũ cáo biệt, trang viên rộng lớn hiện rõ sự
trống trải như một tòa trang viên chết.

Christine và Sa Á nhìn
nhau. Bọn họ không biết Diệp Trùng rốt cuộc muốn làm gì.

Đỗ Phụng thần sắc
nghiêm túc, chăm chú nhìn đám binh sĩ đang huấn luyện trong sân, đi qua trước
người bọn họ. Bước chân hắn giống như đo đếm chính xác vậy, mỗi một bước đều
chính xác vô bì. Mà ánh mắt hắn dữ dội, không có chiến sĩ nào dám đối thị với
hắn. Dao động tinh thần của hắn bao phủ cả sân huấn luyện, điều này làm hắn có
thể biết rõ có ai lười biếng không.

Hắn là trưởng quan cao
nhất của quân doanh này, nhưng hắn lại không hề thích đứng ở cửa sổ phòng làm
việc của mình nhìn xuống, mà lại thích đi trên sân huấn luyện, đội mặt trời
nóng rừng rực ở trên đầu thôi thúc chiến sĩ huấn luyện.

Đỗ Phụng có mặt chữ
quốc, bình thường không tuỳ tiện nói cười, không giận tự có uy. Gần như tất cả
chiến sĩ đều cực kỳ kính sợ vị trưởng quan nghiêm khắc này của bọn họ, chỉ có
một người ngoại lệ, đó chính là trợ thủ của hắn, Lý Cảnh.

Lý Cảnh làm người hiền
hoà, với ai cũng đều cười hì hì, đối với đám chiến sĩ cũng hòa nhã dễ gần. Quan
hệ của Lý Cảnh và Đỗ Phụng cực tốt. Hai người lúc là tân binh thì đã ở cùng
nhau, sau này trải qua vô số chiến đấu, một mạch đều là kề vai tác chiến, tình
cảm giữa hai người người khác còn xa mới sánh bằng.

- Lão Đỗ, lão Đỗ, tới
đây, tới đây! - Lý Cảnh ở chỗ râm mát góc tường vẫy tay với Đỗ Phụng.

Đỗ Phụng quét nhìn đám
tân binh đang huấn luyện, dặn dò giáo quan phụ trách huấn luyện hai câu rồi đi
tới chỗ Lý Cảnh đang ngồi. Lý Cảnh từ sau khi bị thương lần trước, thân thể vẫn
luôn không tốt lắm, cho nên công việc hắn hiện làm càng có nhiều điểm giống thư
ký của Đỗ Phụng hơn.

Đỗ Phụng đối với Lý
Cảnh cũng chưa từng làm cao.

Đi vào chỗ bóng râm, Đỗ
Phụng chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, không chút khách khí ngồi phịch bên
cạnh Lý Cảnh: - Ta nói nè A Cảnh, trời nóng thế này, ngươi chạy ra làm gì? Cẩn
thận trúng nắng, tới lúc đó em dâu lại tới tìm ta làm phiền.

- Thôi đi, thấy ta hai
năm nay thân thể không tốt thì chạy tới chỗ này cười ta. Năm đó không biết ai
đó bị ta đánh tìm không thấy phương hướng. - Lý Cảnh vẻ mặt khinh thường nhìn
Đỗ Phụng.

Đỗ Phụng cười khan vài
tiếng: - Ngươi xem ngươi, thật không có độ lượng, ta đây không phải chỉ tuỳ
tiện tán gẫu vài câu sao. - Thực lực Lý Cảnh lúc trước so với Đỗ Phụng còn cao
hơn một chút, chỉ là sau khi bị thương, bắt đầu giảm mạnh xuống.

Hướng về phía sân huấn
luyện bĩu môi, Lý Cảnh hỏi: - Đám tân binh này thế nào?

Vừa nói tới lính, Đỗ
Phụng liền trở nên nghiêm túc, mặt hắn mang theo vẻ lo lắng: - Tố chất không ra
sao, ta phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

- Vấn đề gì? - Lý Cảnh
hỏi.

- Đám tân binh này tuy
thần niệm đều đạt tới cấp bốn, nhưng tố chất thân thể phổ biến là tệ hại, có
mấy tên thậm chí ở dưới ánh mặt trời soi rọi lâu chút liền hôn mê. - Đỗ Phụng
biểu tình nghiêm túc.

- Ừm, đây là một vấn
đề. - Lý Cảnh gật đầu, đây là một vấn đề tồn tại phổ biến trong xạ thủ. Mấy xạ
thủ bình thường đều coi trọng tôi luyện thần niệm, mà không có ý thức tôi luyện
thân thể. Tuyển lựa tân binh đặc biệt tỏ rõ một điểm này, đối với thân thể
không có bất cứ yêu cầu gì, còn thần niệm lại cần đạt tới trình độ cấp bốn. Vấn
đề thân thể vẫn luôn tồn tại, Lý Cảnh chính là một người bị hại trong đó, do tố
chất thân thể không tốt lắm, sau khi hắn bị thương, thực lực giảm cực kỳ mau
chóng.

- Ngươi định làm thế
nào? - Lý Cảnh hỏi tiếp.

Đỗ Phụng không biết làm
sao nói: - Còn có thể làm thế nào? Mang đám nhãi ranh này mài giũa khỏe mạnh
từng chút một. Nhưng đám nhãi ranh này đối với loại huấn luyện này than vãn
không thôi, hì hì.

- Đám đáng thương này. -
Lý Cảnh đồng tình nhìn tân binh đang huấn luyện.

- Hết cách, lúc này
chảy nhiều mồ hôi hơn, tốt hơn tới lúc đó mất đi tính mạng. - Đỗ Phụng nói rất
chân thực.

- Ừm. - Lý Cảnh rất tán
đồng với quan điểm này của Đỗ Phụng, mấy quân nhân từng tham gia thực chiến như
bọn họ đây mới biết rõ, cây nói này chí lý. Bỗng nhớ tới một việc, Lý Cảnh oán
trách nói: - Nói nhảm với ngươi, ta suýt nữa quên mất việc chính.

- Việc chính gì? - Đỗ
Phụng tò mò hỏi.

Lý Cảnh nói: - Ngươi
không biết đó, trang viên phía dưới đổi chủ rồi.

- Đổi chủ? Đổi ai? - Đỗ
Phụng trở nên hứng thú: - Hừ, tên đó phỏng chừng bị chúng ta dày vò dữ quá, bây
giờ cuối cùng đã bán trang viên rồi, cũng không biết tên quỷ xủi xẻo nào mua.
Nói thật, không phải ta ghét gì bọn họ, chỗ đó cũng thích hợp xây dựng quân
doanh. Xây dựng trang viên gì chứ? Nhưng cũng coi như tiện nghi cho chúng ta,
may mà ngươi đưa ra ý kiến len lén lấy chỗ đó để diễn luyện, ngược lại cũng
tiết kiệm cho chúng ta một món tiền không nhỏ. Bây giờ đổi người rồi, tên mới
tới đó lai lịch thế nào, làm rõ chưa?

Lý Cảnh lắc đầu: - Còn
chưa làm rõ, nhưng nghe nói chỉ có ba người.

- Ba người? Tin tức của
ngươi không lầm chứ. - Đỗ Phụng không tin nói: - Chỗ đó, không mười triệu đừng
mơ lấy được, ai không việc gì làm tốn mười triệu rồi tự mình chạy tới đây chịu
tội? Đám lão gia quý tộc đó, ta biết rõ lắm, tên nào không là kẻ thích hưởng
thụ? Dẫn ba người chạy tới đây uống gió tây bắc sao? Còn tốn hơn mười triệu tới
uống gió tây bắc, điều thật bất bình thường rồi đó.

- Ta cũng vẫn chưa làm
rõ, ta làm sao cũng cảm thấy việc này có nguỵ dị. Ta đề nghị chúng ta trước
tiên đừng đi trêu chọc bọn họ, ai biết bọn họ có bối cảnh hay không? Bối cảnh
có cứng hay không? Tên lần trước đó là một thương nhân, rắm cũng không dám đánh
một cái. Ba người lần này, chúng ta làm rõ trước rồi nói. - Lý Cảnh đề nghị.

- Vậy làm sao được? - Đỗ
Phụng lập tức gấp rút: - Thời gian diễn luyện đã sắp xếp xong rồi. Hiện giờ
chúng ta lại không có xây công sự, không đi tới đó thì đi đâu? - Lý Cảnh và Đỗ
Phụng trước giờ đều mang diễn luyện thực chiến của quân đội đặt trong trang
viên đó, nơi đó kiến trúc khá nhiều, với lại hoàn cảnh khá giống thật. mấy lần
diễn luyện thâm nhập và chống thâm nhập ban đêm hiệu quả đều vô cùng tốt, cũng
làm cho Đỗ Phụng càng thêm kiên định mang nó thành chỗ diễn luyện.

Chủ nhân trước của
trang viên chỉ là một thương nhân, đối mặt đám kiêu binh, hãn tướng này cũng
không biết làm sao. Với lại, trừ khó mở tiệc đêm, ngủ không yên ra, đồ đạc
trong trang viên không hề ít đi, cũng không có ai xảy ra thương vong, chủ nhân
trước của trang viên liền nuốt giận không lên tiếng.

- Hay là để tiểu Tam đi
xem sao, tên đó là một tinh anh, vô luận quý tộc nhà ai đều có thể nhẵn mặt,
nếu thật sự có lai lịch, hắn khẳng định có thể nhận ra. - Lý Cảnh suy nghĩ một
lát, đưa ra một kiến nghị. Tiểu Tam mà Lý Cảnh nói xuất thân quý tộc, do cả
ngày sống phóng đãng bên ngoài, trong nhà tức quá liền đi cửa sau đưa hắn vào
trong quân đội của Đỗ Phụng.

- Được! Cứ làm như vậy
đi! - Đỗ Phụng vỗ ngay tại chỗ, kế tiếp sải bước đi nhanh tới trước sân huấn
luyện, rống cổ họng quát nói: - Nhậm Tam, ra khỏi hàng!

Một tên gầy nhỏ, lanh
lợi rời hàng, Đỗ Phụng dẫn hắn tới trước mặt Lý Cảnh, Lý Cảnh lôi hắn tới bên
tai thấp giọng, Nhậm Tam gật đầu lia lịa ra dấu đã hiểu, hai con mắt nhỏ xoay
tròn láo liên.

Chốc lát sau, hắn liền
ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quân doanh trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám chiến
hữu ở trong sân huấn luyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3