Sư sĩ truyền thuyết - Chương 108 - 109

Chương 108: Cái chết của thiên
tài

Mục lao vào đầu tiên,
trong phòng điều khiển chính đã thành một mảng lộn xộn, ánh đèn lúc sáng lúc
tối, khắp nơi trên mặt đất là các loại mảnh vỡ, trên máy móc liên tục xẹt ra
mấy tia lửa điện nổ lốp bốp. Trong phòng điều khiển chính đã không còn thấy ai
đứng, khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu.

Mặc dù đã thấy qua
không ít chuyện, Lão Bàng cũng không khỏi có vài phần buồn bã. Lực phá hoại của
sóng từ nano cực lớn, vừa rồi, khi ba cái quang giáp bị uy hiếp tới tính mạng,
mặc kệ mọi thứ mà nổ súng, mấy chùm sóng từ nano không đánh trúng Diệp Trùng,
mà lại gây ra một loạt vụ nổ lớn trong chiến hạm! Chấn động và sóng xung kích
cực mạnh do vụ nổ lớn gây ra làm mấy nhân viên không phải chiến đấu không có
bất cứ sự bảo vệ này chỉ trong khoảnh khắc bị mất mạng, hơn nữa tử trạng còn
cực kỳ đáng sợ!

Mục cũng không để ý tới
mấy người, trực tiếp nối với quang não của chiến hạm, thực hiện kiểm tra toàn
diện tình hình của chiến hạm.

Diệp Trùng và Lão Bàng
ba người bắt đầu tìm kiếm trong phòng điều khiển chính rộng lớn, thử xem có thể
tìm thấy người sống sót không.

Diệp Trùng đột nhiên
phát hiện trong một đống đổ nát trước mặt hình như có gì đó đang nhúc nhích,
đến khi kéo hình ảnh lại gần, Diệp Trùng mới phát hiện là một người, nhìn kỹ
một tí, gương mặt có chút quen quen.

Đây không phải là Cố
Thiếu Trạch sao? Diệp Trùng kinh hãi! Hắn thế nào lại ở chỗ này?

Đối với thiếu niên
thiên tài này, Diệp Trùng vô cùng khâm phục! Với Diệp Trùng mà nói, thành tựu
của Cố Thiếu Trạch về mặt quang giáp rất cao, tuyệt đối vượt xa kiến thức mà ở
độ tuổi hắn phải có. Diệp Trùng từng thu được không ít lợi ích từ trên người
hắn! Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, hắn vẫn còn trẻ, đích xác mà nói, phải
là rất trẻ, tương lai của hắn không thể đo lường được!

Nữ hộ vệ tóc vàng đó
của hắn đâu?

Diệp Trùng mở cửa
khoang, từ trong Ngư nảy xuống, động tác này dọa cho Lão Bàng ở bên cạnh len
lén chú ý Diệp Trùng nhảy dựng lên, từ cao như thế nhảy xuống lại không có việc
gì? Mắt của Lão Bàng hôm nay không biết là lần thứ mấy muốn rơi ra rồi!

Là hắn! Nhìn rõ sư sĩ
bên trong quang giáp cổ quái này, Lão Bàng đột nhiên bừng tỉnh. Người đã từng
để lại ấn tượng sâu sắc với hắn này, quả nhiên là lợi hại! Nhưng sư sĩ bên
trong quang giáp gẫy tay đó là ai chứ? Lão Bàng không khỏi càng tò mò hơn!

Phòng điều khiển chính
là một hệ thống độc lập, hệ thống không khí cũng không bị hư hại mang tính trí
mạng.

Diệp Trùng nhảy xuống,
vội vàng chạy tới trước Cố Thiếu Trạch. Dưới người Cố Thiếu Trạch là một đống
mảnh vỡ lớn, còn có một bãi chất lỏng lớn có mùi vị cổ quái, Diệp Trùng lúc này
mới hiểu rõ Cố Thiếu Trạch tại sao không giống người khác là chết ngay tại chỗ.
Cố Thiếu Trạch chắc là sau khi chích một loại thuốc mê thì bị nhốt trong thiết
bị bảo hộ như vầy. Xem ra, người của Hiệp hội sư sĩ đối với hắn cũng vô cùng
coi trọng! Chính là có thiết bị bảo hộ này, Cố Thiếu Trạch mới không lập tức
chết bất đắc kỳ tử. Thiết bị bảo hộ này lại không tránh được kết quả bị vỡ nát!

Diệp Trùng cẩn thận
nâng Cố Thiếu Trạch lên, tình hình của Cố Thiếu Trạch xem ra cũng vô cùng không
ổn, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch, thân trên còn có mấy nơi bị cắt.

Cố Thiếu Trạch dường
như cũng cảm thấy có người nâng hắn dậy. Mí mắt chớp chớp vài cái, thử cố gắng
mở hai mắt ra. Đợi đến khi nhìn thấy người trước mặt là Diệp Trùng, trong mắt
không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng sự kích động này làm cho sắc mặt trắng bệch
của hắn lập tức ửng hồng, giống như sắp chảy máu tới nơi, ho nhẹ một trận. Ói
ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi, Diệp Trùng không khỏi thất kinh, xem ra nội
tạng của hắn đã bị thương rồi!

Sống ở hành tinh rác,
Diệp Trùng biết thương thế như vậy cực khó trị khỏi, không biết trình độ chữa
bệnh của thế giới bên ngoài thế nào, nhưng trong tình huống hiện nay, khả năng
chữa trị vốn không tồn tại! Diệp Trùng không nhịn được khẽ than thở trong lòng!

Khóe miệng Cố Thiếu
Trạch khẽ động, giống như muốn nói gì đó, Diệp Trùng thấy vậy, liền vội kề tai
vào bên miệng của Cố Thiếu Trạch.

Giọng nói Cố Thiếu
Trạch yếu ớt nhưng rõ ràng truyền tới: - ..., rạch tay trái của ta... mật mã...
Số 2...

Diệp Trùng kinh ngạc
nhìn Cố Thiếu Trạch, ánh mắt của Cố Thiếu Trạch càng lúc càng yếu ớt, lại khá
bình thản, giống như đã trút bỏ tất cả vướng mắc trong lòng, khóe miệng khẽ
cười, không chờ Diệp Trùng có phản ứng, ánh mắt Cố Thiếu Trạch từ từ tản mát,
ho mạnh một cái, một ngụm máu lớn phun lên người Diệp Trùng, rồi lập tức không
có bất cứ động tĩnh gì nữa!

Diệp Trùng hiểu, Cố
Thiếu Trạch đã chết rồi!

Cắn răng, rút chuỷ thủ
ở eo, Diệp Trùng mới nhớ lại thanh chuỷ thủ này cũng là của Cố Thiếu Trạch tặng
mình, không ngờ hôm nay lại dùng nó trên người hắn. Chuỷ thủ sắc bén dễ dàng
rạch tay trái của Cố Thiếu Trạch, một lượng lớn máu tươi vọt mạnh ra. Diệp
Trùng không chút ngập ngừng, thò tay mò trong tay trái của Cố Thiếu Trạch, máu
đỏ tươi từ kẽ tay của hắn ồ ạt chảy ra.

Lão Bàng và Kashan ngây
ngốc nhìn Diệp Trùng ở chỗ đó “mổ xác”, sắc mặt lúc trắng lúc xanh!

Rất nhanh Diệp Trùng
liền cảm nhận được ngón tay của mình đụng phải một vật cứng, cẩn thận lấy ra,
bề mặt dính đầy máu tươi, làm người ta không xem rõ được là vật gì! Diệp Trùng
không chút cố kỵ, thuận tay chùi sạch vết máu lên người.

Lão Bàng và Kashan lú
này mới thở phào một hơi, thì ra là lấy đồ a, kinh ngạc liếc nhìn Cố Thiếu
Trạch đã chết, tên thiếu niên xem ra có chút lịch sự, nho nhã này, không ngờ
lại kiên định như vậy, lại giấu đồ trong tay trái của mình, điều này đòi hỏi
dũng khí lớn thế nào chứ!

Nhưng thấy Diệp Trùng
mò tới mò lui trong máu thịt của Cố Thiếu Trạch, sắc mặt không chút thay đổi,
vừa nhìn là biết chính là người đã quen nhìn chuyện sống chết!

Diệp Trùng không rãnh
xem thứ trên tay là thứ gì, thấy Mục, còn có hai cái quang giáp đều đang chờ
mình, liền thuận tay bỏ vào túi ở eo!

Mục thấy Diệp Trùng đã
xử lý xong, liền nói: - Ta vừa kiểm tra xong chiến hạm này, bên trong chiến hạm
bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, hệ thống năng lượng đang ở trong trạng thái vô
cùng không ổn định, sau mười phút sẽ xảy ra nổ lớn, bây giờ không còn khả năng
cứu vãn nữa rồi!

Vô luận là cái gì,
dường như phá hoại từ bên trong dễ dàng hơn nhiều từ bên ngoài!

Lão Bàng lập tức nhảy
dựng lên, cũng đã sắp nổ rồi, tên này lại vẫn giống như không có việc gì, ở chỗ
này thoải mái nói chuyện.

Diệp Trùng lúc này đã
chui vào buồng lái, hỏi: - Vậy chúng ta giờ làm thế nào?

- Theo tính toán, bỏ
chạy là lựa chọn duy nhất của chúng ta! - Mục bình tĩnh đưa ra đề nghị của
mình.

- Ừ, vậy chúng ta đi
nào! - Diệp Trùng nói, nói xong liền dẫn đầu bay ra ngoài.

Vừa ra khỏi chiến hạm,
đón tiếp mấy người là một loạt chùm tia laser và chùm sóng từ nano, cũng may
mấy người đã sớm có chuẩn bị, có kinh hoảng mà không nguy hiểm né tránh được,
nhìn lại chiến trường, có sự gia nhập của mấy cái quang giáp chủ lực cường hãn,
chiến trường lập tức đảo ngược tình thế, nhưng mấy cái quang giáp đó cũng linh
hoạt, thấy chiến hạm ngừng bắn, liền lập tức lùi về trong Saberi. Nhưng vẫn có
rất nhiều quang giáp không kịp lùi lại, bị giết sạch!

Từ hơn bốn trăm cái
quang giáp lúc đi ra, trong vòng ngắn ngủi hơn mười phút, chỉ có ba mươi bảy
quang giáp có thể sống sót lùi về! Lần chiến đấu này cũng trở thành ác mộng của
những kẻ may mắn sống sót này! Nhiều năm sau này, bọn họ vẫn bị cơn ác mộng này
làm giật mình tỉnh giấc!

Nhưng phía Hiệp hội sư
sĩ cũng trả một cái giá nặng nề, bốn mươi hai cái quang giáp tiêu chuẩn giờ chỉ
còn lại mười một cái, mà quang giáp chủ lực cũng tổn thất một cái! Hơn nữa,
điều trí mạng nhất là, sự tồn tại vẫn luôn không cho người khác biết, chỉ e lập
tức sẽ làm cho các bên chú ý! Tuy rằng không ai biết nguồn gốc của họ, nhưng
tình hình, không nghi ngờ gì, đã không cách nào khống chế rồi!

Bây giờ không có sự uy
hiếp của chiến hạm, cho dù mấy cái quang giáp màu trắng có cường hãn hơn, cũng
không cách nào công phá loại tàu vũ trụ to lớn Saberi! Vỏ giáp của nó quả thật
là quá dày!

Mấy người Diệp Trùng
vừa thấy tình hình không ổn, mấy cái quang giáp liền quay đầu bỏ chạy! Muốn trở
về Saberi chỉ là chuyện viễn vông, mấy cái quang giáp này hùng hùng hổ hổ đuổi
theo mấy người, căn bản là mặc kệ Saberi, đỏ mắt đuổi theo mấy người Diệp
Trùng!

Có mấy cái quang giáp
màu trắng bay vào trong chiến hạm, chỉ qua vài mươi giây, toàn bộ quang giáp
màu trắng còn lại như bị điên, căn bản là mặc kệ Saberi, đỏ mắt đuổi theo mấy
người Diệp Trùng.

Bọn chúng có 80, 90%
phát hiện mấy người đã lấy được gì đó từ người Cố Thiếu Trạch! Diệp Trùng mấy
người không đoán cũng biết đại khái, nào dám không liều mạng mà chạy?

Mấy cái quang giáp chui
vào chiến hạm không hề chui ra, chắc là định xem thử có thể sửa chữa chiến hạm
hay không, Diệp Trùng vừa nghĩ tới lời Mục vừa nói, mười phút sau sẽ nổ, trong
lòng cười lạnh không thôi.

Hai bên đều bay hơn hai
tiếng đồng hồ, nhưng đối phương ngay cả một chút ý muốn dừng lại cũng không có,
Saberi đã sớm không còn nhìn thấy hình dáng. Bốn cái quang giáp như chó nhà có
tang, sau lưng có 4 cái quang giáp chủ lực và 6 cái Bạch Khả đuổi theo, liều
mạng đuổi theo, không hề có ý tiết kiệm năng lượng, làm cho mấy người Diệp
Trùng cũng chỉ có cách mở động cơ lên tối đa!

Trận đấu này, có thể
thấy được sự cao thấp của động lực quang giáp!

Mục vẫn luôn bay ngang
hàng với Diệp Trùng, vô luận Diệp Trùng mở động cơ của Ngư lớn cỡ nào, Mục đều
không nhanh không chậm theo bên cạnh Diệp Trùng. Có thể thấy được sự cường hãn
của động cơ của Mục!

Còn Lão Bàng hơi rớt
lại sau Ngư, quang giáp của Kashan ở sau cùng.

Còn đối phương cũng có
sự chênh lệch rõ ràng, 4 cái quang giáp chủ lực đi đầu ở đằng trước, phía sau
là 6 cái Bạch Khả xếp thành chữ Nhất.

Diệp Trùng nói chuyện
với Mục.

Diệp Trùng: - Mục,
chúng ta bây giờ đang ở đâu?

Mục: - Theo bản đồ các
hành tinh, vị trí hiện giờ của chúng ta đại khác chắc là ở trong khu vực vành
đai quỹ đạo (1), nhưng ta không hề có bản đồ các hành tinh chi tiết của nơi này!

Chú thích: NV: 轨形圈, Quỹ hình khuyên: orbital ring. Có
thể tham khảo ở đây (http://vi.wikipedia.org/wiki/Sao_Th%E1%BB%95).

Diệp Trùng khổ sở nói: -
Vậy thì phiền phức rồi, mấy tên kia đuổi hoài không bỏ, cứ thế này, mọi người
có 80, 90% cùng chết với nhau! - Đối với cái chết, Diệp Trùng ngược lại không
hề sợ.

Vũ trụ mênh mông, vẫn
luôn làm người ta hoảng sợ! Không có bước nhảy không gian, chỉ đơn thuần dựa
vào bay, muốn từ nơi này bay tới nơi khác, căn bản là không thể nào, điều đó
quá chậm đi!

Vẫn chưa từng nghe qua
có cái quang giáp nào có thể du hành trong vũ trụ!

Diệp Trùng mở tần số
của 4 người, nói: - Hai người các ngươi có ai khá quen thuộc với khu vực xung
quanh không?

Lão Bàng tiếp lời nói: -
Nơi đây là vành đai quỹ đạo! Ta lúc trước có đến vài lần! Nhưng đó là rất lâu
trước đây rồi!

Diệp Trùng hỏi: - Vậy
gần chỗ này nhất là nơi nào?

Lão Bàng nhớ lại nói: -
Ta nhớ là hình như có một nơi không xa chỗ này lắm! - Nhưng trong giọng nói
không hề chắc chắn!

Chương 109: Quỹ hình khuyên

Mấy cái quang giáp của
Hiệp hội sư sĩ rốt cuộc cũng dừng lại, nhưng đây đã là việc của ba ngày sau.
Diệp Trùng chỉ có thể thầm khen mình may mắn chuẩn bị đủ tấm năng lượng dự trữ!
Nếu không, sẽ giống như mấy cái quang giáp đó của Hiệp hội sư sĩ, hết năng
lượng! Năng lượng của Mục dường như vô cùng dư dả, không ngờ Mục về mặt năng
lượng cũng có ưu thế to lớn thế này. Người chế tạo ra Mục quả thật là một thiên
tài!

Không ngờ Lão Bàng và
Kashan cũng mang theo các tấm năng lượng dự trữ, điều này ngược lại làm Diệp
Trùng có chút tò mò.

Trong vũ trụ, hết năng
lượng, vậy chỉ có một con đường chết.

Nhưng trải qua một phen
truy đuổi cực khổ này, làm Lão Bàng có ký ức vốn vô cùng mơ hồ đối với nơi này
càng trở nên choáng váng, không biết mình hiện đang ở nơi đâu!

Cũng may là cuối cùng
cũng thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương, mọi người có thể thong thả mà tìm
kiếm! Còn phần mười cái quang giáp đã cạn sạch năng lượng đó, vận mạng đang chờ
đón chúng không nghĩ cũng biết!

Một hàng người dùng
phương thức tiết kiệm năng lượng bay về phía trước.

- Ba mươi năm trước, ta
có tới qua Quỹ hình khuyên, nhưng lúc đó là theo đại ca ta tới. Lúc đó ta chỉ
có mười bảy tuổi, bây giờ cũng không biết nơi này rốt cuộc đã biến thành thế
nào rồi, mấy người lúc đó giờ có còn hay không? - Trong giọng nói của Lão Bàng
có chút thổn thức.

Mục đột nhiên nói: - Bản
đồ hành tinh của Quỹ hình khuyên căn bản là tìm không thấy! Ngay cả kho tổng
hợp của thiên hà Farr cũng không có!

Lão Bàng cười lạnh: - Đám
người chính phủ đó, hắc hắc, điều này ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng địa hình
bên trong của Quỹ hình khuyên rất phức tạp, có lợi nhất để ẩn náu, rất nhiều kẻ
phạm trọng tội trốn vào trong đó. Các ngươi phải cẩn thận, trong đó dùng thực
lực để nói chuyện, giết người cũng chẳng có ai quan tâm. Nhưng cẩn thận không
được trêu vào mấy thuật thừa sư đó, mất tên đó rất phiền phức!

- Thuật thừa sư? - Kashan
tò mò hỏi: - Đại ca, thuật thừa sư này là thứ gì vậy, ta tại sao trước giờ chưa
từng nghe nói qua?

- Thuật thừa sư? - Diệp
Trùng cũng chưa từng nghe qua, không khỏi vô cùng tò mò.

Ngữ khí Lão Bàng vô
cùng ngưng trọng: - Kashan, ngươi tới lúc đó ngàn vạn lần đừng gây chuyện đó!
Thuật thừa sư ở trong Quỹ hình khuyên có địa vị rất khác biệt, bọn họ không
quan tâm đến bất kỳ việc tranh chấp nào, nhưng lại có quyền định đoạt. Nghe nói
Quỹ hình khuyên này có lợi ích từ sự bảo hộ của họ, mấy tên khốn chính phủ đó
mới không dám tới làm phiền! Đây cũng chỉ là mọi người truyền miệng thôi. Năm
đó, khi mười bảy tuổi, ta cùng đại ca tới nơi này, từng chính mắt nhìn thấy một
thuật thừa sư giết chết một cao thủ cận chiến. Thuật thừa sư đó hơn bốn mươi
tuổi, xem ra yếu ớt không chịu nổi gió, cũng không thấy hắn có động tác nào,
cao thủ cận chiến đó liền ngã xuống đất mà chết, tình hình vô cùng ngụy dị!

Kashan kinh ngạc la
lên: - Lợi hại vậy sao?

Diệp Trùng cũng vô cùng
kinh ngạc, hắn thế nào cũng không nghĩ ra, không ra tay thì làm sao giết người?

- Ừ, ngươi phải thành
thật một chút cho ta. Nhưng bọn họ cũng rất dễ nhận biết, bọn họ phần lớn đều
mặc đồ màu xanh nhạt, hơn nữa phần lớn không đi ra khỏi nhà, cho nên không cần
quá lo lắng! Ngược lại, chúng ta phải cảnh giác với những người bình thường,
nhân viên trong đó lai lịch phức tạp, những kẻ hiếu chiến, tàn nhẫn nhiều vô
cùng, thường xuyên xảy ra án mạng, hơn nữa, nếu như nắm tay ngươi không đủ
cứng, vậy thì chỉ có thể bị ăn hiếp thôi!

- Đánh nhau? Ta thích
nhất đó! - Kashan nhếch mép cười nói, vẻ mặt vui vẻ giống như một đứa trẻ lớn
xác!

Trong mắt Diệp Trùng
lóe lên một tia sắc lạnh.

Lão Bàng đột nhiên la
lên: - Chính là hành tinh màu đỏ phía trước đó, không sai, chính là nó! Hành
tinh Hồng hoàng! - Giọng nói lập tức trở nên thoải mái và hưng phấn nói: - Ta
còn sợ chúng ta tìm không thấy, hành tinh này rất dễ nhận ra, tất cả thực vật
trên đó đều là màu đỏ, vô cùng đặc biệt, hơn nữa dân cư trên đó cũng hiền lành
nhất trong số tất cả cư dân sống trong Quỹ hình khuyên. Năm đó, thời gian ta ở
chỗ này là lâu nhất, cũng quen thuộc nhất chỗ này!

Trong lòng Diệp Trùng
vẫn luôn có một vấn đề, không nhịn được hỏi: - Quỹ hình khuyên cách tuyến đường
an toàn chỉ có mấy ngày bay, tại sao dọc đường chúng ta lại không nhìn thấy một
tàu vũ trụ nào?

Lão Bàng hơi ngẩn
người, lập tức cười nói: - Tuyến đường an toàn? Ngươi nói tuyến đường an toàn
mà Saberi bay? Tuyến đường an toàn đó đã sớm bị bỏ đi mấy năm nay rồi, lần này
cũng không biết đại sư Fred tại sao lại đột nhiên thay đổi lộ trình, muốn đi
Morientes. Ừ, thuyền trưởng Hardyck không hổ là thuyền trưởng dày dạn kinh
nghiệm, ngay cả tuyến đường an toàn này cũng nhớ rõ! Tuyến đường an toàn này
thật sự là tuyến đường an toàn gần nhất, hơn nữa bây giờ cũng không ai dùng
tới, chắc là vô cùng an toàn, ài, ai mà ngờ lại gặp phải đám khốn đó chứ!

Diệp Trùng im lặng, hắn
đương nhiên biết đại sư Fred tại sao thay đổi lộ trình, nhưng lý do thì không
thể nói được. Cũng may Diệp Trùng cũng không có ý muốn giải thích với Lão Bàng!

Khi nói tới nửa sau,
nét cười trên mặt Lão Bàng lập tức biến mất: - Sau khi vào Quỹ hình khuyên thì
không thể tùy tiện ra ngoài, Quỹ hình khuyên gần như hoàn toàn cách biệt với
đời, chỉ được vào không được ra. Có rất ít người có thể đi ra, năm đó, đại ca
vẫn là do thay một vị trưởng lão nào đó làm việc gì đó mới được phép đi ra
ngoài, ta lúc đó cũng được đại ca dắt ra ngoài luôn! Từ đó về sau vẫn không gặp
lại đại ca nữa! - Lão Bàng rõ ràng rất xúc động.

Loại tình huống này ra
ngoài ý liệu của Diệp Trùng, Diệp Trùng không khỏi nói chuyện với Mục: - Mục,
ngươi thấy thế nào?

Giọng nói của Mục vẫn
bình thường: - Theo số liệu cho biết, chúng ta không có lựa chọn khác!

Diệp Trùng nhìn vũ trụ
mênh mông xung quanh, không khỏi cười khổ nói: - Nói cũng đúng, đây tốt xấu gì
cũng là một con đường sống, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó
thôi!

- Đồng ý! - Mục trả lời
đơn giản.

Diệp Trùng ngồi trong
Ngư, để mặc tâm trạng tùy ý thay đổi.

Sự khác biệt của Mục và
lúc trước càng lúc càng lớn, từ sau khi Thương xuất hiện, Mục và Thương giống
như cùng phát triển về hai phía cực đoan của mình. Mục càng lúc càng lãnh khốc,
còn Thương lại hình như càng lúc càng được nhân tính hóa. Diệp Trùng vẫn thích
Mục lúc trước hơn, còn với Thương, dường như làm người ta rất đau đầu a!

Hiệp hội sư sĩ rốt cuộc
muốn làm gì? Vậy mà lại có chiến hạm? Cố Thiếu Trạch rốt cuộc là vì sao mà bị
bắt? Là vì thứ lấy được từ tay trái của hắn ư? Diệp Trùng suy nghĩ miên man,
nhịn không được lấy thứ đó từ trong túi ở eo ra, đây là một cái nhẫn hình trái
tim, chế tác xem ra rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Nhớ lại mật mã
trước lúc hắn chết nói với mình, chẳng lẽ là công tác không gian, trong lòng
Diệp Trùng khẽ động, vừa tính thử xem sao, nhưng lập tức nghĩ tới mình vẫn ở
trong quang giáp, suy nghĩ một lát, vẫn bỏ cái nhẫn vào trong túi, đợi sau này
tìm hiểu, dù sao cũng không gấp!

Nhớ lại cái chết của Cố
Thiếu Trạch, trong lòng Diệp Trùng có chút phiền muộn, tuy rằng không có cái
gọi là đau thương, nhưng vừa nghĩ tới một thiên tài như vậy chết đi như thế,
Diệp Trùng cũng cảm thấy thương xót! Sống và chết, Diệp Trùng ngược lại rất xem
nhẹ, dù rằng hắn vẫn luôn vì sống chết mà mà vùng vẫy, nhưng nhìn quen sống
chết, Diệp Trùng gần như không hề có sự đau khổ đặc biệt gì đó với sống chết!

Đại sư Fred cũng là mục
tiêu của Hiệp hội sư sĩ, với lại xem ra họ hình như không hề biết người tập
kích mình là người của Hiệp hội sư sĩ. Chẳng lẽ đây là lực lượng bí mật của
Hiệp hội sư sĩ?

Ý đồ cuối cùng của Hiệp
hội sư sĩ rốt cuộc là gì?

Ý nghĩ này cũng chỉ
thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, rồi lập tức biến mất tăm! Đùa à, ý đồ gì đó
của Hiệp hội sư sĩ có quan hệ gì với mình chứ? Vài lần giao phong với Hiệp hội
sư sĩ ít nhiều có chút mùi vị hiểu lầm, đối phương không hề có ý gây hại tới
mình, Diệp Trùng cũng lười để ý tới.

Còn Hắc giác, trong mắt
Diệp Trùng thoáng qua một chút mù mờ, không biết quái bệnh của mình lúc nào sẽ
phát tác, tính ra, cũng hơn một tháng rồi! Lần phát tác sau sẽ là lúc nào đây?
Với lại, theo như giáo quan Huck nói, hình như mỗi lần lại dữ dội hơn, nhớ lại
nỗi khổ con người không thể chịu nổi lần trước, trong lòng Diệp Trùng lại cảm
thấy sợ hãi.

Ài, bây giờ xem ra,
cũng chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó thôi!

Diệp Trùng thở dài một
hơi, tạm gác những phiền não trong lòng, nghe hai người Lão Bàng và Kashan đao
nói chuyện trên tần số chung.

- Nhìn thấy vành đai
toái thạch màu bạc hình tròn phía trước không? Đây chính là 'Khuyên' trong Quỹ
hình khuyên, đây là cái lớn nhất, ở trong vành đai toái thạch này có một loại
khoáng thạch gọi là quặng thô Ngân Khả, có thể luyện ra Ngân Khả, Ngân Khả ở
Quỹ hình khuyên vô cùng quý giá, nhưng luyện rất khó, hình như chỉ có thuật
thừa sư mới có năng lực này. Khuyên như thế này trong Quỹ hình khuyên nhiều vô
số kể, mỗi một Khuyên đều có hình dạng khác nhau, sản vật cũng khác nhau.

- Ngân Khả là thứ gì?

- Ài, cái này ta cũng
không rõ, chỉ biết là rất đắt!

- A, đại ca, thì ra anh
cũng là kẻ mê tiền a!

-----------------

Đứng trên mặt đất đỏ
rực của hành tinh Hồng hoàng.

Diệp Trùng nhìn gã đàn
ông mặc bộ đồng phục trước mặt, theo lời Lão Bàng nói, họ là Cập tuần, là nhân
viên quản lý cơ bản của hành tinh Hồng hoàng. Ba người đứng trước Cập tuần, Mục
đã được Diệp Trùng thu lại. Khi Lão Bàng và Kashan biết được bên trong cái
quang giáp này không hề có ai, vẻ mặt phong phú làm Diệp Trùng cảm thấy khá là
thú vị.

- Các ngươi được bố trí
tới hành tinh Harrison, tàu vũ trụ số 12 sau hai giờ nữa sẽ tới, chúc các người
may mắn! - Cập tuần trước mặt này mặt không đổi sắc nói.

Ánh mắt sắc lạnh, còn
có một đôi tay nở nang đầy vết chai, vị cập tuần này vừa nhìn đã biết là kẻ
không dễ đối phó, phía sau còn có vài cái quang giáp Diệp Trùng chưa từng thấy
qua đang nhìn như hổ rình mồi, mấy họng súng to lớn liên tục vô tình hoặc cố ý
quét qua thân thể của mấy người.

- Hành tinh Harrison? -
Sắc mặt của Lão Bàng đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thấy sắc mặt của Lão
Bàng, Diệp Trùng liền đoán chắc rằng không phải việc tốt đẹp gì, quả nhiên, Lão
Bàng thấp giọng giải thích, Diệp Trùng mới hiểu.

Hành tinh Harrison là
một trong những hành tinh hỗn loạn nhất trong Quỹ hình khuyên, xác suất tử vong
cực cao, Lão Bàng vốn từng nghe đại ca của hắn nhắc tới trước đây. Mà quy củ
của Quỹ hình khuyên là, phải ở một hành tinh nào đó ba tháng mới có thể rời
khỏi hành tinh được chỉ định, đổi tới hành tình khác.

Nhìn thấy sắc mặt trắng
bệch của Lão Bàng, trong mắt của vị Cập tuần đó thoáng qua một tia khinh
thường, lạnh lùng đưa cho ba người, mỗi người một tấm thể màu đỏ: - Đây là thẻ
thân phận của các ngươi ở Quỹ hình khuyên! Sau ba tháng, tới chỗ Cập tuần ở chỗ
chỉ định thì có thể được phép thay đổi hành tính.

Nói xong cũng không để
ý tới mấy người, đi thẳng sang bên cạnh.

Hai giờ đồng hồ rất mau
trôi qua, một tàu vũ trụ hình dáng giống một con chim lớn màu xanh nhạt đúng
giờ cập cảng, trên thân tàu vũ trụ có viết chữ '13' cực lớn.

Cập tuần đi tới trước
mặt ba người, lạnh lẽo nói: - Ba vị, mời lên tàu!

Chú thích: Không hiểu sao ở trên ghi là tàu số 12 mà ở
dưới lại ghi là số 13, đã kiểm tra qua ba trang web, nhưng đều có sai sót này,
nên để nguyên như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3