Sư sĩ truyền thuyết - Chương 084 - 085

Chương 84: Buổi học đầu tiên

Cơ Thượng Nhan đắn đo
một lúc nói: - Điều làm chúng ta chấn kinh nhất là, hệ thống cảnh báo của chúng
ta hoàn toàn bị kẻ xâm nhập phá hoại, không có khả năng khôi phục, tất phải
trang bị mới! Hơn nữa, hệ thống cảnh báo không hề phát huy chút tác dụng nào,
vả lại tới tận bây giờ chúng ta vẫn không biết đối phương sử dụng loại tấn công
nào. Chúng ta căn bản không phát hiện bất cứ dấu vết nào, thực lực đối phương
về mặt quang não, không nghi ngờ gì, đã vượt chúng ta rất xa rồi.

Cơ Thượng Nhan hồi hộp
nói xong, vốn cho rằng Lão gia tử nhất định sẽ nổi trận lôi đình, song chờ cả
nữa ngày lại chỉ thấy vẻ mặt Lão gia tử phức tạp nhìn mảnh vỡ màu đen trên tay,
khẽ than: - Ài, ngươi hãy còn nhỏ, không biết ngoài núi này còn có núi cao hơn!
Trên đời này còn có rất nhiều tồn tại mà ngươi nghĩ không ra!

Cơ Thượng Nhan chấn
động, không thể tin được nhìn Lão gia tử.

Lão gia tử vẻ mặt hiu
quạnh, nhuệ khí ngày trước giờ chẳng còn gì, bây giờ trên mặt chỉ còn lại sương
gió của thời gian, lưng hơi còng xuống, trước mặt Cơ Thượng Nhan giống như chỉ
là một ông lão rất bình thường mà thôi!

Cơ Thượng Nhan sống mũi
hơi cay, vài giọt nước mắt trên mặt rơi xuống.

Cơ lão gia tử phẩy phẩy
tay: - Được rồi, các người đều lui xuống đi!

Nhà họ La, La Hành nghe
La Nhân nói xong, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: - Tin tức chính xác chứ?

Nhà họ La trải qua lần
tấn công trước, nguyên khí đại thương, nhưng là tích lũy của thế gia không phải
trăm năm mà thậm chí cả ngàn năm, chỉ cần không ngã, thường chỉ cần một liều
chất xúc tác, liền có thể lại một lần nữa có được sức sống mới. Nhà họ La dưới
sự lãnh đạo của La Hành, tẩy rửa đi dáng vẻ già cỗi lúc xưa, một lần nữa đi vào
quỹ đạo phát triển cao tốc. La Nhân năng lực nổi trội, được La Hành xem trọng,
trở thành tướng tài đắc lực dưới trướng La Hành.

La Nhân cung kính nói: -
Thuộc hạ đã chứng thực tin tức này hoàn toàn chính xác!

Ngón tay thon dài của
La Hành gõ lên mặt bàn một cách nhịp nhàng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi La Nhân: - Người
thấy việc này thế nào?

La Nhân không cần suy
nghĩ nói: - Nhà họ Cơ nhờ phương diện quang não mà thành danh, bị người ta sờ
sờ như vậy rạch mặt, phỏng chừng đả kích phải chịu cũng không nhỏ! Căn cứ đó
chúng ta vẫn không có cách nào thâm nhập vào trong, chỉ có vài người ở bên
ngoài, nhưng lần này thực sự là rất ầm ĩ rồi! Mấy người đó của chúng ta thừa nước
đục thả câu mới có thể moi được một chút thứ có ích! Lần này bị người ta chơi
trên đầu trên cổ thế này, e rằng nhà họ Cơ thế nào cũng sẽ có hành động mới
phải lẽ!

La Hành gật gật đầu,
tán đồng nói: - Không sai! Với tính khí của Cơ lão gia tử, có một loạt hành
động mới hợp lý! Nhưng, cuối cùng là người nào? Lại có thể thông qua quang não
đánh bại nhà họ Cơ?

Hai người vắt óc suy
nghĩ, đột nhiên, giống như nhớ gì đó, hai người nhìn nhau, trong mắt đều đầy vẻ
sợ hãi! Chẳng lẽ...

Hội thi sư sĩ học viện
Lam Hải cuối cùng cũng kéo màn lại, trật tự của trường học trở lại bình thường.
Trong đám người mới của đợt này cũng có không ít người mới kiệt xuất, có thể
được gọi là thiên tài, nhưng so với mấy lần trước, mức độ được chú ý bọn họ
nhận được không thể so sánh với mấy lần trước. Mà tất cả điều này đều là do sự
tồn tại của Diệp Trùng.

Diệp Trùng hấp dẫn ánh
mắt của tất cả mọi người!

Từ biểu hiện rực rỡ hắn
bắt đầu trong trận đấu, làm cho tất cả đối thủ của mình trở nên mờ nhạt, rồi
sau đó, quan hệ không rõ ràng giữa hắn và Nhuế Tô được đồn đại sôi nổi trong
trường càng làm mọi người hưng phấn gấp mấy lần. Diệp Trùng trở thành tiêu điểm
lớn nhất của học viện Lam Hải!

Đây là lần đầu tiên lên
lớp của Diệp Trùng. Đương nhiên, trước đó, hắn đã cùng với Thương mô phỏng vài
lần, phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì lớn!

Học viện Lam Hải ở
trong mạng mô phỏng đã xây dựng một ngôi trường của mình, ở trong này, học viên
càng tiện lợi hơn, hơn nữa, đối với việc sử dụng các loại kho tư liệu cũng dễ
dàng hơn, cũng sẽ không xảy ra tình huống bị quá tải!

Từ sau khi Diệp Trùng
nhận được quyền sử dụng căn phòng cải tạo xịn nhất này từ tay hiệu trưởng Lam,
Diệp Trùng gần như cả ngày đều ở trong này, hắn và Thương chơi vui vô cùng,
năng lực tính toán của Thương tuy rằng thua kém Mục, nhưng sự khủng bố của khả
năng tính toán ngay cả Diệp Trùng không nhạy bén cũng có thể nhận biết được. Dù
sao tất cả tài liệu đều không cần Diệp Trùng quan tâm, chỉ thị của hiệu trưởng
Lam là: tùy ý hắn!

Thương nhắc nhở Diệp
Trùng: - Diệp tử, ngươi sắp phải lên lớp rồi! Thời gian sắp tới rồi!

Diệp Trùng ngẩng đầu
nhìn thời gian, ừ một cái, nhấc cái mũ kết nối mạng mô phỏng đã chuẩn bị sẵn,
vào mạng mô phỏng.

Thương một phút cũng
không yên ổn được: - Diệp tử, hắc hắc, việc của ngươi và Nhuế Tô đó lan truyền
thật là cũng có lớp có lang (NV: có mắt có mũi) đó, nhưng, Diệp tử, Nhuế Tô này
cũng tuyệt đối là người đẹp cực phẩm, hay là, người suy nghĩ một chút?

Diệp Trùng lạnh nhạt
nói: - Thương, đây đã là lần thứ hai mươi tư ngươi nói trong ba ngày nay rồi,
ngươi vẫn muốn ta trả lời lần nữa sao?

- Diệp tử, hắc hắc, tư
liệu của Nhuế Tô ta có toàn bộ, nếu như muốn, ngàn vạn lần đừng ngại ngùng, cứ
mở miệng hỏi! - Thương bật ra một tràng cười quái lạ.

Diệp Trùng cũng hết
cách, Thương bây giờ dường như có dấu hiệu càng lúc càng sôi nổi, điều này
thường xuyên làm Diệp Trùng cảm thấy khóc cười không xong. Thật là một tên làm
người ta phải nhức đầu!

Không biết Mục rốt cuộc
thế nào? Diệp Trùng có chút hoài niệm tên Mục lạnh lùng, hiền như khúc gỗ đó
rồi!

Chẳng mấy chốc, trải
qua vài lần kiểm tra thân phận, Diệp Trùng mới thuận lợi đi vào phòng học, đây
là để đề phòng giáo viên nhờ người khác dạy thế, đồng thời cũng là ghi lại thời
gian dạy học của giáo viên, đương nhiên, đối với loại kiểm tra thân phận ở mức
độ này, Thương tự nhiên là không thiếu được một phen khinh thường!

Học viên lên lớp cũng
phải kiểm tra thân phận giống như vậy, một khi thời gian học đã tới, hệ thống
sẽ tự động cự tuyệt người khác đi vào, đối với những người thích đi trễ mà nói,
không nghi ngờ gì, là vô cùng đau khổ! Còn ghi chép về sự chuyên cần của học
viên cũng giống như vậy, chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong hệ thống
đánh giá học viên.

Cách học của học viện
Lam Hải vô cùng tự do, mỗi học viên có thể lựa chọn giờ học của bất kỳ giáo
viên nào, chỉ cần ngươi có thể thông qua kiểm tra đánh giá tổng hợp cuối năm.

Không gian phòng học mô
phỏng vô cùng lớn, nhưng cảm giác không gian bình thường ở trong này không hề
dùng được. Mỗi học viên chiếm một không gian độc lập tương đương nhau, còn Diệp
Trùng thì giống như ở trước mặt bọn họ. Đối với Diệp Trùng, hoàn toàn nhìn thấy
không giống vậy, trước mặt Diệp Trùng chỉ có vô số điểm sáng, trước mặt không
có một ai, nhưng có thể nhờ một số thao tác giao lưu với học viên.

Diệp Trùng trầm tĩnh đi
tới bục giảng ở chính giữa.

Do có thể tự do chọn
học, cho nên buổi học này, số người tới nghe Diệp Trùng giảng bài có tới hơn
mười ngàn người, chiếm 2% (1/50) số học sinh toàn trường. Nhưng Diệp Trùng lại
không chịu tí ảnh hưởng nào.

Dẫu sao, trước mặt hắn
không phải chỉ là một đám đốm sáng sao, ai lại đi sợ đốm sáng chứ?

Thời gian học bắt đầu.

Giọng nói của Diệp
Trùng trầm thấp mà hơi mang theo hàn ý vang lên rõ ràng bên tai mỗi học viên.
Lời nói của Diệp Trùng ngắn gọn, hùng hồn, không có chút lên xuống, điều này
làm cho những học viên quen nghe bài giảng của những giáo sư tràn đầy xúc cảm
cảm thấy một sự thú vị có phần khác lạ.

Nhưng, kiến thức phong
phú của Diệp Trùng, cơ sở lý thuyết vững chắc lại làm cho đám học viên này phục
tới sát đất. Ở trong Cực quang, đám lão già đó cũng thường dùng một vấn đề đơn
giản mở đầu, rồi không ngừng đào sâu, sau đó thường có thể tiếp xúc tới vấn đề
cốt lõi, mà trong quá trình đào sâu này, thu hoạch cũng thường rất to lớn!

Diệp Trùng tiếp tục sử
dụng phương thức này. Cùng với sự đào sâu không ngừng, vẻ khâm phục trên mặt
mấy học viên này cũng càng lúc càng nặng, nhưng Diệp Trùng lại không nhìn thấy.
Có sự giúp đỡ của Thương, Diệp Trùng ở trong phòng học mô phỏng này là càng như
cá gặp nước, đủ loại biểu đồ, số liệu, bảng biểu điện tử... trong thoáng chốc
đã xuất hiện khắp nơi trước mặt mọi người.

Thông tin khổng lồ như
vậy làm tất cả học viên trợn mắt, há hốc mồm!

Những bảng, biểu thông
tin dùng trên lớp như thế này đều phải chuẩn bị trước khi lên lớp, không ngờ
Diệp giáo sư lại bỏ công như vậy, thế nào lại không làm cảm tình của học viên
không tăng mạnh? Cảm giác của những học viên không biết nội tình của Diệp Trùng
đối với Diệp Trùng lập tức thay đổi!

Nhưng cảm tình là cảm
tình, dù sao những thứ này đều là kiến thức chuyên nghiệp rất uyên thâm, người
không hiểu chỉ cảm thấy nhàm chán, vô vị, ngủ gà ngủ gật.

Trong đám học viên này,
chỉ có một bộ phận cực ít mới là học khoa cơ giới quang giáp thật sự, còn tuyệt
đại đa số, chỉ là tới vì Diệp Trùng mà thôi. Mục đích của họ cũng không phải là
nghe giảng, mà chỉ chờ tới thời gian hai mươi phút tự do thảo luận với giáo sư
của mỗi buổi học.

Diệp Trùng lên lớp vẫn
với dáng vẻ tà tà như vậy, làm cho mấy học viên nữ đó, ai cũng đắm say hai mắt.

Rất nhanh, thời gian tự
do thảo luận đã tới!

Diệp Trùng vừa nói một
câu: - Có ai có vấn đề gì cần hỏi không?

Gần như mọi đốm sáng
trước mặt Diệp Trùng đều nhấp nháy liên tục, dù là Diệp Trùng có to gan, cũng
không khỏi tê dại da đầu một hồi.

Trấn tĩnh lại, Diệp
Trùng tùy ý ấn vào một đốm sáng. Đốm sáng lập tức phóng lớn, Diệp Trùng cũng
thấy rõ ràng hình dáng của học viên bên trong, hóa ra là một học viên nữ.

Học viên nữ rõ ràng
không ngờ loại chuyện tốt này lại rơi xuống đầu mình, ngây người một lúc tại
chỗ, ậm à ậm ừ hồi lâu mà không biết nói gì!

Diệp Trùng không nói
lời nào, lập tức tiện tay đóng tần số của học viên này lại!

Diệp Trùng chậm rãi
nhìn lướt qua tất cả đốm sáng, lạnh lùng nói: - Người không nghĩ kỹ vấn đề
không được phép hỏi! - Tuy rằng ở trong mạng mô phỏng, ánh mắt lạnh như lưỡi
đao sắc bén và giọng nói lạnh lẽo đâm vào tận xương cũng làm mỗi một học viên
cảm thấy lạnh thấu xương. Tay của mọi người không khỏi dừng lại, hơn mười ngàn
người, lại hoàn toàn lâm vào trạng thái trì trệ trong vòng vài giây sau khi
Diệp Trùng nói xong, không có đốm sáng nào sáng lên.

Thương ở trong lòng
Diệp Trùng không vừa ý nói: - Diệp tử, ngươi như vậy sẽ dọa người đẹp đi đó!

Diệp Trùng: - Dọa chạy
càng tốt!

Sau một khoảng thời
gian ngắn gián đoạn, tất cả đốm sáng dường như điên cuồng nhấp nháy.

Diệp Trùng không thèm
tán gẫu cùng Thương, tiện tay ấn mở một đốm sáng.

Lần này là một học viên
nam, học viên nam này rõ ràng trấn tính hơn học viên nữ vừa rồi rất nhiều, hắn
hưng phấn hỏi: - Xin chào, thầy Diệp, tôi là một học viên của khoa sư sĩ, tôi
muốn hỏi thầy Diệp, tốc độ tay làm thế nào mới có thể nâng cao khá lớn? Thầy
Diệp, thầy lại huấn luyện thế nào?

Diệp Trùng bình thường
nói: - Huấn luyện, không ngừng huấn luyện, còn phương pháp huấn luyện, không
thể tiết lộ! - Phương pháp này là Mục dạy cho mình, không có hỏi qua ý kiến của
Mục, Diệp Trùng tuyệt không dạy người khác, đối với những thứ học được trong
Hắc giác, Diệp Trùng không dám dạy ra ngoài, như vậy sẽ tăng cao tỉ lệ mình bị
Hắc giác phát hiện! Tuy rằng bây giờ xác suất mình bị tìm thấy dường như đã rất
cao rồi!

Vẻ mặt học viên nam đưa
ra câu hỏi không khỏi lộ ra vài phần coi thường: - Không ngờ thầy Diệp lại cũng
là loại người giữ kỹ bí kỹ của mình này! Ài, xem như tôi nhìn lầm người vậy!

Diệp Trùng không để ý
trả lời một câu: - Cậu thật sự đã nhìn lầm rồi! - Không đợi hắn phản đối liền
đóng tần số lại. Hắn nhìn lầm hay không có liên quan gì tới mình? Diệp Trùng
không cho là đúng.

- Ta chỉ là giáo viên
khoa cơ giới quang giáp, chỉ phụ trách trả lời những vấn đề liên quan tới cơ
giới quang giáp! - Diệp Trùng mặt không cảm tình đặt ra quy củ.

Lại một hồi yên lặng!

Chương 85: Nhuế Băng

Buổi lên lớp đầu tiên
của Diệp Trùng càng làm Diệp Trùng trở thành một giáo viên bị tranh luận, tranh
luận của mọi người về hắn vô cùng nhiều, có xem thường, có thích thú, có phản
cảm, có tôn kính, cảm giác của mỗi một người đối với Diệp Trùng dường như đều
không giống nhau. Nhưng có một điểm mọi người đều công nhận, Diệp Trùng rất
lạnh! Đây không phải là cái lạnh giả tạo, mà là loại lạnh thật sự làm người ta
cảm thấy vào tận xương tủy! Dường như mọi người đều tin rằng, Diệp Trùng mà nổi
nóng lên, hậu quả rất nghiêm trọng!

Đối với học thức của
Diệp Trùng, không ai có chút hoài nghi nào! Lời Diệp Trùng nói tuy rằng rất
ngắn gọn, nhưng lại vô cùng tự nhiên (1), hơn nữa sự phong phú của thông tin đủ
làm cho mấy giáo viên được gọi là yêu nghề đó phải đổ mồ hôi đầy mặt!

Diệp Trùng bây giờ,
ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ phải đi tới chỗ ông Tiền, thời còn lại đều ở trong
phòng cải tạo, đối với việc ngủ nghĩ, căn nhà trên hành tinh rác đó vẫn không
thoải mái bằng ở đây!

Chú thích: (1)NV: 挥洒自如: trong đó, 挥洒, tức
là vung bút, chỉ việc làm thơ, làm văn, viết chữ, vẽ tranh, vung bút tự nhiên,
không bị câu thúc. Dùng để hình dung việc xử lý công việc vô cùng thành thạo,
gọn gàng.

Phản hồi và góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=55451

Diệp Trùng nhìn Sương
chi Vịnh Thán Điệu với dáng vẻ hoàn toàn khác này, thế nào cũng không thể liên
tưởng tới cái quang giáp đẹp đẽ Sương chi Vịnh Thán Điệu màu lam trắng ngày
trước! Gam màu chính màu than chì làm Sương chi Vịnh Thán Điệu bây giờ xem ra
vô cùng không bắt mắt, Diệp Trùng lại chỉnh sửa một cách đơn giản hình dáng của
cánh gấp, Sương chi Vịnh Thán Điệu liền hoàn toàn thay đổi, ngay cả Diệp Trùng
là người sử dụng Sương chi Vịnh Thán Điệu này về cơ bản cũng không có cách nào
liên hệ hai cái với nhau, Diệp Trùng phỏng chừng chắc là không dễ bị người ta
vừa nhìn liền nhận ra ngay. Diệp Trùng lại tỉ mỉ kiểm tra tất cả các mạch
quang, không có phát hiện bất cứ vấn đề gì.

Thương vẫn không ngừng
lầm bầm, màu sắc này thật quá xấu, nhưng Diệp Trùng hầu như không thèm đoái
hoài tới.

Nhuế Tô tức giận hầm
hầm ở trong nhà, tên Diệp Trùng đáng chết này, lại làm cho lão nương xấu hổ
trước mặt nhiều người như vậy, vừa nghĩ tới Diệp Trùng, nàng liền tức nghiến
răng kèn kẹt. Nhuế Tô tức giận quăng gối, nhưng không biết làm sao để đối phó
với Diệp Trùng, vừa nghĩ tới cặp mắt lạnh lẽo, không chút gợn sóng đó của Diệp
Trùng, Nhuế Tô liền không kiềm được mà phát lạnh trong lòng, nàng dường như có
một loại trực giác, nếu như mình không ngừng quấy rầy hắn, nàng hoài nghi Diệp
Trùng có hay không sẽ giết chết mình, tuy rằng việc này nghe qua có vẻ có chút
làm người ta sợ, nhưng trực giác này lại làm Nhuế Tô không dám manh động chút
nào.

Giọng nói của mẹ từ
trong bếp vang lên: - Tô Tô, mau đi võ đường gọi em con về ăn cơm, đứa nhỏ cứng
đầu này, tính tình giống cha nó, đã luyện võ là quên hết mọi thứ! Tô Tô, mau đi
đi!

Trước mắt Nhuế Tô lập
tức sáng lên, lập tức dạ một tiếng, rồi lao ra khỏi nhà.

Võ đường của gia đình
Nhuế Tô ở cách nhà hơn 10 km. Võ đường của nhà họ Nhuế cũng có chút tiếng tăm
trong khu Kiệt Sa. Tuy rằng cận chiến đã suy thoái, nhưng vẫn còn lâu mới lúc
rút lui khỏi vũ đài lịch sử. Sự thịnh hành của quang giáp làm cho địa vị của
người đánh cận chiến mau chóng xuống dốc, nhưng cũng có một số người vẫn cố
chấp truyền lại những truyền thống này. Cận chiến đối với những loại nghề
nghiệp như cận vệ, bảo an mà nói, vẫn giống như vậy, là tố chất cần phải có.

Cha Nhuế Tô ba năm
trước thua một trận cận chiến, chẳng bao lâu sau vì buồn bực, sầu não thành
bệnh mà qua đời. Võ đường liền do em gái của Nhuế Tô, Nhuế Băng tiếp quản. Nhuế
Băng, người cũng như tên, xinh đẹp vô cùng, nhưng lại lạnh lùng băng giá, thêm
vào sát khí của những người tập võ lâu ngày hình thành, những người xung quanh
không ai dám tới gần nàng trong vòng hai mét, trừ Nhuế Tô và mẹ.

Năm ngoái, sau khi Nhuế
Băng đánh bại vị cao thủ ba năm trước đã đánh bại cha mình, từ đó cũng không ai
dám tới cửa để khiêu chiến, mà tên tuổi của Nhuế Băng ở khu Kiệt Sa cũng như
mặt trời giữa trưa, liền làm cho người tới học ở võ đường của nhà họ Nhuế tăng
mạnh, còn Nhuế Băng không thể không tốn nhiều thời gian hơn cho võ đường.

Thật ra, với thực lực
kinh tế của nhà họ Nhuế, Nhuế Băng căn bản không cần phải mở võ đường gì đó.
Cha của Nhuế Tô mất đi, để lại một nỗi ám ảnh sâu đậm trong lòng Nhuế Tô và mẹ,
hai người đều không hy vọng Nhuế Băng lại mở cái võ đường đó, nhưng Nhuế Băng
lại vô cùng kiên quyết, dưới sự khuyên nhủ không có kết quả, Nhuế Tô và mẹ chỉ
có thể để mặc nàng.

Quãng đường 10 km đối
với quang giáp mà nói chỉ là một cái chớp mắt. Nhuế Tô linh hoạt từ trong quang
giáp nhảy ra, tư thế rớt xuống đất tuyệt đẹp làm đám đệ tử trong võ đường sáng
rỡ mắt, nhưng không ai dám tới quấy rầy nàng, sự lợi hại của đại tiểu thư so
với chủ võ đường còn làm người ta sợ hơn.

Nhuế Tô thu quang giáp
lại rồi chạy vào trong võ đường, trên đường còn chào hỏi mấy đệ tử của võ
đường: - Luyện tập tốt nhé, rồi chị sẽ mua kẹo cho mọi người ăn! - Nụ cười tươi
xinh đẹp, hô hấp của người không biết chuyện chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhưng
mấy đệ tử của võ đường này lại như tránh rắn, bò cạp, hốt hoảng nhảy tránh.
Nhuế Tô để lại một tràng cười như tiếng chuông bạc, chạy vào phòng trong của võ
đường.

Thân hình Nhuế Băng
dong dỏng cao, ngồi thẳng, chân bắt chéo, mái tóc đen như thác đổ rủ xuống
lưng, hai mắt khẽ nhắm, gương mặt xinh xắn có vài phần tương tự Nhuế Tô, hai
hàng lông mày nhạt như kiếm, đôi môi mỏng hơi đỏ mím chặt. Bộ đồ luyện võ màu
trắng làm Nhuế Băng xem ra càng có thêm vài phần hiên ngang mạnh mẽ. Cánh tay
thon dài gập lại từ trong ống tay áo của trang phục luyện võ lộ ra một nửa, đặt
tự nhiên trên đầu gối.

Nhuế Tô reo lên một
tiếng, liền lao bổ lên người Nhuế Băng. Nhuế Băng đã cảm giác được ngay khi
Nhuế Tô vừa vào cửa, mở mắt ra, thấy chị gái lao bổ lên người mình, bất lực
cười cười, lập tức trong phòng như sáng lên, đóa hoa băng đột nhiên nở ra,
tuyệt đẹp!

Đây rốt cuộc ai là chị,
ai là em? E rằng trong lòng Nhuế Băng đang nghĩ như vậy.

Nhuế Tô cười hì hì ôm
cái cổ trắng như tuyết của Nhuế Băng, thân mật nói: - Em gái, mẹ kêu chúng ta
về ăn cơm kìa! Còn mắng em là con bé điên, hì…

Nếu như đám học viên
của học viện Lam Hải nhìn thấy cảnh trước mặt, chỉ sợ chắc chắn sẽ hôn mê bất
tỉnh, sau đó chỉ để lại những cặp mắt rớt đầy mặt đất!

Nhuế Băng ừ một tiếng
rồi đứng dậy, trọng lượng của Nhuế Tô giống như chẳng chút ảnh hưởng đến nàng,
động tác Nhuế Băng đứng dậy vẫn lưu loát tự nhiên như thường.

Mà Nhuế Tô không muốn
buông tay lại giống như một con gấu koala treo trên người Nhuế Băng, Nhuế Băng
rõ ràng đã sớm quen thuộc, không có điểm nào không thoải mái.

Trước khi ra khỏi
phòng, Nhuế Tô mới nhảy xuống, lè lưỡi, tinh nghịch nói: - Hì hì, không thể bị
họ nhìn thấy, nếu không, bà chị ta đây thật là mất mặt quá!

Nhuế Băng lộ ra vẻ mặt
đã sớm biết như vậy!

Nhuế Tô biết em gái này
của mình si mê luyện võ, là một một người cực kỳ truyền thống, nàng tuân thủ
nghiêm ngặt mọi truyền thống, đối với những thứ hiện đại đều vô cùng bài xích,
ngay cả quang giáp cũng chưa từng ngồi, mỗi ngày đều đi bộ về nhà.

Trên bàn cơm, Nhuế Băng
ngồi thẳng, không chút khinh suất, còn Nhuế Tô lại lười biếng nửa nằm nửa ngồi,
không ra dáng vẻ gì. Nhân lúc mẹ đi bưng món ăn, Nhuế Tô sáp đến bên cạnh Nhuế
Băng, lấy lòng nói: - Băng Băng, chị ở trong trường bị người ta ăn hiếp! Băng
Băng, em phải giúp chị đó nha!

Nhuế Băng lạnh nhạt
nói: - Không thể nào! - Đối với người chị này, Nhuế Băng vô cùng hiểu rõ, tương
tự, đối với tên gọi “ma nữ Tô” của nàng trong trường, Nhuế Băng cũng
không rành hơn được nữa, ô hay, ma nữ không đi quấy rầy người khác coi như
không tồi rồi, ai lại còn tự rước lấy xui xẻo, tự mình tìm khổ?

Nhuế Tô căm hận nói: - Chính
là tên Diệp Trùng đó, tên khốn đáng ghét! - Nhuế Tô dáng vẻ như muốn khóc, lay
lay cánh tay của Nhuế Băng: - Tên khốn đó mới tới, vừa tới đã khi dễ chị, chị
lại không đánh lại hắn, ô ô, Băng Băng tốt, em không thể để chị bị ăn hiếp như
vậy nha!

Ánh mắt Nhuế Băng hoài
nghi nhìn chị mình.

Nhuế Tô vừa khóc lóc
vừa nói: - Tên khốn đó lợi hại lắm! Tốc độ nhanh làm ta cũng nhìn không rõ! - Nhuế
Băng nghe nói, ánh mắt đăm chiêu, chiến ý trong lòng trong khoảnh khắc được
khơi lên, một hai năm gần đây, Nhuế Băng vốn không gặp được cao thủ nào ra hồn,
tới đẳng cấp của nàng, không trải qua tôi luyện trong thực chiến, muốn tiến lên
một bước khó như lên trời! Đối với ánh mắt của chị, Nhuế Băng vẫn khá tin
tưởng, năng khiếu của Nhuế Tô về mặt cận chiến lúc nhỏ vượt xa mình nhiều lắm,
đáng tiếc sau này hứng thú của chị không phải là phương diện này nữa nên mới
không tập tiếp, điều này đã từng làm cha buồn phiền một thời gian. Nhưng cho dù
là như vậy, trình độ của chị cũng không phải là người bình thường có thể so
sánh, chị nói bản thân cũng đánh không lại, vậy đối phương khẳng định là có
trình độ của một cao thủ cận chiến!

Nhìn thấy hình dạng
chiến ý của em gái tăng nhanh, trong lòng Nhuế Tô cười trộm không thôi, liền
nói tiếp: - Băng Băng tốt, hắn ở trước mặt nhiều người như vậy khi dễ chị, em
nhất định phải giúp chị trút giận! Băng Băng tốt, cầu xin em đó! - Nhuế Tô
nghẹn ngào năn nỉ ỷ ôi, làm người ta thương hại.

Nhuế Băng do dự một
lúc, chịu không nổi sự dây dưa của chị, chỉ có thể gật đầu đồng ý!

- Yeah! - Nhuế Tô la
lên hoan hô, giơ hai tay lên, vừa rồi mắt vẫn còn ngân ngấn nước, chỉ trong
nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, làm gì còn
chút nào hình dạng thê thảm vừa rồi.

Nhuế Băng không khỏi
khinh khỉnh nhìn, dáng vẻ như là nói quả nhiên là thế!

Nhuế Tô cười hì hì,
nàng biết chỉ cần em gái đáp ứng chuyện của mình, thì nhất định sẽ giúp mình
làm được!

Hai người Nhuế Tô và
Nhuế Băng sánh vai đi trong khuôn viên học viện Lam Hải, một đôi mỹ nữ, Nhuế Tô
phong tình vạn chủng, Nhuế Băng lạnh tựa băng sương, hai loại phong cách rõ
ràng lại ở cùng với nhau, dọc đường đi, xác suất quay đầu lại đạt tới 100%.

Nhuế Băng mặc một bộ đồ
luyện võ màu trắng thu hút ánh mắt mọi người.

Hai người đều không bị
ảnh hưởng tí nào, đối với Nhuế Tô mà nói, vừa bước vào học viện Lam Hải chính
là bước vào địa bàn của mình, làm gì có chút nào sợ sệt? Còn Nhuế Băng tâm chí
kiên định, chỉ sợ là ngay cả núi sụp trước mặt cũng không có thay đổi gì, huống
chi chỉ là hoàn cảnh nhỏ như vậy? Sự thanh thản, thoải mái của hai người ngược
lại làm cho bọn họ xem ra có thêm vài phần tự tin.

Nhuế Tô đã sớm dò la
Diệp Trùng mấy ngày nay đều lai vãng ở đâu.

Phòng cải tạo số một học
viện Lam Hải, phòng cải tạo quang giáp này được gọi là tiên tiến nhất hành tinh
Lam Hải. Người phụ trách của phòng cải tạo nhìn “ma
nữ Tô” trước mặt, liền cảm thấy sợ hãi, “ma nữ Tô” lúc
này nổi tiếng như mặt trời giữa trưa, ai gặp cũng sợ, nhưng hiệu trưởng vẫn
luôn vô cùng xem trọng nàng, nàng nói muốn đi vào, người phụ trách nào dám ngăn
cản? Huống chi Diệp Trùng vẫn còn ở trong, lời đồn về quan hệ của hai người
trong trường có rất nhiều phiên bản, nói không chừng người ta rất có khả năng
là hẹn gặp nhau, nếu như mình phá hư chuyện tốt của hai người bọn họ, e rằng
ngày hôm sau mình sẽ gặp xui xẻo!

Người phụ trách thấy
tình hình bất ổn, chân như được thoa dầu, vội vàng lủi mất!

Nhuế Tô, Nhuế Băng khí
thế hùng hồn, xông vào trong phòng cải tạo!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3