Sư sĩ truyền thuyết - Chương 061 + 062

Chương 61: Vấn đề của Mục

Mục đột nhiên im lặng
như tờ, Diệp Trùng cũng cuống cả tay chân, mỗi lần Mục xảy ra chuyện gì, Diệp
Trùng phát hiện mình đều không giúp được gì.

Việc duy nhất Diệp
Trùng có thể làm chính là chờ đợi, chờ đợi Mục lại lần nữa tỉnh lại.

Chẳng lẽ là pin năng
lượng xài hết rồi? Diệp Trùng mau chóng đứng dậy, vội vàng kiểm tra pin năng
lượng của Mục, không phải! Không phải vấn đề này! Năng lượng trong pin năng
lượng của Mục vẫn ở mức 80%, vậy là vấn đề gì? Diệp Trùng vò đầu bứt tóc, ra
sức suy nghĩ. Chỉ có thể yên lặng ngồi chờ bên cạnh Mục.

Diệp Trùng ngồi bên
cạnh Mục cả một buổi chiều, Mục vẫn không hề động đậy, không có chút dấu hiệu
sẽ tỉnh lại.

Thời gian cứ thế trôi
đi, bất tri bất giác mà một chiều đã trôi qua, ngoài phòng vang lên tiếng gọi
của ông Tiền, có khách tới! Diệp Trùng ngẩng đầu nhìn thời gian, thì ra đã tới
hoàng hôn rồi, Diệp Trùng sâu lắng nhìn Mục, rồi xoay người ra cửa, phải đi
kiếm sống rồi!

Trạng thái tinh thần
không tốt, Diệp Trùng làm việc có khí mà không lực, ông Tiền không chỉ một lần
hỏi Diệp Trùng có phải không thoải mái hay không, Diệp Trùng mỗi lần đều lắc
đầu. Sắc mặt ông Tiền đầy sự lo lắng.

Không dễ dàng gì mà mọi
khách khứa đều đi hết, Diệp Trùng tùy tiện ăn hai tô rồi dừng, ông Tiền lại
càng lo lắng hơn, đứa trẻ này trước giờ chưa từng ăn ít như vậy!

Diệp Trùng không có
tinh thần nào trở về phòng, đóng cửa xong, giọng nói của Mục đột nhiên vang
lên: - Diệp tử!

Bước chân Diệp Trùng
chùng lại, ngước đầu lên, hai mắt lộ ra sự vui mừng vô kể, khóe miệng không tự
chủ được nhếch lên thành một đường cong: - Mục, ngươi không sao rồi? Quá tốt
rồi!

Diệp Trùng hưng phấn
nhảy một cái, nhảy lên đầu gối Mục: - Ngươi vừa rồi hù chết ta! Bây giờ không
việc gì rồi chứ?

Mục trầm mặc một hồi
nói: - Căn cứ tư liệu hiện có, xác suất khống chế được tình huống trong khoảng
58,5% đến 61,2%!

Diệp Trùng ngẩn người: -
Rốt cuộc là chuyện gì? Mục, lúc trước, ngươi dường như thay đổi rất nhiều, - Diệp
Trùng nghĩ một hồi rồi nói tiếp: - Bây giờ ngươi dường như lại thay đổi một lần
nữa!

Mục lạnh nhạt nói: - Cách
nói của ngươi trong chừng mực nào đó không sai!

Diệp Trùng không hiểu
hỏi: - Rốt cuộc là chuyện gì vậy Mục?

Mục bình tĩnh giải
thích: - Trong cơ sở dữ liệu của ta, có một đoạn trình tự không biết tên vẫn
nằm trong tình trạng không hoạt động, ta vẫn luôn thử kích hoạt nó, ta cho rằng
rất có khả năng là tư liệu liên quan đến ta lúc trước, nhưng vẫn không tìm ra
cách kích hoạt được nó. Mà va chạm kịch liệt khi rời khỏi hành tinh rác đã làm
cho đoạn trình tự này bị kích hoạt, giờ mới phát hiện cái này vốn là một đoạn
quang nghĩ trí cảm (trí tuệ mô phỏng).

Nhìn thấy vẻ mặt như
lọt vào mây mù của Diệp Trùng, Mục tiếp tục giải thích: - Quang nghĩ trí cảm
chính là trình tự ra quyết định một cách độc lập, được sản sinh một cách tất
nhiên khi quang não phát triển tới một mức độ khá cao, quang nghĩ trí cảm khác
nhau có phong cách và đặc tính khác nhau, hơn nữa tính bài xích rất mạnh, từ
bản chất mà nói, ta cũng là một đoạn quang nghĩ trí cảm!

- Đoạn quang nghĩ trí
cảm này có xác suất 86,9% là kẻ chi phối quang não trước đây trên người ta,
không biết vì lý do gì mà bị bức tiến vào trạng thái không hoạt động, mà sau
đó, do Diệp tử ngươi khởi động, quang não sản sinh ra một quang nghĩ trí cảm
mới, cũng chính là ta.

- Chúng ta là sản phẩm
của cùng một quang não, có cơ chế học tập, hệ thống phán định giống nhau, đây
cũng quyết định chúng ta căn bản không thể tiêu diệt đối phương, chỉ có thể
tranh đoạt lẫn nhau quyền khống chế quang giáp. Va chạm lần trước, hắn đột
nhiên kích hoạt làm ta lâm vào thế bị động, bị hắn đoạt mất quyền khống chế!
Nhưng do đặc trưng ta có thêm tính công kích, cho nên ta có xác suất thắng nhiều
hơn hắn 8,5% đến 11,2%. Đây cũng là nguyên nhân hắn hôm nay bị ta áp chế, nhưng
tỉ lệ thắng này sẽ không ngừng thu nhỏ lại! Đến khi hai bên bằng nhau!

Thấy dáng vẻ nửa hiểu
nửa không của Diệp Trùng, Mục không chút lưu tình nói: - Với trình độ của ngươi,
xác suất để hiểu rõ vấn đề phức tạp mức độ này chỉ có 21%.

Câu này Diệp Trùng tự
động lọc qua, như bừng tỉnh ngộ: - A, cũng chính là nói trong thân thể có hai …
ừm… cái đó gọi là gì nhỉ? - Diệp Trùng nhíu mày suy nghĩ.

- Quang nghĩ trí cảm! -
Mục tiếp lời nói.

- Đúng, chính là quang
nghĩ trí cảm, nhưng dường như cái đó, cái quang nghĩ trí cảm đó đối với ta cũng
không có ác ý a? - Diệp Trùng nghĩ lại mấy ngày trước biểu hiện của Mục tuy
rằng có chút làm mình cảm thấy Mục có chút biến hóa, nhưng không hề làm Diệp
Trùng cảm giác là có một Mục khác.

Mục đồng ý nói: - Đúng
vậy, do chúng ta dùng chung một kho dữ liệu, hệ thống phán định thông tin ta
có, hắn đều có giống vậy, cho nên hắn đối với ngươi và ta đối với ngươi về bản
chất thật ra không có gì khác nhau, chỉ là phong cách và đặc trưng của cách xử
sự sẽ có khác biệt.

Diệp Trùng khổ sở vò
đầu: - Phức tạp quá, quả nhiên thứ có liên quan đến quang não liền biến thành
vô vị! - Diệp Trùng không hề có chút hứng thú nào với quang não, cuối cùng rút
ra được một kết luận như vậy.

- Đối với ngươi mà nói,
e rằng đúng là thế! - Mục bình tĩnh nói.

Diệp Trùng ngồi trong
buồng lái của Mục, tiếp tục công việc chưa hoàn thành lúc sáng. Đối với vấn đề
của Mục, Diệp Trùng biết mình căn bản không cách nào giúp được gì, chỉ có thể
dự vào nỗ lực của Mục thôi.

Diệp Trùng cẩn thận
quan sát hình ảnh của quang giáp màu trắng lấy từ kho tư liệu của Mục.

Quang giáp toàn màu
trắng khá là hiếm gặp, giống như quang giáp toàn màu đen. Tạo hình cao to, toàn
thân vậy mà không có một mép cạnh nào sắc bén, toàn bộ đều được xử lý cho tròn,
cho nên không có chút khí tức dữ tợn của quang giáp thông thường. Trong tay cầm
một cây súng có hình dạng cổ quái cũng toàn màu trắng, nhưng từ đường kính họng
súng mà xét, dường như được gọi là pháo cũng không phải là không được. Từ góc
nhìn của một người bình thường, quang giáp này tuyệt đối là đẹp đẽ vô cùng, cao
quý ưu nhã như thiên nga trắng trong loài chim.

Nhưng Diệp Trùng hiển
nhiên không cảm thấy điều này, Diệp Trùng chỉ cảm nhận sự nguy hiểm cực độ.

Quang giáp màu trắng
tuy rằng nhìn thì ưu nhã như một quý tộc, nhưng Diệp Trùng không coi thường
tính nguy hiểm của nó, cây súng có hình dáng quái lạ trên tay nó, Diệp Trùng
khẳng định tuyệt đối có trò quỷ gì đó, vừa nhìn thì biết là không dễ nói chuyện
rồi. Hơn nữa tinh mắt như Diệp Trùng còn phát hiện trên thân nó ít nhất còn có ba
mươi hai súng xạ kích ngầm, điều này lập tức làm cho Diệp Trùng kinh hoảng lên.

Cái này, cái này cũng
thật là khoa trương đó nha. Có cần phải nhiều vậy không? Hơn nữa, sư sĩ trong
quang giáp này có thể điều khiển được không? Cái này tiêu hao năng lượng cũng
thật kinh người! Chẳng lẽ hắn muốn cùng lúc bắn một lần rồi bỏ chạy ư?

Xem thế nào, Diệp Trùng
cũng không cho rằng đây là một quang giáp cao cấp có tính năng bình thường. Diệp
Trùng tuyệt đối tin rằng cái quang giáp màu trắng này so với F-58 của mình còn
tiên tiến hơn. F-58 dù tốt cỡ nào cũng chỉ là một quang giáp huấn luyện, vũ khí
trang bị thật không tương xứng với đối phương.

Hắn vì sao muốn đưa
mình vào tử địa chứ? Diệp Trùng vắt óc suy nghĩ!

Có qua lại với mình chỉ
có hội Renault, nhưng hội Renault sẽ có quang giáp loại này ư? Diệp Trùng thật
có chút hoài nghi, hơn nữa hội Renault cũng tuyệt không biết tông tích của
mình. Vậy thì là ai chứ? Hắc giác? Hắc giác nếu như đối với mình thật sự không
có ý tốt, rất có thể có khả năng này, nhưng quang giáp này rõ ràng không giống
phong cách của Hắc giác, sai lệch quá lớn, chắc không phải là Hắc giác!

Vậy thì là ai chứ? Diệp
Trùng cực khổ suy nghĩ!

Đối phương là giữa
đường đuổi theo mình, lúc đó mìn đang điều khiển F-58, đối phương chắc là không
biết mình là ai, vậy điều đối phương biết duy nhất chỉ có quang giáp! Chẳng lẽ
là F-58 làm hắn cho rằng mình là kẻ địch? Đợi nào! F-58 là quan giáp huấn luyện
của Hắc giác, nếu như nói đối phương nhất định nhận ra F-58, biết được F-58 là
quang giáp chuyên dùng huấn luyện của Hắc giác, nói như vậy, chẳng lẽ đối
phương bởi vì cho rằng mình là người của Hắc giác nên cho mình là kẻ địch? Ừm,
vậy đối phương rất có khả năng là kẻ địch của Hắc giác!

Trong đầu vừa nảy ra ý
nghĩ này, Diệp Trùng liền càng nghĩ càng cảm thấy có lý! Nhất định là kẻ địch
của Hắc giác! Nhận lầm mình thành người trong Hắc giác rồi! Dường như chỉ có
như vậy mới nói thông được!

Giọng nói của Mục cũng
vang lên: - Căn cứ tư liệu hiện có tính toán, xác suất đối phương là kẻ địch
của Hắc giác khoảng 71%, tư liệu bộ phận khác không đủ, không thể tính toán!

Quả nhiên, kết quả tính
toán của Mục và suy nghĩ của mình giống nhau!

Ừm, nếu như nói như
vậy, vậy phải làm sao đây?

Chương 62: Diệp Trùng xuất môn

Diệp Trùng có chút phát
sầu.

Mấy ngày này hắn vẫn
luôn tập luyện tốc độ, về phía sức mạnh không hề có luyện qua, tốc độ của hắn
hiện giờ lại tới bình cảnh, sức mạnh là nguồn gốc của tốc độ, không có sức mạnh
chống đỡ, tốc độ của hắn cũng chỉ có thể giẫm chân tại chỗ.

Nhưng ở đây không được
như hành tinh rác, trên hành tinh rác, rác kim loại rất nhiều, ở đâu cũng có,
muốn tìm một cục kích cỡ thích hợp thật sự quá dễ dàng. Cách luyện sức mạnh của
Diệp Trùng cực kỳ nguyên thủy và đơn giản, đó chính là mang vác nặng, mang theo
vật nặng đi, chạy, ngồi… Nhưng sức mạnh của hắn hiện giờ đã có trình độ tương
đối, nếu như vẫn dùng mang vác nặng, vậy trọng lượng vật mang theo phải cực kỳ
lớn mới có thể thỏa mãn yêu cầu của Diệp Trùng, nếu không rất khó có hiệu quả.

Song, ngoại trừ một vài
loại vật chất đặc biệt, những thứ có mật độ đạt tới yêu cầu của Diệp Trùng vô
cùng ít, nhưng có một điểm có thể xác định là, bất cứ loại nào trong đó đều
không phải là thứ bây giờ Diệp Trùng có thể tìm thấy được. Nếu mật độ không đủ
lớn, để đạt tới trọng lượng Diệp Trùng cần, vậy thể tích của vật nặng đó sẽ lớn
kinh người, vậy thì vô cùng bất tiện. Muốn ở trong nhà ông Tiền thực hiện huấn
luyện sức mạnh căn bản là vô vọng rồi.

Mục đối với vấn đề cơ
bắp của Diệp Trùng vẫn luôn cảm thấy hứng thú: - Diệp tử, cơ bắp của ngươi vẫn
không tăng trưởng rõ ràng!

Diệp Trùng không để ý
nói: - Ngươi không phải nói như vậy rất tốt sao?

Mục giọng trung bình
nói: - Thật sự rất tốt, ta chỉ là tò mò với loại hiện tượng này của ngươi thôi!

Diệp Trùng lắc lắc đầu:
- Ta cũng không biết nguyên nhân, ta từ nhỏ đã như vậy, trước giờ chưa từng quá
cường tráng, theo như ngươi nói, ta bây giờ phải rất cường tráng mới đúng!

Mục đồng ý nói: - Theo
như lý luận bình thường, ngươi đích xác không nên có thể hình như thế này,
nhưng ta trong tình huống không có máy móc phối hợp, không thể thực hiện kiểm
tra thân thể ngươi.

Diệp Trùng không cho là
đúng nói: - Ngược lại, cái này cũng không phải là việc xấu!

Mục giọng bình bình
nói: - Tư liệu không đủ, không thể thực hiện tính toán!

Diệp Trùng đột nhiên
nhớ lại một việc: - Mục, huấn luyện cơ sở sư sĩ của ta đã toàn bộ hoàn thành,
ngươi khi nào dạy ta kỹ xảo cao cấp? Ta bây giờ mới biết một cái, Vô tự ba hình
khiêu dược!

Mục nói: - Kỹ xảo có
thể gọi là cao cấp đều do động tác cơ sở thêm vào tư tưởng chiến thuật đặc thù
mà thành...

Diệp Trùng ngắt lời
Mục: - Ngươi cứ nói thẳng ra dạy hay không dạy.

Mục nói: - Nếu như
ngươi khăng khăng yêu cầu! Nhưng ngươi có quang giáp dự bị chưa?

Diệp Trùng vừa nghĩ
tới, không khỏi có chút nản lòng: - Ôi, ta chỉ có F-58, cái quang giáp màu
trắng đó hình như có thù với Hắc giác, nếu không cẩn thận bị hắn bắt gặp thì
thảm rồi! Lần trước nếu không phải địa hình tốt, tính ra thật có chút nguy hiểm!

Mục nói: - Xem ra ngươi
dường như không có khả năng thực hiện huấn luyện sư sĩ! - Diệp Trùng làm thế
nào mà nghe ra được chút mùi vị có vẻ như là cười vui trên nỗi đau của người
khác.

Trước mắt Diệp Trùng
sáng lên: - Ta đi căn cứ huấn luyện ý thức huấn luyện thì sao?

Mục không tán đồng: - Căn
cứ huấn luyện ý thức bây giờ đã không cách nào làm người tiến bộ lớn được nữa
rồi! Điều ngươi thiếu bây giờ là thực chiến, mạng mô phỏng vô luận làm thế nào
cũng không có cách nào so với thực chiến thật sự!

Diệp Trùng lầu bầu nói:
- Thực chiến? Vậy cũng chẳng có cách nào rồi!

Không có huấn luyện,
Diệp Trùng liền giống như chẳng có gì làm, đề nghị của Mục là để Diệp Trùng
năng đi ra ngoài, dù sao Diệp Trùng vẫn còn cách xa lắm mới thật sự hòa nhập
vào xã hội. Rất nhiều suy nghĩ khác xa với người bình thường!

Ông Tiền đối với việc
Diệp Trùng đi ra ngoài cũng cực kỳ ủng hộ, nói hắn, một tên lớn tướng mà không
có chút chí tiến thủ nào, mỗi ngày ra ngoài hít thở là cần thiết, thậm chí còn
nhét cho Diệp Trùng không ít tiền, nói là để tiêu xài!

Như thế, Diệp Trùng
dưới sự ủng hộ hai tầng của Mục và ông Tiền, đi ra phố.

Không giống lần trước,
lần trước Diệp Trùng đi lấy thẻ thân phận là có mục đích rất rõ, lần này thuần
túy là đi loanh quanh chơi. Diệp Trùng đứng ở cửa thì không biết nên đi phía
nào! Bên trái? Bên phải? Hay là phía trước?

Ông Tiền tinh mắt nhìn
thấy Tôn Tuyết Lâm và A Tú đang ở không xa, liền vội vàng cao giọng kêu: - Tuyết
Lâm!

Tôn Tuyết Lâm nghe
tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy ông Tiền liền lôi A Tú chạy lại: - Chào ông
Tiền! - A Tú cũng mắc cỡ nói: - Chào ông Tiền! - Ông Tiền cười ha hả: - Hôm nay
A Tú chủ động chào ta, thật là không dễ nha! - A Tú nhất thời lúng túng đến nỗi
mặt giống như một quả thị đỏ hồng.

Ông Tiền hỏi hai người:
- Các cháu đang đi dạo phố ư?

Tôn Tuyết Lâm nói: - Đúng
ạ, ông Tiền muốn chúng cháu giúp ông mang gì ư?

Ông Tiền cười nói: - Không
phải, không phải, Diệp tử vừa mới tới hành tinh Lam Hải không lâu, rất xa lạ
với chỗ này, các cháu nếu đi dạo phố, có thể nào dẫn Diệp tử đi chung không?
Hơn nữa các cháu cùng tuổi cũng dễ hòa hợp hơn nhiều! - Ông Tiền lôi Diệp Trùng
đang đứng như khúc gỗ bên cạnh qua.

Tôn Tuyết Lâm sảng
khoái đồng ý: - Được chứ! Không có gì, cứ để chúng cháu lo! - Tôn Tuyết Lâm vốn
vô cùng tò mò với tên Diệp tử này, bây giờ chủ động đưa tới tận cửa, làm gì có
lý nào từ chối chứ, vội vàng lên tiếng đồng ý.

A Tú ở đằng sau Tôn
Tuyết Lâm cẩn thận mà tò mò nhìn Diệp Trùng.

Diệp Trùng vẫn một nét
mặt thờ ơ.

Ông Tiền cao hứng nói: -
Quá tốt rồi! Vậy xin nhờ các cháu rồi! Diệp tử, cháu theo bọn chúng đi chơi đi!

Diệp Trùng trả lời ừ,
dù sao hắn cũng không biết đi nơi nào mới tốt, có một người dẫn đường quen
thuộc nơi này đích xác là một lựa chọn không tồi, hơn nữa bản thân cũng có thể
quan sát thật kỹ người bình thường rốt cuộc là sống thế nào!

Ba người sóng vai mà
đi.

Diệp Trùng nhìn quang
giáp không ngừng bay trên không, trong lòng ngưỡng mộ không thôi, đáng tiếc
mình tuy rằng có quang giáp, nhưng lại không thể lấy ra, thật làm người khó
chịu mà.

Diệp Trùng không chủ
động nói chuyện, Tôn Tuyết Lâm cảm thấy không khí quái quái thế nào ấy, liền
muốn phá tình thế bế tắc: - Diệp tử, tên thật của ngươi cũng là Diệp tử ư?

Diệp Trùng trả lời ngắn
gọn, đanh thép: - Diệp Trùng! - rồi ngậm miệng không nói.

Thấy Diệp Trùng lại
ngậm miệng, - Ta tên Tôn Tuyết Lâm, đây là A Tú! - Tôn Tuyết Lâm không khỏi mặt
dày tự giới thiệu.

- Ừm, ta biết! - Diệp
Trùng trả lời.

Ngay lúc Tôn Tuyết Lâm
cảm thấy vô kế khả thi, may mà A Tú bình thường nhút nhát lúc này lại dũng cảm
đứng ra: - Diệp tử vốn ở đâu vậy?

- À, - Diệp Trùng suýt
buộc miệng thốt ra hành tinh rác, may mà phản ứng khá nhanh, vội thầm hỏi Mục: -
Mục, ta từ đâu đến?

Mục trả lời: - Trên thẻ
thân phận của ngươi ghi nguyên quán của ngươi là hành tinh Ridge.

Diệp Trùng không nhanh
không chậm trả lời: - Hành tinh Ridge!

- Hành tinh Ridge? - Hai
người không khỏi lắc đầu, chưa từng nghe qua. Tinh cầu trong vũ trụ nhiều vô
số, trong năm thiên hà lớn, tinh cầu có người ở cũng nhiều vô số, cho nên trừ
phi là những nhà địa lý chuyên môn nghiên cứu tinh cầu, tên tinh cầu mà người
bình thường biết không nhiều lắm.

(DG: Bây giờ hành tinh ngoài trái đất không còn xa, có
thể tới tận nơi, nên tác giả dùng từ nhà địa lý học nghiên cứu tinh cầu mà
không phải là nhà thiên văn học.)

Điều mà Tôn Tuyết Lâm
thật sự muốn biết nhất chính là tình hình về mặt quang giáp của Diệp Trùng,
đáng tiếc nàng lại không biết làm thế nào mở miệng. Vốn dự tính mọi người nói
chuyện quen rồi, sau đó mới hỏi, nhưng không ngờ tên Diệp Trùng này lại không
thích nói chuyện như thế này.

Kỳ thật nàng không
biết, nếu như lúc này nàng ở trước mặt thẳng thắn, dứt khoát hỏi Diệp Trùng,
Diệp Trùng có 80, 90% sẽ trả lời.

Không ngờ tên này vậy
mà hiền như cục bột tới mức này, trong lòng Tôn Tuyết Lâm căm hận không thôi.

Kỳ thực cái này cũng
không thể trách Diệp Trùng, Diệp Trùng chỉ ở trước mặt Mục mới lộ ra bộ mặt
khác, thậm chí ông Tiền, Diệp Trùng đều không cách nào lộ ra loại vẻ mặt tùy ý
này, càng đừng nói tới Tôn Tuyết Lâm và A Tú, kẻ đối với hắn giống như người xa
lạ.

Diệp Trùng quan sát
người đi trên đường, mọi người dường như đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không có
địch ý và cảnh giác đối với người lạ bước vào lãnh địa của mình như bọn dã thú,
xem ra hình như không có tính công kích gì, ừm, quy luật của bọn sinh vật biến
dị trên hành tinh rác hình như không thích hợp dùng ở nơi này a, Diệp Trùng nói
thầm trong lòng. Mình về sau phải chú ý!

Ba người đột nhiên phát
hiện, một đám người đang bu lại, la hét ầm ĩ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3