Sư sĩ truyền thuyết - Chương 505 + 506

Chương 505: Bền bỉ (3)

Hạm đội tăng tốc cũng
làm cho thương hại của nham thạch bay loạn xạ đối với chúng lập tức tăng lên,
trừ chiến hạm vẫn không ngừng bắn mấy khối nham thạch có đường kính siêu lớn đó
ra, tàu vũ trụ khác đã hoàn toàn bỏ mặc né tránh, chuyển sang bay hết tốc lực.

Áp lực của Diệp Trùng
và Thương đang đứng ở chót mũi hạm đội bỗng tăng lên.

Tốc độ của mấy nham
thạch bay loạn xạ đó bỗng tăng mạnh, Diệp Trùng không thể không cổ vũ tinh thần
lên mười hai phần (120%), đối phó mấy nham thạch nguy hiểm mà trí mạng này. Nếu
như một khi bị một viên nham thạch đánh trúng ngay chính diện, vậy thì chỉ e
khả năng sống sót của mình cũng sẽ thấp tới mức đáng thương.

Thương đã hoàn thành
việc đổi tấm năng lượng năm lần. Hắn hiện giờ đang đứng ở vị trí mũi tàu của
tàu vũ trụ ở trên cùng đó.

Điều bọn họ làm hiện
giờ là dùng tàu vũ trụ để đổi lấy thời gian.

Tàu vũ trụ trần trụi
dưới công kích của nham thạch đang bay vèo vèo không thể nào kiên trì quá lâu,
một chiếc rồi một chiếc tàu vũ trụ hoặc là nổ tung, hoặc là mất đi khống chế.
Tốc độ của hạm đội không vì thương vong của mấy tàu vũ trụ này mà giảm đi chút
nào, biển đá hỗn loạn bởi vì việc tiến lên phía trước với tốc độ cao của hạm
đội này mà càng trở nên hỗn loạn.

Áp lực phải chịu của
tàu vũ trụ ở chót mũi hạm đội là lớn nhất, lẽ ra đã sớm nổ tung rồi. Nhưng bởi
vì sự chiến đấu ngoan cường của Diệp Trùng và Thương, thân tàu của tàu vũ trụ
này tuy đã không còn ra dáng, nhưng vẫn ngoan cường dẫn đầu cả hạm đội không
ngừng tiến tới trước.

Sư sĩ trở về trong tàu,
ai nấy đều hoặc ngồi hoặc nửa nằm ở trên sàn, ngước mặt lên, mắt không nháy
nhìn chằm chằm Kiệt đại nhân và cái quang giáp cụt tay đang chiến đấu trên màn
hình đó.

Trong khoang tàu rộng
lớn yên lặng không có bất cứ âm thanh nào.

Còn các thuyền trưởng
hiện giờ vẫn may mắn sống sót, ai nấy đều gân cổ, đỏ mặt gào thét, ra lệnh
thuyền viên xông tới trước.

Phía trước đột nhiên
bùng lên một đám lửa, lại là một tàu vũ trụ nổ tung! Tàu vũ trụ phía sau hoàn
toàn không có chút ý giảm tốc nào, xuyên thẳng từ trong đám lửa do vụ nổ hình
thành ra.

Thời gian giống như bị
kéo dài ra vậy, mỗi phút mỗi giây đều cứ chậm chạp như thế.

Diệp Trùng cảm thấy đôi
tay mình càng lúc càng nặng nề, nhưng hắn không dám để cho tốc độ tay của mình
giảm xuống chút nào. Đầu óc hắn đã trống rỗng, hắn cũng sớm không còn dư sức để
chú ý việc khác. Hắn hiện giờ hoàn toàn là cực khổ chống đỡ, mồ hôi đã sớm làm
ướt đẫm bộ đồ tác chiến của hắn, hơi thở nóng nặng nề nóng bỏng vô bì. Đôi mắt
nhìn chằm chằm màn hình, nham thạch hỗn loạn trên màn hình vận động không theo
trật tự nào, hắn đã không sao dự đoán được như lúc đầu, chỉ dựa vào năng lực
phản ứng biến thái của mình.

Tần suất xạ kích của
Thương cũng giảm xuống rõ rệt, Diệp Trùng biết, không phải là Thương xảy ra vấn
đề, mà là do cây súng bắn tỉa Falcao đó đã quá nóng gây ra.

Nhưng trong mắt mấy sư
sĩ đang nghỉ ngơi trên tàu vũ trụ đó, thân hình quang giáp của Kiệt đại nhân
vẫn phiêu hốt như thế, ra tay vẫn sắc bén như thế, tia sáng màu lam mà cái
quang giáp cụt tay đó bắn ra vẫn dày đặc như hoa tươi nở rộ, mỹ lệ mà điên
cuồng.

Ánh mắt của bọn họ vẫn
không đủ nhìn ra Diệp Trùng và Thương thật ra đã lâm vào khốn cảnh. Nếu như nói
lúc đầu, tiết tấu chiến đấu nắm trong tay Diệp Trùng và Thương, vậy thì hiện
giờ Diệp Trùng và Thương đã mất đi loại quyền nắm bắt này, bọn họ đã bị chìm
trong tiết tấu của mấy nham thạch đang bay vèo vèo đó.

Không biết đã trải qua
bao lâu, chính ngay lúc Diệp Trùng cảm thấy đầu óc của mình càng lúc càng trơ
ra, ý thức đã bắt đầu mơ hồ từng chút một, trong kênh liên lạc bỗng vang lên
tiếng người kêu lên kinh ngạc: - Mau nhìn! Chỗ đó!

Tinh thần Diệp Trùng
bỗng phấn chấn, hắn biết, bọn họ cuối cùng đã tới rồi!

Ở trước mặt hắn, một
khu vực trống không hẹp dài có đường kính khoảng hai mươi lăm km, độ dài khoảng
một trăm năm mươi km, mà tọa độ của điểm bước nhảy không gian đó chính là ở bên
trong.

Trong khu vực trống
không này không có một viên nham thạch nào, mấy cục đá bay loạn xạ khắp nơi đó
giống như cũng tránh xa khu vực này, không có viên nham thạch nào bay vào khu
vực kỳ dị này.

Hạm đội liền chui vào
khu vực trống không này, không có bất cứ cản trở nào.

- Chính là đây! Chính
là đây! - Thuyền trưởng hải tặc đó kích động tới mức không thể tự kiềm chế. Vị
thuyền trưởng hải tặc này vẫn luôn ở trong phòng thuyền trưởng của tàu Hashgel,
dù sao ở chỗ này cũng chỉ có một mình lão từng tới qua. Mấy ngày này, áp lực
trên người lão cực kỳ nặng nề. Ngay cả trong hạm đội cũng có rất nhiều người có
một loại tâm lý thù địch đối với lão, cho rằng chính vì đề nghị của lão mới dẫn
tới việc xảy ra mọi thứ này. Mà một số người khác lại có thái độ hoài nghi đối
với tính chân thật của điểm bước nhảy không gian này, bọn họ trước giờ chưa
từng nghe nói trong vành đai toái tinh tử vong có điểm bước nhảy không gian gì.

Thêm vào đoạn đường mấy
ngày này trải qua bao nguy nan, nhìn từng đồng bạn hy sinh không ngừng trước
mặt lão, mà mọi thứ này lại có quan hệ trực tiếp với người đề nghị đầu tiên là
lão. Có lúc lão cũng nghĩ, nếu như mình không nói ra điểm bước nhảy không gian
này, Kiệt đại nhân có nghĩ ra một biện pháp tốt hơn hay không? Có lẽ như thế,
mấy đồng bạn này sẽ không hy sinh.

Trùng trùng tâm tình
phức tạp hỗn hợp lại với nhau, thuyền trưởng hải tặc cứng cỏi ngày trước bỗng
tuôn trào dòng nước mắt tuổi già, khóc sướt mướt.

Cuối cùng đã an toàn
rồi, hạm đội từ từ dừng ở khu vực trống không này. Khoảnh khắc này, trải qua
hơn ba giờ khổ chiến, sức lực toàn thân Diệp Trùng phảng phất như bị rút sạch,
hắn hiện giờ ngay cả sức nhấc một ngón tay lên cũng không có.

Cả hạm đội chìm trong
điên cuồng, mọi người đều đang chúc mừng bọn họ sống sót từ cõi chết, niềm vui
sống lại từ tuyệt cảnh làm cả hạm đội biến thành biển vui mừng. Tuy tới trước
mắt vẫn chưa có hoàn thành bước nhảy không gian, nhưng mọi người đều cho rằng
bọn họ đã thành công rồi! Khu vực trống không đặc biệt thế này cũng làm mọi
người tràn đầy lòng tin đối với việc nơi này có điểm bước nhảy không gian.

Khi Diệp Trùng trở về
tàu Hashgel, thứ hắn nhận được là đãi ngộ như của một quốc vương! Tất cả tàu vũ
trụ may mắn còn lại xếp thành đội hình chỉnh tề, giống như đang đón nhận sự
kiểm duyệt của quốc vương, mỗi một thuyền viên đều đứng dậy khom mình chào vị
đầu lĩnh của bọn họ. Còn khi Diệp Trùng tiến vào cửa khoang tàu Hashgel, toàn
bộ thuyền viên của cả con tàu vũ trụ đều tự phát tới nghênh đón Kiệt đại nhân
lại một lần nữa dẫn dắt bọn họ thu được thắng lợi. Bọn họ xếp thành hai hàng
đội ngũ chỉnh tề, thông đạo vốn dĩ không phải là quá rộng rãi càng tỏ ra chật
hẹp.

Hết cách, Diệp Trùng
chỉ đành từ trong buồng lái của Hàm gia đi xuống.

Hình tượng Diệp Trùng
hiện giờ thật ra khá là bết bát, mồ hôi đã sớm thấm ướt quần áo của hắn, cả
người giống như vừa bò ra từ thùng nước. Trên mặt hắn toàn là mồ hôi, mái tóc
ướt nhẹp dính trên trán, dưới chân trong thoáng chốc đã là một vũng nước.

- Chào!

Soạt, mọi người vươn
thẳng eo, hành lễ nghiêm chỉnh vô bì.

- Hoan nghênh ngài
thắng lợi trở về! - Hai người Tây Thanh và Tu đồng thanh cong eo, mang theo vài
phần thành kính.

- Hoan nghênh ngài
thắng lợi trở về! - Hơn chín trăm người đồng thanh hô lớn.

Diệp Trùng có chút tay
chân thừa thãi, trước giờ chưa từng trải qua cảnh tượng thế này. Nói ra, hắn
quen với phong cách của Tang tộc hơn, chỉ im lặng đi theo hắn, không có nhiều
thứ hoa hoè thế này. Điều hắn hiện giờ muốn nhất là nghỉ ngơi, hiện giờ hắn cảm
thấy nhấc chân một bước cũng mệt mỏi.

Nhưng hắn rất mau liền
khôi phục bình tĩnh, phẩy phẩy tay, lạnh nhạt nói: - Giải tán đi.

Tuy cái quang giáp cụt
tay đó đột nhiên biến mất chẳng thấy đâu là một câu đố trong mắt mọi người,
nhưng lại không có ai dám đi điều tra cặn kẽ. Đùa sao, làm sao điều tra? Chẳng
lẽ đi hỏi Kiệt đại nhân à?

Sau khi trải qua niềm
vui sống sót sau kiếp nạn, tiếp đó chính là sự bi thương đối với người chết.

Ở trong khu vực trống
trải này, mấy người Diệp Trùng đã nghỉ ngơi tám giờ. Ai biết sau khi nhảy, đón
tiếp bọn họ là cái gì? Nếu như bọn họ với trạng thái mệt mỏi hiện giờ mà gặp
phải nguy hiểm, vậy thì ngay cả năng lực tự bảo vệ mình căn bản nhất cũng không
có.

Trong tám giờ này, Diệp
Trùng không hoàn toàn dùng thời gian để nghỉ ngơi. Trên thực tế, nghỉ ngơi được
năm giờ, thể lực của hắn về căn bản đã khôi phục phần lớn. Trong tám giờ này,
hạm đội hoàn thành tổ hợp lại, mà thống kê thương vong cũng được đưa ra.

Đây là một loạt con số
nhìn thấy mà phát hoảng.

Một trăm năm mươi tàu
vũ trụ bố trí ở vòng ngoài chỉ có ba tàu may mắn còn lại, tàu vũ trụ ở giữa hạm
đội cũng tổn thất sáu tàu, hai ngàn năm trăm sư sĩ, chết sáu trăm người, bị
thương hơn bốn trăm người, lực lượng có thể dùng tới trên tay Diệp Trùng hiện
giờ chỉ có một ngàn năm trăm sư sĩ. Sư sĩ chết trận phần lớn là chịu đả kích
trí mạng trong thời gian ngắn ngủi trở về tàu vũ trụ này. Số người chết cuối
cùng của cả hạm đội là tám ngàn sáu trăm bốn mươi mốt người.

Nhưng, bây giờ không hề
là lúc giải quyết mấy vấn đề này, đặt trước mặt bọn họ vẫn có một vấn đề càng
cấp bách hơn: tiến hành bước nhảy không gian sắp tới.

Diệp Trùng đã sắp xếp
chu toàn cho cú nhảy không gian sắp tiến hành. Đặc biệt là đối với việc rủi như
mọi người thất lạc, nên tới chỗ nào tập hợp. Ở phương diện bước nhảy không
gian, may mắn của hắn trước giờ khá tốt, nhưng gần như lần nào cũng đều xuất
hiện chút biến cố, càng huống chi bước nhảy không gian lần này vẫn tồn tại nguy
hiểm nhất định, hắn làm sao lại dám khinh suất chứ.

Làm xong mọi thứ, thời
gian vừa đúng. Mà lúc này, hạm đội của Alvar vừa mới tới rìa vành đai toái tinh
tử vong.

- Đại nhân, mọi thứ
chuẩn bị sẵn sàng. - Tây Thanh có chút khẩn trương, Tu ở bên cạnh tuy sắc mặt
bình tĩnh nhưng nắm tay nắm chặt của hắn cũng bộc lộ ra sự khẩn trương trong
lòng hắn.

Diệp Trùng gật đầu: - Đi
nào. - So với Tây Thanh và Tu, hoàn cảnh nguy hiểm hơn thế này mà Diệp Trùng
hắn từng trải qua rất nhiều, tất cả công tác chuẩn bị hiện giờ của hắn đều đã
hoàn thành. Đám sư sĩ đã hoàn tất việc nghỉ ngơi đó đều tiến vào trạng thái lâm
trận.

Nếu như thật sự như lời
của vị thuyền trưởng hải tặc đó, đầu ra còn lại của điểm bước nhảy không gian
là ở hành tinh U Linh, không ai cho rằng lại cử động này là thừa thãi.

Hành tinh U Linh là một
địa phương khá quái dị, tin đồn liên quan tới nó rất nhiều. Gần như từ lúc mới
xây dựng Hôi cốc, đây đã là một nơi đầy thần bí. Vô luận là tàu vũ trụ nào, một
khi tới gần hành tinh nguỵ dị này đều sẽ lập tức biến mất tăm mất dạng.

Mới đầu, có rất nhiều
nhà thám hiểm tự phụ vào thực lực tới thám hiểm, nhưng mấy người này không có
một ai trở về. Về sau, địa phương này cũng bị đồn đãi càng lúc càng tà dị, sau
đó tổ nghiên cứu khoa học dứt khoát đóng quân ở gần đó, cẩm người khác tới gần.
Dần dần, hành tinh U Linh cũng trở thành một nơi không ai muốn tới, ngay cả hải
tặc cũng không nguyện ý đoái hoài. Đây gần như trở thành một quy luật ngầm của
rất nhiều ngành nghề.

Chương 506: Hành tinh U Linh (1)

Một đầu ra khác của
điểm bước nhảy không gian vị thuyền trưởng hải tặc đó nói lúc đó là hành tinh U
Linh, đây cũng làm một trong những nguyên nhân mà hầu hết mọi người đều không
tin. Chưa từng có ai có thể sống đi ra từ khu vực phụ cận hành tinh U Linh,
trong mắt gần như tất cả những người trong Hôi cốc, đây là thường thức.

Sau này Diệp Trùng hỏi
rõ mới biết được, năm đó, khi mấy người vị thuyền trưởng hải tặc đó phát hiện
mình lại nhảy tới phụ cận hành tinh U Linh cũng sợ tới mất hết hồn vía, lập tức
trốn mất tăm. Cũng không biết may mắn lần đó của bọn họ tốt hay là thế nào, bọn
họ lại không gặp phải bất cứ bất ngờ nào. Sau khi bọn họ cẩn thận vòng qua đội
quân đồn trú gần đó của tổ nghiên cứu khoa học, bọn họ mới thở phào.

Hành tinh U Linh khủng
bố thế nào, đối với kẻ không phải người Hôi cốc là Diệp Trùng mà nói, không hề
có khái niệm gì.

Khu vực trống không hẹp
dài này không chỉ rộng rãi, quả thật là một khu gia tốc trước điểm bước nhảy
không gian thiên nhiên hoàn mỹ.

Mọi người đều ngừng hô
hấp, nhìn chăm chú tàu vũ trụ thực hiện bước nhảy không gian đầu tiên.Tàu vũ
trụ thực hiện bước nhảy không gian đầu tiên là một tàu vũ trụ chở năm trăm sư
sĩ, bọn họ đã nghỉ ngơi, chỉnh đốn hoàn tất, võ trang toàn bộ, tiến vào trạng
thái thời chiến. Sở dĩ chọn bọn họ tiến vào bước nhảy không gian đầu tiên là
xuất phát từ suy nghĩ phương diện an toàn, ai cũng không biết ở đầu đó sẽ xuất
hiện cái gì.

Tàu vũ trụ đầu tiên
tăng tốc, rồi lại tăng tốc, hóa thành một tia sáng, bỗng cái biến mất.

Tàu thứ hai, tàu thứ
ba…

Tàu Hashgel cũng chính
là tàu Diệp Trùng ngồi, là tàu vũ trụ hoàn thành bước nhảy không gian thứ năm.

Bên ngoài Hôi cốc, cục
thế của thiên hà Hà Việt cũng bắt đầu trở nên tệ hại từng chút một. Cả thiên hà
Hà Việt đã lâm vào trong hỗn loạn. Toàn bộ ba đại thế gia đều đã lâm vào trong
vũng lầy của Xích vĩ thú, trong ba nhà, có lẽ cũng chỉ có tình huống của Diệp
gia là hơi tốt chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ chật vật chống đỡ. Còn một tộc
quần khác của Xích vĩ thú lại đóng ở thông đạo tới Hôi cốc, tình hình hiện giờ
thế nào, không ai biết. Bất quá, điều này lại làm cho rất nhiều cư dân thiên hà
Hà Việt thở phào.

Mà lúc này, lượng lớn
tàu vũ trụ chở theo vô số bình dân, bay về phía hành tinh Dật Cúc.

Tang tộc, gia tộc cổ
xưa này bị một số người tìm ra được từ trong lịch sử. Quân đoàn tông ủi hiện
giờ cũng không còn là quân ô hợp trong mắt mọi người, tới trước mắt, bọn họ là
đội ngũ duy nhất tiêu diệt hoàn toàn một tộc quần Xích vĩ thú. Còn mấy quang
giáp tông ủi xem ra giống như đắp đầy miếng vá đó cũng trở thành đại danh từ
của sự cường đại, trở thành quang giáp mong ước có được trong lòng rất nhiều
người.

Những người có năng lực
đi xa đều nhao nhao tới hành tinh Dật Cúc dựa dẫm Tang tộc, tìm sự bảo hộ của
bọn họ.

Tang tộc không hề cự
tuyệt đối với mấy người tới tìm kiếm sự bảo hộ này, hành tinh Dật Cúc do ở nơi
xa xôi, nhân khẩu vốn ít ỏi. Lượng lớn nhân khẩu di dân thúc đẩy mạnh mẽ sự
phát triển của hành tinh Dật Cúc. Đặc biệt là các học phủ trứ danh đó, cũng
nhao nhao dời tới khu vực này. Tang tộc kế thừa đặc điểm theo đuổi tri thức
trên người Diệp Trùng, phàm là học phủ cần dời tới hành tinh Dật Cúc, Tang tộc
đều đưa ra sự giúp đỡ lớn nhất, bọn họ có thể ưu tiên tiến vào hành tinh Dật
Cúc, có lúc Tang tộc thậm chí còn phái ra tàu vận chuyển và đội hộ tống.

Không chỉ như vậy, nếu
như là nhân tài kỹ thuật cao cấp, còn có thể thông qua mạng mô phỏng gửi cho
Tang tộc một lời thỉnh cầu bảo hộ. Tang tộc sẽ thông qua sức ảnh hưởng lớn nhất
của bọn họ, yêu cầu thế lực địa phương hộ tống mấy người này tới hành tinh Dật
Cúc. Tang tộc hiện giờ đã thành một cái bánh bao nóng, mọi người nịnh bợ còn
không kịp, làm sao lại làm khó bọn họ ở mấy việc nhỏ này? Từng tuyến đường an
toàn thông tới hành tinh Dật Cúc được mở ra, trong khoảng thời gian ngắn, lượng
lớn đội tàu mang cờ hiệu Tang tộc giống như dòng suối nhỏ, đi về phía hành tinh
Dật Cúc.

Gần bảy phần học phủ
của thiên hà Hà Việt đều ở dưới mấy cách xử trí này của Tang tộc mà dời vào ở
trong hành tinh Dật Cúc. Người ở các phương diện khác càng không đếm xuể. Điều
này cũng làm cho hành tinh Dật Cúc vốn dĩ hoang vắng lạc hậu nhảy một cái thành
hành tinh có lực lượng kỹ thuật cực kỳ hùng hậu. Còn đông đảo bình dân lại được
sắp xếp ở trên một vài hành tinh gần hành tinh Dật Cúc. Hiện giờ, bảy hành tinh
xung quanh hành tinh Dật Cúc đều là phạm vi thế lực của Tang tộc. Còn có nhiều
thế lực thống trị đương địa của hành tinh hơn nữa thỉnh cầu được vào trong phạm
vi bảo hộ của Tang tộc, nhưng cẩn thận, Tang tộc không hề mau chóng khuếch
trương. Khuếch trương vội vã đối với Tang tộc có lực lượng không hề quá hùng
hậu mà nói, là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Tầng lớp lãnh đạo chủ
yếu của Tang tộc hiện giờ là mấy người Tang Phổ, còn Thu Mạn lại chủ yếu phụ
trách phương diện hành chính sự vụ. Trên thực tế, một loạt biện pháp này đều là
do nàng ta đề ra. Tinh thông đối với hành chính sự vụ của nàng làm mấy người
Tang tộc khâm phục vô cùng, được mọi người nhất trí đề cử làm người quyết sách
hành chính sự vụ cao nhất. Tang Phổ lại là người chỉ huy tối cao của cả quân
đoàn tông ủi.

Đối với cục thế trước
mắt, Thu Mạn thông minh lanh lợi có phán đoán rất rõ ràng. Nàng biết, muốn sống
sót, mình phải nỗ lực thế nào. Nếu như mình lúc này có động tác nhỏ gì, vậy thì
vô nghi là tự đào mồ mình. Kẻ địch lớn nhất hiện giờ là Xích vĩ thú, loại công
địch của nhân loại này. Với lại, ai biết Diệp Trùng lúc nào trở về? Đối với
thiếu niên trầm mặc, kiệm lời này, ở chỗ sâu trong lòng nàng có sự sợ hãi sâu
sắc.

Cho nên trong khoảng
thời gian không có Diệp Trùng này, Tang tộc không hề xuất hiện hỗn loạn gì,
ngược lại, bọn họ mượn thời cơ mà lớn mạnh.

Nhưng tìm kiếm Diệp
Trùng đã thành nhiệm vụ hàng đầu của cả Tang tộc, bọn họ đã phái ra lượng lớn nhân
thủ tìm kiếm Diệp Trùng. Tiểu Thạch đầu đã xây dựng một phòng thí nghiệm mang
mô phỏng cực kỳ tiên tiến, trong này, mấy học phủ đã dọn tới đó giúp đỡ hắn khá
lớn. Thông qua mạng mô phỏng này, lại thêm vào năng lực tính toán khủng bố của
tiểu Thạch đầu, hắn gần như đã để lại “cửa
ngầm” của mình khắp toàn bộ mạng mô phỏng
thiên hà Hà Việt. Thông qua mấy “cửa
ngầm” này, hắn có thể sử dụng tất cả ống kính
giám thị trừ một vài hạch tâm của ba đại thế gia, hắn hy vọng thông qua mấy ống
kính này tìm được Diệp Trùng.

Hiện giờ, có một nan đề
đặt trước mặt bọn họ. Tuyết Lai tộc đối phó Xích vĩ thú yếu thế nhất trong ba
đại thế gia đã phái người tới hành tinh Dật Cúc, hy vọng nhận được sự giúp đỡ
của bọn họ.

Giúp hay là không? Đây
là một vấn đề cực kỳ trực tiếp đặt trước mặt mọi người.

Liên quan tới vấn đề
này, mọi người đều khó xử.

Giúp, vậy thì bọn họ
phải điều động cả quân đoàn tông ủi, một khi như vậy, an toàn chỗ này của bọn
họ sẽ không thể bảo đảm. Càng huống chi, lao sư viễn chinh, nguy hiểm quá lớn.
Với lại, có thể dự đoán, thương vong của bọn họ cũng sẽ rất lớn. Cho nên hầu
hết Tang tộc đều không tán đồng, dùng tính mạng đồng bào của bọn họ đi giúp
người khác, bọn họ tự nhiên không nguyện ý.

Nhưng nếu như không
giúp hình như cũng không phải việc dễ dàng. Tin tức Tuyết Lai tộc tới Tang tộc
tìm kiếm giúp đỡ, không biết tại sao lại lan truyền nhanh chóng trong dân
chúng, lập tức quần chúng sục sôi. Mấy ngày này, gần như tất cả hiệu trưởng học
phủ và một vài người có chút danh vọng đều tới tìm Tang Phổ, Thu Mạn, hy vọng
bọn họ có thể giúp đỡ. Bởi vì đây không chỉ quan hệ tới vận mạng một tộc Tuyết
Lai tộc, ở gần đó, có bình dân nhiều không kể xiết.

Nếu như Tang tộc lúc
này công nhiên nói không giúp, dân chúng tất sẽ lạnh lòng, hình tượng thân dân
xây dựng trong khoảng thời gian này của bọn họ sẽ hủy trong một chốc. Điều này
cực kỳ bất lợi đối với sự phát triển sau này của bọn họ. Đạo lý này không cần
nói Thu Mạn tinh thông hành chính sự vụ, ngay cả thứ lỗ mãng như Tang Thiết
cũng hiểu rõ.

Sức chiến đấu cá nhân
của Tang tộc mạnh mẽ, phối hợp quang giáp tông ủi, lại thêm vào phối hợp chiến
thuật đỉnh cao nhất, là thế lực có phần thắng nhất khi đối mặt Xích vĩ thú tính
tới trước mắt. Những điều này đều là ưu thế của Tang tộc, vậy điểm yếu của Tang
tộc thì sao? Đó chính là ở trình độ khoa học kỹ thuật, phương diện trình độ
khoa học kỹ thuật hiện có của Tang tộc so với ba đại thế gia quả thật là tương
đương với trình độ hoang dại. Mà mấy thứ này mới là vấn đề hạn chế sự phát
triển về sau của Tang tộc trí mạng nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhất. Đây
cũng là tại sao mấy người Tang Phổ lại tốn hao sức lực như vậy để đi lôi kéo
các học phủ và một vài nhân tài kỹ thuật cao. Mấy nhân tài này hiện giờ đã
không ít, nhưng muốn hình thành năng lực khoa học kỹ thuật chân chính, còn cần
phải có thời gian.

Vấn đề trước mắt này
nếu như giải quyết không tốt, vậy thì những nỗ lực bọn họ làm trong khoảng thời
gian này chỉ e sẽ đổ sông đổ biển hết.

Nếu như tiên sinh ở đây
thì tốt rồi! Đây có lẽ là suy nghĩ trong lòng mọi người lúc này. Tới giờ phút
lựa chọn quan trọng nhất thì cần một đầu lĩnh có năng lực lại dám gõ nhịp.
Nhưng Diệp Trùng được bọn họ coi như là đầu lĩnh lúc này lại khó tìm thấy tông
tích.

Tất cả tàu vũ trụ đều
thành công bước nhảy không gian, điều này làm Diệp Trùng thở phào.

Nhưng lúc này vẫn không
phải lúc nghỉ ngơi, địa phương này bị đồn tà quái, điều này cũng làm cho Diệp
Trùng khá chú ý.

Đây là một địa phương
nguy hiểm!

Điều Diệp Trùng làm đầu
tiên chính là sắp xếp lại tất cả tàu vũ trụ, như vậy cho dù có gặp phải công kích
cũng sẽ không tạo thành sự hỗn loạn của cả hạm đội.

- Lập tức tiến hành
quét hình phạm vi lớn xung quanh. - Vừa hoàn thành việc sắp xếp, mệnh lệnh thứ
hai của Diệp Trùng liền ban ra.

- Báo cáo! Phát hiện
Xích vĩ thú!

Phát hiện này gần như
làm mọi người biến sắc, ngay cả sắc mặt Diệp Trùng cũng có chút khó coi. Tuy
bọn họ đã trải qua nghỉ ngơi, nhưng đám sư sĩ cách trạng thái hoàn toàn khôi
phục vẫn còn khá xa. Bọn họ hiện giờ không thể nào phát huy toàn bộ sức chiến
đấu.

Lúc này gặp phải Xích
vĩ thú, thật là một tin tức tệ hại!

Nhưng Diệp Trùng không
hề hoảng loạn, trấn tĩnh nói: - Truyền hình ảnh qua đây!

- Vâng.

Màn hình phòng thuyền
trưởng sáng lên, kết quả quét hình phía trước cũng truyền tới đây.

Trên màn hình quả nhiên
xuất hiện vài con Xích vĩ thú, chúng trôi nổi trong vũ trụ, nhìn chăm chú hành
tinh U Linh màu nâu, bọn chúng dường như không phát hiện tàu vũ trụ sau lưng.
Diệp Trùng lúc này ngược lại khá bình tĩnh, đã gặp rồi, vậy lúc này trừ ứng
chiến cũng không có cách nào khác. Khoảng cách hai bên quá gần, bỏ chạy, phần
thắng nhỏ tới mức đáng thương, tốc độ tàu vũ trụ so với Xích vĩ thú quả thật là
tốc độ rùa bò.

So với điều này, chi
bằng chủ động xuất kích!

Ngoài ra, Diệp Trùng
phát hiện mấy con Xích vĩ thú này cực kỳ tán loạn, với lại số lượng cũng không
hề nhiều, có lẽ chỉ có hơn hai trăm con, điều này đối với hạm đội mấy người
Diệp Trùng mà nói, chỉ có thể coi như nhóm nhỏ Xích vĩ thú.

Chính ngay lúc này,
Diệp Trùng bỗng đứng lên: - Điều chỉnh tiêu cự, phóng lớn hình ảnh.

Thuyền viên nhận được
mệnh lệnh vội vàng phóng lớn hình.

- Lớn hơn nữa.

Hình ảnh phóng lớn thêm
nữa.

- Dời ống kính nhắm vào
Xích vĩ thú.

Trên màn hình, hình ảnh
nửa con Xích vĩ thú chiếm đầy cả màn hình.

Một tia sáng lóe lên
trong mắt Diệp Trùng, trầm giọng nói: - Nửa thân trên!

Ống kính nhắm vào nửa
thân trên con Xích vĩ thú, mép hình ảnh đã có chút mơ hồ, cực kỳ không rõ ràng,
nhưng sau khi phóng lớn cục bộ, mọi người mới chú ý tới chỗ đặc biệt trên hình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3