Sư sĩ truyền thuyết - Chương 450 + 451

Chương 450: Làm sao một chữ loạn hiểu được

Hôi cốc.

Bắc Quảng và Alva, A
Hoa đang ngồi ngay ngắn trước mặt Tiêu Uyển, ba người sắc mặt bình tĩnh, ngay
cả A Hoa vốn dĩ vẫn có vài phần xốc nổi, sau khi trải qua tôi luyện nhiều năm
như vậy cũng trở nên trầm ổn rất nhiều. Vừa rồi bọn họ bị tiểu thư phái người
gọi tới, ba người ai nấy đều cảm thấy ngụy dị vạn phần, bởi vì hiện giờ là bốn
giờ bốn mươi phút sáng.

Người mở miệng đầu tiên
là Tiêu Uyển, trong giọng nói trầm tĩnh mang theo vài phần chất cảm kim loại: -
Vừa rồi ta nhận được tình báo mới nhất, bảy giờ bốn mươi phút tối qua, khu vực
không gian không ổn định trong khu vực quản hạt của sư sĩ đoàn Hồng Liệt quả
nhiên xảy ra dị tượng. Chín giờ ba mươi phút, sư sĩ đoàn Hồng Liệt phái người
tiến vào dò xét, không ai sống trở về. Hai giờ sau, phạm vi sương tím đã nuốt
chửng căn cứ của bọn họ. Sau đó, bọn họ gặp phải công kích mãnh liệt, các phe
thế lực gần đó đều nhận được cầu cứu của sư sĩ đoàn Hồng Liệt.

Ba người nghe nói, sắc
mặt lập tức hơi biến đổi. Ở Hôi cốc có một quy củ bất thành văn, mặc kệ là thế
lực nào, mặc kệ thực lực của bọn họ ra sao, không tới lúc sống chết tuyệt không
cầu cứu thế lực khác. Một khi hắn đã phát ra thỉnh cầu cứu viện, cũng có nghĩa
là thế lực này của bọn họ bị diệt vong.

Chẳng lẽ sư sĩ đoàn Hồng
Liệt thật sự đã lâm vào tuyệt cảnh rồi sao?

Ba người nhìn nhau,
trong mắt bọn họ đều lóe qua vẻ hoảng sợ. Sư sĩ đoàn Hồng Liệt cách bọn họ
không hề coi là xa, thực lực thế nào, bọn họ từng bỏ ra công sức một phen. Tuy
so với phe mình vẫn có vài phần không bằng, nhưng nếu như có thực lực gì đó có
thể làm cho sư sĩ đoàn Hồng Liệt diệt vong, vậy tuyệt đối có năng lực tạo thành
thương hại trí mạng cho phe mình.

Bắc Quảng trầm giọng
hỏi: - Bọn họ hiện giờ thế nào rồi? Kẻ ra tay là ai? - Tuy trong lòng kinh ngạc
vô cùng, nhưng ba người vẫn ngồi ngay như cũ, không chút hoảng loạn.

Tiêu Uyển trầm mặc nửa
phút, khó hiểu nói: - Hiện giờ vẫn không biết, nhưng, vào bốn giờ trước thì
không còn nhận được bất cứ tin tức nào từ chỗ bọn họ truyền tới.

Ba người vừa rồi chỉ
hơi biến sắc lúc này sắc mặt không khỏi kịch biến.

Cặp mắt đẹp quét qua
mặt ba người, sắc mặt Tiêu Uyển cũng không tốt, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói: - Các
phe thế lực gần đó bây giờ đều phái ra lực lượng chiến đấu tới nơi đó, hy vọng
có thể gặp được nhân viên may mắn sống sót của bọn họ. Tới tận bây giờ, chúng
không biết chút gì đối với mọi thứ xảy ra ở chỗ đó. Rốt cuộc là ai phát ra công
kích mãnh liệt như vậy? Ta nghĩ có lẽ trưa nay sẽ có được tin tức.

- Là thế lực nào chứ? -
A Hoa lầm bầm nói, lập tức lại nhịn không được mở miệng hỏi: - Vậy chúng ta
hiện giờ nên làm gì?

Tiêu Uyển dời ánh mắt
tới trên người Alva: - Alva, ngươi thấy thế nào?

Trên gương mặt chất
phác của Alva lộ ra vẻ suy tư, chỉ có ánh sáng tràn đầy trí tuệ lấp lánh trong
mắt mới làm người ta cảm thấy sự bất phàm của thiếu niên xem ra giống như nông
dân này. Trầm ngâm một hồi, Alva ngẩng đầu, giọng ổn định nói: - Tình huống
trước mắt vẫn không sáng sủa, chúng ta chỉ phải chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến,
lấy bất biến ứng vạn biết. Tôi tin rằng trước sáu giờ tối nay, dáng vẻ kẻ tập
kích chắc sẽ lộ ra dấu vết. Chúng ta cứ nhắm vào tình huống lúc đó mà đưa ra
ứng đối cũng không trễ.

Tiêu Uyển dời ánh mắt
sang hai người khác: - Các người thấy thế nào?

- Cũng chỉ đành như vậy
thôi. - Bắc Quảng mang theo vài phần không biết làm sao phụ hoạ. Đích xác,
trước mắt trừ như Alva nói, bọn họ cũng không làm được gì khác. Thực lực quyết
định tất cả a! Nếu như thực lực của bọn họ hùng hậu giống như ba đại thế gia,
vậy bọn họ đã sớm không nói hai lời, dẫn quân xuất kích rồi. Nhưng thực lực bố
trí ở đó, bọn họ cũng không thể làm gì. Tương phản, nếu như bây giờ làm ra cử
động gì khác, ngược lại càng dễ làm rối tay rối chân.

Tiêu Uyển gật đầu: - Được
rồi, vậy thì như vậy đi. Các người phải chú ý tỉ mỉ tình huống bên đó. - Vừa
nghĩ tới cực thế càng lúc càng lờ mờ không rõ đầu đuôi, trong lòng Tiêu Uyển
không khỏi dâng lên một tia khó chịu. Hôi cốc vẫn luôn ở trong trạng thái hỗn
loạn, nhưng dưới sự hỗn loạn vô trật tự của bên ngoài, lại mang theo dấu ấn quy
tắc ngầm đặc hữu của Hôi cốc một cách sâu sắc. Đối với mấy người từ nhỏ đã lớn
lên ở Hôi cốc như mấy người Tiêu Uyển mà nói, mấy quy tắc ngầm này, bọn họ quen
thuộc vô bì.

Không thể giải thích
được, Tiêu Uyển có một loại dự cảm, mấy quy tắc đã tồn tại mấy trăm năm này của
Hôi cốc, lần này hình như phải bị phá hoại rồi! Loại dự cảm này tới không có
bất cứ căn cứ nào, nhưng lại giống như hơi mù mùa đông, ở trong đầu nàng, phủi
cũng không đi.

Ba người Bắc Quảng nhìn
nhau, hội ý rồi rời khỏi phòng.

Ba người vừa đi, sức
lực của Tiêu Uyển giống như đột nhiên biến đi sạch sẽ, thở dài một hơi, nửa nằm
trên cái ghế mềm mại, trải qua tới tận năm phút, nàng mới trở lại bình thường,
sự khó chịu trong lòng lại càng mạnh thêm vài phần, tay phải vô ý thức mở màn
hình trong phòng. - Đây là truyền hình trực tiếp tại hiện trường…

Tiêu Uyển vừa rồi vẫn
mất hết tinh thần, đồng tử bỗng co rút, giống như chích điện ngồi thẳng dậy,
cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm màn hình.

Gia chủ Diệp gia vẻ mặt
tái mét nhìn màn hình, ở sau lưng lão, là Diệp Cư Hành và Diệp Quảng Hành cũng
vẻ mặt tái mét. Mà Diệp Nhân thân là cao thủ đệ nhất của Diệp gia, mặt không
biểu tình đứng sau lưng ba người. Gương mặt như đúc từ kim loại giống như thế
giới này đã không có việc gì có thể làm hắn động dung. Nhưng Diệp La ở bên cạnh
Diệp Nhân lại hoàn toàn ngược lại, biểu tình trên mặt phong phú cực kỳ, lúc thì
nghiến răng nghiến lợi, lúc thì mở miệng chửi lớn. Chỉ là, ông già bình thường
yêu cầu nghiêm khắc đối với hắn lúc này lại không có bất cứ trách phạt nào đối
với hành vi của hắn.

Diệp gia vì hành động
lần này đã điều động lực lượng trước giờ chưa từng có.

Ba trăm chiến hạm! Lực
lượng với con số đáng sợ này tuyệt đối sẽ làm người ta khiếp sợ. Tổng số chiến
hạm bố trí khắp cả thiên hà Hà Việt của Diệp gia chẳng qua chỉ mới một ngàn
chiếc, mà lần này, đã điều động gần như là một phần ba.

Chiến hạm vô luận là ở
năm thiên hà lớn hay thiên hà Hà Việt, đều gần như là sự tồn tại cấm kỵ. Cho
nên cho dù ba đại thế gia có kỹ thuật đỉnh cao cũng chỉ dám len lén phát triển.

Rút và điều chiến hạm
lần này, Diệp gia cũng có khổ khó nói. Bản thân Diệp gia thiếu lực lượng viễn
chiến, về cơ bản, tất cả quang giáp đều đi con đường cận chiến. Căn cứ tình
huống mấy người Diệp Nhân gặp phải trong thông đạo tự do, bọn họ cảm thấy lực
lượng viễn chiến không thể nào thiếu. Chính vì như vậy, bọn họ mới không thể
không rút và điều chiến ham tới. Pháo trên chiến hạm Diệp gia, uy lực mạnh mẽ
vô cùng. Hơn nữa, lượng lớn pháo cỡ nhỏ trên chiến hạm có thể cho mấy sinh vật
số lượng đông đảo có thể hình khá nhỏ đó đả kích khá lớn.

Nhưng tình hình thực chiến
khác biệt khá xa tưởng tượng của bọn họ. Sương tím và sinh vật bất minh nhảy ra
từ trong không gian không ổn định, hoàn toàn không giống Giáp xác ngạc trùng và
Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng bọn họ dự liệu lúc đầu, mà số lượng đông đảo
cũng vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

Lưới hỏa lực của ba
trăm chiến hạm tạo thành không hề ngăn cản mấy sinh vật bất minh hung dữ, cường
hãn đó quá lâu. Số lượng bọn chúng quả thật quá nhiều, hơn nữa bay lượn linh
hoạt, dũng cảm không sợ chết. Bất đắc dĩ, Diệp gia chỉ đành xuất động quang
giáp, lúc này mới làm cho cục diện ở định lại.

Đánh xáp lá cà, vốn dĩ
chính là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, cho dù là thế gia sở trường cận
chiến giống như Diệp gia thế này cũng giống như vậy, càng đừng nói tới chiến
trường cỡ lớn lên tới cả ngàn, cả vạn này. Nơi này quả thật là máy xay thịt
khổng lồ!

Nhìn thấy con em Diệp
gia từng người một hy sinh, cao tầng Diệp gia ai nấy rỉ máu trong lòng. Mấy con
em Diệp gia này không chỉ là tộc nhân của bọn họ, hơn nữa mỗi người đều trải qua
bồi dưỡng một, hai mươi năm, gia tộc hao phí khổng lồ trên người bọn họ!

Con em Diệp gia biểu
hiện ra tính kỷ luật cực cao, đối mặt sinh vật bất minh kín trời kín đất, bọn
họ không chút sợ hãi, cắn răng cản bọn chúng lại. Nhưng đồng thời, sự mạnh mẽ
của đối phương cũng vượt xa dự tính của bọn họ. Trong cả vũ trụ, có tới tận tám
quang giáp đoàn. Tám ngàn cái quang giáp ở trong vũ trụ, liều chết ngăn cản
từng đợt rồi lại từng đợt tấn công của mấy sinh vật bất minh đó. Mà hỏa lực của
ba trăm chiến hạm từ lúc bắt đầu thì chưa từng ngừng nghỉ. Nhưng thương vong to
lớn làm cho đám cao tầng Diệp gia gần như sắp phát điên rồi! Nửa tiếng đồng hồ
ngắn ngủi, thương vong đã không dưới ba quang giáp đoàn, số lượng cụ thể trước
mắt vẫn không sao biết được.

Bởi vì khu vực không
gian bất ổn vừa đúng nằm ở phần bụng của Diệp gia, Diệp gia lần này cũng không
có đường lui. Vì vậy, Diệp gia cũng chuẩn bị đầy đủ. Gần như hai phần ba lực
lượng chiến đấu ngoài thiên hà Hà Việt của Diệp gia hiện giờ đều ở đây.

Nhưng, chiến đấu mới
vừa bắt đầu!

Tuyết Lai tộc lúc này
cũng đánh tới mức không thể rút ra.

Từ hiện giờ mà xét,
Tuyết Lai tộc vô nghi cục diện tốt hơn nhiều.

Tới tận mười lăm ngàn
cái quang giáp đủ chủng loại của Tuyết Lai tộc, chen chúc dày đặc trong khu vực
xảy ra dị biến này. Điều này cũng làm cho bọn họ thoải mái, ung dung.

Lưới hỏa lực cường đại
xé nát mấy sinh vật bất minh với số lượng kinh người này thành mảnh vụn, khắp
nơi khu vực xung quanh trôi nổi thịt vụn, thi thể.

Nhưng bọn họ rất mau
phát hiện chỗ không đúng.

Nếu như trong sương tím
cái gì cũng không có, vậy nếu chùm sáng tiến vào trong sương tím thì toàn bộ sẽ
xuyên qua ở đầu bên kia. Nhưng bọn họ lại phát hiện vô luận chùm sáng hoặc chùm
năng lượng có dữ dội hơn, bắn vào trong sương tím đều giống như lông trâu rơi
xuống biển, không có chút phản ứng nào.

Tốc độ mở rộng điên
cuồng của sương tím mang lại áp lực khổng lồ cho Tuyết Lai tộc. Nhưng bọn họ đã
phái ra năm trăm cái quang giáp tiến vào, tới giờ vẫn không có cái nào đi ra.
Để ngăn cản sự mở rộng của sương tím, bọn họ bắn vào sương tím tới tận nửa giờ
đồng hồ nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào. Điều làm bọn họ cảm thấy hoảng
sợ là, hình như bọn họ càng bắn vào sương tím, tốc độ mở rộng của sương tím sẽ
càng nhanh.

Hết cách, bọn họ cũng
chỉ có ngừng bắn, như lâm đại địch vây quanh sương tím.

Trong ba nhà, thảm nhất
lại là bộ lạc Hy Phượng, trong phạm vi thế lực của bọn họ có hai khu vực không
gian không ổn định. Điều này cũng làm cục diện của bọn họ tệ hơn hai nhà còn
lại nhiều.

Thần sắc tộc trưởng bộ
lạc Hy Phượng thê lương, còn tộc nhân sau lưng nàng ai nấy mặt không chút máu.

Tới tận bây giờ, tổn
thất nghiêm trọng của bộ lạc Hy Phượng vượt xa mong muốn trong lòng của mọi
người trong bộ lạc. Nhìn mỗi cái quang giáp nổ tung trong vũ trụ, mỗi thành
viên bộ lạc đều lòng đau như cắt.

Bởi vì nguyên nhân phải
phòng thủ hai chỗ, số lượng quang giáp bố trí ở mỗi tuyến bị giảm với mức độ
lớn, điều này cũng làm cho cường độ hỏa lực không đủ. Có rất nhiều sinh vật bất
minh xông phá tuyến hỏa lực, cận chiến trực tiếp làm cho thương vong mau chóng
tăng lên.

Trên màn hình truyền
tới ánh lửa vụ nổ ở tiền tuyến, chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của mọi người.

Mấy quái vật này, rốt
cuộc là cái gì?

Chương 451: Len lén đi trong sương tím

- Griffiths tiểu thư,
đây là thi thể sinh vật mới, tiểu tiên sinh hy vọng cô có thể phân tích nó. - Tang
Tĩnh hành lễ một cách chỉnh tề với Griffiths, mang theo vài phần cung kính.

Griffiths ngẩng đầu
liếc nhìn gã đàn ông mặt mày thanh tú ở trước mặt này, rồi liếc nhìn một đống
lớn thi thể sinh vật bất minh đặt sau lưng hắn, gật đầu, mặt không chút biểu
tình, lạnh lùng nói: - Ừm, các người nhấc vào đi.

Tang Tĩnh vội vàng chỉ
huy người khác ở sau lưng mang mấy thi thể sinh vật bất minh vừa mới đưa về từ
tiền tuyến này dời vào trong phòng thí nghiệm của Griffiths. Griffiths là một
học giả cao cấp về bệnh độc học, dưới sự đề nghị của Mục, Diệp Trùng đã dựng
cho nàng một phòng thí nghiệm chuyên môn. Phòng thí nghiệm này tuy không lớn
nhưng thiết bị bên trong lại cực kỳ tiên tiến, mấy máy móc này đều là do Mục
Thương mang tới.

Có lúc, Diệp Trùng cũng
tới phòng thí nghiệm này để tiến hành một vài thí nghiệm phương diện điều bồi.
Griffiths cũng trở thành chuyên gia bệnh độc học đứng đầu hành tinh Dật Cúc. Từ
khi có phòng thí nghiệm này, Griffiths gần như lấy chỗ này làm nhà của mình,
hạng mục chính của nàng chính là mấy con chip Diệp Trùng cho nàng lần trước.

Khi mấy người Tang Tĩnh
đi vào phòng thí nghiệm, các loại máy móc tiên tiến làm hắn trông hoa cả mắt,
trên mặt lập tức lộ ra vẻ sùng kính. Tang tộc do sống lâu năm ở Thiên vực trì,
tiếp xúc với văn minh bên ngoài mới vừa mới bắt đầu, trong lòng bọn họ, đối với
người có học vấn, tri thức phong phú thường không tự chủ mà tràn đầy kính ý.

- Mang chúng bỏ vào
trong này. - Griffiths chỉ tủ bảo tồn chân không.

Mấy người Tang Tĩnh vội
vã luống cuống tay chân mang máy thi thể này bỏ vào tủ bảo tồn chân không theo
chỉ dẫn của Griffiths. Thật ra, nói nó là thi thể, chi bằng nói là một chút
thịt vụn, chi gẫy. Đây là sinh vật bất minh chết dưới đợt bắn laser đó, ngoài ra
không có một thi thể nào là hoàn chỉnh. Khi mới bắt đầu nhìn thấy mấy mảnh thịt
vụn này, ngay cả Tang Tĩnh cũng hít một hơi khí lạnh, kinh nghiệm chiến đấu của
hắn phong phú, vừa nhìn liền nhận ra tình hình chiến đấu ở tiền tuyến kịch liệt
tới bực nào.

- Được rồi, các người
có thể ra ngoài. - Griffiths phủ phục kiểm tra mấy mảnh thịt vụn này. Đầu cũng
không ngẩng, ra lệnh đuổi khách.

Mấy người Tang Tĩnh
nhìn nhau, vội vàng nghe lời lui ra. Là người cuối cùng ra khỏi phòng thí
nghiệm, Tang Tĩnh vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng thí nghiệm lại.

Nghe thấy tiếng của
đóng sau lưng, Griffiths vẫn luôn cúi đầu ngẩng đầu lên, dường như có chút xuất
thần.

Nhưng rất mau, mắt của
nàng lại một lần nữa khôi phục sự trong sáng, nhẹ giọng thở dài một tiếng, rồi
bắt đầu tập trung lật mấy thi thể sinh vật bất minh vừa mới mang tới này.

Rất mau, lông mày của
nàng liền nhíu lại. Mấy chi gẫy của thi thể này tuy đã rất khó phân biệt, nhưng
nàng vẫn có không ít phát hiện. Từ mấy thi thể này mà xét, chủng loại sinh vật
bất minh xuất hiện lần này đa dạng, ít nhất, nàng hiện giờ đã phát hiện không
dưới mười một loại.

Da mấy sinh vật bất
minh này phần lớn là màu tím than, hơn nữa còn có một điểm chung: đều có lấp
lánh của kim loại. Lấy ra con dao laser, nàng cẩn thận rách làn da màu tím than
của một khối thịt vụn trong đó. Cẩn thận nhìn miếng da màu tím than nhỏ trên
tay này, trong lòng Griffiths thầm kinh ngạc. Nếu như không phải là tiêu bản
vừa rồi chính tay mình lấy xuống, nàng quả thật rất khó tin rằng đây lại là da
của một loại sinh vật. Nó quả thật quá giống kim loại, một miếng tiêu bản nhỏ
này quả thật là giống như một miếng kim loại màu tím than nhỏ.

Griffiths cẩn thận bỏ
miếng tiêu bản này vào trong máy phân tích. Suy nghĩ một lát, nàng bắt đầu
thiết lập tham số cho máy phân tích. Loại sinh vật thể này nàng chưa từng gặp
qua, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm mà thiết lập tham số.

Rất mau, báo cáo phân
tích đã có.

Chỉ liếc một cái,
Griffiths liền bị hấp dẫn sâu sắc. Hàm lượng hợp chất kim loại trong mảnh da này
lại cao tới bốn mươi phần trăm! Với lại, loại hợp chất kim loại này, Griffiths
chưa từng thấy qua, nàng cũng chỉ có thể xác định nó là một loại hợp chất kim
loại sinh vật.

Rất nhanh, nàng lại lấy
tiêu bản của mấy loại sinh vật thể khác nhau, kết luận có được làm nàng hưng
phấn vô cùng, gần như hàm lượng kim loại của mỗi loại tiêu bản đều không dưới
bốn mươi phần trăm.

Đây là sinh vật có hàm
lượng kim loại cao nhất trong da mà nàng từng gặp. Tiếp đó, nàng lấy mấy loại
sợi cơ, thịt, tiến hành phân tích chúng. Từ kết luận có được mà xét, tuy hàm
lượng kim loại trong sợi cơ, thịt của mấy sinh vật bất minh này không sao so
được với da, nhưng lại vượt xa sinh vật khác.

Xem ra vật chất kim
loại đối với mấy sinh vật này mà nói, có tác dụng cực kỳ quan trọng. Đây là kết
luận đầu tiên Griffiths có được.

Liếc nhìn thời gian,
trong lúc bất tri bất giác, đã tới giờ ăn cơm. Vừa rồi quá tập trung, nàng hoàn
toàn không phát giác ra, bây giờ hoàn hồn lại thì mới cảm thấy mệt mỏi và đói.

Ăn uống mỗi ngày của
nàng đều thực hiện trong phòng thí nghiệm. Một gian tồn trữ của phòng thí
nghiệm bị nàng cải tạo thành nhà bếp, còn nguyên liệu sẽ có người mang tới đúng
giờ.

Nàng đang chuẩn bị đi
làm cơm, khóe mắt đột nhiên liếc thấy miếng chi gẫy mà mình từng lấy tiêu bản
vừa rồi ở trong tủ trữ tồn trong suốt đó, toàn thân nàng chấn động, bước chân
không khỏi dừng lại, cặp mắt không thể tin được, nhìn tủ trữ tồn chân không.

Sương tím đang điên
cuồng sinh trưởng giống như một con cự thú hồng hoang, mấy ngàn cái quang giáp
ở trước mặt nó giống như một đàn kiến, xem ra nhỏ bé vô bì.

Liếc nhìn đồng bạn xung
quanh, tinh không đen sẫm trong mắt Tang Phổ vào giờ phút này lại mê người như
vậy, làm người ta lưu luyến vô cùng, mê đắm vô cùng. Từng cảnh, từng cảnh Thiên
vực trì, thú triều, biển sương đỏ, vân vân... lóe qua trong đầu hắn.

Tang Phổ không biết
mình tại sao lại nghĩ tới mấy thứ này vào lúc này. Cố gắng bài trừ tạp niệm
trong đầu, hắn hít một hơi thật dài, rồi từ từ thở ra, mượn động tác này, sự
chú ý của hắn rất mau liền tập trung lại, không do dự thêm, trầm giọng quát: - Xuất
kích!

Năm ngàn cái quang giáp
tông ủi giống như năm ngàn gai đuôi ong độc bắn ra, xông về phía sương tím thể
tích khổng lồ không ngừng quay cuồng.

Đã là phá hoại, vậy thì
không cần cẩn thận. Tốc độ mỗi cái quang giáp tông ủi đều bị tăng tới cực hạn,
đèn natri hydro ở phía trước đồng loạt mở ra, nhìn từ xa, giống như năm ngàn
ngôi sao băng vạch qua tinh không, nhưng mấy đốm sáng linh động này cũng chỉ
lóe lên rồi mất, mau chóng chui vào trong sương tím nồng đậm.

Cũng ngay lúc này, Diệp
Trùng cũng ra lệnh tấn công.

Một trăm cái quang giáp
tông ủi bao vây chặt chẽ Hàm gia, xếp thành trận hình hình thoi, tấn công vào
sương tím.

Vừa tiến vào sương tím,
Diệp Trùng lúc này mới phát hiện tác chiến ở trong hoàn cảnh thế này là một
việc khó khăn tới mức nào. Kênh liên lạc hoàn toàn vô hiệu, giữa mọi người chỉ
có thể thông qua đèn và khế ước ngầm hình thành lâu năm. Mà hai thứ này đều
không phải thứ Diệp Trùng quen thuộc.

Thân mềm mọc ngang khắp
nơi làm Diệp Trùng giống như tiến vào rừng rậm. Hơn nữa đây còn không phải là
rừng rậm bình thường, mà là một khu rừng rậm tràn đầy sương tím.

Rất mau, Diệp Trùng
liền buồn bực phát hiện, hắn và một trăm cái quang giáp hộ vệ đó của hắn đã
thất lạc rồi.

So với biển sương đỏ,
hoàn cảnh nơi này càng phức tạp hơn, hơn nữa mức độ có thể thấy được rất thấp.
Ngay cả đám người Tang tộc có thể lui tới tự do trong biển sương đỏ, ở chỗ này
cũng gặp khá nhiều khó khăn, giữa bọn họ dường như rất khó phối hợp.

Nhưng điều đáng chúc
mừng là bọn họ trước sau nhớ rõ mệnh lệnh Diệp Trùng từng ra lệnh, đó chính là
phá hoại! Phá hoại triệt để!

Khi mấy quang giáp tông
ủi này gặp được mấy thân mềm đó, nếu như thân mềm không hề coi là to lớn, bọn
họ cứ trực tiếp xông tới, hoàn toàn không tránh vòng qua. Rất mau, bọn họ liền
phát hiện mấy thân mềm này xốp như chất lỏng, điều này cũng làm cho bọn họ trở
nên càng không cố kỵ gì. Bốn cánh xương sắc bén của quang giáp tông ủi giống
như lưỡi đao cắt.

Kinh nghiệm chiến đấu
của mấy người Tang tộc phong phú vô bì, đối với mấy thân mềm hơi nhỏ đó, bọn họ
sẽ điều khiển quang giáp tông ủi ủi thẳng chính diện. Quang giáp tông ủi bay
với tốc độ cao sẽ đâm xuyên qua mấy thân mềm này. Nếu như gặp phải thân mềm khá
lớn, bọn họ sẽ điều khiển quang giáp tông ủi dán sát vào mép thân mềm mà lướt
qua. Cánh xương sắc bén sẽ vạch ra một vết thương hẹp dài, nhẵn nhụi, chất lỏng
trong thân mềm sẽ giống như vòi rồng áp suất cao, phọt mạnh ra.

Diệp Trùng bởi vì tiến
vào hơi trễ, cho nên dọc đường đều có thể gặp được thân mềm màu tím to nhỏ không
đều trôi nổi khắp nơi. Mấy thân mềm này một khi bị cắt xuống thì sẽ mau chóng
mất nước, khô héo, biến thành da mềm màu tím than khô quắt lại.

Không có mấy quang giáp
hộ vệ đó bảo vệ, Diệp Trùng ngược lại cảm thấy càng thêm thoải mái, Hàm gia ở
trong sương tím linh hoạt len lỏi.

Trong sương tím khó
phân biệt phương hướng, ngay cả địch ta cũng khó phân biệt. Diệp Trùng chỉ có
thể thông qua ánh đèn mà phân biệt, nhưng hắn không hề có thói quen đốt đèn.
Ngược lại, Hàm gia giống như một u linh, im hơi lặng tiếng len lén đi trong
sương tím.

Hắn rất rõ, trong trận
chiến cỡ lớn thế này, tác dụng một, hai cái quang giáp có thể tạo nên nhỏ nhoi
vô cùng. Mà bản thân hắn, đối với việc chỉ huy chiến đấu không hề thành thạo.
Trong lòng hắn hiện giờ càng thêm mừng vì mình không có tùy ý tới chỉ huy,
trong hoàn cảnh phức tạp này, nếu như giao cho mình chỉ huy, Diệp Trùng tin
rằng, bây giờ tuyệt đối đã loạn cả lên.

Trong chỗ sâu trong
lòng hắn, hắn vẫn quen làm một kẻ độc hành. Mục đích hắn tiến vào sương tím rất
rõ ràng, đó chính là phải tìm được vương giả của quần thể sinh vật bất minh cỡ
lớn này! Mỗi lần vừa nghĩ tới những trải nghiệm ở thông đạo tự do, hắn đều hoài
nghi con Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng bị mình đánh trúng cuối cùng đó rất có
khả năng chính là vương trùng của Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng. Chính vì
nguyên nhân như vậy, hắn mới quyết định tự mình tiến vào sương tím thăm dò tới
tận cùng.

Đây cũng là tác dụng
lớn nhất hắn cho rằng mình có thể phát huy sau khi trải qua suy nghĩ.

- Mục, có phát hiện gì
không? - Diệp Trùng nhẹ giọng hỏi, cặp mắt lại không dám rời khỏi màn hình chút
nào.

- Đây là một quần thể
sinh vật cực kỳ đặc biệt, trong kho tư liệu của ta không hề có bất cứ tư liệu
liên quan nào. - Trả lời của Mục vẫn bình tĩnh như trước.

Chính ngay lúc này,
trên màn hình ẩn ước có ánh sáng lóe lên, Diệp Trùng máy động trong lòng, vội
vàng điều khiển Hàm gia tránh sang một bên.

Một cái quang giáp tông
ủi xuýt xoát bay lướt qua Hàm gia.

Trong lòng Diệp Trùng
trầm xuống, chính trong khoảnh khắc cái quang giáp tông ủi đó bay lướt qua sát
bên Hàm gia vừa rồi, hắn nhìn thấy rõ ràng.

Sư sĩ bên trong quang
giáp tông ủi đó chỉ e đã gặp bất hạnh!

Một vết thương to lớn
từ phần chót mũi của quang giáp tông ủi kéo dài một mạch tới phần đuôi quang
giáp. Mà vết thương này vừa đúng chạy qua buồng lái của quang giáp tông ủi, vết
máu ở mép vết rách của buồng lái xuyên qua sương tím, Diệp Trùng vẫn nhìn thấy
rõ ràng. Mức độ bị thương thế này, xác suất còn sống của sư sĩ trong buồng lái
thấp tới mức gần như có thể bỏ qua.

Phía trước quả nhiên
gặp phải đề kháng mạnh mẽ!

Hàm gia tăng tốc, bay
thẳng tới trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3