Sư sĩ truyền thuyết - Chương 017 + 018

Chương 17

Mục Thương âm trầm nói:
- Tới lúc thì ngươi sẽ biết!

Việc này đối với Diệp
Trùng mà nói, chẳng qua chỉ là một nốt đệm trong cuộc sống, chẳng tạo nên được
biến cố gì.

Diệp Trùng mê chết được
cuộc sống hiện tại, thật sự là quá phong phú, quá có ý nghĩa. Hắn giống như là
được sinh ra để chiến đấu, điều khiển các loại quang giáp khác nhau chiến đấu
với những người khác nhau, loại thú vui này có thể đem đến cho hắn khoái cảm
lớn nhất. Đánh mệt rồi, liền đi tới khu Guti Star chơi, bầu bạn với mấy lão gia
gia; sau khi thoát khỏi mạng mô phỏng là đủ loại huấn luyện luôn thay đổi cần
phải hoàn tất mỗi ngày. So với ngày xưa, mỗi ngày đều sống trong sự nhàn rỗi
đến cực độ, cuộc sống hiện nay làm Diệp Trùng sống rất vui vẻ.

Danh sách Mục đưa ngày
đó, Diệp Trùng đã hoàn thành hơn nửa.

Không nói chuyện với
ai, Diệp Trùng vốn không biết rằng hắn bây giờ rất nổi tiếng. YC, tên sư sĩ
không biết chui từ đâu ra này, tên sư sĩ không biết mệt mỏi, không ngừng chiến
đấu này, đã trở thành một chủ đề sôi nổi nhất ở căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ
thiên hà Farr này.

Diệp Trùng bắt đầu được
mọi người chú ý là trong trận đấu với Kinh Cức chi thuẫn (khiên bụi gai).

Kinh Cức chi thuẫn xếp
hạng 82 trên bảng chiến lực của căn cứ huấn luyện sư sĩ thiên hà Farr, quang
giáp của hắn là “Hào vị” (con
nhím), đấu pháp của hắn là độc nhất, thực lực rất mạnh, có không ít người ủng
hộ. Mỗi trận thi đấu của hắn đều có không ít người xem.

Trận đấu này, Diệp
Trùng là người chiến thắng sau cùng.

Giả sử Diệp Trùng chỉ
là chiến thắng thôi, mọi người tuy rằng sẽ nhìn hắn với cặp mắt hoàn toàn khác
trước, nhưng không hề có kinh ngạc gì lớn lắm. Dù sao, cho dù là người đứng đầu
bảng, Quang chi tử (DG: đứa con của quang
giáp, không phải là của ánh sáng đâu nhá)
một năm cũng thua mười mấy trận.
Tên Kinh Cức chi thuẫn xếp hạng 82 này thua một hai trận thì cũng là chuyện
bình thường thôi.

Nhưng điều làm trận đấu
này làm người khác không thể tưởng tượng được là: Quang giáp của Diệp Trùng chỉ
là Rachel.

Rachel, tên thường gọi
là Đại binh, là một quang giáp hình người xếp ở hàng chót, thân giáp dày, phòng
ngự cao hơn rất nhiều những quang giáp ngang cấp khác. Nhưng điều này cũng hi
sinh tính linh hoạt và tốc độ của chính quang giáp. Lúc trước, chiến thuật lấy
bắn từ xa và tốc độ cao làm chính là khắc tinh của loại quang giáp này, cũng
trực tiếp làm cho Rachel bị mất giá. Hiện nay, người sử dụng quang giáp Rachel
vô cùng ít ỏi.

Khi Diệp Trùng điều
khiển Rachel tiến vào sân đấu, trên khán đài ầm ĩ cả lên. Nên biết rằng, quang
giáp “Hào vị” của
Kinh cức chi thuẫn là cao cấp quang giáp, nằm trong top 200 của chiến lực bảng,
không ai không sử dụng quang giáp cao cấp.

Đương nhiên, những kiến
thức phổ thông này đối với người không hiểu việc đời như Diệp Trùng của chúng
ta mà nói hiện giờ có chút quá khó hiểu.

Đối với Rachel, Diệp
Trùng trái lại khá là yêu thích. Bởi vì đây không chỉ là quang giáp hình người
đầu tiên đầu tiên hắn điều khiển trong căn cứ huấn luyện này, mà hơn nữa, mặc
dù Rachel khá cồng kềnh nhưng thật sự giống với Ôn Ni không chỉ một vài điểm,
tốc độ so với Ôn Ni cũ kỹ lại nhanh hơn không ít. Đã là như vậy thì còn cái gì
để soi mói nữa chứ?

Một quang giáp cao cấp
đấu một quang giáp thấp cấp, giống như một người lính được vũ trang toàn diện
đấu với một nông dân được trang bị đơn giản.

Một trận đấu chẳng có
chút hào hứng nào, mọi người trên khán đài đều cho là vậy, thậm chí có không ít
người còn cho rằng quang giáp Rachel này sẽ thua rất thảm.

Nhưng mức độ kịch liệt
và kết quả cuối cùng của trận đấu làm tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Rachel vậy mà lại chủ
động tấn công! Sợ mình chết không đủ nhanh sao? Quả nhiên là cực phẩm trong đám
gà mờ a! Mọi người không khỏi chế giễu.

Một màn tiếp theo liền
làm mọi người câm như hến!

Rachel vốn nặng nề cũng
có thể linh hoạt như vậy sao?

Chỉ thấy Rachel trên
sân đấu xoay tít vây quanh “Hào vị”, mỗi một lần xuất kiếm đều làm cho Kinh cức chi thuẫn
tay chân luống cuống, Kinh cức chi thuẫn từ đầu tới cuối không thể nào đụng
được tới cái chéo áo của Rachel.

Đây, rốt cuộc ai mới là
quang giáp cao cấp?

Không lẽ Rachel này là
một quang giáp đã được cải tiến qua, động cơ đã bị thay đổi? Nhưng cho dù có là
một quang giáp đã cải tiến, Kinh cức chi thuẫn lại không có năng lực đánh trả
mà bại trận, điều này thật quá shock đi!

Nhưng tình hình thực tế
đúng là như vậy, Rachel do Diệp Trùng điều khiển áp chế Hào vị của Kinh cức chi
thuẫn từ đầu tới cuối, chẳng qua, không thể không nói, kỹ xảo phòng ngự của
Kinh cức chi thuẫn vô cùng cao siêu, tổ hợp truyền thống của kiếm khiên trên
tay hắn phát huy được năng lực phòng ngự cực mạnh, đỡ, gạt, xoay, đập, tông đủ
loại chiêu thức, sau khiên chắc chốc chốc lại lóe lên vài nhát kiếm, giống như
gai trên khiên kinh cức (bụi gai), không cẩn thận liền đầu rơi máu chảy.

Diệp Trùng không cho
Kinh cức chi thuẫn bất cứ cơ hội nào, không gấp không vội, không chậm không
nhanh.

Tất cả mọi người có mặt
đều cảm thấy trận đấu thật phi thường, có nhiều người còn mở chức năng ghi
hình, ghi lại trận đấu. Gần như trận đấu vừa kết thúc, đoạn phim liền bị đưa
lên diễn đàn, trong một thời gian cực ngắn trở thành tin sốt dẻo hàng đầu.

Sau khi nghiên cứu tỉ
mỉ, gần như tất cả mọi người đều bị kỹ xảo cao siêu của YC chinh phục.

Rachel của YC tuyệt
không phả là quang giáp cải tiến, đây là kết luận thống nhất của mọi người đưa
ra sau khi nghiên cứu. Tốc độ của YC từ đầu tới cuối duy trì ở tốc độ cao nhất
của Rachel, nhưng do hắn di chuyển cực kỳ hợp lý, thay đổi hướng trong cự ly
ngắn cực nhanh, thường thường ngay khi Kinh cức chi thuẫn vừa ra tay thì hắn đã
chuyển tới vị trị hợp lý nhất rồi. Điều này làm cho mọi người có cảm giác, có
vẻ như tốc độ Rachel của YC nhanh hơn Hào vị của Kinh cức chi thuẫn một bậc.

Sự nặng nề của Rachel
gần như cũng trở thành vật có thể để YC lợi dụng. Đoạn phim ghi lại sau khi
được quang giáp tính toán, mỗi một lần YC tấn công, phương hướng công kích của
kiếm đều hoàn toàn ăn khớp với phương hướng xung lực của bản thân Rachel. Cũng
có thể nói, mỗi một lần YC tấn công, đều mang theo động năng cực lớn do tốc độ
cao nhất của bản thân quang giáp sinh ra. Rachel giống như một cái chùy cực
nặng, còn kiếm của nó thì giống như một cái gai nhọn cắm ở một góc của cái
chùy; hơn nữa, cái chùy này luôn không ngừng vung lên, nghĩ tới đều làm cho
người ta cảm thấy đáng sợ.

Bất kể là cận chiến hay
là xạ kích, điểm chính quan trọng nhất chính là kiểm soát tốc độ. Ở tốc độ cao,
việc điều khiển quang giáp trở nên vô cùng khó khăn, cho dù nó có quang não rất
mạnh đi nữa. Sau khi tốc độ của quang giáp vượt quá 70% tốc độ tối đa, mức độ
khó khăn đối với việc điều khiển quang giáp tăng nhanh; còn ở tốc độ cao nhất
mà có thể thực hiện được các động tác linh hoạt thế này, tất cả những sư sĩ xem
đoạn phim ghi lại đều không kìm được sinh ra sự ngưỡng mộ như ngước nhìn một
ngọn núi cao.

Nếu nói những phát hiện
trên chỉ làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng thì phát hiện tiếp
theo liền làm cho người khác sợ hãi. Có một vị sư sĩ cẩn thận thống kê, trong
vòng ba giây, trong vòng vỏn vẹn 100 mét, YC cả thảy làm tám lần đột nhiên đổi
hướng với góc hẹp! Khi kết quả này được đưa ra, gần như làm mọi người đều thở
ra một hơi lãnh khí.

Đổi hướng với góc hẹp
là kỹ xảo thực dụng nhất của quang giáp kiểu tốc độ, cũng là kỹ xảo có độ khó
nhất định, gần như tất cả sư sĩ đều biết, nhưng nói nó là khó nhất cũng không
có nửa điểm sai lầm. Đổi hướng với góc hẹp trong khi di chuyển tốc độ cao sẽ
đột nhiên mang lại cho thân thể sư sĩ một gánh nặng cực lớn, mà loại gánh nặng
này tùy theo tốc độ của quang giáp, sự tăng lên của số lần đổi hướng mà tăng
lên rất lớn.

Trong ba giây liên tục
tám lần đổi hướng với góc hẹp! Trời ạ, chẳng lẽ người ngồi trong quang giáp là
một con vượn biến dị hay sao?

Hay là số liệu bị sai?
Không thể nào! Ở đây hoàn toàn mô phỏng hiện thực, nếu như trong hiện thực hắn
không thể thực hiện, trong đây hắn cũng không thể làm ra được loại động tác
này, hệ thống sẽ trực tiếp phán định hắn thất bại!

Chẳng lẽ thân thể con
người thật sự có thể mạnh mẽ tới mức độ này?

Nhiều người bắt đầu chú
ý tới tên YC đầy mê hoặc này!

Về sau, mấy trận quyết
đấu tiếp theo làm cho tim của tất cả người quan sát phải chịu một sự khảo
nghiệm trước nay chưa từng có.

Chương 18

YC giống như một cái
bảo tàng vĩnh viễn khai quật không hết, có thể làm cho người khác có những niềm
vui không ngờ.

Xoay tròn Thomas, hồ
hình bộ (bước đi hình cung)… Toàn bộ đều là động tác cơ bản, nhưng khi YC sử
dụng thì lại ngắn gọn, trôi chảy vô cùng, uy lực thì mạnh mẽ; với lại sự tồn
tại của hắn đã đánh đổ quan niệm truyền thống cho rằng quang giáp có thể quyết
định thắng lợi, cũng đánh đổ sự sùng bái của mọi người đối với kỹ xảo cao cấp,
động tác cơ bản bắt đầu lại được mọi người coi trọng trở lại.

Thậm chí có người còn
tìm tất cả kỹ xảo cơ bản có thể tìm được mà YC đã từng dùng trong các băng ghi
hình tổng hợp thành tập, làm thành sách giáo khoa kỹ xảo cơ bản.

YC không hề giao tiếp
với ai, mỗi ngày chỉ khiêu chiến ba người, sau khi khiêu chiến xong thì biến
mất, không ai biết hắn là ai, cũng không ai biết một tí tin tức gì về hắn,
trong mắt mọi người, hắn vĩnh viễn là một người làm người khác nhìn không thấu.
Sự thần bí này cũng hấp dẫn sự sùng bái cuồng nhiệt của vô số người đam mê
quang giáp.

Khác với tuyệt đại đa
số mọi người, YC không hề sử dụng một loại quang giáp mà lại liên tục thay đổi
quang giáp, hơn nữa lại là quang giáp dạng chuẩn. Người sử dụng quang giáp dạng
chuẩn so với người sử dụng quang giáp cải tiến nhiều hơn rất nhiều, những người
này phần lớn đều là sư sĩ bình dân, vì không chịu nổi chi phí cải tạo đắt đỏ
nên không thể không lựa chọn quang giáp dạng chuẩn. Quang giáp dạng chuẩn so
với quang giáp đã cải tiến rõ ràng thấp kém hơn nhiều, nhưng trong tay YC, nó
giống như sống lại, mỗi một phần chiến lực đều được phát huy đến triệt để, lấy
yếu thắng mạnh hết lần này tới lần khác xảy ra trên người hắn.

Mỗi lần thay đổi quang
giáp, cách đánh của YC cũng thay đổi khác hẳn, chiến thuật vô cùng linh động
(thiên mã hành không), mọi người vĩnh viễn không đoán được bước tiếp theo của
hắn rốt cuộc sẽ thế nào, hắn giống như một vị tuyệt thế cao thủ, một ngọn cây,
một cọng cỏ trong tay hắn đều có thể trở thành lợi khí giết người.

Quang chi tử, người
đứng đầu chiến lực bảng từng phát biểu: - Nếu hắn và ta điểu khiển quang giáp
cùng cấp, ta cũng không chắc thắng được hắn!

Trong mạng mô phỏng,
băng ghi hình của YC đều là hấp dẫn nhất, đắt hàng nhất.

Mặc kệ bên ngoài đã bị
Diệp Trùng làm cho long trời lở đất, không thể lắng dịu, Diệp Trùng tuy là
người trong cuộc lại không hề quan tâm tí nào. Điều này liên quan gì tới mình?
Cuộc sống của mình sẽ không vì bọn họ mà thay đổi chút nào, bản thân chỉ là vì
muốn nâng cao thực lực, nâng cao khả năng sống sót trên hành tinh rác không có
sinh khí này mà thôi.

Trái lại, khi Mục
Thương nhìn thấy Diệp Trùng đổi hướng với góc hẹp nhiều lần trong cự li ngắn,
liền nâng cằm nói: - Ừm, đây cũng coi như là một cách không tồi! Đáng để suy
ngẫm!

Về sau, huấn luyện mỗi
ngày của Diệp Trùng lại nhiều hơn một mục, ngồi trên Mục Thương! Tên này vậy mà
lại có thể trong ba giây thực hiện tới hai mươi lần đổi hướng với góc hẹp, tên
Mục khủng bố! Diệp Trùng thầm líu cả lưỡi lại.

Kỷ niệm lần đầu tiên
ngồi có thể nói là thê thảm, khi từ trong buồng lái đi ra, mặt Diệp Trùng tái
mét, hai chân vẫn còn run lẩy bẩy, rồi không nhịn được nữa, ọe, nôn đến đầu
choáng mắt hoa, đến nỗi thể chất mạnh mẽ như Diệp Trùng mà cũng phải nghỉ ngơi
vài ngày mới bình phục.

Tên Mục đáng chết, vậy
mà lại đi đóng hệ thống đệm áp lực bằng nước của khoang lái! Nhưng Diệp Trùng
đang vô lực nằm dài ra chỉ có thể u oán trừng mắt nhìn Mục đang cười đầy ám
muội bên cạnh.

Mục cười ám muội nói: -
Ừm, xem ra tác dụng phụ cũng không phải là nghiêm trọng lắm, xem ra cường độ
vẫn có thể tăng lên được!

Nhất thời, Diệp Trùng
như trúng phải trọng kích, cả người rã rời.

Quả nhiên, hôm sau, Mục
tăng cường độ lên một bậc.

Cũng may, Diệp Trùng
không phải là người thường, cơ thể mạnh mẽ đến nỗi có thể so với vượn biến dị,
qua vài ngày đầu không quen, huấn luyện nặng nề này ngược lại trở thành huấn
luyện nhẹ nhàng nhất trong một ngày của Diệp Trùng.

---------------------

Kiệt Bản thất thanh hỏi:
- Cái gì? Bọn họ đều mất liên hệ rồi?

Khâu quản gia kinh
hoảng nói: - Vâng! Lão nô cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bốn hôi vực
lĩnh giả đó quả thật là không liên hệ được, giống như đột nhiên biến mất vậy!
Lão nô nghi ngờ…-

Kiệt Bản quýnh quáng
hỏi: - Nghi ngờ cái gì?

Khâu quản gia len lén
liếc Kiệt Bản rồi nói: - Lão nô nghi ngờ… nghi ngờ bọn họ cực kỳ có khả năng
không xong rồi!

- Không xong? Là ý gì?

- Lão nô nghe La tổng
quản nói, hôi vực lĩnh giả nếu mạnh đến một mức độ nào đó thì có thể thông qua
mạng mô phỏng phá hoại thần kinh não của người khác! Lão nô đoán là, mấy người
này có phải…

Vẻ mặt Kiệt Bản không
tin: - Thật hay giả đây? Ta tại sao chưa từng nghe qua? Nói không chừng ngươi
muốn làm chiếu lệ cho ta?

Vẻ mặt Khâu quản gia
càng thêm khủng hoảng, cung kính nói: - Lão nô nào dám, việc thiếu gia giao,
việc nào lão nô cũng tự đi làm, không dám mượn tay người khác, vì thiếu gia mà
làm việc, lão nô làm sao dám không tận hết sức mình?

Kiệt Bản hừ một tiếng: -
Thách ngươi cũng không dám! - Ngập ngừng một lát nói: - Không lẽ chuyện này tới
đây là xong sao? - Từ nhỏ lớn lên từ trong một gia tộc lớn, hắn dù sao cũng
biết loại kẻ địch này không thể dây vào được, kẻ địch không thấy mới là đáng sợ
nhất!

Khâu quản gia tự nhiên
là vui mừng vô cùng, lỡ như xảy ra chuyện gì, người cuối cùng chịu xui xẻo chắc
chắn là mình, không khỏi ngầm vuốt mông ngựa (nịnh nọt): - Thiếu gia quả nhiên
là nhấc lên được, bỏ xuống được, lòng dạ phóng khoáng, anh minh quyết đoán!

Kiệt Bản liền vui hớn
hở, mặt cười thật ti tiện!

------------------------------

Thiên Sứ đã ba ngày
không lên mạng mô phỏng!

Ngày nào hắn cũng lo
lắng hoảng sợ, hắn bây giờ cực kỳ hối hận, lúc đó bản thân lại vì cái gì mà tự
nhiên nóng đầu, nhận ủy thác này? Ác mộng đó giống một con quái thú xua mãi
không đi, không ngừng cắn xé tâm linh hắn.

Hắn sắp nổi điên rồi!
Đối với một hôi vực lĩnh giả mà nói, không thể lên mạng mô phỏng giống như chim
mất đi bầu trời! Nhưng hắn không dám, nếu nói mạng mô phỏng là bầu trời của
hắn, hắn thật không muốn vì bầu trời mà mất đi tính mạng!

Ba ngày trôi qua, Thiên
Sứ cả ngày thu mình trong căn phòng nhỏ tối tăm, dường như như vậy mới có thể
mang lại cho hắn một chút cảm giác an toàn!

Ngày thứ năm, vẻ rực rỡ
trên mặt Thiên Sứ lúc trước đã sớm không còn, thay cho những góc cạnh của gương
mặt là sự tái nhợt do vô cùng vô tận những khủng hoảng dằn vặt mang lại!

Ngày thứ tám, Thiên Sứ
không thể nhịn được nữa, so với việc hoảng sợ thế này từ từ chết đi, không bằng
đi tìm một sự sảng khoái! Tay phải khô quắt mất đi sự láng mịn của hắn duỗi về
phía mũ mô phỏng ở trong góc phòng.

Trong lòng hắn vẫn còn
một tia hy vọng, nói không chừng đối thủ vốn không chú ý đến mình, bây giờ chỉ
là tự mình hù mình thôi!

Khoảnh khắc sờ vào cái
mũ, vẻ mặt Thiên Sứ thay đổi bất định, một hồi xanh, một hồi trắng, hai suy
nghĩ không ngừng tranh đấu sâu trong lòng hắn, cuối cùng là lên hay không lên?
Hắn có chút không ra được quyết định!

Cắn chặt răng, Thiên Sứ
mạnh mẽ đội mũ lên, đăng nhập mạng mô phỏng!

Bước chậm rãi trong thế
giới mô phỏng, nhìn dòng người đang hối hả ngược xuôi, tâm tình Thiên Sứ mau
chóng bình tĩnh trở lại

Nhàn nhã cả nửa ngày,
việc lo lắng sẽ xảy ra nhất không xảy ra, trong lòng Thiên Sứ ngầm thở phào một
hơi, xem ra mình đã quá lo nghĩ rồi!

Tâm tình Thiên Sứ bắt
đầu thả lỏng, không khỏi vui vẻ lên, ngân nga một điệu hát dân gian. Chính lúc
tính bước về phía một khu giao lưu của hôi vực lĩnh giả nghe ngóng chút tin
tức, trong lòng Thiên Sứ vẫn có chút đắn đo, tên YC này rốt cuộc là ai? Mình
trước giờ chưa từng nghe qua một hôi vực lĩnh giả mạnh đến vậy, Thiên Sứ muốn
đi tìm hiểu xem YC này tột cùng là thần thánh phương nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3