Sư sĩ truyền thuyết - Chương 003 + 004

Chương 3

Tại một góc của núi
rác, hai cái quang giáp đang yên lặng mai phục sau núi rác, mà cách đó 100 mét
có năm con Bách Phệ Thử đang không ngờ đào bới rác tìm thức ăn nhưng không
ngừng đề phòng và chú ý động tĩnh xung quanh. Diệp Trùng cẩn thận đánh giá địa
hình, sau đó thương lượng với Mục Thương vài câu.

Diệp Trùng cẩn thận
điều khiển Ôn Ni, không ngừng lợi dụng chướng ngại vật trên đường đề che dấu
bản thân, từ từ tới gần năm con Bách Phệ Thử. Khi còn cách năm con Bách Phệ Thử
20mét thì dừng lại, Diệp Trùng thở phào, tới tận bây giờ vẫn không có sai sót
gì. Diệp Trùng vừa mới chuẩn bị, đột nhiên một trận gió từ phía sau Diệp Trùng
thổi về hướng Bách Phệ Thử, Diệp Trùng không khỏi kêu thầm hỏng bét, mạnh mẽ
dùng tốc độ cao nhất xông về hướng Bách Phệ Thử.

Ôn Ni như viên đạn
thoát ra từ nòng súng rít lên nhắm Bách Phệ Thử lao tới.

Đáng tiếc là đã trễ,
ngay khi cơn gió vừa thổi qua, Bách Phệ Thử với cái mũi nhạy bén đã cảm giác
được nguy hiểm, lập tức phân tán ra.

Diệp Trùng không hoảng
không loạn điều khiển Ôn Ni khóa chặt một con. Nếu như để chúng chui vào trong
rác, vậy thì khả năng bắt được chúng sẽ cực nhỏ. Diệp Trùng mặc kệ bốn con, gắt
gao khóa chặt con Bách Phệ Thử đó.

Gió thổi lướt qua tai,
máu Diệp Trùng như sôi lên, bừng bừng thiêu đốt, thế giới trong mắt hắn dần dần
trở nên chậm, đầu óc hưng phấn cực độ, hô hấp bắt đầu dồn dập, mỗi một lần hô
hấp giống như dùng hết khí lực toàn thân của Diệp Trùng, ngực hắn tùy theo tiết
tấu của hô hấp mà không ngừng phập phồng. Mỗi một lần thở ra làm cho xoang mũi
của hắn cảm giác nóng bức, giống như không phải thở ra không khí mà là lửa vậy.

Nhìn thấy khoảng cách
giữa bản thân và Bách Phệ Thử thu hẹp dần, hai tay Diệp Trùng vẫn ổn định như
cũ nhưng hắn bắt đầu điều chỉnh nhịp hô hấp của mình.

Đột nhiên, Ôn Ni mạnh
mẽ quăng ra một thanh chủy thủ, “ting” một tiếng, cắm sâu trước mặt con Bách
Phệ Thử không tới 3 mét. Nhưng con Bách Phệ Thử lại đang ra sức bỏ chạy, nên
sắp sửa tông vào thanh chủy thủ, một màn máu bắn tung tóe có thể dự kiến được
có thể sẽ xảy ra.

Chỉ thấy con Bách Phệ
Thử đó thân hình đột nhiên vặn một cách kỳ dị, hai chân trước to khỏe liền ấn
lên mặt đao không chút sắc bén, hai chân mạnh mẽ phát lực, khéo léo mượn lực,
không hề tổn thương, làm người xem kinh ngạc.

Con Bách Phệ Thử này
hai mắt phát sáng, giống như muốn chúc mừng mình thoát nạn.

Song, không đợi nó chúc
mừng xong, một tiếng gió rít sắc bén bắn mạnh mẽ đánh về phía nó. Dù cho thính
giác của nó không nhạy cảm cũng biết sức mạnh khủng bố ẩn trong tiếng gió này.
Không khí thổi qua giữa những cái gai nhọn cắm chi chít như rừng trên khớp gối
của Ôn Ni phát ra thanh âm kinh hồn. Nếu như bị đầu gối này chính diện đánh
trúng tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Sinh vật có thể tồn tại
trên hành tinh rác, không loại nào hiền, nên dù cho trong tình cảnh làm cho “chuột”
tuyệt vọng này, Bách Phệ Thử cũng không ngồi yên chịu chết.

Chỉ thấy thân thể nó
cong như cánh cung, đột nhiên hơi ngưng trệ trên không. Mắt thấy đầu gối của Ôn
Ni sắp tông trúng nó, hai chân trước của nó mạnh mẽ đập lên vảy, mượn lực,
giống như tên rời cung mạnh mẽ nhắm cổ Ôn Ni đánh tới.

“Phốc” một tiếng, hai
chân trước của nó lập tức bị xuyên thủng, những cái gai sắc nhọn liền đâm thủng
vùng bụng mềm mại của nó, còn trên hai chân sau của nó cũng có vài vết thương
sâu hoắm thấy cả xương.

Trên hành tinh rác, vết
thương nặng thế này, xác suất sống sót của bất kỳ sinh vật nào cũng là không.
Nhưng đó không phải là vấn đề nó nghĩ, điều nó muốn làm là trước lúc chết đánh
kẻ địch trước mắt một cú, dù cho cú đánh này đối với kẻ địch có nhỏ đến thế
nào.

Chi chít răng nhọn tỏa
ra ánh sáng lạnh lẽo, những cái răng làm cho rất nhiều kim loại đều bị nhai nát
làm cho con Bách Phệ Thử này tin rằng nhất định có thể để lại trên người kẻ
địch một chứng minh không thể coi thường.

Lòng tin làm cho Bách
Phệ Thử giống như tìm thấy linh hồn của mình, quên hết sống chết bộc phát toàn
bộ năng lượng. Nó tin rằng đây sẽ là cú đánh mạnh mẽ nhất trong đời nó.

Gần rồi, càng lúc càng
gần, cổ kẻ địch càng lúc càng hiện rõ trong mắt, Bách Phệ Thử bắt đầu hưng
phấn. Chỉ cần một giây, không, nửa giây cũng đủ rồi. Chỉ cần nửa giây, bản thân
liền có thể thực hiện một kích huy hoàng nhất, hoành tráng nhất trong đời.

Mắt nó đang bốc lửa.
Ngọn lửa của cảm xúc mạnh mẽ thiêu đốt sinh mệnh.

Đột nhiên, ngọn lửa
trong mắt mau chóng nguội lạnh.

Thanh đao vô thanh vô
tức từ dưới đâm lên, giống như không có chút cản trở, chém con chuột này thành
hai khúc. Thoáng chốc, máu tươi và nội tạng giống mưa phun ra, bắn tung tóe lên
mặt đất màu đỏ rỉ sét.

Bộ não Diệp Trùng rốt
cuộc bình tĩnh trở lại.

Ngẩng đầu nhìn lên, Mục
Thương ở một nơi không xa yên lặng đứng nhìn. Trên một cây gậy titanium dài 3 mét,
cũng treo một con Bách Phệ Thử. Mục Thương chiến đấu đơn giản hơn nhiều. Vị trí
Diệp Trùng đứng ban đầu vừa may có một con Bách Phệ Thử hoảng sợ bỏ chạy, con
Bách Phệ Thử không chút chuẩn bị bị Mục Thương gần như chính xác tới từng giây
hạ gục mà không có phản ứng gì.

Diệp Trùng vẫy tay chào
Mục Thương ở đằng xa: - Hey.

Sau đó, nhặt hai mảnh
xác Bách Phệ Thử lên.

Diệp Trùng đắc ý nhìn
Mục Thương tự hào nói: - Thế nào? Kỹ thuật của ta không tệ nha.

Mục Thương lạnh nhạt
đánh giá: - Tệ toàn tập!

Diệp Trùng lập tức nổi
đóa: - Cái gì? Tệ toàn tập? Ngươi không nhìn lầm chứ? - Đối với mặt xuất sắc
nhất của mình bị người khác đánh giá không thương tiếc như vậy, Diệp Trùng tức
giận không nói cũng biết.

Mục Thương không hề có
ý khoan nhượng: - Ngoại trừ kỹ xảo chiến đấu có thể miễn cưỡng coi như trung
đẳng ra, kỹ xảo phi hành, kỹ xảo xạ kích, mưu tính chiến thuật đều cực kỳ thô
thiển, kinh nghiệm thực chiến vì tư liệu không đủ nên không thể phán đoán.

- Không thể nào a. - Diệp
Trùng trợn trừng mắt, sắc mặt không chút tin tưởng.

Mục Thương nhún nhún
vai, dáng vẻ kỳ quái khôi hài khó tả: - Đương nhiên, xác suất đánh giá sai là 0,3%-

Diệp Trùng không phục
tranh biện: - Ngươi chắc chắn là đố kỵ với ta, nên mới cố ý đả kích ta!

Mục Thương: - Không tồn
tại khả năng này.

- Vậy thì là do ta điều
khiển quang giáp quá cũ. Ha ha, nhất định là như vậy, nếu không, bữa nào đó ta
điều khiển ngươi thử.

Mục Thương ngưng trệ
một hồi, giọng nói có chút kỳ quái nói: - Tổng cộng ba mươi mốt lỗ hổng, ngươi
làm sao biết được sẽ có một con từ chạy trốn từ vị trí của ta?

- Hi hi, lợi hại chưa.
Trực giác. - Diệp Trùng đắc ý nói.

- Trực giác? - Con mắt
điện tử của Mục Thương đột nhiên phát sáng: - Tư liệu không đủ, không thể tính
toán.

Diệp Trùng xì mũi coi
thường: - Tính toán? Nếu có thể tính toán làm sao gọi là trực giác?

Mục Thương không nhanh
không chậm nói: - Chỉ có xác suất nhỏ sẽ xảy ra thôi.

- Cái gì? Ý ngươi nói
là trùng hợp? Là do may mắn? Ta cho ngươi biết... - Diệp Trùng tức giận la oai
oái.

...

Hai bóng người dưới ánh
hoàng hôn càng lúc càng dài, đỉnh tháp cao vút của trạm trung chuyển tín hiệu
phía trên nhà Diệp Trùng có thể thấy từ rất xa. Nó như là một bảng chỉ đường,
mọi lúc luôn chỉ phương hướng về nhà của Diệp Trùng.

Chương 4

Diệp Trùng mồm nhai
thịt chuột đã nướng chín, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản phác họa động cơ bên
trong Mục Thương trước mắt. Diệp Trùng đã phí không ít công sức yêu cầu mới
được Mục Thương đồng ý. Thật là quá phức tạp, quá xảo diệu, Diệp Trùng trong
lòng không nhịn được khen. Từ nhỏ đã được hun đúc bởi cha nuôi, Diệp Trùng đối
với cơ giới tuyệt đối có thể xem như là chuyên gia, nhưng bản phác họa trước
mặt làm hắn nhìn hoa cả mắt. Hết cách, chỉ có thể từ từ suy diễn từng chút một,
càng làm như thế, càng làm cho hắn phục sát đất người thiết kế cái động cơ này.

Xem cả nửa ngày, Diệp
Trùng cảm thấy mắt có chút xót, mới rời mắt khỏi bản phác họa, liếc Mục Thương
yên lặng ngồi một bên, không nhịn được đả kích: - Mục, ngươi không cần phí công
nữa. Cái trạm trung chuyển này làm sao lại dễ xâm nhập như vậy. Nhớ năm đó, cha
ta cũng thử rất nhiều lần, vậy mà không thành công lần nào.

Mục Thương không một cử
động, giống như không nghe Diệp Trùng nói.

Diệp Trùng lại bệnh cũ
tái phát, tự nói một mình, vừa chăm chú xem bản phác họa, vừa dông dài nói: - Mục,
không phải ta nói ngươi, việc không thể thành công này không cần phải thử nữa,
ngươi có thời gian chi bằng tới chỉ ta một tí. Bản phác họa rách nát này, ta đã
coi cả nửa ngày rồi, xem đến nổi đầu ta to ra luôn. Nhưng người thiết kế bản
phác họa này thật sự là một thiên tài, khặc khặc, giỏi thật, giỏi thật…-

Mục Thương đột nhiên mở
miệng: - Xâm nhập thành công!

Ánh mắt Diệp Trùng như
cũ, không rời bản phác họa, vô thức nói: - Cái gì? Xâm nhập thành công? Ta nói
ngươi, ngươi lúc nào cũng học cách nói đùa vậy? Ha, không tồi, không tồi, có
tiến bộ, có tiến bộ. Nhưng mà Mục nè, không thành công thì không thành công.
Đối với loại việc vốn không thể thành công này, ngươi không thành công cũng là
tất nhiên thôi, cho nên, sẽ không ai cười ngươi đâu…

Mục Thương mặc kệ Diệp
Trùng, tiếp tục nói: - Bản tin quan trọng tuần này của thiên hà Farr, thành phố
mới Hủy Đàm (1) tuần này bắt đầu tuyển dân, những dân cư mới đầu tiên tới sẽ
được hưởng những chính sách ưu đãi sau…

(1):Nguyên văn: 兴太空浮卉昙浮, trong đó: : 太空城市的专用名称: tên
chuyên dụng của thành phố trong không gian. (Lời tác giả)

Ánh mắt Diệp Trùng
ngưng trệ trong chốc lát, động tác trên tay cũng cứng đờ, ngẩng vội đầu lên,
không tin nói: - Ngươi, ngươi thật sự thành công rồi sao?

Mục Thương bình tĩnh
nói: - Không chút nghi ngờ.

Diệp Trùng cẩn thận
hỏi: - Ngươi chắc chứ?

Mục Thương đáp: - Ta
chắc chắn.

- Ha ha ha, ta rốt cuộc
có thể biết thế giới bên ngoài rồi, ta rốt cuộc có thể biết thế giới bên ngoài
rồi… - Diệp Trùng vui vẻ nhảy cẫng lên, “binh” một tiếng, dùng sức quá mức làm
hắn mạnh mẽ đụng vô trần nhà, Diệp Trùng tựa hồ không có cảm giác, chỉ hưng
phấn chạy tới chạy lui trong nhà, phát tiết tâm trạng của mình.

Mục Thương nhìn hình
dáng kích động của Diệp Trùng, gương mặt băng lãnh nổi lên những đường nét nhu
hòa, nhưng chỉ lóe lên, trong chớp mắt hồi phục hình dáng thường ngày.

Diệp Trùng cẩn thận
ngồi trong buồng lái bên trong Mục Thương, đội lên mũ chiến đấu, sau đó yên
lặng nằm trên ghế dựa mềm mại, trong lòng hồi hộp không thôi, hưng phấn, khát
vọng, tò mò, còn có một chút sợ hãi đối với hoàn cảnh lạ lẫm, các loại cảm xúc
đan xen trong lòng làm hắn không thể bình tĩnh được.

Giọng nói của Mục
Thương vang lên bên tai Diệp Trùng: - Diệp tử, chuẩn bị xong chưa?

Vừa nghe được giọng nói
của Mục Thương, không biết tại sao, Diệp Trùng có chút hoảng loạn liền dần dần
dịu lại. Diệp Trùng hít sâu một hơi, trầm ổn trả lời: - Chuẩn bị xong rồi.

Vừa nói xong, cảnh vật
trước mắt Diệp Trùng đột nhiên có sự thay đổi lớn.

Diệp Trùng lắc lắc cái
đầu có chút choáng váng, giọng nói của Mục Thương đúng lúc vang lên trong đầu
Diệp Trùng: - Người nào lần đầu sử dụng mạng thực tế ảo đều có hiện tượng
choáng váng nhẹ, đây là hiện tượng bình thường, không có hại cho cơ thể.

Diệp Trùng có chút
hiểu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đập vào mắt đầu tiên là
một màn ánh sáng được tạo bởi các loại tia sáng giao nhau. Những tia sáng rực
rỡ này giống như vật sống, biến ảo bay lượn, không ngừng tạo ra những màu sắc
khác nhau.

Thị giác bị kích thích
mãnh liệt, làm cho Diệp Trùng có những rung động trước giờ chưa từng có.

Trong thế giới của Diệp
Trùng từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác chỉ có màu trắng đen của kim loại, màu cam
của tia sáng mặt trời, còn có một màu gỉ sét rộng mênh mông. Hắn chưa từng nghĩ
rằng màu sắc có thể rực rỡ thế này, có thể phong phú thể này.

Diệp Trùng bất động
đứng ngây tại chỗ, si ngốc nhìn màu sắc mê người trước mặt.

Một người đi qua bên
người Diệp Trùng, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, thấp giọng mắng: - Đồ ngốc.

Câu này đã thức tỉnh
Diệp Trùng khỏi cơn mê, trong lòng Diệp Trùng không khỏi chua xót, kẻ có cuộc
sống ưu việt thế này, làm sao biết được cuộc sống cực khổ của mình. Còn may là
Diệp Trùng không phải kẻ oán trời trách đất, sau một hồi bần thần, Diệp Trùng
liền trở lại bình thường.

Giống như cảm ứng được
tất cả, Mục Thương vốn im lặng từ đầu tới giờ nói: - Diệp tử, bây giờ ngươi có
thể ra khỏi tấm màn ánh sáng.

Diệp Trùng nghe lời đi
ra, một cái quảng trường rộng lớn hiện ra trước mắt, trên quảng trường đặt đủ
loại máy móc mà Diệp Trùng không biết tên, ở chính giữa quảng trường có một tấm
màn phản quang điện tử lớn, ở trên phả ra các loại tin tức, thông tin quan
trọng.

- Quảng trường trung
tâm là khu tin tức, ta cũng là lần đầu tiên tới, ngươi tự mình đi dạo đi. Nếu
gặp khó khăn gì thì trong lòng gọi ta, ta có thể thu được sóng não của ngươi.
Được chưa. Cứ vậy đi.

Giọng nói Mục Thương
vang lên rồi dứt, sau đó im lặng như tờ.

Diệp Trùng dở khóc dở
cười, nhưng phiền não nhanh chóng bị sự tò mò thay thế. Diệp Trùng tò mò đánh
giá xung quanh, bước chân bất giác bước đi.

Bản năng sinh tồn mười
mấy năm làm cho Diệp Trùng lúc nào cũng cảnh giác trong hoàn cảnh lạ lẫm. Hắn
lúc nào cũng duy trì khoảng cách 2 mét với người khác, đây là khoảng cách tấn
công tốt nhất của hắn, bảo đảm hắn có thể ứng biến dễ dàng với bất kỳ tình
huống đột ngột xảy ra, bất cứ lúc nào. Trên hành tinh rác, di chuyển với tốc độ
cao giữa đám rác nhiều như rừng, cực kỳ lộn xộn cũng là bản năng của thân thể
hắn. Nó làm cho hắn giống như một con cá bơi giữa đám đông, thoải mái mà ưu
nhã. Không chỉ như vậy, so với người xung quanh nhàn nhã chậm rãi, Diệp Trùng
xem ra điên cuồng giống như có việc gì đó gấp rút. Thật ra chỉ là vì mỗi một
giây trên hành tinh rác đều rất quý báu, có thể ảnh hưởng tới mỗi một phần thu
hoạch của ngươi, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sống chết của ngươi.

Diệp Trùng giống như
một con cá ăn thịt hung hãn bơi giữa một đám cá chậm rì rì nửa tỉnh nửa mê, rõ
ràng không ăn khớp, cũng có chút gai mắt.

Cha từng nói, ngoài
hành tinh rác, cuộc sống con người vui vẻ hạnh phúc, không có những biến dị sinh
vật đếm không hết, lúc nào cũng có thể cướp đi mạng sống, không có gió bão đúng
giờ nổi lên mỗi ngày, không cần tìm đồ ăn giữa đống rác. Bọn họ mặc trang phục
đẹp đẽ, ăn những món ăn tươi ngon, trải qua một cuộc sống yên bình, nhàn nhã.
Bọn họ mỗi ngày đi làm, lên lớp, có rất nhiều bạn bè, hơn nữa còn có rất nhiều
các loại quang giáp.

Diệp Trùng từng khao
khát hỏi cha nuôi thiên đường là ở đó phải không, cha lại nói là không phải.
Diệp Trùng rất phiền não, nơi như vậy không là thiên đường thì là gì? Diệp
Trùng lúc nhỏ đã từng vô số lần phác họa thế giới bên ngoài của mình trong
lòng, một nơi thần bí, ngập tràn vô số mộng tưởng.

Bây giờ, Diệp Trùng
cuối cùng có thể tiếp xúc với thế giới mà hắn vô số lần mơ thấy này.

Diệp Trùng không biết
trong lòng mình rốt cuộc có cảm giác gì, hắn mơ màng đi, cũng không biết cuối
cùng mình đang ở đâu.

---------------------

Diệp Trùng ngây ngốc
nhìn trần nhà đến xuất thần.

Hôm nay khi hắn trở về
hắn cũng không nhớ rõ làm sao mà về, đầu óc hắn lởn vởn một loại tâm trạng không
tên, hắn cũng không rõ là tại sao. Tất cả mọi thứ hôm nay, hắn cần một thời
gian mới tiêu hóa được.

Mục Thương không nói
lời nào, hắn trầm mặc thực sự là làm người khác khó đoán được bộ não tinh vi
của hắn đang tính toán cái gì.

Trần nhà vẫn như cũ không
có gì thay đổi, đêm cũng vắng lặng như trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3