Sư sĩ truyền thuyết - Chương 001

Chương 1

Hành tinh rác số 12 là
một hành tinh rác của thiên hà Farr. Đúng như tên gọi, nó là nơi dùng để chứa
rác đã qua sử dụng. Theo sự phát triển không ngừng của khoa học, sau khi tiến
vào thời đại Đại hàng không, cuộc sống của loài người có sự thay đổi về chất,
sống một cuộc sống thoải mái, không có áp lực. Những vấn đề vốn cấp bách về
năng lượng và sinh thái vì những bước tiến nhanh chóng của con người mà dần dần
được xoa dịu.

Sự phát hiện của từng
hành tinh mới một và sự hoàn thiện của kỹ thuật khai thác giữa các hành tinh
làm cho cuộc sống của loài người có tiết tấu nhanh hơn và trở nên nhân văn hơn.
Nhưng đi kèm với tốc độ sản xuất, các loại rác thải cũng nhanh chóng gia tăng.
Chi phí để tái chế các loại rác thải này quá cao, nhưng nếu như cứ để mặc thì
sẽ ảnh hưởng rất lớn tới môi trường sống của người dân, làm cho người dân ca
thán. Cho nên các nước liền đưa phần lớn rác thải lên các hành tinh rác này.
Những hành tinh rác này nếu không phải là không có giá trị khai thác thì cũng
là bị khai thác đến cạn kiệt. Trên những hành tinh này không có người sinh
sống, nên chúng là những nơi chứa rác cực tốt.

Dưới bầu trời u ám,
những ngọn núi do đủ loại rác thải chất đống tạo thành kéo dài không dứt, yên
lặng như hư vô, không có chút sự sống. Những mảnh vỡ kim loại lạnh lẽo tỏa ra
khí lạnh vốn có của kim loại, nhưng lớp bụi đất phủ trên bề mặt chúng lại che
giấu ánh sáng vốn có của chúng, chỉ có bề mặt chưa bị ăn mòn của những mảnh nhỏ
hiếm hoi lộ ra ngoài mới làm cho người ta nghĩ về vẻ rực rỡ xưa kia của chúng.

Hành tinh rác không
chút sự sống này, dường như mọi người đều cho rằng sẽ không có con người tồn
tại, bởi vì hoàn cảnh tệ hại như vậy, không có nước, không có thực vật, tất cả
nhu cầu của con người ở đây đều không có. Ở đây chỉ có một thứ: rác.

Nhưng hành tinh rác này
quả thật giống như biểu hiện, không hề có sự sống ư?

Diệp Trùng ngẩng đầu
nhìn đồng hồ kim kiểu cũ trên tường. Đây là do hắn ba năm trước nhặt được dưới
chân núi một núi rác cách chỗ này 10 km. Lúc đó, bộ cơ của đồng hồ này đã bị
hư, Diệp Trùng phải tốn không ít thời gian để sửa chữa nó, nó cũng đã đào thải
cái đồng hồ quả lắc còn cũ hơn nó trước đây vẫn treo trên tường.

3 giờ 42 phút giờ Farr,
Diệp Trùng biết, qua mười ba phút nữa, nhiệt độ bên ngoài sẽ đạt tới nhiệt độ
thích hợp nhất để đi ra ngoài trong một ngày, nhưng thời gian này sẽ kết thúc
lúc 6 giờ 17 phút giờ Farr. Còn những khoảng thời gian khác, bên ngoài nếu
không nóng như lò nướng thì lạnh giá như mùa đông.

Nếu không có gì bất
ngờ, tối hôm qua chính là thời gian đổ rác. Diệp Trùng suy nghĩ hôm nay đi ra
ngoài, không biết có thể đào được gì mới không. Đồ ăn trong nhà tạm thời không
thiếu, con Bách Phệ Thử lần trước săn được vẫn còn hơn một nửa chưa ăn hết,
trong vòng ba ngày không sợ thiếu ăn. Huống chi trong nhà còn có một chút thức
ăn hữu cơ lỏng, chỉ là mùi vị so với thịt tươi thì quá tệ, mùi vị nhạt nhẽo,
Diệp Trùng đã rất lâu không có ăn qua.

3 giờ 55 phút giờ Farr,
gần như đồng thời, Diệp Trùng giống như mũi tên rời cung, xông ra ngoài. Thời
gian đối với Diệp Trùng mà nói thật sự là quá quý giá. Địa điểm đổ rác lần này
của thuyền rác không người lái cách nhà Diệp Trùng nửa tiếng đi đường, cũng tức
là, Diệp Trùng tốn một giờ để đi đường, thời gian dư thừa để đào chỉ có không
tới nửa giờ.

Diệp Trùng giống như
một con thú hoang nhanh nhẹn, luồn lách giữa khe hở nhỏ hẹp giữa đống rác lộn
xộn, không hề có chút mảy may trở ngại. Địa hình này Diệp Trùng nắm rõ như lòng
bàn tay, hắn tin rằng dù hắn nhắm mắt cũng tuyệt đối không đi sai đường.

Gió thốc vào mặt rít
bên tai, Diệp Trùng rất thoải mái hưởng thụ loại khoái cảm tốc độ này. Nhưng
hắn vẫn như cũ cẩn thận cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, muốn tồn tại trên hành
tinh rác, không thể không chiến đấu với đủ loại sinh vật biến dị bất cứ lúc nào
cũng có thể xông ra.

Hành tinh rác tuy rằng
không thích hợp để con người sinh tồn, nhưng đối với sinh vật biến dị mà nói,
nơi đây không nghi ngờ gì, chính là thiên đường. Hoàn cảnh ác liệt nơi đây đối
với năng lực sinh tồn cực mạnh của biến dị sinh vật ảnh hưởng cực kỳ yếu ớt.
Nơi đây có tài nguyên phong phú: rác. Giống như Bách Phệ Thử, gần như cái gì
cũng là đồ ăn của chúng, cho nên, trên hành tinh rác này, bọn chúng tăng trưởng
với tốc độ kinh người.

Nơi đây cũng không
giống phần lớn những hành tinh “trinh nữ” chưa được khai thác khác, sẽ có rất
nhiều sư sĩ đi mạo hiểm. Trên đời này tuyệt không có sư sĩ nào nguyện ý phí
thời gian tới nơi này. Không có sự săn bắt của sư sĩ, sinh vật biến dị thiếu đi
kẻ địch mạnh nhất của mình.

Nhà của Diệp Trùng ở
bên trong một núi rác, thông với bên ngoài bằng một khe hở rộng không tới 4 mét,
lâu lâu lại lòi ra những thanh kim loại chắn ngang làm con đường trông có vẻ
đầy nguy hiểm.

Tốc độ của Diệp Trùng
không hề bị giảm bớt, hai chân hắn đầy tính bạo phát, mỗi một bước đều sải rất
dài, có lẽ động tác lúc này của hắn giống như loài vượn, nhanh nhẹn khiến người
khác khó tin nổi. Nhưng hành tinh rác sẽ không có người nào khác, một màn kinh
người này chỉ có thể để một mình Diệp Trùng hưởng thụ thôi.

Hai chân Diệp Trùng lại
đạp mạnh một cái, nhảy lên cao, đợi tới khi lên tới mức cao nhất, liền nắm lấy
một thanh titanium nằm ngang trên không trung, thân hình đung đưa, lộn người
vài cái trên không đã đứng vững trên bề mặt trên núi rác.

Diệp Trùng không tiếp
tục chạy tới trước mà ngón trỏ tay phải vuốt nhẹ một cái nhẫn kim loại đen thui
không bắt mắt chút nào đang đeo trên ngón giữa tay trái, hô nhẹ: Ôn Ni.

Một quang giáp màu than
chì xuất hiện trước mắt Diệp Trùng, Diệp Trùng theo thói quen, lẩm bẩm, than
thở:

- Lần này nếu có thể
tìm được một bộ nhận lệnh bằng sóng não thì tốt, khống chế bằng âm thanh thật
sự là có chút không ổn rồi. - Vừa nói vừa khéo léo chui vào buồng lái.

Ôn Ni giống phần lớn
quang giáp hình người khác, khoảng 3 mét, thân giáp, hai cánh tay và hai chân
cứng cáp làm cho Ôn Ni nhìn giống như một khối sắt, còn cái đầu trọc lóc lại có
chút khôi hài. Do thời gian đã quá lâu, bề mặt quang giáp ảm đạm vô quang,
nhưng những gai nhọn được gắn lộn xộn trên vai, đầu gối thô tròn lộ ra vài phần
hung hãn. Trên thân Ôn Ni đầy những vết thương khác nhau, có vết cào, có dấu
răng, làm người ta nhìn mà sợ. Nhưng rõ ràng bảo trì cực tốt, trên bề mặt quang
giáp không có chút bụi, chứng tỏ Diệp Trùng rất trân trọng nó.

Nếu không phải có Ôn
Ni, Diệp Trùng có thể không thể sống tới tận bây giờ, ít nhất Diệp Trùng tin
rằng, bản thân nếu không điều khiển quang giáp thì tuyệt đối không thể địch lại
hai con Bách Phệ Thử trở lên, mà Bách Phệ Thử trước giờ không khi nào có ít hơn
năm con cùng hoạt động. Ở tại hành tinh rác, yếu ớt đồng nghĩa với có thể chết
bất cứ lúc nào. Ở chỗ này, quy tắc mạnh được yêu thua, cá lớn nuốt cá bé của tự
nhiên thể hiện rõ nét tới cùng cực.

Nói tới cái quang giáp
này không thể không nói tới một người, chính là cha nuôi của Diệp Trùng. Diệp
Trùng chỉ biết cha nuôi tên là Cao Thế Xương, ngoài ra cái gì cũng không biết.
Theo như cha nuôi nói, vốn là trên hành tinh rác này chỉ có một mình ông, nhưng
đột nhiên một ngày nọ phát hiện Diệp Trùng, trên người viết hai chữ Diệp Trùng.
Còn về cha nuôi làm sao tới hành tinh rác này, trước kia làm gì, cha nuôi trước
giờ đều không đề cập tới.

Cái quang giáp này là
do cha nuôi đào ra. Đây vốn là một quang giáp dân dụng bình thường, sau khi
được cha nuôi cặm cụi cải biến lại, đã hoàn toàn thay đổi. Theo như ông nói, ở
thế giới bên ngoài, có thể nói quang giáp là vật bất ly thân (gốc là 人手一台), hơn
nữa vì tỉ lệ thu hồi rất cao nên muốn đào được một hai cái ở hành tinh rác, chỉ
khi ngươi cực kỳ may mắn. Dưới sự hun đúc, cảm nhiễm của cha nuôi, Diệp Trùng
đối với việc chế tạo quang giáp cực kỳ có hứng thú, cha nuôi đối với hắn cũng
ra sức tài bồi, hai người thường thường ở trong nhà vây quanh cái quang não
(giống như CPU của máy vi tính ấy) cũ mốc meo đó mà thảo luận sôi nổi. Cái
quang giáp này được đặt tên là Ôn Ni, theo cha nuôi nói Ôn Ni là một loại động
cơ quang giáp có nhãn hiệu lâu đời rất uy tín.

Không giống cha nuôi
chỉ thích cải tiến, Diệp Trùng đối với việc điều khiển quang giáp dường như có
trực giác và sự nhạy cảm trời sinh. Cho nên, Ôn Ni cũng đều là do Diệp Trùng
điều khiển. Cha nuôi cũng từng nói qua, Diệp Trùng không chừng tương lai sẽ trở
thành một sư sĩ ưu tú.

Trong một lần gặp năm
con Bách Phệ Thử, sau khi một trận kịch chiến chạy trốn thành công, Diệp Trùng
bắt đầu có ý định trui rèn kỹ năng thực chiến của mình. Kể từ khi lần đầu tiên
hắn được thịt chuột tươi, hắn không còn chút hứng thú nào với thức ăn hữu cơ
lỏng từ máy chế biến thức ăn.

Thực chiến trong thời
gian dài, Diệp Trùng đã sớm không còn là tay mơ ngày nào. Trên hành tinh rác,
trừ vài con thú hung mãnh đáng sợ Diệp Trùng không dám đụng tới, những sinh vật
khác đối với Diệp Trùng không là gì. Nhưng ngay cả những sinh vật này, lỡ như
Diệp Trùng không cẩn thận, lúc nào cũng có mất mạng.

Chỉ đáng tiếc, Ôn Ni
bây giờ quả thật quá cũ rồi. Cho dù đã cải tiến, nhưng do không có phụ kiện
tốt, quan trọng hơn là không có công cụ tốt nên thực lực của Ôn Ni đã phát huy
đến hết mức rồi. Mà chí mạng nhất là, quang não của Ôn Ni thật sự là rất lạc
hậu rồi.

Cha nuôi tuy rằng đối
với cơ giới thực lực siêu quần, nhưng đối với quang não thì lại là một tên
ngốc.

Cha nuôi từng nói, bất
kỳ quang giáp nào, động cơ là trái tim của nó, còn quang não chính là linh hồn
của nó.

Diệp Trùng bây giờ điều
khiển quang giáp có chút cảm giác bó tay.

Trên người Ôn Ni, linh
kiện duy nhất khá tiên tiến chính là mắt điện tử của nó. Khi Diệp Trùng kiếm
được nó mang về hỏi cha nuôi, ngay cả cha nuôi cũng không biết nó là kiểu mẫu
(model) gì, chỉ có thể đoán là mẫu mới, xuất hiện vài năm gần đây. Dù sao, ông
lưu lạc ở hành tinh rác này cũng đã mấy chục năm, bên ngoài phát triển tới mức
nào, ông cũng không dám tưởng tượng.

Cũng chính nhờ hai con
mắt điện tử tiên tiến này, Diệp Trùng mấy lần thoát khỏi nguy hiểm.

Mặc dù Ôn Ni cũ kỹ,
nhưng vì không tìm thấy quang giáp mới, Ôn Ni là lựa chọn duy nhất của Diệp
Trùng.

Diệp Trùng cẩn thận
điều chỉnh tốc độ của Ôn Ni đạt tới 80% tối đa, như vậy vừa có thể duy trì tốc
độ khá cao vừa có thể ứng biến được.

Dọc đường có kinh mà
không hiểm, Diệp Trùng thuận lợi tới nơi. Nhìn thấy rác thải mênh mông, liên
miên không dứt, nhưng rõ ràng có vài khu vực mới hơn một ít so với các khu vực
khác. Đó chính là mục tiêu lần này của Diệp Trùng.

- Bắt đầu quét hình.

Giọng Ôn Ni không nhanh
không chậm, chậm rãi có chút cũ kỹ, Diệp Trùng vô lực nghĩ, nhưng ánh mắt hắn
vẫn cảnh giác quan sát xung quanh. Hết cách rồi, Ôn Ni chỉ cần bắt đầu sử dụng
mắt điện tử để tập trung quét thì sẽ ngừng tất cả các hoạt động khác, Diệp
Trùng đoán là do quang não quá lạc hậu. Lúc này đây hoàn toàn dựa vào bản thân
Diệp Trùng để canh gác.

Diệp Trùng vừa đánh giá
những nơi xung quanh có thể có biến dị sinh vật xuất hiện, vừa nói một mình:

- Lão già, ngươi hôm
nay phải cố gắng nha, ta lâu rồi không có thấy qua cái gì mới. Cố lên… cố lên.
- Diệp Trùng không kìm được than nhẹ. Ở trên hành tinh rác không có ai ngoài
mình này, nếu mà lâu ngày không nói chuyện, Diệp Trùng tuyệt không dám khẳng
định tới lúc nào đó mình còn nói được không. Cho nên bất chấp nơi này chẳng có
ai nói chuyện với mình, tự nói chuyện đã trở thành thói quen của hắn.

Sắc mặt Diệp Trùng vô
cùng thoải mái, nhưng cơ thể căng cứng, khẽ co lại chứng tỏ hắn đang ở trong
trạng thái cảnh giới cao độ.

- Quét hình hoàn thành.

Câu nói này đối với
Diệp Trùng không nghi ngờ gì là âm thanh tuyệt vời nhất, Diệp Trùng thở phào
một hơi.

- Điều chỉnh sang trạng
thái cảnh giới.

Diệp Trùng ra lệnh cho
Ôn Ni. Cẩn thận kiểm tra hình quét do quang não vẽ ra, mấy khu vực nhỏ màu đỏ
trên hình quét cực kỳ bắt mắt. Diệp Trùng bất giác rất hưng phấn, xem ra lần
này không về tay không rồi.

Trong đống rác, Diệp
Trùng tức giận nhổ những hạt cát bay vào miệng mình qua khe hở của quang giáp.

- Đáng chết. Vậy mà một
thứ hữu dụng cũng không có. Trời ơi, ta sẽ không xui xẻo vậy chứ.

Diệp Trùng than thở,
hưng phấn vừa rồi đã biến mất sạch. Tìm được nhiều nơi như thế, đồ đạc có thể
dùng được một cái cũng không thấy. Hiện tại chỉ còn một nơi cuối cùng, cũng
chính là mục tiêu nhỏ nhất. Tìm từ lớn tới nhỏ, Diệp Trùng cũng không nghĩ tới
nơi này có nhiêu đây lớn thì có thể tìm được gì, nhưng với tinh thần “thà giết
lầm hơn bỏ sót”, Diệp Trùng vẫn tiếp tục chui vào đống rác.

Diệp Trùng nửa nằm nửa
ngồi trên ghế, vừa nhai thịt chuột mới nướng, vừa xem thu hoạch duy nhất của
ngày hôm nay.

Đây có vẻ như là đồ
trang sức bằng kim loại, ánh lên sắc kim loại màu xanh đen, chỉ to cỡ ba móng
tay, chỉnh thể (dạng đầy đủ) có dạng hình tròn, bốn phía xung quanh có lưỡi đao
cong cong, trên bề mặt có đầy những hoa văn kỳ dị, giống như vẽ bậy bạ nhưng
lại giống như tuân theo một quy luật nào đó. Chỉ đáng tiếc, thiếu mất một nửa
(nên không phải chỉnh thể) và vài lưỡi đao bị đứt gẫy, cho mọi người biết đây
là một vật bị hư hại.

Diệp Trùng lẩm bẩm nói:
- Đây là cái gì? Vật liệu thật kỳ quái.

Ngón cái nhẹ nhàng lướt
nhẹ qua lưỡi đao cong cong, một vết thương nhỏ không gây chút cảm giác nào cho
Diệp Trùng, mãi tới khi một giọt máu chảy ra mới làm cho Diệp Trùng cảm thấy
hơi đau.

- Thật sắc nha. - Diệp
Trùng khẽ kinh ngạc. - Cái thứ này không phải dùng làm ám khí chứ?

Diệp Trùng nhìn giọt
máu đang nằm trên lưỡi đao đã rạch rách ngón cái của mình.

Một màn ngụy dị xuất
hiện.

Cái lưỡi đao đó giống
như miếng bọt biển hút sạch sẽ giọt máu. Kim loại có thể hút máu? Diệp Trùng sợ
nhảy dựng lên. Không sai, vừa rồi mình rõ ràng sờ qua rồi, tuyệt đối là kim
loại. Diệp Trùng dám cam đoan, một màn vừa rồi không phải là mơ.

Việc lạ dường như không
hề có dấu hiệu ngừng lại.

Món trang sức sau khi
hút máu liền phát ra tiếng ong ong, lưỡi đao xung quanh đột nhiên thu vào trong
món đồ, hoa văn có gì đó thần bí trên bề mặt bắt đầu vận động. Món tráng sức
này giống như một cái máy bắt đầu vận hành, mà giọt máu kia của Diệp Trùng
chính là thuốc dẫn.

Biểu hiện trên mặt Diệp
Trùng lúc này hoàn toàn trơ ra.

Một giọng nói không báo
trước xuất hiện trong đầu Diệp Trùng: - Song chất tử (proton) kiểm nghiệm hoàn
tất, sóng não trùng khớp, sóng não đã khóa.

Diệp Trùng giật mình,
nhảy dựng lên, la lớn: - Ai đó? Ra đây. - Hai tròng mắt như chim ưng thu nhỏ
lại, cẩn thận xem xét xung quanh, tay nhẹ nhàng sờ vào dao găm cột ở chân.

Ngươi chắc chắn chứ?
Một thanh âm dường như có chút nghi hoặc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3