Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 33 phần 2
Ngay khi lên tới tầng
hai, cô gặp rắc rối trong việc định hướng bản thân khi cô đang cố nhớ xem thanh
đòn chìa ở đâu. Cô tìm kiếm ba căn phòng trước khi cô bước vào phòng ngủ và
nhìn thấy nó, ở tít trên cao phía trên tủ đựng quần áo bằng cây óc chó tuyệt
đẹp.
Cô dán dính mình vào giữa
tủ quần áo và bức tường khi một cô hầu gái bước ra từ phòng tằm liền kề.
Dougless nín thở khi cô hầu gái vuốt thẳng tấm ga giường, sau đó rời khỏi
phòng.
Lại ở một mình, Dougless
bắt tay vào việc. Cô kéo một chiếc ghế tựa nặng nề bên cạnh chiếc tủ áo, trèo
lên nó, rồi, sau ba lần cố gắng, xoay xở để trèo lên trên nóc tủ áo. Khi cô đặt
tay mình lên cái đòn chìa bằng đá cố kính thì cánh cửa mở ra. Dougless lại ép
chặt bản thân mình vào tường.
Cô hầu phòng lại bước
vào, lần này với một tay ôm đầy khăn bông, thứ đã chắn cô ta nên không nhìn
thấy Dougless. Cô không dám thở cho đến khi người phụ nữ đó rời đi.
Khi cảnh cửa đóng lại,
Dougless quay người và chạm vào khuôn mặt bằng đá của Kit. Tác phẩm bằng đá
trông có vẻ rắn chắc và cô ước mình đã đoán được trước để mà đem theo tua vít
hay một cái xà beng nhỏ. Cô kéo và giật mạnh vào khuôn mặt và gần như đã sẵn
sàng từ bỏ khi phiến đá dịch chuyển trong tay cô.
Cô đã làm gãy móng tay và
trầy xước các khớp ngón, nhưng cuối cùng cô cũng kéo được khuôn mặt ra. Một
khối đá dài nhô ra từ phía sau của khuôn mặt và vừa khít một cách khéo léo với
cái đòn chìa.
Đứng trên đầu ngón chân,
Dougless nhìn phía sau cái đầu. Bên trong chỗ hõm vào là một cái gói nhỏ bọc
vải. Nhanh chóng, cô cầm lấy cái gói, tuồn nó vào trong túi cô, sau đó đẩy cái
đòn chìa về lại vị trí cũ và trèo xuống. Cô không mất thời gian đẩy chiếc ghế
về chỗ cũ khi cô nhanh chóng ra khỏi phòng.
“Và đây chúng ta có một
cuộc trưng bày những dải đăng ten,” người hướng dẫn viên đang nói. “Hầu hết
những dải đăng ten đều thuộc thời kì Victoria, nhưng chúng ta có một dải đăng
ten cực kì đặc biệt từ thế kỷ mười sáu.”
Dougless dồn hết sự chú ý
của cô vào người hướng dẫn viên.
“Dường như là mặc dù đức
ông Nicholas Stafford của thế kỷ mười sáu không bao giờ kết hôn, có một người
phụ nữ bí ẩn trong quá khứ của ông. Lúc hấp hối ông đã yêu cầu được chôn với
mảnh đăng ten này, nhưng có một vài sự lộn xộn và đức ngài Nicholas đã xuống mộ
mà không có dải đăng ten. Con trai ông, James, nói rằng dải đăng ten sẽ luôn
được giữ ở một nơi trang trọng trong gia đình, vì nó đã có ý nghĩ thật nhiều
đối với người cha thân thương của ông.”
Dougless phải đợi những
du khách khác di chuyển trước khi cô có thể nhìn vào trong cái hộp. Ở đó, dưới
lớp kính, giờ đã bị ố vàng và mòn chỉ, là chiếc cổ tay áo viền đăng ten Honoria
đã làm cho cô. Cái tênDouglessđã
được thêu ở trên đó.
“Dougless?” một du khách
nói, cười phá lên. “Đó là tên của đàn ông. Có lẽ lão già Nick không kết hôn bởi
vì ông ta có chút,” ông ta vẩy tay... “các vị biết rồi đấy.”
Dougless lên tiếng trước
khi người hướng dẫn viên có thể phản ứng. “Nói cho anh hay, ‘Dougless’ là tên
phụ nữ vào thế kỷ mười sáu, và tôi có thể đảm bảo với anh rằng đức ông Nicholas
Stafford không phải là một người có chút,” cô trừng mắt nhìn ông ta... “ông
biết rồi đấy.” Sầm sập băng qua ông ta, cô rời khỏi ngôi nhà.
Cô đi bộ ra vườn, và
trong khi những du khách khác kêu lên trước vẻ đẹp của nó, Dougless nghĩ chúng
trông thật lộn xộn và nhếch nhác. Cô đi tới một góc yên tĩnh, ngồi trên băng
ghế dài, sau đó lấy cái gói ra khỏi túi của cô.
Chậm rãi, cô cởi lớp vải
quấn. Chạm vào lớp vải sáp được buộc chặt, thứ mà lần cuối cùng được chạm vào
thật lâu trước đây bởi Nicholas, khiến những ngón tay cô run rẩy.
Bức tiểu họa chân dung
của Nicholas được đem ra ánh sáng, vẫn đậm màu và tươi mới như ngày nó được vẽ
vậy. “Nicholas,” cô thì thầm khi cô đặt đầu ngón tay mình lên bức hoạ. “Ôi,
Nicholas, em đã hoàn toàn thật sự mất anh rồi ư? Anh đã rời xa em mãi mãi sao?”
Cô nhìn bức tiểu họa,
chạm vào nó, và khi cô lật mặt sau lên, cô nhìn thấy cái gì đó được khắc vào
phía sau. Giơ nó ra ánh sáng, cô đọc câu đề tặng.
Thời gian là vô nghĩa
Tình yêu mãi trường tồn
Anh đã ký nó với chữ N và
chữ D ở phía trên câu khắc.
Dựa lưng lại bức tường đá
cũ, cô chớp mắt xua đi những hạt nước. “Nicholas, trở lại với em,” cô thì thầm.
“Làm ơn trở lại với em.”
Cô ngồi đó một lúc thật
lâu trước khi cô nhỏm dậy. Cô đã bỏ bữa trưa, thế nên cô đi tới tiệm trà và
ngồi xuống với một đĩa bánh nướng và một bình trà đen đậm. Cô đã mua một cuốn
sách hướng dẫn du lịch ở Bellwood và một cuốn ở Thornwyck, và cô đọc chúng
trong khi ăn uống.
Với mỗi từ cô đọc, cô tự
nhủ với bản thân rằng những gì đã xảy ra xứng đáng với nỗi đau bởi việc mất đi
ngời đàn ông cô yêu. Tình yêu giữa hai người thành vấn đề gì khi, bằng cách từ
bỏ tình yêu của mình, họ đã thay đổi lịch sử? Kit đã sống, Phu nhân Margaret đã
sống, James đã sống - và Nicholas đã sống. Với tất cả sự sống của họ, danh dự
gia đình đã được cứu, thế nên ngày nay một Stafford khác đã trở thành công tước
và là thành viên trong hoàng tộc.
Đổi lại tất cả điều đó,
một cuộc tình nhỏ nhặt tầm thường có nghĩa lý gì chứ?
Cô rời khỏi tiệm trà và
đi bộ về nhà ga. Giờ thì cô có thể về nhà, cô nghĩ, về nhà ở Mỹ, về nhà với gia
đình cô. Cô sẽ không còn phải là người ngoài cuộc, và cô sẽ không bao giờ, phải
giả vờ trở thành ai đó mà cô không phải nữa.
Trên chuyến tàu quay trở
lại Ashburton, cô tự nhủ với bản thân rằng cô nên vui mừng mới đúng. Cô và
Nicholas đã hoàn thành được thật nhiều. Có bao nhiêu người khác nhận được cái
may mắn có khả năng thay đổi lịch sử chứ? Vậy mà Dougless đã được trao cho cái
may mắn đó. Nhờ những nỗ lực của cô, dòng họ Stafford đã làm thật tốt. Có những
tòa nhà tuyệt đẹp được xây nên vì cô đã cổ vũ Nicholas sử dựng tài năng thiết
kế của anh. Có...
Những ý nghĩ của cô miên
man. Nhưng chẳng có ích gì khi bảo cô nên cảm thấy như thế nào, vì những gì cô
cảm thấy chỉ có đau khổ.
Ở Ashburton cô chậm chạp
đi bộ về khách sạn. Cô cần phải gọi cho hãng hàng không và đặt vé máy bay.
Ở trong tiền sảnh, Robert
và Gloria đang đợi cô. Trong khoảnh khắc đó cô không nghĩ cô có thể xoay xở
được với cuộc chạm trán. Cô hầu như không nhìn Robert. “Tôi sẽ lấy cái vòng
tay,” cô nói, sau đó quay đi trước khi anh ta có thể lên tiếng.
Tóm lấy cánh tay cô, anh
ta làm cho cô khự lại. “Dougless, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Cô cứng người lại, chuẩn
bị bản thân mình cho sự lăng mạ của anh ta. “Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ lấy
chiếc vòng tay cho anh, và tôi xin lỗi vì đã giữ nó.”
“Làm ơn,” anh ta nói, mắt
anh ta dịu dàng.
Dougless nhìn Gloria. Vẻ
tự mãn, cái vẻ tôi-sẽ-tóm-được-cô-cho-mà-xem, đã biến mất khỏi khuôn mặt của cô
nhóc. Đầy lo âu, Dougless đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cha và con
gái. Lucy, và Robert Sydney, Dougless nghĩ. Gloria trông mới giống cô dâu tương
lai của Kit làm sao, và sự tương đồng của Robert với gã Robert ở thế kỷ mười
sáu thật là nhiều. Dougless nhớ lại cái cách cô và Nicholas đã thay đổi cuộc
đời của cả hai người đó ra sao. Robert Sydney đã chẳng có lý do gì để ghét
Nicholas vì Arabella đã không mang thai trên chiếc bàn đó. Và Dougless đã giúp
Lucy lấy được vài sự tự tin.
Robert hắng giọng, sau đó
cất tiếng. “Gloria và anh đã nói chuyện, và bọn anh, ừm, bọn anh quyết định
rằng có lẽ bọn anh đã khá là không công bằng với em.”
Dougless nhìn anh ta trân
trân, mắt cô mở lớn. Đã có lúc trong đời mình cô nhìn Robert trong khi đang đeo
một cái khăn bịt mắt. Cô chỉ nhìn thấy những gì cô muốn nhìn, cô đã tô vẽ cho
anh ta những đặc điểm anh ta không có. Giờ thì, nhìn lại cuộc sống của họ với
nhau, cô nhận ra rằng anh ta chưa bao giờ yêu cô. “Anh muốn gì ở tôi?” cô hỏi
một cách đầy mệt mỏi.
“Bọn anh chỉ muốn xin
lỗi,” Robert nói, “và bọn anh muốn em tham gia cùng bọn anh trong phần còn lại
của chuyến đi.”
“Cô có thể ngồi đằng
trước,” Gloria nói.
Dougless nhìn từ người
này sang người khác, bối rối, không phải do những lời lẽ của họ, bởi Robert vẫn
thường xin lỗi để khiến cô làm theo ý muốn của anh ta, mà là vì cái vẻ chân
thành trên khuôn mặt bọn họ. Nó gần như thể họ thật sự có ý như những gì họ
đang nói. “Không,” cô nói khẽ, “Ngày mai tôi sẽ về nhà.”
Robert vươn tới để nắm
lấy tay cô. “Nhà là ngôi nhà của anh, anh hi vọng thế.” Mắt anh ra sáng rỡ.
“Trở về ngôi nhà sẽ sớm trở thành là của chúng ta ngay khi chúng ta kết hôn.”
“Kết hôn?” Dougless thì
thầm.
“Làm ơn, Dougless, Anh
đang hỏi cưới em. Anh quả là một gã ngốc khi không nhận thấy chúng ta ở bên
nhau mới tuyệt làm sao.”
Dougless mỉm cười gượng
gạo. Đây là những gì cô đã muốn thật nhiều: kết hôn với một người đàn ông đứng
đắn, làm việc chăm chỉ.
Cô hít một hơi thật sâu
và mỉm cười tươi tắn hơn, vì bất thình lình cô không còn cảm thấy như thể bản
thân mình bị bán đi thật rẻ mạt nữa. Cô không còn cảm thấy như một em bé trong
gia đình, người không giỏi giang như các chị gái của cô. Cô là người phụ nữ đã
du hành tới một thời đại xa lạ, và cô không những chỉ sống sót, cô còn thành
công trong việc hoàn thành một nhiệm vụ vĩ đại phi thường. Cô không còn cần
phải chứng tỏ bản thân mình với gia đình quá ư là hoàn hảo của cô bằng cách
mang về nhà một người chồng thành đạt. Không, Dougless giờ đã là người thành
đạt rồi.
Cô nâng tay của Robert
lên và đặt nó vào lại trong lòng anh ta. “Cảm ơn, nhưng không, cảm ơn,” cô nói
một cách dễ chịu.
“Nhưng anh nghĩ em muốn
kết hôn.” Anh ta trông bối rối một cách thành thật.
“Và bố nói cháu có thể là
phù dâu chính cho cô,” Gloria nói.
“Khi tôi kết hôn, đó sẽ
phải là một người muốn trao tặng cho tôi,” Dougless nói, sau đó nhìn sang
Gloria. “Và cô sẽ tự chọn phù dâu cho mình.”
Gloria trở nên đỏ bừng và
nhìn xuống tay cô bé.
“Em đã thay đổi,
Dougless,” Robert nói khẽ.
“Tôi đã, phải không?” cô
trả lời, ngạc nhiên chất đầy trong giọng nói của cô. “Tôi thật sự, đích thật đã
thay đổi.” Cô đứng lên. “Tôi sẽ lấy chiếc vòng tay cho anh ngay bây giờ.”
Khi cô định tiến về phía
cầu thang thì Robert đi theo cô, Gloria vẫn ở nguyên trong tiền sảnh. Anh ta
không nói chuyện với cô cho tới khi cô mở khóa cửa phòng mình và tiến vào
trong. Đi theo cô vào trong, anh ta đóng cánh cửa phía sau mình.
“Dougless, có kẻ khác à?”
Cô lấy chiếc vòng tay kim
cương ra khỏi chỗ cô giấu nó trong vali của cô và đưa nó cho anh ta. “Không có
ai hết,” cô nói, cảm thấy sự mất mát của Nicholas.
“Thậm chí không phải là
cái gã em nói em đang giúp nghiên cứu hả?”
“Việc nghiên cứu đã xong,
anh ấy... đã đi rồi.”
“Vĩnh viễn?”
“Vĩnh viễn như thời gian
có thể xoay ra được.” Cô nhìn đi chỗ khác trong một khoảnh khắc, sau đó nhìn
lại vào anh ta. “Lúc này tôi khá là mệt, tôi có một chuyến bay dài vào ngày
mai, thế nên tạm biệt. Khi nào tôi quay trở lại Mỹ, tôi sẽ dọn các thứ của mình
ra khỏi nhà anh.”
“Dougless, làm ơn xem xét
lại. Chúng ta không thể chấm dứt những gì chúng ta có chỉ vì một chút cãi vã
nhỏ mọn được. Chúng ta yêu nhau mà.”
Khi cô nhìn anh ta, cô nghĩ
về cái cách một lần trong cuộc đời mình cô đã nghĩ cô yêu anh ta. Nhưng giờ thì
cô biết mối quan hệ của họ chỉ là một phía, với Dougless làm hết tất cả những
khẩn cầu, tất cả những cố-gắng-làm-vừa-lòng. “Chuyện gì đã khiến anh thay đổi?”
cô hỏi. “Làm sao anh có thể bỏ tôi lại không biết xoay xở thế nào trong một đất
nước đầy xa lạ không tiền bạc chỉ vài ngày trước và giờ thì ở đây hỏi cưới
tôi?”
Khuôn mặt Robert chuyển
màu hơi đỏ một chút, và anh nhìn ra chỗ khác đầy ngượng ngùng. “Anh thật sự xin
lỗi vì chuyện đó.” Khi anh nhìn lại vào cô, khuôn mặt anh chất đầy sự chân
thành - và một chút bối rối nữa. “Nó là điều lạ lùng nhất. Em biết đấy, tất cả
tiền bạc của gia đình em khiến anh điên tiết. Anh hoàn thành việc học ở trường
y trong khi sống nhờ vào những hộp đậu, vậy mà em luôn có mọi thứ. Em có một
gia đình yêu thương em và một lịch sử giàu có đã kéo dài qua hàng thế kỷ. Anh
ghét cái cách em thường đóng kịch bằng cách sống nhờ vào tiền lương giáo viên
của mình, vì anh biết em có thể có tất cả số tiền em muốn, chỉ cần em hỏi xin.
Khi anh bỏ em lại nhà thờ, anh biết Gloria cầm túi của em, và anh rất vui
sướng. Anh muốn em thấy mọi việc sẽ như thế nào nếu phải sống sót mà không có
tiền bạc, phải dựa vào bản thân mình như anh đã luôn phải.”
Anh ta hít một hơi và
khuôn mặt anh ta dịu lại. “Nhưng sau đó, hôm qua, mọi thứ đều thay đổi. Gloria
và anh đang ở trong nhà hàng, và bất thình lình anh ước em ở đó với bọn anh.
Anh... anh không còn giận dữ với em nữa. Điều đó có nghĩ gì không? Tất cả sự
giận dữ anh cảm thấy về việc em được trao cho mọi thứ chỉ đơn giản là bay hơi
mất. Tan biến, như thể nó chưa bao giờ ở đó.”
Anh ta đi tới chỗ cô và
đặt tay anh lên vai cô. “Anh là một gã ngốc nếu để ai đó như em đi mất. Nếu em
cho phép anh, anh sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình để đền bù cho em.
Chúng ta không phải làm đám cưới nếu em không muốn. Chúng ta không phải sống
cùng nhau. Anh sẽ... anh sẽ theo đuổi em nếu em cho phép. Anh sẽ theo đuổi em
với hoa và kẹo và... và bóng bay. Ý em thế nào? Cho anh một cơ hội nhé?”
Dougless nhìn anh ta trân
trân. Anh ta nói hôm qua sự giận dữ đã rời bỏ anh ta. Tất cả những ngày cô ở
thế kỷ mười sáu đã trôi qua chỉ trong vài phút ở thế kỷ hai mươi, và trong suốt
quãng thời gian ở với Nicholas, cô đã vô tình tháo ngòi cơn thịnh nộ của những
người rất giống với Robert và Gloria. Liệu sự tức giận của Robert này có dựa
trên cơ sở của sự cay đắng của những gì đã xảy ra trong thế kỷ mười sáu? Khi
Robert nhìn thấy Nicholas lần đầu tiên, anh ta đã nhìn vào anh đầy cuồng nộ.
Tại sao? Bởi vì Nicholas đã một lần làm vợ anh ta mang bầu ư?
Và Gloria dường như đã
không còn giận dữ với Dougless nữa. Bởi vì Dougless đã giúp đỡ kiếp trước của
Gloria ư? Bởi vì Gloria trước đây không còn tin rằng người đàn ông cô bé yêu
muốn Dougless?
Dougless lắc đầu như thể
xua nó đi.Nếu ngày mai ta chết,
linh hồn ta sẽ nhớ em, Nicholas đã nói. Liệu Robert và Gloria có phải là
linh hồn của những người đã sống trước đây?
“Em sẽ cho anh một cơ hội
nữa chứ?” Robert lặp lại.
Mỉm cười, Dougless hôn
lên má anh ta. “Không,” cô nói, “mặc dù em cảm ơn anh rất nhiều về lời đề
nghị.” Khi cô đẩy anh ta ra, Dougless rất mừng khi thấy anh ta không hề giận
dữ. “Ai khác ư?” anh ta hỏi lại, như thể cái tôi của anh ta có thể chịu đựng
được sự từ chối tốt hơn nếu sự chọn lựa của cô không có ai khác ngoại trừ anh
ta.
“Đại loại thế.”
Robert nhìn chiếc vòng
trong tay anh ta. “Nếu anh mua một chiếc nhẫn đính hôn thay vì cái này... ờ
thì, ai mà biết được?” Anh ta nhìn lại vào cô. “Hắn ta đúng là một tên khốn may
mắn,bất kể hắn ta là ai. Chúc
em có mọi điều tốt lành trên trái đất này.” Anh ta rời khỏi phòng, đóng cánh
cửa phía sau anh ta.
Dougless đứng trong căn
phòng trống rỗng trong một khoảnh khắc, sau đó đi tới máy điện thoại để gọi cho
bố mẹ cô. Cô muốn nghe giọng nói của họ.
Elizabeth trả lời.
“Bố mẹ chưa về à?”
Dougless hỏi.
“Không, họ vẫn đang ở
cabin. Dougless, chị yêu cầu em nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu em
lại đang trong một tình huống dại dột nào đó, em tốt nhất là nói cho chị để chị
có thể giúp em ra khỏi nó. Lần nàyemkhông
phải đang ở trong tù đấy chứ, phải không?”
Dougless đầy ngạc nhiên
khi nhận thấy những lời lẽ của người chị hoàn hảo không khiến cô tức giận,
chúng cũng không khiến cô cảm thấy có tội. “Elizabeth,” cô nói một cách nghiêm
nghị, “Em sẽ rất biết ơn nếu chị không nói chuyện với em theo cách đó. Em gọi
để báo với gia đình em rằng em đang trên đường về nhà.”
“Chà,” Elizabeth nói.
“Chị không có ý gì đâu; chỉ là bình thường em hay bị dính vào mấy vụ rắc rối
này khác thôi.”
Dougless không nói gì.
“Được rồi, cho chị xin
lỗi. Em có muốn chị đón em và Robert ở sân bay không, hay cậu ta có ô tô của
mình rồi?”
“Robert sẽ không đi với
em.”
“Ồ,” Elizabeth lại nói,
để thời gian cho Dougless giải thích. Khi Dougless im lặng, Elizabeth tiếp tục.
“Dougless, mọi người đều mừng vì được gặp em.”
“Và em cũng rất mừng được
gặp chị. Đừng đón em, em sẽ thuê một chiếc ô tô, và Elizabeth này, em nhớ chị
thật đấy.”
Có một khoảng lặng, sau
đó Elizabeth nói, “Về nhà đi và chị sẽ nấu bữa tối chào đón em.”
Dougless rên rỉ. “Chị nói
khi nào thì mẹ về?”
“Được rồi, thì chị không
phải là đầu bếp giỏi nhất thế giới. Em nấu, chị sẽ dọn bếp.”
“Thỏa thuận xong. Em sẽ ở
đó vào chiều ngày mai.”
“Dougless!” Elizabeth
nói. “Chị cũng nhớ em.”
Dougless đặt điện thoại
xuống và mỉm cười. Có vẻ như không phải chỉ lịch sử là thay đổi, mà còn cả hiện
tại nữa. Cô biết, cảm nhận từ bên trong mình, cô sẽ không bao giờ là nhân vật
chính trong những trò cười của gia đình cô nữa, bởi vì cô không còn cảm thấy
bất tài nữa, cứ như thể cô không thể xoay xở được với cuộc đời mình.
Cô gọi cho Heathrow, đặt
vé máy bay, sau đó bắt đầu xếp đồ.