Sư sĩ truyền thuyết - Chương 420 + 421

Chương 420: Quần anh sắp sửa tụ hội

- Đúng. - Diệp Trùng
gật đầu, không phủ nhận.

Đáp án này tuy trong ý
liệu của nàng, nhưng Diệp Trùng chính miệng nói ra, trong lòng nàng vẫn cực kỳ
chấn kinh: - Anh rốt cuộc là ai?

Nhưng vấn đề này, Diệp
Trùng không định nói với nàng: - Không thể phụng cáo.

- Anh thật sự cho rằng
anh có thể thắng được ta sao? - Hàm ý trong ngữ khí của Phượng Túc dần nồng
thêm. Đối phương đã biết căn nguyên của mình, vậy sự an toàn của mình sẽ cực kỳ
đáng để lo lắng.

Phượng Túc vừa thốt lời
này, không khí trong phòng đột nhiên trở nên trầm trọng. Mấy người Tarkan nhao
nhao đứng dậy, nhưng bọn họ không hề dễ dàng tỏ thái độ, bọn họ không biết ân
oán cụ thể giữa hai người, chỉ là chú ý cẩn thận sự phát triển của sự việc.
Trong niềm tin của bọn họ, thực lực lớn hơn hết thảy, Phượng Túc đã có thực lực
nói chuyện bình đẳng với bọn họ, tức là có địa vị đồng đẳng với bọn họ.

Không đợi Diệp Trùng
trả lời, Phượng Túc tiếp tục nói: - Nếu như ta liều chết chiến đấu, anh có thể
rút lui nguyên vẹn không? - Nếu như nói vừa rồi bầu không khí chỉ là nồng nặc,
vậy thì hiện giờ vô luận ai cũng biết sự việc nghiêm trọng rồi. Mấy người
Tarkan không khỏi đều nhíu mày, Tông hội vẫn chưa bắt đầu thì đã lục đục nội
bộ, hơn nữa hai bên còn cực có khả năng tạo thành quyết đấu sinh tử. Bọn họ ai
nấy đều lo lắng nhìn hai người, nhưng bọn họ vẫn không nhúng tay vào, không tùy
ý nhúng tay việc riêng của đối phương, đây cũng là một loại tôn trọng đối với
thực lực của cường giả.

Liếc nhìn Phượng Túc,
lời Diệp Trùng nhẹ nhàng giống như gió lạnh thấu xương bỗng nhiên làm cho trái
tim của Phượng Túc rơi xuống điểm đóng băng: - Tinh thần dự đoán của cô tuy
không tệ, nhưng cô vẫn không cách nào tạo được uy hiếp với ta. Hiệp điều độ (độ
hài hoà) của cô quá thấp.

Hiệp điều độ? Mấy người
Tarkan nghe như chui vào sương mù, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh từ
này.

Nhìn thấy bóng dáng
không hề cao lớn mà còn hơi gầy yếu ở cửa, trái tim Phượng Túc lại không ngừng
chìm xuống. Hiệp điều độ, mấy người Tarkan nghe không hiểu, nhưng Phượng Túc
đối với nó lại quen thuộc vô cùng. Hiệp điều độ là một danh từ chuyên môn trong
thuật thừa, chỉ hệ số hài hòa lẫn nhau của thân thể và tinh thần.

Làm sao có thể? Hắn làm
sao có thể hiểu hiệp điều độ? Đây là một danh từ cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa
còn là một danh từ tương đối ít được chú ý. Phượng Túc không hề ngốc, ngược
lại, chỉ số thông minh của nàng cực kỳ cao. Gần như ngay sau khi Diệp Trùng vừa
nói ra cái từ hiệp điều độ này thì nàng đã biết nhược điểm của kỹ xảo đặc biệt
của mình.

Tinh thần dự đoán của
nàng tuy kỳ diệu vô bì, nhưng thân thể nàng lại không cách nào theo kịp tiết
tấu của tinh thần dự đoán. Như vậy sẽ dẫn tới giữa hai bên có một kẽ hở cực kỳ
nhỏ bé. Khe hở này cực kỳ nhỏ bé nhưng cũng trí mạng giống như vậy!

Mặt Phượng Túc soạt cái
trắng tới mức không còn chút máu. Nhược điểm mà ngay cả mình cũng không phát
hiện lại bị đối phương tìm thấy dễ như không. Trong khoảnh khắc, lòng nàng như
đã chết. Quá đáng sợ! Tên này thực sự quá đáng sợ rồi! Ánh mắt nàng nhìn về
phía thiếu niên trước mắt này giống như nhìn một tên ma quỷ vậy, đầy hoảng sợ.

Khi biết chỗ dựa dẫm
lớn nhất của mình đã sớm bị kẻ địch nhìn thấu đáo, thấu đáo hơn cả mình, nàng
thế nào mà không hoảng sợ?

Sự hoảng sợ lộ ra trong
mắt Phượng Túc bị Diệp Trùng bắt được rõ ràng, hắn vẻ mặt bình tĩnh, làm người
ta càng khó mà nhìn ra nông sâu. Nhược điểm của tinh thần dự đoán của Phượng
Túc là kết quả toàn lực suy nghĩ mấy ngày nay của Diệp Trùng. Vô luận là hiểu
biết đối với thuật thừa hay là kinh nghiệm thực chiến, Diệp Trùng đều cao hơn
Phượng Túc rất nhiều. Cũng chính là bởi vì như vậy mà hắn mới có thể càng hiểu
rõ nhược điểm của tinh thần dự đoán hơn Phượng Túc.

Một câu nói nhẹ nhàng
này của Diệp Trùng, trong khoảnh khắc liền đánh tan tất cả chiến ý của Phượng
Túc thành bột phấn.

Phượng Túc nhìn chằm
chằm vào Diệp Trùng, quang mang của cặp mắt giống như mê hoặc ảm đạm, lộ ra sự
tuyệt vọng làm người ta nát lòng.

Phượng Túc cứ như vậy
mà nhìn chăm chăm Diệp Trùng cả mười phút. Ngay cả mấy người Tarkan cũng lộ ra
vài phần không nỡ, nhưng Diệp Trùng giống như đá tảng vậy, vẫn không chút dao
động. Trong lòng mấy người lập tức nâng cao tính nguy hiểm của Diệp Trùng lên
vài phần, trong lòng liều mạng cảnh cáo mình, tên này ngàn vạn lần không thể
trêu vào a!

Phượng Túc không nói
tiếng nào, xoay người trở về phòng mình.

Diệp Nhân ngồi ở bên
cạnh Diệp La.

- Ngươi không phải nói
hắn có khả năng sẽ tới Tông hội sao? - Diệp Nhân lạnh lùng hỏi.

Diệp La nhún vai không
chút trách nhiệm: - Ta chỉ nói có khả năng! Không nói hắn nhất định sẽ tới.

Diệp Nhân nhướng mày,
mang theo vài phần tức giận: - Lời này của ngươi là có ý gì?

Diệp La lại không chút
dao động lười biếng nói: - Được rồi, được rồi, ta nói này, đừng ở trước mặt ta
giở bài cao thủ đệ nhất gì đó. - Sau đó bộ dáng rất ra vẻ: - Ta từng nói bao
nhiêu lần rồi, thấp giọng! Thấp giọng! Nhất định phải thấp giọng! Ngươi xem,
người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.

Diệp Nhân đè nén lửa
giận trong lòng, trầm giọng nói: - Đưa hắn trở về là mệnh lệnh của tộc trưởng!
Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh?

Diệp La vẻ mặt khoa
trương: - Trời ạ! Ta vậy mà vẫn không phối hợp sao? Ngươi xem, vì dẫn người lên
tàu, ta đã đả thông bao nhiêu quan hệ a! Ngươi nói phải tới Tông hội, ta đã cực
kỳ phối hợp dẫn đường cho ngươi a. Người đừng vu hãm người tốt a.

Nhìn Diệp La trước mặt,
cao thủ đệ nhất Diệp gia, Diệp Nhân đau đầu tột độ. Từ nhỏ tới lớn, hai người
đã hợp. Diệp Nhân là sư sĩ đệ nhất trong tộc, Diệp La lại là đệ nhất võ thuật
trong tộc, thêm vào Diệp La là con của tộc trưởng, tự nhiên sẽ không sợ gì Diệp
Nhân. Mục tiêu nhiệm vụ lần này là Diệp Trùng tìm không thấy, nhưng vô tình lại
tìm thấy Diệp La. Báo cáo của Diệp Trùng chính là Diệp La chuyển về nhà, hắn
nhất định biết hướng đi của Diệp Trùng.

Nhưng hai người trước
giờ không hợp, Diệp La hoàn toàn không bán đứng Diệp Trùng. Diệp Nhân lại không
có cách nào dùng sức với hắn, tên này hoàn toàn là heo chết không sợ nước sôi,
dáng vẻ vô lại đó làm Diệp Nhân thống hận tột độ. Cuối cùng vẫn là Diệp Nhân
đưa ra mệnh lệnh của tộc trưởng mới ép tên này miễn cưỡng đồng ý giúp đỡ tìm
kiếm Diệp Trùng.

Chính là Diệp La nói
Diệp Trùng có khả năng tham gia Tông hội, Diệp Nhân mới cùng với Diệp La tới
hành tinh Rees De. Điều kiện của Diệp La là chỉ có thể một mình Diệp Nhân ở bên
cạnh hắn, đắn đo một phen, Diệp Nhân tin tưởng chỉ dựa một mình hắn cũng hoàn
toàn có thể đủ để chế phục Diệp Trùng. Là một trong ba đại cao thủ của thiên hà
Hà Việt, hắn ở điểm này vẫn có tự tin a.

Diệp Nhân có lẽ làm sao
cũng không ngờ Diệp La căn bản là mở miệng nói dóc. Diệp La sở dĩ nói Diệp
Trùng có khả năng đi tham gia Tông hội chỉ vì hắn muốn đi tham gia. Là cao thủ
Tông hội lần trước của hành tinh Thoát Mộc, hắn có tư cách này. Đối với những
thứ đại loại như mệnh lệnh tộc trưởng gì đó, trong lòng hắn hoàn toàn không coi
nó ra gì. Nhưng hắn cũng biết, nếu như không lừa Diệp Nhân tới hành tinh Rees
De, mình đừng mơ tham gia Tông hội.

Đối với loại người
cuồng võ thuật như hắn thế này, nếu như kêu hắn không tham gia Tông hội, đó rõ
ràng không khác gì lấy mạng hắn.

Diệp La liền lấy việc
mang anh em của mình đi kiến thức một chút làm cái cớ, mặt dày mày dạn mang Diệp
Nhân lên tàu. Ánh mắt coi thường của mấy thuyền viên đó cao thủ đệ nhất của
Diệp gia là Diệp Nhân này tức suýt nữa thì bỏ đi.

- Chúng ta đi tìm ai
gây chuyện đây? - Đứa trẻ cầm một danh sách trên tay, sờ cằm, hai mắt lấp lánh
vẻ gian trá. Cao thủ của Ngôn già và Hoàng gia tự nhiên bị gạt ra ngoài đầu
tiên. Hai nhà này là mông cọp, sờ không được.

Đắn đo cả nửa ngày, đứa
trẻ cuối cùng thò ra một ngón tay múp míp: - Là hắn đi!

Chính ngay ngày tất cả
cao thủ Tông hội tới này, một việc đột nhiên xảy ra làm Tông hội vẫn chưa bắt
đầu lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cao thủ Tông hội
Dordaniel của hành tinh Rees De ở chỗ ở nhận được khiêu chiến đích danh của một
cô gái đồ trắng.

Toàn bộ tất cả cao thủ
Tông hội phụ cận bị kinh động, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người,
Dordaniel đồng ý ứng chiến.

Kết quả lại ra ngoài ý
liệu của mọi người, Dordaniel thảm bại!

Dordaniel tâm phục khẩu
phục, lập tức liền mang tư cách tham gia Tông hội của mình chuyển nhượng cho
thiếu nữ đồ trắng này. Mà tất cả cao thủ tại đó, không có ai có dị nghị gì.

Nhưng đối với người
bình thường mà nói, điều bọn họ thảo luận nhiều nhất lại không phải là thực lực
của thiếu nữ đồ trắng này, mà là dung mạo của nàng, khí chất hơi lạnh của nàng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thiếu nữ đồ trắng hoành không xuất thế tên gọi
Nhuế Băng này vào lúc Tông hội vẫn chưa bắt đầu thì đã trở thành đề tài nóng
nhất của cả Tông hội, đã trở thành cao thủ Tông hội làm người ta yêu thích nhất
đến giờ của lần Tông hội này.

- Nhuế Băng… Chẳng lẽ
phụ nữ bây giờ đều lợi hại như vậy sao? - Hoàng Cực Minh ở trong góc đại sảnh
khách sạn nhẹ giọng tự nói. Tông hội quả nhiên thú vị a, việc thú vị giống thế
này, trong bộ lạc làm gì có. Ừm, mình có nên cũng đi thử không, ý nghĩ này sau
khi đột nhiên nhảy ra thì không sao xóa khỏi đầu hắn.

Võ thuật hắn tự nhiên
sẽ không tham gia, hắn biết mình có bao nhiêu cân lượng. Điều bồi à, hắn cũng
không biết tí gì. Thứ duy nhất hắn có thể tham gia chính là thuật thừa sư. Bộ
lạc Hy Phượng chính là dân bản địa bẩm sinh của tinh khu tự do, cũng là đại tộc
thuật thừa số một số hai của tinh khu tự do. Bây giờ tuy càng có nhiều người
phát triển theo phương diện sư sĩ, nhưng lạc đà chết gầy cũng lớn hơn ngựa, hắn
đối với thực lực của mình ở phương diện thuật thừa vẫn khá có tự tin.

Tuy tìm không thấy tên
đó, nhưng dường như cái này cũng chơi rất vui. Trên mặt Hoàng Cực Minh lộ ra vẻ
tươi cười như ánh mặt trời, biểu tình anh tuấn, đẹp trai này lập tức làm cho nữ
phục vụ của khách sạn vẫn luôn dòm ngó hắn nhìn ngây cả người.

Chiều hôm đó, một thuật
thừa sư cực kỳ anh tuấn cũng khiêu chiến thành công, tin tức này lập tức nhận
được sự chú ý của hầu hết phụ nữ thành phố Phi Nguyệt.

Lần Tông hội này vẫn
chưa bắt đầu thì đã làm mọi người trở nên hưng phấn, điều này phảng phất như
cũng tỏ rõ lần Tông hội này chắc sẽ không giống Tông hội lúc trước, mọi người
không khỏi đều trở nên mong đợi trước giờ chưa từng có đối với lần Tông hội
này.

- Thời gian đã tới,
chúng ta phải đi tham gia yến tiệc rồi. - Lưu Thắng nhướng mí mắt mệt mỏi muốn
ngủ, nhắc nhở mọi người.

Nhuế Băng nhìn thiệp
mời trên tay, dùng biểu tình dò hỏi nhìn đứa trẻ. Nàng không hề vào ở trong
Ngôn gia giống mấy cao thủ Tông hội khác, tấm thiệp mời này vừa đưa tới tay
nàng.

- Đi! Tại sao không đi
chứ? - Đứa trẻ cười hì hì nói, hắn hiện giờ dường như trở thành người quản lý
của Nhuế Băng, mà nó đối với loại công việc có tính chất này cũng cảm thấy hứng
thú vô cùng. Nhưng nó lập tức thò đôi tay nhỏ múp míp ra: - Nhưng Băng tỷ tỷ
phải dẫn ta cùng đi!

Hoàng Cực Minh và Nhuế
Băng gần như đồng thời nhận được thiệp mời, Ngôn gia lúc đầu không hề liệu được
loại tình huống này của hai người sẽ xảy ra, cho nên thiệp mời đưa tới có chút
trễ. Hoàng Cực Minh rất hứng thú nhìn thiệp mời trên tay, máu huyết lại không
khỏi bắt đầu sôi trào lên, tối nay sẽ nhìn thấy được nhiều cường giả thế này,
làm sao kêu hắn không hứng thú?

Trong phòng Diệp La
truyền tới giọng nói khoa trương của hắn.

- Cái gì? Ngươi cũng
muốn đi? Này này này, người người ta mời là ta, lại không mời ngươi, ngươi đi
làm gì? Theo bên cạnh ta? Bất cứ giờ phút nào? Ta rất nghiêm túc cho người biết
nè, ta không cảm thấy hứng thú với đàn ông! Nhờ vả, người ta sẽ cho rằng ngươi
ăn lén uống trộm đó, ngươi tốt xấu gì cũng là một cao thủ a, cái này mà truyền
ra thì mất mặt biết dường nào? Ý? Ngươi không để ý? Được rồi, được rồi, ta đầu
hàng, ta đầu hàng, ngươi đi, ngươi đi, vậy được rồi chứ! - Diệp La vẻ mặt hết
cách nhìn Diệp Nhân, giống như Diệp Nhân không có biện pháp nào với hắn, hắn
cũng không có biện pháp nào với Diệp Nhân.

Chương 421: Mười bước xa cách

Bên tiếp đãi Tông hội
lần này là Ngôn gia, yến tiệc lần này tự nhiên cũng là Ngôn gia tổ chức. Trước
mỗi lần Tông hội đều sẽ có yến tiệc thế này, ở chỗ này ngươi có thể nhìn thấy
mỗi cao thủ Tông hội, kết giao người bạn ngươi ngưỡng mộ.

Tất cả cao thủ Tông hội
đều tham gia lần yến tiệc này, cơ hội cao thủ tụ tập giống thế này cực kỳ hiếm
có. Đây chính là yến tiệc cấp bậc cao nhất của cả tinh khu tự do, hơn nữa lần
này gia chủ đương đại và còn có lão phu nhân của Ngôn gia đều sẽ xuất hiện tại
hiện trường bữa tiệc. Gia chủ Ngôn gia tự nhiên là tiếng tăm hiển hách, nhưng
chính vị lão phu nhân này cũng cực kỳ không đơn giản.

Hành tinh Rees De bởi
vì nguyên nhân cử hành Tông hội, mật độ thiên tài thiếu niên ở chỗ này vượt xa
những nơi khác. Điều này cũng hấp dẫn sự coi trọng của tổ chức Lược đồng giả,
trong khoảng thời gian khá dài, hành tinh Rees De tràn lan Lược đồng giả.

Chính là vị lão phu
nhân này, liên hợp mấy thế lực lớn của hành tinh Rees De như là Hoàng gia, dùng
thế sấm sét, quét ngang tất cả cứ điểm của Lược đồng giả trên hành tinh Rees De
lúc đó. Cũng chính là từ sau lần này, Lược đồng giả ở hành tinh Rees De mai
danh ẩn tánh. Nếu như nói, người ta đối với gia chủ Ngôn gia là sợ hãi, vậy thì
đối với lão phu nhân lại là sự tôn kính thật sự phát từ nội tâm.

Lão phu nhân trước kia
chưa từng xuất hiện ở yến tiệc, năm nay không biết tại sao, lại tự mình tham dự
yến hội.

Diệp Trùng theo sát bên
cạnh Phượng Túc, tên này, nếu như không trông kỹ chút, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm
trọng. Vừa nghĩ tới tình cảnh một đám đông quang giáp của bộ lạc Hy Phượng đuổi
theo sát đít mình, cho dù với thần kinh mạnh mẽ của hắn, chỉ nghĩ thôi cũng
không khỏi không lạnh mà run. Loại tình huống này tuyệt không thể để nó xảy ra.
Vì bảo đảm một điểm này, Diệp Trùng gần như nửa bước không rời, theo sát bên
cạnh Phượng Túc.

Diệp Trùng rất mau liền
phát hiện loại hành vi này của mình hoàn toàn là tự mình chuốc khổ.

Phượng Túc hôm này
không hề mang mạng che mặt, dung nhan tuyệt thế của nàng phơi bày hoàn chỉnh
trước mặt mọi người.

Vì tham gia bữa tiệc
này, nàng hôm nay đặc ý trang điểm một phen. Bộ đầm màu tím này là do nàng đặc
biệt yêu cầu Ngôn gia đặt làm, phối hợp khí chất có không bất định của nàng,
giống như một đóa Tử La Lan nở rộ. Eo buộc chặt, mang thân thể hoàn mỹ của nàng
phác họa tinh tế cùng cực. Cổ áo khoét sâu, xương quai xanh đầy gợi cảm lộ ra
trong không khí, làn da trơn bóng giống như mỡ đông dưới ánh đèn lấp lánh ánh
sáng dụ người.

Phượng Túc xuất hiện ở
hiện trường bữa tiệc, liền giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Mấy võ
thuật gia, thuật thừa sư, điều bồi sư này, hầu hết đều là người không chú ý chi
tiết cuộc sống, nào tốn thời gian trang điểm. Nữ cao thủ Tông hội khác ở trước
mặt nàng giống như gà đối mặt phượng hoàng, hào quang ảm đạm.

Giờ phút này, Phượng
Túc dùng vẻ đẹp của mình chinh phục mọi người.

Còn cảm giác của Diệp
Trùng ở bên cạnh nàng lại không tốt như thế. Hắn lúc này, trong mắt mọi người
giống như phân bò dưới đóa hoa tươi.

Sát khí! Tuyệt đối là
sát khí! Khi ánh mắt mỗi người lưu luyến không nỡ rời khỏi người Phượng Túc,
thường sẽ rơi trên người mình. Mỗi lúc thế này, Diệp Trùng thường có thể cảm
thấy từng luồng sát khí mạnh mẽ vô bì giống như sóng lớn ngất trời lao về phía
mình. Hắn luôn cực kỳ mẫn cảm đối với thay đổi của hoàn cảnh xung quanh, giống
như một người thử rượu có vị giác cực kỳ mẫn cảm luôn không thể không ăn ớt, sự
đau khổ trong đó, quả thật là rất giày vò người ta.

Tuy bề ngoài Diệp Trùng
vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, bình thường, nhưng trên thực tế, cả cái lưng của Diệp
Trùng đều đã ướt đẫm. Mỗi một cao thủ Tông hội đều là có cảnh giới giới giả trở
lên a, đối mặt cái nhìn chòng chọc của đông đảo cường giả thế này, người có
năng lực chịu đựng tâm lý hơi yếu chút thì đã sớm sụp đổ rồi. Cho dù là Diệp
Trùng cũng có chút cảm thấy ăn không tiêu.

Phượng Túc nhẹ nhàng
liếc nhìn Diệp Trùng ở bên cạnh, trong lòng lại vui vẻ vô cùng. Mấy ngày này,
nàng vẫn luôn bị thiếu niên này đè nén, vô luận nàng dùng thủ đoạn gì, đều
không có bất cứ tác dụng nào, bây giờ có thể có cơ hội chơi hắn một vố, trong
lòng Phượng Túc vui vẻ nói không ra lời.

Trên mặt không khỏi lộ
ra một nụ cười mỉm cực kỳ mê người, Phượng Túc xáp tới cạnh Diệp Trùng, nhẹ
nhàng khoác tay hắn.

Đột nhiên, cường độ ánh
mắt có thể giết người hướng về phía Diệp Trùng tăng lên mấy lần. Trong khoảnh
khắc, Diệp Trùng đã lưng đẫm mồ hôi. Đương nhiên, từ bên ngoài mà xét, Diệp
Trùng của chúng ta vẫn thong thả, trấn định, ngươi thậm chí không cách nào phát
hiện tay hắn có chút dao động nào.

Tiếng hừ lạnh không
ngừng vang bên tai, hoặc xa hoặc gần, mấy cao thủ Tông hội này, người nào không
phải mắt cao tới đỉnh, không có phát tác tại chỗ vẫn là nể mặt Ngôn gia. Nếu
như đây là trên đường, Diệp Trùng dám khẳng định, mấy người này nhất định sẽ
lao bổ tới, xé mình nát thành vạn đoạn.

- Cô tốt nhất đừng chơi
với lửa. - Diệp Trùng dùng giọng nói nhẹ không nghe nổi cảnh cáo Phượng Túc.

Tiếu ý trên mặt Phượng
Túc càng thêm nở rộ, sức lực nàng khoát tay Diệp Trùng càng nặng thêm vài phần,
thân hình gần như ngã lên người Diệp Trùng.

- Chẳng lẽ anh không
thích sao? - Phượng Túc mang theo vài phần dụ dỗ, vài phần khiêu khích thổi nhè
nhẹ bên tai Diệp Trùng.

- Hừ! Cổ họng rung nhẹ
không thể nhận ra, Diệp Trùng thốt ra một tiếng hừ lạnh.

Phượng Túc run rẩy, sắc
mặt biến đổi mạnh.

Bị người khống chế căn
bản không phải phong cách của Diệp Trùng. Vừa rồi hắn đã sử dụng Yết ba hống,
chỉ là Yết ba hống lần này bị hắn khống chế trong phạm vị cực nhỏ, cường độ
cũng rất thấp. Nhưng bởi vì do Phượng Túc ở quá gần hắn, một cú này cũng đủ cho
nàng chịu rồi.

Diệp Trùng tuy đã cố
sức khống chế Yết ba hống trong một phạm vi cực nhỏ, nhưng nơi này đều là người
biết xem hàng, ánh mắt mấy người đó nhìn về phía hắn lập tức thay đổi, địch ý
biến mất hơn nửa.

Đã có lần giáo huấn
này, Phượng Túc lập tức thành thật hơn nhiều.

Sảnh tiệc lớn phi
thường, nhưng cũng giống như thế, người cùng nhiều phi thường. Trong đại sảnh
liên tục vang lên tiếng cười sảng khoái khi người quen cũ gặp mặt. Mà trong mấy
võ thuật gia này, hạng có giọng nói như chuông không phải chỉ có một, hai
người, mà dùng mười người làm đơn vị, điều này cũng trực tiếp làm cho trong đại
sảnh ồn ào, huyên náo.

- Đây là yến hội? - Biểu
tình Phượng Túc có chút ngơ ngẩn, nàng ở năm thiên hà lớn chính là minh tinh
vang bóng một thời, tham gia yến hội cấp cao nhiều không kể hết, nào từng thấy
qua yến hội lộn xộn thế này?

Mấy người Tarkan đã rất
sáng suốt cách xa hai người Diệp Trùng và Phượng Túc một chút, loại sát khí
cường độ đó không phải người nào cũng có thể chịu được.

Nhìn nhiều người thế
này, vì tránh phiền phức không cần thiết, Diệp Trùng không chút thương tiếc lôi
Phượng Túc, đi tới một góc, yên lặng ngồi đó.

Diệp Trùng không chú ý
thấy, ở chỗ không xa, một người đẹp trai anh tuấn, ôn hòa đang thú vị đánh giá
hai người.

Nếu như nói Phượng Túc
tới là cao trào đầu tiên của yến hội, cao trào thứ hai tới là Nhuế Băng. Khi
Nhuế Băng với bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết dẫn theo một đứa bé đáng yêu
bảy, tám tuổi xuất hiện ở yến hội, ánh mắt tất cả mọi người lại cũng không dời
đi được.

Khí chất lạnh lùng, sự
kiên nghị nhàn nhạt, còn có loại khí chất mà võ thuật gia chân chính mới có đó,
dung mạo không hề coi như là tuyệt thế của Nhuế Băng lại làm người ta không sao
bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Bộ đồ luyện công trắng
như tuyết, ánh mắt băng lạnh, sự lưu loát trong giơ tay, nhấc chân lại làm nàng
càng mạnh mẽ và tự nhiên thêm vài phần.

Nếu như nói Phượng Túc
đại biểu cho quyến rũ, vậy Nhuế Băng ở mức độ nào đó, đại biểu cho mộng tưởng.

Nhuế Băng thần sắc như
thường, không thấy chút dao động nào, dắt đứa trẻ đi vào trong đại sảnh yến
hội. Đứa trẻ mặt cười xấu hổ nhìn mấy cao thủ Tông hội xung quanh này, không sợ
hãi chút nào. Mấy nữ cao thủ xung quanh đó nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu như vậy,
lập tức hai mắt phát sáng.

Trước mặt đột nhiên yên
tĩnh, Diệp Trùng không khỏi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, biết sao được, hắn vốn
dĩ ở trong góc, người cản trước mặt hắn quả thật quá nhiều. Diệp Trùng rất mau
liền cúi đầu, tính tò mò của hắn vốn không nặng, càng huống chi ở chỗ phức tạp
thế này, hắn rất thấp giọng.

Hắn không biết, ở xa
chẳng qua chỉ mười mấy bước phía trước hắn, chính là người hắn vẫn luôn tìm
kiếm!

Nhuế Băng dắt đứa trẻ,
đi tới một góc khác. Nhuế Băng cũng là một người không thích ló mặt, ở một điểm
này, nàng và Diệp Trùng có sự đồng nhất đến bất ngờ. Hai người cùng thấp giọng
nhưng cũng không sợ lôi thôi, từ mức độ nào đó, hai người có vài chỗ khá giống
nhau. Có lẽ cũng chính vì mấy chỗ tương tự hoặc ít hoặc nhiều này, Diệp Trùng
mới có thể tiếp nhận Nhuế Băng tự nhiên như vậy.

- Ngươi có thể đừng
theo ta sát vậy không? Trời ạ, thế này người khác khẳng định sẽ cho rằng quan
hệ của chúng ta không bình thường. Còn nữa, đừng cứng đơ mặt ra, ngươi không
mệt sao? Nhìn thấy người khác, mặc kệ quen hay là không đều phải chào hỏi, Diệp
gia chúng ta chính là gia tộc lễ nghi… - Diệp La thấp giọng không ngừng lải
nhải bên tai Diệp Nhân.

Gân xanh trên trán Diệp
Nhân giật một cái.

Vừa đúng lúc này có
người đi tới trước mặt, Diệp La lập tức thay đổi bộ mặt, nho nhã lễ độ, hào hoa
phong nhã, mỉm cười ôn hòa làm người ta không khỏi vô cùng hảo cảm.

Người đó vừa đi qua,
Diệp La lập tức lại khôi phục gương mặt vừa rồi: - Còn nữa, lát nữa người đừng
rời ta quá xa. Thân thủ ngươi quá tệ, cái thân da mỏng thịt mềm, đụng một cái
ngươi liền ăn không tiêu. Nói ra, võ thuật mới là vương đạo a…

Gân xanh trên trán Diệp
Nhân lại giật một cái!

Chính ngay lúc này,
trước mặt đi tới một người hầu.

- Xin hỏi có phải là La
Thập tiên sinh không? - Người hầu cung kính nói.

Diệp La lập tức trưng
ra một gương mặt quân tử tiêu chuẩn, cực kỳ phong độ, cười: - Chính là ta, xin
hỏi ngươi tìm ta có việc gì không?

Người hầu lập tức làm
ra một động tác tay dẫn đường: - Lão phu nhân nghe nói các hạ lại tham gia Tông
hội lần nữa, rất là cao hứng, muốn mời La Thập tiên sinh tới nói chuyện.

- Lão phu nhân? - Diệp
La không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, lão phu nhân Ngôn gia tại sao lại biết mình?
Tuy rất có tự tin đối với thân thủ của mình, cũng cho rằng mình rất đẹp trai,
nhưng hắn vẫn không tự kỷ tới mức cho rằng mình có sức hấp dẫn tới mức có thể
làm cho lão phu nhân Ngôn gia đã bảy tám mươi tuổi thành người hâm mộ của mình.

- Đúng vậy. Lão phu
nhân chính miệng dặn dò tại hạ. Còn mời đi từ bên này. Nếu như các hạ có nghi
vấn gì, tôi tin rằng đợi ngài nhìn thấy lão phu nhân thì sẽ hiểu rõ. - Tư thế
của người hầu không đổi, làm một tư thế tay mời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3