Sư sĩ truyền thuyết - Chương 384 + 385

Chương 384: Truy kích

Hai người mau lẹ ngồi
xổm xuống, cỏ rậm cao nửa người nhanh chóng che dấu bóng dáng hai người, nếu
không tới gần xem, tuyệt khó mà phát hiện trong này mai phục hai người.

Mấy mươi người hốt
hoảng lướt qua chỗ hai người không xa. Xuyên qua khe hở của bụi cỏ, Diệp Trùng
có thể nhìn thấy sự kinh hoảng và không cam lòng của mấy người này.

Là mấy Lược đồng giả
đó! Trên người rất nhiều người bọn họ đều mang vết thương, có vài người mặt nạ
cũng rơi mất không thấy.

Bị đánh bại thật nhanh!
Diệp Trùng và Diệp La nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau. Thế
công của mấy Lược đồng giả này vừa rồi hung mãnh, hơn nữa nhân số đông đảo, ưu
thế rõ ràng phi thường. Không ngờ sự tham gia của đội ngũ đó lại mau chóng lật
ngược thế trận như vậy.

Điều này cũng thật là
quá nhanh đi, Diệp Trùng nghĩ thầm.

Đám Lược đồng giả bại
trận này, mỗi người đều cố sức bỏ chạy, chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng
không có một ai nhìn ngó họ. Kẻ ngã xuống muốn bò dậy, gương mặt méo mó đã rất
khó phân biệt được biểu tình của họ, chỉ có nét bi ai trong mắt lại càng thêm
nồng đậm, giống như mây đen đè lên đầu. Đôi môi mím chặt lại, vì dùng sức quá
độ mà trở nên trắng bệch, bọn họ không hề kêu cứu.

Bọn họ biết vận mệnh
của mình, cũng biết mấy người bên cạnh lúc này đây không ai sẽ lo tới mình. Nếu
như đổi lại là chính bọn họ, bọn họ cũng tuyệt không vì người khác mà dừng bước
chút nào.

Rất mau, trừ mấy người
bị thương té ngã trong bụi cỏ, mấy người khác đã trốn ra xa.

Phía xa chỉ còn lại một
vài điểm đen nhỏ.

Hai người Diệp Trùng và
Diệp La đứng dậy.

- Mấy người này bại
thật là nhanh! Tinh nhuệ của Hàn gia quả nhiên phi phàm, nếu như chỉ nói tới võ
thuật, phỏng chừng không thua kém mấy người trong nhà đó. Đại thế gia chính là
đại thế gia, không động thì thôi, vừa động thì như sấm sét. - Diệp La có chút
cảm khái.

Mấy người bị thương té
ngã trong bụi có đó nhìn thấy Diệp Trùng và Diệp La, lập tức nhận ra hai người
bọn họ, sắc mặt không khỏi thay đổi đồng loạt.

Diệp Trùng gật đầu, ra
dấu tán đồng.

Hai người đều không để
ý tới mấy tên Lược đồng giả bị thương đó, cứ mãi nói chuyện, giống như bọn họ
không tồn tại.

- Chúng ta đuổi theo
đi. - Diệp La nói, vẻ mặt hắn hưng phấn.

- Tại sao? - Diệp Trùng
kỳ quái nhìn Diệp La.

- Trong tình báo điều
tra truyền về trong nhà lần trước nói, sau lưng Lược đồng giả rất có khả năng
là bộ lạc Hy Phượng, trong nhà hy vọng có thể xác nhận. Thế lực sau lưng Lược
đồng giả vẫn luôn rất thần bí. Còn nữa, đám không có tính người đó ta đã sớm
không vừa mắt. Hì hì, lần này không phải là cơ hội tới tận cửa sao? - Diệp La
xoa tay, trong mắt lấp lánh quang mang nóng bỏng.

Diệp Trùng nghĩ tới
Hoàng Bạch Y.

m thanh ầm ầm từ xa
truyền tới, mặt đất hơi rung động, mấy Lược đồng giả bị thương đó ai nấy sắc
mặt đều kịch biến, thần sắc thê thảm.

- Ta nói mà, đám này
làm sao có thể không đuổi tận giết tuyệt. Cũng thật là không giống phong cách
của bọn họ. Cuối cùng cũng tới rồi. Hì hì, chúng ta cũng đúng lúc thuận đường
đi nhờ xa. - Hai mắt Diệp La phát sáng, nhìn đội ngũ xông tới trước mặt.

Một đội kỵ binh lao tới
trước mặt, giống như hồng thuỷ. Cơn hồng thủy màu đen chẳng qua chỉ hơn hai
trăm người, thanh thế lại không thua kém thiên quân vạn mã, tiếng đạp chỉnh tề
giống như gõ vào trong lòng, mỗi cú đều mang theo áp bức vô cùng, trầm muộn mà
cực kỳ mạnh mẽ.

Hai người Diệp Trùng và
Diệp La trong thảo nguyên mênh mông quả thật chói mắt vô bì.

Chỉ thấy dưới mệnh lệnh
của người dẫn đầu đó, đội kỵ binh này nhẹ nhàng ngoặc lại, lao tới trước mặt
hai người.

Tiếng vó thú dày đặc
như mưa bão mang theo uy thế lệch trời lao tới trước mặt hai người. Tốc độ
không giảm đi chút nào. Bốn chân mạnh khỏe của Mãng Xung thú mỗi lần đều mang
tới vô số bùn đất và cỏ vụn, mạnh mẽ cày nên một đường sâu hoắm trong thảo
nguyên này.

Cảm giác áp bức mạnh
mẽ!

Diệp La kiêu ngạo đứng,
vẻ hi ha trên mặt đã sớm thu lại, khôi phục phong độ thong dong khi mới gặp
Diệp Trùng. Diệp Trùng yên lặng đứng, vẻ mặt không có biến hóa gì. Tuy cảnh
tượng thế này vô cùng chấn nhiếp lòng người, nhưng đối với người đã thấy quen
sự mênh mông của vũ trụ, trăm ngàn cái quang giáp chiến đấu kịch liệt trong vũ
trụ mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.

Hai bên mau chóng tới
gần. Tốc độ của đội ngũ này vẫn không hề giảm xuống, giống như sắp đạp lên
người hai người mà đi qua.

Nhưng vô luận là Diệp
Trùng hay là Diệp La đều vẫn bảo trì tư thế ban đầu, không thay đổi chút nào.

Hai bên càng lúc càng
gần.

Năm trăm mét… bốn trăm
mét… ba trăm mét…

Tay phải của người dẫn
đầu ở trước tiên đội ngũ nhẹ nhàng nâng lên.

Một cú dừng gấp hoàn
mỹ. Cả đội ngũ đột ngột dừng lại ở chỗ chỉ cách hai người mười mét, Giữa động
và tĩnh này, đội hình của cả đội ngũ vẫn giữ được hoàn chỉnh.

Tiếng vó vừa rồi vẫn
còn như mưa bão bỗng biến mất, cả thảo nguyên yên lặng như chết.

Mỗi một chiến sĩ trên lưng
Mãng Xung thú đều có vẻ lạnh lùng, mặt không chút biểu tình. Còn Mãng Xung thú
vẫn luôn cuồng bạo lúc này cũng ôn thuận giống như cừu non.

Hàn Việt đang đứng bên
cạnh người đứng đầu đó.

Nhìn thấy Diệp La, mặt
Hàn Việt không khỏi lộ ra nụ cười: - Thì ra La huynh ở chỗ này a, vừa rồi vẫn
phải cám ơn La huynh ra tay tương trợ. - Hắn vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, chính
là La Thập quấn lấy một phần lực lượng trong đó mới làm cho bọn họ có thể chống
đỡ lực lượng chi viện tới.

Hàn Việt lại giới thiệu
kỵ sĩ dẫn đầu đó: - Vị này chính là cao thủ La Thập trong lứa tuổi trẻ, nghĩ
chắc là Ca Hoành nhất định từng nghe tên của hắn rồi nhỉ.

Gã được gọi là Ca Hoành
đó không khỏi biến sắc: - La Thập! Thì ra là cao thủ Tông hội, thất kính thất
kính!

Diệp La cười nhẹ: - Khách
khí rồi. Không biết vị đại ca này xưng hô thế nào? - Nhìn Diệp La nho nhã lễ
phép trước mắt này, Diệp Trùng thế nào cũng không sao liên hệ hắn với Diệp La
giống như đứa trẻ vừa rồi. Thay đổi trước sau này cũng thật sự là quá lớn, rõ
ràng là giống như đổi một người khác.

- Tại hạ Hàn Ca Hoành! -
Giọng nói khàn khàn trầm thấp chọc vào tai. Gương mặt lạnh lùng làm người ta có
cảm giác khó mà tới gần, sát khí không tự giác lộ ra càng làm cho người mẫn cảm
giống như Diệp Trùng, Diệp La thầm kinh ngạc.

Đây là một cái tên rất
xa lạ, Diệp La không khỏi nhìn về phía Hàn Việt, Hàn Việt giải thích: - Ca
Hoành vẫn luôn theo bên cạnh tộc trưởng, rất ít lộ mặt ra ngoài. - Diệp La lúc
này mới lộ ra chút vẻ hiểu ra, nhưng Diệp Trùng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng
chút cảnh giác trong mắt Diệp La.

- Vị này là? - Giọng
nói khàn khàn lại vang lên lần nữa, ánh mắt Hàn Ca Hoành rơi trên người Diệp
Trùng, cặp mắt lạnh lùng lấp lánh chút ngạc nhiên. Dáng vẻ Diệp Trùng lúc này
cực kỳ quái dị, trên tay nhấc một cái mâu gỗ, còn cạnh chân đặt một cái rương
gỗ. Khi ánh mắt của Hàn Ca Hoành rơi trên mũi mâu màu đen sẫm của mâu gỗ, đồng
tử bỗng nhiên co lại, lộ ra một đốm quang mang như lưỡi đao lóe lên.

Diệp Trùng giữ yên
lặng.

Hàn Việt bị hù doạ, đây
chính là một người không đắc tội được a, vội vàng nhẹ giọng bên tai Hàn Ca
Hoành: - Hắn chính là vị điều bồi sư đó.

Hàn Ca Hoành không khỏi
nhìn Diệp Trùng thêm lần nữa.

Sự yên lặng do Diệp
Trùng yên lặng mang lại cực kỳ kiềm nén, Hàn Việt vội vàng mở miệng: - Chúng
tôi đang muốn truy kích Lược đồng giả bỏ trốn, không biết hai vị định thế nào?

Vẻ mặt Diệp La chính
khí bừng bừng, nói: - Lời này của Hàn huynh thật quá khách sáo rồi. Đừng nói
tới tình nghĩa của ta và Hàn huynh, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, Lược đồng giả trước giờ thanh danh xấu xa, việc đã làm không cái nào
không làm người ta vô cùng phẫn nộ. Chúng tôi trước chỉ cố hết sức sức nhỏ
nhoi, chỉ là vẫn xin Hàn huynh cho mượn hai con Mãng Xung thú dùng, đến lúc đó
tự nhiên sẽ trả lại. - Câu cuối cùng, Diệp La nói thật hào hùng, không hề có
chút xấu hổ nào.

Hàn Việt ngạc nhiên
liếc Diệp Trùng, La Thập bằng lòng đã sớm nằm trong ý liệu của hắn, nhưng không
ngờ Diệp Trùng cũng đi. Ngoài ra, từ ngữ khí của La Thập, hai người hình như
quan hệ có đột phá, trong câu này của La Thập dùng từ “chúng tôi”, với lại còn
cần hai con Mãng Xung thú, Hàn Việt không khỏi xoay chuyển các loại suy nghĩ
trong lòng.

- Được. - Hàn Ca Hùng
hào phóng đồng ý, giọng nói khàn khàn vẫn đâm chọc vào tai: - Có hai vị cao thủ
hỗ trợ, phần thắng của chúng ta lại nhiều thêm vài phần.

Hai kỵ sĩ ngồi sau lưng
đồng bọn, để trống hai con Mãng Xung thú.

Diệp La xoay người ngồi
trên lưng Mãng Xung thú, động tác như nước chảy mây trôi, tiêu sái tự nhiên.

- Kỵ thuật khá thật! - Hàn
Ca Hùng la lên.

Diệp Trùng nhìn Mãng
Xung thú trước mắt, không khỏi có chút khó khăn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn
cưỡi Mãng Xung thú, dùng lời của năm thiên hà lớn mà nói, hắn hoàn toàn không
có bất cứ kinh nghiệm điều khiển gì, càng đừng nói tới bằng lái gì đó.

Mãng Xung thú to cỡ tê
giác, bốn chân mạnh khỏe, toàn thân đầy lông màu xám đen, cổ to ngắn. Trong hai
con mắt to cỡ chuông đồng lộ ra sự ngang ngược, sừng màu đen trên trán, Diệp
Trùng vừa nhìn liền biết nhất định là cực kỳ cứng rắn. Cố định trên lưng rộng
bản của Mãng Xung thú là một bộ yên màu đen.

Từ góc độ chuyên nghiệp
của Diệp Trùng mà nói, đây chỉ sợ chỉ được coi là công cụ giao thông thô sơ
nhất, nguyên thủy nhất.

Không hề do dự, Diệp
Trùng xoay người ngồi lên Mãng Xung thú. Mãng Xung thú hơi nhấp nhỏm, Diệp
Trùng chỉ cảm thấy hơi lắc lư, nhưng trong mắt người ngoài, nửa thân trên của
hắn lại không hề động đậy.

Cặp mắt nửa đóng nửa mở
của Hàn Ca Hoành lập lòe tinh mang, trong lòng hắn lại không khỏi vô cùng tò mò
vị điều bồi sư này. Từ động tác của hắn mà xét, rõ ràng là lần đầu tiên cưỡi
Mãng Xung thú, nhưng cú vừa rồi đó lại có thể nhìn ra lực eo khá bất phàm của
vị điều bồi sư đó.

Ánh mắt lại một lần nữa
rơi trên cây mâu gỗ trên tay Diệp Trùng đó, trong lòng Hàn Ca Hoành đầy nghi
hoặc.

Điều bồi sư? Hắn thật
sự là một điều bồi sư ư?

Nhưng lúc này đã không
có thời gian để họ dây dưa thêm nữa, tay phải Hàn Ca Hoành phẩy xuống, trầm
giọng nói: - Đi!

Lập tức toàn bộ Mãng
Xung thú đều cử động. Diệp Trùng chỉ cảm thấy Mãng Xung thú ở dưới xông tới
trước, người hắn suýt nữa thì ngã ra sau. Nhưng lực eo của hắn mạnh mẽ, cứng
rắn giữ được tư thế.

Chỉ là tư thế giống như
khúc gỗ của hắn trong mắt đám kỵ sĩ rõ ràng là cứng nhắc vô cùng.

- Thả lỏng chút, ngươi
chỉ cần để mình không rơi xuống là được. Mấy con Mãng Xung thú này huấn luyện
kỹ càng, tự mình sẽ đi theo đội ngũ. - Diệp La ở một bên vội vàng nhẹ giọng
truyền thụ kinh nghiệm.

Một đoàn người, cưỡi
Mãng Xung thú, thuận theo dấu vết Lược đồng giả để lại mà đuổi về phía trước.

Chương 385: Nguyệt Phục Vương

Ai cũng không ngờ cuộc
truy đuổi này liền năm ngày. Năng lượng bộc phát giữa sống và chết quả thật làm
người ta kinh ngạc, Lược đồng giả bỏ trốn tuy dọc đường không ngừng có người
ngã xuống nhưng vẫn có một vài kẻ nghị lực kiên cường ra sức bỏ chạy. Mấy ngày
gần đây, ngay cả đáy lòng của Diệp Trùng cũng không khỏi vô cùng khâm phục mấy
Lược đồng giả này.

Trong đội ngũ, mỗi
người đều thu lại ánh mắt coi thường, mọi người đều biểu thị ra sự tôn kính của
mình đối với mấy kẻ địch có ý chí ngoan cường này.

Hàn Ca Hoành không ra
lệnh đội ngũ tăng tốc, mà lại không nhanh không chạm theo sát sau lưng mấy
người này.

Nhưng điều bất ngờ đã
xảy ra.

Nhìn khu rừng rậm trước
mắt, Hàn Ca Hoành không khỏi nhíu cặp lông mày to như hai cái bàn chải thép.
Mọi người đều biết, Lược đồng giả sở trường trốn tránh trong rừng rậm, mỗi
người bọn họ đều là cao thủ chiến đấu trong rừng rậm.

Trận chiến này, gần như
đã tiêu diệt tất cả lực lượng của Lược đồng giả ở hành tinh Thoát Mộc. Mấy tên
dư nghiệt đã bỏ trốn này ngược lại là việc phiền phức. Chỉ là nếu như thật sự
đuổi theo vào, một mặt không nhất định có thể tìm thấy, một mặt khác, sự phản
kháng trước lúc chết của mấy Lược đồng giả này nhất định hung mãnh dị thường,
hơn nữa lại còn ở trong rừng rậm, cực kỳ bất lợi với phe mình.

Mấy ngày gần đây, hắn
không nhanh không chậm theo sát mấy kẻ địch bỏ chạy này, chính là hy vọng tiêu
diệt từng chút ý chí cầu sinh của mấy người này, từ đó giảm bớt thương vong của
bộ hạ. Hắn đối với bộ hạ yêu quý như con, tự nhiên không muốn bởi vì truy bắt
mà dẫn tới tổn thất nhân thủ. Ai cũng không chú ý tới nơi này lại có rừng rậm.

Chẳng lẽ là ý trời?

Nhưng chỉ chút người
này cũng không gây nên sóng gió gì, hắn thầm nghĩ trong lòng.

Thương lượng với Hàn
Việt một hồi, hai người này mau chóng có được nhận thức chung về vấn đề này.
Lục thành vẫn có rất nhiều việc cần xử lý, nơi này không thể lỡ quá nhiều thời
gian.

- Không ngờ nơi này lại
là rừng rậm, lần này chúng ta tính sai rồi. Trong thành vẫn còn một số việc cần
xử lý, chúng tôi sẽ lập tức trở về. - Ngồi trên Mãng Xung thú, Hàn Việt nói với
hai người: - Không biết hai vị định đi đâu?

- À, đây có lẽ là người
tính không bằng trời tính. Có lẽ cũng là mạng của bọn họ chưa tuyệt, Hàn huynh
đừng quá để ý. Chúng tôi định quẹo về phía đông từ chỗ này, tiến về Vu Uyên
Châu. Không thể theo Hàn huynh trở về Lục thành, quả thật làm người ta tiếc
nuối a! - Diệp La mặt đầy tiếc nuối.

- La Thập huynh nói đi
đâu thế. Lần này nếu như không phải hai vị ra tay giúp đỡ, chỉ sợ Hàn gia lần
này sẽ thất bại. Tình nghĩa cao cả của hai vị, Hàn gia nhất định sẽ không quên.
Lúc nào có chỗ gì cần tới tệ gia, phái người tới nhắn lời, tệ gia nhất định sẽ
làm hết sức mình! - Hàn Việt nghiêm túc nói.

Dừng một lát, Hàn Việt
nói: - Chỗ này cách Vu Uyên thành có chút xa, hai con Mãng Xung thú này cho hai
vị mượn đi, mong có thể giảm sự cực khổ bôn ba của hai vị.

Diệp La lắc đầu, uyển
chuyển từ chối ý tốt của Hàn Việt: - Loại Mãng Xung thú chiến đấu có phẩm chất
tốt thế này huấn luyện không dễ, dùng để đi lại quả thật có chút lãng phí. Ý
tốt của Hàn huynh hai người chúng tôi ghi vào lòng. Chỉ là chúng tôi đang định
đi bộ, cũng thưởng thức được phong cảnh dọc đường.

- Đã như vậy, vậy thì
chúng ta phải từ biệt rồi! Hai vị đi đường bình yên! - Hàn Việt hành lễ với hai
người, tiếp đó cũng hành lễ với Hàn Ca Hoành.

Diệp La vội vàng trả
lễ: - Các vị đi đường bình yên! - Diệp Trùng không nói gì, chỉ trả lễ.

Đoàn người Hàn Việt và
Hàn Ca Hoành giống như một cơn gió, biến mất ở phía xa.

- Tên Hàn Ca Hoành đó
rất lợi hại. - Diệp La nhìn phương hướng mọi người biết mất, khoan thai nói.

- Ừm, rất lợi hại. - Diệp
Trùng tán đồng.

Diệp La vẻ mặt mong
mỏi: - Cao thủ trên đời này quả thật nhiều không kể xiết, vốn dĩ ta vẫn cho
rằng đã tới cảnh giới này, chắc là gần như tới được đỉnh cao của võ thuật. Về
sau ta tới tinh khu tự do thì mới biết, trên đời này lại có nhiều cao thủ như
vậy! Có nổi tiếng, có vô danh, có trẻ tuổi, có già, có nam, có nữ… quá nhiều,
quá nhiều rồi! Từ đó về sau ta liền không muốn trở về nữa. Biết không? Nguyện
vọng từ nhỏ của ta chính là trở thành võ thuật gia lợi hại nhất, mà không phải
là sư sĩ.

- Ta phải ở lại chỗ này
tìm kiếm chân lý của võ thuật!

Trên thảo nguyên mênh
mông, vang vọng âm thanh kiên định như sắt đá của một người trẻ tuổi.

Nhìn Diệp La, Diệp
Trùng đột nhiên có chút xúc động. Diệp La đã đưa ra một mục tiêu xác định như
vậy đối với cuộc đời mình, nhưng mình thì sao? Dường như mình trước giờ chưa
từng nghĩ qua.

Sống sót? Tìm kiếm Mục
Thương? Sau khi tìm thấy Mục Thương thì sao?

Diệp La đột nhiên cắt
ngang suy nghĩ của Diệp Trùng: - Hì hì, bất quá. Muốn ở lại chỗ này, vậy thì
phải giúp trong nhà làm tốt việc bên này. Như vậy ta mới có thể tranh thủ càng
nhiều tự do hơn. Đi, chúng ta đi tìm đám tiểu cường (gián) chạy không chết đó
đi!

- Ngươi có thể tìm thấy
bọn họ? - Diệp Trùng hỏi Diệp La. Sự quen thuộc của Lược đồng giả đối với rừng
rậm có thể nói là có cảm giác sâu sắc. Muốn tìm thấy bọn họ trong rừng rậm,
Diệp Trùng tự nhận làm không được, chẳng lẽ Diệp La có cao chiêu gì?

Diệp La dùng một loại
ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Diệp Trùng, cả nửa ngày mới mở miệng: - Huynh đệ,
chẳng lẽ không biết trên thế giới này còn có một thứ gọi là quang giáp?

Toàn thân đen thui,
toàn bộ đã trải qua xử lý công nghệ mài giũa, chỉ có vảy chỗ khớp ngẫu nhiên
phản xạ ra một hai tia lạnh lẽo đột ngột. Thân hình thon dài, độ cao quang giáp
tiêu chuẩn mười hai mét. Chỉnh thể không có bất cứ cảm giác to phồng nào, vô
luận là thiết kế khớp, tứ chi đều không có chỗ nào chê.

Lưỡi đao cong hai bên
cổ tay tạo thành hai mặt trăng cong, mặt trong cánh tay khảm một cái gai cận
chiến. Trên lưng treo một cái khiên đen giống như bánh răng, đường cong hơi gồ
lên của cái khiên đen, Diệp Trùng vừa nhìn liền nhìn ra nó có thể quăng đi như
vũ khí, tuyệt đối phù hợp với không khí động lực học. Bánh răng sắc bén ở mép
làm Diệp Trùng nhớ tới loại sinh vật năm sừng kỳ quái ở gặp được trong khe núi
đó.

Không giống hai chân to
dày của quang giáp thông thường, hai chân cái quang giáp này thon dài giống như
chân phụ nữ. Vảy ở khớp gối vẫn mang theo phong cách nhất quán của Hắc giác,
nhưng phía trước hai chân thanh tú lại phân biệt có một lưỡi đao ngoài hình mặt
trong cong. Diệp Trùng cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh nếu như bị cái chân
thế này đạp trúng thì sẽ có một quang cảnh thế nào.

Hơn nữa, Diệp Trùng còn
phát hiện, hợp kim của cái quang giáp này, tuyệt không phải là bất cứ loại hợp
kim quang giáp Hắc giác nào từng thấy trước đây.

- Không tệ nhỉ. - Đứng
ở trước mặt cái quang giáp của mình, Diệp La đắc ý nói: - Đây chính là hàng cao
cấp. Loại quang giáp cấp bậc giống thế này trong nhà tuyệt không vượt quá năm
mươi cái. Tuy thực lực sư sĩ của ta quá tệ, nhưng, ai bảo cha ta là gia trưởng,
hì hì, ta cũng nhân tiện hưởng sái chút. - Diệp La lúc này giống như một công
tử cao sang quyền quý.

Diệp Trùng giống như
không nghe thấy, vẻ mặt hắn mê đắm nhìn cái quang giáp trước mắt này.

Phương diện quang giáp
của ba đại thế gia, vô nghi là ở hàng đầu trên thế giới này. Tuyết Lai tộc ưu
nhã, Diệp gia súc tích, bộ lạc Hy Phượng tự nhiên. Ba nhà đi con đường hoàn
toàn khác nhau, bọn họ đều kiên trì phong cách của mình, nhưng có điểm bọn họ
lại giống nhau, đó chính là chặt chẽ, cẩn thận.

Phương diện chế tạo
quang giáp lớn, vô luận bất cứ chi tiết cho dù nhỏ thế nào cũng đều lộ ra sự
chặt chẽ, không cái nào không trải qua vô số tính toán chu đáo, tôi luyện trăm
bề rồi cuối cùng mới có được thiết kế hoàn mỹ nhất. Đây là một điểm sâu sắc
nhất mà Diệp Trùng thể hội được khi nghiên cứu quang giáp của ba đại thế gia.

Cái quang giáp trước
mắt này, vô nghi chính là thuyết minh tốt nhất.

Vô luận là tỉ lệ kết
cấu mỗi bộ phận của cả quang giáp, hay là mỗi một vị trí bố trí động cơ mi ni,
thậm chí đường cong bó sát chân quang giáp, trong mắt Diệp Trùng đều hoàn mỹ vô
cùng! Phong cách súc tích được thể hiện hoàn mỹ nhất trên cái quang giáp này,
trừ gai cận chiến và khiên bánh răng trên lưng ra, nó không hề có bất cứ vũ khí
nào khác. Nhưng cũng có thể nói, trên dưới toàn thân nó đều là vũ khí. Có lẽ sẽ
có người cảm thấy nó thô sơ, nhưng chỉ có người có thành tựu thâm hậu đối với
quang giáp giống như Diệp Trùng thế này mới có thể nhìn ra tâm huyết và trí tuệ
của người thiết kế bao hàm bên trong mỗi chi tiết của nó. Sự nâng cao của mỗi
một chi tiết đối với tính năng của cả cái quang giáp có lẽ nhỏ nhoi vô cùng,
nhưng sau khi vô số chi tiết trùng điệp hiệu ứng, sự nâng cao tính năng đạt tới
một độ cao đáng sợ.

Diệp Trùng đã bị cái
quang giáp này làm chấn động. Cái quang giáp loại hình này không có bất cứ tư
liệu liên quan nào trong kho tư liệu của Mục Thương.

Cái quang giáp gần như
có thể đại biểu cho trình độ cao nhất của Hắc giác này làm Diệp Trùng không
khỏi nhớ tới Mục Thương. Tuy từ trên đánh giá chỉnh thể, nó và Mục Thương hoàn
chỉnh vẫn có chút khoảng cách. Nhưng đây lại là quang giáp cách gần Mục Thương
nhất mà hắn thấy được cho tới tận bây giờ, cho dù nó và Mục Thương hoàn toàn là
hai loại phong cách.

Trước mặt cái quang
giáp này, Diệp Trùng mới phát hiện, học thức của mình ở phương diện thiết kế
quang giáp lại nông cạn đến thế này.

Nhìn biểu tình ngây
ngốc của Diệp Trùng, trong lòng Diệp La dâng lên biết bao sự đắc ý.

- Thế nào? Cái quang
giáp này. - Diệp La cố ý hỏi.

- Tốt! Cực kỳ tốt!
Không, là hoàn mỹ! - Diệp Trùng lẩm bẩm trong miệng, hoàn toàn là trả lời theo
bản năng, chỉ sợ hắn bây giờ cũng không biết mình nói cái gì.

- Thích không? - Diệp
La cười híp mắt hỏi.

- Đương nhiên. - Diệp
Trùng trả lời như chém đinh chặt sắt, hắn thậm chí còn cảm thấy vấn đề này Diệp
La hỏi cực kỳ kỳ quái, trong mắt hắn, lại có người không thích một cái quang
giáp thế này sao?

- Vậy thì tặng ngươi
đó. - Một câu nhẹ hẫng của Diệp La làm Diệp Trùng đột ngột quay mặt lại.

- Thế nào? Không muốn
sao? - Diệp La ranh mãnh nhướn mày.

- Tại sao? - Diệp Trùng
hỏi thẳng thừng vô cùng.

Diệp La nhún nhún vai,
không để ý nói: - Ta đối với quang giáp không có chút hứng thú nào. Hì hì,
ngươi không phát hiện nó rất mới sao? Thật ra nó chẳng qua dùng chưa tới ba
lần, hơn nữa mỗi lần ta đều dùng nó làm máy quét hình. Ngươi khoan hãy nói, hệ
thống quét hình của nó cũng thật không tệ. Diệp La chặc lưỡi, hời hợt đánh giá.

Diệp Trùng phát hiện
mình lần đầu tiên có xung động muốn chửi người khác! Mang cái quang giáp thế
này làm máy quét hình, trừ phung phí của trời, chà đạp đồ đạc ra, hắn quả thật
nghĩ không ra từ nào khác.

- Cho nên a, cứ tặng
cho ngươi đi. Dù sao đều là người nhà. - Biểu tình của Diệp La giống như tặng
một miếng vải vụn: - Bỏ trên tay của ta cũng là lãng phí, hơn nữa thực lực của
ngươi cũng đủ để điều khiển cái quang giáp này.

- Cho nên, cứ tặng cho
ngươi đi. Nhớ đó, nó tên là Nguyệt Phục Vương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3