Sư sĩ truyền thuyết - Chương 380 + 381

Chương 380: Trận chiến điều bồi (3)

Trong rất nhiều thời kỳ
của lịch sử, có một vấn đề vẫn luôn quấn lấy con người. Đó chính là, trong giới
tự nhiên, con người có phải là loài mạnh nhất? Đối với vấn đề này, các cách nói
khác nhau có sự khác nhau. Nhưng chỉ nói tới sự mạnh mẽ của thân thể, con người
trong giới tự nhiên lại không thể nào đứng ở hàng trước. Vô luận là tốc độ hay
là sức mạnh, cho dù là cường giả đã bước chân vào cảnh giới giới giả, ở trước
mặt một số sinh vật cường đại của giới tự nhiên, đều không đáng nhắc tới.

Rất nhiều sinh vật
trong vũ trụ, con người căn bản không cách nào vật lộn tay không được, chỉ có
mượn những vũ khí mạnh mẽ giống như quang giáp mới có thể đối kháng với chúng.

Đạn tuyến xà chính là
một trong số đó. Phỉ Lý Độ thần sắc ung dung, sự cường đại của Đạn tuyến xà,
không có ai hiểu thấu triệt hơn người nuôi dưỡng là hắn. Cao thủ lợi hại chết
dưới hai con Đạn tuyến xà không biết bao nhiêu, chỉ là hắn làm người ẩn nhẫn,
ngầm thu thập toàn bộ nhân vật lợi hại từng có thù oán với mình, giờ mới mượn
cơ hội này để phơi bày cây giản sát thủ của mình ra ánh sáng.

Mấy cao thủ võ thuật
nổi tiếng đó cũng khó thoát chết dưới Đạn tuyến xà, càng huống chi bên trong
chẳng qua chỉ là một điều bồi sư. Đối với vị điều bồi sư này, hắn không hề lo
lắng chút nào. Điều hắn để ý là thái độ của Tề Nguỵ, hắn lần này chẳng qua chỉ
là muốn mở rộng ảnh hưởng của Dạ Hương Lưu. Hắn làm người độc ác, nhưng tuyệt
không xung động, sự cường đại của Thiên hệ tuyệt không phải hắn hiện giờ có thể
thay thế được. Nếu như hai phái thật sự xảy ra xung đột gì, tác dụng hai con
Đạn tuyến xà này có thể phát huy nhỏ nhoi vô cùng, cho nên hắn không hề muốn
đắc tội Thiên hệ.

Việc hắn có hai con Đạn
tuyến xà sớm muộn gì sẽ bị lộ ra, vậy chi bằng hắn nhân cơ hội này, hiển thị
một chút thực lực của mình với người khác.

Mọi người đều bị hắn
làm cho hoảng sợ. Hung danh của Đạn tuyến xà, mọi người sớm đã nghe thấy, nhưng
bọn họ chưa từng nghe nói chúng có thể nuôi dưỡng. Dạ Hương Lưu nắm kỹ thuật
nuôi dưỡng Đạn tuyến xà, ý nghĩ uẩn hàm phía sau cử động này của Phỉ Lý Độ mạnh
mẽ vô bì.

Đầu óc Diệp Trùng trống
rỗng, cơ nhục toàn thân lại co giật trước giờ chưa từng có. Chịu uy hiếp của
cái chết, bản năng hình thành do huấn luyện khắc khổ lâu dài vào lúc này đây đã
cứu mạng hắn.

Dưới quần áo của hắn,
cơ nhục toàn thân dùng dao động với một loại phương thức nguỵ dị. Vô số cơ bắp
giống như rắn nhỏ chia ra hợp lại trong thời gian cực ngắn, từ khít khao biến
thành lỏng lẽo, rồi lại từ lỏng lẽo biến thành khít khao. Trong quá trình này,
sức mạnh được phóng thích ra. Dưới sự khống chế cơ nhục này, mỗi động tác của
Diệp Trùng đều chính xác vô cùng. Nhưng do chính xác quá độ, làm cho Diệp Trùng
lúc này trông giống như máy móc. Hơn nữa, rất nhiều động tác trái với lẽ thường
càng tăng thêm vài phần khí tức đáng sợ. Nhưng mỗi động tác của hắn lại lưu
loát vô cùng, nếu như có người ghi lại động tác của hắn, lại làm phân tích số
học, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, mỗi động tác của Diệp Trùng đều là đi
đường thẳng ngắn nhất. Mấy động tác do vô số đường thẳng tạo thành này mới làm
cho hắn vững vàng dưới sự tấn công như tia chớp của hai con Đạn tuyến xà.

Kỹ xảo của họ Lam ở Cửu
Nguyệt sở trường khống chế cơ nhục, nhưng kể từ người phát minh ra nó, vô luận
là ai cũng không ngờ khống chế cơ nhục có thể đạt tới mức độ này.

Toàn bộ tất cả công
kích của Đạn tuyến xà đều do đường thẳng tạo thành, đây cũng chính là một trong
những nguyên nhân nó tấn công nhanh chóng. Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn
nhất. Đây là nguyên lý số học cơ bản, cũng là một nguyên lý cơ bản của vũ trụ.

Chính là dưới nguy cơ
trước giờ chưa từng có này, kỹ xảo võ thuật của Diệp Trùng mới cởi ra lớp áo
ngoài hoa lệ từng chút một, cuối cùng trở lại chỗ bản chất nhất. Đáng tiếc, mấy
thứ này hắn đều thực hiện dưới trạng thái vô ý thức, nếu không, hắn nhất định
có thể vì điều này mà lại tăng lên một tầng.

Sự vật phát triển thông
thường mà nói, thường sẽ có một giá trị tới hạn.

Đạn tuyến xà tuy không
ngừng mượn lực, nhưng chúng lại không thể nào tăng tốc vĩnh viễn. Tốc độ hiện
giờ của chúng đã tăng tới giá trị tới hạn này, cũng chính là tốc độ lớn nhất
của chúng.

Tốc độ này đã nhanh tới
mức cực kỳ kinh người. Lưới đỏ giăng dày đặc trong phòng. Mức độ dày đặc của
sợi tơ đỏ đã đạt tới mức độ cực kỳ khủng bố, mấy sợi tơ đỏ này chẳng qua chỉ là
tàn ảnh để lại dưới tốc độ cao của Đạn tuyến xà.

Hai bên hiện giờ đang
lâm vào một cục diện xảo diệu. Trước mặt áp lực trước giờ chưa từng có, tốc độ
của Diệp Trùng có được đột phá, vừa đúng chống đỡ sự tấn công của Đạn tuyến xà,
cục diện có được sự ổn định. Nhưng chính là loại phản ứng vô ý thức này của hắn
mới làm cho khống chế cơ nhục của hắn hoàn mỹ thế này. Một khi hắn hồi phục lại
từ trong loại trạng thái vô ý thức này, tốc độ của hắn sẽ lập tức giảm xuống.
Nếu như vậy, hắn sẽ lập tức lâm vào nguy hiểm. Ngược lại, công kích thế này đối
với Đạn tuyến xà mà nói, cũng cực kỳ tiêu hao thể lực, một khi tốc độ của chúng
giảm xuống, vậy sự cân bằng của cục diện sẽ lập tức nghiêng về phía Diệp Trùng.

Từ lúc Phỉ Lý Độ thả
hai con Đạn tuyến xà ra tới giờ, chẳng qua chỉ mấy mươi giây. Mọi người bên
ngoài cửa sổ vẫn đang chờ đợi, bọn họ ai cũng không biết công kích của Đạn
tuyến xà sẽ như thế nào, đều đang chờ đợi động tác tiếp theo của Phỉ Lý Độ.

Bon họ có lẽ không sao
ngờ được, lúc này, chính là đang có một đám người di động tốc độ cao về phía
này.

- Báo, phía trước có
năm mươi bốn người đang vây ở chỗ trống ngoài cửa sổ của vị điều bồi sư đó. - Báo
cáo đơn giản, chính xác.

Không kịp suy nghĩ mấy
người này rốt cuộc là làm cái gì, tình báo này khác với dự tưởng. Nhưng kinh
nghiệm thực chiến của người lãnh đạo này cực kỳ phong phú, biết lúc này tên đã
lên dây, bất cứ chút do dự nào đều có thể dẫn tới sự thất bại của lần hành động
này. Vị điều bồi sư thần bí đó là đối tượng chiếu cố trọng điểm của lần hành
động này, quy luật sinh hoạt thường ngày chỗ hắn ở đã bị bọn họ điều tra rõ
ràng. Đối với uy lực vị điều bồi sư này biểu hiện ra lần trước, bọn họ kiêng kỵ
vô cùng.

- Giết! - Cặp mắt hơi
nhắm của người lãnh đạo này lạnh như lưỡi đao, nhẹ nhàng thốt ra một chữ này.

- Vâng. - Cả đội ngũ
lập tức chia thành ba tiểu đội, một đội trong đó rõ ràng là yên lặng mò tới chỗ
ở của Diệp Trùng. Động tác của bọn họ không chút tiếng động, nhưng mau chóng dị
thường, biểu hiện ra tính kỷ luật cực tốt. Thân thủ mỗi người bọn họ đều cực kỳ
cao minh. Cả con đường yên lặng như tờ, hai bên đường liên tục thấy được thi
thể, mỗi thi thể đều chỉ có một vết thương trí mạng.

- Bao vây hoàn thành.

Người dẫn đầu một tổ là
một gã có buộc một sợi dây đỏ ở cổ tay. Mấy người này ai nấy đều mặc đồ đen,
đeo mặt nạ, động tác nhanh nhẹn.

Không do dự chút nào,
cánh tay đeo sợi dây đỏ đó nhẹ nhàng phẩy một cái: - Tấn công!

Quảng Vệ liều mạng lách
lên phía trước, hắn không biết mình muốn làm gì, trong đầu hắn chỉ có một suy
nghĩ. Phi tuyến ngân liên! Đó là Phi tuyến ngân liên! Phi tuyến ngân liên đã
biến mất rất nhiều năm! Chỉ cần có nó, Yên Lưu phái… Yên Lưu phái sẽ có thể
quật khởi một lần nữa! Nhiều năm như vậy, hắn chịu sự coi thường của vô số
người, chịu sự chế giễu của vô số người, chịu sự ăn hiếp của vô số người, nhưng
hắn lại chỉ có cười bồi, lòng hắn đã sớm không ngừng trầm luân trước mặt thực
lực yếu ớt của mình, giống như đêm đen sâu lắng nhất. Nhưng chính vừa rồi, một
tia sét đánh tan bóng tối trầm luân nhiều năm này.

- Lách đi chết à! - Có
người bất mãn chửi.

- Ai da, đây không phải
là Quảng Vệ của Yên Lưu phái sao? Chẳng nhẽ Quảng đại điều bồi sư của chúng ta
cũng muốn bộc lộ tài năng sao? - Âm thanh cười chế nhạo vang lên, làm mọi người
rúc rich cười chế nhạo.

Quảng Vệ giống như
không nghe thấy, chỉ cắn chặt môi, không hề chú ý rằng môi đã bị cắn nát, vệt
máu rỉ ra. Hắn liều mạng lách tới trước, trong tiếng cười chế nhạo của mọi
người, không ngừng lách tới trước.

Ai cũng không chú ý
tới, lúc này, mấy điều bồi sư đứng ở sau cùng im hơi lặng tiếng bị người hạ
gục. Mấy kẻ đánh lén đeo mặt nạ đó, mỗi người đều giống như cái bóng trong bóng
tối, im lặng gặt hái sinh mạng. Điều bồi sư bị võ thuật gia tới gần, thân thể
yếu ớt của bọn họ hoàn toàn làm bọn họ không sao có được bất cứ phản ứng nào
dưới công kích mau lẹ của đám võ thuật gia.

Vị trí đó cũng chính là
chỗ Quảng Vệ vừa đứng.

Lúc này, ở trong phòng,
chiến đấu của Diệp Trùng và hai con Đạn tuyến xà cũng xảy ra bước ngoặt quan
trọng.

Binh binh binh.

Đạn tuyến xà vẫn mạnh
mẽ như tên, mà lần này, một con Đạn tuyến xà tông vỡ mấy mươi bình điều bồi.
Mấy bình điều bồi này đặt chỉnh tề trên bàn, xếp thành đường thẳng. Trong mấy
bình điều bồi này đều là thành quả lao động mấy ngày nay của Diệp Trùng, bên
trong chứa đầy các loại chế phẩm điều bồi, chúng được Diệp Trùng phân loại, sắp
xếp. Quỹ tích bay của con Đạn tuyến xà này vừa đúng trúng đường thẳng này.

Bình điều bồi tuy rằng
kiên cố, nhưng Đạn tuyến xà chứa đầy sức mạnh ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy
chật vật, nói chi tới mấy bình điều bồi này chứ. Đạn tuyến xà thế như phá trúc,
giống như một mũi tên sắc bén, xuyên qua tất cả một hàng bình điều bồi này.

Sức mạnh khổng lồ làm
một hàng bình điều bồi này thoáng cái vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ!

Trong cả căn phòng lập
tức đầy các loại sương khói, thứ đặt trên bàn này đều là thuốc mê, thuốc ảo
giác. Mấy vụ đánh lén đó làm Diệp Trùng có nhận thức mới đối với mấy thứ thuốc
mê này, nghiên cứu của hắn đối với chúng cũng càng thêm chăm chỉ.

Mấy thứ thuốc mê tỏa ra
không khí này trở thành nhân tố cứu vãn quan trọng nhất của Diệp Trùng.

Thứ Diệp Trùng sở
trường nhất chính là tốc độ, sự yêu thích của hắn đối với tốc độ cũng biểu hiện
ở phương diện điều bồi. Hắn cực kỳ ưa chuộng mấy thứ thuốc mê cực mạnh có thời
gian phát tác cực ngắn đó, thứ hắn làm gần như đều là mấy loại thuốc mê này.

Bộp bộp.

Hai con Đạn tuyến xà
vừa rồi vẫn còn mạnh mẽ vô bì bay trên không, như con thoi trong màn sương khói
nồng đậm này, đột nhiên thân thể mềm nhũn, chúng đã mất đi ý thức. Xung kích do
tốc độ bay cao thế này mang lại mạnh mẽ vô bì, thân thể của Đạn tuyến xà đã mất
đi ý thức mềm mại vô cùng, nào có thể chịu được lực xung kích khủng bố thế này?

Đạn tuyến xà mất đi
khống chế tông lên tường, lập tức bị tông thành hai đống bùn thịt. Mạnh mẽ và
yếu ớt, sự chuyển biến giữa một lằn ranh này lại mau chóng như vậy.

Diệp Trùng hoàn hồn
từng chút một, mất đi uy hiếp, hắn rất mau liền khôi phục bình thường từ trong
trạng thái vô ý thức.

Nhưng hắn hiện giờ ngay
cả sức nhấc một cánh tay cũng không có. Trong sương khói nhiều màu dày đặc,
Diệp Trùng ngồi phịch trên đất, há to miệng thở, hoàn toàn không để ý tới mấy
thứ thuốc mê hít vào trong miệng này. Dưới người hắn, một bãi nước giống như
vừa rồi ở nơi này có mưa, cũng từ chỗ này có thể thấy được sự tiêu hao thể lực
vừa rồi của hắn rốt cuộc là tới mức độ nào.

Chiến đấu ngoài cửa sổ
cũng đột nhiên xảy ra biến hoá!

Chương 381: Trận chiến điều bồi (4)

Khứu giác của điều bồi
sư ai nấy đều mẫn cảm phi thường. Ai thả điều bồi phẩm ra? Vài người không khỏi
quay đầu nhìn ra sau.

- A! - Tiếng kêu chói
tai hoảng sợ vang lên. Tiếng kêu chói tai liên tục vang lên không ngớt, ai cũng
không ngờ sau lưng lại có người. Nếu như không phải một điều bồi sư không chết
hẳn bóp vỡ điều bồi phẩm trong tay, chỉ e mọi người sẽ chết sạch sẽ trong cuộc
săn giết yên lặng này.

Thi thể máu chảy dầm
dề, kẻ đánh lén như thủy triều, còn có sự lãnh khốc khi mấy kẻ đeo mặt nạ đó
giết người, nhìn thấy làm người ta phát lạnh trong lòng.

Nhưng người có mặt gần
như đều là nhân vật nổi tiếng trong giới điều bồi của hành tinh Thoát Mộc, ai
chưa từng trải qua chiến đấu?

Mọi người lập tức nhao
nhao thả điều bồi phẩm trên người mình. Khói sương đủ màu đủ sắc đột nhiên bốc
lên, che phủ cả khu vực. Trong sương khói, bóng người có thể thấy được lờ mờ.
Hoàn cảnh lập tức hỗn loạn.

Ngồi trên đất, Diệp
Trùng liều mạng hít thở, đầu óc trống rỗng sau sau khi vận động quá nặng. Ngỡ
ngàng nhìn màn sương khói dày đặc gần như thò tay không thấy năm ngón đầy trong
phòng, đôi tay Diệp Trùng đặt trên đất không ngờ bị mảnh vỡ của một cái bình
điều bồi cắt trúng. Tay đau đớn, không khỏi rụt lại, cái đau này cũng làm hắn
lập tức tỉnh lại.

Khắp nơi trên mặt đất
đều là mảnh vỡ của bình điều bồi. Thành quả mấy ngày nay của mình phỏng chừng
toàn bộ tiêu hết rồi.

Tốc độ của Đạn tuyến xà
quá nhanh, ngay cả tốc độ của mảnh vỡ bình điều bồi bị nó đụng vỡ cũng rất
nhanh, lực sát thương cực kỳ kinh người. Chính là phá hoại đợt hai của mấy mảnh
vỡ này, hầu hết bình điều bồi ở trong này đều bị liên luỵ.

Trong sương khói ẩn ước
truyền tới mùi vị thơm ngọt ngầy ngậy, Diệp Trùng bỗng bừng tỉnh. Trong lòng
thầm chửi một tiếng, mặc kệ mệt mỏi trên người, cố gắng đứng dậy.

Hắn lúc này mới nhớ tới
mình đã phối chế mấy thứ khá là khủng bố, mấy bình điều bồi đó sẽ không cũng bị
phá hoại chứ? Diệp Trùng không khỏi cảm thấy cực kỳ không ổn, hắn biết sự lợi
hại của đống đồ đó. Hơn nữa, Yên châu trên tay hắn chỉ có tác dụng đối với điều
bồi phẩm như là thuốc mê, hắn không muốn mình lấy thân ra để thử nghiệm uy lực
của mấy thứ này.

Nhặt lấy mâu gỗ trên
đất, Diệp Trùng không kịp thu thập, lảo đảo mò mẩm tới trước cửa. Ánh mắt đột
nhiên rơi trên rương gỗ đang đặt bên cạnh cửa, vô cùng mừng rỡ, Diệp Trùng tiện
tay mang ra khỏi phòng.

Sương khói đột nhiên
bay lên trước mặt làm Quảng Vệ lập tức hôn mê. Chẳng qua hắn lúc này nhất định
là không ngờ, tính mạng của hắn chính vì vậy mà mới được giữ lại.

Từ trên không của thành
chủ phủ nhìn xuống, phía dưới đã thành địa ngục trần gian. Đám đánh lén này rõ
ràng đã bỏ qua mọi sự kiêng kỵ, quyết định đánh mạng. Không có bất cứ thăm dò
và dạo đầu nào, chiến đấu vừa bắt đầu liền trở nên nóng bỏng.

Khi thị nữ vẫn luôn
đứng hầu ngoài cửa nhìn thấy vị điều bồi sư thần bí đó đột nhiên xuất hiện
trước mặt mình, không khỏi bị dọa nhảy dựng lên. Vị điều bồi này từ khi bước
vào trong liền vẫn luôn đóng cửa không ra. Tiếng động bên trong trước đó nàng
cũng nghe thấy, nhưng từ khi nàng ta phục vụ vị điều bồi sư này, trong phòng
này thường có một vài tiếng động, từ từ theo thói quen, nàng cũng không lấy làm
lạ.

- Ngài đây là? - Nhìn
thấy Diệp Trùng một tay xách một cây gậy, một tay cầm cái rương, nàng ta không
khỏi cung kính hỏi. Trông bộ dáng này, hắn hình như muốn rời khỏi. Nàng hơi
nghi hoặc, tuy không dám cản trở, trong lòng lại đang tính toán, lập tức báo
tin này cho thành chủ.

Rương ở trên tay, Diệp
Trùng an tâm vô cùng. Vô luận là bản đồ hay là thù lao lần trước Hàn Việt đưa
cho hắn đều được hắn bỏ vào trong rương. Ngược lại là các loại nguyên liệu bên
trong bị thu nhỏ nghiêm trọng, nghiên cứu mấy ngày nay làm cho nguyên liệu bị
tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng cũng không có cách nào, muốn trong khoảng
thời gian ngắn có được tiến bộ khá lớn, giá cả tự nhiên cũng khó tránh cao một
tí.

- Không có gì. - Diệp
Trùng lịch sự trả lời, đây hoàn toàn là bản năng. Nhưng sự chú ý của hắn rất
mau liền chuyển tới phương diện khác, hắn đột nhiên nghĩ tới một chủ ý không
tồi.

Nhìn xung quanh, ánh
mắt của hắn rơi trên một bình hoa cạnh cửa. Lấy bình hoa, Diệp Trùng mau lẹ
trút hoa tươi trong bình ra, tuỳ ý quăng trên thảm.

Hắn đang làm gì? Thị nữ
kinh ngạc nhìn vị điều bồi sư truyền thuyết mạnh mẽ vô bì này, nhưng không sao
nghĩ ra hắn rốt cuộc là định làm gì. Cái bình hoa này giá trị không nhỏ, tất cả
thu nhập một năm của nàng cộng lại cũng mua không được một cái. Chính mấy cành
hoa tươi này, đều là mới đổi sáng nay, một tiệm hoa lớn nhất Lục thành mang
tới.

Diệp Trùng không nói
gì, thử chất liệu cái bình hoa, khá là vừa ý.

Lập tức lấy ra vài loại
thuốc thử, rồi cứ thế điều bồi trên hành lang này.

Thị nữ tò mò nhìn vị
điều bồi sư này không ngừng bỏ các thứ kỳ lại cổ quái vào trong bình hoa, tay
trái của hắn rung động nhẹ nhàng có quy luật.

Bên ngoài truyền vị
điều bồi sư này tà ác vô cùng, mang theo vài phần sợ hãi, vài phần tò mò, nàng
khẩn trương nhìn bình hoa trên tay Diệp Trùng, bên trong rốt cuộc sẽ biến thành
cái gì? Trong lòng nàng, Diệp Trùng giống như một nhà ảo thuật, hiện giờ đang
giống như biến ma thuật.

Vừa ý nhìn thành phẩm
cuối cùng trong bình hoa. Trong bình hoa trắng như tuyết chứa chất lỏng dinh
dính hơi vàng, phân lượng của chất lỏng này tới non nửa bình.

- Cô lùi ra sau vài
bước. - Diệp Trùng nói với thị nữ.

Thị nữ đó vội vàng lùi
ra sau.

- Lùi thêm vài bước
nữa.

Thị nữ lại lùi ra sau
bảy, tám bước. Sau khi đứng vững, vẻ mặt tò mò nhìn vị điều bồi sư này, có đôi
chút chờ mong nhìn hành động tiếp theo của hắn.

Cẩn thận cầm bình hoa
trên tay, thần sắc Diệp Trùng ngưng trọng. Nếu như có võ thuật gia ở chỗ này
thì sẽ phát hiện đôi tay Diệp Trùng không rung động chút nào, giống như thép
đúc.

Đám người bên ngoài đó,
Diệp Trùng không biết bọn họ tại sao đánh lén mình. Nhưng vừa thoát chết, hắn
không định tìm bọn họ lý luận. Hắn phải cho bọn họ một bài học, một bài học
thật lớn!

Trong phòng hắn ở đã
đầy các loại điều bồi phẩm, cũng không biết có phải là thói quen không, số
lượng điều bồi phẩm có tính sát thương hắn chế tạo vượt xa mấy loại điều bồi
phẩm khác.

Căn phòng này, hắn hiện
giờ tuyệt không dám tiến vào. Một vài điều bồi phẩm trong đó không thiếu sự lợi
hại, nếu như chuẩn bị không đầy đủ, tiến vào chắc chắn là chỉ có con đường
chết. Hơn nữa, chủng loại của chúng phức tạp, trộn lẫn lại thế này, rất có khả
năng xảy ra biến hóa mới.

Diệp Trùng chuyển bình
hoa sang tay phải, tay trái đặt trên cửa. Hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hé mở
cửa phòng, bình hoa trên tay phải bị hắn quăng vào trong phòng. Không đợi bình
hoa chạm đất, hắn liền lập tức đóng cửa phòng. Tiếp đó, hắn làm một tư thế
chống đỡ, chặn chặt cánh cửa phòng. Bùm! Một tiếng trầm muộn vang lên. Cánh cửa
rung động dữ dội vài cái, nhưng cánh cửa do Hoa Lưu Mộc chế tạo này không hổ là
chất liệu cao cấp, vẫn không hề suy suyển. Thị nữ hoa dung thất sắc, hai tay
bụm chặt miệng, cố gắng không làm cho mình phát ra chút tiếng động nào. Tiếng
bùm trầm muộn vừa rồi quả thật dọa nàng không nhẹ, trái tim nàng giờ vẫn đang
đập mạnh. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trong con ngươi màu lam nhạt lộ ra vẻ hoảng
hốt và không biết làm sao. Không dừng lại, Diệp Trùng co giò chạy. Sớm chút rời
khỏi chỗ thị phi này mới là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Thị nữ đó đã sớm bị
biến cố trước mắt dọa ngây ra, ngây ngốc đứng ở đó.

Cú này của Diệp Trùng
lại là cực hạn. Thứ hắn vừa mới quăng vào trong phòng chính là thuốc nổ. Uy lực
của loại thuốc nổ này so với thứ chế tạo trong lều hôm đó thì lớn hơn nhiều.
Dưới vụ nổ như vậy, bình điều bồi cho dù vẫn còn giữ được hoàn hảo trong phòng
hắn cũng tuyệt đối vỡ nát tại chỗ. Khả năng đóng kín của căn phòng cực tốt, lối
ra vào duy nhất chính là cửa và cửa sổ. Cửa đã bị hắn chắn chặt, cửa sổ liền
biến thành lối thoát duy nhất. Toàn bộ khí lưu mạnh mẽ do vụ nổ hình thành
thoát ra ngoài cửa sổ, các loại điều bồi phẩm chứa trong khí lưu nhiều tới mức
cực kỳ khủng bố. Điều bồi sư và kẻ đánh lén đang chiến đấu kịch liệt ở chỗ
không xa cửa sổ, khí lưu mạnh mẽ đầy tính sát thương này mang tới đả kích có
tính hủy diệt cho đám người này.

Người có phản ứng trước
nhất là Tề Nguỵ và Phỉ Lý Độ. Sắc mặt hai người đồng loạt biến đổi, bọn họ tuy
vẫn chưa đạt tới mức độ điều bồi tông sư, nhưng đắm mình nhiều năm trong phương
diện điều bồi, thấy nhiều biết rộng, biết sự lợi hại của khí lưu này. Quảng Vệ
may mắn có thể nói là cực điểm. Do một lòng lách tới trước, hắn lúc này vừa
đúng ở giữa Tề Nguỵ và Phỉ Lý Độ, hưởng sái của hai người này, may mắn thoát
nạn trong luồng khí lưu này.

Tấn công chính diện
hoàn toàn dựa vào thực lực, thông thương mà nói, cực kỳ ít có đường tắt, đặc
biệt là đối diện địa phương phòng thủ nghiêm ngặt như thành chủ phủ thế này.
Nhưng bọn họ đã không có lựa chọn, hiện giờ là lúc thực lực thành chủ phủ yếu
nhất, thêm vài ngày nữa, không chỉ mấy thành trấn gần đây có một đống nhân viên
chiến đấu kéo tới, mà đội quân tinh nhuệ nhất của Hàn gia cũng sẽ tới trong mấy
ngày này. Nhưng thật sự có thể đánh hạ được ư? Nhìn thành chủ phủ hiện giờ vẫn ngoan
cường, trong mắt người lãnh đạo đội ngũ đánh lén thoáng qua một tia đắn đo.

Hành lang, Diệp Trùng
mau chóng tiến tới trước. Binh, cửa sở vỡ nát, trong mảnh vỡ bắn mạnh, một bóng
người lao bổ tới hắn. Phản ứng Diệp Trùng cực nhanh, mâu gỗ nắm nhẹ trên tay
hơi giật, chuẩn xác đâm vào cổ họng người đó. Bụp, một đóa hoa máu nở rộ! Sau
lưng người đó bỗng tối sầm, Diệp Trùng cong người chui vào trong, mạnh mẽ tông
vào lòng kẻ đánh lén này. Diệp Trùng giống như một cái quang giáp bay với tốc
độ cao, còn kẻ đánh lén đã mất mạng đó giống như một bao cát, mạnh mẽ bay ra
ngoài cửa sổ. Người sau lưng kẻ đánh lén có lẽ không sao ngờ được là sẽ gặp
tình huống này, lập tức luống cuống chân tay. Việc xảy ra đột ngột, Diệp Trùng
căn bản không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, kẻ đánh lén này theo bản năng muốn
đón lấy đồng bọn của mình. Bộp, hai cái bao cát va chạm! Cùng ngã về phía cửa
sổ. Diệp Trùng không để ý tới, bước chân không ngừng, vẫn mau chóng lao về phía
trước. Vừa đi ra một cửa vòm hình bán nguyệt, cảnh tượng trước mắt làm hắn hơi
ngạc nhiên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3