Sư sĩ truyền thuyết - Chương 372 + 373

Chương 372: Bích Thối Vũ

Chất lỏng xanh biếc
trong veo, yên tĩnh nằm trong bình điều bồi, giống như một cô nương dịu dàng.
Đây là tác phẩm vừa hoàn thành của Diệp Trùng, tuy tốn mấy loại tài liệu quý
giá, nhưng hắn vẫn khá vừa ý. Loại điều bồi phẩm này hắn phối chế lần đầu, ở
trong Hắc sâm lâm hắn đã sớm có suy nghĩ này, nhưng công cụ điều bồi trên tay
quả thật quá đơn sơ. Công cụ điều bồi hắn sử dụng lần này là mượn từ tay Bỉ Bỉ
Á. Công cụ điều bồi mấy người Bỉ Bỉ Á mang theo đều là công cụ điều bồi tiên
tiến nhất, đương nhiên đây chỉ là ở hành tinh Thoát Mộc.

Màu xanh biếc xa thẳm,
tỏa ra sự hấp dẫn mãnh liệt, đặc biệt là đối với mấy người vừa mới trải qua một
phen khổ chiến đó mà nói, mỗi người đều không khỏi sinh ra suy nghĩ nó sẽ thơm
ngọt, mát lạnh, thấm vào lòng người thế nào.

Trong số mọi người, chỉ
có Bỉ Bỉ Á sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm bình điều bồi được dán kín trên
tay Diệp Trùng đó, cặp mắt linh động lộ ra sự khủng bố vô hạn. Hàn Việt rất mau
liền phát hiện ra dị dạng của Bỉ Bỉ Á.

- Sao thế? - Hàn Việt
nhẹ nhàng hỏi.

Bỉ Bỉ Á giống như không
nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm bình điều bồi chỉ lớn cỡ ngón tay cái trên tay
Diệp Trùng. Đồng tử vì hoảng sợ quá độ mà mở to, giống như không có tiêu cự.
Hàn Việt thậm chí có thể cảm nhận được thân hình của Bỉ Bỉ Á hiện đang không
ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ… Hàn Việt dời
ánh mắt rơi trên bình điều bồi nhỏ bé trên tay Diệp Trùng đó.

- Xin hỏi, đây là Bích
Thối Vũ phải không? - Bỉ Bỉ Á run giọng hỏi, hắn hoàn toàn không biết mình đang
run rẩy, nhưng rất nhiều người có thể nghe ra được tiếng hàm răng trên dưới của
hắn va chạm. Mọi người kỳ quái nhìn Bỉ Bỉ Á, bọn họ không biết Bỉ Bỉ Á tại sao
lại thế này.

Soạt, gần như lời nói
của Bỉ Bỉ Á vừa dứt, sắc mặt tất cả điều bồi sư đồng loạt trở nên trắng bệch,
không còn chút máu, hoảng sợ nhìn cái bình điều bồi nhỏ nhắn đáng yêu trên tay
Diệp Trùng đó. Giống như Diệp Trùng là ôn thần vậy, bọn họ không tự chủ được
lùi ra sau vài bước, cách xa Diệp Trùng.

Người còn lại ai nấy
đều kinh ngạc nhìn mấy điều bồi sư này. Không biết bọn họ tại sao lại biểu hiện
tới mức thất lễ như vậy. Phần lớn điều bồi sư là người có tính tình ôn hoà, cực
ít xuất hiện tình huống thế này.

Lập tức, mọi ánh mắt
đều tập trung trên người Diệp Trùng.

- Đúng, đây chính là
Bích Thối Vũ. - Diệp Trùng kỳ quái nhìn mấy người này. Hắn không hiểu bọn họ
tại sao lại thất thố thế này. Giống như đã hẹn trước, tất cả điều bồi sư lập
tức lùi ra sau vài bước. Vẻ hoảng sợ trong mắt càng đậm hơn, giống như người
đứng trước mặt bọn họ không phải là người, mà là một tên ma quỷ.

Hàn Việt không khỏi
hỏi: - Bích Thối Vũ là cái gì? - Lúc này lại không có ai để ý tới hắn.

Diệp Trùng tuy hiểu
biết đôi chút một vài tri thức của giới điều bồi, nhưng đối với lịch sử của
điều bồi lại biết cực kỳ ít. Hắn không hề biết Bích Thối Vũ có hung danh hiển
hách trong lịch sử điều bồi của cả tinh khu tự do, nếu không, hắn nhất định sẽ
không sử dụng Bích Thối Vũ.

Trong lịch sử, từng có
khoảng thời gian, điều bồi sư trong mắt người bình thường là danh từ đại diện
cho tà ác. Mà trong đó, Bích Thối Vũ chiếm hầu hết công lao. Trong ghi chép,
tên họ của điều bồi sư phát minh ra Bích Thối Vũ đã không thể tra được nữa,
nhưng vô luận trong văn kiện nào cũng đều dùng cùng một từ để hình dung hắn, đó
chính là điên cuồng mất trí! Trong ba năm ngắn ngủi, người chết trên tay hắn đã
đạt tới hai mươi vạn người, mà hai mươi vạn người này, gần như toàn bộ đều là
chết bởi Bích Thối Vũ.

Lần khủng bố nhất là
toàn bộ cư dân của cả một trấn chết đi một cách im hơi lặng tiếng trong giấc
mộng. Chỉ một đêm, cả một trấn nhỏ phồn hoa liền trở thành một tòa thành chết.
Thời đó điều bồi sư không hề được hoan nghênh giống như hiện giờ, ảnh hưởng của
việc này cực kỳ tệ hại. Rất nhiều địa phương lúc đó đều liệt điều bồi sư vào
loại người không được hoan nghênh. Còn điều bồi sư này cũng chịu sự truy bắt
của gần như của cả hành tinh, ngay cả rất nhiều điều bồi sư cũng tham gia trong
đó. Điều bồi sư này cuối cùng bị giết chết, nhưng đội ngũ truy bắt cũng chịu
tổn thất nặng nề, giảm mất bảy mươi phần trăm.

Sự cường đại của điều
bồi sư cũng chính trong lần đó được người ta nhìn nhận. Nhưng việc này đối với
giới điều bồi sư đương thời mà nói, có thể nói là tổn thương lớn nhất trong
lịch sử trước giờ.

Việc này xảy ra ở hành
tinh Thoát Mộc, cho nên tuy là việc rất lâu trước đây nhưng chỉ cần là trường
phái điều bồi của hành tinh Thoát Mộc thì đều sẽ có ghi chép lại việc này. Cái
danh từ Bích Thối Vũ này cũng từng đại biểu cho sức mạnh cao nhất của điều bồi
sư. Cũng khó trách bọn họ biến sắc đối với cái tên Bích Thối Vũ này.

Khi hung vật trong
truyền thuyết xuất hiện ở trước mặt mình, mấy điều bồi sư này ai nấy đều lúng
túng, ngơ ngác.

Diệp Trùng lại không
khỏi nhíu mày nói: - Có vấn đề sao? - Hắn không hề biết tí gì về đoạn lịch sử
này, cho nên biểu tình của mấy người này làm hắn hơi lấy làm kỳ quái.

- Không vấn đề, không
vấn đề! - Mấy điều bồi sư này chỉnh tề vạch nên một cái lắc đầu như trống bỏi,
luýnh quýnh phủ nhận. Đùa à, tính khí của người phát minh ra Bích Thối Vũ trong
lịch sử đó chính là dùng vui buồn thất thường mà nổi tiếng, ai biết tính khí kẻ
có Bích Thối Vũ ở trước mắt này sẽ thế nào. Đối mặt cao thủ tiền bối của giới
điều bồi thế này, ai mà không kinh hồn táng đởm?

Phải biết rằng, tiền
bối rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Không tin? Này, người trong lịch sử đó
không phải chính là tiền lệ sao?

Lần này vô luận là ai
cũng nhìn ra vấn đề. Tuy bọn họ không hề biết Bích Thối Vũ, nhưng cũng biết
tiền bối quái lạ này là một nhân vật không trêu vào được.

Nếu như Diệp Trùng biết
suy nghĩ trong lòng mấy điều bồi sư này, nhất định sẽ không cho là đúng. Trong
mắt hắn, Bích Thối Vũ tuy mạnh mẽ, nhưng cũng tuyệt không thể coi là thuốc thử
điều bồi có lực sát thương nhất. Hơn nữa, điều kiện sử dụng nó cực kỳ hà khắc,
cần phải dưới điều kiện trời trong lại có gió nhẹ, hơn nữa chỉ tạo ra sát
thương đối với sinh vật không trang bị bảo hộ. Nếu như ở năm thiên hà lớn, nó
gần như hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào, đừng nói là xuyên qua quang
giáp, nó ngay cả tàu vũ trụ loại phổ thông nhất cũng không cách nào thẩm thấu
được. Nhưng nếu như là “mỹ nhân tín”, vậy thì hễ gặp là tiêu, sự khủng bố của “Thương
thủy” ngay cả bản thân Diệp Trùng cũng cảm thấy không biết có cách nào giải
quyết.

Nhưng ở tinh khu tự do,
lực sát thương của Bích Thối Vũ lại không cần phải nghi ngờ.

Hiện giờ Diệp Trùng
đang biểu diễn một màn kinh người này. Sau lưng hắn, mỗi người đều tò mò nhìn
vị tiền bối quái lạ này làm sao sử dụng một ống Bích Thối Vũ nho nhỏ này. Toàn
thân bọn họ đều đã ướt sũng, bởi vì Diệp Trùng nói chỉ có như vậy mới có thể
tránh được ngộ thương. Còn trong lòng mấy điều bồi sư đó lại quyết định nhất
định phải mang phương pháp này chuyển lại cho sư phụ của mình.

Tay trái Diệp Trùng mở
bình điều bồi, trong khoảnh khắc mở nắp bình, sương màu lục nhàn nhạt bay lên.
Một viên Hoàng khải thạch màu vàng nhạt đã sớm chuẩn bị sẵn trên tay còn lại
nhẹ nhàng bỏ vào trong bình điều bồi, sau đó lập tức đóng nắp bình lại.

Bích Thối Vũ yên lặng
lập tức xảy ra biến hóa dữ dội. Bích Thối Vũ dùng tốc độ kinh người hóa khí,
gần như trong nháy mắt, trong bình điều bồi đã đầy chất khí màu xanh ngọc.

Nhắc tay trái lên thử
xem hướng gió, Diệp Trùng vừa ý gật đầu. Tay phải lập tức nâng bình điều bồi
lên cao trên đỉnh đầu, mở nắp bình.

Bụp. Vang nhẹ một
tiếng. Một đám mây màu lục dày đặc bay lên trên không. Đám mây màu lục này
không hề tản ra, nhưng dưới tác dụng của sức gió, từ từ di động tới phía trước.

Chẳng bao lâu, đám mây
màu lục này liền cách xa mọi người. Trên bầu trời màu lam, một đám mây màu lục
đậm đặc, xem ra thật là nguỵ dị. Mấy điều bồi sư đó ai nấy đều tập trung tinh
thần, chỉ sợ bỏ qua chi tiết nhỏ nào đó. Thấy được Bích Thối Vũ trong truyền
thuyết, cơ hội thế này không phải ai cũng có thể gặp được.

Chính ngay lúc này, đám
mây màu lục này xảy ra biến hoá. Đám mây màu lúc vốn dĩ bao chặt thành một đám
dùng tốc độ kinh người phát tán ra xung quanh. Rất mau, phạm vi của nó liền gần
như bao phủ toàn bộ Thích nha lang, nhưng màu sắc của nó cũng trở nên nhạt đi,
không đậm như ban đầu. Ai cũng không ngờ, đám mây màu lục khổng lồ thế này lại
là được thả ra từ trong cái bình điều bồi nhỏ như thế.

Đột nhiên, trên trời
rớt xuống một sợi nước mưa màu lục.

Cái này giống như một
tín hiệu, đám mây màu lục vốn dĩ yên tĩnh ở trên không lập tức trở nên sôi sục,
điên cuồng trào lên dữ dội. Sợi nước mưa màu xanh ngọc ào ào trút xuống.

Sợi nước mưa màu xanh
ngọc nhỏ mảnh vô bì, giống như sợi tóc, tung bay phấp phới, tầm nhìn mọi người
giống như lập tức đeo lên một lớp sa mỏng, trở nên lờ mờ. Bức tranh này đẹp đẽ
vô cùng, thị nữ áo trắng bên cạnh lão bà đó vẻ mặt say đắm.

Tiếng sói kêu gào thảm
thiết mạnh mẽ xé rách bức tranh xinh đẹp này, lay tỉnh mọi người đang ngập chìm
trong cảnh mưa màu lục tung bay.

Dáng vẻ mấy con Thích
nha lang này thật đáng sợ, máu chảy ra ta từ mắt miệng, cuồn cuộn như suối,
trông dáng vẻ giống như không chảy cạn giọt máu cuối cùng thì sẽ không dừng
lại. Bọn chúng đang giãy giụa, muốn giữ tư thế đứng, nhưng sinh mạng từ từ chảy
đi làm chúng mất đi sức mạnh chống đỡ, đổ sụp xuống. Chúng ngã ra trên đất, cặp
mắt trống rỗng đã mất đi hơi thở cuộc sống vẫn không ngừng chảy, máu rơi vào
trong đám cây cỏ, cuối cùng thấm vào trong đất.

Thích nha lang từng
con, từng con một ngã xuống, trong màn mưa màu lục xinh đẹp mà trí mạng này,
chúng không có bất cứ chỗ có thể né tránh nào, từng lớp, từng lớp Thích nha
lang đổ ầm xuống. Tiếng kêu thảm vang lên khắp nơi từ lúc bắt đầu không hề dừng
lại, nhưng sau năm phút, không có bất cứ một tiếng sói hú cho dù là yếu ớt nào.

Trên không lan tràn mùi
máu tanh cực kỳ nồng, làm người ta buồn nôn. Mỗi một con Thích nha lang, trừ
vết máu ở ba chỗ mắt miệng ra, không tìm thấy thêm bất cứ vết thương nào. Nhưng
thi thể vốn dĩ mạnh khỏe của chúng theo máu không ngừng chảy cuồn cuộn ra ngoại
mà từ từ co rút lại.

Trận mưa màu lục này
chẳng qua chỉ có năm phút, nhưng trong phạm vi bao phủ của nó lại không có một
con Thích nha lang nào có thể đứng dậy.

Ọe, tiếng nôn mửa phá
tan sự tĩnh mịch như chết này. Tiếp đó tiếng nôn mửa không ngừng truyền lại,
đám chiến sĩ mặt không đổi sắc trong chiến đấu sinh tử đối mặt một cảnh tượng
thế này lại không cách nào khống chế mình. Ngay cả sắc mặt vẫn luôn trấn tĩnh
của Hàn Việt cũng trắng bệch vô cùng, lão bà ngược lại nhìn không ra bất cứ dị
thường gì, nhưng người thị nữ bên cạnh bà ta lại nôn thốc nôn tháo, gần như
ngay cả mật cũng nôn ra luôn.

Ánh mắt nhìn Diệp Trùng
của mỗi người đã không thể dùng khủng bố để hình dung. Trong phạm vi mười mét
quanh hắn, tuyệt không có một ai dám đứng. Ngay cả Hàn Việt cũng theo bản năng
tránh xa hắn.

Nhưng chịu chấn kinh
lớn nhất lại là mấy điều bồi sư đó, mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ hốt hoảng,
thất hồn lạc phách.

Bầy sói rất mau liền
rút lui, chúng không hề ngu ngốc, ngược lại, có lúc chúng thậm chí còn thông
minh hơn một số con người. Đả kích trận mưa màu lục này gây ra cho chúng có thể
nói là trí mạng, cả bầy sói hiện giờ chỉ còn lại hơn hai vạn con, tuy số lượng vẫn
khá kinh người, nhưng đã không còn không bờ không bến, che kín trời đất như vừa
rồi nữa rồi.

Tốc độ rời khỏi chỗ này
của mấy người Hàn Việt so với bầy sói cũng không chậm hơn bao nhiêu. Không có
ai nguyện ý ở chỗ xác sói đầy đất thế này thêm một giây nào nữa, đó rõ ràng là
làm người ta phát điên.

Cả quá trình tiến tới
trước yên lặng như tờ, không ai nói tiếng nào, không khí của cả đội ngũ đè nén
dị thường.

Chương 373: Tập kích ban đêm

Mục tiêu phía trước là
Lục thành, Diệp Trùng không hề đơn độc hành động. Đó là vì Hàn Việt vẫn chưa
hoàn toàn trả hết thù lao. Không phải là Hàn Việt có suy tính làm trái luật gì,
mà là trên người hắn không mang bao nhiêu tiền tài. Đương nhiên, hắn cũng muốn
tách ra, nhưng hai người vì không ước định số tiền cụ thể, điều này mang lại
cho Hàn Việt khó khăn rất lớn.

Rốt cuộc là đưa bao
tiền đây? Điều này làm Hàn Việt đau đầu vô bì. Tiền trên người hắn cũng không
coi là ít, ba mươi viên Nhân Toản, vô luận ở đâu đều không phải là một con số
nhỏ. Nhưng dùng ba mươi viên Nhân Toản liền đuổi một điều bồi sư khủng bố thế
này, chọc giận người ta thì không ổn rồi. Phải biết rằng, ngay cả Bích Thối Vũ
trong truyền thuyết người ta cũng lấy ra dùng, không đền đáp trọng hậu thì ngay
cả bản thân Hàn Việt cũng coi thường mình bủn xỉn.

Đi hỏi đi, trong lòng
Hàn Việt vạn phần không muốn tìm quái nhân thần bí này nói chuyện. Không chỉ là
hắn, trong cả đội ngũ không có một ai có dũng khí nói chuyện với một tử thần
thế này. Trên thực tế, trong phạm vi mười mét xung quanh Diệp Trùng, tuyệt tìm
không thấy một con ruồi. Cuối cùng hết cách, Hàn Việt vẫn chỉ có tự mình đi
làm, nhưng đáp án có được là… tuỳ tiện.

Diệp Trùng không biết
khái niệm tiền tệ của nơi này, vậy nên mới có từ tuỳ tiện này.

Từ tuỳ tiện này có lẽ
là từ có tính cô đọng nhất. Cuối cùng, Hàn Việt dứt khoát đề nghị Diệp Trùng
tới Lục thành rồi hãy trả. Bước vào Lục thành cũng có nghĩa là bước vào phạm vi
thế lực của Hàn gia, vậy thì mặc kệ có vấn đề gì cũng đều dễ xử.

Sau khi Diệp Trùng nhìn
qua bản đồ, biết Lục thành là thành thị duy nhất gần đây, liền đồng ý. Hắn cần
vào thành thị bổ sung rất nhiều thứ.

Bản đồ Hàn Việt lại
dùng tốc độ nhanh nhất giao cho Diệp Trùng. Sau khi nhìn qua bản đồ, Diệp Trùng
mới phát hiện cự ly mình cách Vương gia hiện giờ không phải là xa bình thường,
cũng vượt xa ý liệu của hắn, trong lòng không khỏi thầm khen vận may của mình.

Cũng không biết mấy
người Nhuế Băng thế nào rồi? Điều duy nhất hắn có thể xác định là mấy người
Nhuế Băng nhất định gặp phải biến cố gì đó. Nhiều ngày như vậy, tình huống của
bọn họ thế nào?

Tự bảo trọng nhé! Diệp
Trùng lẩm bẩm trong lòng.

Sau khi giao bản đồ cho
Diệp Trùng, Hàn Việt không muốn ở trước mặt điều bồi sư khủng bố này thêm một
giây nào, vội vàng cáo từ. Diệp Trùng tự nhiên cũng không giữ lại, thế là tiễn
hắn ra cửa.

- Quái nhân đó ngày
ngày một mình ở trong lều làm những chuyện gì vậy chứ? - Một giọng nói truyền
tới.

- Ai biết? - Điều bồi
sư trước giờ không phải đều thần thần bí bí sao? Một giọng nói khác. Người thứ
nhất lập tức cười nói: - Hì hì, ngươi phải cẩn thận đừng bị Bỉ Bỉ Á nghe thấy,
nếu không, ngươi cứ đợi mà chịu khổ đi.

- Xì, Bỉ Bỉ Á nghe thấy
chẳng là gì, bị hắn nghe thấy, người nhiều nhất là chịu khổ. Nếu bị quái nhân
đó nghe thấy, vậy phỏng chừng ngay cả người nhặt xác ngươi cũng không có.

- Đúng vậy, đúng vậy, yên
tâm, dù sao ta cũng tuyệt đối không giúp người nhặt xác. Ai biết trên đó có thứ
gì kịch độc hay không. - Một người khác phụ hoạ.

Diệp Trùng hết cách,
chỉ muốn trợn trắng mắt. Mấy ngày nay, lời giống thế này hắn đã nghe không biết
bao nhiêu lượt. Không có ai dám tới gần hắn, xung quanh lều của hắn càng trống
không. Diệp Trùng cũng không định giao lưu với bọn họ, mỗi ngày đều một mình ở
trong lều nghiên cứu.

Người khác thấy Diệp
Trùng không đi ra, lại tránh càng xa, nói chuyện tự nhiên cũng không chút kiêng
kỵ. Bọn họ hoàn toàn không muốn ngờ tất cả lời bọn họ nói, Diệp Trùng nghe
không sót chữ nào. Hàn Việt xuất phát từ sự đắn đo tới vấn đề an toàn, khoảng
cách giữa mỗi lều lại ngắn, thính lực của Diệp Trùng nhạy cảm cực kỳ, cả doanh
trại gần như đều ở trong phạm vi hắn có thể nghe thấy.

Mấy ngày này, thảo luận
liên quan tới hắn là đề tài nóng nhất của cả doanh trại.

Nhưng, có thảo luận ở
một chỗ làm hắn chú ý. Hắn tập trung tinh thần, cẩn thận nắm bắt giọng nói có
thể nói là yếu ớt đó.

- Quái nhân đó thật là
biến thái! Quá tàn nhẫn rồi! Trời ơi, trên đời này lại vẫn còn có người biến
thái thế này sao! - Giọng nói của một cô gái. Phụ nữ trong cả doanh trại chỉ có
hai người, lão phu nhân và thị nữ của bà ta. Đây chắc là giọng nói của thị nữ
đó.

- Ha ha, Oánh nhi, vậy
là con sai rồi. Đối đãi kẻ địch, ra tay càng độc, con đường sống mới càng lớn. -
Trong giọng nói của lão phu nhân đầy sự hiền từ, còn có vài phần cưng chiều.

- Phu nhân, như thế hắn
cũng quá ác rồi a. Hại cho Oánh nhi mấy hôm nay, tối nào cũng gặp ác mộng. Thật
đáng sợ a! Thật là giống với tổ sư của hắn. - Cái này đổi là giọng nói đáng yêu
của thị nữ Oánh nhi.

- Ừm. Tổ sư của hắn?
Oánh nhi có phải là nghe thấy gì ở bên ngoài không? - Lão phu nhân có chút hứng
thú hỏi.

- Ứ ừ, bên ngoài bọn họ
đều đang thảo luận việc này. - Thị nữ Oánh nhi sinh động nói lại xuất xứ của
Bích Thối Vũ một lượt.

Nghe tới chỗ này, Diệp
Trùng mới bừng tỉnh ngộ, thì ra có việc thế này, trong lòng lại kỳ quái, việc
quan trọng thế này, trong con chip của Quản phong tử tại sao lại không có đề
cập tới tí gì. Nếu sớm biết, hắn đã không dùng Bích Thối Vũ, hắn vẫn còn mấy
loại phương pháp có thể dùng được. Chỉ là Bích Thối Vũ là tiện lợi nhất, hơn
nữa tình hình thời tiết hôm đó cũng cực kỳ thích hợp sử dụng Bích Thối Vũ, điều
này mới làm hắn quyết định sử dụng Bích Thối Vũ.

Làm cho người khác chú
ý không phải là thứ hắn muốn. Rất sớm trước đây hắn đã biết chỗ tốt của việc
không nổi bật. Thân phận kẻ đến từ bên ngoài của hắn nếu như một khi bị người
ta biết được, vậy thì vô nghi là một việc khá phiền phức.

- Ừm, nói như vậy, quái
nhân này vẫn là xuất thân từ danh môn rồi. - Lão phu nhân hứng thú nói.

- Danh môn? Người xấu
như vậy tại sao có thể coi là danh môn chứ? - Oánh nhi bĩu môi nói.

Lão phu nhân vẫn mang
theo chút ý cười: - Ha ha, mặc kệ là hung danh hay là nghĩa danh, không phải
đều là danh sao?

Ở một bên nghe hai
người nói chuyện, trong lòng Diệp Trùng vừa xoay chuyển những ý nghĩ. Chẳng lẽ
Quản phong tử thật sự là hậu nhân của người phát minh ra Bích Thối Vũ đó? Quản
phong tử vẫn luôn giấu kín như bưng trường phái, sư thừa của mình, trước giờ
không lộ chút nào.

Nhưng địa vị của Bích
Thối Vũ trong con chip rất bình thường, đánh giá của Quản phong tử đối với nó
cũng bình thường, nhìn không ra chút đầu mối nào.

Diệp Trùng rất mau liền
bỏ vấn đề này sang một bên, hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với bản thân tri
thức, đối với trường phái, sư thừa, hắn không có chút cảm giác thuộc về nào.

- Người này vừa nhìn
thì biết không phải người tốt. Phu nhân, người nói, có ai ở trong lúc nguy cấp
như thế mà vẫn ngã giá không, nếu là người có tâm địa tốt chút thì đã sớm ra
tay rồi. Dây dưa nhiều một chút không phải sẽ thêm người chết sao? Hắn chính là
một kẻ tiểu nhân con buôn, nào là cao nhân tiền bối gì chứ. - Đối với Diệp
Trùng, thị nữ Oánh nhi cực kỳ coi thường.

- Ha ha, lời không thể
nói vậy được. Hắn và chúng ta không thân không thiết, nguyện ý ra tay cứu chúng
ta, chúng ta cũng chỉ có cảm kích. Hơn nữa, Oánh nhi, ngươi có thể không chú ý
tới, hắn trước sau không nói giá tiền cụ thể. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như lúc
đó, hắn sư tử mồm to, chúng ta cũng chỉ đành đồng ý thôi. Càng huống chi, cao
thủ giống như hắn, sẽ thiếu tiền sao? Hắn nếu như muốn tiền, biện pháp nhiều
lắm, nào dùng tới cách quanh co tốn kém lớn như thế. Đối với bản đồ, vậy thì càng
không đáng tiền. Ha ha, người này không xấu như người nghĩ như thế đâu. - Lão
phu nhân vẫn cười nói.

- Nhưng. - Oánh nhi
ngập ngừng giây lát, mới hỏi: - Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta quịt nợ sao?

- Ngươi đó, không chịu
động não suy nghĩ. Ngươi nghĩ đi, hắn có năng lực dắt chúng ta đi ra từ trong
bầy sói, vậy giết toàn bộ chúng ta, đối với hắn mà nói cũng không quá khó khăn
gì. Ở điểm này Hàn Việt sẽ không ngốc như ngươi, cao thủ thế này, lôi kéo còn
không kịp, ai lại vì tiền mà đi kết một kẻ thù thế này chứ? - Lão phu nhân cười
mắng Oánh nhi vài câu, nhưng sau đó liền giải thích lợi hại trong đó với nàng
ta.

- Đúng a. Nhưng người
này lạnh băng băng, không giống người tốt. À, phu nhân, người nói nếu như chúng
ta thật sự quịt nợ, hắn có giết tất cả chúng ta không? - Oánh nhi tò mò hỏi.

Lão phu nhân trầm mặc
một hồi, rồi mới dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói: - Sẽ. Khẳng định sẽ. Oánh
nhi, trên đời này có vài loại người không thể trêu chọc được, người này chính
là một trong số đó. Nhớ kỹ đó! - Lão phu nhân thay đổi sự ôn hòa lúc trước,
nghiêm túc cảnh cáo.

- Oánh nhi nhớ rồi! - Oánh
nhi ngoan ngoãn nói.

Chuyện trò phía sau
không có tin tức có ích gì, Diệp Trùng cũng rất mau liền bỏ qua. Hắn không có
thói quen lãng phí thời gian, toàn bộ thời gian của hắn bị hắn dùng để làm sao
tăng cường thực lực. Có lẽ hắn phải tốn một khoảng thời gian kha khá mới có thể
có chút tiến bộ, mà chút thời gian trước mắt này ngay cả một phần vạn trong số
đó cũng không tới. Nhưng hắn biết, thực lực chính là không ngừng tăng lên trong
từng chút tiến bộ nhỏ nhoi vô cùng này.

Hắn vĩnh viễn không
lãng phí bất cứ chút thời gian nào.

Nhưng vẫn không đợi hắn
thả lỏng, đột nhiên, một âm thanh như có như không truyền vào tai hắn, trong
lều tối đen, đôi mắt của Diệp Trùng đột nhiên bùng lên hai điểm sáng.

Hình như có người đang
tới gần phía này, Diệp Trùng cũng không sao đưa ra phán đoán chính xác. Nhưng
rất mau, tiếng bước chân liền rõ ràng, đủ để Diệp Trùng phán đoán ra. Tiếng
bước chân nhỏ xíu giống như thủy triều ào tới.

Có người tập kích! Hơi
kinh ngạc, Diệp Trùng liền lập tức bình tĩnh lại.

Mau chóng tính toán,
tuy không cách nào có được con số chính xác, nhưng số người tuyệt đối không
dưới một trăm người, hơn nữa thân thủ người tới đều cực kỳ cao minh. Nếu như
không phải Diệp Trùng vừa rồi đang tập trung tinh thần lắng nghe, âm thanh nhỏ
thế này, hắn khẳng định không sao nghe thấy. Có thể phát hiện kẻ địch sớm thế
này, không thể không nói Diệp Trùng may mắn.

Tốc độ tiến tới của kẻ
tập kích cực nhanh. Cẩn thận lắng nghe, Diệp Trùng còn nghe thấy vài tiếng ú ớ,
rõ ràng đã có người bị giải quyết rồi.

Ra tay độc ác! Trong
lòng Diệp Trùng lại thêm một điều. Điều hắn phải làm bây giờ chính là tự bảo vệ
mình. Loại công kích có tính mục đích thế này, dứt khoát sẽ không nương tay.
Càng huống chi, Diệp Trùng cũng không có thói quen giao vận mạng của mình vào
tay người khác.

Không đứng dậy, Diệp
Trùng chẳng qua chỉ hơi mở túi lá trên lưng. Trong yên lặng, thuốc mê cực mạnh
không màu không mùi lập tức giăng đầy cả căn lều. Lúc này, xông ra ngoài ngược
lại càng dễ bị vây công.

Hiện giờ, chỉ đợi cá
chui vào lưới. Trong bóng tối, cặp mắt lạnh lùng không có chút dao động nào.
Diệp Trùng giống như mèo đêm kiên nhẫn chờ đợi con mồi, ẩn mình trong bóng tối.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3