Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 09 phần 1

Chương 9

Khi cô đang ngủ, Nicholas dựa lưng vào thành giường và khẽ vuốt tóc
cô. Lạy Chúa, nhưng anh muốn chạm vào cô nhiều tới nhường nào! Anh muốn luồn
tay mình vào trong mái tóc dày màu đỏ đậm lộng lẫy ấy. Anh muốn trượt đôi tay
mình lên khắp làn da nhạt màu của cô, muốn cảm nhận được đôi chân đó của cô
quấn quanh anh. Anh muốn hôn để xóa nhòa đi những giọt nước mắt của cô, sau đó
hôn đến môi cô. Anh muốn hôn cô, hôn đi hôn lại cho đến khi cô mỉm cười rồi
cười phá lên và hạnh phúc.

Cô ngủ trông thật mềm
mại, như một đứa trẻ vậy, nhưng có cái gì đó trong cái cách cô lấy hơi thở cứ
như thể cô đang thổn thức. Anh chưa từnggặp một phụ nữ nào khóc nhiều và
thường xuyên như cô, anh nghĩ. Nhưng rồi thì anh cũng chưatừnggặp một
phụ nữ nào như cô hết. Cô muốn yêu thương thật nhiều.

Anh đã hỏi cô về hôn nhân
trong cái thế giới mới mẻ đầy lạ lùng này, và câu trả lời không khiến anh hài
lòng. Trong tâm trí của anh, hôn nhân nên như một giao kèo, một cái gì đó để
kết nối đồng minh, để sinh ra một người thừa kế thích hợp. Nhưng có vẻ như
trong cái thế kỷ mới mẻ này hai bên của cuộc hôn nhân chọn nhau vì tình yêu.

Tình yêu! Nicholas nghĩ.
Thứ cảm xúc phí phạm đối với sinh lực của một người đàn ông. Đã quá nhiều lần
anh trông thấy đàn ông bị mất tất cả chỉ vì “yêu” người phụ nữ nào đó.

Anh chạm vào thái dương
Dougless, khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại ở đó, và nhìn xuống thân hình tuyệt
đẹp với vòng ngực đầy đặn và đôi chân thanh mảnh của cô. Nhìn xem cô gái này đã
phải đau khổ thế nào vì “tình yêu”, anh nghĩ. Với một nụ cười khẽ, Nicholas
nghĩ về những điều mẹ anh sẽ nói về cái ý tưởng hôn nhân vì tình yêu. Phu nhân
Margaret Stafford đã có tới bốn đời chồng, và bà chưa bao giờ cân nhắc đến việc
yêu bất cứ ai trong số họ.

Nhưng khi Nicholas nhìn
xuống người phụ nữ ở thời hiện đại này, anh cảm thấy một cái gì đó dịu dàng bên
trong mình mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Cô đeo trái tim của mình ở
bên ngoài cơ thể, sẵn sàng trao tặng nó cho bất cứ ai đối tốt với cô. Nhiều như
anh có thể nói, cô chẳng có một động cơ kín đáo nào sau những sự giúp đỡ cô
trao tặng, cho sự ấm áp cô trao tặng. Cô không đòi hỏi tiền bạc. Cô cũng không
cố lợi dụng sự bối rối liên miên của anh về thế kỷ này. Không, cô trao tặng sự
giúp đỡ vì ai đó cần tới sự giúp đỡ của cô.

Anh đặt tay lên má cô,
vàbất giác, cô dụi khuôn mặt mình vào tay anh.

Sợi dây ràng buộc nào đã
kéo họ lại với nhau? Sợi dây nào đã giữ họ lại? Anh đã không nói với cô, vì cô
dường như không hề trải qua điều đó, anh có thể cảm thấy nỗi đau của cô. Ngay
từ ngày đầu tiên, khi cô cảm thấy đau đớn, anh cũng vậy. Cũng ngày đầu tiên đó,
bên ngoài nhà thờ, cô đã gọi cái mà giờ thì anh đã biết là một cuộc điện thoại
cho chị gái cô. Anh không biết cô đang làm gì, nhưng anh cảm nhận được cô bị
tổn thương.

Hôm nay, khi anh đang chỉ
huy người tái xế lái xe với mấy túi đồ, thì bất thình lình, anh cảm nhận được
một cảm xúc tuyệt vọng khủng khiếp, và anh biết nó đến từ cô. Cái nhìn đầu tiên
của anh về gã người tình, kẻ đã bỏ rơi cô, quả là một cú sốc cho anh đến nỗi
anh thấy thật khó khăn khi cố hiểu những từ ngữ của họ.

Ý nghĩ đầu tiên của anh
lúc đó chỉ là Dougless sẽ rời bỏ anh. Làm cách nào anh có thể tìm được chìa
khóa để trở về nếu cô rời bỏ anh chứ? Nhưng còn hơn thế nữa, anh sẽ làm gì khi
không có cô? Không có nụ cười và những lời trêu trọc của cô? Không có sự ngây
thơ và tiếng cười khúc khích của cô?

Vẫn thật khó cho anh khi
phải cố hiểu cách nói của người thời hiện đại, nhưng anh hiểu rằng gã tình nhân
cũ của cô muốn cô đi với hắn ta, và anh có thể thấy rằng Dougless đang gặp khó
khăn trong việc phải quyết định cô sẽ làm gì. Khi Nicholas quẳng gã đàn ông đó
ra ngoài, anh đã phản ứng theo những bản năng nguyên thủy nhất. Làm sao
Dougless có thể cân nhắc tới việc bỏ đi cùng gã đàn ông, kẻ đặt địa vị của con
gái hắn ta lên trước một phụ nữ? Thậm chí dù không vì lý do nào khác, Dougless
xứng đáng được tôn trọng vì cô lớn tuổi hơn. Một quốc gia kiểu gì thế này khi
họ tôn sùng địa vị của trẻ con đến nỗi đối xử với chúng như người thuộc
hoàngtộc vậy?

Giờ thì, khi cô nằm bên
cạnh anh, Nicholas chạm vào vai cô, sau đó trượt tay anh xuống cánh tay
Dougless. Ba ngày, anh nghĩ. Ba ngày trước anh chưa bao giờ nhìn thấy cô trước
đây, nhưng bây giờ anh thấy bản thân mình sẽ làm bất cứ chuyện gì anh có thể
chỉ để khiến cô cười. Cô thật dễ làm cho hài lòng. Tất cả chỉ cần một lời nói
tử tế, một món quà, thậm chí chỉ là một nụ cười.

Cúi xuống cô, anh hôn khẽ
lên tóc cô. Người phụ nữ này cần được quan tâm đến, anh nghĩ. Cô cần ai đó quan
tâm, chăm sóc cho mình. Cô như một nụ hồng cần một chút ánh nắng mặt trời để
làm nó từ hé mở để rồi nở bung thành một bông hoa đầy đủ. Cô cần...

Đột ngột, Nicholas tách
ra khỏi cô, sau đó xuống khỏi giường và đi tới đứng cạnh cửa sổ. Những nhu cầu
của cô không phải thuộc sự quan tâm của anh, anh tự nói với bản thân mình. Ngay
cả nếu anh có thể bằng cách nào đó đem được cô về cùng anh, anh cũng không thể
làm gì hơn ngoài biến cô thành tình nhân của anh. Anh khẽ nhếch môi cười. Anh
không nghĩ cô nàng Dougless mềm mại này sẽ thành một cô tình nhân giỏi. Cô sẽ
chẳng bao giờ đòi hỏi ông chủ của mình bất cứ thứ gì, và bất cứ thứ gì cô có cô
sẽ tặng ngay cho bất cứ đứa trẻ chân không giày nào.

Nicholas đưa tay day day
mắt như thể xua đi cái áo ảnh đó. Có nhiều thứ trong cái thế kỷ hai mươi này
anh không hiểu hơn là những cái máy sản sinh ra những tia chớp lóe và những bức
ảnh. Anh không hiểu triết lý sống của họ. Hôm qua anh đã xem một thứ thật là
táo bạo quá chừng, được gọi là điện ảnh. Anh phải mất một lúc mới có thể xem
được nó, vì mọi người trông thật lớn, và cái khái niệm những gã khổng lồ phẳng
lìtrên màn ảnh trông lại tròn xoe như thế thật khó để anh hiểu được.
Dougless đã nói với anh mọi người vẫn ở kích cỡ bình thường của họ thôi, nhưng
như khi một người có thể vẽ nhỏ lại, người đó cũng có thể phóng ảnh to ra. Sau
khi anh vượt qua được sự kinh khiếp về những bức ảnh của họ, anh nhận ra rằng
anh không hiểu được câuchuyện đang kể. Một cô gái trẻ sắp cưới một anh
chàng phù hợp một cách hoàn hảo về mọi phương diện, nhưng cô ta đã quẳng anh ta
đi chỉ vì một gã trai trẻ không một xu dính túi, kẻ chẳng có gì hơn một đôi
chân đẹp.

Sau đó, Dougless đã nói
với anh cô nghĩ câu chuyện thật “tuyệt vời” và “lãng mạn”. Anh không thể hiểu
nổi triết lý sống này. Nếu mẹ anh có một cô con gái và cô con gái đó từ chối
vinh dự một giao ước hôn nhận tốt đẹp, phu nhân Margaret chắc sẽ phải đánh cho
cô gái một trận cho đến khi tay bà mỏi nhừ ra thì thôi, sau đó mẹ anh chắc sẽ
ra chỉ thị cho người hầu khỏe nhất đánh cô gái đó nhiều thêm nữa. Nhưng ở thời
đại này dường như những đứa trẻ không nghe lời đang được khuyến khích.

Anh nhìn lại xuống cô,
vẫn ngủ ngoanngoãn trong giường, đầu gối co lên, tay đặt dưới mặt.

Nếu anh ở lại trong thời
đại này, anh nghĩ, vậy thì có lẽ anh có thể ở lại với cô. Sẽ thật dễ chịu khi
sống với một phụ nữ mềm mại như thế, một phụ nữ đặt nhu cầu của anh lên trước
nhu cầu của chính cô, một phụ nữ sẽ ôm chặt anh khi anh gặp ác mộng. Một phụ nữ
không muốn anh chỉ vì anh là một bá tước và vì anh có nhiều tiền. Phải, sống
với cô sẽ thật dễ chịu.

Không! Anh nghĩ, sau đó
quay người khỏi cô để nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nghĩ về mụ phù thủy già ghê tởm
ở Bellwood, mụ phù thủy đã cười phá lên trước những ký ức về Nicholas Stafford.
Nếu anh ở nguyên trong thời đại này với Dougless, anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi
được cái cách mà anh được nhớ về. Người phụ nữ ở Bellwood đã nói rằng sau cái
chết của Nicholas, Nữ hoàng Elizabeth đã tịch thu những sự sản của dòng họ
Stafford, và sau đó hầu hết chúng đã bị phá hủy trong cuộc nội chiến. Chỉ còn
bốn trong số những sự sản của anh còn nguyện vẹn đến ngày nay - và không một
cái nào trong số chúng thuộc về người họ Stafford.

Danh dự, Nicholas nghĩ.
Con người ở thời đại này dường như nghĩ khá ít về danh dự. Dougless thật sự
không hiểu anh có ý gì khi nói về danh dự. Cô nghĩ câu truyện về phu nhân
Arabella là đáng ngạc nhiên. Thậm chí ngay cả cái ý tưởng cuộc hành hình của
một người đàn ông về tội phản quốc đã gây ra chuyện gì cho gia đình của anh ta
cũng không làm phiền cô. “Chuyện xảy ra đã quá lâu rồi,” cô nói. “Ai mà nhớ
được chuyện gì đã xảy ra sau quá nhiều năm như thế chứ?”

Nhưng nó không phải là
một quãng thời gian dài với Nicholas. Với anh, chỉ ba ngày trước thôi anh đã bị
giam trong Tháp Trắng, cố gắng cứu vớt danh dự của gia đình anh, và cả cái đầu
của anh nữa.

Sự thay đổi thời gian này
xảy ra với anh chắc chắn phải có lý do nào đó. Anh chắc chắn rằng Chúa cho anh
cơ hội thứ hai. Anh tin chắc rằng ở nơi nào đó trong cái thế kỷ này có câu trả
lời rằng kẻ nào đã đã căm ghét anh đủ để muốn anh phải chết. Kẻ nào sẽ được
hưởng bổng lộc bởi cái chết của anh? Và kẻ nào có cân lượng với đôi tai của Nữ
hoàng đến mức Người có thể hoàn toàn tin tưởng vào hắn như vậy?

Không gì được hé lộ tại
phiên tòa của anh. Thực tế là anh có tập hợp một đội quân, nhưng anh đã không
thỉnh cầu sự cho phép của nữ hoàng. Người đến từ những sự sản của anh ở Wales
đã thề rằng họ đãyêu cầuquânđội, nhưng hội đồng xét xử đã
không nghe họ. Những kẻ phán quyết này đã thề rằng họ có bằng chứng “bí mật’.
Họ nói rằng họ “biết” Nicholas Stafford đã lập kế hoạch lật đổ Nữ hoàng
Elizabeth còn non yếu và đem nước Anh trả lại cho tín đồ công giáo[22].

[22] Công giáo: còn gọi là Thiên Chúa giáo La Mã, hoặc
Công giáo Rôma, là tôn giáo lâu đời nhất bắt nguồn từ Kiô giáo và có giáo dân
đông đảo nhất hiện nay, đứng đầu là Giáo hoàng La Mã (Rôma).

Giải thích cho chi tiết nói đến khả năng lật đổ
Elizabeth I trả nước Anh lại cho Công giáo:
thời Trung cổ, Giáo hoàng
có quyền lực tuyệt đối ở khắp châu Âu. Trải nhiều cuộc tranh cãi tôn giáo quyết
liệt, đến thời Edward VI (em của Elizabeth I) lên ngôi ( 1547-1553) và sau đó
là Elizabeth I (1558-1603), Giáo hội Anh quốc (Anh giáo) chính thức được thừa
nhận là chính giáo ở Anh, với việc năm 1559 Nữ hoàng thông qua đạo luật Quyền
Tối thượng (được soạn thảo từ thời vua Henry VIII vào năm 1534, tuyên bố nhà
vua là “Thủ Trưởng Tối Cao duy nhất trên trái đất” của Giáo Hội Anh Quốc),
khẳng định quyền uy của mình thống lĩnh giáo hội trong nước, khước từ quyền lực
của Giáo hoàng, qua đó công nhận nước Anh tách ly hoàn toàn ra khỏi Công giáo
La Mã.

Dành cho độc giả có hứng thú biết thêm: (theo lời giải
thích của bạn Armelia) Edward VI là em trai của Elizabeth, là đứa con trai quý
báu của ông Henry VIII với người vợ thứ 3 là Jane Saymour, để cưới bà này ông
vua đã làm một vụ xử chém người vợ thứ 2, tức là mẹ của Elizabeth (đây là 1
trong những bí ẩn của lịch sử nè, bà Anne Boleyn bị buộc tội thông gian và loạn
luân, còn chuyện có thật hay không thì không ai biết).

Nhà thờ Anh quốc thành lập từ thời Henry VIII, vì
người vợ đầu chỉ sinh được con gái Mary, vua thì muốn con trai, nên xin với
giáo hoàng li dị vợ (lúc đầu là xin tuyên bố hôn nhân vô hiệu gì đó, vì hình
như người vợ đầu là vợ góa, hay hôn thê chưa cưới gì đó của người anh trai qua
đời sớm của Henry --> đáng ra đám cưới này là không được phép, có lẽ tại lúc
đầu Henry phụng sự đắc lực cho giáo hoàng lắm nên được đặc cách cưới bà này),
nhưng không được chấp thuận. Thế là ông này trở mặt với bên giáo hội luôn, tự
lập ra một trường phái (hay dòng tu gì đó, tớ cũng k rành) riêng cho Anh quốc,
đó là nhánh Protestant (thật ra thì hình như nhánh này đã có từ lâu rồi thì
phải, lúc đầu nó cũng bị giáo hội và Henry đàn áp), vì những luật lệ của nhánh
này có lợi cho nhà vua, và vua cũng trở thành người đứng đầu của giáo hội Anh
--> ông ta có thể li dị dễ dàng mà không bị ai cản trở. Sau khi vua bỏ người
vợ thứ nhất thì cưới Anne Boleyn, bà này sinh ra Elizabeth. Nói chung cả thế
giới đều nói rằng Anne dụ dỗ nhà vua để ông này bỏ vợ mình và cưới bà ấy, gọi bà
ấy là mụ phù thủy: Anne tóc đen mắt đen, da sậm màu, nghe đồn có một cái bớt
màu tối và tay sáu ngón gì đó nữa (trong truyện này cái lúc D vừa về quá khứ
mấy người dân làng có nói mụ phù thủy Boleyn đó). Và việc kết hôn này của vua
không được giáo hội Vatican đồng ý, cũng rất nhiều nước phản đối --> theo
Giáo hội, nhánh Christian (người theo công giáo): Elizabeth chỉ là con hoang
của nhà vua và sẽ không được phép kế vị. Thêm là, do Anne không sinh được con
trai mà vua mong muốn, lúc bà bị buộc tội, ông vua lúc đó nói rằng cưới bà là
do bị mê hoặc gì đó, Anne chết thì Elizabeth cũng không được thừa nhận luôn, bị
giáng xuống là Lady (đáng ra là Royal Princess). Người vợ thứ 3 sinh được con
trai, sau này thành Edward VI, tuy nhiên thể chất không tốt nên mất sớm. Tiếp
theo Edward thì Mary I nối ngôi (Mary là con gái của Henry với người vợ đầu).
Mary là người theo Christian nên được chấp nhận của tất cả. Sau này Mary mất,
bà ấy truyền ngôi cho Elizabeth. Nhưng bên Giáo Hội cho rằng bà ấy bệnh quá nên
lú lẫn, cho rằng không hợp lệ, đem cái vụ con hoang này nọ ra tiếp để chống đối
Elizabeth... Theo như Giáo hội, người thừa kế hợp pháp sau Mary I phải là Mary
xứ Scotland (cháu họ gọi Mary I và Elizabeth I bằng cô) và họ kích động để
chống đối và âm mưu đưa Mary xứ Scotland lên ngôi (Mary xứ Scotland cũng là 1
Christian ấy mà).

Khi Nicholas bị tuyên án
tử hình, anh đã tin rằng đó là số phận của mình. Nhưng mẹ anh đã gửi một bức
thư đến nói rằng bà đã tìm ra được một bằng chứng mới và sự thật sẽ nhanh chóng
được công bố thôi. Nicholas sẽ sớm lại là người tự do.

Nhưng trước khi anh có
thể tìm hiểu được chứng cứ đó là gì, anh đã “chết”. Ít nhất thì đó là những gì
lịch sử viết về anh. Và chắc chắn là một cái chết nhục nhã rồi, anh nghĩ. Anh
đã được tìm thấy đổ sụm xuống một bức thư vẫn còn đang dang dở.

Sao mẹ anh không công bố
bằng chứng đó sau cái chết của anh và minh oan cho tên tuổi của anh. Thay vào
đó, bà lại từ bỏ tất cả mọi quyền kiểm soát tại những sự sản của dòng họ
Stafford và cưới lão đầu óc bã đậu như Dickie Harewood. Tại sao? Vì tiền ư?
Phải chăng bà bị bỏ lại mà không có thậm chí là sự sản bà được thừa kế từ mẹ
mình?

Có quá nhiều câu hỏi cần
được trả lời và quá nhiều bất công cần được sửa chữa lại cho đúng. Và có quá
nhiều danh dựđặt trêngiàn thiêu này.

Tất cả những gì Nicholas
cảm thấy chắc chắn là việc anh bị gọi đến thời đại này để khám phá ra những gì
anh cần phải biết. Và, vì một vài lý do ngẫu nhiên nào đó, anh đã được ban tặng
người phụ nữ trẻ trung dễ thương này để giúp đỡ anh. Ngoảnh lại nhìn cô, anh mỉm
cười. Liệu anh có rộng lượng như cô nếu cô bị gọi đến với anh và nói với anh
rằng cô tới từ tương lai? Anh nghĩ là không. Anh rất có thể sẽ ra lệnh dựng lên
giàn hỏa thiêu và thiêu cô như một ả phù thủy vậy.

Nhưng cô đã cống hiến tất
cả thời gian của cô cho anh, lúc đầu là miễn cưỡng, nhưng anh đã sớm phát hiện
ra rằng việc không rộng lượng là trái với bản tính của cô.

Và giờ đây, anh nghĩ với
một tiếng thở dài, cô đang đem lòng yêu anh. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong
mắt cô. Trong thời đại của anh, khi một phụ nữ bắt đầu đem lòng yêu anh, anh
rời bỏ cô ta ngay lập tức. Một người phụ nữ yêu bạn thật phiền toái. Anh thích
loại phụ nữ như Arabella hơn, loại thích đồ trang sức và những thứ lụa tốt. Anh
và Arabella hiểu rõ lẫn nhau. Chỉ có tình dục giữa họ mà thôi.

Nhưng đó không phải là
cách với cô nàng Dougless này. Cô sẽ là người trao tặng tình yêu, và là người
yêu hết lòng với tất cả những gì cô có. Cái gã đàn ông Robert đó đã có một chút
tình yêu của cô, nhưng rõ ràng là gã ta đã quá ngốc để biết phải làm gì với nó.
Nicholas có thể thấy gã đàn ông đó lợi dụng Dougless, chơi đùa với tình yêu của
cô, và thích thú với quyền kiểm soát của hắn ta với cô.

Nicholas tiến một bước về
phía cô. Nếu anh, Nicholas, có được tình yêu của cô, anh sẽ biết phải làm gì
với nó. Anh sẽ...

Không! Anh tự nhủ với bản
thân mình, sau đó quay đi. Không, anh không thể để cô yêu anh. Khi anh rời bỏ
cái thếgiới hiện đại này, cô sẽ kiệt quệ bởinỗi đau thương.
Nicholas sẽ không muốn quay trở lại và nhớ rằng cô ở lại đây, một mình; nhớ
rằng cô yêu một người đàn ông đã chết hơn bốn trăm năm.

Vì thế, anh sẽ phải tìm
ra cách khiến cô ngừng yêu anh. Anh không thể giả vờ giận dữ và đuổi cô đi và
anh cần sự hiểu biết của cô về cái thế giới lạ lẫm này. Nhưng, cùng lúc đó, anh
không thể chịu đựng được cái ý nghĩ bỏ cô lại phía sau trong sầu khổ. Anh phải
tìm được cách ngừng tình yêu của cô lại, và nó phải là cách cô có thể hiểu, một
cách có liên quan đến thế giới của cô, không phải thế giới của anh.

Mỉm cười trước cái ý
tưởng ngớ ngẩn đó, Nicholas nghĩ có lẽ anh có thể nói với cô rằng anh đã đem
lòng yêu một phụ nữ khác. Nó thường khiến phụ nữ lùi bước trong bất cứ thế kỷ
nào. Nhưng là ai đây? Arabella? Anh gần như cười phá lên khi anh nhớ tới tấm
bưu ảnh Dougless đã mua. Có lẽ một phụ nữ cô chưa nghe tới sẽ là một ý hay hơn.
Alice? Elizabeth? Jane?À,Jane nhỏ xinh đáng mến.

Nụ cười của anh tắt lịm.
Thế còn Lettice?

Đem lòng yêu chính vợ
anh?

Nicholas đã không nghĩ
tới ả khốncó đôimắt lạnh băng đó hàng tuần rồi. Khi anh bị bắt giữ
vì tội phản quốc, Lettice đã bắt đầu tìm kiếm một gã chồng mới.

Liệu anh có thể khiến
Dougless tin rằng anh đem lòng yêu vợ mình? Bộ phim đó đã chỉ ra rằng mọi người
kết hôn vì tình yêu. Có lẽ nếu anh nói với Dougless anh muốn quay trở lại vì
anh yêu vợ mình rất nhiều... Anh không thể tin được rằng Dougless sẽ cân nhắc
việc tình yêu quan trọng hơn danh dự, nhưng thời đại này thật lạ lẫm đối với
anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3