Sư sĩ truyền thuyết - Chương 333 + 334

Chương 333: Căn cứ dưới đất

Hai cái quang giáp hoàn
toàn đại biểu cho hai loại phong cách, quang giáp trắng đen đường đường chính
chính, binh khí dài trên tay đánh ra thu về, mỗi lần sức lực đều nặng nề. Chiêu
thức chặt chẽ, liên miên bất tuyệt, gần như không lộ chút kẽ hở. Dùng ánh mắt
của một võ thuật gia, Diệp Trùng đối với kỹ xảo binh khí dài của nó đưa ra đánh
giá cực cao. Nó giống như đá ngầm trong sóng biển, cho dù sóng có lớn hơn cũng
không động đậy chút nào.

Nhưng Hàm gia lại hoàn
toàn là một loại phong cách khác, đôi cánh sau lưng đã được thu lại. Hàm gia
với thể hình nhỏ thó giống như thích khách ẩn hiện trong bóng tối, không ngừng
mượn địa hình, lợi dụng tốc độ, giống như u linh vây quanh quang giáp trắng
đen. Chỉ cần đối phương hơi lộ ra kẽ hở, chủy thủ màu xám gỗ trên tay Hàm gia
liền vạch ra một hư ảnh. Mỗi lần như vậy, quang giáp trắng đen liền luống cuống
tay chân. Còn mười hai xúc tu mềm mại trên lưng Hàm gia xuất quỷ nhập thần, nguỵ
dị tới mức làm người ta sợ hãi.

Phòng thủ của quang
giáp trắng đen càng thêm nghiêm mật, giọt nước không lọt. Điều làm Diệp Trùng
kinh ngạc nhất là đối phương hoàn toàn không sử dụng bất cứ vũ khí có tính
phòng ngự nào, thí dụ như khiên chắn, mà chỉ dựa vào cây trường thương cổ quái
đó hóa giải tất cả chiêu thức của mình. Thủ đoạn thật cao minh! Càng đánh trong
lòng Diệp Trùng càng sợ hãi. Với lại, chỉ cần tốc độ của hắn hơi giảm một chút,
cây trường thương có dáng vẻ cổ quái đó lập tức như dòi bám vào xương, âm hồn
bất tán bám theo Hàm gia, làm cho Diệp Trùng hoàn toàn không dám giảm tốc, chỉ
cố hết sức điều khiển Hàm gia điên cuồng vây quanh cái quang giáp này.

Diệp Trùng không biết,
đối phương so với hắn càng kinh ngạc hơn. Đối phương đã tận hết sức lực chẳng
qua cũng chỉ vừa có thể thủ được. Cách đánh của đối phương nguỵ dị dị thường, hai
thanh chủy thủ ở trong bóng tối lại không có chút ánh sáng nào. Điều làm hắn
buồn bực nhất là góc độ mỗi lần xuất hiện của hai thanh chủy thủ này, toàn bộ
đều là chỗ yếu nhất của mình. Ngoài ra, một khi chủy thủ chém ra đao đầu tiên,
tiếp theo chính là công kích như cuồng phong bạo vũ, ép tới mức hắn suýt nữa
thở không ra hơi. Còn mấy xúc tu đó càng thêm xảo quyệt, lóe lên rồi mất, làm
hắn đau đầu vô cùng.

Nếu như để người quen
biết hắn biết hắn lại bị người ta ép tới mức độ thế này, không biết có ai tin
không.

Hai bên giằng co không
nhường nhau, mọi người đều đang so kiên nhẫn. Vô luận ai lộ ra sơ hở trước, vậy
thứ chờ đợi hắn chắc chắn là đả kích có tính hủy diệt. Hai người ai cũng không
ngờ lâm vào khổ chiến thế này, nhưng đã tới mức độ này, không phải ai nói muốn
rời khỏi thì có thể rời khỏi được.

Giống hai cái quang
giáp này, Nhuế Băng cà cái quang giáp còn lại cũng lâm vào khổ chiến.

Khẩu súng bắn tỉa màu
đỏ trên tay cái quang giáp màu nâu xám đó chính xác vô bì, hơn nữa nhãn lực của
sư sĩ đó cũng cao siêu vô cùng. Hắn tự nhiên nhìn ra thứ đối phương mặc là
quang giáp mini. Quang giáp mini căn bản không phải đối thủ của quang giáp
thông thường, đây là thường thức. Nhưng hắn vô cùng buồn bực phát hiện, thường
thức này lại bị đánh đổ ở chỗ này. Lực bạo phát của tên đó quả thật quá đáng
sợ, tránh né quả thật đã tới trình độ kinh thế hãi tục. Nếu như chỉ như vậy thì
còn tốt chút, điều làm hắn sắp phát điên lên nhất là bộ pháp của đối phương quả
thật đã tới mức không hợp thói thường, hắn không có một lần có thể hoàn thành
khóa mục tiêu. Mồ hôi lạnh yên lặng men theo cột sống chảy xuống.

Nếu như người hắn gặp
phải là võ thuật gia khác mặc Thủ Hộ nói không chừng cũng đã sớm chết mấy lần
rồi, nhưng hắn lại xui xẻo gặp phải Nhuế Băng. Thời cổ đại, thứ võ thuật gia sợ
hãi nhất chính là vũ khí đại loại như cung tên cường nỏ, loại vũ khí tầm xa này
thậm chí có thể làm cho một đứa trẻ chỉ cần huấn luyện sơ sài giết chết một võ
thuật gia trải qua mấy mươi năm khổ luyện.

Có sát chiêu thì tất
nhiên sẽ xuất hiện phá chiêu. Mấy võ thuật gia tận hết sức lực nghiên cứu làm
sao né tránh mấy vũ khí tầm xa trí mạng này, điều này làm xuất hiện kỹ xảo né
tránh vũ khí tầm xa. Nhưng mấy kỹ xảo này tuỳ theo sự hưng thịnh của vũ khí
năng lượng mà trở thành chiêu thức hoa hòe hoàn toàn vô dụng, đã sớm bị chôn
vùi trong lịch sử. Cho dù có người biết cũng sẽ không đi luyện tập loại kỹ xảo
vô dụng này, bởi vì nó hoàn toàn không có giá trị thực dụng.

Đáng tiếc, người hắn
gặp phải là Nhuế Băng.

Kỹ xảo võ thuật của
Nhuế gia tự thành một mạch, hơn nữa bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Từ nhỏ đã chuyên
tâm luyện tập, ngoài ra, người tuân thủ truyền thống nghiêm ngặt như nàng, cơ
hồ đối với mỗi một món kỹ xảo xuất hiện trong lịch sử gia tộc mình rồi được bảo
tồn hoàn hảo đều thuộc nằm lòng.

Với lại, đừng quên nàng
còn là một giới giả. Kỹ xảo trên tay người khác hoàn toàn không có bất cứ giá
trị nào, nhưng ở trên tay nàng lại phát ra uy lực khác hẳn. Cộng thêm sự linh
mẫn về mặt tinh thần, làm dự đoán của nàng cực kỳ chính xác, điểm này vô cùng
tương tự với mấy thuật thừa sư đó của Tông sở.

Chính vì nguyên nhân
như vậy nàng mới không bị đối phương đánh trúng. Nhưng nàng hiện giờ cũng không
dễ chịu. Không chỉ thể lực tiêu hao vô cùng to lớn, xạ kích chính xác của đối
phương cũng gây ra áp lực khổng lồ với nàng, lần nào nàng cũng cảm nhận được áp
lực của tử vong một cách sâu sắc. Có ba lần, chùm sáng đỏ đều suýt soát xẹt
lướt qua nàng.

Hai bên ai cũng không
ngờ ở chỗ này lại gặp được đối thủ cường hãn như vậy, bây giờ lại lâm vào khổ
chiến thế này, mỗi người đều thầm kêu khổ trong lòng, không thể không dồn hết
tinh thần ứng chiến.

Cuối cùng vẫn là đối
phương thỏa hiệp. Trong tần số công cộng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm
ổn: - Anh bạn, chỉ đơn thuần là hiểu lầm. Chúng ta dừng tay thế nào?

- Được! - Diệp Trùng
trả lời. Cứ đánh tiếp, tuyệt đối là lưỡng bại câu thương. Thời gian giao chiến
dài thế này, đối với thực lực của nhau đều có hiểu biết tương đối. Vô nghi, lúc
này cùng nhau bãi chiến mới là kết quả tốt nhất.

Quang giáp trắng đen
lập tức co lại phòng thủ, Diệp Trùng vừa nhìn thấy, Hàm gia đột nhiên lui ra
sau, chủy thủ dưới sườn giống như rắn độc ẩn giấu vào chỗ bí mật, phát ra bất
cứ lúc nào, nếu như đối phương vừa đuổi tới, thanh chủy thủ này tuyệt đối đủ để
trí mạng.

Quang giáp trắng đen
xẹt một cái, biến vào trong bóng tối.

Hàm gia cũng lẫn vào
bóng tối, ẩn thân sau một cột đá. Vừa đứng vững, Nhuế Băng mặc Thủ Hộ liền xuất
hiện ở trên vai Hàm gia.

Qua cả nửa phút, Diệp
Trùng mới nói: - Bọn họ đi rồi.

Nhuế Băng hít thở gấp
rút, vừa rồi nàng vì không bị đối phương bắn trúng, không ngừng chạy đổi hướng,
thể lực tiêu hao cực lớn. Hơn nữa, nàng không giống Diệp Trùng, chiến đấu tàn
khốc thế này, nàng vẫn là trải qua lần đầu. Ám ảnh tử vong vẫn luôn quanh quẩn
trong đầu nàng càng tăng nhanh tốc độ tiêu hao thể lực của nàng. Nếu như không
phải nàng tâm chí kiên định vô bì thì nàng đã sớm gục ngã rồi. Tần số của hai
người vẫn luôn nối với nhau, tiếng hít thở gấp rút của Nhuế Băng có thể nghe rõ
ràng.

Trầm mặc hồi lâu, Diệp
Trùng đột nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu: - Cô không sao chứ?

Nhuế Băng ngớ người,
nhưng lập tức như không việc gì nói: - Không sao. - Thủ Hộ mềm mại dựa sát vào.

Phần mặt Nhuế Băng, một
đường cong hơi cong lên trên nhược ẩn nhược hiện trong bóng tối.

- Ừm, vậy thì đi nào.

Hai cái quang giáp dẫn
đường đã tiêu tùng. Mà chỗ này vừa đúng là chỗ giao của mấy đường cống ngầm,
hết cách, hai người chỉ đành chọn đại một đường trong đó. Hàm gia mang theo
Nhuế Băng yên tĩnh, cẩn thận men theo đường cống ngầm bay tới trước.

Rất mau, Diệp Trùng liền
phát hiện vận may của họ dường như không tồi. Bởi vì số lượng ống kính nổi
trong mỗi góc dọc đường tăng mạnh, xem ra bọn họ thật sự thử đúng đường rồi.

Diệp Trùng hiện giờ
cũng không biết Hàm gia và Thủ Hộ rốt cuộc có thể tránh được sự quét hình của
mấy ống kính nổi này không. Hai cái quang giáp vừa rồi đó làm sao phát hiện ra
bọn họ, Diệp Trùng tới giờ cũng nghĩ không hiểu. Đương nhiên, khả năng lớn nhất
chính là quang giáp của bọn họ đã trang bị hệ thống quét hình phi thường cường
hãn.

Nhưng đã tới chỗ này
lại nửa đường quay về, đó khẳng định là một quyết định khá ngu ngốc.

Men theo đường cống
ngầm tiến tới trước, địa thế dần dần hướng lên trên, mực nước phía dưới từ từ
trở nên nông, tới phần sau thì đã là mặt đất. Có thể nhìn ra đoạn cống ngầm này
bình thường nhất định có người quét dọn, xung quanh có không ít dấu vết.

Trước mắt là một cánh
cửa hợp kim, cửa lại đang mở rộng. Suy nghĩ một hồi, Diệp Trùng và Nhuế Băng
liền định tiến vào. Khi bay qua cánh cửa hợp kim đó, độ dày của cửa hợp kim rõ
ràng dọa Diệp Trùng nhảy dựng lên. Dày tới mười mét, dày như vậy, đừng nói là
súng, ngay cả pháo công suất nhỏ chút cũng đánh không hư.

Sau khi đi vào, bên
trong bỗng nhiên sáng lạn, một đại sảnh hình tròn, nhưng lại không một bóng
người. Khắp nơi trên mặt đất rải rác các loại chip đủ màu, bừa bãi không chịu
nổi.

Cẩn thận đi vào trong,
vẻ mặt Diệp Trùng lại không khỏi hơi biến sắc. Nơi này là một phòng thí nghiệm,
khắp nơi đặt các loại thiết bị dùng để nuôi cấy BD, nhưng mấy thiết bị này đã
bị phá hoại, trong các loại vật đựng cũng trống rỗng không có gì.

Lại đi qua vài căn
phòng giống như vậy, Diệp Trùng và Nhuế Băng vẫn không phát hiện một ai. Nơi
này rõ ràng là một một căn cứ thí nghiệm, xây dựng một căn cứ thí nghiệm quy mô
thế này dưới đất, hao phí rất kinh người.

Căn phòng trong cùng là
phòng tư liệu, không giống sự bừa bãi của những nơi khác, chỗ này hoàn hảo vô
tổn, không có dấu vết có người di dời.

Diệp Trùng từ trong Hàm
gia đi ra, Nhuế Băng cũng thu hồi Thủ Hộ. Hai người tò mò đánh giá căn phòng tư
liệu này. Trang hoàng trong phòng tư liệu cực kỳ đơn giản, trong góc có một cái
tủ cao cỡ một người, bên trong không có cái gì. Chỗ khác xung quanh đều đặt vô
số con chíp với đủ quy mô, chúng được đặt theo số hiệu quy định đặc biệt.

Mà trên màn hình ở ngay
chính giữa đang hiển thị tình hình xảy ra hiện giờ của các chỗ có ống kính nổi.
Nhưng điều làm Diệp Trùng để ý là có một hàng hình ảnh đang dùng một loại tốc
độ khá kinh người giảm thiểu từng cái một.

Đột nhiên, trên màn
hình xuất hiện hai bóng người. Một người trong đó rõ ràng là vị Từ lão đó của
học viện n Cách Lạc Đế, người còn lại là một người trung niên. Phương hướng đi
vào của hai người chính là phòng tư liệu hai người Diệp Trùng và Nhuế Băng đang
ở.

Đánh giá xung quanh một
lượt, ánh mắt Diệp Trùng rơi trên cái tủ trong góc đó. Cái tủ chỉ cao hơn một
người, miễn cưỡng có thể đủ cho hai người nghiêng mình trốn.

- Vào đây. Diệp Trùng
tự mình vào trước, sau đó kêu Nhuế Băng.

Nhuế Băng nhìn thấy
chút không gian chỉ còn lại trong tủ đó, một mảng hồng từ phần cổ của nàng lan
lên trên, ngập ngừng hai giây, nàng liền chen vào.

Diệp Trùng vội vàng
đóng cửa tủ lại.

Cái tủ cực kỳ hẹp, hai
người chen chúc ở bên trong, kề sát bên nhau, dọa cho Nhuế Băng cử động cũng
không dám cử động. Vô luận ai cử động, cảm giác dị thường trên thân thể đều làm
trái tim nàng đập nhanh hơn.

Hai người quả thật dán
quá gần vào nhau, hơi thở ấm nóng của Diệp Trùng cũng có thể phun lên cổ phấn
của Nhuế Băng.

Một loại cảm giác dị
thường lan khắp giữa hai người.

- Cô đang run. - Diệp Trùng nói.

- Không có. - Trong lời
nói của Nhuế Băng mang theo chút mùi vị trấn định một cách miễn cưỡng.

- Cô đích xác đang run,
tần suất mỗi phút ở giữa chín mươi hai tới một trăm ba mươi sáu. - Diệp Trùng
dị thường khẳng định nói. Nếu như cho hắn thời gian, hắn có thể thu hẹp phạm vi
con số này hơn nữa, có thể đạt tới mục đích chính xác.

- Không có. - Giọng nói
nhỏ như muỗi, Nhuế Băng cắn chặt môi, mặt đỏ rực. Đáng tiếc không gian chỗ này,
nàng ngay cả cúi đầu cũng không làm được, thân thể vẫn không tự chủ được mà hơi
run. Tuy không biết Nhuế Băng tại sao mở mắt nói chuyện mù như vậy, nhưng Diệp
Trùng không nói tiếp.

Hai người đều yên lặng,
dán sát một chỗ, cả hai đều có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương. Không
biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy mình có chút miệng khô lưỡi nóng,
hơi thở ra cũng giống như lửa, hơi thở trở nên nặng nề.

Dường như cảm nhận được
dị dạng của Diệp Trùng, hô hấp của Nhuế Băng cũng trở nên có chút gấp rút.

Chương 334: Vận mệnh

Hai người không nói câu
nào, chỉ có tiếng hô hấp dần dần trở nên nặng nề của hai người có thể nghe thấy
rõ ràng ở trong tủ.

Nhuế Băng cảm giác mình
hiện giờ giống như sắp bốc cháy, nếu như hiện giờ nàng có gương, nàng sẽ phát
hiện thật ra nàng hiện giờ toàn thân đều ửng đỏ, toàn thân phát nhiệt.

Mùi thơm thoang thoảng
kỳ dị xa xăm mà quen thuộc lại một lần nữa len vào mũi Diệp Trùng.

Bụng dưới như lửa đốt,
không tự kìm chế được, Diệp Trùng hơi cúi đầu, lại làm ra động tác y chang năm
đó, ở trên cần cổ lộ ra ngoài bộ đồ luyện công màu trắng của Nhuế Băng, thè
lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái!

Vẫn là cảm giác dường
như mơ hồ, dường như quen thuộc đó a, ký ức như thủy triều tràn vào trong đầu
Diệp Trùng, bức tranh đã từng quen biết thoáng qua trước mắt hắn.

Nhuế Băng như bị sét
đánh chết, toàn thân bỗng nhiên căng cứng, đôi tay không tự chủ được nắm chặt
lấy đôi tay của Diệp Trùng.

Nửa phút sau.

- Tay của cô rất mềm. -
Diệp Trùng đánh giá khách quan.

Nhuế Băng như điện xẹt,
thả lỏng đôi tay đang nắm chặt Diệp Trùng, trái tim đập thình thịch.

Chính ngay lúc này, Diệp
Trùng nghe thấy tiếng bước chân hai người tiến vào, sức chú ý lập tức dời đi,
nghiêng tai lắng nghe.

Từ lão và người trung
niên đi vào phòng tư liệu.

Từ lão thở dài một
tiếng: - Ài, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện, ta biết người của Hôi cốc khẳng định
sẽ không ngồi nhìn, các người quá gấp rồi.

Thần sắc người trung
niên u ám, nói: - Đúng vậy, mấy người này, dã tâm quá lớn, giờ xảy ra chuyện,
ai nấy lại chạy còn nhanh hơn thỏ.

- Ngươi cũng rời đi sớm
chút đi. - Trên mặt Từ lão đều vẻ nản lòng, phẩy phẩy tay: - Thứ bọn họ mang đi
đều là đồ giả, tư liệu cốt lõi ở trong này. Ngươi tìm đi, ký hiệu ZX7868O76,
SD7865468 và RMO876556, ba con chip này mới là tư liệu cốt lõi, ta đã sớm tính
được trong tổ chức chỉ e có nội gian.

Người trung niên lắc
lắc đầu: - Tôi cũng không muốn đi, nghiệt chúng ta gây ra quá nhiều rồi, chết ở
chỗ này cũng coi như là tội có báo ứng.

- Ngươi hãy còn trẻ. - Từ
lão thở dài một tiếng. - Con đường sau này hãy còn dài.

- Còn nói sau này gì
chứ. - Người trung niên cười bi thảm: - Tôi tới giờ vẫn không biết BD là ai
phát tán ra, thật con bà nó đồ táng tận lương tâm! Sống, chỉ e cả đời cũng
không thể sống yên ổn, vẫn không bằng chết thoải mái. Ài, nếu như không phải
như vậy, mấy người bên trong đó cũng sẽ không chú ý tới chúng ta nhanh như vậy.

Liếc nhìn màn hình, Từ
lão lạnh nhạt nói: - Bọn họ tới rồi.

- Ừ, chết trên tay bọn
họ tôi cũng không có lời oán trách gì. - Thần sắc người trung niên như thường: -
Tất cả vật thí nghiệm của chúng ta đều bị bọn họ giết rồi.

Lập tức trên mặt lộ ra
chút vẻ cô ngạo: - Hừ, nếu như cho ta thêm nửa năm, trình độ mấy vật thí nghiệm
này tuyệt đối có thể chống chọi bọn họ. Đáng tiếc... ài, có lẽ là ý trời. - Người
trung niên có chút mất hết hưng phấn: - Năm đó, bọn họ đuổi ta khỏi Hôi cốc,
vốn dĩ cho rằng mình sẽ có một ngày có thể... ài, không ngờ, cuối cùng vẫn là
chết trên tay của bọn họ.

- Người đến chắc là
Trung Lang Thị, Hôi Tích Thú, ài, bọn họ chỉ dựa vào hai người thì ép chúng ta
tới mức độ này, người bên trong xem ra xem trọng chúng ta rồi, lại phái hai
người bọn họ tới. Hừ, nếu như không phải có nội gian, muốn ép chúng ta tới mức
này cũng không đơn giản như thế. - Quét một vòng màn hình, Từ lão đối với nội
gian đó căm hận không thôi.

Nghe thấy Từ lão nói
tới tên hai cái quang giáp đó, người trung niên hơi run rẩy.

Nhuế Băng hoàn toàn
nghe không hiểu, sự chú ý của nàng đặt cả lên người Diệp Trùng, thấy sự chú ý
của Diệp Trùng dời đi, nàng ngược lại trở nên không khẩn trương lắm, cảm nhận
nhịp tim của Diệp Trùng, giờ phút này, Nhuế Băng hy vọng vĩnh viễn cứ thế này.

Đối thoại của hai
người, Diệp Trùng nghe ra chút manh mối, hai người này chắc là có quan hệ dây
mơ rễ má với Hôi cốc. Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới hai người của Hôi cốc gặp
được trên tàu vũ trụ đó, rồi lại nghĩ tới hai cao thủ vừa rồi, mấy người này rốt
cuộc là quan hệ thế nào?

Hai cái quang giáp bay
thẳng vào phòng tư liệu, rõ ràng chính là hai cái quang giáp mà Diệp Trùng,
Nhuế Băng vừa gặp phải đó.

Từ lão và người trung
niên đối diện hai cái quang giáp, vẻ mặt bình tĩnh.

Người trung niên nhìn
quang giáp trắng đen, mang theo chút trào phúng: - Thế nào? Đường đường Trung
Lang Thị Bắc Quảng, cao thủ đứng đầu Hôi cốc, nhìn thấy bạn cũ lại ngay cả gặp
mặt một lần cũng không dám đi ra sao?

Yên lặng như tờ.

Đột nhiên buồng lái của
quang giáp trắng đen mở ra, bên trong nhảy ra một người, vũ khí của cái quang
giáp còn lại chỉ thẳng hai người, chỉ sợ hai người sẽ có cử động nguy hiểm gì
đó.

Nếu như Diệp Trùng có
thể nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện sư sĩ nhảy ra từ trong quang
giáp trắng đen chính là người trung niên trong số hai người đi ra từ Hôi cốc mà
hắn đã gặp được trên tàu vũ trụ đó.

- Mạc Ngôn, không ngờ
chúng ta gặp mặt trong loại tình huống này. Bắc Quảng ngập ngừng hồi lâu mới mở
miệng. - Diệp Trùng ở trong tủ lập tức nghe ra đây chính là giọng nói của sư sĩ
bên trong quang giáp trắng đen vừa mới giao thủ với mình đó.

Ninh Mạc Ngôn thần sắc
phức tạp, trầm mặc cả nửa phút mới hơi tự chế giễu nói: - Đúng vậy, ý trời làm
con người không sao suy đoán được a. Gã ngốc không chút tên tuổi năm đó, giờ
lại thành cao thủ thanh danh hiển hách của Hôi cốc, mà, ta là thiên tài năm đó
lại bị đuổi khỏi Hôi cốc. Ha ha, bây giờ lại sa sút tới mức độ này, tạo hóa quả
nhiên trêu người a!

- Mạc Ngôn, ta biết,
việc năm đó sai không phải ở ngươi. - Bắc Quảng thành khẩn nhìn Ninh Mạc Ngôn: -
Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề.

- Vấn đề gì? - Ninh Mạc
Ngôn nhướn mày, có chút trào phúng.

- BD có phải là người
phát tán ra không? - Bắc Quảng trầm giọng hỏi.

Một luồng phẫn uất dâng
lên từ trong ngực của Ninh Mạc Ngôn, hắn vừa muốn trào phúng mấy câu, nhưng đối
mặt với ánh mắt của Bắc Quảng, từng màn, từng màn một của cuộc sống lúc trước
thoáng qua trước mắt hắn. Bức tranh hai bé trai cùng nhau vui đùa chạm vào chỗ
mềm mại nhất trong lòng hắn, sự phẫn uất vừa dâng lên đột nhiên biến mất không
thấy bóng dáng.

Lời lên tới miệng, hắn
không tự chủ được mà nói lời thật: - A Quảng, không phải ta! Thật đó.

Bắc Quảng sâu sắc nhìn
Ninh Mạc Ngôn, Ninh Mạc Ngôn không hề hoảng sợ đón lấy ánh mắt hắn, lát sau,
Bắc Quảng gật đầu nói: - Mạc Ngôn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thấy kẻ
thả BD ra.

Ninh Mạc Ngôn biết
người huynh đệ năm xưa này trước giờ nói một không hai, gật đầu, không nói gì.

Bắc Quảng xoay mặt,
mang theo vài phần tôn kính, hỏi: - Từ lão, ta thật sự nghĩ không ra ngài tại
sao lại tham gia cái này!

- Ngươi sau này sẽ
biết. - Từ lão lạnh nhạt nói: - Ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, mấy tên bên
trong đó, hừ hừ... Nói tới đây Từ lão đột nhiên ngậm miệng không nói. Qua cả
nửa ngày mới nhẹ nhàng thở dài: - Ta sẽ không nói, với ngươi mà nói, biết nhiều
ngược lại là việc xấu.

- A Quảng, việc này
ngươi không cần tra nữa, trong này phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều. Ninh Mạc Ngôn
nhìn thấy quang mang lấp lóe trong mắt Bắc Quảng liền biết lời của mình không
có chút tác dụng nào. Hắn đối với tính khí của huynh đệ ngày xưa cùng nhau lớn
lên này hiểu như lòng bàn tay, một khi hắn lộ ra loại ánh mắt này, hắn nhất
định không tra rõ ràng thì sẽ không ngừng nghỉ.

Thở dài một tiếng, Từ
lão nhìn Bắc Quảng, bình tĩnh nói: - Các ngươi ra tay đi, ta không muốn trở về
Hôi cốc nhìn mấy tên đó, chết ngược lại là dứt khoát.

Ninh Mạc Ngôn thần sắc
cũng bình tĩnh nói: - Đúng vậy, nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho ta thì ra
tay đi. Trở về trong đó tội phải chịu càng nhiều, ngươi cũng biết rồi, hừ hừ,
bọn họ cũng chưa chắc có thể được như sở nguyện.

Bắc Quảng hiểu rất rõ,
nếu như mang bọn họ về, chỉ e bọn họ sẽ chịu sự giày vò vô tận. Thần sắc u ám,
trong mắt không thể tự đè nén, lộ ra vẻ đau thương, sâu sắc nhìn Ninh Mạc Ngôn,
Ninh Mạc Ngôn thản nhiên nhìn.

Hai người giống như trở
về tình cảnh cùng nhau vui đùa thời thơ ấu.

Cắn răng, đột nhiên
xoay người, Bắc Quảng mạnh mẽ phẩy tay.

Hai chùm sáng đỏ, chính
xác bắn trúng mi tâm của Ninh Mạc Ngôn và Từ lão.

Bắc Quảng xoay người
thì đã nước mắt chảy đầy mặt, yên lặng đi tới trước thi thể của Ninh Mạc Ngôn,
lao tới quỳ xuống, binh binh binh, dùng lực dập đầu ba cái, khi đứng dậy trên
trán đã đỏ thẫm vết máu.

Để mặc nước mắt ngang
dọc trên mặt, Bắc Quảng ngây ngốc nhìn Ninh Mạc Ngôn trên đất. Biểu tình trên
mặt khi chết của Ninh Mạc Ngôn vô cùng bình tĩnh, không có chút thống khổ nào.

Trải qua tận ba phút,
Bắc Quảng kiên quyết xoay người, chui vào buồng lái.

- Đội trưởng, nơi
này... - Trong tần số, đồng bọn cẩn thận hỏi. Chỉ cần không phải tên ngốc đều
nhìn ra tâm tình của Bắc Quảng lúc này bi thương tột độ.

Tình bạn giữa Bắc Quảng
và Ninh Mạc Ngôn, hắn biết chút ít. Hai người cùng nhau lớn lên, Bắc Quảng làm
người thô kệch, còn Ninh Mạc Ngôn từ nhỏ thì thông tuệ hơn người, bị khen ngợi
là thiên tài, cảm tình hai người cực tốt, như anh em ruột. Bắc Quảng do thô
kệch, vụng về, luôn bị người khác bắt nạt, mỗi lúc như vậy đều là Ninh Mạc Ngôn
thay hắn ra mặt.

Mà Bắc Quảng sở dĩ có
thể có được thành tựu hiện giờ cũng không thể tách rời Ninh Mạc Ngôn. Bắc Quảng
từ nhỏ đã cực kỳ tin phục Ninh Mạc Ngôn, toàn bộ giáo trình huấn luyện của hắn
là do một tay Ninh Mạc Ngôn bố trí. Khi vừa nhìn thấy đội trưởng và trước khi
tiếp nhận huấn luyện chính quy, hắn nhớ đội trưởng vẫn một mực chiếu theo kế
hoạch huấn luyện mà Ninh Mạc Ngôn vạch ra cho y để thực hiện huấn luyện.

Sau này không biết vì
chuyện gì, Ninh Mạc Ngôn bị đuổi khỏi Hôi cốc. Còn Bắc Quảng tuy là kẻ thô
kệch, nhưng cực kỳ chuyên cần, khắc khổ, hơn nữa tác phong vô cùng vững vàng,
từng bước tiến lên trên. Sau khi hắn có được quang giáp Trung Lang Thị liền
thật sự trèo lên hàng ngũ cao thủ đứng đầu Hôi cốc.

- Tạc Trạo, thứ có giá
trị bên trong đã chuyển đi rồi. - Bắc Quảng đờ đẫn nói, hắn vẫn trầm luân trong
nỗi đau thương to lớn.

Lẹ làng bố trí ổn thỏa đạn
nổ mạnh siêu nén, hai cái quang giáp liền mau chóng rời khỏi phòng tư liệu.

Hai cái quang giáp vừa
rời khỏi phòng tư liệu, Diệp Trùng liền vội mở tủ ra, số hiệu của ba con chip
vừa rồi Từ lão nói, hắn nhớ vô cùng rõ ràng.

Không rãnh nói với Nhuế
Băng, Diệp Trùng mau lẹ tìm kiếm ba con chip đó trong đám con chip chất đống.

Trong khoảnh khắc Diệp
Trùng rời khỏi tủ, Nhuế Băng có chút mất mát, nhưng lập tức khôi phục như
thường.

Một con chip màu làm,
một con chip màu đỏ, một con chip màu vàng. Xác định số hiệu không sai, Diệp
Trùng mừng rỡ, lập tức gọi quang giáp ra, quăng lại một câu “chúng ta đi”, chui
vào buồng lái. Đã sớm chuẩn bị, Nhuế Băng cũng lập tức gọi quang giáp ra, nhảy
lên vai Hàm gia, ngồi xuống.

Trong đường cống ngầm,
Hàm gia chở theo Nhuế Băng, tốc độ đã tăng tới mức cao nhất.

Vô luận là Diệp Trùng
hay Nhuế Băng đều biết, trước mắt thời gian chính là mạng sống! Bọn họ phải tới
được vị trí an toàn trước vụ nổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3