Sư sĩ truyền thuyết - Chương 318 + 319

Chương 318: Cách gì?

Vô số đường màu lam
nhàn nhạt trong mắt, phân bố giao thoa, nếu như không tỉ mỉ, người thường sẽ
cho là ảo giác. Nhưng Diệp Trùng lại không cho là thế, đủ loại bò sát lay động
đầy trong mắt, kín mít, dày đặc.

Toàn bộ mấy đường màu
lam nhạt tới mức gần như nhìn không thấy này phân bố trên người mấy con bò sát
này, hơn nữa Diệp Trùng rất mau liền phát hiện chỗ đặc biệt, chỉ cần khi mang
sự chú ý của mình tập trung lên người con bò sát nào đó, đường màu lam trên
người con bò sát đó lập tức trở nên rõ ràng, mà có mấy điểm và đường sẽ trở nên
sáng rõ dị thường.

Cặp mắt con chuột này
đỏ rực, râu chuột hai bên khóe miệng nhòn nhọn cứng nhọn vô bì, dựng đứng như
gai thép, cơ nhục tứ chi lực lưỡng không tự nhiên, lông tóc màu xám đen cứng
thành cuộn, phía trên có rất nhiều nội tạng.

Bốn đường, ba điểm!
Trong những đường màu lam ngang dọc giao thoa phân bố trên người con chuột này
có bốn đường và ba điểm sáng dị thường.

Không tự chủ được,
trường thương của Diệp Trùng rung một cái, một quang điểm im hơi lặng tiếng
chui vào một điểm sáng lên trong đó.

Chít! Con chuột kêu
thảm một tiếng, oành cái ngã xuống, lập tức đứt hơi! Hai cổ tay Diệp Trùng thu
lại, trường thương lập tức rút ra từ trên người con chuột, một dòng máu tươi
như nước suối phun phun cao tới hơn hai mét.

Trái tim Diệp Trùng
nhảy một cái, chẳng lẽ là?

Nhìn xung quanh, trường
thương rung động cấp tốc, quang mang mũi thương lấm chấm, chỗ vươn tới đều là
điểm màu lam sáng rực đó!

Bụp bụp bụp, bò sát
xung quanh Diệp Trùng đột nhiên nổ tung, mấy mươi cột máu phun đầy trời, sương
máu kết thành mảng vây lấy chỗ Diệp Trùng đứng.

Máy ghi hình trên tay
Hoa Bách trung thực mang một màn này truyền tới mỗi một ngóc ngách của thiên hà
Hà Việt.

Mọi người đang xem đều
ngớ người ra! Trong sương máu đầy trời, thân hình một thiếu niên mờ mờ có thể
thấy được, có lẽ không có bức tranh nào càng chấn nhiếp lòng người hơn thứ này.

Yên lặng như tờ! Một
mảng yên lặng như tờ! Vô luận là giáo viên, học viên sau lưng Diệp Trùng, hay
là dân chúng đang xem màn hình, mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc.

Võ thuật gia ở thiên hà
Hà Việt có cơ sở cực kỳ vững chắc, nhưng đối với sức chiến đấu của võ thuật
gia, đã sớm bị sư sĩ áp chế. Mọi người đối với khái niệm võ thuật gia chẳng qua
chỉ là tôi luyện thể chất mà thôi. Đối với mấy giới giả đó, họ cực ít khi ra
tay, ghi hình bọn họ ra tay càng hoàn toàn không thấy. Giới giả cho dù tồn tại
sờ sờ ra đó nhưng trong lòng 99% người thường lại chỉ là một truyền thuyết.

Nhưng hôm nay, bọn họ
cũng nhìn thấy biểu diễn rực rỡ một lần nữa của võ thuật, không có ai biết
người thiếu niên vô danh này là ai, cũng không có ai xác định hắn rốt cuộc có
phải là giới giả hay không, nhưng kỹ xảo cận chiến trường thương thần kỳ của
hắn lại làm người ta mở rộng tầm mắt, mà một màn vừa rồi này, chấn động gây cho
người ta lại làm mọi người không khỏi có lòng tin vô bì đối với võ thuật!

Thì ra, võ thuật cũng
có thể mạnh như vậy!

Diệp Trùng có lẽ làm
sao cũng không ngờ, nếu như không phải vì lần biểu diễn của hắn, võ thuật của
thiên hà Hà Việt tất sẽ giống như năm thiên hà lớn, cuối cùng đi vào suy sụp.
Nhưng lần biểu diễn chấn kinh cả thiên hà này của hắn lại cứu vãn võ thuật đang
đi đi xuống dốc của thiên hà Hà Việt. Trong lịch sử võ thuật của thiên hà Hà
Việt, diễn xuất hoa lệ của thiếu niên vô danh này làm sinh mạng của võ thuật
kéo dài năm trăm năm. Trong năm trăm năm sau hôm nay, thiếu niên vô danh này sẽ
là nhân vật quan trọng nhất cũng là thần bí nhất trong lịch sử của thiên hà Hà
Việt, đồng thời cũng là nhân vật được được người biết nhiều nhất. Mỗi một học
viên học tập võ thuật, thầy của họ đều sẽ chiếu đoạn ghi hình làm người ta máu
nóng sục sôi này, làm chỉ dẫn khai sáng hắn.

Không thể không nói,
đối với hầu hết mọi người mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh
có tính xung kích thế này, máu tanh thế này.

Oành, giờ phút này, thế
giới sục sôi rồi!

Người chủ trì và khách
mời của kênh Lục Tinh cũng hoàn toàn trố mắt rồi, có vài khách mời thậm chí
rưng rưng tới mức run lẩy bẩy, ăn nói lảm nhảm. Hoa Bách kích động tới mức tay
không ngừng run rẩy, vài lần máy ghi hình trên tay còn suýt nữa rơi xuống đất,
đôi tay Hoa Bách run rẩy làm cho hình ảnh rung động kịch liệt. Khán giả đang
xem ai nấy đều chửi toáng lên: - Con bà nó, ngươi cầm chắc chút đi!

Diệp Trùng không hề
biết lúc này đang có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lúc này tâm tư
tập trung, chìm đắm toàn bộ trong thế giới của năng lực mới có được quen thuộc
này.

Nguỵ dị mà cuồng bạo!
Phong cách thương pháp của Diệp Trùng đột nhiên thay đổi, lại chính là tác dụng
của mấy đường màu lam sáng ngời mà hắn đang nghiên cứu đó. Tàn chi văng mạnh,
thịt nát bắn tung tóe, máu chảy thành sông! Mọi khán giả lại một lần nữa hóa đá,
đồ sát cuồng bạo thế này, cùng với sự lạnh lùng trên mặt Diệp Trùng hình thành
sự so sánh rõ ràng.

Diệp Trùng cuối cùng đã
hiểu tác dụng của mấy đường màu lam này. Điểm màu lam sáng rực là điểm yếu của
mấy sinh vật này, chỉ cần đánh trúng một chỗ thì đủ để trí mạng. Còn mấy đường
màu lam sáng rực đó lại là đường màu lam phanh thây, chỉ cần men theo mấy đường
màu lam đó, vậy thì kẻ bị công kích nhất định sẽ bị phanh thây, đồng thời sẽ
gây ra sự phá hoại trí mạng đối với người bị công kích!

Loại năng lực đặc thù
này và công kích nhược điểm đặc hữu của quang giáp Thủ Hộ khá giống nhau.

Đắm chìm trong tìm tòi
bản thân, Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý công kích của mấy con bò sát này đã
yếu đi rất nhiều, một mình hắn giết bò sát thành đống!

Quá cường hãn rồi! Vô
số người phát ra cảm khái giống nhau này!

Rất mau, Diệp Trùng
liền phát hiện tình trạng bên cạnh mình, hắn cũng từ trong trạng thái bản năng
đó hoàn hồn lại.

Khắp nơi là thi thể của
bò sát, tàn chi, thịt vụn thấy ở khắp nơi, chất dịch màu lục và máu tươi màu đỏ
trộn lẫn với nhau, một thiếu niên lạnh lùng cầm thương đi tới, sau lưng hắn,
tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài vẫn không ngừng truyền lại.

Woa! Vô số tiếng kêu
vang lên mọi ngóc ngách của thế giới, trong mắt vô số thanh niên nhiệt huyết
lóe lên sự cuồng nhiệt, mà còn có một số thiếu nữ lộ ra thần thái si mê.

Tướng mạo có sát thương
lực của Diệp Trùng lúc này trong mắt mọi người giống như bị lược bỏ, mà biểu
tình hờ hững lãnh khốc, hình tượng thong dong nhấc thương chậm bước, xác rải
khắp nơi, làm cho hình ảnh một vị cao thủ tuyệt thế cô độc, lạnh lùng được khắc
họa đến mức lâm ly cùng cực.

- Diệp tử, là ngươi ư? -
Ở một góc khác của thiên hà Hà Việt, mọi người trong Hoa hoa công tử trố mắt há
mồm nhìn màn hình, mắt điện tử của Mục nhấp nháy điên cuồng.

Diệp Trùng không hề
biết trong đám người lại có kẻ đang quay lén, xoay nhìn xung quanh, chỉ thấy
mọi học viên và giáo viên tham gia chiến đấu ai nấy đều mệt tới mức ngồi ngay
tại chỗ. Mà học viên của học viện điều bồi lại đang len lỏi trong đám người,
giúp người bị thương băng bó vết thương.

Bò sát đã lui, nhưng
chiến đấu bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nếu như
vẫn cứ thế này, vậy thì không hay. Bò sát vô cùng vô tận, mà lực chiến đấu ở
chỗ này mất một người thì thiếu một người. Chính ngay lúc này, đột nhiên mấy
học viên nữ trong tòa nhà học đường chạy ra, vẻ mặt mỗi người đều không còn
chút máu. Bọn họ chạy tới trước mặt Griffiths gấp giọng nói: - Lão sư, trong đó
có âm thanh kỳ quái, hình như... hình như...

Sự chú ý của mọi người
đều bị mấy học viên nữ này hấp dẫn, Griffiths gấp giọng hỏi: - Hình như cái gì?

- Hình như... hình như
chuột đang cắn tường! - Một nữ sinh hơi lớn gan cố lấy dũng khí.

Soạt, trừ Diệp Trùng,
vẻ mặt mọi người không khỏi biến đổi, mọi người lúc này mới nghĩ tới bản năng
đáng sợ này của chuột. Nếu như tường bị cắn thủng, vậy không chút nghi ngờ, mọi
người chỉ có một con đường chết.

Xem ra không có cách
rồi, Diệp Trùng không có tiếc nuối gì, mình cũng tận lực rồi, sức mạnh cá nhân
ở trước mặt tai họa thế này thực sự quá nhỏ nhoi. Nhưng trường chiến đấu này
mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn. Hắn đi tới trước mặt lão già: - Lão sư, ngài
còn có thân nhân gì không? - Lão già này là giáo sư cơ giới cổ đại, trước mặt
người khác không đáng một xu, nhưng trong mắt Diệp Trùng lại là bảo tàng vô
giá, hắn đã định vô luận thế nào cũng phải mang lão già này đi.

Lão già kỳ quái nhìn
Diệp Trùng: - Tại sao muốn hỏi vấn đề này? Lão già ta cô độc một mình, trừ
Griffiths ra, không có người thân gì, chết đi cũng không có gì. - Nhiều thêm
một người, Diệp Trùng liếc nhìn Griffiths, trong lòng lại đang tính toán làm
sao mới có thể dẫn hai người rời đi an toàn.

Griffiths tâm tư thông
tuệ, lập tức nghe ra ý ngoài lời nói của Diệp Trùng, sắc mặt không khỏi biến
đổi.

- Ta quyết không bỏ rơi
mọi người. - Lời của Griffiths âm vang, nhưng mọi người nghe lại không hiểu gì
cả. Diệp Trùng vẻ mặt không có ý gì, hắn vốn dĩ không định dùng thủ đoạn ôn hòa
mang hai người rời đi, nếu như Griffiths không phối hợp, thủ đoạn của Diệp
Trùng có rất nhiều.

Không nói gì, Diệp
Trùng bước chân ra ngoài, Hoa Bách ở trong đám đông vội đi theo.

Chuột và bò sát đông
không có tận cùng dường như chiếm trọn cả vườn trường, ai cũng không ngờ bình
thường chỗ tối của thành thị bóng dáng một con chuột cũng khó gặp lại có nhiều
chuột như vậy. Diệp Trùng ngược lại không ngạc nhiên, ở hành tinh rác, chuột
cũng là sinh vật có số lượng đông đúc, bọn chúng có sự thích ứng và năng lực
sinh sôi cực kỳ kinh người, trong hoàn cảnh cực kỳ hà khắc vẫn có thể sống sót.

Nếu như... Nếu như...

Đột nhiên, một loại suy
nghĩ cực kỳ to gan vọt ra trong đầu Diệp Trùng, trong lòng hắn mau chóng tính
toán các loại khả năng, đột nhiên, hắn mau chóng lùi trở vào trong tòa nhà học
đường.

Diệp Trùng đi thẳng tới
trước mặt Griffiths: - Dược phẩm tồn trữ của học viện điều bồi ở đâu?

Điều bồi học là một
loại ngành học có tính thực nghiệm, vật phẩm tiêu hao cực kỳ kinh người, cho
nên mỗi học viện đều có chỗ chuyên dùng tồn trữ dược phẩm.

Griffiths ngớ người,
nhưng vẫn chỉ một phương hướng: - Đi về phía đó, không xa.

- Bao xa? Cụ thể chút! -
Diệp Trùng hơi nhíu mày, trả lời mơ hồ của Griffiths làm hắn rất không vừa ý.

Griffiths nghĩ một lát,
nói: - Khoảng ba ngàn mét.

Khoảng cách ba ngàn mét
này, xem ra chỉ có sử dụng quang giáp rồi, Diệp Trùng trầm ngâm một lát, nói: -
Cô và tôi cùng đi tới đó một chuyến. - Nói xong, Diệp Trùng lại chỉ Mễ Đức và
tên mập: - Hai người các ngươi cũng theo ta đi giúp đỡ. - Hai tên này thực lực
không tồi, người cũng linh hoạt, chỉ là nhát gan.

Mễ Đức và tên mập nhìn
mũi thương chỉ bọn họ, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trùng, da đầu phát
tê, nào dám không đồng ý, vội vàng gật đầu.

Griffiths đón thiếu
niên vô danh trước mặt này chắc là muốn tìm cách gì đó giải quyết cục diện
trước mắt, chỉ là hắn tại sao nghĩ tới học viện điều bồi chứ? Hắn biết điều
bồi? Thân là điều bồi sư, Griffiths làm sao cũng không ngờ phương pháp của Diệp
Trùng lại có quan hệ với điều bồi.

Gọi Hãn quang ra, Diệp
Trùng tiện tay cắm trường thương trên tay lên tường, đang chuẩn bị mang
Griffiths leo lên buồng lái, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: - Xin
anh cũng mang theo tôi với!

Người nói chính là Hoa
Tri Bách(1), hắn gọi quang giáp, cung kính nói: - Xin tin tưởng thực lực của
ta, cha ta là Hoa Tri Ba.

(1)Có lẽ Hoa Bách là tên rút gọn hoặc bút danh của Hoa
Tri Bách.

Chương 319: Hậu nhân danh môn

Câu nói này của Hoa
Bách cũng truyền đi mọi ngóc ngách của thế giới, mọi người lập tức náo động.
Hoa Tri Ba là ai? Hoa Tri Ba chính là cao thủ sư sĩ nổi tiếng. Con trai của hắn
há lại là người thường? Nhưng trong lòng rất nhiều người cũng đều có nghi hoặc,
thanh danh Hoa Tri Ba hiển hách, con trai hắn lại không phát triển theo hướng
sư sĩ mà chạy đi làm một ký giả thông thường, điều này làm rất nhiều người nghĩ
mãi không hiểu. Với cái nhìn của bọn họ, có một người cha tốt thế này ít nhất
phấn đấu ít đi hai mươi năm.

Hoa Tri Ba, Diệp Trùng
nhớ trong số cao thủ mà thanh niên tóc vàng nói với mình trên tàu vũ trụ chính
là có tên của Hoa Tri Ba, đánh giá Hoa Bách một lượt từ trên xuống dưới, Diệp
Trùng gật đầu, nói: - Được, ngươi đi với ta.

Trong đám khán giả xem
màn hình có người hưng phấn tới mức hét toáng lên: - Tuyệt, anh bạn được đó!
Quả nhiên không hổ là ký giả, thật là cơ trí!

Đối với thiếu niên có
võ thuật cường hãn vô bì này, mọi người đều đầy ắp sự tò mò. Bây giờ lại thấy
hắn bỏ qua võ thuật cường hãn mà lựa chọn quang giáp, thế nào lại không làm
người ta có đôi chút mong chờ chứ?

Chính biểu hiện trước
mắt của thiếu niên này đã đủ để làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày được vô
số người khắc ghi vô số năm!

Hãn Quang - III yên
lặng đứng ở đó, vốn dĩ chẳng qua chỉ là quang giáp ở đầu đường lại vì thiếu
niên thần bí này mà trở nên thần bí, chẳng lẽ đây là một quang giáp đã qua cải
tạo? Trong lòng rất nhiều người đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này.

Hãn Quang - III là một
quang giáp cận chiến, có thể nói là một quang giáp cận chiến khá tiêu chuẩn mà
lại phổ thông. Trang bị cũng không có chỗ nào đặc biệt, khiên chắn Hắc Kim của
họ Diệp, đao từ trường cao tần. Nhưng đao từ trường cao tần này không phải là
thứ mà mấy đao từ trường cao tần của năm thiên hà lớn đó có thể so sánh được,
hai cái hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngoài chỗ này ra, vũ
khí mà gần như mỗi quang giáp cận chiến đều sẽ trang bị như gai cận chiến cũng
có. Hãn Quang - III công thủ bình hành, điều duy nhất có thể hấp dẫn người khác
chính là hệ thống động lực của nó khá xuất sắc, điều này mới là nguyên nhân chủ
yếu Diệp Trùng chấm trúng nó.

Diệp Trùng không hề vì
vũ khí trang bị gần như có thể coi là thô sơ của Hãn Quang - III mà coi thường.
Thiết kế tổng thể quang giáp Hãn Quang - III vô cùng hợp lý, động lực xuất sắc,
là một quang giáp cận chiến, phạm vi hoạt động bốn chi của nó cực kỳ lớn. Đối
với vũ khí, trang bị quá nhiều với cái nhìn của Diệp Trùng là hoàn toàn không
cần thiết. Khả năng vũ khí hư hỏng trong chiến đấu của vũ khí nhỏ tới mức đáng
thương, mà quang giáp hình người chẳng qua cũng chỉ là một đôi tay, vũ khí quá
nhiều không thể nào tạo ra đủ ảnh hưởng trong chiến đấu.

Một tay nhấc Griffiths,
Diệp Trùng lanh lẹ chui vào buồng lái, lão già ở phía dưới hét lớn: - Này, anh
bạn trẻ, phải cẩn thận đó, nếu Griffiths xảy ra việc gì, người đừng tới gặp ta!

Mễ Đức, tên mập và Hoa
Bách cũng rất mau lẹ chui vào quang quáp của mình.

Quang giáp của Hoa Bách
là một quang giáp hình nhện, sáu cái chân to lớn vô bì chống đỡ chủ thể quang
giáp dạng tròn dẹt. Tổng thể màu xanh, vũ khí tầm xa lộ ra làm người ta không
dám xem thường. Mọi người lúc này mới nghĩ tới thứ mà Hoa Tri Ba dựa vào để
thành danh chính là xạ kích thần kỳ của hắn. Chỉ là không biết Hoa Bách có thể
có mấy phần bản lĩnh của cha mình. Đây là một quang giáp tầm xa cực kỳ cực
đoan, gần như hoàn toàn bỏ qua năng lực cận chiến.

Quang giáp của hai
người Mễ Đức và tên mập cũng là hàng cao cấp, trong bốn người, quang giáp của
Diệp Trùng ngược lại là thấp cấp, phổ thông nhất.

Vốn mẫn cảm, Diệp Trùng
rất mau liền có phát hiện mới. Khi mình nhìn quang giáp, mọi đường màu lam đều
biến mất tăm hơi, thậm chí ngay cả mấy đường màu lam nhạt đó cũng biến mất không
thấy. Mà khi mình chuyển hướng sang mấy người tên mập, mấy đường màu lam nửa có
nửa không này mới xuất hiện, và chỉ có khi sức chú ý của hắn tập trung cao độ,
mấy đường màu lam và điểm màu lam sáng rực đó mới lại xuất hiện.

Chẳng lẽ mấy đường màu
lam này chỉ có tác dụng đối với sinh vật?

Trong lòng Diệp Trùng
hơi kinh ngạc, loại năng lực này hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Tuy trên Thủ hộ
từng thể nghiệm tương tự, nhưng trên người mình lại hoàn toàn là hai khái niệm.

Diệp Trùng đối với biến
hóa nhỏ nhặt của hoàn cảnh xung quanh đều mẫn cảm vô cùng, càng không cần nói
tới đường màu lam có thể có và mất bất cứ lúc nào trong mắt. Tuy mấy đường màu
lam này đã cực kỳ nhạt nhưng vẫn làm hắn cảm thấy vô cùng không quen. Hắn cũng
hoài nghi mình sau này có hay không việc nhìn thấy người hoặc động vật, trong
lòng lại dâng lên xung động tấn công dựa theo mấy đường màu lam và điểm màu lam
sáng rực đó.

Nếu như thế thì quá
đáng sợ rồi! Đối với giết chóc, Diệp Trùng không hề ưa thích, chỉ là khi xác
định mình phải lựa chọn thì sẽ lựa chọn mà thôi. Nhưng hắn cực kỳ không thích
mình trở thành một tên đồ tể. Học tập lịch sử gần đây càng làm hắn hiểu rõ, một
người có mạnh mẽ hơn, nếu như một khi hắn có bạo danh đồ tể thì hắn cực có khả
năng trở thành kẻ địch của hầu hết mọi người, làm mình sa vào hoàn cảnh cực kỳ
bất lợi.

Griffiths nhìn ra Diệp
Trùng tinh thần lạc lõng, không khỏi kỳ quái hỏi: - Anh thế nào rồi? Thân thể
không thoải mái ư? - Chẳng lẽ chiến đấu vừa rồi đó đã tiêu hao quá lớn thể lực
của hắn?

Với không gian của buồng
lái, hai người quả thật có chút chật chội, tiếp xúc thân thể tự nhiên khó
tránh. Nếu như là bình thường, Diệp Trùng ngược lại cũng có khả năng xảy ra
chút phản ứng tự nhiên về mặt sinh lý, nhưng hiện giờ hắn chỉ cần vừa nhìn thấy
Griffiths, mấy đường màu lam đó liền không tự chủ được hiện ra.

Diệp Trùng không khỏi
cười khổ trong lòng, loại năng lực này của mình thật là làm người ta đau đầu a.
Hắn hiện giờ đang chúc mừng trong năng lực của mình không hề bao hàm những thứ
không phải sinh vật, nếu không, hắn cảm thấy mình rất có khả năng sẽ phát điên.
Ai biết mình sau này có hay không vừa nhìn thấy đường màu lam liền theo bản
năng mà dùng bất cứ vũ khí có khả năng công kích nào trên tay nhắm vào đường và
điểm đó mà chẻ xuống?

Nghĩ tới cảnh này, Diệp
Trùng không khỏi phát lạnh toàn thân.

Nhìn thấy mồ hôi lạnh
trên trán Diệp Trùng, Griffiths không khỏi quan tâm hỏi: - Anh thật sự không
sao chứ? Nhìn sắc mặt của anh hình như không tốt lắm. - Hắn vừa rồi trông thong
thả, thì ra cũng tiêu hao thể lực thế này a! Griffiths thầm nghĩ trong lòng.

Diệp Trùng cố gắng dời
ánh mắt của mình rời khỏi Griffiths, ra vẻ lạnh nhạt nói: - Tôi không biết
đường, cô tới chỉ đường.

- Anh không phải là học
viên của nơi này sao? Tại sao lại không biết đường? - Griffiths kinh ngạc hỏi.

Diệp Trùng đã lười trả
lời, ổn định lại tâm thần, khởi động quang giáp. Khoảng thời gian này hắn một
mực vùi trong văn học lịch sử, nào còn quan tâm tới vị trí cụ thể của khoa điều
bồi.

Thấy Diệp Trùng không
nói, Griffiths không khỏi ngậm miệng, yên tĩnh đứng sau lưng Diệp Trùng. Buồng
lái chỉ có một cái ghế, Diệp Trùng đã ngồi rồi, Griffiths chỉ đành hơi cong eo,
đôi tay vịn ghế. Tư thế này cực kỳ mệt mỏi, chỉ một lát, Griffiths đã mệt tới
mức thở dốc. Thở gấp liên tục, hơi thở nóng hổi mang theo mùi vị đặc hữu của
phụ nữ đánh vào sau gáy Diệp Trùng.

Griffiths vẫn là lần
đầu tiên gần gũi với một người đàn ông thế này, chỉ cảm thấy mặt rất nóng.

Diệp Trùng ngược lại
không có cảm giác gì, trừ sau gáy có chút nhột ra, sự chú ý của hắn hiện giờ
hoàn toàn dồn vào chiến đấu trước mặt.

Từ tòa nhà học đường
bọn họ đang ở tới tòa nhà học đường mà Griffiths nói đó là ba ngàn mét. Đây là
một nguyên nhân rất quan trọng mà Diệp Trùng chọn bay, chỉ có bay mới có thể
làm cho bọn họ trong thời gian ngắn nhất tới được mục tiêu. Sinh vật biến dị
trên không tuy nhiều, nhưng so với dưới đất vẫn ít hơn rất nhiều(1), Hãn Quang
của Diệp Trùng ở trước nhất của đội hình chiến đấu.

(1)NV không có, nên thêm vô cho liền mạch, nhưng hình
như vẫn còn thiếu một đoạn.

Quang giáp của Hoa Bách
có chỗ chuyên dùng để đặt máy ghi hình.

Mọi khán giả đều mở to
mắt, muốn nhìn thiếu niên vô danh thần bí này sẽ mang lại cho bọn họ sự kinh hỉ
(kinh ngạc và mừng rỡ) thế nào.

Một con kền kền biến dị
nhìn thấy bốn cái quang giáp, từ xa bay về phía mọi người.

Diệp Trùng đã chuẩn bị
sẵn sàng chiến đấu, chiến đấu thế này đối với hắn mà nói, quả thật là một việc
bình thường vô cùng. Trong lần chiến đấu bảo vệ ở Tang gia thôn đó, Thiết Bức
điểu đáng sợ hơn những sinh vật biến dị này nhiều.

Đôi tay Diệp Trùng vừa
đặt trên bàn điều khiển, bỗng, hắn nghĩ tới một vấn đề cực kỳ trí mạng. Mồ hôi
lạnh soạt cái chảy xuống, Hãn Quang không tiến mà lùi, rút về chính giữa ba cái
quang giáp, đồng thời hét lớn trên tần số: - Ta không tấn công được! Bảo vệ!

Chính trong khoảnh khắc
Diệp Trùng phát động tấn công, hắn mới đột nhiên nhớ tới trong buồng lái không
hề chỉ có một mình mình!

Griffiths! Nàng ta cũng
ở trong buồng lái, mồ hôi lạnh không thể kìm chế từ trên trán hắn chảy xuống,
suýt nữa, suýt nữa thì Griffiths đã chết sau lưng mình, mà mọi thứ này đều là
xuất phát từ sai lầm của hắn!

Thân thể yếu đuối của
Griffiths, đừng nói so với sư sĩ, ngay cả một thanh niên trưởng thành bình
thường cũng thua xa, hơn nữa không có sự bảo vệ của hệ thống đệm bằng chất
lỏng, khi đổi hướng ở tốc độ cao, áp lực khổng lồ tuyệt đối sẽ làm mạch máu
nàng ta nổ tung mà chết, còn có trở thành một đống bùn thịt hay không thì phải
xem độ cứng của thân thể nàng ta rồi.

Tự tin tràn đầy đối với
thực lực của Diệp Trùng làm mấy người tên mập đối với uy hiếp phía trước gần
như hoàn toàn không thấy. Việc xảy ra đột nhiên, hai người đều cứu viện không
kịp. Hơn nữa, hai người đều là gà mờ lần đầu lên chiến trường, ứng biến đối với
tình huống đột ngột xảy ra chậm mấy nhịp.

Chết tiệt! Nhìn thấy
kền kền biến dị gần như sắp xông tới trước mắt, mồ hôi lạnh trên trán Diệp
Trùng càng dày thêm. Hắn hiện giờ ngay cả lùi lại tránh cũng không dám đột
nhiên tăng tốc, nhìn thế nào thì thân thể của Griffiths cũng không giống dáng
vẻ có thể chịu được loại tăng tốc này.

Nhìn thấy kền kền biến
dị càng lúc càng gần, lòng Diệp Trùng lạnh ngắt, tuy Hãn Quang đã làm ra tư thế
đỡ đòn nhưng xung kích do hai bên va chạm rất có khả năng là trí mạng đối với
Griffiths, loại khả năng này có trên 80%.

Chính ngay lúc Diệp
Trùng đã chuẩn bị báo thù cho Griffiths, một tia sáng đỏ chuẩn xác bắn trúng bộ
phận chính giữa cặp mắt của kền kền biến dị. Kền kền biến dị kêu thảm một
tiếng, toàn thân cứng ngắc, rơi xuống phía dưới. Cao thế này, kền kền rơi xuống
lại vẫn có thể bảo trì được hình dáng hoàn chỉnh, từ chỗ này có thể nhìn thấy
sự cứng rắn của nhục thể bọn chúng.

Một phát vừa rồi đó
chính là Hoa Bách ở sau lưng Diệp Trùng bắn ra, trái tim đang treo trên cao của
Diệp Trùng cuối cùng cũng hạ xuống.

Hậu nhân danh môn, quả
nhiên danh bất hư truyền!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3